Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 0046: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 46

CHƯƠNG 0046: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 46

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Tiếp theo, tất cả đèn khẩn cấp của hội trường một lần nữa sáng lên, ngọn đèn từ thuần màu trắng dần dần biến thành đỏ đậm.

Tư Căng thì như vậy, đứng ở trung tâm sân khấu, hướng về phía tất cả khán giả hiện trường, cúi chào thật sâu.

Mắt thấy biểu diễn bắt đầu, chỗ ngồi khán giả rốt cuộc im lặng lại, tập trung tất cả ánh mắt đến trên người Tư Căng.

Cúi chào xong, Tư Căng đứng thẳng, chậm rãi mở miệng:

"Welcome to my world

Every audience.

It's time for the show!"

Đoạn văn này, là lời kịch nhạc công piano trong <Dư Lương> mỗi lần trước khi biểu diễn cũng sẽ đọc.

Cũng là trích dẫn lời nói kinh điển lời kịch các khán giả thích nhất.

Lời nói vừa ra, toàn trường bùng nổ!

"A a a a! Mẹ của tôi ơi! Thanh âm của chính Căng Căng chúng ta so với lồng tiếng còn dễ nghe hơn nhiều! Có đoạn ngắn <Dư Lương> chưa phối âm hay không, tôi muốn cất giấu vật quý giá!!! Làm đồ gia truyền!!!"

"Nhạc công piano sống rồi! Tôi quá kích động!"

"Lạc Lâm Uyên! Thù đoạt vợ không đội trời chung!"

"A a a a! Tôi muốn điên rồi! Tại sao màn hình lớn còn không sáng, là không cho Căng Căng chúng ta mặt mũi sao?"

Ngay khi có người lưu ý đến màn hình lớn, mặt đất chung quanh sân khấu bỗng nhiên nhô lên, ở phía sau sân khấu đúc thành một mặt tường bằng phẳng, che kín toàn bộ màn hình lớn đen nhánh.

Chỗ khác biệt, trình độ nhô ra của mặt đất không giống nhau, khá có một loại mỹ cảm "nhìn ngang thành dãy núi nhìn dọc thành ngọn núi".

Tiếp theo, bốn phía mặt đất mọc ra vài cọng cành khô màu đen không theo quy tắc.

Ánh đỏ chiếu một cái, toàn bộ sân khấu liền thành lâu đài cổ xưa lạnh lẽo thời Trung Cổ.

Quỷ dị lại mê người.

Mà Tư Căng, tựa như quý tộc hút máu tới từ thời đại viễn cổ, hết sức ưu nhã đi tới bên piano ngồi xuống.

Nhìn thấy tư thế này, khán giả đều giật mình sững sờ trong nháy mắt.

Sau khi phản ứng kịp đây là hiệu quả sân khấu, tiếng thét chói tai thoáng chốc vang lên, gần như muốn tung nóc nhà hội trường lên!

Thao tác rõ ràng bất chấp trật tự tự nhiên làm tất cả nhân viên công tác sau sân khấu đều kinh ngạc đến ngây người rồi.

Đây không phải là bọn họ làm a!

Bạch Tư Căng, rốt cuộc làm cái gì rồi?!

Cả hội trường buổi lễ trao giải, trước sau sân khấu, không có người bất luận kẻ nào biết, Tư Căng dùng thần lực bày một bối cảnh biểu diễn mang tính nhập vai cho bản thân mình.

Tiếng đàn dương cầm lên, mấy vạn khán giả dưới sân khấu không khống chế được thét chói tai.

"A a a a! Thì ra nguyên nhân màn hình lớn không sáng là ban tổ chức vì Căng Căng làm cảnh thực tế! Quá đẹp trai rồi! Tôi giống như cùng với Căng Căng về tới thời Trung Cổ!"

"Căng a! Chúng ta thương lượng một chút, bộ phim tiếp theo diễn quỷ hút máu có được hay không?! Em đưa mình đến trước mặt anh cho anh gặm!"

"Bảo bối! Em muốn làm người hầu máu của anh!"

"Tình thương của mẹ biến chất! Tôi muốn cắm sừng Lạc Lâm Uyên rồi!"

"Tôi cũng muốn! Rút đao đi!"

Hiện trường, thỉnh thoảng có khán giả bởi vì tâm tình kích động trực tiếp té xỉu.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa thì đỗ ba mươi mấy chiếc xe cứu thương.

Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Kỹ thuật viên ánh sáng kiêm chức nào đó ngồi ở trong bóng tối, ánh mắt hồ ly dài nhỏ phức tạp, chân mày nhíu chặt lại.

Làm sao mới một đêm, có nhiều người muốn cắm sừng y như thế?

Hiện trường không ngừng thét chói tai, thẳng đến Tư Căng rời khỏi sân khấu mười mấy phút, vẫn như cũ đang kéo dài.

Sau khi Tư Căng rời khỏi sân khấu, làm một trong những người nhà tổ chức chính của hội nghị Lạc Lâm Uyên không để ý lợi ích của mình có thể tổn thất chút nào, trực tiếp lái xe, từ cửa sau mang trẻ con rời khỏi hội trường.

Trước khi rời đi, Tư Căng kiềm chế thần lực, xếp gọn tường đất và gỗ lồi ra của hội trường một lần nữa trở về dưới nền đất.

Lại nhìn về phía Lạc Lâm Uyên, thở dài có chút đáng tiếc:

"Trong chốc lát còn có buổi ký tặng đấy, em không ở, anh sẽ tổn thất một số tiền rất lớn, tổng giám đốc Lạc không phải là biết buôn bán nhất sao? Làm sao cứ làm mua bán lỗ vốn rồi?"

Lạc Lâm Uyên lái xe, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tôi sợ các cô ấy ăn em."

Giọng điệu ghen tuông rõ rành rành.

Tư Căng nhịn không được vui mừng lên tiếng: "Kế tiếp đi chỗ nào?"

Lạc Lâm Uyên: "Buổi ký tặng kết thúc, tất cả đạo diễn sản xuất và minh tinh sẽ ở khách sạn đế đô tổ chức tụ họp quan hệ hữu nghị một lần, bọn mình qua bên kia."

Tuy rằng trên miệng nói như thế, trong lòng nghĩ lại là:

'Đi chỗ nào đều tốt, chỉ cần để cho Căng Căng của y rời khỏi đống fan đáng sợ xa một chút, đi chỗ nào đều tốt

Maserati từ hội trường chạy ra, phóng đi mất hút.

Không biết, Trần Vũ Cường đã nghiến răng nghiến lợi mua chuộc mấy tên sát thủ, lái một chiếc xe taxi tầm thường nhất, theo đuôi phía sau.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro