Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 0065: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 17

CHƯƠNG 0065: VỊ ĐẾ VƯƠNG MỀM MẠI LẠI GIẾT ĐIÊN RỒI 17

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Lão quản gia bị dọa sợ đến không nhẹ, vội vã kéo kéo vạt áo của Cố Hoài:

"Đại nhân, ngươi nhanh đi theo sau nhìn a! Ngộ nhỡ tướng quân tính tình lên tới chém quốc sư rồi làm sao tốt?"

"Chém thì chém." Con ngươi Cố Hoài lấp lánh, tràn đầy chờ mong:

"Họ Vân này ở triều đình làm mưa làm gió nhiều năm, luôn ức hiếp chúng ta. Nửa năm trước còn lừa tiểu hoàng đế đuổi ta và tướng quân đến Bắc Cương, ngươi đều không thấy qua gió to cát vàng Bắc Cương kia, căn bản cũng không phải là chỗ người ở! Ta cảm thấy, chém chết gã đều không quá đáng!"

Lão quản gia tiếp tục khuyên: "Chính là bệ hạ coi trọng gã a!"

Cố Hoài hơi cúi đầu, lại suy nghĩ một chút bình định ngày ấy, thiếu niên ngồi ở trên long ỷ, một tay chống đầu, lộ ra hai cái răng khểnh, muốn cái ôm với tướng quân nhà hắn.

Vung tay lên, tràn đầy tự tin:

"Ta cảm thấy bệ hạ càng coi trọng tướng quân!"

Nói xong, vội vàng sải bước đuổi theo, chuẩn bị vây xem "vở kịch lớn tướng quân nhà mình chém người".

Quản gia:... Là ta hồ đồ rồi hay là các ngươi hồ đồ rồi?

...

Bên trong chính sảnh, vừa thấy Cố Lâm Uyên tiến vào, Vân Mộ Niệm lập tức "nhiệt tình" nghênh đón:

"Cố tướng quân đêm khuya còn luyện kiếm, thật sự là cần cù a!"

Cố Lâm Uyên nắm thật chặt bao cổ tay chất bạc trên tay.

Sau một khắc, bỗng nhiên nâng tay, chém kiếm dài tinh chuẩn không có lầm vào vỏ kiếm sau chủ vị.

Lưỡi kiếm sắc bén, trực tiếp gọt cắt một lọn tóc bạc có vẻ nghịch ngợm Vân Mộ Niệm thường lưu lại trên trán. Sợi bác bồng bềnh rơi.

Cùng lúc đó, tướng quân đi tới ngồi xuống trên chủ vị, trả lời:

"Đúng, bản tướng không thể so với quốc sư. Cả ngày cầm cái la bàn khanh mông quải phiến dựa vào há miệng hãm hại lừa gạt. Bản tướng muốn mặt."

"Ngươi..." Vân Mộ Niệm tức thiếu chút nữa mắng ra tiếng.

Gã hít sâu một hơi, nghĩ bản thân mình là tới dương oai, mới thật vất vả đè xuống lửa giận đáy lòng.

Cười yếu ớt mở hộp gấm ra, lộ ra đầu người sắp bị hong gió từ trên tường thành lấy xuống, đắc ý nói:

"Tướng quân còn nhớ rõ cái này sao? Ta buổi chiều suy diễn một phen, phát hiện cách làm như vậy có chướng ngại cho số mệnh triều đại, cố ý phụng ý chỉ của thái hậu, đến đây trả lại."

Nói, thì đặt hộp gấm vào trên bàn bên cạnh Cố Lâm Uyên.

Đặt đầu người tượng trưng đại hung ở bàn chính chính sảnh nhà người ta.

Là với chủ nhân nhà này, nhục nhã quá lớn!

Ở một khắc gã bỏ hộp gấm xuống kia, Cố Lâm Uyên lập tức nâng tay vỗ hộp lật.

Thừa dịp đầu người chưa rơi xuống đất, bỗng nhiên rút kiếm dài phía sau lên.

Kiếm múa ánh sáng bạc.

Ba hai cái thì chém cái đầu người chia năm xẻ bảy.

Rồi sau đó, dùng tốc độ cực nhanh vỗ tất cả khối vụn chia năm xẻ bảy kia trở về trên người Vân Mộ Niệm.

Vân Mộ Niệm cả người quần áo màu trắng người quần áo màu trắng

Bị mùi hôi thối của khối vụn xông lên trực tiếp buồn nôn.

Vội vã đưa tay vỗ ra.

Không biết làm sao, còn chưa kịp hành động, thì bị Cố Lâm Uyên vén một tầng vạt áo lên.

Gói toàn bộ cục máu ở bên trong áo khoác quốc sư trắng noãn của gã.

Nhìn thấy sắc mặt xám ngắt khó coi của đối phương, tâm trạng áp lực của Cố Lâm Uyên rốt cuộc tốt một chút rồi:

"Nếu vật ấy điềm xấu, bị phá huỷ liền được rồi. Xin phiền quốc sư mang về hồi cung bẩm báo thái hậu, ghi bản tướng một đầu công."

Nói xong, thì tiện đường buộc áo choàng của Vân Mộ Niệm thành nút thắt, phòng ngừa khối vụn rớt xuống.

Rồi sau đó, phân phó nói với Cố Hoài nằm bò cửa sổ xem kịch:

"Cố Hoài, tiễn khách!"

"Dạ!" Cố Hoài lập tức đi tới, hào hứng làm động tác tay "mời" với Vân Mộ Niệm:

"Trời sắp tối rồi, quốc sư đại nhân đi thong thả."

"Tốt! Cố Lâm Uyên! Tốt vô cùng!" Vân Mộ Niệm giận đến đầu óc không rõ:

"Chờ ta ngày mai tham tấu bệ hạ đi!"

Dứt lời, liền phất tay áo, mang tanh tưởi đầy người sải bước rời khỏi.

Gã nghĩ: Gã trở về nhất định phải nói sự kiện cho Căng Căng, để cho Căng Căng của gã, trị cuồng đồ kiêu ngạo khó thuần này thật tốt!

...

Hoàng cung, đêm khuya.

Vân Mộ Niệm tắm rửa hai canh giờ rồi, mới thay xong quần áo, vào điện Thái Cực diện thánh.

Gã đứng ở trước mặt Tư Căng, thêm mắm thêm muối trần thuật hành vi phạm tội của Cố Lâm Uyên.

Thì chờ thiếu niên của gã nổi giận lên, vì gã ra mặt.

Ai dè, Tư Căng chỉ là miễn cưỡng tựa vào trên long ỷ, không để ý trả lời một câu:

"Y theo trẫm xem ra, Cố tướng quân làm đúng, ái khanh tại sao keo kiệt như vậy, cắn một điều nhỏ không tha?"

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro