
CHƯƠNG 0602: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 35
CHƯƠNG 0602: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 35
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Tư Căng vui vẻ xem kịch.
Thẳng đến cuối cùng, phát hiện Vân Tinh Oánh chưa xong trận pháp liền chết, còn khá có vài phần mất mát.
Không thể thấy Đào Ngột lên sân khấu, một ngụm cắn nuốt ả, thật đúng là rất đáng tiếc.
Tư Căng đứng lên, đang chuẩn bị đi về, lại chợt thấy trận pháp phía sau ánh đỏ lên.
Có thứ gì, sắp sửa chui lên từ dưới đất.
Thần minh xoay người, chăm chú nhìn khối đất kia.
Một con thú khổng lồ toàn thân băng lam gầm thét chui ra từ trong trận pháp.
Thân thể to lớn ngoại hình như hổ, lại phủ lông chó thước dài hai thước dài.
Mặt người, răng nanh cực kỳ giống trộm được từ trong miệng lợn rừng.
Hai mắt màu đỏ tươi của nó để mắt tới Tư Căng.
Một loại cảm giác áp bách quỷ dị thản nhiên mà sinh.
Thấy vậy, Tiểu Yêu trong nháy mắt khẩn trương, điên cuồng xù lông, lời đều nói không lanh lẹ: [đại đại đại... Đại nhân, Đào Ngột! Là Đào Ngột a!]
[ban nãy hồn phách của Vân Tinh Oánh hút ra từ trong thân thể hươu sao, hiến tế hồn phách của mình, hoàn thành trận pháp kêu gọi.]
[ả là quyết tâm, không muốn để cho ngài sống dễ chịu a a a!]
'Nga, vậy bản tôn thật đúng là phải, cảm ơn ả rồi.'
Đôi mắt Tư Căng lấp lánh, sáng lên ánh sáng hưng phấn, thần lực trên tay ngưng tụ mấy vạn lưỡi dao gió đồng thời ngắm chuẩn hung thú quỷ dị trước mặt.
Đào Ngột kinh sợ trong nháy mắt, nhe răng phản kháng.
Ba trăm năm trước chính là thần tự nhiên phong ấn nó lại.
Nó hận nhất, chính là thần tự nhiên.
(PS: Xưa kia phong ấn Đào Ngột là thần tự nhiên vị diện nhỏ này, thế nhưng theo thời gian trôi qua và hung thú biến mất, thần tự nhiên vị diện nh3 này đã sớm thì không ở rồi, Đào Ngột nhận lầm Căng Căng là kẻ thù.)
Vừa thấy Tư Căng, liền liều mạng phồng lớn thân thể, cố gắng cắn nuốt cậu.
Thần minh đầy hứng thú nhìn hung thú đầy địch ý với mình.
Mặc cho thân thể của nó không ngừng phóng to, thậm chí vì để cho nó tích góp sức mạnh, còn cố ý lùi về sau hai bước.
Hai mắt Đào Ngột tỏa sáng.
Sau khi cho rằng có đủ năng lực cắn nuốt Tư Căng, liền xắn tay áo lên, ra sức bổ nhào về phía trước.
Sau một khắc...
Thanh âm "Phốc xì" "Phốc xì" "Phốc xì" liên tục vang lên.
Vô số lưỡi dao gió trong nháy mắt mở rộng, phối hợp ý cười tà ác của thần minh, toàn bộ không có vào thân thể của Đào Ngột.
Có chút quyết đấu, bắt đầu đã kết thúc.
Máu màu xanh lam sáng lách tách chảy xuống, Đào Ngột đau đớn kêu to.
Đây là thần tự nhiên sao?
Hắn nhớ kỹ, thần tự nhiên trước đây, không có sức mạnh đáng sợ như thế a!
Tại sao...
Đào Ngột tự biết hôm nay đấu không lại, thân thể chợt thu nhỏ lại.
Nhanh chóng chạy xa, biến mất ở trong rừng rậm đêm tối.
Đàn ông không ăn thua thiệt trước mắt, hắn muốn giết thần tự nhiên, không vội nhất thời này.
Hắn không chỉ là hung thú duy nhất thế giới này, hắn còn có đồng loại.
Hắn nhớ kỹ, tiểu Cùng Kỳ hắn thích nhất cũng ở bên ngoài, không có bị phong ấn.
Tuy rằng sức mạnh trong cơ thể Cùng Kỳ dần dần mất, nhưng dầu gì cũng là hung thú.
Hắn thử một lần đánh thức sức mạnh thượng cổ trong cơ thể Cùng Kỳ.
Để cho Cùng Kỳ giúp hắn cùng nhau, tiêu diệt thần tự nhiên.
Xưng! Bá!! Thế! Giới! Thú! Nhân!
...
Sau khi Đào Ngột đi, Tư Căng cũng xoay người rời khỏi.
Thần minh tao nhã cất bước, thuận tay thu thần lực.
Thở dài một câu: "Không thú vị."
Cậu thần lực mạnh mẽ, yêu thích tìm người luận bàn.
Từ sau lần trước đánh nhau một trận với Thanh Vân, liền hồi lâu không có phóng thích thần lực phạm vi lớn rồi.
Vốn dĩ vì Đào Ngột này ít nhất có thể chống đỡ một hồi, chưa từng nghĩ... Không chịu được một kích như thế.
Trong thức hải, Tiểu Yêu vừa vuốt lông cho, vừa điều tra tài liệu về Cùng Kỳ.
Cuối cùng, run rẩy dùng âm thanh dễ thương nho nhỏ nói.
[đại... Đại nhân, ta phát hiện con Đào Ngột này hình như mấy trăm năm trước theo đuổi qua tiểu thiên quân!]
Tư Căng nhướng mày, bỗng nhiên hào hứng lên: 'Nga?"
Tiểu Yêu sắc bén cảm nhận được sát khí trên người đại nhân, vội vàng giải thích: [nhưng nhưng nhưng... Nhưng hắn chỉ là muốn cắn nuốt pháp lực của tiểu thiên quân, tiểu thiên quân rất ghét nó, vẫn luôn rất căm thù hắn!]
[Đào Ngột lần chạy trốn này, rất có thể là muốn đi tìm tiểu thiên quân đều là hung thú, liên thủ với y tiêu diệt ngài!]
Nợ tình mấy trăm năm trước a, chuyện trở nên thú vị rồi.
Nhớ tới như thế, Tư Căng tăng nhanh bước chân trở về cung thú vương.
Đụng vào lòng Thi Lâm Uyên đang ra ngoài tìm y.
Một khắc đụng phải kia, thần minh vốn không sao chợt hít một hơi khí lạnh.
Lui về sau hai bước, xoa bả vai, tựa hồ đau cực kỳ.
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro