
CHƯƠNG 0091: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 43
CHƯƠNG 0091: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 43
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Nhìn thấy chỗ này, Đại hãn Bắc Địch biết kế hoạch bắt sống Tư Căng lần này coi như là hoàn toàn thất bại!
Ông ta nhịn ngực đau nhức, khàn khàn hạ lệnh:
"Mau rút lui, mau rút lui!!!"
Binh sĩ Bắc Địch lúc này mới khôi phục lý trí, vội vã kéo Đại hãn bọn họ chạy trốn.
Nhưng mà, còn không có chạy hai bước, thì bị Cố Lâm Uyên dẫn kỵ binh cắt đứt đường lui.
Tướng quân trẻ tuổi tuấn lãng rũ đôi mắt ánh sao cao ngạo xuống, nâng tay rút kiếm, nhắm thẳng vào yết hầu của Đại hãn Bắc Địch:
"Đại hãn, ngươi phá hư quy tắc đàm phán hòa bình bang giao hai nước, thì nên chịu trừng phạt phải có!"
Nói xong.
Không đợi binh sĩ Bắc Địch cầu tình, liền một kiếm khóa cổ họng.
Nơi cổ trào ra máu tươi, từng chút từng chút nhỏ xuống vào trong cát vàng.
Phát ra tiếng ồn ầm ĩ phốc xì phốc xì, hù dọa Bắc Địch vỡ gan.
Thần nữ và Đại hãn lần lượt chết trận, bọn họ rắn mất đầu, rất nhanh thì bị Cố Lâm Uyên chỉ huy quân đội bắt lại.
Lúc cục diện hoàn toàn khống chế xong, Cố Lâm Uyên tức khắc xuống ngựa, lướt qua mọi người, đi tới trước Tư Căng.
Quỳ một chân trên đất với thiếu niên của y, chắp tay hành lễ:
"Vi thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội."
Hai câu đơn giản, thấm vào ruột gan.
Giống mới gặp gỡ, giống ngày trước.
Tư Căng hơi hơi nâng tay:
"Ái khanh bình thân."
Khóe môi Cố Lâm Uyên kéo lên, lúc đứng dậy, thuận tiện tiến lên hai bước, ôm lấy tiểu hoàng đế của y.
Bỏ đi sự hung ác sát phạt khi mang binh, ôn nhu đến tận xương tủy:
"Bệ hạ, thần mang ngài trở về."
Bắc Cương đêm mát mẻ, gió cuốn bay cát vàng.
Chỉ có ôm ấp của người yêu, mới là ấm áp nhất.
...
Tướng quân một đường phóng ngựa, mang tiểu hoàng đế của y về đại doanh Bắc Cương.
Tỉ mỉ kiểm tra cậu một lần không có bị thương, mới hơi yên lòng một chút.
Vừa vì cậu chà lau vết máu trên người, vừa trách cứ:
"Căng Căng, ta đã nói qua với ngươi rồi, người Bắc Địch rất âm hiểm, ngươi tốt nhất chờ ta triệu hồi trú quân Bắc Cương lại đi gặp bọn họ. Ngươi nhất định không nghe, thừa dịp lúc ta rời khỏi, thiếu chút nữa vứt mạng nhỏ vào."
"Người nào nói?" Tư Căng bất mãn phản bác:
"Ngươi nếu là không tới, bọn họ sớm thì bị trẫm giết rồi."
Cố Lâm Uyên không có lòng dạ nào nói đùa với cậu.
Trời biết y điều động xong trú quân Bắc Cương, về tới khu vực săn bắn, lúc không phát hiện thiếu niên của y, có bao nhiêu sốt ruột.
Thế cho nên đến bây giờ, trái tim vẫn còn đau nhói.
Y lời lẽ nghiêm túc dạy dỗ:
"Nhưng mặc dù như vậy, ngươi cũng vạn không nên dối gạt ta, tự mình đi gặp người Bắc Địch! Căng Căng, trái tim của ta ở trên người ngươi, ngươi thế nào cũng phải mang nó tới trong nguy hiểm đi lăng trì từng lần một sao? Ngươi thì không thể chờ ta một ngày, để cho ta điều động xong quân đội, làm bạn với ngươi đi..."
"Nhưng trẫm không phải là trẻ con, trẫm là hoàng đế." Tư Căng kiên trì:
"Trẫm đánh lạc hướng ngươi, một người đi vào đàm phán hòa bình, chính là muốn chứng minh, không có ngươi, trẫm như cũ có thể để cho quân lính Bắc Địch tan rã! Trẫm ngoại trừ biết làm nũng với ngươi, còn có thể đúc một thái bình thịnh thế! Nếu là điểm ấy quyết đoán cũng không có, như thế nào hiệu lệnh giang sơn?!"
Một lời nói, nói đến trong lòng Cố Lâm Uyên vừa xót lại chát.
Dù cho cơn tức tiêu giảm, cũng rất không dễ chịu.
Y lần đầu tiên cảm giác được chỗ xấu trưởng thành mang đến.
Đứa nhỏ gầy đét kia, không bao giờ là thiếu niên chỉ cần y bảo vệ nữa.
Không biết là nên vui mừng, hay là nên khổ sở.
Trong lòng vắng vẻ.
Rốt cuộc, y đi lên trước, ôm Tư Căng vào lòng thật chặt, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm:
"Căng Căng, ta thật không nỡ ngươi lớn lên, ta thật sự muốn ngươi có thể vĩnh viễn để cho ta ôm như thế, vĩnh viễn làm nũng với ta."
Tư Căng ôm chặt tiểu thúc thúc lại.
Tay không thành thật trượt mở đai lưng, thăm dò về phía vạt áo.
Giọng mê hoặc lại ôn nhu:
"Tướng quân yên tâm, trẫm cả đời này, đều chỉ làm nũng với một người là ngài thôi."
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro