Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 0083: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 35

CHƯƠNG 0083: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 35

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Một bộ áo cưới bó sát màu đỏ sậm, vì sắc mặt trắng nõn của thiếu niên tô điểm lên một tia đỏ ửng.

Con mắt hoa đào Phô trương hơi hơi lấp lánh.

Thoạt nhìn, ôn nhu mê hoặc người.

Trên người Tư Căng mang chút mùi rượu, vừa vào phòng thì đuổi lui tất cả người hầu, bớt đi tất cả các bước.

Trực tiếp khều khăn voan của Vân Mộ Nghiên ra, cực kỳ có tính mục đích bưng hai chén rượu trên bàn lên.

Một ly trong đó đưa cho Vân Mộ Nghiên.

Khiêm tốn mỉm cười, duyên dáng tình cảm nồng nàn:

"Tới, hoàng hậu, cùng uống ly này với trẫm."

Vân Mộ Nghiên không có nghĩ đến ngài ấy sẽ bỗng nhiên kéo đến các bước thành thân chỗ này.

Tất cả chuẩn bị tâm lý trước đó làm trong nháy mắt vỡ đê.

Nàng kiên trì nhận lấy ly rượu, sau một khắc, vành mắt thì đỏ, bị dọa sợ.

Tay cầm ly rượu của Vân Mộ Nghiên rõ ràng đang run rẩy.

Chỉ chốc lát sau, thì rải ra nửa ly rượu rồi.

Tư Căng tựa như là có ý định thử nàng:

"Hoàng hậu, xảy ra chuyện gì? Căng thẳng? Vậy nếu không thì chúng ta không giao bôi, đều tự uống của mình."

Nói, liền muốn đưa rượu vào trong miệng.

Rốt cuộc, Vân Mộ Nghiên nhìn không được rồi.

Bỗng nhiên hai bước về phía trước.

Rầm ——

Đánh rớt ly rượu trong tay Tư Căng.

Sau, thình thịch mà quỳ xuống đất, nước mắt giống như vỡ đê rơi xuống:

"Bệ hạ, không nên uống, trong này có độc, không nên uống! Ca ca để cho ta hạ độc hại bệ hạ, thế nhưng ta cảm thấy, bệ hạ là minh quân, không nên bởi vì ta và ca ca mất mệnh. Ca ca muốn hại bệ hạ là ca không đúng, thế nhưng ca đã đi rồi. Tội của ca liền do dân nữ tới thay ca trả, cầu xin bệ hạ xử tử dân nữ đi."

Trong mắt Tư Căng thoáng qua một tia hứng thú, rũ mắt xuống nhìn thoáng qua cô gái vệt nước mắt đầy mặt, thản nhiên nói:

"Người ca ca như vậy của ngươi, có thể nuôi ngươi lớn như thế còn hiểu chuyện như thế, thật đúng là hiếm lạ."

Nói, liền xoay người, đi tới bên giá sách trong điện.

Từ phía dưới một bình sứ trang trí, lấy ra một tờ bài thi gấp qua.

Mở ra, đưa đến trước mặt Vân Mộ Nghiên.

Hỏi: "Này, là tú tài ngươi thích kia?"

Đây là cậu hôm qua từ trong tay lão thần coi thi Văn Uyên các cầm qua.

Căn cứ vào tài hoa người này, ít nhất có thể nhận được chức quan một chỗ tuần phủ.

Tư Căng để bài thi ở chỗ này, là bảo lưu ý dò xét.

Ở lúc nghe được Vân Mộ Nghiên tên này, cậu thì phái người đi thăm dò tất cả lai lịch của nàng.

Biết được người này cũng không vết xấu, thậm chí nhân duyên ở trong tiểu thư quan gia cũng không tệ lắm, liền quyết định cho cô một lần cơ hội.

Nếu Vân Mộ Nghiên thật sự dám đả thương cậu, cậu nhất định sẽ không lưu tình.

Nhưng nếu Vân Mộ Nghiên sai đường biết quay lại, cậu liền đổi tên đổi họ cho nàng, chỉ hôn cho tú tài này.

Vân Mộ Nghiên đầu tiên là ngơ ngác gật đầu, rồi sau đó bỗng nhiên ý thức được cái gì, căng thẳng kéo vạt áo Tư Căng:

"Bệ hạ! Vân gia bọn ta phạm sai lầm là chuyện của bọn ta! Ngài hết thảy có thể xét nhà, thế nhưng, chàng là vô tội. Vẫn xin bệ hạ tha mạng, cầu xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ a!"

"Ừm. Tốt." Tư Căng đơn giản lên tiếng, một chưởng bổ vào gáy Vân Mộ Nghiên, đập người ngất đi.

Rồi sau đó, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng thần lực từ trong thân thể nàng lấy đi đồ vật nào đó.

Sâu trong thức hải, Tiểu Yêu lúc đầu đang tìm kẹo.

Thật vất vả từ trong một đống kẹo que dâu tây, tìm ra một cây vị nho, còn không có bỏ vào trong miệng, đã nhìn thấy động tác của Tư Căng.

Vội vã từ trong thức hải nhảy ra, vươn hai móng vuốt nhỏ ngắn đi lay tay tội ác của cậu:

[đại nhân! Thì tính là vị diện này có thể giết người, thế nhưng cũng không đến mức dùng thần lực hủy diệt linh hồn đi?]

[quá tàn bạo á!]

Tư Căng nhíu mày, sang tay vứt nó đến trên tường.

Bất mãn nói:

"Người nào nói ta muốn tiêu diệt linh hồn của nàng ta? Ta là đang lấy ra ký ức về Vân Mộ Niệm của nàng ta, để cho nàng quên mất tất cả việc kinh đô. Đổi cái phương thức vì bản thân mình cắt đứt hậu hoạn."

Mèo động vật chất lỏng từ trên tường trượt xuống, không tỉnh táo trượt đến góc tường, duỗi móng đỡ lấy đầu to lảo đảo của mình:

[như vậy a!]

Tiểu Yêu đầu óc không rõ, lầm bà lầm bầm: [vậy mà không chết người, này không giống phong cách của ngài a ~]

"Phải không?" Tư Căng nhàn nhạt lên tiếng.

Chuyển con ngươi, ôn nhu lương thiện nhìn chằm chằm mèo trắng nhỏ trên góc tường.

Tiểu Yêu: [...]

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro