Chap 46
YoonA mở mắt ra, nhìn lên trần nhà được sơn màu trắng ở phía trên. Cả căn phòng giờ đã bị bóng tối chiếm hữu, chỉ còn mỗi chút ánh sách le lói từ Mặt Trăng len qua cửa sổ vào trong phòng. Cũng nhờ có ánh sáng bạc này mà YoonA vẫn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong căm phòng nhỏ xinh của mình. YoonA đã thử nhắm mắt và tự bảo mình hãy ngủ đi, nhưng lâu thật lâu rồi mà đầu óc YoonA vẫn còn tỉnh táo như vậy. Đây có lẽ sẽ là một đêm mà YoonA không thể ngủ được. YoonA rời khỏi giường, nhẹ nhàng tiến về phía cửa sổ. YoonA kéo tấm cửa kính ra để gió đêm có thể lùa vào trong phòng. YoonA nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể để có thể nghe thấy âm thanh của đêm. Thật là bình lặng !
Nếu Jessica có ở đây thì sẽ như thế nào? YoonA tự nhiên cười một mình. Jessica à? Jessica...cậu ấy chắc chắn sẽ mỉm cười dịu dàng dưới ánh trăng, sẽ đặt tay lên mặt YoonA như bây giờ, sẽ tự mình sà vào lòng YoonA. Jessica thuần khiết và xinh đẹp như một Thiên Thần vậy.
YoonA giật mình khi nghe thấy tiếng chó sủa vang lên từ nhà bên cạnh. Tỉnh cơn mộng, YoonA mới chua xót nhận ra rằng một Jessica thuần khiết đứng trước mặt YoonA vừa rồi chỉ là một ảo ảnh. YoonA thả đôi bàn tay đang vờn không khí xuống. Thì ra tất cả chỉ là ảo giác. YoonA lại cười, nhưng lần này, nụ cười đầy mỉa mai. Vì YoonA hiểu rằng Jessica không phải đang ở bên cạnh mình, và cũng không còn là một Jessica thuần thiết như trong cơn mơ nữa. YoonA bất giác nhận ra rằng mình đang nuối tiếc những cử chỉ dịu dàng yêu thương của Jessica. YoonA đặt bàn tay lên áp vào mặt mình, tự ban cho mình những cái ve âu yếm. Chưa bao giờ YoonA thèm được thấy nụ cười tuyệt đẹp như Mùa Thu tỏa Nắng, thèm được đôi bàn tay mềm mại kia ân cần vuốt ve, và thèm được cảm nhận hơi ấm từ người Jessica như lúc này. Đêm nay, YoonA không ngủ.
YoonA không phải là người duy nhất bị mất ngủ. Takuma cũng đang ngước mắt nhìn Mặt Trăng trên trời từ một nơi khác.
- Cậu có nghĩ cô YoonA sẽ vì những lời đó mà quay về với cô Jessica hay không?
Takuma nhìn xuống cầu thang, chỗ cửa nhà tắm. Ron bước ra từ đó, người còn mặc nguyên bộ khăn tắm của khách sạn. Ron là người vừa đặt ra câu hỏi vừa rồi. Ron trùm một cái khăn trắng khổ lớn trên đầu, không quên dùng một tay xoa xoa cái khăn vào đầu như thể đang lau tóc, mặc dù thật ra thì đầu Ron vẫn trọc lóc như ngày nào. Takuma cúi mặt :
- Tôi không biết...Hai chúng ta có mặt ở đây đều vì cô Jessica và cô YoonA. Tôi thật sự không biết hai người họ nghĩ gì về nhau. Thật buồn cười! Họ rõ ràng chỉ là những đứa trẻ. Làm người lớn như chúng ta, đôi lúc nghĩ rằng mình đã hiểu hai đứa trẻ đó, nhưng đến phút cuối, chợt nhìn lại, tôi mới biết là mình chưa bao giờ hiểu chúng cả. Thế giới mà cô Jessica và cô YoonA đang sống không giống như thế giới của những đứa trẻ cùng tuổi khác, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho họ trở nên khó đoán chăng? Tôi thật không tài nào chen vào giữa họ được. Tuy nhiên, có một điều mà tôi rất chắc chắn, đó là cô YoonA hình như có một vị trí rất quan trọng trong lòng cô Jessica.
Ron leo lên gác đến chỗ mà Takuma đang đứng, đưa cho Takuma một lon bia mình vừa lấy ra từ tủ lạnh, rồi cũng tự mình bật nắp một lon khác. Ron nốc một hơi bia rồi cười :
- Nếu khó đoán như vậy thì đừng bận tâm suy nghĩ làm gì. Cậu cũng nói rồi mà, chúng ta không thể chen vào thế giới của họ được, nếu vậy thì tại sao hai chúng ta không cứ đừng ngoài mà nhìn thôi? À phải, câu hồi nãy cậu nói gần đúng rồi đó! Chỉ sai ở chỗ "hình như" thôi. Không phải là "hình như", mà phải là "chắc chắn như thế". Cô YoonA có một ví trí mà không gì có thể thay thế được trong lòng cô Jessica, và trái lại, cô Jessica trong lòng cô YoonA cũng thế.
Takuma mân mê lon bia trên tay mình :
- Nhưng cô YoonA nói đúng. Cô Jessica đã thay đổi rồi. Cô ấy đang ngày càng lún sâu vào vũng bùn của tội ác.
Ron chạm nhẹ lon bia của mình vào lon của Takuma, rồi lại uống tiếp :
- Cả hai chúng ta, ai cũng điều biết điều này. Đó là lý do cô Jessica rất cần có cô YoonA bên cạnh, để ngăn cô ấy tiếp tục đi vào ngõ tối. Ah, và cũng chính vì lẽ đó nên chúng ta mới nhọc công tìm khiếm cô YoonA. Trên đời này chỉ có mỗi mình cô YoonA mới ngăn được cô Jessica mà thôi.
Takuma đưa mắt nhìn về phía xa mù, nơi chỉ có bóng tối và những tòa nhà cao tầng lập loè ánh đèn ne-on.
- Tôi cũng hy vọng cô YoonA có thể kéo cô Jessica khỏi vũng lầy đó. Đây là tất cả những gì mà chúng ta có thể làm cho cô Jessica.
YoonA thức dậy vào một buổi sớm trời đổ mưa. Cái lạnh len lỏi vào phòng khiến cho YoonA phải rúc mình vào sâu trong chăn. Vậy mà YoonA cứ ngỡ mình thức trắng đêm qua. YoonA có ngủ đấy chứ! YoonA nhắm mắt lại, cố ngủ thêm tí nữa để bù lại khoáng thời gian đã thức tối qua. Dù sao thì bây giờ cũng mới có 6 giờ sáng. Hãy còn rất sớm...
Chợt nhớ ra hôm nay chính là ngày hẹn giữa mình và Takuma, YoonA liền bật dậy, kéo vội tấm chăn khỏi người và lao nhanh ra chổ cửa sổ phòng để nhìn xuống đường. Takuma và Ron đã đứng đó chờ sẵn không biết tự bao giờ. Mắt họ cứ dán chặt vào cánh cửa chính, không hề hay biết rằng YoonA đang quan sát họ từ phía trên. Mưa Mùa Thu ở Nhật lạnh lắm. Nhất là lại vào buổi sớm như thế này, khi mưa và sương đêm có dịp được hòa lẫn vào nhau để rơi xuống cùng một lúc.
Takuma và Ron đứng lặng ra đó, để mặc nước mưa làm ướt thân thể mình, và mặc cả cái lạnh đang ngấm vào bên trong cơ thể, chạm cả vào dòng máu nóng qua lớp da đang tái đi theo từng cơn gió đi qua. Họ không mang dù. Hay là họ đã quên mang rồi? Họ không run lẩy bẫy như con chó hoang đang co người dưới hiên nhà bên kia đường. Họ không lạnh? Hay vì lòng họ không còn cảm thấy lạnh nữa?
YoonA kéo mạnh tấm màn che đi khung cửa sổ, vội vàng hết cỡ, như thể sợ họ sẽ vô tình phát hiện ra ánh nhìn của YoonA khi vô tình ngước mắt lên. YoonA đang quay lưng lại với họ. Lòng YoonA cảm thấy đau thắt. Đó có phải là vì YoonA cũng đang quay lưng lại với chính bản thân mình hay không?
- Jessica...
Miệng YoonA bất giác thì thâm cái tên quen thuộc ấy. YoonA co người ngồi dựa lưng vào tường, ôm lấy cơ thể mỏng manh của mình bằng đôi cánh tay lạnh. YoonA nhìn thấy ánh mặt của Jessica, nụ cười của Jessica, và cả những giọt nước mắt đang rơi trên gương mặt xinh đẹp của cậu ấy nữa. Tư dưng lúc này, YoonA ao ước được ôm Jessica vào lòng, được ấn mặt cậu ấy ngực mình để lau đi những giọt nước mắt chỉ còn chực chờ rơi xuống kia, hoặc giả ít nhất thì YoonA cũng được dùng chính đôi tay của mình gạt đi những giọt nước mắt đó. YoonA không muốn nhìn thấy Jessica khóc. Vì khi cậu ấy khóc, lòng YoonA lại quặn đau lên từng cơn.
YoonA nhẹ nhàng khép đôi mi lại. YoonA tự hỏi, không có mình, Jessica sẽ ra sao?
Không có Jessica, YoonA trở nên khép kín. Ngày qua ngày, bóng hình của Jessica cứ hiện lên trong đầu YoonA, lờn vờn nửa ẩn nửa hiện, cứ như chúng đang cố ý trêu đùa với cảm xúc của YoonA vậy. Nhưng rồi chúng không chỉ đơn giản đến rồi đi, mà chúng lại ngày càng rõ nét, đến khi Jessica vượt ra khỏi cơn mơ, làm cho YoonA nhiều lần bị rơi vào chứng ảo tưởng. Đây gọi là nỗi nhớ nhung phải không?
YoonA bật dậy, mở cửa sổ ra và hét lên, cố ý đề giọng mình át đi tiếng mưa :
- Takuma! Ron!
Cả hai người đều nhìn lên. YoonA đặt một chân lên thành cửa sổ, những hạt mưa nhân cơ hội cửa bị mở trống đã có dịp rời vào trong phòng.
Có lẽ Jessica không cần YoonA bên cạnh, nhưng YoonA thì không thể sống mà không có Jessica.
YoonA lao người qua cửa sổ và rơi xuống. Takuma mỉm cười, trong khi Ron dang rộng vòng tay đón lấy YoonA. Rom phì cười khi đã có được YoonA trong lòng mình :
- Chà...thật may mà còn có tôi đi cạnh Takuma để đỡ cô YoonA, chứ một mình gã này thì không ổn đâu. Nhìn Takuma vậy chứ thật ra thư sinh ghê lắm!
Takuma liếc xéo Ron rồi nhìn YoonA :
- Cám ơn cô đã quyết định quay về cùng chúng tôi, Yoong-sama.
YoonA mỉm cười :
- Đừng gọi tôi là Yoong-sama. Kể từ giờ trở đi, hãy gọi tôi là YoonA như lúc trước.
Takuma gật đầu. Ron đặt YoonA lên một bên vai mình và hân hoan nói :
- Chúng ta đi thôi!
YoonA quay mặt lại nhìn nơi bình yên mà mình đã sống trong nhiều thàng qua. Đúng vậy. Từ bỏ cuộc sống như trong mơ ước này có làm cho YoonA thấy tiếc thật. Tuy nhiên, nếu không trờ về bên Jessica, YoonA sẽ không thể sống vui vẻ đến suốt cuộc đời này.
Queen Villa, một ngày mưa nhiều...
Jessica đang ngủ. Đã lâu rồi, Jessica không có được một giấc ngủ sâu như thế này. Kể từ lúc YoonA ra đi, ngày qua ngày, Jessica cứ luôn ưu tư một mình, tự hỏi không biết YoonA có đang hạnh phúc với cuộc sống mới hay không. Jessica đã nhận ra bản thân mình quá ích kỉ, chỉ muốn giữ lấy YoonA cho riêng mình mà không hề quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy. Jessica thật ra nên để YoonA tự do đi tìm kiếm hạnh phúc của mình. Giờ thì tất cả đều ổn cả rồi. YoonA cuối cũng cũng đã rời khỏi đây, không bao giờ quay trở lại nữa. Một giọt nước chảy ra từ khoé mắt Jessica. Trong cơn mợ Jessica vẫn khóc. Gì cũng được, miễn là YoonA thấy vui, đó là tất cả những gì Jessica mong ước bây giờ. Bên ngoài, trời đang mưa. Tuy đôi mắt còn nhắm nghiền, Jessica vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi. Giờ là mấy giờ rồi? Mặc kệ! Chả ai còn quan tâm đến thời gian nữa.
Jessica mở mắt và nhìn thấy YoonA đang ngủ say bên cạnh mình. Jessica mỉm cười. Hiếm khi nào có giấc mơ đẹp như vậy, tội gì phải tự đánh thức mình nhỉ! Vậy là Jessica lại cố gắng ngủ tiếp. Jessica vùi đầu vào người YoonA. Thật ấm áp! Hơi ấm này cứ như là thật vậy. Thậm chí, Jessica còn có thể nghe được tiếng tim đập, và cảm nhận được hơi thở nóng ấm của YoonA đang đều đặn phà vào tóc mình. Jessica thấy nhớ làn hơi ấm dịu dàng này. Từ rất lâu rồi, dù có cố gắng mơ đến cỡ nào, Jessica cũng chưa bao giờ có được cảm giác thật như ngày hôm nay. Hoàn hảo! Tất cả đều sống động y như thật. Vì vì nó thực quá mức cho nên...ơ...không phải chứ?
Jessica giật mình nhỏm dậy. YoonA...đây đúng là YoonA bằng xương bằng thịt, không phải người từ giấc mơ. Như sao...không! Hay đây lại là một giấc mơ khác nữa? Mơ trong cơn mơ, giấc mơ này bao bọc một giấc mơ khác.
Jessica khẽ chạm tay mình vào mặt YoonA. Làn da mịm màng cùng hơi ấm này đã làm cho Jessica thấy bồi hồi nhớ nhung mỗi khi đến về. YoonA đang ở đây. Xin cơn mưa kia đừng là mơ. Hoặc nếu tỉ như nó có là mơ, thì nguyện cho giấc mơ này không bao giờ kết thúc. Nếu có thể, Jessica chấp nhận để bản thân mình ngủ mãi, để có thể ở bên cạnh YoonA thật lâu như thế này.
YoonA áp bàn tay mình lên tay Jessica, trong khi Jessica còn luyến tiếc chưa muốn rời khỏi gương mặt nom hiền lành lúc ngủ của YoonA. YoonA mở mắt ra nhìn Jessica, và mỉm cười :
- Chào buổi sáng!
Jessica còn ngỡ ngàng chưa biết nói gì thì đã bị YoonA lôi tuột xuống giường. YoonA kéo chăn đắp lên người cả hai :
- Còn sớm lắm! Chúng ta hãy ngủ thêm tí nữa đi.
Rồi YoonA nhắm mắt lại. Jessica vẫn nằm đó ngắm nghía gương mặt của YoonA. Được một lúc, Jessica hỏi :
- Tại sao? Sao YoonA còn quay về đây?
Mắt vẫn nhắm, YoonA bình thản trả lời :
- Vì tôi nhớ Jessica. Rất nhớ!
Jessica ngây người trong một lúc rồi mỉm cười :
- Uh, tôi cũng vậy.
Jessica nhắm mắt lại, để môi mình chạm vào môi YoonA. YoonA đáp lại bằng cách vòng tay qua người Jessica, kéo cô bé vào sát người mình. Quyết định quay trở lại sẽ không bao giờ làm cho YoonA thấy hối tiếc.
9 tuổi, Jessica đã bình định được toàn bộ khu vực cấp I trường SM, trở thành vị Nữ Hoàng đầu tiên trong lịch sự của trường.
9 tuổi, YoonA chính thức đảm nhận vai trò vệ sĩ, luôn theo bên cạnh Jessica không rời. Nơi nào có Jessica thì nơi đó, người ta sẽ thấy bóng của YoonA đứng sát một bên. Thêm vào đó, YoonA còn đoạt luôn chức vô địch bộ môn Judo toàn quốc, góp thêm một dòng tên trong bảng danh dự cho Học Viện SM.
Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng không đến trường dài hạn, cộng thêm chuyện họ hầu như không được nhắc đến dưới thời của Queen, điều này khiến cho tên tuổi của họ ở trường SM dần bị chìm vào quên lãng. Đến cuối cùng, họ chỉ còn là một huyền thoại rất ít được biết đến bởi những học sinh mới.
Nhận ra bản thân mình đã nhuốm bùn tội ác và đồng thời cũng chán ghét cuộc sống hiện tại, Jessica cho khởi đầu trò chơi Princess ở SM, và đặt ra quy luật chết chóc cho họ. Princess là mong muốn của Jessica nhắm tìm ra một ai đó có thể giết mình. Đây là trò chơi cổ tích giữa Queen và Princess mà trong đó, kẻ bại sẽ phải chết. Rồi sau đó, các Princess lần lượt biến mất một cách bí ẩn. Ban đầu, mọi người còn xôn xao chuyện này, nhưng về sau, vì Queen không thích những người có tính tò mò, các học sinh ở SM đả làm lơ với những sự mất tích này. Đến nay, họ xem chuyện các Princess biến mất là điều hết sức bình thường. Jessica cũng dùng quyền lực và tiền bạc để lấp đi những vụ mất tích bí ẩn như thế này một cách dễ dàng. Cho nên, không có tiếng ồn nào trong Học Viện SM bị lộ ra ngoài.
Kết Thúc Quá Khứ - Trở Lại Tương Lai, Thời Điểm Yuri Và Jessica Bị Dòng Nước Cuốn Đi…
Chưa bao giờ tôi thấy hoang mang và sợ hãi như bây giờ. Nỗi sợ của tôi không phải đến từ bóng đêm, không phải từ sự hoang vắng của khu rừng này, mà cũng không phải vì một âm thanh nghe thê lương nghe như thể tiếng Sói tru vừa vang lên trong màn đêm huyền bí. Tôi chỉ lo cho sức khoẻ của Jessica ngay lúc này. Từ lúc tôi kéo cậu ấy lên bờ cho tới giờ, Jessica vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Tôi không biết chúng tôi đã ở đây được bao lâu rồi. Tệ thật! Tôi không mang theo đồng hồ và điện thoại di động theo. Nhưng nghĩ lại, có hai thứ đó thí ích lợi gì chứ? Biết được thời gian thì đã sao? Thời gian đâu thể hiến kế hoạch giúp tôi thoát khỏi đây đâu. Còn điện thoại di động, thứ này còn tệ hơn nữa. Vì cả hai chúng tôi trước đó đều bị rơi xuống con suối có dòng nước chảy xiết, mà điện thoại khi gặp nước sẽ lập tức bị hư ngay. Hay là tôi nên ước mình có trong tay một tấm bản đồ lúc này nhỉ?
Bản đồ...
Tôi tự cốc vào trán mình vì tội ngu không chịu được. Có bản đồ thì sao chứ? Tôi bị mắc chứng mù hướng loại nặng mà. Học ở trường SM cả năm trời mà tôi còn bị lạc liên miên, nói gì đến chuyện tự mình tìm đường ra trong khu rừng âm u này. Sao tôi ghét bản thân mình ghê! Giá như tôi có thể thông minh hơn mộ chút, không cần phải siêu phàm như Jessica, YoonA, hay Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng, mà cứ như một học sinh bình thường ở Học Viện SM là đã khá lắm rồi. Giờ ngoài cách ngồi đây chờ người tới cứu ra, tôi không còn biết phải làm gì hơn.
Tôi chợt nghĩ, mỹ danh Princess dùng cho tôi quả rất đúng. Này nhé : Tôi không thể tự mình làm nên trò trống gì mà phải luôn nhờ vào sự giúp đỡ của người khác, tôi chuyên làm những chuyện điên rồ mà không biết tự lượng sức khiến cho người ta phải theo bảo vệ tôi, và bây giờ thì tôi ngồi đây chờ được giải thoát. Nghe có giống như Công Chúa Bạch Tuyết, Cô Bé Lọ Lem, hay Nàng Công Chúa Ngủ Trong Rừng không? Tôi thở dài. Chẳng lẽ tất cả các nàng Công Chúa trong truyện Cổ Tích đều bất tài vô dụng tới mức đó sao? Nhưng tôi khác họ. Tôi không phải đến từ Thế Giới Cổ Tích, mà đang sống trong một cuộc đời thực, xã hội thực. Cho nên, ít nhiều gì tôi cũng phải làm được điều gì đó hữu dụng cho mình và cho cả người khác nữa.
- Hưmm...
Jessica bất chợt rên lên. Tôi bỏ Jessica ra đế có thể nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cậu ấy, với hy vọng Jessica đang hồi tỉnh. Nhưng rồi tôi biết là mình đã lầm. Vì Jessica hình như chỉ đang gặp phải một cơn ác mộng, cho nên cậu ấy mới trông căng thẳng và mệt mỏi đến thế. Tôi thử lay bờ vai nhỏ của Jessica :
- Jessica! Jessica à, cậu hãy mở mắt ra nhìn tôi đi. Jessica...
Jessica không trả lời. Tôi thả đôi bàn tay đang ghì chặt vai Jessica ra, theo phản xạ, cậu ấy ngã trở lại vào người tôi. Tại sao vậy? Tôi đã dùng thân mình sưởi ấm cho Jessica, đã nhóm lửa lên trong hang, tôi làm tất cả những gì mình có thể với mong ước thân nhiệt của Jessica sẽ trở lại bình thường. Nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của tôi. Mặt Jessica vẫn còn nhợt nhạt như người thiếu máu. Môi cậu ấy vẫn thâm tím và lạnh ngắt. Tôi gần như bật khóc trước tình cảnh này. Tôi sợ lắm! Tôi sợ Jessica sẽ chết. Tôi vòng tay qua người Jessica để siết chặt cậu ấy vào người mình. Tôi rất sợ sẽ mất Jessica.
- Jessica à, cậu phải cố lên nhé. Chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta mà. Cậu sẽ không sao đâu. Làm ơn...tôi xin cậu đấy! Jessica à, hãy tỉnh lại đi.
Nước mắt tôi rơi xuống vai Jessica, những giọt nước mắt nóng hổi. Mặt tôi nóng bừng, và hình như nhiệt độ trong người tôi cũng tăng lên theo. Thì ra khi người ta khóc thì thân nhiệt sẽ lên cao hơn bình thường. Phát hiện này khiến tôi thấy hứng khởi. Tốt quá! Vậy thì tôi sẽ khóc cả đêm nay để có thêm hơi ấm cho Jessica. Tôi không biết mình có thể làm gì ngoài ôm chặt Jessica như thế này. Tôi thì thầm vào tai Jessica :
- Jessica à, nếu cậu chết, tôi cũng sẽ chết cùng cậu. Hai chúng ta sẽ là một.
Tôi nhắm mắt lại để vài giọt nước mắt tràn qua khoé mi, rơi xuống vai Jessica, như vậy có thể làm cho đôi mi tôi nhẹ đi bớt vì nước. Tôi không hề hay biết là khi đó, tay Jessica đang động đậy, những chuyển động rất khẽ của mấy ngón tay...
Nắng đi qua cửa hang, rọi vào mắt đánh thức tôi vào sáng ngày hôm sau. Tôi mơ màng mở mắt nhìn xung quanh. Trời đã sáng rồi. Tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào nhỉ? Đống lửa tôi nhóm hôm qua cũng đã tàn từ lâu, giờ chỉ còn lại một ít khói bốc lên từ đống tro tàn. Tôi nhìn sang bên cạnh mình, Jessica vẫn nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền. Tôi sờ vào trán Jessica. Hay quá! Người cậu ấy đã ấm lại rồi. Tôi mặc áo vào cho mình và cho cả Jessica. Tôi cần giữ cho người cậu ấy ấm như vầy càng lâu càng tốt.
- Hư...nước...nước...
Tôi không phải đang mơ chứ? Jessica vừa bảo cậu ấy muốn uống nước. Phải rồi! Từ hôm qua đến giờ, cậu ấy có uống giọt nước nào đâu. Tôi vợi vớ tay lấy chiếc ba-lô mình mang theo, lôi ra bình nước. Tôi đỡ Jessica dậy, kề miệng cậu ấy vào miệng bình.
- Nước đây! Uống đi, Jessica.
Nhưng không biết sao nước lại cứ tràn ra ngoài, chẳng chịu vào miệng Jessica gì hết. Nguy rồi...nếu cứ đà này thì cậu ấy làm sa uống nước đây? Bỗng một ý tưởng thoáng qua trong đầu tôi. Tôi đã thấy người ta làm cảnh này trong phim nhiều lần rồi. Nhưng mà...
Tôi bối rối nhìn Jessica và bình nước. Thiệt tình không còn cách khác sao? Thôi được, vì mạng người, tôi đành hy sinh một lần vậy. Hai chúng tôi đều là con gái, cho nên coi như lần này không tính. Quyết định cuối cùng, tôi nốc một hơi nước, giữ chúng trong miệng mình. Xong, tôi cúi xuống sát mặt Jessica, nhắm mắt lại. Môi hai chúng tôi chạm nhau. Tôi có thể cảm nhận được bờ môi mềm mại và ấm áp của Jessica. Thế là nụ hôn đầu đời của tôi đã đi tong. Nhưng nếu vì Jessica, vì để cứu người, thì tôi cũng không có gì phải hối tiếc. Đành chịu! Đây là một việc nên làm.
Nước trong miệng tôi chảy cả sang miệng Jessica. Tôi từ từ rời khỏi môi Jessica và chầm chậm mở mắt ra. Coi bộ xem phim nhiều cũng tốt! Có thể học được vài thứ bổ ích, như là...
- Ơ...Jess...Jessica...
Tôi giật mình khi phát hiện ra Jessica đang nhìn tôi không chớp mắt. Cậu ấy đã tỉnh lại từ khi nào nhỉ? Liệu cậu ấy có biết là vừa rồi tôi đã...
Tôi đưa tay bụm miệng mình lại. Mặt tôi nóng ran lên, và tôi biết là nó không chỉ đơn giản bị nóng, mà còn đang bị đổi sang màu của trái Cà Chua nữa. Hai bên mang tai tôi cũng nóng. Không được...nếu tiếp tục như vậy thì không khéo tôi sẽ bị chảy máu mũi mất. Tôi vội quay mặt đi để Jessica khỏi phải nhìn thấy điệu bộ xấu hổ của tôi lúc này. Sao người ta toàn thấy mặt xấu của tôi không vậy? Tệ thật!
- Vì sao lại cứu tôi?
Đó là câu hỏi đầu tiên của Jessica. Cậu ấy làm tôi ngạc nhiên quá chừng. Và, may phước thay, sự ngạc nhiên đó đã khiến cho tôi tạm quên đi chuyện vừa rồi.
- Sao Jessica lại hỏi tôi như vậy? Tôi đương nhiên phải cứu Jessica rồi. Vì Jessica là bạn của tôi mà.
Vẻ mặt Jessica trông lạ quá. Cậu ấy không hài lòng với chuyện tôi đã làm sao?
- Ngay cả khi tôi muốn giết cậu sao?
Jessica càng nói thì tôi càng không hiểu. Cái gì mà muốn giết tôi chứ? Nguy rồi! Có khi nào lúc rơi xuống suối, đầu cậu ấy đã va phải thứ gì không? Rất có khả năng là vậy! Cho nên cậu ấy mới nói ra những lời lạ lùng như vầy.
- Jessica à, đã không sao nữa rồi. Cậu tỉnh lại thật quá tốt! Tôi đã rất lo lắng cho cậu. Tôi lo là cậu sẽ...
Giọng tôi nghẹn lại, nhường chỗ cho nước mắt. Tôi lắc đầu liên tục để tự xua đi những hình ảnh không may mà tôi có thể mường tượng ra từ tối qua tới giờ. Tôi cố ngăn mình để nước mắt thôi rơi, nhưng không hiểu tại vì sao mà chúng cứ thi nhau chảy xuống hoài. Tôi nói qua làn nước mắt :
- Jessica không hề muốn giết tôi. Hãy nhớ lại đi. Cậu vì tìm cách cứu tôi mà bị rơi xuống nước. Tất cả đều là lỗi của tôi. Là do tôi đã hại cậu ra nông nỗi này.
Jessica đưa tay lên gạt nước mắt cho tôi :
- Ngốc! Đừng khóc! Đó không phải là lỗi của cậu. Chẳng lẽ trước giờ Yuri không hề nghi ngờ tôi chút nào sao?
Tôi lại lắc đầu :
- Không! Tôi luôn luôn tin vào Jessica. Dù cho cả thế giới này có không tin cậu thì vẫn còn có tôi. Jessica là người quan trọng nhất đối với tôi, thật đó!
Khi nói như vậy, tôi đã cho Jessica biết rằng cậu ấy là người bạn mà tôi mãi mãi trân trọng nhất, dù có trong bất kì hoàn cảnh nào. Vì nếu không có Jessica, tôi sẽ không quen biết YoonA, và cũng sẽ không thể nào tự mình đứng vững trong Học Viện SM suốt một năm qua. Cho nên, cậu ấy hẳn nhiên là rất quan trọng đối với tôi rồi.
- Yuri nói thật chứ?
Tôi gật đầu và sau đó thì mỉm cười rạng rỡ :
- Uh, đương nhiên là thật. Jessica và YoonA vẫn hay bảo rằng tôi không biết nói dối mà, không phải sao?
Jessica cười, dẫu rắng đó chỉ là một cái nhếch môi, nhưng ít nhiều gì thì hình như cậu ấy cũng đang thấy vui như tôi bây giờ. Tôi chợt nhớ ra bình nước còn trên tay mình bèn hòi Jessica :
- Cậu có muốn uống thêm nước không?
- Uh, nhưng tôi vẫn không thể cử động thân thể được.
Tôi cười tươi :
- Không sao! Tôi biết phải cho cậu uống cách nào mà.
Nói xong, tôi lại ngậm nước trong miệng mình và cúi xuống chạm vào môi Jessica. Vì lúc đó mắt tôi đang nhắm lại, cho nên tôi không biết là mắt Jessica đang mở to hết cỡ vì cảm thấy bất ngờ. Nước từ miệng tôi chảy hết sang miệng Jessica rồi. Khi tôi chuẩn bị rút môi mình lại thì đột nhiên bị Jessica ấn đầu xuống. Tay cậu ấy đã luồn ra sau đầu tôi từ lúc nào nhỉ? Giờ thì tới phiên ôi mở to mắt như loài Ếch, còn Jessica thì nhắm mắt. Cái...cái gì vậy? Jessica...cậu ấy...hay cậu ấy muốn uống thêm nước và tưởng rằng trong miệng tôi vẫn còn nước? Nhưng mà...nhưng mà...
Jessica dùng môi mình để tách môi tôi ra. Cậu ấy đang mân mê hết phần môi trên rồi đến phần môi dưới của tôi. Jessica đang làm gì vậy? Cái này giống như là...giống như là...Ôi, không phải như vậy chứ? Jessica đang hôn tôi. Đây là một nụ hôn thật sự chứ không phải là cái chạm môi qua loa như cách mà tôi cho cậu ấy uống nước. Hồi nãy mặt tôi là quả cà chua, còn bây giờ thì nó đích thị đã chuyển sang màu ớt hiểm. Người tôi nóng như lửa đốt. Nếu bây giờ mà lấy cặp nhiệt kế ra đo thì thế nào người ta cũng tưởng là tôi đang bị sốt cao. Tôi tách mặt mình ra khỏi môi Jessica.
- Jessica...cái này...
Nhưng thêm một lần nữa, tôi đã bị Jessica chặn lại bằng môi. Tôi cố giãy để thoát ra khỏi bàn tay đặt sau đầu mình nhưng không được. Sao tự nhiên tôi thấy mình đuối sức thế nhỉ? Càng phản kháng thì người tôi càng yếu đi, cho đến lúc tôi cũng nhắm mắt lại, để mặc Jessica muốn làm gì thì làm. Hay tại từ tối qua tới giờ tôi không ăn gì nên mới không có sức chống trả? Hoặc là do môi của Jessica...
Tôi không biết vì sao Jessica lại hôn tôi. Nhưng nụ hôn này thật dịu dàng. Từng cử chỉ, từng chuyển động của đôi môi cậu ấy mang đến cho tôi một cảm giác thât khó tả, cứ như là tôi đang tan vào thế giới của Jessica vậy. Jessica đã không dừng lại ở phía ngoài mà còn đang tiến dần vào bên trong, cho đến khi môi cậu ấy chạm vào lưỡi tôi. Tôi đã không còn chống trả lại Jessica nữa. Ở một phương diện nào đó, tôi dường như còn bình thản đón nhận và âm thầm cổ vũ cho cậu ấy làm chuyện này. Bằng chứng là tôi đã cho phép Jessica luồn tay qua tấm lưng trần của tôi. Khoan đã...tấm lưng trần...Hả?!? Cậu ấy đã gỡ bỏ mấy cái nút áo trên người tôi từ khi nào vậy? Đến giờ, tôi mới giật mình nhận ra là Jessica đã tháo mấy cái nút từ phía dưới áo tôi để luồn tay vào bên trong. Tôi mở ra, hoảng hồn nhìn lại thì hỡi ơi, chỉ còn hai cái nút ở phần ngực nữa là tôi sẽ ở trần. Trời ơi...tôi điên rồi. Tôi không thể để Jessica tiếp tục làm chuyện kì quái này được.
Lý trí quay trở lại, tôi giật mạnh người về sau. Một tay tôi túm lấy áo để che cơ thể của mình lại, tay kia thì bận quyệt môi liên tục. Tôi bây giờ giống như một con gà bị sụp chân xuống hố, lúng túng không thể tả :
- Sica...Sica...sao...sao cậu...
Tôi thấy Jessica bật cười trước vè mặt đỏ gấc của tôi. Tôi chau mày :
- Sao Jessica lại cười? Có gì đáng cười chứ?
- Vì Yuri bây giờ trông rất đáng yêu. Phản ứng của cậu thú vị thật! Lần đầu được người khác hôn à?
Mặt tôi vẩn đỏ và vẫn nóng bừng. Sao Jessica lại biết tôi mới hôn lần đầu chứ? Mà cái sự tỉnh bơ này là sao đây? Cậu ấy không hề thấy nó quái dị à? Mà người chủ động hôn lại là Jessica nhé!
- Tôi hôn Yuri vì muốn cảm ơn cậu đã cứu tôi. Còn về vụ cái áo...
Tôi lập tức cài nút áo lại. Jessica khúc khích cười :
- Đừng khẩn trương như vậy. Cậu càng bối rối thì nhìn càng dễ thương.
Tôi rùng mình. Jessica không phải là...cái bảy chấm mà người ta thường nói đến về một mối quan hệ giữa hai người con gái mà người ta hay nói đến chứ?
- Tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh nên muốn mượn thân cậu để sưởi ấm một chút thôi. Chẳng phải đêm qua chính cậu cũng không mặc gì mà ôm tôi cứng ngắc sao?
Miệng tôi chuyển dần sang chữ "O" vì bất ngờ :
- Vậy ra...vậy ra tối qua cậu đã tỉnh? Nếu vậy sao còn không lên tiếng? Cậu có biết là tôi đã lo tới mức nào không?
Jessica không quá ngốc để biết là tôi đang giận, cho nên cậu ấy dịu giọng :
- Thật ra đêm qua lúc Yuri khóc và lay gọi tôi, ý thức tôi đã có thể nghe được tiếng cậu. Nhưng ngặt nỗi là tôi vẫn chưa thể điều khiển được cơ thể mình. Tôi không cử động được, không thể mở mắt, và cũng không thể trả lời cậu. Không lâu sau đó, tôi lại chìm vào vô thức trở lại. Thật xin lỗi, Yuri. Tôi đã khiến cho cậu lo lắng nhiều như vậy.
Cơn giận của tôi hoàn toàn tan biến sau khi nghe qua lời giải thích của Jessica. Tôi đã trách nhầm cậu ấy rồi. Thì ra Jessica đã rất cố gắng để tỉnh lại cho tôi bớt lo. Vậy mà bây giờ, tôi còn đi trách ngược lại cậu ấy.
- Xin lỗi, Jessica. Tôi đã trách oan cho cậu.
Jessica mỉm cười :
- Không sao...khiến cho cậu phải lo lắng, đây vốn là lỗi của tôi mới đúng.
Jessica thì lúc nào cũng vậy, dịu dàng và tinh tế như đức mẹ đồng trinh Maria. So với cậu ấy, tôi thấy mình thật nhỏ bé.
- Còn chuyện hôn...bộ cậu luôn hôn người ta như thế để cảm ơn sao? Có thật đây chỉ là một để cám ơn thôi?
- Đương nhiên [là không] rồi! Đây là một nét văn hóa quen thuộc của người Anh. Yuri hình như còn chưa biết tôi mang quốc tịch Anh, sinh ra và lớn lên ở Luân Đôn nhỉ? Tôi chỉ mới rời Luân Đôn lúc 5 tuổi.
Tiết lộ của Jessica khiến cho tôi ngạc nhiên. Thì ra từ trước đến nay, phong cách sống Châu Âu của Jessica là do đó mà ra. Giống như thói quen uống trà buổi sáng và chiều của cậu ấy vậy. Sao tôi không đặt nghi vấn ngay từ đầu về tục uống trà này nhỉ? Và, cũng vì thế mà tính tính Jessica cũng vô cùng phóng khoáng trong cách giao tiếp với người khác. Còn nhớ trước đây cậu ấy đã hôn thầy chủ nhiệm trong phòng Vật Lý, và...
Tôi giật mình. Trời ơi! Tôi lại đang nghĩ đi đâu vậy?
- Yuri không sao chứ?
Thấy bộ mặt tiêu nghiểu của tôi, Jessica đã tỏ ra quan tâm. Tôi cười gượng :
- Ah...không có gì! Chỉ là...tôi đang nghĩ...À, phải rồi! cậu có thói quen hay uống trà. Đó chắc cũng là cách sống ở Anh nhỉ?
Lần này thì tôi đã đoán đúng hoàn toàn :
- Uh, người Anh hay có lệ uống trà vào khoảng 10 - 11 giờ sáng và vào lúc 4 giờ chiều.
Tôi tự cám ơn mình vì đột ngột nhớ ra chuyện trà nước để có thể lấp vào khoảng trống bất thường này. Tôi không nghĩ là mình nên nhắc lại chuyện hôn hít của Jessica với Thầy Giáo. Nhưng sao trong lòng tôi lại có cảm giác gì đó rất lạ mà chính tôi cũng không hiểu vì sao, và làm cách nào để có thể diễn giải thành lời. Tôi tự hỏi, Jessica hôn người ta chỉ để cảm ơn thôi sao? "Hôn", với cậu ấy không mang một ý nghĩa đặc biệt nào hết à? Nhưng mà...đây lại là lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác của một nụ hôn. Nó thật dịu dàng và nồng ấm.
- Jessica! Yuri! Hai người đang ở đâu vậy?
Là tiếng gọi của YoonA. Tôi mừng rỡ đứng lên :
- YoonA! Là YoonA đó! Jessica à, cuối cùng thì chúng ta được cứu rồi.
Jessica mỉm cười đồng tình. Tôi chạy ra cửa hang, lấy hết sức bình sinh hét lên đáp lại :
- YoonA! Chúng tôi ở đây nè!
Lần theo tiếng tôi, YoonA đã tìm được đến nơi. Việc đầu tiên nhất mà YoonA làm là chạy đến bên Jessica.
- Jessica! Cậu không sao chứ?
Tôi trả lời thay :
- Tối qua Jessica bị cảm hàn, sốt hơi cao, nhưng giờ thì đã khá hơn rất nhiều rồi. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn chưa thể cử động được.
YoonA lập tức áp một bàn tay lên trán Jessica để kiểm tra thân nhiệt. Song, không một chút nghĩ ngợi, YoonA bế Jessica lên bằng hai tay của mình. YoonA cố gắng trấn an Jessica :
- Đừng lo! Tôi sẽ lập tức đưa cậu về nhà và tìm Bác Sĩ cho cậu ngay.
Đoạn dành một giây quay sang tôi, nói như ra lệnh :
- Chúng ta đi thôi, Yuri!
Tôi chạy vội theo những bước chân dài gấp rút của YoonA. YoonA...cậu ấy dường như rất quan tâm đến Jessica. Sao đây? Thứ cảm giác đang trỗi dậy trong lòng tôi bây giờ, nó không phải là ghen tỵ đấy chứ? Ừ thì YoonA không hề hỏi han gì đến tôi, nhưng ít ra thì cậu ấy cũng đã cất công đi tìm chúng tôi.
Tìm chúng tôi...hay chỉ có mình Jessica thôi? Còn tôi chỉ là một nhân vật phụ?
- Nè, còn rề rà làm gì nữa? Đi mau thôi! Nếu không nhanh đuổi theo tôi thì cậu sẽ lại bị lạc nữa cho mà xem.
YoonA quay lại nhắc nhở khi phát hiện ra tôi đã bị bỏ lại một khoảng khá xa. Tôi gật gù :
- Vâng! Tôi đến ngay!
Nhưng tự nhiên lúc đó, đầu tôi thấy choáng váng. Cảnh vật chung quanh tôi chợt quay cuồng. Rồi thì tôi ngã xuống đất. Đâu óc và tai tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe thấy tiếng YoonA hét lớn tên mình. Sau đó là giọng của Jessica :
- Hãy bỏ tôi xuống để lo cho Yuri đi. Cậu ấy coi vậy chứ bị nặng hơn tôi đó. À, gọi cho đội cứu hộ bằng trực thăng của nhà chúng ta đến đây. Đi bằng máy bay sẽ nhanh hơn nhiều.
Tôi cảm nhận được người mình đang bị ai đó nhấc bổng lên. Ấm quá! Tôi đang dựa vào người ai đó, và người này mang đến cho tôi một cảm giác thật an tâm. Trước khi hoàn toàn chìm vào vô thức, tôi nghe tiếng YoonA thì thầm vào tai mình :
- Đừng lo...trực thăng sẽ đến trong vòng 5 phút nữa. Rồi cậu sẽ ổn thôi, Princess.
Tự nhiên cảm thấy vui vui trong lòng. YoonA thật ra có lo lắng cho tôi. Vào lúc này đây, cậu ấy đang rất dịu dàng với tôi. Tôi thích được YoonA gọi là Princess ngay lúc này, vì nó gợi cho tôi nhớ đến hình ảnh cậu ấy quỳ xuống chân và hôn nhẹ lên bàn tay tôi như trong ngày lễ Open day của trường SM. Lúc đó, YoonA rất giống một Hoàng Tử...
Một ngày nắng ấm đẹp rực rỡ, với Jessica, ngày hôm nay dường như có chút gì đó rất đặc biệt. Đã từ rất lâu rồi, Jessica không có được thứ cảm giác thoải mái và bình yên như thế này.Mặc dù lúc nào cũng cười, nhưng thật ra trong lòng Jessica lại hoàn toàn trống trải. Nụ cười chính là chiếc mặt nạ hoàn hảo che đi con người thật của Jessica.
- Hình như cô đang cảm thấy rất vui, cô Jessica.
Jessica nhìn lên, kịp bắt gặp nụ cười hiền lành của ông Bác Sĩ. Jessica mỉm cười :
- Uh.
Ông ta là Bác Sĩ riêng của Jessica, được đặc biệt mời chuyển công tác từ Anh đề đảm nhiệm vai trò một Bác Sĩ gia đình, hợp đồng do chính Jessica ký. Đi sâu vào lý lịch của Bác Sĩ một chút, ông ta là bận hồi còn đi học của Ba Jessica. Nghe đâu ngày xưa, Ba Jessica và ông ta đã cùng yêu Mẹ Jessica tha thiết. Nhưng thật không may, Mẹ Jessica lại dành trọn trái tim cho Ba cô bé. Vậy là từ đó trở về sau, ông ta cứ ở vậy một mình, không quan hệ qua lại với bất cứ một người phụ nữ nào hết.
Jessica biết rất rõ câu chuyện này, và ở một phương diện nào đó, Jessica cảm thấy ông ta thật đáng thương. Jessica tự hỏi, tình yêu thật ra là gì và có uy lực khủng khiếp như thế nào mà lại khiến cho con người ta vì nó hy sinh nhiều đến như vậy. Bác Sĩ, ông ấy là một kẻ rất si tình. Cho tới lúc Mẹ Jessica mất, ông ấy vẫn cứ kiên trì lặng lẽ như thế bân cạnh chăm sóc cho Jessica.
- Bác Sĩ!
Đợi cho đôi mắt xanh màu trời kia in đậm bóng hình mình trong đó, Jessica nhoẻn miệng cười :
- Nói đi! Tôi rất giống mẹ tôi, phải không?
Nét buồn thoáng hiện lên trên gương mặt điển trai ấy. Xong, Jessica chỉ còn thấy mỗi mái đầu vàng óng đang lui cui, ra chiều rất bận rộn, kiểm tra huyết áp cho Jessica. Khi trông thấy sự lúng túng của Bác Sĩ, Jessica thật không tài nào ngăn nổi mình mỉm cười đầy tự mãn. Nhìn thấy Bác Sĩ bị dày vò, không hiều sao Jessica cứ thấy vui trong lòng. Có phải vì đây là dấu ấn chiến thắng mà người ta vừa đóng vào mu bàn tay cho cô bé không?
Bác Sĩ là một danh y hồi còn ở Anh. Nghe nói đã có dăm ba cái bệnh viện lớn đánh tiếng mời Bác Sĩ về làm việc cho họ, và cũng có vài ngôi trường Đại Học tiếng tăm ngỏ ý mời Bác Sĩ làm giảng sư cho trường. Ấy vậy mà Bác Sĩ lại từ chối tất cả những danh vọng đó chỉ để làm một Bác Sĩ gia đình tầm thường cho nhà Jessica. Tất cả chỉ vì một chữ "Tình". Thế mới bảo, tình yêu thật lạ lùng.
Bác Sĩ rất giỏi, điều đó không ai phủ nhận cả. Nhưng cứ đo đi đo lại cái huyết áp gần cả chục lần rồi mà còn chưa hài lòng với kết quả nhận được thì hơi quá đà nhé! Ồ, đó là bởi vì bác sĩ đang lúng túng, mà từ lúng túng đâm ra bối rồi. Jessica thích được thấy Bác Sĩ cuống quýt lên thế này.
Jessica không nghĩ là mình có thể yêu bất kì ai trong cuộc đời này cả. Jessica cảm thấy họ không đáng tin, hoặc là bởi do Jessica chưa bao giờ thử tin vào họ hết. Mãnh lực của tình yêu, Jessica không biết. Nhưng tầm ảnh hưởng của niềm tin thì Jessica lại thấy mình dường như rõ hơn ai hết. Giữa người có và không có niềm tin có một bức tường dầy. Rất dầy! Đủ dầy để ngăn họ ra thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Với Jessica, người nào càng có nhiều niềm tin thì càng dễ bị thế giới này chèn ép. Sao lại cần tới niềm tin, trong khi nó chỉ toàn mang đến cho người ta sự tổn thương mà thôi? Nên nhớ, thế giới này ngay từ thuở ban sơ đã vậy, luôn luôn, người tốt sẽ ít hơn nhiều, so với kẻ xấu. Và, nếu đã như thế thì người ta còn cần đến niềm tin làm gì? Họ nhất thiết muốn tự mình nếm trãi một bài học xương máu, để bản thân có thế ý thức được là mình đang sống trong một thế giới không nên có niềm tin hay sao? Cho nên, Jessica đã chọn cách sống mà không có niềm tin.
"Tôi luôn luôn tin vào Jessica. Dù cho cả thế giới giới này có không tin cậu thì vẫn còn có tôi."
Jessica chợt nhớ ra mình có quen một kẻ hơi bị thừa, à không, phải nói là quá thừa mới đúng. Một kẻ quá thừa niềm tin, đến độ tự biến mình thành kẻ ngốc. Jessica nhìn vào lòng bàn tay mình. Tôi trong mắt Jessica chỉ là một bông hoa trắng ngây thơ nhỏ xíu đang nằm trong đó. Rồi đến một lúc nào đó, khi thấy chán, chỉ cần Jessica nắm chặt lòng bàn tay lại thì bông hoa đó sẽ ngay lập tức bị nghiền nát một cách dễ dàng. Sự thật là vậy. Nếu không phải do vụ tai nạn quái quỷ hôm đó thì có lẻ giờ này, tôi đã mồ yên mã đẹp trong Vùng Đất Chết Của Những Princess rồi.
- Vậy...tôi có thể hỏi là chuyện gì đã khiến cô thấy vui hay không?
Câu hỏi được đặt ra quá trễ, khi mà tâm trí Jessica bây giờ chỉ còn đầy ắp hình ảnh những ngôi mộ lạnh tanh dành cho các Princess. Cho nên, Jessica đã tỏ ra thờ ơ với câu trả lời :
- Không có gì.
Bắt đầu chăm sóc Jessica từ hồi Jessica còn nằm trong bụng mẹ cho tới lúc sinh, và đến cả tận bây giờ, ông Bác Sĩ dư hiểu rằng con bé trước mặt mình lại đổi tính nữa rồi. Vì thế nên ông ta không hỏi thêm gì nữa. Nhưng lần này đến lượt Jessica là người đặt câu hỏi :
- Andrew!
- Huh?!?
Đôi mắt ông Bác Sĩ xoe tròn trong một thoáng, rồi lại giãn ra cùng cơ mặt khi ông mỉm cười. Jessica ngạc nhiên :
- Sao tự dưng Bác Sĩ lại cười?
- Ah, vì tôi cảm thấy bất ngờ thôi. Từ trước tới giờ, cô Jessica chưa bao giờ gọi tên tôi, mà chỉ toàn kêu "Bác Sĩ".
Jessica vẫn giữ nguyên sự ngạc nhiên đó trên mặt :
- Chỉ như vậy đã có thể khiến cho ông vui như thế sao?
Andrew gật đầu :
- Uh! Khi cô Jessica gọi tôi là Bác Sĩ, tôi có cảm giác khoảng cách giữa chúng ta còn khá xa. "Bác Sĩ" là một danh từ cho cho tất cả những người hành nghề Y như tôi. Nhưng nếu cô gọi tên tôi, dường như có một chiếc cầu nối vô hình đã mang hai chúng ta đến gần nhau hơn một chút. Phải nói sao nhỉ? Xin lỗi, tôi không giỏi diễn đạt như Takuma-san, lại không được mạnh miệng thẳng lời như Ron. Tôi chỉ muốn nói là...ừm...cô Jessica biết đến tôi vì tôi là tôi, chứ không phải chỉ đơn thuần là một Bác Sĩ.
Jessica quay mặt đi chỗ khác. Giữa việc gọi tên và không gọi tên lại có sự khác biệt lớn như vậy sao? Trước nay Jessica chưa bao giờ biết đến vấn đề này. Thì ra chỉ cần một hành động rất nhỏ, như việc gọi tên chẳng hạn, Jessica đã có thể làm cho một người cảm thấy rất vui. Sức mạnh của ngôn ngữ thật là kì diệu.
- Vậy khi nào thì tôi mới có thể rời khỏi giường?
Andrew vẫn còn rất hăng hái :
- Giờ thì chưa được đâu, cô Jessica. Cô cần nghỉ ngơi thêm. À, tới giờ cô phải uống thuốc rồi. Tôi sẽ đi lấy nước cho cô ngay.
Nói xong, ông ta lập tức đứng dậy, đến bàn rót nước vào ly, mang đến chỗ Jessica. Nhìn thứ chất lòng trong suốt không màu chuyển động theo mỗi lần tay Jessica lay nhẹ, Jessica chợt cảm thấy nước rất thú vị. Bất giác, Jessica đặt một câu hỏi :
- Andrew, ông sẽ cho người ta uống nước như thế nào nếu họ khá tỉnh táo, chỉ có thân thể là còn chưa cử động được?
Andrew trả lời ngay mà không cần suy nghĩ :
- Dễ thôi! Tôi sẽ đỡ người đó ngồi dậy với tư thế cách nghiêng một góc khảng 45 - 90 độ so với mặt đất, rồi sau đó đút nước cho họ uống.
Jessica cười một mình :
- Uh, đây rõ ràng là một nguyên lý rất căn bản. Tôi chỉ thấy ngạc nhiên vì có người cho tới giờ này còn chưa hiểu ra cái nguyên lý rất đơn giản này.
Để mặc cho ông Bác Sĩ ngây ngô chờ đợi xem Jessica có nói thêm gì không, Jessica cứ im re, lẳng lặng uống thuốc.
Ở một căn phòng khác, tôi vừa mới bị nhảy mũi. YoonA ngồi cạnh bên đưa mắt nhìn sang :
- Sao vậy? Còn chưa hết cảm à?
Tôi lắc đầu :
- Ơ... chắc không đâu. Tôi thấy sức khoẻ mình khá hơn nhiều rồi mà.
YoonA đưa cho tôi miếng Lê vừa được cậu ấy cắt vỏ và chia làm bốn phần đều nhau.
- Bác Sĩ có nói gì về tình hình sức khoẻ của cậu không?
Tôi cười gượng :
- Eh...cái này...
Tự nhiên tôi chuyển sang e dè trong câu trả lời. YoonA tự biết có gì đó không ổn. Cậu ấy đặt con dao và quả táo đang gọt dở xuống đĩa :
- Thế nào? Có phải ông ấy nói Phổi cậu sẽ bị di cứng sau cơn cảm hàn vừa rồi? Hay là vì ngã xuống suối nên bây giờ Phổi bị ngập nước, cậu cần phải lập tức làm phẫu thuật hút nước ra ngay?
Những suy đoán của YoonA khiến tôi dở khóc dở cười. Chẳng lẽ đó là những suy nghĩ thật lòng của cậu ấy về sức khoẻ của tôi ngay lúc này sao?
- Ơ...Không nghiêm trọng tới mức đó đâu. Chỉ là...
Thấy tôi còn ấp a ấp úng, YoonA càng nóng ruột hơn :
- Chỉ là sao? Thật ra ông Bác Sĩ đó đã nói gì?
Xem ra nếu tôi không cho YoonA biết sự thật thì cậu ấy sẽ không chịu để yên đâu. Tôi thờ dài :
- Thôi được! Thật ra thì...xin lỗi...tôi...hoàn toàn không hiểu ông Bác Sĩ đó nói gì hết. Ông ấy toàn nói tiếng Anh thôi.
- Hả?!?
Rồi...YoonA lại sắp giáng cơn giận xuống đầu tôi rồi. Không ngoài dự đoán, cậu ấy thế nào cũng sôi gan vì cái tính ngốc nghếch của tôi.
- Nè, cậu có phải là Princess của Học Viện SM không vậy? Kể cả một học sinh bình thường của cấp I cũng đã có thể nói tiếng Anh như ngôn ngữ thứ hai. Cậu đã học hết lớp 8 và sắp lên lớp 9 rồi, vậy mà một cuộc trò chuyện với Bác Sĩ người Anh cũng không xong. Ra đường làm ơn đừng cho người ta biết cậu học ở Học Viện SM nhé! Nếu không sẽ cậu sẽ làm học sinh của toàn trường mất mặt với những ngôi trường khác.
Tôi cứ ôm đầu mà nghe YoonA la lối. Tôi biết lỗi rồi mà. Đúng là tôi so với một học sinh bình thường trong SM thì còn thua xa về mọi mặt. Này nhé : Một học sinh cấp II ở SM đã có thể nói và viết lưu loát ít nhất 2 loại ngôn ngữ khác nhau, không kể ngôn ngữ chính tông của chúng tôi. Trong năm học vừa rồi, ngoài Tiếng Anh là môn học chính, tôi còn đăng kí học thêm tiếng Hoa Phổ Thông làm môn học bổ sung. Nhưng kết quả là tôi đã bỏ lỡ gần như toàn khóa môn Hoa Ngữ vì bận lo vụ mấy bức tường bị phá vỡ và Tuần Lễ Hòa Bình. Thêm vào đó, tôi cũng chưa bao giờ đến lớp sinh hoạt tự túc dành cho môn Tiếng Anh, phần dạy nói và luyện kĩ năng giao tiếp do các giáo viên nước ngoài phụ trách. Cơ bản là vì hai lớp đó không nằm trong phần học bắt buộc, cho nên tôi mới...
YoonA thiệt dễ sợ quá đi! Những lúc như thế này, cậu ấy trông chẳng khác gì một bà gia sư cực kì nghiêm khắc.
- Tôi biết lỗi rồi mà...
Trước khi YoonA gõ vào đầu tôi, nghĩ là mình nên tỏ ra ăn năn một chút cho nhẹ tội. Nhưng mọi sự đều nằm ngoài sức suy đoán của tôi. YoonA có đặt tay lên đầu tôi. Tuy nhiên, đó không phải để đánh, mà là để xoa. Thượng đế ơi, con đang nằm mơ phải không? YoonA xoa đầu tôi?
- Được rồi...chuyện này tôi sẽ tính với cậu sau. giờ thì hãy lo mà nghỉ ngơi cho khoẻ đi.
YoonA quay đi. Tôi gọi theo :
- YoonA! Cậu đi đâu vậy?
- Sang chỗ Jessica. Tôi muốn đến xem sức khoẻ cậu ấy thế nào rồi.
Tôi mỉm cười :
- Ừm, YoonA hình như rất thân với Jessica ha! Tôi thấy cậu thường xuyên quan tâm đến Jessica nhiều lắm.
Tôi giật mình. Trời ạ, tôi vừa nói cái gì vậy? Nghe cứ như là tôi đang ghen với Jessica không bằng. Giờ tôi chỉ âm thầm cầu mong là YoonA không nghĩ tôi đang ghen.
Có thể gọi đây là một may mắn. YoonA không có ý kiến gì về lời lẽ của tôi vừa rồi. Cậu ấy quay mặt bỏ đi. Tôi cảm thấy bản thân mình có chút gì đó không phải. Cậu ấy đang giận tôi phải không?
- YoonA...
Một lần nữa, YoonA dừng lại theo tiếng gọi của tôi. Tệ thật! Sao tự dưng tôi lại kêu tên cậu ấy nhỉ? Tôi chưa chuẩn bị được câu nào để nói với YoonA hết.
- Có chuyện gì?
Tôi đâm ra lúng túng :
- Ờ...thì là...Ah, cậu sống với Jessica lâu vậy, thế cậu chắc cũng biết một ít về phong cách sống của người nước ngoài ha!
Tôi cười tít mắt để che đi nỗi lo trong lòng mình. Cám ơn trời! Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra được đề tài đề nói. YoonA gật gù :
- Uh, cậu có thắc mắc gì à?
Dù sao thì tôi cũng muốn biết thêm, cứ hỏi cũng chẳng tổn hại gì :
- Về chuyện người ta hôn nhau...bộ ở Tây Phương, hôn là một chuyện rất thường tình sao?
Một chút ngạc nhiên hiện lên trên mặt YoonA khi tôi bất ngờ hỏi về chủ đề này. Nhưng rồi cậu ấy vẫn bình thản trả lời tôi :
- Không hẳn là vậy. Hôn mang nhiều ý nghĩa khác nhau tùy vào trường hợp và phụ thuộc vào từng quốc gia khác nhau. Ví dụ như ở Pháp, người ta hôn lên má thay cho lời chào thân mật, và các quý ông thường hôn lên mu bàn tay các quý bà, quý cô để thể hiện phong cách lịch lãm của mình. Ở Anh, người ta hôn lên trán với mong muốn chúc phúc cho một ai đó. Nhưng cái này thường chỉ xãy ta giữa những thành viên trong gia đình thôi. New Zealand và Australia, những đứa trẻ hoặc các đôi vợ chồng thường hôn nhau thay cho "Chúc ngủ ngon" hoặc "Chào tạm biệt". Cũng giống như ở Anh, hình thức hôn này chỉ giới hạn trong gia đình, và nói là hôn chứ thật ra đó chỉ là một cái chạm môi rất khẽ cho có lệ.
Tôi chăm chú lắng nghe xem YoonA có nói gì thêm về hôn cảm ơn hay không. Nhưng chờ hoài mà YoonA vẫn cứ yên lặng nhìn tôi. Tôi hỏi :
- Hết rồi à?
YoonA gật đầu tỉnh bơ :
- Uh. Nhưng sao tự nhiên cậu lại có hứng thú với mấy chuyện này vậy?
Câu hỏi bất ngờ của YoonA làm tôi thấy bối rối :
- Hả?!? Ah, không có gì đâu! Tôi...tôi chỉ...chỉ...
YoonA dán cái nhìn đầy khả nghi vào tôi. Cậu ấy dường như biết tôi có gì đó không ổn. Có nên cho cậu ấy biết chuyện Jessica hôn tôi không đây?
- Cậu có chuyện gì khó nói à?
Tôi toát mồ hôi. Thôi thì không nói ra cho đỡ rắc rối vậy. Bao nhiêu đó chuyên xãy ra đã đủ làm cho tôi điên đầu rồi.
- Không...nhưng YoonA à, nếu người ta hôn nhau ở môi và chuyện đó xãy ra giữa hai người không cùng một gia đình thì sao? Đó có phải là cách hôn để cảm ơn hay không?
YoonA lắc đầu :
- Không! Hôn cảm ơn thì phải là ở trên má chứ. Hai người không cùng một gia đình mà chạm môi nhau, vậy thì khả năng cái hôn đó bắt nguồn từ tình yêu rất cao. Như tôi đã giải thích khi nãy, dù là hôn ở môi, nhưng những thành viên trong gia đình thật ra cũng chỉ chạm môi qua loa cho có lệ. Cho nên, cái hôn này sẽ diễn ra không quá 1 giây. Trường hợp những nụ hôn diễn ra trên 3 giây và có những-cử-chỉ-nồng-nhiệt hơn thì đó chắc chắn là một cái hôn nghiêm túc của tình yêu rồi.
Người tôi cứng đơ. Hôn...tình yêu...không phải chứ? Nhưng Jessica rõ ràng bảo đó chỉ là nụ hôn mang ý nghĩa cảm ơn thôi mà.
- Cậu đã hôn ai rồi phải không, Yuri?
- Oái!
Tôi giật mình và suýt bổ ngửa khi phát hiện ra gương mặt YoonA đang ở rất gần mặt tôi. Ghét ghê! Chẳng lẽ suy nghĩ của tôi lại dễ dàng bị đọc được như vậy sao?
- Không...ơ...không có!
Mặt YoonA lúc này trông thật đáng sợ. Và, tôi ghét bị người ta dồn vào thế yếu kiểu này. Cậu ấy cứ mặc tình lấn tới, và tôi cứ rụt rè rút lui.
- Có biết là khi cậu nói dối, hai tai cậu sẽ cử động không ngừng không?
Tôi hốt hoảng đưa hay tay lên sờ tai mình :
- Thật sao?
YoonA thở dài :
- Cậu dễ bị dụ thật! Nói cho tôi nghe, đó có phải là nụ hôn đầu tiên của cậu không?
Tôi gật đầu. Trông tôi lúc này thảm hại vô cùng. Tôi đã thua YoonA rồi. Nhưng kể ra thì cũng có lần nào tôi thắng được cậu ấy đâu. Thật không công bằng! Sao tôi cứ luôn là người thua cuộc nhỉ?
YoonA bất ngờ kéo vai tôi về phía trước. Bị mất đà, tôi ngã về hướng cậu ấy. Đích đến cuối củng của tôi chính là môi của YoonA. Mắt tôi mở to hết cỡ vì kinh ngạc. YoonA đang làm cái quái gì vậy? Sao cậu ấy lại hôn tôi? Tôi đẫy mạnh người YoonA ra khỏi mình :
- YoonA! Cậu...
Nhưng một lần nữa, tôi bị cậu ấy chế ngự. YoonA đè tôi xuống gường và giữ chặt lấy hai tay tôi bằng hai bàn tay chắc khoẻ của cậu ấy. Tôi không nhúc nhích được. YoonA đúng là quá mạnh. Mạnh hơn rất nhiều, so với tôi.
- Ngoan ngoãn nằm im một chút đi.
YoonA cúi xuống, và lại tiếp tục đặt môi cậu ấy vào môi tôi. Vào lúc này thì tôi chỉ còn biết co người, nhắm chặt mắt chịu trận. Chuyện gì xãy ra vậy? Cả Jessica lẫn YoonA đều hành động rất kì quái.
YoonA dùng môi mình để tách môi tôi ra. Cậu ấy quấn chặt lấy phần môi dưới của tôi khi tôi đang cố ý cắn chặt răng mình lại. Cảm giác vừa mềm, vừa nóng ấm từ đôi môi...nó khiến cho tôi nhớ lại nụ hôn lần trước với Jessica. YoonA cũng dịu dàng y như Jessica vậy. Người tôi dần lã ra vì sự dịu dàng này. Tôi đã không còn cố gắng chống cự, giật tay mình ra khỏi tay YoonA nữa. Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi đôi môi của YoonA mất rồi. Hình như cậu ấy cũng đã nhận ra hành động buông xuôi này của tôi, cho nên tiến thêm bước nữa, nhân cơ hội đi sâu hơn hơn bên trong miệng tôi bằng lưỡi. Tôi khẽ rùng mình. Cách hôn của YoonA hoàn toàn khác với Jessica. YoonA đưa lưỡi quyét qua toàn bộ bên trong miệng tôi. Cảm giác nhột nhạt này khiến cho tim tôi vốn đã đập mạnh ngay từ ban đầu, giờ còn loạn nhịp nhảy nhanh hơn hồi nãy nhiều. YoonA đang cố hút lưỡi tôi sang miệng cậu ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. YoonA đang cố gắng nuốt chửng lấy lôi tôi sao? Không được...Quá sức chịu đụng chủa tôi rồi. Ngay lúc này thì YoonA ngưng lại và rời khỏi miệng tôi.
Tôi thở hồng hộc, cố hớp lấy phần không khí trong người đã bị YoonA hút sạch bằng môi. Nhìn thấy tôi đang thở một cách khó khăn, YoonA phì cười :
- Cậu dễ thương thiệt đó, Yuri. Ngay cả thở mà cũng không biết cách. Đành chịu! Cậu đã như vậy rồi thì làm sao tôi tiếp tục được đây? Tôi nghĩ mình không nên tiến thêm nữa.
YoonA bỏ tay tôi ra và rời khỏi giường. Trước đôi mắt mở to hết cỡ vì kinh ngạc của tôi, YoonA bình thản nói :
- Giờ thì cậu đã có nụ hôn thứ hai rồi nhé! Đừng lo nghĩ về nụ hôn đầu tiên nữa. Hãy cố gắng mà nghỉ ngơi lấy lại sức đi. Tôi phải sang chỗ Jessica đây.
YoonA quay lưng đi. Tôi chau mày tức giận nhìn theo. Gì chứ? Tự nhiên hôn người ta xong rồi còn nói với giọng đó? Chưa hết, YoonA bảo vì tôi không biết thở nên cậu ấy không thể tiếp-tục. Mà tiếp-tục cái gì chứ? Ah, đừng nói với tôi là cậu ấy cũng muốn cởi áo tôi ra, y như Jessica đã làm hôn đó nha. Có rất nhiều cách để an ủi người khác, ngoại trừ hôn mà. Đáng ghét! Cả Jessica lẫn YoonA, hai người này đều khó hiểu hết.
Ngay khi cánh cửa phòng tôi vừa được đóng lại sau lưng, YoonA đã lập tức ngồi bệt xuống đất như người không còn chút sức lực để đứng. Mặt YoonA đỏ bừng. YoonA đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại và nóng ấm của mình, thì thầm một mình :
- Khỉ thật! Sao mình lại muốn hôn Yuri? Sao mình lại cảm thấy không vui khi biết cậu ấy đã hôn ai đó trước mình rồi?
YoonA đưa tay bóp trán. Rất nhiều câu hỏi bắt đầu bằng từ "Sao" mà không có câu trả lời đang bay vòng vòng trong đầu YoonA. Ngồi trước cửa phòng người khác một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù gì thì điều cần nhất bây giờ chính là phải tự trấn tỉnh bản thân mình, cho cái mặt hết nóng và đỏ đã...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro