Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

Vào một ngày rất đẹp trời, sau cái hôm mà Jessica quay trở về được hai bữa, người ta nhìn thấy YoonA đang hối hả chạy băng qua khu vườn rộng. Một chị giúp việc trong nhà vô tình quay mặt lại và nhìn thấy YoonA. Như thường lệ, chị ấy mỉm cười với YoonA :

- Ah, chào buổi sáng, cô YoonA.

YoonA dừng lại :

- Ơ, chào. Chị có biết Jessica đang ở đâu không?

Chị giúp việc trả lời :

- Cô Jessica đang ăn sáng ngoài vườn Hoa Hồng. Cô YoonA à, cô có muốn tôi dọn bữa sáng cho cô bây giờ không? Cô muốn ăn sáng ở đâu? Tôi sẽ...

Chị ấy chợt ngưng nói và mở to mắt nhìn khi YoonA đã chạy xa tít tận bên kia, hướng về khu vục vườn Hoa Hồng mất tiêu rồi. YoonA chưa bao giờ hào hứng như vậy hết. Vì thường thì chỉ có mình YoonA ở nhà. Hôm nay thì khác. Jessica đã ở đây rồi. Đây là một điều tuyệt vời nhất, đối với YoonA, được nhìn thấy Jessica hàng ngày.

- Jessica!

Jessica đặt tách trà xuống bàn và mỉm cười với YoonA :

- Chào buổi sáng, YoonA.  cậu có muốn ngồi xuống cùng dùng bữa sáng với tôi không? 

YoonA không vội trả lời câu hỏi của Jessica ngay. YoonA còn đang bận đuổi theo hơi thở dốc và nhịp tim đang đập rất mạnh trong lồng ngực mình. YoonA đã phải chạy không ngừng nghỉ suốt một quãng đường dài để đến được đây. Ngôi nhà này rộng bằng một ngôi làng nhỏ chứ chẳng chơi.

- Jessica à...trong phòng tôi...cái đó...

Mặc dù YoonA đang giống như là sắp đứt hơi tới nơi vì mệt, và mặc dù những lời YoonA nói đều không thành một câu hoàn chỉnh, nhưng Jessica dường như đã hiểu tất cả. Jessica mỉm cười dịu dàng :

- Uh, tôi biết rồi. Vậy YoonA có thích không?

Mặt YoonA tự dưng đỏ lên. Jessica chống một tay lên bàn :

- Không thích à?

Cái đầu của YoonA lập tức lắc lia lại. Hành động của YoonA khiến cho Jessica phì cười :

-  cậu dễ thương thiệt đó, YoonA. 

- Jessica à...

Jessica kéo ghế đứng lên :

- Nếu YoonA còn không mau về phòng chuẩn bị thì chúng ta sẽ bị trễ đó.

YoonA vẫn còn giữ nguyên bộ mặt đang cố kiềm nén cảm xúc đó. Jessica cười :

- Hy vọng bộ đồng phục đó vừa với  cậu. Hoan nghênh  cậu đến Học Viện SM, YoonA.

Jessica đã nói câu đó bằng một nụ cười rực rỡ như hoa Hồng trong vườn, và tuyệt đẹp như Mùa Thu tỏa nắng. YoonA chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể vào học chung trường với Jessica. Nếu có thể học chung với Jessica, vậy có nghĩa là YoonA sẽ có thể ở bên cạnh Jessica mỗi ngày. Đây là điều khiến YoonA cảm thấy vui sướng nhất trong đời. Mặc dù biết Học Viện SM sẽ có rất nhiều cái bẫy đang chờ cả hai, nhưng điều đó không làm cho YoonA mảy may lo sợ chút nào. Chỉ cần là YoonA có thể ở bên cạnh Jessica thì dù cho trời có sập xuống, đây cũng chưa phải là vấn đề gì lớn lao. YoonA tự ý thức được vị trí của mình bây giờ bên cạnh Jessica không còn đơn giản như trước đây nữa. Từ hôm nay trở đi, tất cả các vệ sĩ bên cạnh Jessica đều sẽ rút lui về sau hết, thay vào đó là YoonA. Nghĩa là, YoonA sẽ thay tất cả bọn họ bào vệ Jessica. Ý nghĩ này tự nhiên thoáng qua trong đầu YoonA. Nó khiến cho đôi bàn tay của YoonA bóp chặt vào nhau.

Cả hai bước xuống xe và đứng đối diện với một cái cổng trường rộng mênh mông. Trên kia có tấm biển to với dòng chữ mạ vàng "Học Viện SM". Tim YoonA bổng dưng thót lên một nhịp. Đây là dấu hiệu của sự hồi hộp. Qua những người họ hàng của Jessica, YoonA đã từng nghe nhắc đến học viện SM nhiều lần, nhưng chưa bao giờ YoonA có dịp được biết đến nó thực sự như thế này. Từ ngôi trường này, YoonA có thể cảm nhận một cái gì đó vừa cổ kính, vừa nghiêm trang, lại vừa căng thẳng. Bản thân ngôi trường này đã đủ khiến cho tim người khác phải đập mạnh như vậy rồi. Nghe nói đây là ngôi trường hạng đầu của cả nước. Hay nói một cách khác, tất cả mọi người, không biết tự lúc nào, đã nhắc đến cái tên SM với mỹ danh "Nơi đào tạo ra những Thiên Tài". Vì đâu mà nó có được cái danh hiệu cao quý đó nhỉ? 

YoonA bất giác nhìn qua bên cạnh mình. Thiên Tài...có một Thiên Tài đang đứng cạnh YoonA đây. Với YoonA, Jessica là một thần tượng, xuất sắc ở tất cả mọi mặt. Nếu học viện SM là nơi tụ hội của tất cả các thiên tài trong cả nước...vậy nghĩa là tất cả các học sinh của trường SM đều giống như Jessica?

- Vào thôi. Chúng ta còn phải kịp chuẩn bị cho giờ khai giảng nữa. YoonA và tôi cùng học lớp 2A.

YoonA bước tới gần cửa ra vào và đứng sững ra đó. Cánh cửa không chịu mở ra thì làm sao người ta có thể vào được nhỉ? YoonA đứng như thế trong mấy giây, cho tới khi Jessica nhận thấy là mình phải can thiệp vào.

- YoonA à, ở học viện SM, thẻ học sinh chính là tấm vé lưu hành. Không có thẻ học sinh, mọi người không thể vào trường được.

Xong, Jessica rút thẻ học sinh của mình ra và cho vào máy, cánh cửa lập tức bật mở. Jessica bước vào trong và cửa đóng lại ngay tức khắc. Jessica giải thích thêm :

- Nếu đăng nhập bằng thẻ học sinh, cửa sẽ chỉ mở ra trong một thời gian rất ngắn, vừa đủ để một người vào thôi. Thiết kế này nhằm ngăn chặn học sinh của trường cho phép những người lạ vào trong trường. Hệ thống an ninh của học viện SM rất cao. Chúng ta không cho phép người lạ vào trường một cách tùy tiện.

YoonA gật đầu và bắt đầu cho thẻ học sinh của mình vào máy. YoonA chưa bao giờ nghe nói có một ngôi trường kiểm duyệt gắt gao như thế này. Chả trách sao những người họ hàng của Jessica cứ luôn tự hào về trường SM.

Bên ngoài đã đủ khiến YoonA thấy bất ngờ, bên trong còn hơn cả thế nữa. Mồm YoonA mở to hết cỡ khiến cho Jessica phì cười. 

- Trường SM...lớn thật đó. Nó lớn hơn cả nhà của Jessica.

Jessica cười :

- Đương nhiên rồi. Vì chỗ chúng ta đang sống chỉ là một cái Villa thôi, còn đây là một ngôi trường hẳn hoi, cho nên phải lớn hơn chứ. YoonA có muốn tôi đưa về lớp trước không? Tôi còn có một số chuyện phải làm trước khi lên lớp nên sẽ không thể đi cùng YoonA được.

YoonA lắc đầu :

- Không sao đâu. Tôi sẽ tự tìm đường đến lớp.

Jessica gật đầu :

- Uh, vậy tôi sẽ gặp lại YoonA trên lớp sau.

YoonA nhìn theo bóng Jessica cho tới khi nó khuất mất dạng sau bụi cây bên kia. Được rồi! YoonA sẽ tự tìm đường đến lớp. Nhưng nó nẳm ở đâu nhỉ? Giờ YoonA mới thấy mình thật sự rất ngớ ngẩn. YoonA đã quên hỏi Jessica xem lớp 2A nằm ở chỗ nào trong ngôi trường rộng lớn này rồi.

- Tất cả các học sinh chú ý, nhà trường tuyên bố dời lễ khai giảng lại trễ nửa tiếng vì lý do kĩ thuật từ phòng quản lý máy tính. Xin nhắc lại, lễ khai giảng sẽ bị trì hoãn nửa tiếng vì lý do kĩ thuật. Nhân tiện, nếu bất cứ học sinh nào nhìn thấy em SeoHuyn, em TaeYeon hay em Tiffany cũng được. Bất cứ ai nhìn thấy các em đó, hãy lập tức báo cáo về phòng hiệu trưởng ngay. 

YoonA nhìn lên cái loa phóng thanh treo trên cây. Vậy là YoonA có nửa tiếng để tìm ra lớp học mới của mình. Không biết trục-trặc-kĩ-thuật mà họ nói có nghĩa là gì, nhưng bắt đầu lễ khai giảng trễ nửa tiếng vậy mà lại hay. Điều này có nghĩa là YoonA sẽ có thêm thời gian tìm hiểu về ngôi trường này. Bây giờ thì nên bắt đầu đi từ đâu trước đây? Phân vân một hồi, YoonA quyết định băng qua khu vườn Sinh Vật của trường.

Có cái gì đó không ổn. Nhờ những bài tập huấn ở nhà, giác quan của YoonA đã trở nên nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Linh cảm cho YoonA biết là mình đang bị theo dõi. Lập tức, YoonA nhìn lên trên cao.

- Chào!

Một đứa trẻ đang ở trên ấy. YoonA tự hỏi, làm sao con bé lại có trẻ trèo lên tận đó nhỉ? Và con bé này là ai? Từ lúc được biết đến những người họ hàng của Jessica, YoonA đã không bao giờ còn cho rằng trẻ con là vô hại nữa, nhất là ở ngôi trường này, ngôi trường quy tụ toàn những thiên tài ngang tầm Jessica.

- Chị có thể giúp em xuống đất được không?

- Huh?!?

Đề nghị của con bé khiến cho YoonA cảm thấy ngạc nhiên. YoonA tự hỏi, liệu con bé này có phải là người do mấy người họ hàng của Jessica phái tới để thủ tiêu YoonA không nhỉ? Nếu quả thật là vậy...

- Errr, đừng tùy tiện nhảy xuống như vậy chứ! 

Không chờ cho câu trả lời của YoonA, con bé đã lao người xuống đất. YoonA không còn lựa chọn nào khác là bắt lấy nó. Con bé rơi vào tay YoonA và nằm gọn trong đó. Nó mỉm cười :

- Cám ơn chị! Dựa theo quy luật của trọng lực, lực hút trái đất và lực quán tính, nếu là một người bình thường thì đã ngã nhào xuống đất, không thì cũng gãy tay chứ chẳng chơi. Vậy mà trong chị chẳng có chút trầy sướt hay lung lay gì hết. Chị quả thật rất mạnh.

YoonA ngỡ ngàng nhìn con bé. Nó vừa nói cái gì thế nhỉ? YoonA hoàn toàn không hiểu nó đang nói đến gì nữa. Nhưng có một điều, nó đã đánh giá đúng là YoonA rất mạnh. Con bé này là ai?

- Thả em xuống đi!

YoonA thả con bé xuống đất. Con bé quay sang và bất ngờ ôm chầm lấy YoonA :

- Chị giống Hoàng Tử ghê! Nếu chị là con trai, em nhất định sẽ chọn chị làm Hoàng Tử của em.

Tới lúc này thì YoonA mới lấy lại bình tĩnh và bắt đầu chất vấn con bé :

- Em là ai? Làm thế nào mà em có thể trèo lên tuốt trên đó được?

- Chị tên gì?

- Huh?!? YoonA! Nhưng em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị mà.

Con bé đột ngột nắm tay YoonA :

- Chị à...

- Gì?

- Chúng ta phải chạy thôi. Trước khi họ tìm ra chúng ta, chúng ta phải tìn chỗ trốn mới được.

Mức độ tò mò về con bé này ngày vàng dâng cao trong lòng YoonA. Nó là ai và vì sao phải trốn?

- Sao chúng ta lại phải trốn? "Họ" là những ai? Tại sao họ lại muốn tìm chúng ta?

Con bé không trả lời câu hỏi của YoonA. Thay vào đó, nó nắm tay YoonA kéo đi :

- Mình đang chơi trò trốn tìm, đương nhiên là phải trốn rồi.

Và, không đợi cho YoonA hỏi thêm gì, con bé đã lôi YoonA theo nó...

Hôm nay là một ngày như thế nào nhỉ? Nửa tiếng...liệu có đủ để YoonA tìm thấy Jessica ở lớp mới không đây?

Trong khi cả ngôi trường cấp I đang náo loạn hẳn lên vì sự trễ nãi của buổi lễ khai giảng thì ngay lúc này, ở phòng hiệu trưởng, thầy Hiệu Trưởng đang đứng rất trầm ngâm nhìn ra bên ngoài khu vuồn đầy nắng bên ngoài cửa sổ và lẩm nhẩm :

- Toàn bộ hệ thống máy tính của khu vực cấp I bị Hack...

Trong khi đó thì cô Hiệu Phó lại đang cuống quýt lên bên chiếc điện thoại bàn :

- Các cậu nói sao? Chưa sửa được? Không phải chứ? Tôi đã gởi thông báo đến toàn trường là lễ khai giảng sẽ bị trì hoãn lại trong nửa tiếng thôi. Tính tới thời điểm này thì các cậu còn đúng 20 phút nữa. Hừ, nếu các cậu giải quyết không xong chuyện này thì các cậu tự viết đơn xin nghỉ việc hết đi.

Xong, cô đặt mạnh ống nghe trở lại xuống bàn. Khi nhìn sang và phát hiện ra vẻ mặt hết sức thản nhiên của thầy Hiệu Trưởng, cô không giấu nổi vẻ tức giận :

- Thầy...vẻ mặt của thầy lúc này là sao đây? Thầy không thấy lo chút nào sao? 

Thầy Hiệu Trưởng vẫn giữ nguyên tư thế hai tay chắp sau lưng và bình nhiên nói :

- Toàn bộ hệ thống máy tính đều bị nhiễm Viruts thật sao? 

Cô Hiệu Phó gật gù :

- Vâng! Bên phòng Security <An Ninh> báo lại là hệ thống đăng nhập bằng thẻ học sinh cũng bị ảnh hưởng. Hiện nay chúng ta có khoảng 200 học sinh còn bị kẹt bên ngoài, không vào trường được. Thầy à, chúng ta phải tìm cách gì đi thôi.

Thầy Hiệu Trưởng hình như vẫn chưa hoàn toàn lắng nghe những gì cô Hiệu Phó nói. Thầy cúi đầu trầm ngâm và thì thầm :

- Có thể tạo ra viruts "Hide and Seek" <Trò chơi trốn tìm> khiến cho những chuyện gia máy tính của khu vực cấp I đảo điên như thế này...

Cô Hiệu Phó tỏ ra bức xúc :

- Thì chỉ có thể là chúng thôi, ba thành viên cá biệt của trường SM cấp I. Ngoài chúng ra thì không ai có đủ khả năng làm ra chuyện này hết. Theo như tôi thấy thì khả năng cao nhất đến từ con bé Tiffany và con nhóc TaeYeon. Lần trước, trong kì thi cuối năm, SeoHuyn đã tạo một viruts "Rose" nhằm ngăn chúng ta tiến hành cuộc thi, nhưng Viruts đó đã được các chuyên gia máy tính của chúng ta giải quyết dễ dàng sau nửa tiếng. Còn lần này, gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có gì khả quang. Cho nên, tôi dám chắc là Tiffany và TaeYeon đứng sau chuyện này. Thầy nghĩ sao về ba đứa nhỏ đó?

Thầy Hiệu Trưởng đột ngột reo lên phấn khởi :

- Giỏi lắm!

Cô hiệu phí ngạc nhiên :

- Hả?!?

- Không hổ danh là niềm tự hào của khu vực cấp I trường SM. Chỉ mới ngần ấy tuổi mà đã có thể đánh sập toàn bộ hệ thống máy tính mà ngay cả các chuyên gia người lớn cũng bó tay bất lực. Học Viện SM chúng ta đang sỡ hữu những Thiên Tài.

Khi hiểu ra ý của thầy Hiệu Trường, cô Hiệu Phó lại rơi vào tình thế dở khóc dở cười :

- Thầy...đây không phải là lúc tự hào về chúng đâu. Nếu chúng ta không mau giải quyết chuyện này thì...Ah, hay là tôi gọi điện cho phòng hiệu trưởng ở khu vực cấp II và cấp III, nhờ họ giúp giải mã Virut này nhé!

Thầy Hiệu Trưởng lập tức sừng sộ :

- Không! Tuyệt đối không thể! Hừ, họ mà biết chúng ta ngay cả một trò nghịch của mấy đứa trẻ mà cũng giải quyết không xong thì còn gì mặt mũi của khu vực cấp I trường SM chứ?

Cô Hiệu Phó gần như phát khóc tới nơi :

- Nhưng chúng đâu phải là những đứa trẻ bình thường đâu. Hơn nữa, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, hệ thống an ninh của trường SM bị Hack, thì tất cả những người trường khác sẽ cười chê chúng ta đó. Trường SM từ trước đến nay từ hào nhất là phần máy tính, bây giờ vì mấy đứa trẻ mà...

Nhưng thầy Hiệu Trưởng đã không để cho cô nói hết câu :

- Cho nên cô phải nhanh chóng tìm ra ba đứa trẻ đó ngay. Phòng Security báo lại là họ có đăng nhập, nghĩa là cả ba đứa đó đều đang có mặt trong trường. Làm gì cũng được, cho dù có xới tung ngôi trường này lên cũng không sao. Hãy tìm cho ra bọn chúng nhanh lên.

- Nhưng mà...tất cả các Camera của trường cũng bị ảnh hưởng vì máy tính không hoạt động. Nói cách khác, trường SM đã không còn nằm dưới tầm kiểm soát của chúng ta nữa.

Hai cánh người lớn nhìn nhau không chớp mắt. Thầy Hiệu Trưởng bắt đầu đổ mồ hôi. Coi bộ thầy bây giờ cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của trò đùa này rồi.

Vẫn là khu vực cấp I, nhưng ở hội trường âm nhạc...

- HyoYeon! Đến giờ phải đi tập đàn cho lễ khai giảng rồi.

Cô bé có gương mặt cau có quay lại :

- Tôi không phải HyoYeon! Sao lúc nào mọi người cũng bị nhầm hai chúng tôi hết vậy?

- Ơ...xin lỗi! Vậy cậu là Sunny phải không?

Cô bé gật đầu.

- Vậy...cậu có thấy HyoYeon ở đâu không?

Lắc đầu.

- Errr...đừng giỡn chứ. Hai người là chị em sinh đôi mà. Cậu thật sự không biết chị của cậu đang ở đâu?

Sunny hằn học đáp lại :

- Sinh đôi không có nghĩa là lúc nào cũng phải đi cùng nhau thì mới được. Sao mấy người không liên lạc với phòng Security và bảo họ tìm HyoYeon cho mấy người? 

Im lặng....

- Sao vậy?

- Sunny à, cậu còn chưa biết sao? Toàn bộ hệ thống máy tình của trường cấp I đã...

Một ngày hết sức đẹp trời, nhưng với tất cả những người lãnh đạo của trường SM, hôm nay lại là một ngày tệ hại nhất.

Ở một nơi khác rất vắng lặng của học viện SM, một cô bé đập mạnh bàn tay mình lên bàn phím Piano, cho tới khi cô cảm thấy đau và tay cô cũng đã sưng đỏ lên. Cô nói một mình :

- Tại sao? Mình sinh ra đâu phải để làm chuyện này?

- Đừng tự làm đau mình và làm đau những phím đàn như vậy.

Cô nhóc giật mình nhìn lên và lập tức quay mặt ra cửa, nơi mà tiếng nói của một người con gái vừa vang lên. Cô bé tiến lại gần và mỉm cười. Cô nhóc quay mặt đi :

- Liên quan gì đến cô! Đi khỏi đây.

Cô bé bất thần cầm tay cô bé lên và săm soi chỗ đang sưng đỏ :

- Đau lắm phải không? Bàn tay nhỏ bé như vậy...

Cô nhóc rụt tay lại :

- Cô...cô là ai? Làm sao mà cô tìm ra chỗ này?

Cô bé mỉm cười :

- Có muốn tôi dạy cậu cách chơi đàn không? 

Và những lời này đã làm cho đôi mày của cô bé kia khẽ nhíu lại :

- Dạy tôi chơi đàn? Nực cười! Cô có biết tôi là ai không?

Mặc cho cô nhóc buông lời khó chịu, cô bé vẫn bình thản ngồi xuống chiếc ghế đối diện với chiếc đàn Piano. Cô bé nhẹ nhàng đặt bàn tay thon nhỏ của mỉnh lên các phím đàn, bắt đầu dạo khúc nhạc và trả lời :

- Là ai không quan trọng. Cái quan trọng là, cậu rất muốn chơi Piano, không phải sao?

Cô nhóc sững người khi những nốt nhạc đang hòa lên hợp cùng nhau, tạo thành một khúc nhạc rất nhẹ nhàng. Cô bé nói tiếp :

- Tôi có thể cảm nhận được điều đó khi nghe cậu chơi đàn . Cậu rất muốn tiếng đàn Piano của mình có thể được cảm nhận một cách sâu sắc nhất. Về mặt kĩ thuật Piano, có lẽ cậu rất sành sỏi. Tuy nhiên, những nốt nhạc đó không mang linh hồn. Cho nên cậu cảm thấy trách bản thân mình, phải không?

Cô bé kết thúc cùng với tiếng đàn và quay sang nhìn cô nhóc :

- Tên tôi là Jessica.

Gió thổi quay làm đung đưa chiếc phong linh bằng gỗ treo bên ngoài của của căn phòng này. Cô ấy đang bóp chặt bàn tay nhỏ bé của mình, đến nổi dấu của móng tay hắn sâu trên ấy. Cô ấy cúi mặt :

- Làm ơn...xin hãy dạy tôi chơi đàn.

Jessica mỉm cười với cô nhóc :

- Được...nếu như cậu thật lòng muốn học. Con đường phía trước là do cậu tự lựa chọn cho chính mình, là ánh sáng hay bóng tối, chỉ có cậu mới là người hiểu rõ nhất. Nhưng có một điều không thể lầm lẫn được, tôi có thể cảm nhận được nó. Cậu sinh ra chính là để chơi đàn, HyoYeon. 

HyoYeon mở to mắt nhìn Jessica. Làm sao mà Jessica có thể nhận ra đó chính là HyoYeon, trong khi có rất nhiều người thường hay bị lẫn lộn cặp sinh đôi HyoYeon và Sunny nhỉ?

Đó là lần đầu tiên HyoYeon biết đến Jessica.

Quay lại hai nhân vật khác, một đang bị lạc và không biết mình đang bị kéo đi đến đâu, và một đang rất háo hức chơi trò trốn tìm. YoonA đã không còn đủ kiên nhẫn để chạy theo con bé bên cạnh mình một cách mù tịt như thế này nữa.

- Dừng...dừng lại!

YoonA chủ động kéo tay con bé lại. Mất đà, con bé lại ngã vào lòng YoonA.

- Ai ya...chị làm gì vậy?

YoonA đẩy nó ra khỏi người mình :

- Cho tôi biết, hai chúng ta đang chạy đi đâu vậy?

Con bé trả lời một cách ngây-thơ-vô-tội :

- Thì trốn! Chẳng phải em đã nói với chị là hai chúng ta đang chơi trò trốn tìm sao? Nhanh lên! Nhân lúc họ còn chưa sửa được các Camera, hai chúng ta phải tìm cho được chỗ nào đó thật kín đáo trốn thôi.

Con bé đang nói gì, YoonA hoàn toàn không có ý kiến. Mà thật ra thì YoonA cũng không hiểu nó đang nói gì nữa.

- Vậy...tại sao hai chúng ta lại phải trốn?

- Vì con nhóc đó đã gây nên một chuyện tày đình chưa từng có xưa nay.

Cả hai nhìn ra sau lưng. Một người con gái xuất hiện, có vẻ lớn hơn cả hai. Cô gái này tiến lại gần và con bé kia cũng tự nhiên nấp đắng sau lưng YoonA. YoonA khẽ nhíu mày, Con bé này đang e dè bà chị lớp trên này sao? 

- Đừng trốn nữa. Trò chơi "Hide and Seek" đã kết thúc rồi. Game over! Hệ thống máy tính đang được Refresh lại.

Con bé vẫn chưa dám đối mặt với bà chị đó. Nhưng đằng sau lưng YoonA, nó càu nhàu :

- Lại là Tae phá nữa phải không? Tae đã giúp họ giải mã Viruts?

Giờ thì hai người này đang nói cái gì, YoonA hoàn toàn mù tịt. Cái gì "giải mã" và "Viruts" nhỉ? Tất cả những người trong ngôi trường này đều nói chuyện một cách khó hiểu như vậy sao? Nhưng hình như là hai người này có quen biết nhau từ trước thì phải.

Cô gái kia cười :

- Nếu tôi không làm vậy thì làm sao tìm được em chứ, Tiffany.

Tiffany...YoonA cảm thấy cái tên này nghe rất quen. Hình như YoonA đã nghe nó ở đâu rồi thì phải. Nhưng là ở đâu nhỉ? 

Cô nhóc níu áo YoonA :

- Chị à...cô ấy là người xấu đó. Chị giúp em với.

- Huh?!?

Cô gái kia giờ mới chuyển cái nhìn sang YoonA :

- Cô là...

- Vệ sĩ mới của tôi!

Cô bé có cái tên Tiffany không ngần ngại trả lời ngay. 

- Tae mà đụng vào tôi là chị ấy sẽ mần-thịt  Tae đó.

Tình hình này có gì đó không ổn. Sao tự nhiên YoonA lại chuyển sang làm vệ sĩ cho con bé này nhỉ? YoonA đã thề là cả đời này chỉ ở bên cạnh bảo vệ cho mỗi mình Jessica mà thôi.

Jessica...ừ nhỉ! Jessica...

- Hai người...tôi không cần biết giữa hai người có xích mích gì. Tôi cũng không quan tâm hai người định giải quyết với nhau như thế nào. Tôi bây giờ đang rất bận. Có ai trong hai người biết lớp 2A nằm ở đâu không?

Tiffany cười tít mắt :

- Lớp 2A là lớp của em. Em sẽ đưa chị đến đó với điều kiện chị phải giúp em đuổi bà chị này đi đã.

Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt YoonA. Con bé này cũng học ở lớp 2A? Vậy ra YoonA và nó học cùng lớp? Nghĩa là cũng cùng tuổi luôn? Vậy...ơ...vì nó hơi bé con nên YoonA cứ ngỡ nó là học sinh lớp 1. Nhưng nếu không giúp con bé này, YoonA còn lâu mới tìm ra Jessica được. YoonA đứng đối mặt với bà chị kia :

- Thế theo yêu cầu của Tiffany, chị không được chạm vào nó.

Bà chị lớp lớn mở to mắt nhìn YoonA. Trong khi đó, sau lưng YoonA, Tiffany đang cười một cách bí ẩn...

YoonA tự biết là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chống lại bà chị lớp lớn đang đứng trước mặt mình để che chở cho cô bạn cùng lớp nhỏ bé đang nép người sau lưng YoonA. Thật tình thì YoonA cũng không hiểu vì sao mình lại phải gây chuyện với bà chị lớp lớn này nữa. Quan hệ giữa cô bạn tên Tiffany đang rúc người sau lưng YoonA và bà chị lớp lớn này là sao đây? Nhưng hai người họ chắc chắn là có quen biết với nhau. Hơn nữa, họ còn có vẻ như là rất hiểu tính tình của nhau nữa là khác. Ví dụ như, bà chị này dư biết Tiffany tính tình nghịch ngợm và rất láu cá. Còn Tiffany, hình như cô bạn này cũng không còn lạ gì người có khả năng phá hỏng tất cả những trò chơi của Tiffany chỉ có mỗi mình bà chị này thôi. Và, hình như Tiffany đang rất e dè bà chị này. Vì sao nhỉ? Bà chị này sẽ gây bất lợi cho Tiffany sao? Cũng rất có thể...

Sau lời tuyên bố của YoonA, bà chị lớp lớn im lặng quan sát YoonA hồi lâu rồi lắc đầu :

- Thôi đi...tôi không thích đánh nhau với con gái. Nhưng mà cô cũng dễ bị người khác nắm được điểm yếu và sai khiến ghê. Tiffany, làm gì thì làm, đừng lợi dụng người ta như vậy. Tuy cô bé này có dáng người cao ráo hơn cô nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể thắng được tôi đâu.

Từ sau lưng YoonA, giọng Tiffany vang lên hết sức tự tin :

- Chính Tae mới không nên xem thường địch thủ của mình thì có. YoonA mạnh hơn Tae tưởng đó. 

Cô gái đó nhíu mày nhìn YoonA. Theo thói quen, YoonA đã sẵn sàng ở tư thế phòng ngự. Nếu bà chị này mà đột ngột thay đổi ý định, tấn công bất ngờ, thì YoonA còn biết đường mà đỡ. Nhưng bà chị kia hình thư thật sự không hề có ý muốn đánh nhau với YoonA. Cô ta gật gù :

- Ừmmm, tôi thấy rồi. Thế đứng của cô bé rất vững...điều này chứng tỏ căn bản võ thuật của cô bé không phải ở hạng thường. Tuy nhiên, như tôi đã nói, tôi không thích đánh nhau với con gái.

Xong, cô ta quay lưng đi :

- Fany à, nếu bây giờ em không theo tôi, một hồi nữa khi hệ thống máy tính của trường hoạt động trở lại, họ tìm ra em, chừng đó thì sẽ không nhẹ nhàng như tôi đâu.

Những lời cảnh báo hết sức nhẹ nhàng từ bà chị lớp lớn nhưng lại có tầm ảnh hưởng khá tốt đối với Tiffany. Điển hình là, YoonA có thể nghe thấy được Tiffany vừa nuốt nước bọt rất mạnh. Điều này chứng tỏ là Tiffany đã nhận ra rằng mình đang ở một tình thế tiến thoái lưỡng nan. 

Bà chị kia nói thêm :

- Giờ chạy không kịp đâu. Theo tôi ra đầu thú có phải hay hơn không?

Tiffany bất chợt mỉm cười :

- Cám ơn lời khuyên vàng ngọc của Tae. Nhờ Tae mà tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch ứng phó từ trước.

Chị lớp lớn tròn mắt ngạc nhiên :

- Kế hoạch ứng phó từ trước? Em...lại tính giở trò gì nữa đây?

Tiếng nói từ loa phát thanh lại bất ngờ vang lên :

- Thông báo từ phòng hiệu trưởng, mời em TaeYeon ngay lập tức quay trở về phòng hiệu trưởng. Xin nhắc lại, em TaeYeon hãy may quay lại phòng hiệu trưởng ngay bây giờ.

Chị lớp lớn sững người nhìn lên cao. Tiffany cười toa toét :

- Gọi Tae đó. Tôi nghĩ bây giờ họ đang rất cần Tae giúp đỡ, Thiên Tài máy tính Kim TaeYeon.

Chị lớp lớn, giờ có tên gọi TaeYeon chau mày :

- Tiffany...em lại giở trò nữa phải không?

Trong lúc này, tại phòng hiệu trưởng, ba cái đầu cùng nhau chụm vào màn hình máy vi tính. Thầy Hiệu Trưởng cảm thấy sốt ruột vì phải chờ lâu :

- Thế nào rồi? Có sửa được không?

Cô nhóc lớp một, người đang ngồi trước máy vi tính lắc đầu :

- Em bất lực rồi. Cái này thì phải nhờ chị TaeYeon thôi. Chị Tiffany thông minh ghê. Sau hệ thống Security của trường, chị ấy đặt bom phá huỷ phần mềm chương trình lễ khai giảng. Xin lỗi nha! Em không giúp gì được.

Cô Hiệu Phó tỏ ra bất an :

- Giờ ngay cả SeoHuyn cũng chịu thua thì chuyện này không ổn thật rồi. Thầy à, không được rồi. Hay là chúng ta cho ngừng lễ khai giảng hôm nay lại?

Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng họ :

- Lễ khai giảng sẽ vẫn được tiến hành như dự định.

Tất cả hướng cái nhìn về phía người vừa lên tiếng.

- Em là Jessica. Chuyện hệ thống máy tính máy tính của khu vực cấp I gặp rắc rối, khu vực cấp II và Cấp III cũng đã biết.

Thầy Hiệu Trưởng gần như té xỉu ngay tại chỗ :

- Hả?!? Làm sao mà...

Jessica nói tiếp :

- Và em được gọi đến để giải quyết chuyện này. Đây là lệnh của Tổng Hiệu Trưởng.

Tất cả trao cho Jessica một cái nhìn ngạc nhiên. Jessica từ từ tiến lại gần bên chiếc máy tính :

- Đây là trò đùa của Thiên Tài Tiffany phải không?

Tự nhiên Jessica mỉm cười, một nụ cười khó hiểu.

Trở lại với YoonA lúc này. Giờ thì YoonA mới chợt nhớ ra cái tên Tiffany, sau khi bà chị kia được Tiffany gọi là TaeYeon. Thì ra chính là họ, những người bị phòng hiệu trưởng truy lùng ngay từ lúc YoonA mới bước vào trường. YoonA cũng đã mang máng đoán ra vấn đề chính của chuyện này. Có vẻ như cô bạn cùng lớp Tiffany là có liên quan rất mật thiết tới chuyện buổi lễ khai giảng bị trì hoãn. Hay nói đúng hơn, người đứng đằng sau phá tung tất cả mọi thứ lên không ai khác, chính là Tiffany ngổ ngáo này.

Không chút do dự, YoonA túm cổ áo Tiffany xách lên như thể xách cổ một con cún con :

- Được rồi...Tiffany chính là tâm điểm của tất cả mọi chuyện phải không? Tốt! Tôi tóm được Tiffany rồi.

Bị bất ngờ, Tiffany ngơ ngác mất mấy giây, sau đó bắt đầu giãy giụa trên tay YoonA :

- Thả tôi xuống! Chị YoonA...thả em xuống đi.

Mặc kệ giọng điệu nài nỉ van xin của Tiffany, YoonA tỏ ra tỉnh bơ :

- Ah, tôi quên mất chưa nói rõ điều này. Thứ nhất, hai chúng ta cùng tuổi, cho nên đừng gọi tôi là chị. Thứ hai, hai chúng ta cùng lớp, và tôi tin là không cần Tiffany phải nhọc lòng, bà chị TaeYeon này sẽ không ngại đưa tôi vê lớp đâu, phải không?

Tiffany trợn mắt nhìn YoonA, rồi hét lên :

- Đừng mà...thả tôi xuống đi! Tôi xin YoonA đó. Họ mà tóm được tôi thì sẽ không tha cho tôi đâu. Thả tôi xuống đi mà.

Trong khi TaeYeon đang phì cười :

- Gậy ông đập lưng ông! Có chơi thì phải có chịu. Lần này thì hết trốn nhé! Ah, cô bé nói đúng! Tôi đương nhiên rất sẵn lòng đưa cả hai về lớp rồi. Nhưng trước hết, chúng ta phải ghé phòng hiệu trưởng đã.

Phòng hiệu trưởng lúc này, bầu không khí đã trở nên khá hơn rất nhiều khi Jessica xuất hiện và giải quyết vấn đề một cách dễ dàng. Jessica đứng lên :

- Không còn gì trở ngại nữa, em nghĩ chúng ta nên bắt đầu lễ khai giảng ngay thôi.

- Thả ra! Nè, ai cho phép mấy người túm người ra xách đi như vậy chứ? Tôi là người chứ có phải chó con đâu. Buông tôi ra!

Tiếng hét của Tiffany đã thu hút tất cả mọi cái nhìn trong phòng hiệu trưởng. YoonA quăng Tiffany xuống ngay khi TaeYeon vừa đóng cánh cửa sau lưng mình lại. Tiffany ngóc đầu lên và ngay lập tức nhận ra mình đang bị chiếu tướng bởi mấy cái nhìn đằng đằng sát khí. Tiffany cười gượng :

- Ơ...chào mọi người. Sao sớm vậy? Errr, em có chuyện phải đi bây giờ rồi. Hẹn khi khác nhé!

Nhưng ngay khi Tiffany vừa quay đi thì cô Hiệu Phó đã túm được cổ áo Tiffany và kéo con bé lại:

- Đi đâu mà vội vậy? Đừng làm ra vẻ vô tội vạ như vậy sau tất cả những gì em đã làm cả buổi sáng hôm nay chứ. Mọi người ở đây đang có chuyện muốn nói với em đó.

Tiffany tự nhiên thấy lạnh người. Mồ hôi chảy dài trên trán :

- Ơ...khi khác hãy nói được không? Em...ah, thật sự có chuyện gấp lắm.

Thầy Hiệu Trưởng gần gừ :

- Em nghĩ là chúng tôi sẽ dễ dàng để em đi khỏi đây sau bao nhiêu rắc rối em gây ra ngay ngày đầu năm học à?

Jessica mỉm cười :

- Viruts "Hide and Seek" đó rất khá. Tôi đoán là Tiffany cũng đã chơi rất vui rồi, phải không? 

Tiffany nhíu mày :

-  Cậu là ai?

SeoHuyn trả lời thay :

- Chị ấy là Jessica, học cùng lớp với chị. Chính chị ấy đã gỡ quả bom mà chị cài để phá vỡ phần mềm chương trình lễ khai giảng đó.

Tiffany gật gù :

- Thì ra là một chuyên gia máy tính khác. Vậy là ngoài TaeYeon ra, bây giờ còn có thêm Jessica, người có thể phá đám mấy trò đùa của tôi nữa.

Jessica cười :

- Tôi không phải chuyên gia máy tính. Xét về trình độ, tôi vẫn còn thua xa chị em TaeYeon và SeoHuyn lắm. Lần này chỉ nhờ vào may mắn thôi.

Tiffany tiến lại gần Jessica :

- Vậy sao? Phải rồi, tôi cũng như Jessica vậy, tôi không phải là một chuyên gia máy tính. Tôi thiên về nghiên cứu hóa chất và sinh vật hơn. Ví dụ như...

Đột nhiên quăng một ống bột về phía Jessica :

- Chất đột từ Nấm Gây Ngứa và Nấm Ghẻ Lở mà tôi vừa chế tạo thành công sau một kì nghĩ hè nghiên cứu.

Một bàn tay đã kéo Jessica ra sau rất nhanh, trước khi lớp bột kia kịp chạm và người Jessica. YoonA đã hành động hoàn toàn dựa theo bản năng của mình. YoonA nhíu mày :

- Bất cứ ai có ý làm hại Jessica đều sẽ là kẻ thù của tôi.

Tất cả mọi người đều nhìn YoonA. TaeYeon cảm giác được YoonA sắp sửa làm cái gì đó bất lợi cho Tiffany liền kéo Tiffany lại :

- Đừng đùa nữa!

Không khí tự nhiên trở nên căng thằng hơn bao giờ hết. YoonA đang nhìn Tiffany và TaeYeon bằng đôi mắt sắc như dao. Jessica chạm nhẹ vào người YoonA :

- Tôi không sao đâu, YoonA đừng làm cho tình hình nghiêm trọng như vậy. Tiffany chỉ đang đùa thôi. Bột mà  cậu ấy vừa ném ra chỉ là bột Mì bình thường, tuyệt đối không thể gây hại cho tôi đâu, phải không?

Xong, Jessica quay sang nhóm người của Tiffany, chính xác hơn là TaeYeon. Jessica cười :

- Năm học chỉ mới bắt đầu, hy vọng hai chúng ta sẽ còn có dịp đùa với nhau nữa. YoonA à, chúng ta đi thôi. 

YoonA theo chân Jessica rời khỏi phòng hiệu trường. TaeYeon quay sang Tiffany :

- Đừng chơi dại kiểu này nữa, biết chưa! Tiffany đã chọc phải một người không nên chọc rồi đó.

Tiffany gật đầu :

- Uh! Nhưng cũng rất thú vị phài không? Người có tên Jessica đó...cô ấy có ánh mắt của một Nữ Hoàng.

TaeYeon dõi mắt nhìn ra cửa và nói :

- Sao ở Học Viện SM lại xuất hiện một người như thế nhỉ? Coi bộ những ngày tháng sau này trong ngôi trường này sẽ không còn bình lặng nữa.

Thầy Hiệu Trưởng đột ngột chen ngang :

- Trường SM có những học sinh như hai em, từ lâu đã không còn yên bình rồi. Còn không mau trở về lớp?

Tiffany hốt hoảng :

- Ah, em đi liền.

Lễ khai giảng sau đó diễn ra khá êm xuôi. Một ngày cũng theo đó mà trôi qua khi mặt trời lặn dần sau rặng mây...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic