Chap 36
Điều không mong đợi cuối cùng cũng đến. Dù biết là không được chào đón, nhưng vì nó nằm trong chuỗi những thứ gọi là số phận đã được định trước, vậy là người ta lại phải đối diện với nó, như là một phần của cuộc sống. Tồn tại chính là để đối diện với những thứ như thế này. Người ta thường hay gọi nó bằng một cái tên khác ngoài "số phận" ra, đó là "thử thách". Có ai đó từng cho rằng con người sinh ra vốn để sống và chiến đấu với mọi thử thách cho sự sinh tồn. Tồn tại vốn là để sinh tồn.
- Đến Học Viện SM?
Ông nội của Jessica lập lại những gì mà các con ông vừa yêu cầu bằng một giọng không mấy hài lòng. Jessica không có ở đây. Hình như Jessica còn đang bận rộn với các gia sư trong phòng học thì phải. Dựa theo trí nhớ của YoonA, người đang đứng cạnh ông nội Jessica bây giờ thì bây giờ đang là giờ Kinh Tế Học của Jessica.
Ông đang nhíu mày với đề nghị này từ các họ hàng của Jessica. Họ muốn Jessica chấm dứt việc tự học ở nhà, thay vào đó là đến học tại Học Viện SM, nguôi trường do chính các tổ tiên nhà Jessica sáng lập nên. Không chỉ riêng gì ông của Jessica cảm thấy bất an trước đề nghị này, mà chính YoonA cũng lo lắng không kém, chỉ là không tiện lên tiếng. Ông Jessica có dặn YoonA phải giữ im lặng và chỉ đứng qua một bên quan sát thôi. Vì nếu YoonA lên tiếng lúc này, mọi bất lợi sẽ dồn về phía Jessica và ông.
- Không được!
YoonA thầm buông một tiếng thở phào nhẹ nhóm khi ông trả lời một cách dứt khoác như vậy. Có lẽ ông đã ngầm hiểu rằng đưa Jessica đến SM chỉ là cái cớ để họ có thời cơ làm hại Jessica. YoonA là người hiểu rõ nhất về ý đồ của họ. Hay nói một cách khác, YoonA biết một cách chính xác họ đang mưu toan những gì, nhờ vào cái lần trèo lên cây và vô tình nghe thấy ba người kia nói chuyện. Giờ nghĩ lại, YoonA còn thấy rợn người. Khó có thể tin được rằng họ chỉ là những đứa trẻ. Có lẽ so với những đứa trẻ cùng lứa khác, họ trưởng thành và chững chạc hơn nhiều. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là họ đã đi lên theo một hướng xấu. Họ là những ác quỷ mang gương mặt trẻ con non nớt và hồn nhiên.
- Sao lại không được? Bố đâu phải không biết Học Viện SM chính là niềm tự hào của gia đính chúng ta chứ. Học viện SM được sáng lập cách đây hơn 100 năm, là ngôi trường luôn đứng ở vị trí hàng đầu trong nền giáo dục của cả nước. Có ai mà không biết những người tốt nghiệp từ Học Viện SM đều trở thành những người có vai trò quan trọng trong nên kinh tế của cả nước chứ? Nói một cách khác, Học Viện SM là nơi đào tạo ra những Thiên Tài, và là sự lựa chọn đầu tiên cho những người thông minh.
Một người khác chen ngang tiếp lời :
- Không chỉ có vậy, từ truyền thống lâu đời của nhà chúng ta, tất cả các thành viên trong gia đình này đều từ học viện SM mà ra. Jessica giờ đã chính thức trở thành người thừa kế. Nếu con bé từ chối đi theo truyền thống lâu đời của gia đình để sống biệt lập và nhận sự giảng dạy riêng như thế này thì thật mất mặt. Mọi người bên ngoài nếu biết chuyện này sẽ nghĩ sao về con cháu của gia đình này và chất lượng giảng dạy của Học Viện SM đây?
Họ đang cố sức ép ông Jessica vào thế cùng, YoonA có thể nhìn thấy điều đó qua ánh mắt của họ và phản ứng ngày càng giật lùi của Ông.
- Tất cả những người thừa kế của gia đình này đều đang theo học ở trường SM. Jessica làm vậy...chẳng khác nào đang cố ý tạo nên một bức tường ngăn cách chính mình và cố ý phá vở nề nếp của gia đình. Với lại, hệ thống giảng dạy cùng với hệ thống an ninh của trường SM, đâu phải Bố không biết chứ. Chẳng lẽ bố nghi ngờ về chính những thứ mà chúng ta đã và đang rất tự hào trong suốt trăm năm qua sao?
YoonA nhíu mày nhìn tất cả bọn họ. Và khi có một bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, YoonA mới bất chợ nhận ra là mình đang bóp chặt lòng bàn tay vì tức giận. Người vừa xuất hiện xoa diệu YoonA chính là Jessica. Jessica mỉm cười với YoonA và nói :
- Coi chừng làm bị thương chính mình đó. YoonA dùng nhiều sức như vậy, không lo tay bị chảy máu sao? Nhìn nè, vết móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay YoonA rồi. Đau không?
Sự xuất hiện bất ngờ của Jessica đã thu hút ánh mắt và sự chú ý của tất cả những người có mặt trong phòng. YoonA tự nhiên đỏ mặt trước sự quan tâm đặc biệt mà Jessica dành cho mình :
- Tôi...ơ...không sao.
YoonA rụt tay lại. Jessica vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Ông quay sang Jessica :
- Sao cháu lại ra ngoài này? Không phải bây giờ đang là giờ học Địa Lý sao?
Jessica không nhìn ông, thay vào đó là quyét cái nhìn toàn diện những người họ hàng của mình. Jessica thản nhiên :
- Thật là bất công! Tại sao mọi người nói chuyện về cháu mà không cho cháu cùng tham gia chứ? Nhiều người như vậy cùng nhau hợp sức bắt nạt ông, vậy không hay ho chút nào.
Ông đặt tay lên vai Jessica :
- Chuyện ở đây đề ông giải quyết. Cháu quay về phòng trước đi.
Jessica mỉm cười dịu dàng với ông :
- Ông không giải quyết một mình được đâu. Họ trông có vẻ mạnh hơn ông mà, phải không?
Đáp lại Jessica chỉ có sự im lặng của ông. Jessica nói tiếp :
- Hơn nữa, chuyện của cháu nên để cho cháu tự giải quyết. Xem ra cháu xuất hiện rất đúng lúc. Chẳng phải tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của cháu sao?
Bầu không khí tự dưng trở nên một cách căng thẳng lạ kì. Yên lặng bao trùm lên tất cả, thay vào đó là những cái nhìn không thiện cảm dành cho Jessica. Jessica vẫn tỏ ra rất thản nhiên :
- Như các cô và các chú ở đây đã nói rõ, con cháu của gia đình này toàn bộ điều xuất thân từ Học Viện SM, và trường SM chính là niềm tự hào của gia đình chúng ta từ bao đời nay. Nếu đã là vậy, cháu thật sự không có lý do gì từ chối chuyện vào học ở trường SM hết.
- Jessica!
Jessica dường như đã đoán được phản ứng của ông nội, cho nên lập tức trấn an ông :
- Không sao đâu. An minh và hệ thống giảng dạy ở SM thuộc loại hàng đầu mà, phải không? Vậy có nghĩa là không gì có thể làm hại cháu ở ngôi trường đó được. Ông đừng lo.
Sau cuộc nói chuyện đó, YoonA theo chân Jessica để dùng bửa tiệc trà chiều. Qua lớp cửa kính từ trong phòng Kính trồng Hoa, YoonA đã không nhịn nổi sự bất an của mình nên đã lên tiếng phá vỡ sự yên lặng một cách quá thanh bình như thế này :
- Về việc nhập học ở Học Viện SM...
Jessica đặt ly trà xuống chiếc đĩa bằng sứ màu trắng và hỏi :
- Cả YoonA cũng cảm thấy chuyện này không ổn à?
YoonA đẩy ly trà ra khỏi tấm mắt của mình, điều này chứng tỏ YoonA không có tâm trạng uống trà chiều như Jessica. Sao lúc nào Jessica cũng có thể điềm nhiên như thế nhỉ? Chưa bao giờ thấy Jessica nổi giận hay khẩn trương vì bất cứ thứ gì cả. Ý nghĩ này chợt thoáng qua đầu YoonA và YoonA bổng nhớ ra là Jessica đã từng nổi giận và rất khẩn trương vì YoonA. Đó là lúc YoonA suýt nữa bị ném vào chuồng chó Sói hôm nọ.
- Jessica à...họ thật sự không phải là người tốt đâu. Jessica đừng vào trường SM nha. Họ muốn làm hại Jessica đó.
Jessica tỏ ra ngạc nhiên :
- Huh?!? Sao YoonA biết họ muốn làm hại tôi?
Vậy là, để chứng minh điều mình vừa nói là đúng, YoonA đã kể lại toàn bộ sự kiện của ngày hôm đó, lúc YoonA trèo lên cây, và những người họ hàng đó đã mưu toan như thê nào để giành quyền thừa kế từ Jessica.
Sau khi nghe xong tất cả những chuyện đó, trái với mong đợi của YoonA, Jessica không những không lo lắng mà còn mỉm cười một cách khó hiểu :
- Thật sao? Họ thật nói như vậy?
YoonA gật đầu. Jessica ra hiệu cho người mang đến một ấm nước sôi và mấy tách trà khác, thay cho những chiếc tách vừa dùng và phần nước thừa trong ấm trà dã nguội. Jessica nói :
- Nếu đó đã là mong muốn của họ thì dù cho có cố tránh đến mức nào cũng không khỏi. Nếu không làm hại tôi được ở Học Viện SM, họ cũng sẽ tìm cách khác đẩy tôi vào nguy hiển ở thế giới bên ngoài. Có câu "Tránh được một ngày, không tránh được cả đời". Cho nên thay vì cứ đề phòng và lo sợ mãi như vậy, sao lại không bình thản đón nhận và giải quyết nó chứ?
Đaọn quay sang YoonA, mỉm cười dịu dàng :
- Cuộc sống này vốn là vậy. Con người sinh ra chính là đề tồn tại và chiến đấu cho sự sinh tồn. Kẻ mạnh thì sống, còn kẻ yếu phải chấp nhận tai họa giáng xuống đầu mình. Có tránh cũng không khỏi...
Lần đầu tiên, YoonA nhìn thấy vẻ mặt này của Jessica. Jessica trong rất buồn. Jessica không sao chứ?
Jessica cũng trưởng thành rất nhiều, so với tuổi tác của mình. Nhưng khác với những người họ hàng của mình, Jessica bị ép buộc phải suy nghĩ và hành động một cách khôn ngoan như một người lớn. Và ở một mặt nào đó, YoonA cảm thấy Jessica rất đáng thương. Vì YoonA biết, Jessica chưa bao giờ muốn trưởng thành như vậy cả.
Một tuần lễ sau đó, đồng phục được gởi đến nhà. Vào một buổi sáng đẹp trời, lúc sang phòng Jessica, YoonA vô tình bắt gặp Jessica đang đứng lặng người nhìn bộ đồng phục màu xanh biển của cấp I đang treo trên cửa tủ bằng đôi mắt rất đặc biệt. Bất giác, YoonA nhận ra rằng Jessica đang sở hữu đối mắt của một Nữ Hoàng, điều mà YoonA chưa bao giờ được biết về Jessica. Jessica thì thầm :
- Cuộc chiến sẽ bắt đầu từ hôm nay.
YoonA tự dưng thấy chạnh lòng. YoonA buông mình dựa vào tường. Lần đầu tiên, YoonA cảm thấy vô cùng bất lực vì không giúp gì được cho Jessica, ngoài việc đứng nhìn. Jessica có quá nhiều thứ phải lo nghĩ tới, vậy mà Jessica vẫn dành sự dịu dàng của mình cho YoonA. Jessica từng nói nhất định sẽ bảo vệ YoonA, và đó cũng chính là điều khiến cho YoonA vô cùng tin tưởng để đặt tay mình vào tay Jessica ngày trước. Vậy còn YoonA thì sao? YoonA có thể làm gì được cho Jessica?
- Ông...
Ông nội Jessica nhìn ra ngoài cửa và trông thấy YoonA đang e dè đứng nép mình bên góc tường nhìn ông. Ông quay sang một người đàn ông khác đang nói chuyện dang dở với mình và bảo :
- Tôi sẽ gọi anh lên sau. Anh có thể đi được rồi.
- Vâng!
Đợi khi chỗ này chỉ còn lại mình ông và YoonA đang đứng chờ ở ngoài, ông nói :
- Vào đi! Không phải cháu có chuyện muốn nói với ta sao?
Chỉ chờ có vậy, YoonA bước vào. Ông ngã người ra sau ghế rồi hỏi :
- Có chuyện gì vậy, YoonA?
YoonA trao cho ông cái nhìn đầy lo lắng :
- Về chuyện của Jessica...Jessica phải vào học ở trường SM thật sao?
Ông thở mạnh :
- Vì đây là lựa chọn của Jessica. Con bé là một người rất cứng cỏi. Nó lựa chọn đối diện thay vì phải lẩn trốn.
- Nhưng mà...
Sau một hồi tần ngần, Thanh Trân cuối cùng cũng tỏ ra rất kiên quyết :
- Cháu xin ông, hãy giúp cháu trở nên mạnh mẽ hơn. Vì cháu muốn trở thành người bảo vệ Jessica. Và cháu xin thề, dù cho có hy sinh thân mình, cháu tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm hại Jessica đâu.
Ông mỉm cười :
- Cháu muốn như vậy thật sao? Nhưng sự thử thách và rèn luyện dành cho cháu ở phía trước là rất khó khăn đó. Đây là chuyện mà không phải bất cứ một đứa bé 6 tuổi nào cũng có thể làm được. Cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?
YoonA gật đầu. Nếu Jessica là Công Chúa, YoonA muốn là vệ sĩ bên cạnh Công Chúa...
Ông đang cười, một nụ cười cũng khó hiểu y như Jessica lần trước...
Khi quyết định trở thành người luôn bên cạnh bảo vệ cho Jessica, YoonA đã tự mình mở ra một cánh cửa mới cho cuộc đời của mình. Và, không giống với những năm tháng trước đây mà YoonA đã từng sống, những ngày tháng sau này sẽ gian nan hơn nhiều. Con đường phía trước hứa hẹn sẽ có rất nhiều chông gai mà YoonA phải tự đi qua bằng chính đôi chân nhỏ bè của mình. Thật ra YoonA cũng không nhất thiết phải đi theo hướng này. YoonA khác với Jessica. YoonA còn có được quyền lựa chọn cuộc sống cho mình. Nếu muốn, YoonA có thể quay trở lại làm con búp bê bên cạnh Jessica : Để Jessica ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy buồn, được Jessica che chở và bảo vệ trước những bất trắc xung quanh, có thể đứng nhìn Jessica đứng lặng trong căn phòng tối nhìn lên trời cao mỗi khi đêm về. Và những đêm như thế, Jessica thường không ngủ.
YoonA có thể chọn cho mình một cuộc sống an nhàn không lo lắng gì, chỉ cần YoonA là một con búp bê. Nhưng đổi lại, YoonA sẽ không bao giờ có thể bảo vệ Jessica.
YoonA cảm thấy ghét chính cái sự bất lực của bản thân mình mỗi khi nhìn thấy Jessica phải đương đầu với những người lúc nào cũng chờ cơ hội làm hại Jessica. YoonA ghét phải làm một con búp bê chỉ biết đứng nhìn. Như vậy thật là bất công với Jessica. Jessica và YoonA cũng chỉ bằng tuổi nhau. Nhưng vì sao lúc nào Jessica cũng phải tỏ ra mạnh mẽ và dày dặn như vậy? Đó có phải là điều mà một đứa trẻ 6 tuổi nên làm không?
Nhiều lúc YoonA tự hỏi, liệu những đứa trẻ khác cùng tuổi với YoonA và Jessica có đang phải trãi qua một cuộc sống như thế này không? Từ lúc Viện Mồ Côi bị cháy cho tới nay, YoonA chưa bao giờ đặt chân bước ra thế giới bên ngoài. YoonA không có chút ý tưởng gì về sư thay đổi của thế giới đó hiện nay. Hình như ở chỗ này, ngày thàng không hề tồn tại, chỉ có ngày và đêm, mặt trời và mặt trăng. Chưa bao giờ, YoonA tự hỏi hôm nay là ngày mấy, bây giờ là mấy giờ rồi, và hôm nay mình nên làm gì trong phòng đây. Đã đến lúc, YoonA nên rời khỏi căn phòng trống vắng và ảm đạm này đề tìm ra lý lẽ cho cuộc đời mình. Trong lý lẽ sống đó có gương mặt của Jessica lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng với YoonA.
- Chưa được! Làm lại lần nữa. Tôi đã bảo là phải nhắm ngay mục tiêu trước khi bắn mà. Đùng có phí đạn bằng cách nổ súng một cách vụng về như vậy. Nhặt súng lên!
YoonA cúi xuống, bằng đôi tay đã sưng đỏ vì bỏng đang run rẫy, YoonA nhặt khẩu súng dưới chân mình lên. YoonA lập lúc rụt tay lại. Giờ mới biết, Súng không chỉ nặng, nó còn rất nóng nữa. Hình như càng bắn nhiều thì nó càng nóng thì phải. Cho đến thời điểm này, nó đã là một khối sắc được nung nóng rất lâu.
- Làm gì vậy? Đừng chậm chạp như vậy.
YoonA dán mắt vào khẩu súng dưới đất. Hay là bỏ cuộc thôi. Điều này là quá khó đối với một đứa trẻ như YoonA.
- YoonA!
YoonA quay mặt lại và ngước nhìn lên cao. Qua lớp kính của phòng tập bắn, YoonA nhìn thấy Jessica ở trên kia đang nhìn xuống với một vẻ mặt lo lắng.
- YoonA...
Jessica đang ở đây. YoonA bất giác cắn mạnh môi mình đề máu rỉ ra, mỗt cách để thức tỉnh chính bản thân của mình. Xong, YoonA quay lại và nhặt khẩu súng lên, tiếp tục hướng mắt về phía trước với những vòng tròn đỏ chồng chất lên nhau trên tấm bia. Trên đó đả có rất nhiều chỗ hỏng do vết đạn tự YoonA.
- YoonA...đừng mà...YoonA...
Mặc dù không quay mặt lại, nhưng YoonA vẫn biết là Jessica đang khóc. YoonA có thể cảm nhận được những giọt nước mắt qua tiếng gọi của Jessica. Nhưng YoonA sẽ không quay lại. Những giọt nước mắt của Jessica sẽ là nguồn động viên chính của YoonA trong lúc này. YoonA tự nói một mình :
- Đừng khóc, Jessica. Tôi thích thấy Jessica cười hơn, và tôi sẽ làm tất cả vì nụ cười đó.
Ở trên kia, Jessica quay sang ông của mình :
- Ông hãy bảo YoonA dừng lại đi. Nều cứ tiếp tục như vậy, cậu ấy sẽ chết mất.
Đáp lại Jessica là vẻ bình thản của ông :
- Ông không thể dừng YoonA lại được. Tất cả những gì YoonA đang làm bây giờ là sự lựa chọn của bản thân con bé. Nó đã dồn hết toàn bộ quyết tâm của mình vào những khó khăn này. Nếu cả cháu cũng không thể dừng nó lại thì ông chẳng làm được gì cả.
Jessica trao cho ông cái nhìn đầy căm phẫn :
- Nhưng chính ông là người đề xướng những chuyện này, không phải sao? YoonA không thể tự mình nghĩ ra được.
Ông cười, một nụ cười nhạt nhẽo :
- Cháu đã sai rồi, Jessica. Cháu đừng tiếp tục xem YoonA như một món đồ chơi của mình nữa.
- Cháu không hề xem YoonA như đồ chơi. Với cháu, YoonA là một người bạn.
Im lặng kéo dài trong vài giây với bầu không khí dường như đang cô đặc lại. Hai bên tiếp tục trao cho nhau những cái nhìn đầy sát khí. Sau đó, gương mặt ông giãn ra bằng một tiếng thở dài :
- Cháu còn tính tự lừa dối bản thân mình đến bao giờ đây. Cháu đối với YoonA như thế nào, điều này chỉ có bản thân cháu mới biết. Nhưng có bao giờ cháu tự hỏi YoonA đang nghĩ gì và cảm thấy cuộc sống trong ngôi nhà này như thế nào hay không? Cháu cho giữ YoonA trong phòng vì sự an toàn của YoonA, đây là sự giải thích của cháu. Vậy có bao giờ cháu thử đặt mình vào vị trí của YoonA hay chưa?
Jessica lặng người trước những lời của ông. Đúng là từ trước đến nay, Jessica chưa bao giờ tự hỏi YoonA đang nghĩ gì. Hay nói một cách khác, Jessica chưa bao giờ suy nghĩ về YoonA hết. Jessica đã quá bận rồn với những cuộc chiến cho chính bản thân mình, và vô tình bỏ quên lại YoonA đằng sau lưng. Đến bây giờ, Jessica mới bất chợt nhận ra điều này. YoonA đã cảm thấy như thế nào trong căn phòng trống đó nhỉ? Cậu ấy có hay dán mắt vào cánh cửa chờ đợi Jessica đến hay không? Cậu ấy có hay nhìn qua cửa sổ xuống khu vườn đầy nắng đề cố tìm xem Jessica đang ở đâu hay không? Cậu ấy có...
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt yêu kiều của Jessica. Đúng vậy, Jessica chưa bao giờ thử nghĩ về cảm nhận của YoonA hết.
- Cháu đã luôn tỏ ra mạnh mẽ để có thể che chở cho YoonA trong ngôi nhà tàn ác này. Cháu không muốn YoonA cũng giống như cháu, phải chịu nhiều áp lực như vậy. Cháu nghĩ mình đã mang lại cho YoonA cảm giác an toàn, nhưng ông nói đúng. Cháu đã quên mất một điều vô cùng quan trọng. Cháu đã quên mất cảm nhận của YoonA.
Ông kéo Jessica vào lòng, đề cho Jessica vùi mặt vào người ông.
- Jessica à, người cần được bảo vệ không phải là YoonA, mà chính là cháu. Ông đã hứa với ba mẹ cháu là sẽ bảo vệ cháu. Tất cả những cố gắng của YoonA hiện nay cũng là vì cháu. YoonA cũng muốn bảo vệ cháu, y như ông vậy. Cháu đừng cố gắng gồng mình nữa. Không ai bắt cháu phải thúc ép bản thân mình trưởng thành một cách thần tốc cả. Cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Tội gì phải gạt bỏ hết những nụ cười thơ ngây của mình để đổi lấy sự thông minh sắc sảo không đáng có chứ? Cháu luôn tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ trước mặt YoonA, nhưng kì thực khi chỉ còn lại một mình, cháu luôn thu mình với rất nhiều những suy nghĩ về tương lai mờ mịt trong bóng tối đúng không? Ông đã nhìn thấy tất cả. Ông thấy cả YoonA trong đó nữa. Sau mỗi đêm cháu trằn trọc ngồi một mình bên cửa sổ, YoonA thường nép mình sau bức màn và ngồi đó cùng cháu cho đến sáng. Cháu không hề hay biết chuyện này phài không? Ông đã nhìn thấy tất cả. Cho nên thay vì ngăn cản YoonA, ông nghĩ ông nên ủng hộ con bé.
Ông ngưng lại một lúc để có thể nghe thấy tiếng Jessica thồn thức trong lòng mình. Lâu lắm rồi, ông mới lại được thấy một Jessica như thế này, khóc như một đứa trẻ đúng nghĩa trong lòng ông. Điều này khiến cho ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, so với việc phải đối mặt với một Jessica luôn lạnh lùng với cách ứng xử như một người lớn.
- Hãy để YoonA cố gắng vì cháu. Mục tiêu sống của YoonA chính là chiến đấu cho sự sinh tồn của cháu. Còn cháu thì sao, Jessica?
Không có câu trả lời. Hay nói đúng hơn là Jessica không biết nên trả lời như thế nào. Mục tiêu sống của Jessica là gì, chính Jessica cũng không biết. Jessica chưa bao giờ nghĩ đến điều này, kể từ khi ba mẹ mình qua đời cho tới nay. Điều duy nhất mà Jessica nghĩ đến chính là nhất quyết không đề cho những con người tàn ác kia được thỏa ý nguyện. Nếu họ muốn Jessica khóc, Jessica sẽ không bao giờ khóc. Nếu học muốn Jessica yếu đối, Jessica sẽ để cho họ thấy mình mạnh mẽ như thế nào. Và nhất là, nếu họ muốn Jessica chết, Jessica nhất định phải sống. Đó có được xem là mục tiêu để sống hay không?
Ở phía dưới, vai YoonA đang run lên sau mỗi phát súng. Cánh tay cứ tự động giật lùi lại sau mỗi lần bắn, làm cho vai nhói đau.
- Jessica à, cậu nhất định phải luôn cười nhé!
Tồn tại chính là để sống và chiến đấu cho sự sinh tồn.
Vì không muốn thấy Jessica tiếp tục ngồi một mình suy tư trong bóng tối khi đêm về, YoonA đã hy sinh thân mình làm tất cả để có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Mục tiêu sống của YoonA chính là Jessica. Nụ cười của Jessica chính là đích mà YoonA đang cố hết sức hướng tới.
- Đau không, YoonA?
Jessica chạm nhẹ vào cánh tay phải đang được quấn bởi một lớp băng trắng dầy lúc YoonA đang nằm trên giường. YoonA theo phải xạ nẩy người lên ngay sau đó. Jessica đặt tay lên mặt YoonA :
- Xin lỗi YoonA. Là tại tôi không tốt. Vì tôi không đủ mạnh đề bảo vệ cho cậu.
- Không sao...Jessica đã rất mạnh rồi mà. Tôi rất ngưỡng mộ Jessica. Tôi thích cái cách mà cậu đối với mấy người xấu kia bây giờ. Cậu làm họ phải nể nang đó. Hay thật! Không biết đến bao giờ thì tôi mới oai được như Jessica nhỉ?
Những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt Jessica. Không biết hôm nay đã là lần lần thứ mấy Jessica khóc.
- Xin lỗi...tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của YoonA. Tôi đã quá ích kỷ. Tôi chỉ biết lo cho mỗi bản thân mình mà thôi.
YoonA đưa tay gạt đi những giọt nước mắt đang sắp rơi xuống gường. YoonA thì thào :
- Đừng khóc...tôi thích thấy Jessica cười hơn. Chỉ cần Jessica cười, tôi sẽ không thấy đau nữa. Cười đi, Jessica.
Jessica cố gắng chọn ra một nụ cười đẹp nhất của mình dành cho YoonA. YoonA cười :
- Cám ơn Jessica.
Jessica hỏi :
- Tôi có thể xin YoonA chuyện này được không?
- Chuyện gì?
- Cho tôi ngủ lại đây tối nay nha.
Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt YoonA.
- Sao vậy? Không được à?
YoonA vội vã lắc đầu lia lịa :
- Ơ...không phải! Đương nhiên là được rồi.
Chỉ chờ có vậy, Jessica chui vào trong chăn cùng YoonA. Mặt YoonA tự nhiên đỏ lên khi chân mình chạm vào chân Jessica. Jessica vùi mặt vào người YoonA :
- Người YoonA ấm thật đó. Đây là lần đầu tiên hai chúng ta ngủ chung với nhau phải không? YoonA không sao chứ? Cậu có bị sốt không? Mặt cậu đang đỏ lên kìa.
YoonA lắc đầu :
- Không...có lẽ...vì...ờ...tôi vui quá thôi.
Jessica mỉm cười. Nếu đây là điều duy nhất mà Jessica có thể làm cho YoonA, Jessica sẽ luôn làm nó.
- Jessica à.
- Gì?
- Tôi sẽ làm tất cả để Jessica được vui.
Im lặng...
Tiếng gió đêm làm rung cành cây bên cửa sổ, hòa vào bản giao hưởng của lũ côn trùng đêm. YoonA đoán rằng người ta hay gọi đó là âm thanh của đêm.
- Cám ơn nhiều lắm, YoonA.
Cuối cùng cũng nghe được tiếng Jessica đáp lại. Đêm thật yên bình. Cả hai đứa trẻ chìm vào giấc ngủ say rất nhanh sau đó.
Sáng hôm sau, một ngày như mọi ngày, trời rất đẹp. Phòng tập võ...
- Hôm nay cũng tệ như hôm qua. Học mãi mà không tiến bộ chút nào à?
Ông võ sư có dáng người đồ sộ hất mặt khi YoonA đang nằm sóng xoài trên mặt đất.
- Đứng lên! Tiếp tục đi chứ. Cô học hành kiểu này, không khéo người ta lại bảo tôi dạy không hay. Đừng làm mất mặt tôi nữa. Đứng lên đi.
YoonA gượng mình đúng dậy. Mỗi lần tới giớ có lớp học Judo là cứ y như rằng, YoonA sẽ bị vật tơi tả.
- YoonA không làm gì sai cả. Chỉ tại thầy thật sự bất tài mà thôi.
Ông võ sư lẫn YoonA đều quay về phía vừa phát ra câu nói đó. Jessica đang đứng bên chỗ cửa ra vào và nở một nụ cười như mọi khi. Ông võ sư nổi sung :
- Thì ra là cô, cô Jessica. Hình như đây không phải là nơi cô nên đến. Hơn nữa, cô vừa nói những lời không được lịch sự cho lắm đó. Mặc dù cô là chủ nhà, nhưng tôi là người dạy võ. Khuôn viên căn phòng này có thể là của cô, nhưng luật lệ ở đây là do tôi đặt ra. Cô dù là chủ cũng nên tuân theo quy định.
Jessica thản nhiên bỏ giầy bên ngoài và bước vào trong với đôi chân trần, cúi đầu theo lễ rồi nói :
- Tôi muốn thách đầu với thầy, võ sư. Và nếu như thầy thua, từ nay trở đi, người dạy YoonA sẽ là tôi.
- Cô...
- Lý do cho chuyện này, vì tôi nhận thấy thầy không hề dạy YoonA những bước cơ bản về Judo. Tất cả những gì thầy làm chỉ là quăng cậu ấy qua vai mình như đang chơi với một bao cát. Võ Sư à, YoonA là một con người, cậu ấy không phải là dụng cụ cho thầy tập dợt.
Hai bên nhìn nhau bằng đôi mắt sắc bén. Ông võ sư gật đầu :
- Được, nếu cô nghĩ là mình đủ sức thách đấu với tôi, cô Jessica. Nhưng phải nói trước, tuy cô là chủ nhà, nhưng vì danh dự một người từng đoạt chúc vô địch quốc gia môn Judo liên tiếp 5 năm liền, tôi tự thấy mình không có lý do gì phải nhún nhượng cô hết. Nếu có gì hơi quá tay, mong cô đừng trách.
Ông võ sư đã nói những lời đó bằng một giọng như thể chắc chắn rằng ông ta sẽ bẻ xương Jessica. Jessica gật đầu :
- Tôi hiểu quy tắc này. Thầy muốn bắt đầu ngay không?
YoonA kéo tay Jessica lại :
- Jessica...
Nhưng Jessica đã dùng nụ cười dịu dàng của mình để trấn an Jessica :
- Không sao đâu. Cứ giao việc này cho tôi.
Trận đầu bắt đầu. Ông võ sư ngay lập tức lao vào thế chủ động tấn công. Trái với ông ta, Jessica rất bình thản đứng đó đón nhận. Nhưng ngay khi tay ông ta vừa chạm vào vai Jessica thì một điều không thể tưởng tượng nổi đã xãy ra. Ông ta bị Jessica quật qua vai một cách hết sức đễ dàng và nhẹ nhàng. Khó có thể mà tin nổi với cơ thể của một đứa trẻ 6 tuổi như Jessica mà lại có thể làm được điều này. Jessica mỉm cười :
- Tôi thắng rồi. Mất hết 4 giây...coi bộ động tác của tôi chậm đi nhiều lắm.
Ông võ sư còn chưa hết ngỡ ngàng :
- Cô...cô....
Mặc cho ông ta nằm đó, Jessica đến gần YoonA :
- Nếu YoonA không phản đối, từ nay trở đi, tôi sẽ là thầy dạy võ của cậu.
YoonA cười :
- Vâng!
Và cúi đầu chào theo lễ. Một bất ngờ thú vị khác về Jessica. Thì ra Jessica thật sự mạnh như vậy
Không biết đã bao lâu rồi, kể từ lúc Jessica bắt đầu trở thành thầy dạy Judo cho YoonA, thay cho ông thầy dở hơi kia. Những ngày tháng được học cùng Jessica chính là những ngày tháng tươi đẹp và hạnh phúc nhất trong đời YoonA. Không giống với ông võ sư thô bạo trước, Jessica lúc nào cũng dịu dàng, luôn mỉm cười và đưa tay ra cho YoonA mỗi lần YoonA bị quật ngã. YoonA đã từng hy vọng những tháng ngày đầy niềm vui như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.
Ở đây, trong ngôi nhà này, thời gian vốn là một yếu tố rất mơ hồ. Chính YoonA cũng không rõ hôm nay là ngày mấy, tháng mấy và năm nào rồi. Vì mỗi ngày đi qua đều mang đầy nắng và nụ cười. Jessica hình như cũng không thường xuyên đến trường. YoonA tự suy diễn ra, bây giờ có lẽ đang là mùa hè ở học viện SM cũng nên. Hoặc là Jessica thật ra không muốn đến trường. Nhưng không sao...đối với tất cả, YoonA sẽ không quá quan tâm nữa. Chỉ cần có thể nhìn thấy Jessica mỗi ngày là đủ.
Nhưng cũng đã lâu rồi, YoonA không gặp Jessica. Bao lâu rồi ta? YoonA cũng không rõ nữa. Đã bảo là chỗ này không có ngày tháng rõ ràng mà. Tuy nhiên, theo cảm nhận của YoonA thì đã lâu, lâu lắm rồi. Có chuyện gì xãy ra với Jessica? Lớp học Judo dạo này được giao cho Ron, ông vệ sĩ mặt to bên cạnh Jessica đảm nhận. Học với ông ấy chán lắm. Lúc nào ông ấy cũng nhường YoonA, tự để mình cho YoonA hạ đo ván. YoonA biết ông ấy là một người tốt, mặc dù mặt mày hơi dữ dằn một chút. Học với ông ấy thật ra cũng tốt hơn với người thầy đầu tiên của YoonA rất nhiều. Nhưng với đà này, ông ấy cứ nhường mãi thì tới bao giờ, YoonA mới tiến bộ lên đây? Tự nhiên YoonA ước mong được quay lại học với Jessica ghê. Jessica đang bận chuyện gì à? Hay là cậu ấy đã quay lại trường học rồi?
YoonA nhào người ra bên ngoài đằng sau vách tường và cẩn trọng bắn liên tục 3 phát đạn trúng ngay đầu của 3 cái hình nộm đang di chuyển tứ tung bên ngoài. Căn phòng chợt sáng đèn trở lại. Ánh sáng mờ ảo đã được thay bằng những chiếc đèn Ne-on dài. Có tiếng vỗ tay từ trên cao, thông qua lớp kính từ chỗ quan sát của phòng tập bắn.
- Làm tốt lắm, YoonA! Tôi đã không còn gì để dạy cho cô nữa, cô YoonA. Cô chính thức tốt nghiệp bắt đầu từ hôm nay.
YoonA nhìn lên chỗ người thầy dạy mình tập bắn. Nghe nói thầy ấy là điệp viên nghiệp vụ của cục tình báo FBI được ông của Jessica mời về từ bên Mỹ để đảm nhận vai trò giảng dạy cho YoonA. Một cảm giác lạ chợt rộn lên trong lòng YoonA. Tự nhiên YoonA ước Jessica ở đây vào lúc này. YoonA muốn khoe với Jessica về thành tích của mình.
Jessica đang ở đâu và đang làm gì lúc này?
Mũi tên cắm phập một cách mạnh mẽ ngay hồng tâm. YoonA bất giác buông một tiếng thở dài và hạ khung tên xuống, trong khi cô giáo dạy bắn cung tỏ ra rất hài lòng :
- Khá lắm, cô YoonA. Cô là người học trò đầu tiên khiến cho tôi tự hào nhất đấy. Theo như lịch trình giảnh dạy thì khóa học này có thể kết thúc hôm nay. Tôi không còn gì để dạy cho cô nữa. Phần còn lại, cái đó còn phải tùy vào thể hiện của cô trong tương lai rồi.
YoonA quay lại, cúi đầu theo lễ để tỏ lòng cám ơn đối với cô giáo của mình. Xong, YoonA chán nản quay đi.
Chưa bao giờ, YoonA cảm thấy một ngày trôi qua lại đáng chán như thế này. Những ngày trước, YoonA cứ luôn ấp ủ trong lòng một hy vọng rằng Jessica sẽ quay về trong nay mai, cho nên mới tiếp tục cố gắng học cho thật tốt để chờ Jessica về. Nhưng đã lâu như vậy rồi...
YoonA đã tốt nghiệp được hai môn, chỉ còn mỗi môn Judo nữa thôi. Trưa nay, Jessica sẽ dạy lớp Judo chứ? Hay YoonA lại phải học với Ron nữa?
- Ah, cô YoonA. Thật đúng lúc, tôi cũng đang định tìm cô đây.
Mới nhắc đã thấy xuất hiện ngay. Ron trao cho YoonA một nụ cười mà ông ta cho là hiền lành nhất. Ron tỏ ra rất hăng hái :
- Tôi vừa nói chuyện với những giáo viên của cô, họ bảo cô có thể tốt nghiệp được rồi. Cô YoonA à, cô làm tôi vô cùng bất ngờ đó. Ban đầu tôi cũng không cho rằng một đứa trẻ như cô có thể vượt qua những đợt huấn luyện gắt gao như vậy. Nhưng mà...
Mặc cho ông ta tiếp tục ba hoa về thành tích mà YoonA vừa đạt được, YoonA lờ đi như không nghe, không thấy gì, nhắm một hướng đi thẳng. Con người của Ron không đáng sợ. Ở một mặt khác, ông ta là một người rất có tính hài hước. Chính ông ta đã giúp cho YoonA cười trong lớp học Judo. Có lẽ ông ta biết YoonA cảm thấy buồn vì không được gặp Jessica. Nhưng mà YoonA đã cảm thấy chán với những trò đùa đó rồi. Tất cả những gì YoonA muốn bây giờ là được gặp Jessica.
- Cô Jessica vừa về. Nếu như cô ấy mà biết chuyện này thì....
Ông ấy còn bận thao thao bất tuyết, không hề nhận ra là YoonA đã đi được một khoảng khá xa. Ron là một người hoạt bát. Nhưng ông ta vừa nói gì thế nhỉ? Hình như ông ta vừa nhắc đến Jessica. YoonA lập tức quay lưng lại :
- Jessica?
Bấy giờ, ông ta mới nhận ra là YoonA đang đứng bên kia, cách ông ta một khoảng khá xa. Ông ta tỏ ra ngạc nhiên :
- Huh?!? Cô YoonA...cô đi tới đó từ lúc nào vậy?
YoonA không quan tâm đến câu hỏi của ông ta. Điều khiến YoonA quan tâm lúc này chính là điều mà ông ta vừa nói về Jessica.
- Ông vừa nhắc đến Jessica?
Ron gật đầu :
- Vâng. Cô Jessica vừa mới quay về. Cô ấy đang ở...
Ron ngưng lại và nhìn xung quanh :
- Cô YoonA?
Và buông một tiếng thở dài, sau đó là phì cười :
- Trẻ con...dễ thương thật! Nhưng cô YoonA à, tôi chưa nói cho cô nghe cô Jessica đang ở đâu mà. Không phải cô tính bới tung cái nhà này lên để tìm cô Jessica chứ? Như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian đó. Oh, dù sao thì hình như bây giờ người cô đang đầy ắp năng lượng, chạy nhảy một chút cũng tốt.
Khi Ron vừa quay đi thì đã chạm mặt ngay một người đàn ông khác. Ron mỉm cười :
- Ah, bất ngờ ghê! Không ngờ anh cũng ở đây, Takuma-kun.
Người đàn ông Nhật có dáng người cũng đồ sộ và oai vệ không kém gì Ron đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng. Ron nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao :
- Có vẻ như tất cả chúng ta đều đã ở đây. Cuối cùng...
Người đàn ông có tên gọi Takuma hỏi :
- YoonA...là một người như thế nào?
Ron quay lại nhìn Takuma. Ông ta nói :
- Cô Jessica cho gọi tôi từ Nhật bay sang đây cũng chỉ để gặp cô YoonA. Cô ấy muốn tôi cấp bằng tốt nghiệp cho cô YoonA. Có vẻ như YoonA là người được cô Jessica tin tưởng nhất.
Ron gật đầu :
- Chính xác! Và, thêm một tin đáng buồn nữa. Theo tôi thấy thì không lâu nữa, cô Jessica sẽ không cần chúng ta bên cạnh nữa. Cô Jessica đã tìm được một người bên cạnh cô ấy rồi.
Takura bất giác se đôi mắt đen láy của mình lại :
- Ý ông là...YoonA chính là người được chọn?
Một cái gật đầu từ Ron. Takuma nhìn ra bên ngoài, chỗ cây Anh Đào đang trút xuống những cánh hoa màu hồng bé tí :
- Vậy thì tôi thực sự phải xem khả năng của YoonA đến đâu rồi.
Ron quay lưng đi :
- Chắc chắn rồi. Nhưng mà...cô YoonA đã có thể quật ngã được tôi. Có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra điều này, nhưng cô ấy hiện nay đã rất mạnh.
YoonA cảm thấy háo hức chưa từng có. Jessica đang ở đây. Cuối cùng thì Jessica cũng đã về rồi. Jessica có nhớ YoonA như YoonA đã rất nhớ Jessica hay không?
YoonA vấp phải một sợi dây cước được giăng ra dưới chân mình và ngã nhào về phía trước. Theo phản xạ, YoonA chống một tay xuống đất là lộn người qua để lấy lại thăng bằng. Cùng lúc đó, YoonA cảm nhận sát khí trên đầu mình đang rơi xuống liền lăn người qua một góc khác. Đúng với cảm nhận của YoonA, có mấy cây dao rơi xuống từ trên cao. YoonA nhíu mày. Một cái bẫy chết người được giăng ra chính trong ngôi nhà này sao?
- Ra đi! Chính các người làm chuyện này phải không?
Bên kia cái thân cây cổ thụ to đúng, ba người bước ra. YoonA lập tức nhận ra họ. Quên sao được những gương mặt này. Đây chính là ba người từng có ý định ném YoonA vào chuồng chó Sói đây mà. Nhưng mục đích của cái bẫy nguy hiểm này là gì đây? Không phải là nhắm vào Jessica chứ?
- Ai ya, cứ tưởng bẫy được con chim nào rồi chứ. Hóa ra là một con khỉ dơ bẩn.
TaecYeon là người lên tiếng trước. YoonA cười :
- Bẫy...chim? Có con chim nào đủ mạnh để làm đứt sợi dây cước chắc như vậy găng trên mặt đất chứ? Và hơn nữa, sợi dây được giăng ra cách mặt đất khoảng 10 cm, nhưng vùng này làm gì có con chim nào cao trên 50 cm đâu. Theo như tôi thấy thì cái bẫy chết người này còn nhắm vào mục đích khác ngoài chim ra.
Lập tức, thái độ của cả ba người họ đã thay đổi. Họ đang trao cho YoonA một cái nhìn vô cùng sắc bén. Park Bom cười :
- Chỉ mới 9 tháng không gặp, con khỉ bên cạnh Jessica coi bộ đã trưởng thành lên nhiều lắm. Miệng lưỡi chua chát không thua gì chủ của nó, nhỉ?
YoonA đứng lên. Chín tháng...theo như lời họ nói thì đã 9 tháng trôi qua rồi, kể từ lúc YoonA quyết định tự rèn luyện chính bản tâng mình. Vậy là đã gần một năm. Cũng nên cám ơn họ. Vì nhờ họ mà YoonA biết được chính xác đã bao lâu trôi qua rồi, từ sau ngày YoonA gặp họ.
Đến phiên SiWon :
- Con khỉ của Jessica cũng lớn nhanh quá, phải không?
Giờ mới đế ý, YoonA đã cao ngang bằng SiWon. Lần trước lúc Jessica còn ở đây, YoonA đã cao hơn Jessica một chút. Đúng là, không có ai để so sánh, chính YoonA cũng không nhận ra là mình đã lớn lên một chút.
- Một cái bẫy chim rất thú vị.
Tất cả quay lại nhìn. Từ phía bên kia, Jessica xuất hiện cùng một vài vệ sĩ bên cạnh mình, như thường lệ. YoonA mở to mắt nhìn Jessica. YoonA không thể tin được là Jessica đang đứng trước mặt mình. Jessica mỉm cười với ba người họ hàng của mình :
- Tôi không nhớ là mình có cho phép bất cứ ai bẫy chim trong ngôi nhà này. Tuy nhiên, tôi tự nghĩ, nếu một con chim vô phước nào tự nhiên rơi vào một cái bẫy như thế này...
Ngưng lại để nhìn mấy cây dao còn đang cắm sâu trên đất :
- Thì sẽ đáng thương lắm.
Rồi nhìn qua YoonA :
- YoonA không sao chứ?
YoonA lắc đầu. Jessica nhìn qua chỗ ba người kia :
- Lần trước tôi đã đưa ra cảnh báo, nếu có bất cứ ai có ý muốn làm hại YoonA, tôi sẽ không tha cho người đó. YoonA à, cậu muốn tôi xử lý họ theo cách nào đây? Hồ Cá Sấu và chuồng Sư Tử đã xây xong rồi. Cậu có muốn tôi cho họ vào đó không?
Ba người kia không hẹn mà cùng lùi lại. Park Bom nghiến răng :
- Mày dám...
Nhưng Jessica vẫn tỏ ra vô cùng thản nhiên :
- Có muốn thử xem tôi có dám làm hay không? Rất dễ mà.
Xong, Jessica quay sang mấy người vệ sĩ của mình :
- Làm đi!
- Vâng, thưa cô Jessica.
Mấy tay vệ sĩ đó lập tức túm áo ba người kia xách lên hết sức nhẹ nhàng. YoonA hốt hoảng quay sang Jessica :
- Hay là thôi đi, Jessica. Họ...
Jessica cười :
- YoonA lúc nào cũng có lòng nhân đạo như vậy hết. Nhưng tất cả bọn họ đáng bị như thế. Họ đều là những người xấu. Thế gian này có quá nhiều người xấu. Nếu có thể, tôi cũng rất muốn tiêu diệt bớt một số. Nếu tôi không làm như vậy, sẽ có lúc họ làm hại được YoonA.
YoonA tự nhiên thấy lạnh người. Chỉ mới một thời gian không gặp, Jessica dường như đã biến thành một con người khác : Lạnh lùng và nhẫn tâm hơn. Mấy đứa trẻ kia bắt đầu kêu cứu :
- Thả ta ra! Mẹ ơi...Bố ơi...cứu con!
- Có chuyện gì vậy?
Cánh người lớn đã xuất hiện kịp thời, trong đó có ông của Jessica. YoonA tự nhiên thở phào nhẹ nhõm về sự xuất hiện rất đúng lúc này.
Ông của Jessica quan sát tình hình xung quanh rồi ra lệnh :
- Thả chúng xuống!
Những tay vệ sĩ nhìn sang Jessica. Jessica gật đầu. Bố mẹ của những đứa trẻ đó tỏ ra bức xúc :
- Mày...làm vậy là có ý gì chứ?
Jessica nheo mắt :
- Cái này còn phải hỏi con cái của các người trước đã. Xem họ có ý gì trong ngôi nhà này với những thứ...
Jessica nhìn sang cái bẫy với những con dao sắt. Những người họ hàng chợt hiểu ra.
- Vậy thì đã sao nào? Chúng chỉ là những đứa trẻ vô thức thôi.
Jessica mỉm cười :
- Không có bất cứ một đứa trẻ bình thường nào lại nghĩ ra chuyện giăng một cái bẫy độc ác như vậy hết. Nhưng nếu theo như lời mọi người nói, họ chỉ là những đứa trẻ vô thức, vậy chuyện này chắc chắn là có bàn tay của một người lớn đứng sau lưng sắp đặt rồi, phải không?
Họ đang run lên vì giận và e dè. YoonA có thể đọc được điều này trong mắt họ. Nhưng đồng thời, những hành động của Jessica lúc này cũng đã quá đủ để làm cho YoonA cảm thấy bất ngờ. Jessica không giống với Jessica mà YoonA quen biết. Có chuyện gì xãy ra vậy?
- Cái bẫy này suýt nữa đã lấy mạng YoonA rồi. Tôi chỉ đang phúc đáp lại tất cả những gì họ đã làm thôi.
- Gì chứ? Tất cả chỉ vì một con bé mồ côi thôi à?
Giọng Jessica bất chợt đanh lại :
- YoonA là bạn của tôi. Và, tôi muốn ba người họ ở trước mặt mặt tất cả mọi người ở đây nói lời xin lỗi với YoonA. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
- Mày...
- Cảm thấy bất bình à? Nên nhớ, tôi mới là chủ nhân đích thực của ngôi nhà này. Tôi có quyền đuổi hết các người ra đường bất cứ lúc nào tôi muốn.
Đây không phải là điều mà YoonA mong đợi khi gặp lại Jessica. Vì sao mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này? Sao Jessica lại trở nên đáng sợ như vậy?
Trước sức ép của Jessica, Bố mẹ của những đứa trẻ đó đành nhún nhượng. Vì tất cả họ điều biết Jessica mới chính là người thừa kế hợp pháp toàn bộ gia sản này.
- Xin lỗi đi.
- Nhưng Mẹ à...
- Mau xin lỗi đi!
Cả ba đứa trẻ đều nhìn về phía YoonA và Jessica bằng ánh mắt như thể nếu có cơ hội, chúng nhất định sẽ nghiền cả hai thành cám rồi đem thả xuống hồ nuôi cá.
- Xin...lỗi...
Jessica mỉm cười đầy tự mãn. YoonA nhìn sang. Từ lúc nào, Jessica trở thành một người cố chấp như thế chứ?
Không muốn tình hình tiếp tục căng thẳng như thế này nữa, ông của Jessica lên tiếng :
- Cháu vừa từ Anh trở về, chắc đã cảm thấy mệt rồi. Cháu có muốn quay về phòng nghỉ một chút không, Jessica?
Jessica mỉm cười :
- Cháu không cảm thấy mệt bằng những người ở đây đâu. Sao ông không bảo họ đi nghỉ một chút đi?
Ông tiến lại gần chỗ Jessica và thì thầm vào tai Jessica, nhưng cũng đủ để YoonA có thể nghe thấy :
- Đừng gây thêm chuyện nữa.
Jessica quay lưng đi, không quên kéo theo tay YoonA :
- Chúng ta đi thôi, YoonA. Ba tháng rồi không gặp, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với YoonA.
YoonA, Jessica cùng một số vệ sĩ rời khỏi đó, để lại sau lưng là những cái nhìn căm phẫn của những người họ hàng. Họ đều đang bóp chặt bàn tay mình. Lần này thì Jessica đã đi quá xa rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro