Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 0597: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 30

CHƯƠNG 0597: CÁO ĐỎ HỆ CÂU CÁ Ở HOANG DÃ NGỰ THÚ XƯNG VƯƠNG 30

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Tư Căng ở phòng thí nghiệm làm trễ nãi một chút thời gian.

Với thời gian rời khỏi, vừa vặn thật tốt, cách hai ngày.

Chẳng qua, lúc cậu đi tìm Mạnh Thất Thất, đã chào hỏi với Thi Lâm Uyên rồi.

Không đến mức để cho hung thú nhỏ... Nga không, hung thú lớn không có cảm giác an toàn.

Nhưng lúc Tư Căng về đến phòng, vẫn như cũ thấy Thi Lâm Uyên rúc ở trên giường đá.

Đuôi quấn chặt lấy thảm da thú nhỏ đính lông cáo cậu đã từng để lại cho y.

Tựa như là cực kỳ khó chịu, nhưng lại không giống như là sinh bệnh.

Ngược lại giống như là...

Đây là chuyện làm sao?

Tư Căng hơi nhíu mày —— cậu chưa từng nghe nói, hung thú cũng sẽ như vậy a.

Cậu đi tới bên giường, nâng đi thử trán Thi Lâm Uyên.

Nhưng, tay khớp xương rõ ràng gần một chút, thì bị Thi Lâm Uyên cầm thật chặt.

Rồi sau đó, thuận thế đẩy cậu lên giường đá.

Nụ hôn hừng hực lập tức đè xuống, để cho cậu nhất thời, có chút thở không nổi.

"Căng Căng, Căng Căng, Căng Căng..."

Sức lực của Thi Lâm Uyên rất lớn.

Hạn chế hai tay và eo ếch của cậu, không để cho cậu bất kỳ phản kháng nào.

Trong miệng, lại là ủy ủy khuất khuất gọi tên cậu.

Mỗi gọi một câu, đều ở trong lòng mình lấp lên một cây đuốc.

Thi Lâm Uyên hôn cậu, "Ta vẫn luôn chờ ngươi, nhưng ngươi nói, ngươi có việc muốn đi chỗ rất xa, có thể phải hai ba ngày mới về."

"Ta tìm không được ngươi, cũng chỉ có thể ôm thảm nhỏ ngươi cho."

"Tuy rằng nhỏ thảm so ra kém ngươi...."

Ánh mắt Thi Lâm Uyên sáng quắc, khóe mắt đều đỏ.

Tư Căng cũng bị y làm rối loạn hô hấp: "Hung thú không phải là không có... Ưm... Ngươi làm sao..."

Cậu sợ thân thể của Thi Lâm Uyên xảy ra vấn đề, rất muốn truy cứu đến cùng.

Nhưng nụ hôn của Thi Lâm Uyên, hiển nhiên chưa cho cậu cơ hội nói một câu lời hoàn chỉnh.

Tư Căng dứt khoát nhắm mắt, nghĩ một hồi lại hỏi.

Không nghĩ, một lát sau, lại nghe được Thi Lâm Uyên chủ động trả lời: "Căng Căng, ngươi còn nhớ rõ ngày đó, ta dẫn ngươi đi ăn quả nhân duyên, ta cũng ăn một quả sao?"

Tư Căng:?

Thi Lâm Uyên tiếp tục nói: "Quả nhân duyên là quả thượng cổ lưu lại, có ảnh hưởng với hung thú, sau một tháng ăn quả, nhất định phải mỗi ngày đều với người..."

"Bởi vì trước đó ngươi vẫn luôn ở, cho nên không có việc gì, nhưng... Ngươi đi hai ngày, thì... Thì... Có chút chống không được rồi."

"Lần này ngươi có yêu cầu gì?"

Lá gan của Thi Lâm Uyên càng lúc càng lớn, nhưng với Tư Căng, từ đầu đến cuối duy trì một loại thành kính trịnh trọng. Có lẽ là thật sự kính thần.

Có lẽ là đau lòng hồ ly nhỏ.

Lại có lẽ, hai người đều có.

Cho nên, cho tới nay, hình thái lớn nhỏ, y vẫn luôn đều trước tiên hỏi qua Tư Căng lại tiến hành biến hóa.

Tư Căng cũng bị y hôn nhẹ đến trong lòng giận lên, chủ động vòng ở cổ y.

Hô hấp không ổn định trả lời: "Cứ như vậy đi, duy trì hình người, nghìn vạn lần, nghìn vạn lần khống chế đừng biến thành thú liền có thể."

"Tốt." Thi Lâm Uyên đồng ý, lần thứ hai cúi đầu, ôn nhu lại kiềm chế hôn thần minh của y.

...

...

Ngày hôm sau, lúc Tư Căng mở mắt, đã là xế chiều.

Cậu lười biếng nâng mí mắt, mệt đến ngay cả nửa ngón tay cũng không muốn nâng.

Mở che đậy cảm giác đau, không đến mức khó chịu, cả người vẫn còn lỏng lẻo, làm sao cũng không nhúc nhích nổi.

Nguy hiểm!

Thế giới thú nhân quá nguy hiểm rồi!

Tư Căng khó khăn ngồi dậy, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, sắc bén ý thức được, hình như là ngày thứ hai.

Cậu nhớ kỹ Thi Lâm Uyên hôm qua nói cho cậu, hung thú ăn quả nhân duyên, nhất định phải mỗi ngày với người...

Đang nghĩ đến điều này, thì thấy Thi Lâm Uyên bưng một lọ gốm nhỏ thô ráp khó coi, đi đến.

Dây thần kinh của Tư Căng lập tức căng thẳng, liền vội vàng đứng lên.

Nhưng bất đắc dĩ, hai chân đều là mềm nhũn.

Trong nháy mắt đứng lên, thiếu chút nữa lại ngã trở về trên giường.

Thi Lâm Uyên vội vàng chạy tới đỡ lấy người: "Nằm đàng hoàng, một ngày một đêm rồi, một miếng cơm không ăn, ngươi muốn đi đâu a?"

Tư Căng không quản y nói cái gì, vô tình cự tuyệt.

"Đừng, không thể nằm rồi, chịu không nổi."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro