X - Press 8
Gió nhẹ hiu hiu thổi qua tàn cây, làm đung đưa những tán lá xanh um rậm rạp. Chim đã ngừng hót để bay đi tìm một nơi khác bình yên hơn. Hoa vẫn rực rỡ khoe mình dưới ánh nắng vàng lấp lánh, soi bóng trên mặt hồ bên cạnh chỗ tôi ngồi. Mặt trời như một con cá bạc đang đứng yên trong nước, tỏa ra thứ ánh sáng chói loá.
Tất cả những học sinh có mặt trong khu vực Thư Viện của cấp III, những người đã vô tình kịp nghe lời tuyên bố của Hoàng Yến, đều đứng yên như tượng đá. Không khí yên ắng nặng nề tự nhiên bao trùm lên toàn bộ khung cảnh an lành này. Bên kia góc tường, Thanh Trâm đang thở ra những hơi thở ngắn gấp gáp, chúng tỏ là bạn ấy đã phải chạy một quãng khá xa để có thể tìm đến đây. Ở một hướng khác, Hoàng Lê và Việt An cũng vừa tìm được đến nơi. Tất cả giờ đang cùng nhau hoà mình vào sự ngạc nhiên quá đỗi, đến mức ngỡ ngàng.
Sau mấy phút trôi qua trong tĩnh lặng, một vài học sinh cấp III gần đó đột nhiên đứng ra trước mặt tôi, tạo thành một rào chắn nhằm bảo vệ cho người ngồi phía sau họ. Điều khiến cho tôi chú ý chính là sự căng thẳng thể hiện trên gương mặt của từng người trong số họ. Chuyện gì đang xãy ra vậy? Họ làm như thể tôi đang ở vào tình trạng nguy hiểm không bằng. Một trong số họ lên tiếng trước :
- Thật đáng ngạc nhiên! Rõ ràng hôm nay trên lớp, đã có người hùng hồn tuyên bố là mình vẫn nằm trong Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng, vậy mà bây giờ thoáng một cái, cô đã vội thay đổi ý định của mình rồi. Cô muốn chuyển sang nghe lệnh Nữ Hoàng sao?
Hoàng Yến nhíu mày :
- Ai bảo tôi thay đổi ý định hồi nào chứ? Tôi có chết cũng không bao giờ phục tùng Queen của mấy người đâu.
Có vài người trong số họ nhếch mép để lộ một nụ cười đầy thách thức :
- Thế à? Vậy thì chúng tôi phải hiểu câu "Muốn trở thành Princess" của cô theo hướng nào đây, thiên tài trường Thiên Vũ?
Tất cả cùng yên lặng chờ đợi lời giải thích của Hoàng Yến, trong đó có anh trai và chị dâu tương lai đang đứng bên kia của cô bé. Giải đáp cho sự thắc mắc này, Hoàng Yến làm ra chiều như đang suy nghĩ dữ dội lắm. Cô bé bắt đầu lẩm nhẩm một mình :
- Hưm...trở thành Princess có nghĩa là phải chấp nhận dưới cơ của Nữ Hoàng sao? Ai ya, tôi thiệt tình là chưa từng nghĩ đến vấn đề này đó.
Chẳng biết Hoàng Yến không biết thật, hay chỉ đang giả vờ ngây thơ nhằm trêu gan mấy người chung quanh mình. Nếu cô bé quả đang có ý muốn chọc tức họ, vậy thì Hoàng Yến đã thành công rồi đấy. Tuy nhiên, tôi thì lại không hề mong muốn rắc rối đổ xuống đầu cô bé chút nào. Hoàng Yến không hề làm sai. Như tôi đã nói ở đâu đó, mọi người hoàn toàn có quyền lựa chọn sự tự do cho chính mình, và tôi cũng sẽ không cảm thấy phiền chút nào nếu tất cả cùng đứng về phía không thuộc phe Nữ Hoàng. Học Viện Thiên Vũ giờ đây đã quá yên bình rồi. Cơ bản mà nói thì nơi này từ lâu đã không cần đến một Nữ Hoàng giúp giữ gìn nền hòa bình giữa 3 cấp nữa.
- Nếu đã như vậy, Minh Trúc, tôi nghĩ chị nên thoái vị đi là vừa. Chỉ có như thế thì tôi mới có thể yên tâm lên làm Princess được. Yes! Cách này vẹn cả đôi đường. Tôi có thể trở thành Princess mà vẫn không phải chịu ảnh hưởng bởi Queen. Ý tưởng hay chứ? Nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta cứ thế mà làm nhé!
Mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó chịu. Thôi rồi...Hoàng Yến có biết là cô bé vừa đổ thêm dầu vào lửa hay không? Nếu tôi còn không mau ngăn lại, không khéo cô bé sẽ khó mà toàn vẹn rời khỏi khu vực này mất. Có rất nhiều cách để cùng nhau thương lượng về vấn đề này, trừ cái cách khiêu khích những người khác ra. Hoàng Yến là một người thông minh, tôi biết điều đó. Vậy thì tại sao cô bé không chịu cân nhắc kĩ những trước khi nói nhỉ? Đồng ý là tôi có thể chấp nhận từ bỏ ngôi vị Queen để Hoàng Yến có thể trở thành Princess của Học Viện Thiên Vũ. Nhưng liệu cô bé có được sự nhìn nhận của tất cả mọi người ở ngôi trường này hay không? Nhất là vào thời điểm này, Hoàng Yến để lại trong lòng những học sinh khác chỉ toàn nỗi bức xúc.
Ở phía bên kia, Hoàng Lê đang than trời :
- Tiêu...sóng gió lại sắp nổi lên nữa rồi.
Trong khi Việt An thì đang tỏ ra vô cùng không hài lòng trước diễn biến này :
- Thấy chưa? Đã bảo chúng ta hãy lôi cổ con bé phá phách này về Mỹ mà không chịu nghe. Giờ thì anh tự mà đi thu nhặt tàn chiến do nó gây ra đi nhé!
Đúng như dự đoán của tôi, câu trả lời vừa rồi chỉ tổ khơi thêm sự bất bình trong lòng mọi người ở đây.
- Cái...cái gì? Con bé láo xược này! Cô nghĩ mình là ai mà dám tự ý đưa ra quyết định như vậy chứ? Giờ thì mặc cho cô có phải là Thiên Tài hay gì gì đó cũng được, nơi này sẽ không bao giờ hoan nghênh một người như cô đâu. Hãy cút khỏi trường Thiên Vũ đi!
Theo sau đó là một loạt những lời đả đảo Hoàng Yến :
- Cút khỏi đây!
- Quay về Mỹ, lo mà học trường đại học danh tiếng của cô đi.
- Biến khỏi đây! Chúng tôi không cần cô ở ngôi trường này.
Một số người quá khích đã ném lon nước ngọt về phía Hoàng Yến. Tôi mở to mắt hốt hoảng chờ xem diễn biến. Không ổn...đáng lý tôi nên ngăn họ lại sớm hơn mới đúng. Tôi vội vàng đứng lên.
Phía bên kia, Hoàng Lê đã không còn đứng yên được trước cảnh em gái mình đang bị tấn công tập thể. Cho nên, anh chàng đã chạy thật nhanh đến chỗ em gái.
Cả hai chúng tôi đều muốn bảo vệ Hoàng Yến. Tuy nhiên, trước khi chúng tôi kịp đến nơi thì cái lon nước ngọt đó đã bị hất văng ra một góc, bị thủng và bắt đầu bắn ra những tia nước màu đen trên bãi cỏ gần đó. Đứng trước mặt Hoàng Yến bây giờ là Thanh Trâm, người vừa lao người ra đỡ đòn giúp cô bé. Sự yên lặng lần nữa quay trở về. Tất cả cùng ngỡ ngàng nhìn Thanh Trâm. Đôi mắt Hoàng Yến long lên ánh nhìn tràn đầy cảm xúc. Tôi đoán cô bé đang thấy vô cùng cảm động trước hành động anh hùng của Thanh Trâm. Cứ xem cái cách ngấn mắt Hoàng Yến đắm đuối nhìn Thanh Trâm thì đã đủ hiểu.
- Thanh Trâm...
Tất cả quay ra sau để nhìn tôi, người vừa cất tiếng phá vỡ sự im lặng chết người này. Rồi, trước tất cả những cái nhìn không hiểu mọi chuyện sẽ đi về đâu của mọi người, tôi bình thản nói :
- Xin nhờ bạn...hãy bảo vệ cho Princess mới của trường chúng ta.
Mắt ai nấy mở to trân tráo nhìn tôi, trong đó có Hoàng Lê. Còn Thanh Trâm, đôi mày của bạn ấy chỉ hơi nhíu lại. Tôi nghĩ đã đến lúc trường Thiên Vũ cần được thay đổi một chút rồi.
....
- Cái gì? Hoàng Yến lên làm Princess của trường Thiên Vũ?
Hoàng Lê phải vội vàng giật ống nghe ra khỏi tai mình trước tiếng hét thất thanh từ bên kia đầu dây. Anh chàng nhăn nhó :
- Nhỏ nhỏ dùm tôi một cái. Bây nhiêu đó chuyện xãy ra đã đủ khiến cho tôi điên đầu rồi. Giờ còn gặp cậu hét vào tai kiểu này nữa. Hừ, bộ cậu muốn làm thủng màng nhĩ của tôi luôn hả?
Ở phía bên kia, người con trai nọ vội xuống giọng :
- À, xin lỗi...tôi không cố ý la lớn như vậy đâu. Chỉ là...tin này quả thật quá là chấn động. Hoàng Yến, con nhóc lóc chóc phá phách đó mà lên làm Princess thì trường Thiên Vũ sẽ loạn lên mất. Nhưng mà...còn Minh Trúc thì sao? Cô ấy là Queen đương nhiệm của Thiên Vũ mà, không phải sao? Cô ấy hẳn phải có cách giải quyết chuyện này chứ, nhỉ?
Bị chọc trúng nỗi lo trong lòng, Hoàng Lê chợt buông một tiếng thở dài :
- Ồ, nhắc tới Minh Trúc huh? Tình hình sẽ không đến nỗi tệ nếu như con bé Hoàng Yến không khẳng khái đứng trước mọi người bảo Minh Trúc hãy từ chức, vì con bé không muốn mình nằm trong phe của Nữ Hoàng.
- Cái gì?
Một lần nữa, Hoàng Lê khó chịu giật điện thoại ra khỏi tai mình.
- Khôi Khoa...cậu mà còn hét vào tai tôi thêm một lần nào nữa thì tôi cúp máy đấy nhé!
Bị đe dọa, Khôi Khoa liền nhanh chóng hạ giọng trở lại :
- Ối! Xin lỗi...tại tôi cảm thấy bất ngờ quá đó mà. Trời ạ, ai mà ngờ nhóc Hoàng Yến nhà ta dám chơi một scandal tầm cỡ như vậy chứ? Tên của con bé hẳn sẽ xuất hiện trên trang báo về Học Viện Thiên Vũ trong cả tháng nay chứ không chơi.
Hoàng Lê lại thở dài :
- Hn, sao tôi có cảm giác cậu rất hào hứng trước mấy cái tin này vậy? Cậu thấy vui lắm sao?
Không dám chọc giận Hoàng Lê, Khôi Khoa nhanh chóng lấp liếm đi sự hào hứng trong từng lời nói của mình :
- Eh? Làm gì có! Tôi đâu có ủng hộ Hoàng Yến đâu. Mà nè, tôi cứ luôn thắc mắc.
- Chuyện gì?
Khôi Khoa cười :
- À, về phản ứng của Minh Trúc lúc bị đề nghị từ chức và chuyện Hoàng Yến muốn là Princess ấy. Cô ấy đã phản ứng như thế nào? Có tức giận không? Có dùng quyền hành của một Nữ Hoàng để ra lệnh tẩy chay Hoàng Yến không? Hay là...
- Minh Trúc...
Hoàng Lê đột nhiên lên tiếng ngăn Khôi Kha nói tiếp. Ở bên kia, Khôi Khoa biết mình sắp nhận được câu trả lời, cho nên đang vô cùng hồi hộp lắng nghe để đảm bảo là mình sẽ không bỏ sót bất cứ từ nào từ miệng của Hoàng Lê.
- Cô ấy...
Thấy Hoàng Lê cứ cố ý kéo dài câu trả lời, Khôi Khoa bắt đầu tỏ ra sốt ruột :
- Thế nào?
Lần thứ ba, Hoàng Lê thở dài, rồi lại tự thấy mình y như một ông cụ non già trước tuổi :
- Minh Trúc đã nhờ Thanh Trâm ở bên cạnh Hoàng Yến, bảo vệ nó như một Princess mới của Thiên Vũ.
- Há há há!
Tràng cười không đúng lúc của Khôi Khoa đã làm cho Hoàng Lê phát bực thật sự :
- Nè, cậu vừa phải thôi nha! Tôi đang rầu gần chết đây.
Trong đầu Hoàng Lê lúc này đang hiện lên hình ảnh Khôi Khoa ôm điện thoại cười lăn lộn trên giường. Và nó làm cho anh ta thấy như chính mình đang bị xúc phạm nặng nề.
- Ối! Tôi xin lỗi...nhưng mà...phản ứng của Minh Trúc quả rất đúng với suy đoán của tôi. Và, chuyện này cũng thật buồn cười. Ôi, nếu tôi mà cho Lệ Nga biết chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ lập tức gọi điện thoại, gởi hoa và thiệp chúc mừng cho Hoàng Yến cho coi.
Hoàng Lê cố nén không để mình hét lên thật to với Khôi Khoa rằng chuyện này chẳng hề khôi hài tí nào hết. Nhưng may làm sao, tính kiềm chế của anh chàng còn đủ tốt cho tình huống này.
- Uhm, chúng ta đừng tiếp tục bàn về chuyện này nữa. Tôi gọi cho cậu chỉ để hỏi thăm xem các cậu dạo này sao rồi.
Khôi Khoa thôi không cười nữa, bắt đầu lấy lại vẻ mặt của bình thường :
- Oh, chúng tôi vẫn khoẻ. Tôi và Khôi Nguyên đã dần quen với cuộc sống ở Pháp rồi. Khôi Nguyên thì vẫn cứ lầm lầm lì lì y như hồi còn ở Thiên Vũ, không hề thay đổi gì cả. Nhưng cách đây một tuần, anh ấy tự nhiên đóng hành lý bay qua Thụy Sỹ rồi.
Hoàng Lê hơi nhíu mày :
-Thuỵ Sỹ? Có buổi hòa nhạc nào mời cậu ấy biểu diễn bên đó à?
Khôi Khoa lắc đầu :
- Không! Không hề! Thông thường thì nếu mời Khôi Nguyên, họ sẽ mời luôn cả tôi. Kì này chẳng biết là có chuyện gì xãy ra nữa.
- Thế Khôi Nguyên không nói cho cậu biết nguyên nhân của chuyến bay lần này à?
Tới phiên Khôi Khoa tỏ ra thất vọng :
- Như mọi khi, không hề! Anh ấy luôn khó hiểu như thế đó. Nhưng cứ mặc anh ấy đi. Đừng quan tâm làm gì. Có lẽ anh ấy muốn sang đó du lịch một thời gian. À phải, tình hình ở Thiên Vũ sao rồi?
Hoàng Lê cười :
- An toàn! Từ lúc Minh Châu đi cho tới nay, ngôi trường này đã có những tháng ngày rất yên bình, dưới sự cai trị của Minh Trúc. Cô ấy là một Princess tốt.
Khôi Khoa chỉnh lại lời Hoàng Lê :
- Queen chứ, nhỉ?
Hoàng Lê gật gù :
- Uh, Queen. Hy vọng sự yên bình này sẽ không bị xáo trộn.
Có tiếng cười nắc nẻ vang lên từ phía bên kia :
- Không thể nào! Kể từ giờ phút nhỏ em của cậu xuất hiện thì Học Viện Thiên Vũ đã trở nên rất náo nhiệt rồi. Hn, cũng khuya rồi. Tôi phải đi ngủ vì mai còn có một buổi họp ở Học Viện Âm Nhạc. Cho tôi gởi lời hỏi thăm Việt An.
- Uh.
Trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, Khôi Khoa còn nói thêm :
- Thật tiếc vì đã không thể dự lễ đính hôn của cả hai. Nhưng tới lễ cưới của hai người thì dù cho có bận mấy, tôi nhất định sẽ vẫn có mặt.
Hoàng Lê mỉm cười :
- Cám ơn.
Xong, anh chàng gác máy. Ngẫm lại, hình như Hoàng Lê lại quên kể với Khôi Khoa chuyện Việt An và Hoàng Yến đang có bất đồng với nhau rồi. Hay là chờ khi khác vậy. Nhưng mà...khi khác là khi nào ta?
....
Đã hai tháng trôi qua, kể từ ngày Hoàng Yến đột ngột đến tìm tôi và tuyên bố muốn trở thành một Princess. Thật ra thì từ lâu, tôi đã luôn nghĩ đến chuyện tuyển lựa một Princess mới để thay thế cho mình. Tôi đang học lớp 11, nghĩa là không lâu sau đó, tôi sẽ chính thức ra trường như những học sinh tốt nghiệp khác. Tôi không thể cứ ở mãi nơi này được. Thời gian trôi, tôi trưởng thành, và cứ lớn lên như thế cho tới lúc tôi có thể tự lo cho bản thân mình ở thế giới bên ngoài. Khi đã có một Princess rồi thì cũng cần phải bỏ ra không ít thời gian để giúp Princess đó được tất cả mọi người ở Thiên Vũ thừa nhận. Suy cho cùng, tìm một Princess mới ngay thời điểm này là thích hợp nhất. Và, may mắn làm sao, người có thể trở thành một Princess tài năng đã xuất hiện ngay trước mắt tôi, trước khi tôi chủ động đi tìm.
Tôi giao Hoàng Yến cho Thanh Trâm. Với thân phận là Queen, có quyền ra lệnh cho tất cả mọi người, tôi quả thực có thể bảo họ hãy để yên cho Hoàng Yến. Tuy nhiên, như vậy thôi thì còn chưa đủ. Cho nên, tôi đã nhờ Thanh Trâm đi bên cạnh Hoàng Yến. Có Thanh Trâm đi bên cạnh, vậy thì an toàn của Hoàng Yến mới được tốt.
Quyết định để Thanh Trâm tách khỏi mình để theo sau Princess Hoàng Yến thật ra còn có một nguyên nhân khác, ngoài chuyện an toàn của Hoàng Yến ra. Tôi muốn rời khỏi Thanh Trâm, và học cách chấp nhận rằng mình chỉ có một mình trong ngôi trường này. Chuyện của Minh Châu dẫu chỉ còn là quá khứ, nhưng nó không lúc nào rời khỏi tâm trí tôi cả. Tôi cứ luôn cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy Thanh Trâm bên mình. Nó gợi cho tôi nhớ đến hình ảnh của Minh Châu ngày trước.
Tôi muốn tự trừng phạt mình bằng sự cô đơn. Về tất cả những gì mà tôi đã gây ra cho Minh Châu ngày trước. Minh Châu hiện nay như thế nào, tôi cũng không biết. Nhưng có một điều mà tôi hiểu. Đó là, không còn Thanh Trâm bên mình, bạn ấy hẳn phải cảm thấy đơn độc ghê lắm. Và, trong khi Minh Châu phải co người trong bóng tối một mình, thì tôi lại thong dong sánh bước cùng Thanh Trâm ở thế giới tràn đầy ánh sáng bên ngoài. Tôi thật đáng nguyền rủa.
Vậy là, tôi quyết định rời xa Thanh Trâm. Tôi không nói chuyện với bạn ấy cũng đã được hai tháng, ngay từ lúc tôi muốn bạn ấy bảo vệ cho Hoàng Yến cho tới nay. Mặc dù trong lớp học, chúng tôi vẫn ngồi cùng bàn với nhau, nhưng Hoàng Yến đã luôn chọn cho mình vị trí ở giữa, cố ý ngăn hai chúng tôi với nhau. Tôi cho đó là một sự bố trí chỗ ngồi tương đối tốt. Thứ nhất, Hoàng Yến có thể ngăn Thanh Trâm nhìn tôi trong những giờ học. Thứ hai, làm như vậy sẽ tăng cao khả năng được che chắn của Hoàng Yến bởi những ánh nhìn không thiện cảm khác trong lớp học.
Tôi có buồn khi không có Thanh Trâm bên cạnh hay không? Câu trả lời là có. Tôi đúng là thấy trống vắng ghê gớm. Tôi nhớ hoài tấm lưng đủ rộng của bạn ấy để tôi có thể dựa vào mỗi khi ngủ gật trên bãi cỏ trong khuôn viên trường, và lưu luyến mãi vòng tay ấm áp ôm chặt tôi vào lòng mỗi khi tôi khóc. Tôi nhớ, nhớ tất cả. Nhưng để cho công bằng, tôi đáng phải chịu thứ cảm giác thiếu vắng như thế. Làm như vậy thì mới thấu hết những nỗi trống trải trong lòng Minh Châu vào lúc này. Tôi xem đây như một cách chuộc tội cho chính bản thân mình.
- Minh Trúc!
Tôi quay mặt lại. Một chị học sinh lớp 12 tiến tới gần chỗ tôi.
- Thanh Trâm hình như đang tìm bạn.
Một nét buồn thoáng hiện lên trong mắt tôi. Tôi gật đầu :
- Uh. Bảo mọi người đừng cho Thanh Trâm biết tôi đang ở đây.
- Nhưng mà...
Tôi nhẹ nhàng khép mắt lại :
- Tôi cần sự yên tĩnh. Nhờ chị chuyện này nhé! Chị sẽ không phiền chứ?
Ngần ngừ một lúc, chị ấy gật đầu :
- Vâng! Nhưng cứ tiếp tục tránh mặt Thanh Trâm như vậy hoài cũng không phải là cách hay. Có phải vì bạn e ngại chuyện con nhóc láu cá kia không? Nếu vậy thì chúng tôi sẽ lập tức...
- Đừng...xin chị...đừng làm hại Hoàng Yến. Tôi đã thỉnh cầu với tất cả mọi người chuyện này, và được sự chấp thuận rồi mà.
Mặc dù không mấy hài lòng, như chị ấy cũng đành để tôi lại một mình :
- Minh Trúc à, tôi nghĩ bạn nên cân nhắc lại chuyện đưa Hoàng Yến lên làm Princess đi. Nên nhớ rằng vấn đề này đã gây bất mãn trong lòng không ít học sinh của cả 3 cấp. Giờ tôi phải đi thông báo tin với tất cả mọi người về việc giữ bí mật chuyện bạn đang ở đâu.
Xong, chị ấy cúi đầu chào theo lễ, rồi mới quay lưng đi. Còn lại một mình, tôi lặng lẽ ngước mắt lên trời cao. Trên ấy, mây đang chầm chậm trôi. Kì lạ! Sao mây lại có thể làm cho mắt tôi cay xè đi thế nhỉ? Tôi..đang khóc? Nhưng tại sao?
....
- Có nhìn thấy Minh Trúc ở đâu không?
Tốp con trai mặc đồng phục cấp II lắc đầu. Thanh Trâm nhíu mày. Đây không biết đã là lần thứ mấy bạn ấy chạy khắp nơi và chỉ hỏi một câu duy nhất như thế rồi. Thanh Trâm nghiến răng :
- Minh Trúc...bạn cố ý tránh tôi phải không? Chết tiệt!
- Thanh Trâm!
Hoàng Yến nhào đến ôm chặt lấy người của Thanh Trâm.
- Thanh Trâm đã đi đâu vậy? Có biết tôi tìm lâu lắm rồi không?
Thanh Trâm đã không còn đủ kiên nhẫn để giải quyết kiểu nũng nịu của Hoàng Yến nữa. Một phần nào đó, Thanh Trâm tự hiểu rằng con bé này là một trong những nguyên nhân khiến mình bị bỏ lại phía sau. Thanh Trâm gỡ tay Hoàng Yến ra :
- Bỏ tôi ra!
- Huh?
Chưa bao giờ thấy Thanh Trâm lạnh lùng phản đối chuyện ôm ấp như vầy, cho nên Hoàng Yến có hơi bị bất ngờ.
- Tôi nói BỎ RA!
Hoàng Yến giật mình, trong vô thức đã buông tay lúc nào mà không biết. Hoàng Yến mở to mắt nhìn Thanh Trâm. Trước mặt con bé bây giờ là một Thanh Trâm với đôi mắt còn sắc hơn cả dao mới được mài dũa. Trông Thanh Trâm bây giờ thật đáng sợ. Sức ép mà Thanh Trâm gây ra tưởng chừng như đã làm cho Hoàng Yến chết ngạt.
Trao cho Hoàng Yến cái nhìn đầy sát khí, Thanh Trâm cuối cùng cũng quay lưng bỏ đi, để lại đằng sau là Hoàng Yến đang nắm chặt bàn tay mình.
- Minh Trúc...Minh Trúc...tại sao chứ? Tất cả đều tại chị mà ra cả. Tôi thề sẽ không để cho chị yên đâu.
....
- Dãy thứ tư, hàng thứ hai...
Tôi lẩm nhẩm một mình cùng với mảnh giấy ghi tên cuốn sách mà tôi đang tìm kiếm. Thư Viện trường Thiên Vũ rất lớn, nhất là chỗ dành cho cấp III. Tôi ngước mắt lên. Hàng thứ hai...là ở tuốt trên đó. Ah, là cuốn sách có bìa màu đỏ kia! Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm ra. Tôi nhón chân lên, cố vớ tay đến kệ sách. Bỗng dưng lúc đó, tôi khựng lại khi phát giác ra một cái bóng lớn đang phủ lên lên người mình. Linh cảm cho tôi biết là mình đang gặp rắc rối. Vậy là, ngay lập tức, tôi quay lưng lại.
- Tìm ra rồi.
Tôi mở to mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình. Theo bản năng trước những thứ nguy hiểm, tôi tự động lùi về phía sau. Nhưng chỉ được một bước chân thì lưng tôi đã chạm hẳn vào chiếc kệ đầy nhóc sách. Đã không còn đường cho để lùi nữa.
Tôi ngước lên nhìn vào mắt Thanh Trâm. Bạn ấy...có gì đó không ổn. Vẻ mặt đáng sợ này là sao đây? Tôi chưa bao giờ có dịp được mục kích Thanh Trâm nổi giận cả. Thôi thì cứ tạm cho đây là lần đầu tiên đi. Nhưng mà...nhưng mà...
Tôi nhanh chóng cúi mặt xuống đất để tránh cái nhìn như xoáy sâu vào tận trong tim của bạn ấy. Tôi mượn cớ bỏ đi :
- Tôi...có chuyện cần làm rồi. Gặp lại bạn trên lớp sau nhé!
Nhưng ngay khi chân tôi vừa bước lạc được một bước đầu tiên thì Thanh Trâm đã đẩy vai tôi về sau, dồn tôi vào thế bí với cái kệ sách cao ngất ngưỡng sau lưng. Hành động của Thanh Trâm thật thô bạo. Nó làm cho tôi rên lên vì đau. Thanh Trâm giữ chặt hai bên vai tôi bằng đôi tay chắc khoẻ của bạn ấy. Lúc tôi nhận ra mình đang ở tình huống nào thì mặt tôi và mặt Thanh Trâm chỉ còn cách nhau chừng 1centimet. Thanh Trâm làm tôi sợ.
- Bạn còn định trốn tôi tới bao giờ đây?
Tôi cố giãy để thoát khỏi đôi tay của bạn ấy :
- Thả tôi ra! Thanh Trâm...đau...
Mặc cho tôi kêu la, Thanh Trâm càng ấn sâu người tôi vào đống sách cứng ngắc kia. Tệ thật! Thư Viện quá lớn, và khu vực này thì lại vô cùng vắng vẻ. E là sẽ không ai xuất hiện cứu tôi được.
- Nói cho tôi biết, vì sao bạn lại tránh mặt tôi?
Lúc ngước lên trở lại thì hình ảnh Thanh Trâm trong mắt tôi đã nhoè đi vì nước. Tôi đang khóc. Vì đau. Nhưng không phải vì Thanh Trâm đang đẩy tôi, mà vì Thanh Trâm đã ở đây, ngay trước mặt tôi.
- Đừng mà...Thanh Trâm à, xin bạn...bỏ tôi ra đi. Đừng lo lắng cho tôi nữa. Tôi không đáng để được bạn quan tâm nhiều như thế đâu.
Đôi mày Thanh Trâm đang cau lại hết cỡ, khiến cho mặt bạn ấy đã đáng sợ, giờ lại càng khủng khiếp hơn. Cứ như thể là Thanh Trâm sắp đi giết ai đó tới nơi. Và nó làm cho tôi sợ.
Tôi bất ngờ đẩy người Thanh Trâm ra, nhưng lại bị bật ngược trở lại do sức cản của bạn ấy. Kết quả, lưng tôi đập mạnh vào kệ sách, khiến cho nó lung lay. Tôi có thể nhìn thấy nguyên một núi sách đang rơi xuống đầu mình. Theo phải xạ, tôi nhắm chặt mắt lại. Và ngay lúc ấy, tôi cảm nhận được một vòng tay thân quen đang ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Tôi chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Thanh Trâm đang siết chặt người tôi, nép sâu vào người bạn ấy. Phía trên tấm lưng vững vàng của Thanh Trâm là những cuốn sách. Thanh Trâm mặc kệ bản thân mình, chỉ quan tâm đến riêng tôi mà thôi :
- Bạn không sao chứ?
Tôi vẫn còn khóc. Trong một chốc, tôi đã bỏ qua tất cả để vùi mặt vào người bạn ấy. Thanh Trâm cứ luôn luôn như thế. Dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, bạn ấy vẫn mang cho tôi cảm giác an tâm.
....
Ra khỏi đống sách đó, hai chúng tôi ngồi cùng nhau trong văn phòng làm việc của Hoàng Lê. Trong khi Việt An bận đếm xem có tổng cộng bao nhiêu vết bần trên cổ và lưng Thanh Trâm, cộng thêm chuyện kiểm tra xem có cái xương nào bị gãy hay không ở phía bên kia tấm màn, thì ở bên này, Hoàng Lê đẩy cho tôi một tách trà nóng.
- Uống đi! Nó sẽ giúp cô bé bình tĩnh hơn đó.
Tôi nhận lấy. Hoàng Lê quan sát tôi một hồi rồi thở dài :
- Thiệt tình...hết nói nổi hai người luôn. Nếu khó khăn như vậy thì sao còn cố tình tránh mặt nhau chứ? Nói tôi nghe, có phải tất cả vì con nhỏ em ngang tàn của tôi không?
Tôi không trả lời. Hoàng Lê ngã người ra sau ghế và cất tiếng hỏi :
- Thế nào rồi, Việt An?
Bân kia bức màn, Việt An đáp lại :
- Đáng kinh ngạc! Trừ 2 chỗ tím trên lưng và một cái lằn đen thui ở đằng sau cổ ra, còn lại đều rất ổn. Hai người may mắn ghê luôn đó.
Thanh Trâm mặc áo vào, rồi kéo màn bước ra. Bắt gặp cái nhìn của Thanh Trâm, tôi vội cúi mặt xuống bàn. Thanh Trâm không nói không rằng, tự động tiến tới sau lưng tôi, cúi xuống :
- Bạn không sao chứ?
Tôi lắc đầu. Hoàng Lê ngoẻn miệng cười :
- Tất nhiên là không sao rồi. Bởi vì đã có người hứng đạn hết cho mà, phải không?
Tôi càng thấy lúng túng hơn. Những vết thương của Thanh Trâm đều do tôi gây ra. Tôi thật đáng ghét.
Bàn tay của Thanh Trâm tự do duy chuyển trên đầu tôi, khiến cho tôi có chút ngạc nhiên.
- Không sao là tốt rồi. Những chuyện còn lại, đừng nghĩ đến nữa.
Thật dịu dàng. Lúc nào với tôi, Thanh Trâm cũng dịu dàng như thế cả. Dù cho tôi đã làm cho bạn ấy đau. Hoàng Lê mỉm cười :
- Thôi đủ rồi! Hai người làm tôi thấy ngại vì sự có mặt của mình ở đây đó. Nói đến vấn đề chính. Minh Trúc à, chúng tôi đã cố gắng tìm cô bé suốt 2 tháng nay chỉ để mong cô bé có thể ngồi xuống nghe chuyện này.
Tôi ngước lên chờ nghe xem Hoàng Lê sẽ nói gì. Trông anh ta có vẻ như rất nghiêm túc.
- Cô bé nên chuẩn bị tinh thần đi. Bởi vì...cách đây hai tháng, chúng tôi nhận được tin từ phía bệnh viện Thần Kinh nơi giam giữ Minh Châu, họ báo rằng Minh Châu đã biến mất khỏi đó.
Tách trà tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất vỡ tan. Nước Trà còn nóng, đang bốc lên những sợi khói yếu ớt trên sàn nhà. Người tôi run lên khi nghe cái tin này. Minh Châu...Minh Châu...
"Tôi nhất định sẽ mang bạn đi. Tuy nhiên, hôm nay thì còn chưa phải lúc. Nhưng đường lo! Tôi nhất định sẽ quay trở lại đón bạn, lúc bạn đã trở thành một Nữ Hoàng."
Ánh hoàng hôn nhuộm sắc đỏ, nụ cười của Minh Châu, và nước mắt của tôi. Tất cả đều như ùa về cùng một lúc khiến cho người tôi run lên như bị lạnh. Tôi bật khóc. Bên cạnh tôi, Thanh Trâm vòng tay qua vai kéo tôi vào người bạn ấy.
- Đừng sợ. Bởi vì tôi nhất định sẽ bảo vệ bạn, dù cho có ra sao đi chăng nữa.
Trong lòng Thanh Trâm, tôi chỉ còn biết khóc. Minh Châu đã quay trở lại, như lời hứa của hai năm trước đây...
Một ngày đầu tuần có nắng vàng, có hoa đua nhau nở rộ, có gió mát, và có cả tiếng chim hót nữa. Tuy nhiên, đối với Học Viện Thiên Vũ, ngôi trường bị một lời nguyên lâu năm từ Queen của nhiệm kì trước, thì yên bình chưa bao giờ tồn tại quá lâu cho nơi này. Và mở đầu cho tất cả những thứ không bình thường đó chính là việc có rất nhiều học sinh bu quanh bản thông báo của trường, không ngừng xì xào bàn tán, và tự đặt cho nhau những câu hỏi mà không có câu trả lời. Trên tấm bảng đen khổ lớn đó, một tấm thông cáo được in bằng mực tím, nổi bật hơn tất cả những mục tin tức còn lại, đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong trường. Vì màu tím là màu sắc tượng trưng cho Queen. Tức là, những thông báo được chính Queen phê duyệt thì mới được dùng màu tím. Còn lại, những thông tin bình thường khác đều được in bằng mực đen. Phần tin tức mà Queen gởi đến mọi người rất ngắn, và dễ hiểu. À, vì nói sao thì những dòng này cũng dành cho cả học sinh cấp I nữa, cho nên tính đơn giản của từng câu chữ trong đó đặc biệt được chú trọng.
Thanh Trâm chen chân vào trong đám đông để mong tìm ra là chuyện gì đang xãy ra. Nói chen chân thì cũng không đúng. Bởi lẽ Thanh Trâm không hề tốn giọt mồ hôi, hay thậm chí là lên tiếng nói bất cứ điều gì để có được một chỗ đứng trong đám đông. Chỉ cần là Thanh Trâm, xuất hiện ngay sau lưng họ, thì những người đó sẽ ngay lập tức tự động dàn ra hai bên, nhường chỗ cho Thanh Trâm. Mặc dù không được đặt cho bất cứ một danh hiệu nào ở Học Viện Thiên Vũ, nhưng tận trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết rằng vị trí của Thanh Trâm không hề tương đương với họ chút nào. Thanh Trâm là người có quyền lực khá mạnh, đủ để được phép ra lệnh cho những người khác. Bạn ấy chỉ đứng thứ hai, sau Queen.
"Tôi là Minh Trúc, rất cám ơn sự giúp đỡ và lòng tin của mọi người đã dành cho tôi bấy lâu qua. Tuy nhiên, tôi nghĩ Học Viện Thiên Vũ giờ đây đã không cần Nữ Hoàng, đứng ra điều hành mọi chuyện nữa. Tôi tin là tất cả mọi người trong trường vẫn có thể làm rất tốt mà không có Queen. Vậy nên, từ giờ trở đi, tôi sẽ chính thức từ bỏ danh hiệu Nữ Hoàng của mình. Thông báo này sẽ có hiệu lực ngay khi các bạn đọc được nó, và sẽ được dán ở khắp nơi trên các mục tin tức của trường."
Đôi mày Thanh Trâm khẽ nhíu lại. Dò xuống dưới cùng, không mấy khó khăn để Thanh Trâm nhận ra con dấu màu tím và chữ kí của tôi. Tức là tất cả những gì được viết ở trên đều được xác nhận bởi Queen, là những tin có thật 100% chứ không phải chuyện đùa. Và sự thật này làm mày Thanh Trâm càng ngày càng co chặt lại hơn. Có vài tiếng nói vang lên trong đám đông :
- Thanh Trâm, chuyện này là sao đây?
- Minh Trúc muốn rời bỏ ngôi vị Queen thật à? Có gì đó không ổn đã xãy ra sao?
- Chuyện này có liên quan tới con nhóc Hoàng Yến đáng ghét đó không?
- Thanh Trâm...
"Rầm!"
Thanh Trâm vừa đấm mạnh tay mình vào tấm bản thông báo, khiến cho nó lung lay hết mấy giây. Không biết bạn ấy làm như vậy là để chấm dứt những tiếng ồn chung quanh mình, hay chỉ để chứng tỏ cho họ thấy là ngay chính bạn ấy cũng thấy không hài lòng về chuyện này. Thanh Trâm quay lưng bỏ đi. Được vài bước, chợt nhớ ra điều gì đó, Thanh Trâm quay mặt lại và lạnh lùng bảo :
- Trước khi tôi tìm ra Minh Trúc và làm sáng tỏ chuyện này, tôi không muốn nghe bất cứ ai bàn cãi lung tung về nó hết. Hiểu rồi chứ?
Những gương mặt xanh ngắt đang gật đầu đáp lại một cách máy móc. Xong, Thanh Trâm hỏi tiếp :
- Có ai biết Minh Trúc đang ở đâu hay không?
Một trong số đó e dè đáp :
-Eh, tôi...à, hồi nãy hình như tôi có nhìn thấy chị ấy trong khuôn viên khu vực cấp III.
Thanh Trâm bước đi, thẳng tiến về địa điểm mà mình vừa nghe thấy. Sau lưng Thanh Trâm, những tiếng ồn lại bắt đầu nổ ra :
- Ôi, làm sao đây? Hình như trông Thanh Trâm có vẻ như rất tức giận đối với Queen. Liệu Thanh Trâm có làm gì khi tìm ra Queen hay không?
- Hơ, chắc là không đâu. Vì dù sao thì Minh Trúc cũng là Queen. Với lại...Eh, tôi cũng không chắc nữa.
- Thanh Trâm không muốn chúng ta bàn tới chuyện Minh Trúc muốn từ chực, tôi nghĩ tốt hơn hết là tất cả chúng ta nên giữ yên lặng, chờ xem tình hình thế nào rồi hẳn tính.
- Uh.
....
Khuôn viên khu vực cấp III, phía Đông.
Tôi ngước mắt lên cao, nơi những tán câu rộng đang vươn mình hứng lấy hơi ấm của ánh nắng ban mai. Gió thoảng qua, mang theo chúng tàn dư của những giọt sương đêm tối qua, lành lạnh thấm vào da thịt tôi qua lớp áo sơ-mi mỏng tanh. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu sự an lành mà mình đang tận hưởng hiện nay. Yên lặng quá! Có lẽ giờ này, tất cả mọi người trong trường đều đã đọc được cái thông báo đó rồi. Mọi người ở Thiên Vũ, có lẽ họ sẽ thấy hơi bất ngờ, nhưng hy vọng không ai thấy phiền với quyết định này của tôi.
Học Viện Thiên Vũ đã không còn cần đến Queen nữa. Hoàng Yến đã nói đúng.
Khi tôi chầm chậm mở mắt ra thì gương mặt Thanh Trâm đã hiện ra, ngày một càng rõ. Bạn ấy đang đứng đó, nhìn xuống tôi, che đi tầm nhìn của tôi mất rồi. Tôi không ngại chuyện này. Tôi mỉm cười với Thanh Trâm :
- Chào buổi sáng!
Nhưng đáp lại tôi chỉ có đôi mắt cương nghị của Thanh Trâm, và một câu hỏi đi thẳng vào vấn đề :
- Cho tôi biết, chuyện này là sao đây?
Tôi tròn mắt nhìn bạn ấy :
- Ơ...chuyện gì cơ?
Thanh Trâm vẫn không thay đổi nét mặt. Tôi nghĩ bạn ấy đã dư sức đoán ra là tôi hiểu bạn ấy đang nói đến cái gì. Song, tôi cười hiền lành :
- Hoàng Yến nay đã là Princess của Thiên Vũ, cho nên tôi nghĩ mình cũng nên rút khỏi danh hiệu Queen.
Thanh Trâm bất ngờ nắm chặt vai tôi bằng hai bàn tay chắc khoẻ của bạn ấy, buộc tôi phải nhìn thẳng vào bạn ấy khi nói chuyện.
- Còn một lý do khác cho chuyện này nữa mà, phải không? Sao không nói thẳng ra là bạn đang sợ? Có gì sai trái khi cảm thấy sợ nào? Nói đi! Bạn sợ, đúng không?
Trong đôi mắt nâu tối của Thanh Trâm, hình bóng tôi với những nét lo âu hiện ra. Tôi ghét phải trông thấy con người thật của mình, nhất là vào những lúc như thế này. Cho nên, tôi đã cố tình quay mặt đi để tránh Thanh Trâm. Với hành động này, tôi đã vô tình chọc giận Thanh Trâm mà không hề hay biết.
- Tới bao giờ thì bạn mới thôi không trốn tránh cảm nhận của chính bản thân mình đây, Minh Trúc? Tôi đã nói là không hề gì mà. Dù có thế nào thì bạn cũng chỉ là một con người rất bình thường mà thôi. Mà làm người thì ai mà không có lúc sợ sệt một thứ gì đó chứ? Hãy mạnh dạng mà thừa nhận, và đối diện với nó đi. Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Tôi biết!
Những giọt nước mắt xuất phát từ khoé mi, chảy dài trên má, và cuối cùng là rơi xuống đôi bàn tay đang run rẫy của tôi. Thanh Trâm kéo tôi vào lòng bạn ấy, cố gắng vỗ về tôi :
- Minh Châu đã trở lại. Đây là sự thật mà tất cả chúng ta đều không thể chối bỏ. Nhưng chẳng phải tôi cũng đã nói là sẽ bảo vệ bạn sao? Đừng lo nữa. Vì tôi sẽ luôn bên cạnh bạn, dù sống hay chết.
Tôi cố đẩy người Thanh Trâm ra :
- Đừng...xin đừng ở bên tôi. Vì nếu làm như thế thì Minh Châu sẽ hại bạn mất. Minh Châu từng nói là sẽ không tha cho bất cứ ai ở bên cạnh tôi. Minh Châu không đùa đâu. Tôi đã được tận mắt mình chứng kiến những chuyện đó cách đây 2 năm rồi. Và tôi không muốn chúng lặp lại nữa. Cứ mặc tôi đi mà, Thanh Trâm. Lần này, hãy để mình tôi gánh thôi. Người gây tội chính là tôi, nên hãy để mình tôi chịu, được không?
Thanh Trâm nhìn tôi. Được một lúc, bạn ấy lại siết chặt tôi vào người mình. Thanh Trâm thì thầm :
- Ngốc! Tôi chấp nhận chịu mọi nguy hiểm mà. Nếu nói đến tội, thì bạn phải kể luôn cả tôi trong đó nữa. Không nhớ là chính tôi đã đưa Minh Châu và trại giam Tâm Thần cách đây 2 năm sao? Hãy để tôi cùng gánh với bạn. Đừng mãi ôm trong lòng một mình như thế.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, tôi hỏi :
- Tại sao? Tại sao lại luôn bên cạnh tôi? Tại sao lại vì tôi mà phản bội lại Minh Châu?
- Vì bạn là một người rất quan trọng đối với tôi.
Tôi mở to đôi mắt đầy ngấn nước của mình để nhìn Thanh Trâm. Tôi? Là người rất quan trọng đối với Thanh Trâm sao? Thanh Trâm bình thản nói tiếp :
- Đã có một thời, mục đích sống duy nhất của tôi chính là ở bên cạnh và bảo vệ cho Minh Châu, và có thể vì Minh Châu làm tất cả. Vì khi đó, thế giới của tôi chỉ có mỗi mình Minh Châu mà thôi. Đối với tôi, Minh Châu là một người có ơn rất nặng mà tôi phải dùng bản thân và những tháng ngày còn lại trong cuộc đời mình để đền đáp. Nhưng tất cả những chuyện này đều là trước khi tôi gặp bạn. Minh Trúc, bạn và Minh Châu có những vị trí khác nhau trong lòng tôi. Mặc dù cả hai đều quan trọng, nhưng bạn mang đến cho tôi cảm giác muốn che chở nhiều nhất.
Thanh Trâm ôm gọn khuôn mặt tôi bằng đôi bàn tay của bạn ấy, rồi dịu dàng ve vuốt nó, cẩn trọng như thể đang nâng niu một đứa trẻ sơ sinh trên tay mình.
- Tất cả những chuyện mà tôi đang làm hiện nay đều xuất phát từ tính tự nguyện, là do con tim tôi ra lệnh, chứ không còn là lý trí nữa. Tôi đã rất cố gắng làm mọi thứ để có thể nhìn thấy bạn cười. Nhưng mà...hai năm rồi. Trong suốt hai năm nay, tôi chỉ toàn thấy bạn khóc thầm một mình mãi. Minh Trúc à, vì tôi, xin bạn...bạn có thể đừng trốn trong một góc mà khóc nữa, có được không? Thay vào đó, bất cứ khi nào bạn cần, tôi sẽ sẵn sàn cho bạn mượn vai để tựa.
Thanh Trâm đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên mặt tôi. Bạn ấy thì thầm bằng một chất giọng dịu dàng. Tôi nhắm mắt lại, rồi lại từ từ mở ra. Trước mắt tôi, Thanh Trâm lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất, để thay vào đó là một con người luôn ân cần quan tâm và chăm sóc cho tôi.
- Tôi rất mong được nhìn thấy bạn cười. Cười đi!
Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhằm cố ý trấn an Thanh Trâm.
- Mục đích sống của tôi hiện nay là để bảo vệ người mà tôi hết mực yêu thương. Và người đó chính là bạn, Minh Trúc.
Tôi lại được thêm một phen nữa xoe tròn đôi mắt của mình. Người yêu thương của Thanh Trâm là tôi? Tôi...Eh, đây có được xem như là một lời tỏ tình hay không? Ôi, hy vọng là không phải. Bởi vì tôi...
Thanh Trâm từ cừ cúi xuống, dồn hết sự chú ý vào đôi môi mềm của tôi. Thanh Trâm muốn hôn tôi. Vậy...đó đích thực là một lời bày tỏ tình cảm mất rồi.
Thanh Trâm yêu tôi. Vậy còn tôi thì sao? Tôi có yêu Thanh Trâm hay không? Tôi không ghét Thanh Trâm. Không hề! Nhưng "không ghét" và "yêu" là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Tôi không biết là mình có thật sự yêu Thanh Trâm hay không. Tệ thật! Lời tỏ tình này đến quá bất ngờ. Nó khiến cho tôi chới với, lúng túng, và trở nên cực kì vụng về.
Một phản xạ mà ngay cả chính tôi cũng không ngờ tới, tôi đã cúi gầm mặt, và nhắm chặt mắt khi mặt Thanh Trâm đả ở một khoảng cách quá gần mình. Hành động này đã chứng tỏ sự chối từ của tôi. Thanh Trâm khựng lại hết mấy giây. Tôi lo sợ chờ đợi phản ứng của bạn ấy. Nhưng đến cuối cùng thì Thanh Trâm cũng chỉ quay lưng bỏ đi :
- Gần tới giờ học rồi. Chúng ta về lớp thôi.
Nhìn tấm lưng vững vàng của Thanh Trâm đang ngày một xa mình, tôi cảm thấy có chút xót xa trong lòng. Tôi làm sao vậy? Vì sao tôi lại đối xử với Thanh Trâm như vậy, trong khi bạn ấy đã không quản ngại bất cứ chuyện gì để tôi được bình yên chứ? Tôi thật là nhẫn tâm.
Thanh Trâm...nếu bây giờ tôi để bạn đi, thì liệu bạn có mãi mãi rời xa tôi hay không? Thanh Trâm...Không! Tôi không muốn mất cả Thanh Trâm ngay lúc này.
Trong vô thức, tôi đã lao tới, vòng tay mình qua eo Thanh Trâm và giữ chặt lấy bạn ấy. Tôi vùi mặt mình vào lưng Thanh Trâm, vẫn còn thút thít những tiếng nức nở. Thanh Trâm hơi bất ngờ về hành động này của tôi, cho nên bạn ấy đã không có bất cứ phản ứng nào trong vòng vài giây. Nhưng rồi sau đó, Thanh Trâm phủ tay mình lên tay tôi, và siết mạnh chúng, như một lời vỗ về dành cho tôi.
Hai chúng tôi đã mãi chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không hề hay biết là ở một góc khuất sau bụi cây, cách đó không xa, có một người đang trao chi hai chúng tôi một ánh nhìn sắc lạnh. Đó là ánh mắt của một Nữ Hoàng...
....
Việt An đặt tách cà phê xuống bàn cho Khôi Nguyên, rồi lẳng lặng ngồi xuống một chỗ trong chiếc bàn hình hình chữ nhật đó. Hoàng Lê nhướn người về phía trước, xếp hẳn hai cánh tay mình lên mặt bàn :
- Thật là bất ngờ khi trông thấy cậu ngồi đây, Khôi Nguyên.
Hoàng Lê mỉm cười thân thiện, ngắm nhìn Khôi Nguyên nhâm nhi tách cà phê nóng của mình.
- Cách đây không lâu, tôi có nói chuyện với Khôi Khoa qua điện thoại, và được biết là cậu đã tự động bỏ qua Thụy Sỹ. Vậy...tôi có nên hỏi nguyên nhân được không? À, và cả chuyện cậu tự nhiên xuất hiện ở trường Thiên Vũ nữa.
Khôi Nguyên bình thản đặt tách cà phê xuống chiếc tách bằng sứ cạnh đó và nói :
- Hai người bác của tôi nhờ đón con gái họ và mang con bé tới ngôi trường này.
Việt An ra vẻ đăm chiêu :
- Em họ...Ah, có phải con bé phì lũ hồi nhỏ hay bám theo cậu không?
Hoàng Lê quay sang nhìn Việt An, như muốn trách cô vợ chưa cưới của mình về tội ăn nói không biết dè chừng đó. Nhưng Việt An dường như không có vẻ gì là nhận ra cái tín hiệu ngầm này cả. Khôi Nguyên gật đầu :
- Uhm. Tên nó là Alyssa. Theo chương trình trao đổi sinh viên giữa Thiên Vũ và các ngôi trường khác ở nước ngoải, Alyssa đã được cử làm dại diện sang đây. À phải, Hoàng Yến dạo này sao rồi? Tôi có nghe nói đến chuyện con bé xin chuyển về Thiên Vũ.
Hoàng Lê chợt buông một buông một tiếng thở dài. Hình như mỗi lần nhắc tới chuyện này, anh chàng cứ luôn cảm thấy phiền muộn trong lòng. Nhận ra thái độ khác thường này, Khôi Nguyên tỏ ra ngạc nhiên :
- Sao vậy? Có gì không ổn à?
Việt An nhếch môi :
- Không! Không có gì là bất ổn cả. Chỉ có điều, Hoàng Yến đã làm được chuyện mà cách đây nhiều năm, có cho vàng, thì Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng của chúng ta cũng không dám làm.
Khôi Nguyên hơi nhíu mày. Việt An nói tiếp :
- Thân phận của Hoàng Yến ờ Học Viện Thiên Vũ ngày nay rất dữ dội. Con bé đã trở thành Princess của ngôi trường này rồi.
- Huh?!?
Rõ ràng là Khôi Nguyên đang há hốc mồm vì kinh ngạc quá đỗi. Việt An cười :
- Chưa hết! Chẳng những trở thành Princess, con bé này còn ngang nhiên bảo Minh Trúc hãy từ bỏ chức vụ Queen của mình. Và, ồ, thiệt là tệ làm sao. Vì Minh Trúc đã nhượng bộ con nhỏ không biết trời cao đất dày này thật.
Khôi Nguyên đã không còn dám tin vào những gì mà tai mình vừa nghe nữa. Anh chàng bắt đầu nhấp nhỏm trên ghế ngồi :
- Chuyện này...ơ...Việt An không phải đang đùa đấy chứ?
Nhìn sang Hoàng Lê, Khôi Nguyên mới chợt nhận ra bộ dạng thiểu não của anh bạn mình. Tức là những chuyện này đều có thật 100%.
- Tại sao? Ý tôi là, tại sao mọi chuyện lại thành ra nông nổi này?
- Vì Thanh Trâm! - Việt An đáp lại tỉnh bơ - Hoàng Yến quay trở lại Thiên Vũ lần này là hoàn toàn vì Thanh Trâm. Nhưng tiếc làm sao, người hùng Thanh Trâm thì dường như chỉ quan tâm tới mỗi mình Minh Trúc mà thôi. Từ đó sauy ra, Hoàng Yến rất-rất không thích Queen.
Người Khôi Nguyên đang rung lên. Bằng chứng là anh chàng vừa vô ý đánh đổ tách cà phê trên bàn bằng đôi tay vụng của mình. Cả Hoàng Lê lẫn Việt An đều cảm thấy ngạc nhiên với biểu hiện của Khôi Nguyên hiện nay.
- Cậu không sao chứ?
Khôi Nguyên ngước mắt lên nhìn Hoàng Lê, giọng nói như cầu khẩn :
- Mang...mang Hoàng Yến rời khỏi đây. Hãy mang Hoàng Yến đi, và các người cũng vậy. Hãy lập tức rời khỏi đây, nhanh lên!
Hoàng Lê nheo mắt nhìn Khôi Nguyên. Rõ ràng là Khôi Nguyên đang rất e sợ chuyện gì đó, nhưng lại không tiện diễn giải bằng lời nói.
- Có chuyện gì vậy Khôi Nguyên?
Khôi Nguyên lắc đầu :
- Không...không có gì cả. Nhưng xin hai người, hãy nghe tôi. Chỉ lần này thôi cũng được. Hãy mang Hoàng Yến đi khỏi đây ngay lập tức.
Việt An yên lặng quan sát Khôi Nguyên. Được một lúc, Việt An chống một tay lên bàn, và tựa cả mặt mình lên đó :
- Hn, tôi nghĩ...chúng ta chắc không cần phải nhọc công truy tìm tung tích của Minh Châu nữa rồi. Bởi vì...người có thể mang nguồn tin ấy tới hiện đang ở ngay trước mặt của chúng ta rồi.
Tới lúc này thì ngay cả Hoàng Lê cũng dán chặt ánh nhìn của mình vào Khôi Nguyên. Hoàng Lê tỏ ra vô cùng nghiêm túc trong chuyện này :
- Cho tôi biết, cậu đã biết được những gì rồi, Khôi Nguyên?
....
Ngay khi tôi vừa xuất hiện ở cửa lớp cùng Thanh Trâm thì tất cả mọi người đều nhốn nháo hẳn lên. Họ vây xung quanh tôi, đặt ra nhũng câu hỏi tương tự như Thanh Trâm ban nãy :
- Minh Trúc, chuyện này là sao?
- Minh Trúc à, vì sao bạn lại đột ngột quyết tinh từ chức vậy?
- Có phải vì con nhó đó không?
- Minh Trúc...
Thanh Trâm giúp tản đám đông ra, để tôi có thể quay về chỗ ngồi của mình.
- Minh Trúc!
Tôi nhận ra người đang đứng trước mặt mình chính là Hạ Vy, cô bạn có gương mặt giống hệt mình. Tôi mỉm cười :
- Hạ Vy...bạn trở về tự khi nào vậy? Cuộc phẫu thuật của bạn...
- Thành công ngoài mong đợi. Tôi chỉ cần nghỉ hai thàng là có thể quay về nước học tiếp. Ah, tôi có nghe mọi người nói đến chuyện Princess mới...
Đoạn liếc mắt sang chỗ của Hoàng Yến. Cô bé đang rất không vui khi bị mọi người soi mói kiểu đó từ sáng tới giờ. Xong, Hạ Vy lại nhìn sang tôi :
- Và còn mấy thông tin được đăng trên bản tin tức của trường nữa. Chuyện này...
Tôi nghĩ cũng đã tới lúc mình nên cho tất cả mọi người ở đây một câu trả lời thỏa đáng cho tất cả những chuyện vừa rồi. Tôi đứng ra giữa lớp.
- Về chuyện thông báo mà mọi người đã đọc được...
Tất cả cùng hướng cái nhìn về tôi, giữ sự im lặng tuyệt đối để chờ nghe những điều tiếp theo.
- Tôi quả thật đã có quyết định rút khỏi danh hiệu Nữ Hoàng của trường Thiên Vũ.
Nhưng tiếng xì xào bùng nổ như một quả bom hẹn giờ sẵn. Tôi quay sang Hoàng Yến. Cô bé đang nhíu mày nhìn tôi. Không nói thêm lời nào, tôi lặng lẽ tiến về chỗ ngồi của mình.
....
Văn phòng làm việc của Hoàng Lê vào lúc này.
- Nghĩa là Minh Châu đã chính thức có mặt ở Học Viện Thiên Vũ rồi. Nhưng dưới thân phận nào thì chúng ta vẫn còn chưa biết.
Việt An mím môi :
- Hoàng Lê à, chúng ta...rời khỏi đây đi, được không?
Hoàng Lê không trả lời. Thay vào đó, anh ta lại thở dài lần nữa. Học Viện Thiên Vũ sắp phải chịu những sóng gió nữa rồi...
Chuông báo hết giờ học, chuyển sang giờ nghỉ trưa, vừa vang lên, tất cả các học sinh đã hối hả thu dọn lại tập vở để chuẩn bị dùng bữa trưa của mình. Tôi cũng chậm chạp cất mấy cuốn sách vào ngăn bàn.
- Minh Trúc!
Tôi ngước nhìn lên. Bắt gặp gương mặt của chính mình đang nhìn tôi, tôi tự dưng thấy buồn cười. Mỗi lần trông thấy Hạ Vy là tôi lại có cảm giác mình đang soi gương. Bạn ấy và tôi thật giống hệt như hai giọt nước.
- Sao bạn lại cười? Mặt tôi dính gì à?
Tôi lắc đầu :
- Ah, không có gì đâu. Xin lỗi...nhưng bạn tìm tôi có chuyện à?
Hạ Vy gật đầu :
- Uhm, mình cùng nhau ăn trưa được không? Tôi muốn kể cho bạn nghe về cuộc phẫu thuật của mình ở Thụy Sỹ. Nghe nói bạn rất có hứng thú với ngành giải phẫu.
Hạ Vy nói đúng. Trong tờ đơn ghi chép về công việc trong tương lai mà chúng tôi mới nộp lúc nãy, tôi đã có đề là mình muốn trở thành một bác sĩ làm trong khoa giải phẫu. Đương lúc tôi định đồng ý thì Thanh Trâm đã đột nhiên đứng lên :
- Đi ăn trưa! Tới giờ ăn trưa rồi. Giờ này mà nói tới mấy chuyện đó thì còn bụng đâu mà ăn uống chứ.
Cả hai chúng tôi cùng ngơ ngác nhìn Thanh Trâm. Thanh Trâm nhìn xuống tôi :
- Tôi cũng có chuyện muốn bàn riêng với bạn. Chúng ta đi được rồi chứ?
Tôi hết nhìn Thanh Trâm rồi nhìn Hạ Vy. Ơ, Thanh Trâm có chuyện muốn nói riêng với tôi. Nhưng đó là chuyện gì nhỉ? Còn đề tài của Hạ Vy thì cũng hấp dẫn không kém. Tôi nên theo bên nào đây?
- Vậy...
Hạ Vy chen ngang, giúp tôi đưa ra quyết định cuối cùng :
- Chúng ta sẽ nói chuyện này với nhau sau! Bạn đi với Thanh Trâm đi.
Tôi gật đầu, có chút tiếc rẻ :
- Uh. Gặp lại bạn sau.
Sau đó, tôi và Thanh Trâm cùng nhau rời khỏi lớp, để lại sau lưng là đôi mắt hơi se lại đang nhìn theo của Hạ Vy.
- Hạ Vy à, có người tìm bạn nè!
Hạ Vy quay lưng lại, và nhìn thấy Khôi Nguyên. Có những tiếng suýt soa vang lên :
- Wa...đẹp trai quá! Bạn quen anh này từ khi nào vậy?
- Trông anh ta hơi quen. Hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Hạ Vy lên tiếng trấn an những tiếng xì xào này :
- Mình chỉ gặp anh ta hồi còn ở bên Thụy Sỹ thôi. Chào nha! Lát nữa gặp lại mấy bạn.
Xong, Hạ Vy cũng theo chân Khôi Nguyên rời khỏi lớp. Đằng sau họ, Hoàng Yến đang nhíu mày nhìn theo.
....
Khuôn viên khu vực cấp II, Học Viện Thiên Vũ.
- Tôi tưởng Khôi Nguyên đã đi rồi.
Khôi Nguyên tiến về phía trước :
- Vì tôi không an tâm để Minh Châu ở lại đây một mình.
Hạ Vy mìm cười :
- Minh Châu? Minh Châu đã chết rồi. Tôi là Hạ Vy. Khôi Nguyên mau quên nhỉ?
Khôi Nguyên lắc đầu :
- Không...người chết không phải là Minh Châu, mà là Hạ Vy. Hạ Vy đã chết trong ca phẫu thuật khó khăn ấy. Chính tôi là người đã phát hiện ra chuyện này, và cũng do tôi đã đưa Minh Châu thoát khỏi trại Tâm Thần để hóa thân thành Hạ Vy.
Minh Châu quay mặt lại, cười hiền lành :
- Ừ nhỉ! Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của Khôi Nguyên hết. Nhờ bạn luôn dõi theo cô gái mang tên Hạ Vy, và nhờ bạn mượn danh nghĩa của chú mình, trưởng khoa của bệnh viện bên Thụy Sỹ, viết thư mời Hạ Vy sang đó làm phẫu thuật. Chính vì vậy nên tôi mới có cơ hội quay về nơi này bằng một gương mặt mới. Tôi phải cám ơn Khôi Nguyên như thế nào đây?
Minh Châu đặt tay lên mặt Khôi Nguyên, dịu dàng ve vuốt nó. Khôi Nguyên bất giác đề nghị :
- Theo tôi rời khỏi đây! Được không? Chúng ta cùng rời khỏi đây để sống một cuộc sống mới nhé! Với thân phận mới này, sẽ không còn ai nhận ra bạn là Minh Châu nữa. Và bạn sẽ được sống trong yên bình. Chúng ta hãy bỏ tất cả lại sau lưng đi. Nghe lời tôi, đừng cố chấp trả thù nữa, Minh Châu.
Minh Châu, trong gương mặt của Hạ Vy, đã ngưng không còn cười nữa.
- Không được. Tôi sẽ không rời bỏ nơi này, chừng nào mà tôi chưa có được thứ mà tôi muốn.
Khôi Nguyên chụp lấy hai cổ tay thanh mảnh của Minh Châu :
- Vậy Minh Châu cần gì, nói đi! Tôi nhất định sẽ giúp Minh Châu lấy nó.
Minh Châu nhìn sâu vào đôi mắt nâu sáng của Khôi Nguyên. Nó đang phản chiếu một gương mặt thân quen mà Minh Châu ngày đêm tưởng nhớ tới.
- Queen của Học Viện Thiên Vũ.
Trong vô thức, Khôi Nguyên đã thả tay của Minh Châu ra. Môi anh chàng bắt đầu mấp máy :
- Minh Trúc?
Minh Châu không nói thêm gì. Thường thì đây là một dấu hiệu của sự thừa nhận.
- Tại sao? Tại sao lại là Minh Trúc chứ? Sao không phải là thứ khác? Tại sao?
Minh Châu nhắm mắt lại :
- Vì tôi đã hứa sẽ mang Minh Trúc đi. Bạn ấy thuộc về tôi, chỉ là của riêng tôi mà thôi.
Đoạn nhìn Khôi Nguyên bằng đôi mắt trìu mến :
- Rời khỏi đây đi, Khôi Nguyên. Tôi biết bạn lo lắng cho tôi. Nhưng tôi không muốn liên lụy đến bạn. Tôi rất cảm ơn về tất cả những gì mà khôi Nguyên đã làm cho tôi. Nhưng mà...
Ngưng lại để ngước nhìn lên trời cao, Minh Châu nói tiếp :
- Đây là chuyện tôi không muốn có bất cứ ai xen vào, kể cả Khôi Nguyên.
Khôi Nguyên mím môi. Xưa nay, hễ Minh Châu đã quyết tâm chuyện gì thì sẽ rất khò để lung lay ý chí của Minh Châu.
- Hoàng Lê, Việt An, Thanh Trâm, và cả Minh Trúc, tất cả bọn họ đều đã biết Minh Châu đang ở trong ngôi trường này.
- Nhưng họ không biết tôi đang khoác lên mình thân phận nào, phải không?
Minh Châu nhoẻn miệng cười :
- Khôi Nguyên tuyệt đối sẽ không bao giờ cho họ biết.
Khôi Nguyên bất lực gật đầu. Minh Châu mỉm cười :
- Cám ơn nhiều lắm, Khôi Nguyên. Hãy quay về đi! Chuyện còn lại, cứ giao cho tôi xử lý là được.
Khôi Nguyên không khuyên được Minh Châu, đành lầm lũi ra về. Đợi cho Khôi Nguyên đi được một lúc, Minh Châu mới bảo :
- Cô bé ra được rồi đó, Hoàng Yến.
Hoàng Yến giật mình khi bất ngờ bị phát hiện. Nhưng hiểu biết về con người của Minh Châu đã không cho phép cô bé biểu hiện ra bên ngoài chút sợ sệt nào. Hoàng Yến làm như không có chuyện gì, bình thản đi ra :
- Ah, tôi đi dạo thôi! Và vô tình khám phá ra chuyện thú vị như thế này.
Minh Châu tiếp tục đưa ánh mắt dò xét Hoàng Yến. Hoàng Yến mỉm cười :
- Tôi đang tự hỏi, không biết mình có nên nói cho anh hai và Việt An nghe chuyện này không nhỉ? Chắc họ sẽ cám ơn tôi lắm đây!
Minh Châu quay mặt bỏ đi. Hoàng Yến nhíu mày gọi theo :
- Nè! Thái độ như vậy nghĩa là sao chứ? Bộ cô không lo tôi sẽ tiết lộ chuyện này sao?
Minh Châu không quay mặt lại, nhưng vẫn đáp lời :
- Không. Tôi biết cô bé nhất định sẽ không làm như vậy.
Hoàng Yến hơi nheo mắt, nhưng rồi sau đó, tất cả đều giãn ra thành một nụ cười :
- Tự tin thật! Quả không hổ danh là Queen của Học Viện Thiên Vũ. Minh Trúc thì còn kém xa nhiều, so với chị. Tôi chỉ thừa nhận mỗi mình chị là Nữ Hoàng Thiên Vũ mà thôi. Được! Coi như chị đã đoán đúng. Tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kì ai hết. Tôi thiệt tình không quan tâm chuyện chị tính xử lý Minh Trúc như thế nào. Tôi chỉ hy vọng chị loại trừ Thanh Trâm ra khỏi danh sách của mình mà thôi.
Minh Châu quay mặt lại, lạnh lùng nói :
- Tôi không hứa với cô bé chuyện này được. Với tôi, bất cứ ai cản lối đều phải chết. Nếu không muốn Thanh Trâm bị hại thì tốt hơn hết, cô bé nên tìm cách tách Thanh Trâm ra khỏi Minh Trúc đi.
Minh Châu bỏ đi. Hoàng Yến nói vọng theo :
- Nếu chị dám chạm vào Thanh Trâm của tôi...thì đừng trách sao Minh Trúc không được toàn vẹn. Tôi sẽ bảo vệ Thanh Trâm, dù cho có phải chính tay mình giết chết Minh Trúc. Ah, mà hình như chị cũng muốn giết quách cô ấy đi mà, phải không? Thế chúng ta hợp tác với nhau nhé! Tôi sẽ giúp chị tiêu diệt Minh Trúc mà không cần điều kiện gì hết.
Trong một thoáng, Hoàng Yến bỗng rùng mình vì ánh nhìn của Minh Châu đã đột ngột thay đổi : sắc lạnh và đầy quyền uy của một Nữ Hoàng.
- Đừng đụng tay vào Minh Trúc, nếu cô bé còn yêu chính bản thân mình.
Minh Châu quay lưng bỏ đi. Còn lại một mình, Hoàng Yến vẫn chưa hết bàng hoàng. Ánh nhìn đó khiến cô bé dường như nghẹt thở.
- Queen...ánh mắt của một Nữ Hoàng...là đây sao?
....
Khuôn viên khu vực cấp III, Học Viện Thiên Vũ.
- Thanh Trâm có chuyền cần nói với tôi?
- Huh?!? Chuyện gì?
Tôi nhíu mày :
- Thì lúc nãy bạn bảo...
- Không gì cả. Chúng ta ăn trưa thôi.
Im lặng bắt đầu bao trùm. Hai chúng tôi, mạnh ai nấy ăn phần cơm trưa của mình. Cho tới một lúc sau, tôi là người gọi chuyện trước :
- Về chuyện của Minh Châu...nghe nói Minh Châu đã về trường rồi phải không?
- ....
- Và hiện nay có thể là ai đó bên cạnh chúng ta mà chúng ta không biết.
- ....
- Hoàng Lê và Việt An đáng giúp cập nhật thông tin về những học sinh mới chuyển về trường trong vòng hai tháng qua, kể cả những du học sinh trong chương trình Trao Đổi Sinh Viên, với hy vọng sẽ tìm được điều gì đó khả nghi trong số họ. Vì khả năng Minh Châu ngụy trang thành học sinh mới chuyển tới là rất cao.
- ....
- Thanh Trâm...
- Huh?!?
- Sao bạn không nói gì hết vậy?
Thanh Trâm vừa dùng xong phần cơm của mình, giờ đang thu dọn mọi thứ :
- Nói gì bây giờ?
Tôi bắt đầu thấy khó chịu. Thật ra từ nãy tới giờ, bạn ấy có để tâm nghe tôi nói gì khọng vậy?
- Thì chuyện của Minh Châu đó.
Thanh Trâm ngưng lại, quay sang nhìn tôi, thở dài, rồi gõ nhẹ vào trán tôi :
- Ngốc! Đừng lo nghĩ chuyện đó nữa. Chỉ cần trong thời gian này, bạn cứ luôn theo bên cạnh tôi, đừng đi riêng với bất kì ai hết. Như vậy được rồi.
Ừ nhỉ! Thanh Trâm đã có hứa là sẽ luôn bảo vệ tôi. Eh? Hóa ra chuyện hồi này, Thanh Trâm không cho tôi đi cùng với Hạ Vy cũng nằm trong những mục đích nhằm bảo vệ tôi sao?
- Thanh Trâm...
- Gì?
- Vụ của Hạ Vy hồi nãy...là do Thanh Trâm cố ý xua đuổi người ta phải không?
Thanh Trâm làm bộ như không nghe gì, bình thản làm tiếp công việc đang dang dở của mình. Trong khi tôi thì phát bực thật sự rồi đây.
- Sao phải làm như vậy chứ? Hạ Vy đâu phải người lạ. Bạn ấy nhập học từ hồi đầu năm lận, cho nên chắc chắn là không có liên quan gì đến Minh Châu hết. Thanh Trâm làm như vậy là ích kỉ lắm, biết không? Vì người ta rất muốn biết tình tiết cuộc phẫu thuật đó mà. Bạn...
- Dính cơm ngay miệng kìa! Lớn rồi mà ăn uống còn không có ý tứ gì hết.
Tôi đưa tay quơ loạng choạng ngay vùng miệng mình để tìm hạt cơm. Nhưng nó ở đâu nhỉ?
Thái độ lùng túng của tôi đã mang đến một tiếng thờ dài từ Thanh Trâm. Bạn ấy dùng hai tay giữ mặt tôi lại :
- Để tôi giúp.
Xong, Thanh Trâm cúi xuống hôn lên mặt tôi. Tôi ngỡ ngàng trước hành động mất ngờ này của bạn ấy.
- Rồi đó! Sạch rồi.
Mặt tôi tự dưng dỏ bừng và nóng hổi. Theo phản xạ tự nhiên của bản thân, tôi ngồi cách xa Thanh Trâm ra :
- Bạn...bạn...bạn...
Tôi lắp bắp không thành câu. Nhưng Thanh Trâm thì lại rất tỉnh, như thể không có chuyện gì xãy ra vậy.
Ở cách đó không xa, Hoàng Yến đang xé nát những bông hoa ở cạnh mình khi tận mắt chứng kiến cảnh này...
....
Ngay khi vừa mở tủ đửng đồ cá nhân của mình ra, tôi đã phát hiện có một bức thư nằm gọn trong đó. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Là ai đã gởi lá thư này cho tôi nhỉ? Tôi mở thư ra xem.
"Minh Trúc, nếu chị muốn biết ai là Minh Châu trong ngôi trường này thì tan học hãy đến phòng 15B chờ tôi. Nên nhớ, chỉ mình chị đi thôi nhé! - Hoàng Yến"
Hoàng Yến gởi thư cho tôi? Có nên cho Thanh Trâm biết chuyện này không nhỉ? À, không! Đương nhiên là không rồi. Vì nếu biết, Thanh Trâm nhất định sẽ không để cho tôi đi một mình đâu. Vậy...Hm, nhưng người hẹn là Hoàng Yến thì không sao đâu. Hoàng Yến là em Hoàng Lê, cùng phe với Hoàng Lê và Việt An thì cũng coi như cùng phe với tôi. Có điều, sao tự nhiên lại hẹn mỗi mình tôi ra thôi? Kệ, lát nữa tôi vẫn có thể hỏi cô bé trên lớp học mà.
Nhưng rồi tôi đã không có cơ hội đó. Bởi lẽ Hoàng Yến không quay lại lớp sau giờ nghỉ trưa. Bức thư mà cô bé ấy gởi cứ luôn khiến tôi tò mó suốt. Hoàng Yến thật biết ai là Minh Châu? Nếu vậy thì chắc chắn Việt An và Hoàng Lê cũng biết rồi. Chắc họ nhờ Hoàng Yến hẹn tôi ra để báo tin này, trong khi họ thì bận đích thân mình tìm đến Minh Châu. Có lẽ vậy...
....
5 giờ 30 phút chiều, Học Viện Thiên Vũ vắng bóng người. Giờ thì hình như đã không còn ai ở lại trong trường nữa. Hoàng Yến mở cửa bước váo lớp, và trông thấy một dáng người đang đứng quay lưng về phía mình để hướng mắt nhìn hoàng hôn đang lặn dần sau những rạng cây lớn.
- Chị tới sớm.
Người con gái quay mặt lại, nở một nụ cười hiền lành. Hoàng Yến nhíu mày :
- Khoan đã...chị...không phải là Minh Trúc. Chị là Minh Châu?
....
Phòng 15B lúc bấy giờ. Tôi đã đến đây được gần 10 phút, đứng đợi nãy giờ mà chằng thấy bóng Hoàng Yến đâu. Rõ ràng cô bé đã hẹn tôi ra đây mà. Không lẽ tôi đã nhầm lẫn gì rồi?
Tôi lôi bức thư mà Hoàng Yến đã gời, đọc đi đọc lại thêm vài lần nữa. Không nhầm! Đây đúng là phòng 15B, khu vực cấp II mà. Học Viện Thiên Vũ từ lúc sát nhập lại làm một đã chia thành 3 tòa nhà : A, B, và C. Toàn nhà A dành cho cấp III, B dành cho cấp II, và C là của cấp III. Tôi hiện nay đang ở tòa nhà dành cho cấp II, tầng 2, phòng 15B, y như trong lời hẹn.
Chỉ còn chờ Hoàng Yến tới nữa thôi.
.....
Khu vực cấp II, tầng trệt, phòng 5B, phòng thí nghiệm Hóa Học.
- Sao lại là chị? Còn Minh Trúc đâu?
Minh Châu mỉm cười :
- Đã về nhà từ lâu rồi. Cũng may tôi phát hiện ra bức thư đó từ trước và kịp thời sửa đổi nó một chút.
Hoàng Yến quay mặt bỏ đi :
- Tôi không hẹn chị, nên cũng không có gì để nói với chị hết. Tôi về!
Nhưng ngay khi Hoảng Yến muốn bỏ đi thì cánh tay của Minh Châu đã chặn lại ngay cửa :
- Tiếc là tôi chưa thể để cô bé đi được.
Hoàng Yến trao cho Minh Châu cái nhìn nghiêm nghị. Đáp lại là nụ cười như Thiên Thần của Minh Châu.
....
Phòng 15B, tầng 2.
Đã gần 6 giờ tối rồi. Hệ thống an ninh của trường Thiên Vũ sẽ tự động khóa tất cả các cửa lại.Nghĩa là nếu tôi không nhanh chóng rời khỏi đây thì sẽ bị nhốt lại. Tôi bắt đầu thấy sốt ruột :
- Hoàng Yến...cô bé đang ở đâu vậy?
....
Phòng 5B, tầng trệt.
- Cô bé muốn hại Minh Trúc, đúng không?
Sa mấy giây yên lặng, Hoàng Yến quyết định đối mặt với chuyện này :
- Nếu đúng như vậy thì sao nào? Tôi cũng chỉ giúp chị trừ đi mối họa thôi mà.
Hoàng Yến giật nảy mình khi có một cơn đau thình lình nhói lên ở sau lưng mình. Minh Châu thì thầm vào tai Hoàng Yến :
- Tôi nói rồi, đừng chạm vào Minh Trúc. Những ai chạm vào Minh Trúc đều phải chết. Không có ngoại lệ. Cô bé đã biết quá nhiều chuyện, mà tôi thì không thích bị người khác nắm đuôi của mình. Vậy nên, hãy câm lặng mãi mãi đi nhé!
Hoàng Yến ngã xuống xới con dao cắm sâu sau lưng mình. Máu bắt đầu chảy loan ra sàn nhà. Minh Châu bước qua người Hoàng Yến, tiện tay huơ mớ chai lọ trên bàn. Những thứ hóa chất rời xuống đất, bùng cháy thành một đống lửa. Hoàng Yến nằm đó, run rẫy với con đau của chính mình. Minh Châu khép cành cửa lại sau lưng mình, vừa vặn nghe tiếng "Cách!" của ổ khóa. Đã đúng 6 giờ tối rồi.
- Vĩnh biệt, Hoàng Yến.
Rồi thong thả bước đi, rời khỏi Học Viện Thiên Vũ...
....
Hệ thống báo cháy của trường Thiên Vũ reo lúc 6 giờ 10 phút, và xác của Hoàng Yến được phát giác ra lúc 7 giờ tối, sau khi người của hội chữa cháy đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa. Đứng trước một thi hài đã cháy đen được trùm lên tấm vải trắng, Việt An quay lại ôm chặt lấy Hoàng Lê, và bắt đầu khóc. Người tôi run lên với cái sự thật trước mắt này. Hoàng Yến...nhưng tại sao?
- Tại sao? Sao chuyện này lại xãy ra chứ? Hoàng Yến...
Tiếng Việt An thút thít trong lòng Hoàng Lê. Đó cũng là những gì tôi muốn biết. Chuyện gì đã xãy ra với Hoàng Yến. Khoan đã! Không lẽ nào...
- Là Minh Châu!
Trong vô thức, tôi đã nhắc đến tên của Minh Châu. Và chuyện này đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
- Tôi...đã nhận được bức thư hẹn của Hoàng Yến. Cô bé ấy bảo muốn gặp và cho tôi biết ai là Minh Châu. Nhưng tôi đã chờ mà không thấy Hoàng Yến xuất hiện. Tôi tưởng...hức...hức...
Thanh Trâm kéo tôi vào lòng bạn ấy. Tôi nói qua làn nước mắt :
- Xin lỗi...tất cả là do tôi. Là do tôi đã hại Hoàng Yến ra nông nổi này.
Hoàng Lê bất chợt hỏi :
- Hoàng Yến hẹn cô bé ở đâu?
- Phòng 15B, lầu 2.
Hoàng Lê ngước nhìn lên cái trần nhà đã cháy đen. Khắp nơi trong căn phòng này đều mang một mùi khét nồng nặc sau vụ cháy.
- Nghĩa là có ai đó đã phát hiện ra bức thư trước cả Minh Trúc, rồi sửa số phòng từ 5B sang 15B. Và người đó chỉ có thể là Minh Châu mà thôi.
Mặt Hoàng Lê lạnh như băng.
- Hoàng Yến đã biết thân phận của Minh Châu, cho nên nó mới bị giết.
Anh chàng đang siết chặt lấy hai nắm tay của mình :
- Minh Châu...tôi thề sẽ một mất một còn với cô.
Việt An vội ngăn lại :
- Đừng...đừng mà...xin anh...đừng đấu với Minh Châu nữa. Chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Em không muốn thấy anh có chuyện.
Nhưng cái chết của em gái đã cướp đi hoàn toàn tâm trí của Hoàng Lê :
- Không! Tôi phải giết Minh Châu! Tôi phải trả thù.
Việt An khụy xuống chân Hoàng Lê :
- Đừng...em van anh...hãy vì con của chúng ta...em không muốn nó chưa sinh ra đời đã mất đi người cha. Đừng...đừng làm như vậy mà...
Tất cả chúng tôi đều mở to mắt nhìn Việt An. Con? Vậy Việt An đã...
- Hãy vì đứa bé. Chúng ta trở về Mỹ đi, nhé!
Hoàng Lê đứng chết lặng. Tôi và Thanh Trâm không biết phải nói gì. Còn Việt An, bạn ấy vẫn còn khóc nức nở...
8 giờ 45 phút tối cùng ngày, nhà của Hoàng Lê.
- Về chuyện của Hoàng Yến...
Nhận ra sự ngập ngừng trong lời nói của Việt An, Hoàng Lê thở hắt. Thực tình thì anh chàng vẫn còn chưa học được cách chấp nhận sự thật rằng cô em gái yêu quý của mình vừa bị giết. Việt An e dè nói tiếp :
- Em sẽ thay anh thông bào với Ba Mẹ ở Mỹ.
Hoàng Lê không thèm nhìn Việt An. Không phải vì giận giỗi gì Việt An, mà chỉ vì Hoàng Lê hiện giờ vẫn chưa biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào. Hoàng Yến mất, nhưng vì đứa con còn nằm trong bụng của Việt An, Hoàng Lê lại phải đối diện thêm với một vấn đề khác. Đó là lởi đề nghị cùng nhau quay về Mỹ của Việt An. Hoàng Lê không muốn. Thực tình là không. Một góc trong tâm hồn anh muốn tự tay mình giết chết Minh Châu để trả thù. Nhưng sự tình trước mắt đã không cho anh quá nhiều lựa chọn.
- Không cần. Tôi sẽ tự mình liên lạc với họ.
- Nhưng mà...
- Việ An ra ngoài được không? Tôi muốn yên tĩnh một mình.
Việt An đứng lặng ra đó trong vài giây, trước khi quyết định âm thầm đi ra ngoài. Ngay khi cánh cửa phòng vừa được khép lại, Hoàng Lê đã đấm mạnh nắm tay mình lên mặt bàn, để lại đó là một cơn đau nhoi nhói cho chính mình. Còn đằng sau cánh cửa, Việt An khụy xuống, và bắt đầu vúi mặt mình vào hai đầu gối mà khóc. Đứng ở những bậc thang cạnh đó, tôi vội chạy đến đỡ lấy Việt An và an ủi bạn ấy.
Chuyện này sẽ rất khó khăn đối vói họ. Hoàng Yến mất, và Việt An lại đang mang thai được hai tháng.
- Xin lỗi...xin đừng trách tôi. Làm ơn...đừng trách tôi...
Tôi ấn gương mặt đẫm đầy nước mắt của Việt An vào vai mình. Tôi mỉm cười hiền lành :
- Ngốc quá! Chúng tôi sẽ mãi mãi không trách hai người đâu. Thật mà. Trái lại...
Khung cảnh trước mắt tôi tự dưng nhoè đi. Sống mũi tôi hơi cay cay. Tôi cũng đang khóc.
- Người phải tạ lỗi là tôi mới đúng. Minh Châu muốn trả thù tôi, Hoàng Yến vì muốn thông bào với tôi sự thật này, nên mới bị giết. Người cầu xin tha thứ phải là tôi. Xin lỗi...tôi đã khiến cho mọi người phải lâm vào cảnh này.
Tôi kèo đôi vờ vai của Việt An ra, để mặt bạn ấy đối diện với mình, tôi chân thành nói tiếp :
- Quyết định rời khỏi đây của Việt An là hoàn toàn chính xác. Hãy vì đứa bé...rời khỏi đây. Và, đừng bao giờ quay trở lại nữa. Những chuyện còn lại cứ để mình tôi gánh là được.
Sau lưng tôi, Thanh Trâm đang bóp chặt ha nắm tay mình, tức giận vì sự bất lực của bản thân. Tôi không có quyền trách bất cứ ai, hay yêu cầu họ làm bất cứ điều gì cho tôi được. Mọi sự đều từ tôi mà ra. Người mà Minh Châu muốn đối phó chỉ có mỗi mình tôi mà thôi.
Nhưng tại sao? Sao Minh Châu lại có thể tàn ác như vậy? Ngay cả với Hoàng Yến, người vốn hoàn toàn vô can trong chuyện này, mà bạn ấy cũng làm hại. Vì sao chứ?
....
"Nếu anh không cùng em quay về Mỹ, thì mãi mãi về sau này, anh sẽ không bao giờ có dịp được nhìn thấy em và con."
Hoàng Lê vùi mặt mình vào hai bàn tay đã thấm mệt.
Việt An và đứa bé...
Còn cái chết của Hoàng Yến...
Tiếng gõ cửa vang lên. Hoàng Lê nói vọng ra :
- Vào đi!
Tôi và Thanh Trâm mở cửa bước vào. Hoàng Lê cất giọng mệt mỏi :
- Việt An...cô ấy sao rồi?
Tôi chầm chậm tiến lại bàn, chỗ Hoàng Lê đang ngồi :
- Vừa mới về phòng nghỉ ngơi. Chuyện này cũng là một cú sốc lớn đối với Việt An. Chấn động lớn như vậy sẽ không tốt cho cả hai mẹ con.
Nghe nhắc tới đứa bé, Hoàng Lê buông một tiếng thở dài. Thanh Trâm sau một hồi yên lặng khá lâu, giờ mới mở miệng nói :
- Hãy mang Việt An rời khỏi đây đi! Giao chuyện này lại cho hai chúng tôi. Việt An và đứa nhỏ cần anh. Thù của Hoàng Yến, dù có hy sinh mạng mình, tôi hứa nhất định sẽ trả. Hoàng Yến quay về đây lần này cũng có một phần trách nhiệm của tôi.
Hoàng Lê đang cảm thấy rất rồi bời. Cứ nhìn cách anh chàng lúng tùng trong chuyện bày tỏ cảm xúc của mình là đã đủ hiểu. Tôi nói thêm :
- Đây là trách nhiệm của tôi. Anh đừng bao giờ xem đó như chuyện của riêng mình. Nên nhớ, Minh Châu vì tôi mới trở lại Thiên Vũ.
Hoàng Lê lạu thờ dài. Song, anh chàng bắt đầu lên tiếng :
- Tôi đã kiểm tra hệ thống đăng nhập của trường Thiên Vũ trong ngày hôm nay. Thời gian tử vong của Hoàng Yến là từ 7 giờ tới 7 giờ 30 phút. Nghĩa là những ai rời trường muộn nhất đều đáng nghi.
- Vậy ai là người rời khỏi Thiên Vũ sau cùng?
Hoàng Lê quay sang Thanh Trâm, người vừa nhanh nhạy hỏi câu vừa rồi. Hoàng Lê trả lời :
- Là Minh Trúc!
- Huh?!?
Cả hai chúng tôi, tôi lẫn Thanh Trâm, đều bàng hoàng trước sự thật này. Hoàng Lê nói :
- Theo như lời Minh Trúc thì cô bé đã rời khỏi trường khoảng 6 giờ 55 phút, đúng chứ?
Tôi gật đầu. Hoàng Lê cắn môi :
- Và vào lúc 7 giờ 5 phút, có người đã đăng nhập bằng hệ thống V.I.P đề rời khỏi trường. Dựa theo hệ thống máy tính, cộng với Camere quan sát ghi lại cho thấy, người đó là Minh Trúc.
Thanh Trâm vội vàng vượt lên phía trước mặt tôi :
- Không thể có chuyện đó được! Minh Trúc tuyệt đối không phải là người ra tay giết Hoàng Yến được.
Hoàng Lê trao cho hai chúng tôi cái nhìn nghiêm nghị :
- Vậy chuyện này giải thích theo hướng nào đây? Trừ khi Minh Trúc có chị em sinh đôi.
Chi tiết về chuyện sinh đôi thoáng qua đầu cả hai chúng tôi. Thanh Trâm nhìn tôi trân trối. Bạn ấy cũng nghĩ đến cái mà tôi đang nghĩ đến phải không?
- Nếu vậy thì chỉ có thể là một người.
Hoàng Lê liếc sang chỗ Thanh Trâm. Thanh Trâm nhíu mày :
- Chỉ còn phải giải thích chuyện vì sao người này lại có thẻ đăng nhập V.I.P mà thôi.
Hoàng Lê nói bằng mộ giọng mỉa mai nhất mà anh chàng có thể :
- Hn, thế cô bé chẳng phải là Queen của Học Viện Thiên Vũ hay sao?
Lại thêm một điểm nhấn vô tình của Hoàng Lê làm hai chúng tôi tròn mắt nhìn nhau. Nữ Hoàng của Thiên Vũ...Ừ nhỉ! Sao chúng tôi không nhận ra chuyện này từ ban đầu chứ?
- K...không! Không thể có chuyện đó được! Người này xuất hiện trước Minh Châu đến tận một học kì lận mà. Làm sao có thể...
Thanh Trâm nói chen vào :
- Nếu người đó là Thanh Trâm thì không gì là không thể hết.
Hoàng Lê ngồi ngoài đang bắt đầu cảm thấy khó chịu vì mình bị bỏ ngoài lề đề tài này :
- Hai cô đang nói đến ai vậy? Làm ơn giải thích dùm tôi đi chứ.
Thanh Trâm nhắm mắt lại trong vài giây, rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề :
- Hoàng Lê, tôi nhờ anh kiểm tra hồ sơ của một người được không? Mặc dù thông tin về học sinh trường Thiên Vũ là tối mật tuyệt đối. Nhưng nếu người ra tay là anh thì chắc sẽ không vần đề gì đâu nhỉ?
Được công nhận là thiên tài của ngành máy tính, Hoàng Lê thực tình rất tự tin vào khả năng đột nhập vào hệ thống máy tính của trường để ăn cắp thông tin. Hiểu ra điểm mạnh này, Thanh Trâm đã không đợi Hoàng Lê trả lời, mà đã nói ngay :
- Tìm cho tôi thông tin về Hạ Vy, lớp 11A.
....
10 giờ khuya cùng ngảy, vẫn còn đang ở nhà của Hoàng Lê. Bên ngoài, trời đang rên rỉ không ngừng những cơn sấm sáng xanh, nổi lên thành những đường gân trên bầu trời màu đỏ tang thương. Gió đang lùa mạnh qua các khe cửa, tạo nên những tiếng hú ghê rợn. Tiếng cửa kính va đập vào nhau, và hình ảnh những tấm màn trắng bay phấp phới đã khiến cho tôi khẽ rùng mình.
- Hạ Vy là người bị nghi ngờ nhiều nhất trong chuyện này, phải không?
Tôi gật đầu. Chúng tôi đang ở trong phòng của Việt An. Hoàng Lê còn đang bận điều tra thêm về Hạ Vy ở phòn làm việc của mình. Việt An thở dài :
- Thì ra là vậy. Sau chuyến đi Thụy Sỹ về, Hạ Vy đã có sự thay đổi tương đối lớn. Khoan đã! Thũy Sỹ à?
Thanh Trâm hỏi :
- Có chuyện gì?
Đôi mày Việt An hơi nhíu lại :
- Gia đình của Khôi Nguyên có một cái bệnh viện rất lớn bên đó. Và hình như dạo trước, Khôi Khoa đã từng bảo là Khôi Nguyên đột ngột bỏ qua Thụy Sỹ mà không thông báo gì. Nếu liên kết Khôi Nguyên và Minh Châu lại với nhau, vậy khả năng Hạ Vy là Minh Châu sẽ rất lớn.
Tôi vội đặt một câu hỏi :
- Vậy còn Hạ Vy thật thì sao?
Việt An đưa mắt nhìn lên trần nhà :
- Không biết! Cò lẽ đã chết! Y như Hoàng Yến, bị Minh Châu sát hại.
Tôi cúi mặt. Tôi không bao giờ muốn tin vào chuyện này cả. Hạ Vy là Hạ Vy, còn Minh Châu là Minh Châu. Tôi không muốn biết thêm chuyện Hạ Vy đã bị Minh Châu hại. Tôi không muốn biết thêm chuyện Minh Châu tàn ac tới cỡ nào nữa.
- Thật ra...muốn biết Hạ Vy có phải là Minh Châu hay không, chuyện này không khó chút nào.
Tôi và Thanh Trâm cùng nhìn Việt An để chờ đợi câu trả lời. Việt An bình thản nói tiếp :
- Chỉ cần bạn ra mặt, Minh Trúc. Còn nhớ những lời của Minh Châu trước khi rời khỏi đây với thân phận là Queen hay không? Người mà Minh Châu muốn chính là bạn. Cho nên, chỉ cần...
Nhưng Thanh Trâm đã ngăn lại :
- Đừng nói thêm nữa! Dù cho có như thế nào, tôi tuyệt đối cũng sẽ không để cho Minh Trúc mạo hiểm.
Thanh Trâm bóp chặt bàn tay tôi trong tay bạn ấy. Tôi nhìn Thanh Trâm. Bạn ấy quả thật rất lo lắng cho tôi. Nhưng Việt An đã hoàn toàn có lý trong chuyện này. Đây là cách duy nhất...
- Tôi...muốn về nhà!
- Huh?!?
Tôi phải viện một lý do nào đó để rời khỏi đây. Tôi cần kiểm chứng xem Hạ Vy có phải là Minh Châu hay không.
- Cũng khuya rồi. Dù gia đình tôi hiện đang vắng mặt, nhưng nếu Ba Mẹ mà biết tôi còn chưa về nhà váo giờ này thì không hay đâu, phải không?
Thanh Trâm nói ngay :
- Đề tôi đưa bạn về!
Nhưng tôi đã từ chối :
- Không...Thanh Trâm cũng nên về nhà đi thôi. Mai mình còn có lớp mà. Tạm biệt!
Xong, tôi rời khỏi nhà Hoàng Lê và đón Taxi thẳng đến địa chỉ mà Hoàng Lê đã cung cấp trong tập hồ sơ về Hạ Vy. Tôi không hề biết rằng lúc đó, Thanh Trâm đang âm thầm quan sát tôi từ trên cao, qua cửa sổ phòng Việt An...
....
Mưa bắt đầu rời nặng hạt. Minh Châu gấp cuốn sách lại, đặt nó xuống bàn, rồi nâng ly trà nóng lên môi. Minh Châu vẫn có thói quen uống trà như ngày xưa. Ngắm nhìn những giọt mưa đang tạt mạnh vào cửa sổ bằng kình của mình, Minh Châu nhẹ nhàng đứng lên và tiến về phía đó. Minh Châu áp bàn tay mềm mại của mình lên mặt kình lặng và nhìn xuống đường. Đôi mắt bạn ấy đảo quanh, rồi bất thần dừng lại khi trông thấy đang đứng dưới đó, trong mưa, mà không có lấy một chiếc ô bên mình.
Khoác vội chiếc áo len màu hồng lên bộ váy ngủ hồng nhạt của mình, Minh Châu vớ tay lấy dù, và chạy vội xuống dưới.
Mưa không ngừng rơi. Những giọt mưa lạnh buốt, se thắt trái tim tôi. Trời mưa, hay là lòng tôi đang mưa đây? Sao tôi lại thấy buồn man mác như thế này? Sao trái tim tôi cứ nhói lên từng cơn khi nghĩ đến chuyện Minh Châu và Hạ Vy chứ? Tôi đang hy vọng họ là hai người khác nhau sao?
Vào trong hay không vào trong? Vào trong, tôi sẽ phải đối diện với sự thật. Và, chuyện gì sẽ xãy ra nếu chính miệng Hạ Vy thừa nhận mình là Minh Châu, rồi còn Hạ Vy thật thì đã bị Minh Châu giết. Không vào trong, tôi sẽ mãi đứng trong cơn mưa lạnh thế này sao?
Mưa ngừng rơi? Đâu có! Vẫn rơi cơ mà. Nhưng không còn rơi trên đầu tôi nữa. Ngước lên, tôi nhìn thấy gương mặt của chính mình đang vô cùng lo lắng :
- Minh Trúc...bạn làm gì ở đây giờ này?
....
Hạ Vy trùm lên đầu tôi một chiếc khăn trắng khổ to. Tôi cứ ngồi im đó như tượng đó. Thấy vậy, Hạ Vy đã chủ động tiến đến lau tóc cho tôi. Tôi đặt bàn tay lạnh buốt của mình lên bàn tay ấm áp của bạn ấy. Tôi ngước lên nhìn Hạ Vy. Bạn ấy thật ra có phải là Minh Châu hay không?
- Bạn không sao chứ?
Sự dịu dàng này...rất quen thuộc. Nó giống như Minh Châu vậy. Không...Hạ Vy không thể là Minh Châu được!
- Có chuyện gì xãy ra à? Nói cho tôi nghe đi. Trông bạn không được ổn cho lắm.
Tôi nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẳm của Hạ Vy, nhìn vào chính gương mặt đang băn khoăn của chính mình.
- Không...
Im lặng kéo dài. Một lúc sau, tôi đứng lên :
- Tôi phải về!
Nhưng Hạ Vy đã ngăn tôi lại :
- Tôi đưa bạn về. Ngoài trời vừa tối vừa mưa lớn như vậy...
- Không sao. Tôi tự về được mà.
Tôi quay lưng bước đi. Được vài bước, tôi dừng lại. Tim tôi đang đập những nhịp rất nhanh trong lồng ngực. Tôi bất giác thu hết can đảm để hỏi :
- Hạ Vy! Bạn...có phải là Minh Châu hay không?
Tôi đang chờ câu trả lời, nhưng cũng đang muốn trốn tránh nó.
- Xin lỗi, tôi điên mất rồi. Tôi về đây!
- Tôi có phải là Minh Châu hay không...chuyện này lại khiến cho bạn bận tâm tới nỗi phải tự hành hạ bản thân mình như vậy sao?
Tôi đứng lại.
- Nếu tôi là Minh Châu thì sao? Còn nếu không thì sao?
Đừng...làm ơn đừng đánh đố tôi bằng những dạng câu hỏi như thế. Tôi không muốn trả lời đâu.
- Quên câu hỏi ngốc nghếch vừa rồi đi. Xin lỗi...tôi phải về trước.
Tôi bước xuống đường, lầm lũi đi trong mưa. Hạ Vy...hay là Minh Châu đây? Đầu tôi cảm thấy vô cùng nặng nề về chuyện này. Tôi ghét phải suy nghĩ. Chóng mặt quá!
....
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lạ. Bên cạnh tôi, Hạ Vy đang vắt chiếc khăn ấm để đắp lên trán cho tôi.
- Bạn tỉnh rồi. Bạn đang bị sốt. Tối nay hãy nghỉ lại đây nhé!
Tôi ngồi dậy một cách mệt mỏi :
- Không cần! Tôi phải về. Tôi không muốn làm phiền bạn.
Hạ Vy bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Người tôi đang nóng, rất nóng. Tôi có thể cảm thấy sự khác biệt giữa thân nhiệt của hai người khi tôi chạm vào Hạ Vy.
- Ở lại đây...ở đây với tôi đi, được không? Tôi quay trở lại đây hoàn toàn là vì bạn mà.
Tôi mở to mắt và đẩy Hạ Vy ra. Bạn ấy vẫn mỉm cười dịu dàng, còn đặt tay lên ve vuốt gương mặt của tôi nữa :
- Vì tôi đã bào, bạn chỉ thuộc về tôi mà thôi. Cho nên, đừng tự hành hạ mình nữa. Có biết làm như vậy sẽ khiến cho tôi đau lòng lắm không?
Hạ...Hạ Vy? Không! Không phải!
- Minh Châu?
Minh Châu mỉm cười, như một lời thừa nhận về thân phận của mình.
- Vậy còn Hạ Vy...
- Cô ấy đã chết trong ca phẫu thuật rồi.
Tiết lộ của Minh Châu khiến cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Ít ra thì Minh Châu cũng đã không làm hại Hạ Vy. Nếu người này là Minh Châu...
Tôi cầm chặt tay Minh Châu :
- Hãy làm bất cứ gì bạn muốn với tôi. Giết tôi, hạnh hạ tôi, sao cũng được. Chỉ xin bạn...làm ơn đừng hại thêm bất cứ ai cả. Tôi xin bạn đấy!
Minh Châu nhìn tôi bằng một đôi mắt cũng đau thương không kém :
- Tôi từng nói, tất cả những gì tôi làm đều là vì bạn mà, phải không? Minh Trúc à, tôi sẽ không làm hại bạn đâu. Thay váo đó, tôi sẽ luôn luôn bên cạnh và bảo vệ bạn.
Bảo vệ tôi? Vì sao?
- Tại sao?
Minh Châu hôn nhẹ lên trán tôi :
- Vì tôi yêu bạn. Rất yêu bạn.
Yêu...tôi? Minh Châu cũng yêu tôi? Thật không?
- Cho nên tôi mới muốn mang bạn đi, đã hiểu ra chưa?
Vì yêu tôi, cho nên mới muốn mang tôi đi.
- Vậy thì làm đi. Mang tôi đi! Hãy mang tôi đi và kết thúc tất cả mọi chuyện. Chỉ cần tôi đi theo bạn thì bạn sẽ không hại người nữa, phải không?
Minh Châu nhìn tôi. Trả lời đi! Làm ơn trả lời đi mà. Minh Châu à, trả lời tôi đi.
- Muốn mang Minh Truc đi, trừ khi bạn bước qua xác tôi trước!
Giọng nói quen thuộc này...
Thanh Trâm hùng hồn tiến đến giường và tự động bế tôi lên. Sao bạn ấy lại có thể ờ đây vào lúc này?
- Cám ơn đã gọi cho tôi, Minh Châu. Nhưng mà, tôi đã hứa sẽ bảo vệ Minh Trúc rồi. Tôi yêu Minh Trúc, và sẽ không để cho bạn mang bạn ấy rời khỏi tôi đâu.
Xong, Thanh Trâm đưa tôi rời khỏi đó, để lại đắng sau là ánh nhìn sắc sảo của Minh Châu. Trong bóng tối, ánh mắt bạn ấy tỏa sáng, như ánh nhìn của một Nữ Hoàng đầy quyền uy...
Hai ngày sau đó, vào một buổi chiều trời xám xịt, tôi có mặt tại Phi Trường Quốc Tế để tiễn chân Hoàng Lê và Việt An. Cuối cùng thì Hoàng Lê cũng đã chịu nhượng bộ, chấp nhận cùng Việt An quay về Mỹ vì đứa con trong bụng của mình. Việt An gật đầu với tôi :
- Tới đây được rồi. Tôi phải vào trong thôi.
Tôi mỉm cười đáp lại :
- Uh. Chúc hai người thượng lộ bình an.
Việt An cúi mặt ngậm ngùi trong vài giây rồi nói :
- Xin lỗi...
Tôi nhìn Việt An. Việt An từ từ ngước lên nhìn tôi. Trông bạn ấy như thể sắp khóc tới nơi :
- Tôi đã quá ích kỉ. Xin lỗi...
Tôi dịu dàng cầm tay Việt An :
- Khờ quá! Quyết định của Việt An, với tôi, là một việc làm hoàn toàn đúng. Hãy rời khỏi nơi này, và sống một sống cho thật tốt. Hứa với tôi, đừng bao giờ quay đầu lại. Bởi vì nếu làm như vậy, không chừng bạn sẽ thay đổi ý định, muốn đối đầu với Minh Châu mất.
Đương lúc đó thì Hoàng Lê xuất hiện với mớ hành lý kéo theo sau mình.
- Hai người xong chưa? Chúng ta phải vào trong rồi.
Tôi mỉm cười với Hoàng Lê :
- Vậy...hai người đi đi. Chuyện của Minh Châu, hãy cứ giao cho tôi giải quyết.
Hoàng Lê gật đầu :
- Uh. Minh Trúc nè.
- Huh?!?
Phải mất một lúc, Hoàng Lê mới nói được điều mà mình cần nói với tôi :
- Cẩn thận.
Tôi mỉm cười, cố gắng trấn an cả hai người bọn họ. Tôi biết Hoàng Lê và Việt An rất lo lắng cho tôi. Nhưng chuyện này không phài ai cũng có thể thay tôi giải quyết, y như ngày trước, lúc họ giúp tôi giải mã Vỉruts Princess trong chiến dịch Tuần Lễ Hòa Bình. Minh Châu không đơn giản như virruts máy tính. Mà nếu đem Minh Châu so sánh với một loại viruts tin học mới, thì để giải mã nó, e là tôi phải hy sinh chính bản thân mình thì mới được.
Minh Châu quay trở lại đấy lần này là vì tôi. Bạn ấy muốn mang tôi đi.
"Cám ơn đã gọi cho tôi, Minh Châu. Nhưng mà, tôi đã hứa sẽ bảo vệ Minh Trúc rồi. Tôi yêu Minh Trúc, và sẽ không để cho bạn mang bạn ấy rời khỏi tôi đâu."
Những lời nói của Thanh Trâm vào buổi tối hôm ấy bất giác vang lên trong đầu tôi. Thanh Trâm...phải rồi! Thanh Trâm sẽ đứng về phía tôi, chống lại Minh Châu. Trong mắt tôi, Thanh Trâm và Minh Châu, hai người họ đã từng là một bộ đôi hoàn hảo. Thế mà có ai ngờ rằng ngày hôm nay, vì tôi, Thanh Trâm đã quay lưng lại với Minh Châu.
Một cảm giác nhói đau chợt bùng phát trong tim tôi. Và nó làm cho tôi muốn khóc. Từ lúc Minh Châu rời khỏi cho tới khi quay lại như bây giờ, tôi đã thường xuyên có những cơn đau như thế.
- Minh Trúc...
Tôi ngước nhìn lên. Việt An giang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng, một cái ôm thân ái giữa những người bạn. Tôi củng choàng tay qua vai bạn ấy đề đón nhận thân tình này. Bất giác, Việt An thì thầm vào tai tôi :
- Thanh Trâm...hãy quay về trường Thiên Vũ ngay đi.
Tôi muốn đẩy Việt An ra đề hỏi cho rõ chuyện này, nhưng bạn ấy đã nắm chặt lấy vai tôi, tiếp tục ép chặt tôi vào người bạn ấy :
- Hãy kết thúc chuyện này. Giết Minh Châu!
Có cái gì đó vừa rơi vào túi váy cùa tôi. Sau khi thả vật đó vào túi tôi, Việt An thì thầm :
- Đây là cách duy nhất để kết thúc chuyện này. Bạn biết phải nên làm gì mà, phải không Minh Trúc?
Xong, Việt An thả tôi ra. Tới phiên tôi đặt câu hỏi :
- Ở đâu?
Việt An nói đúng. Đã tới lúc tôi nên đối diện với chuyện này rồi. Nhưng thực tình mà nói thì tôi không hề muốn kéo Thanh Trâm vào chuyện này chút nào. Nếu có thể, tôi chấp nhận đi theo Minh Châu, như mong muốn của bạn ấy. Tôi không quan tâm tương lai về sau của mình sẽ thế nào. Tôi chỉ hy vọng sẽ không còn ai phải chết nữa.
Môi Việt An mấp máy :
- Nơi mà mọi chuyện bắt đầu. Nhanh lên! Hãy đến đó và ngăn Minh Châu làm hại Thanh Trâm.
Tôi gật gù, rồi quay đầu bỏ chạy. Hoàng Lê đến gần Việt An :
- Chuyện gì vậy? Việt An đã nói gì với Minh Trúc?
Việt An quay lưng đi :
- Không cò gì. Chúng ta đi thôi.
....
Kiểm tra lại túi mình, tôi tìm thấy một thanh sắt dài chừng 10cm và một mảnh giấy nhỏ ghi lại toàn bộ sự thật đằng sau lần hành động này của Thanh Trâm. Thì ra chính Thanh Trâm đã nhờ đến Việt An đặt một cái bẫy để tiêu diệt Minh Châu. Còn thanh sắt mà Việt An trao cho tôi, ở bên mông có một cái nút bật. Sao khi thử ấn vào nó, tôi thấy một lưỡi dao nhọn sáng loáng xuất hiện. Việt An muốn tôi dùng thứ này đề giết Minh Châu, vì người duy nhất có thể tiếp cận Minh Châu mà khiến cho bạn ấy không có chút đề phòng nào, chỉ duy có mình tôi mà thôi.
Giờ học ở Thiên Vũ bắt đầu lúc 9 giờ, và tan trường vào khoảng 3 giờ 30 phút. Giờ này đã là 5 giờ chiều, cho nên ngôi trường vốn dĩ đông đúc, nay bỗng trở nên vắng lặng là thường. Được rồi! Lúc nãy Việt An bảo Thanh Trâm và Minh Châu đang ở "Nơi mọi chuyện bắt đầu". Đề xem...ba chúng tôi quen nhau lúc còn học cấp II, và lần đầu tiên gặp nhau là ở lớp 8A. Nếu vậy thì...
....
- Hẹn tôi ra đây có chuyện gì, Thanh Trâm?
Thanh Trâm xoay người lại, đừng đối mặt với Minh Châu. Minh Châu cười hiền lành :
- Hai năm rồi không gặp, Thanh Trâm càng ngày càng xinh ra đấy nhỉ?
Thanh Trâm không nói gì. Trong suốt 2 năm vừa qua, kể từ lúc Minh Châu bị giam giữ vào viện Tâm Thần dành cho những phần từ nguy hiểm, Thanh Trâm mặc dù có tới thăm thỉnh thoàng, nhưng thật tình thì chưa lần nào, Thanh Trâm được dịp tiếp xúc với Minh Châu cả. Những lúc như thế, Thanh Trâm chỉ nép mình sau một góc tường mà quan sát Minh Châu mà thôi.
- Chúng ta hãy giải quyết chuyện này đi thôi, Minh Châu. Chuyện liên quan tới Minh Trúc.
Minh Châu phì cười :
- Coi ra Thanh Trâm cũng chẳng thay đổi gì mấy so với 2 năm trước đây. Bạn vẫn rất thẳng tính.
Thanh Trâm khép hờ đôi mắt lại :
- Và bạn cũng thế, Minh Châu. Bạn vẫn là một Nữ Hoàng đầy quyền uy của trường Thiên Vũ này.
Minh Châu bước tới gần, đặt tay lên mặt Thanh Trâm, dìu dàng ve vuốt nó và nói :
- Tôi nghĩ Nữ Hoàng thì phải có vệ sỹ luôn đi bên cạnh chứ, phải không? Nhưng vì một lý do nào đó, vệ sỹ của tôi giờ đây đã phản bội để đi theo nàng công chúa mà tôi muốn có.
Thanh Trâm nhìn xuống Minh Châu. Được một lúc, bạn ấy nói :
- Xin lỗi...vì tôi đã không ở bên bạn vĩnh viễn như lời tôi đã hứa trước đây. Minh Châu, bạn là người rất quan trọng trong lòng tôi, trước đây, bây giờ, và mãi mãi về sau vẫn sẽ như thế. Tuy nhiên, vì người mà tôi yêu, tôi sẽ không ngần ngại gì chống lại bạn đâu.
Minh Châu mỉm cười :
- Tôi có thể xem đó như một lời thách thức được không?
Thanh Trâm không nói thêm gì. Minh Châu bước lùi lại :
- Thanh Trâm à, bạn nghĩ là mình có thể thắng được tôi hay sao? Nên nhớ, người dạ võ cho bạn là tôi. Và, bạn chưa bao giờ hạ được tôi trên sân tập cả.
- Tôi biết. - Thanh Trâm bình thản đáp lại - Nhưng dù có như thế nào thì tôi nhất định cũng phải ngăn bạn tiếp tục phạm sai lầm nữa. Minh Châu, chúng ta hãy kết thúc chuyện này đi.
Thanh Trâm chầm chậm tiến lại gần Minh Châu, vòng tay qua ôm lấy bạn ấy từ phía sau lưng :
- Tôi đã luôn cảm thấy ray rứt trong lòng khi phải tận mắt mình chứng kiến bạn phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác trong suốt khoảng thời gian qua. Minh Châu à, bạn có biết là mỗi lần bạn mỉm cười hiền lành sau khi đã hạ gục một Princess, là lòng tôi đau tới nhường nào hay không? Hơn ai hết, tôi biết bạn không hề thấy vui khi chơi trò chơi cổ tích với các Princess. Bạn cơ bản chỉ mong muốn có thể tìm ra một ai đó đủ khả năng giết mình. Và khi làm như vậy, bạn cũng đang tự làm tổn thương chính bản thân mình.
Thanh Trâm bắt đầu siết chặt Minh Châu vào người mình :
- Bạn không thể khóc vì nước mắt đã cạn hết. Cho nên thay vì khóc, bạn cười. Nụ cười là những giọt nước mắt khô. Bạn không thể đau buồn, cho nên tôi sẽ luôn thay bạn chịu nhiều giằng xé. Minh Châu, đừng tiếp tục chơi nữa. Bạn có bao giờ cảm thấy mỏi mệt hay chưa? Có lúc nào muốn dừng chân nghỉ ngơi hay chưa?
Rồi, đôi mắt Thanh Trâm bỗng dưng se lại. Thanh Trâm nói nhỏ vào tai Minh Châu :
- Hãy an nghỉ đi nhé, Minh Châu.
Kim đồng hồ nhích tới con số 5. Đúng 5 giờ. Chiếc đồng hồ chim Cu Gáy gật mở. Nhưng thay vì cất tiếng kêu báo hiệu thời gian, thì một mũi tên xé gió bất ngờ vụt bay ra, hướng thẳng về phía Minh Châu. Nhanh như cắt, Minh Châu cúi gập người vá vật ngã Thanh Trâm bằng một đòn Judo điệu nghệ. Thanh Trâm xoay người trên không tránh được đòn đó, nhưng vô tình bị mũi tên sượt qua vai.
Tiếp đất, Thanh Trâm dùng một bàn tay bịt chặt vết thương đang rỉ máu ở một bên bai mình, đồng thời trao cho Minh Châu cái nhìn sắc lẻm. Minh Châu cười :
- Trò trẻ con này là do Việt An bày ra phải không? Hm, tôi biết thế nào cô ấy cũng không bỏ qua dịp này, mượn tay người khác để giết tôi. Nhưng thật tiếc! Vì tôi đã sớm nhận ra có điều không ổn trong này.
Ngay lúc đó thì cửa lớp học bật mở. Tôi nhìn hai người trong phòng trân trối. Thanh Trâm đang chảy máu, và Minh Châu thì đứng đó. Thanh Trâm hét lên :
- Chạy...chạy nhanh lên, Minh Trúc! Hãy mau rời khỏi đây đi!
Đôi chân tôi run rẫy. Tôi không còn cảm giác được là mình đang đứng trên đất nữa. Hình ảnh của chị Thúy Diệu hai năm về trước chợt ùa về. Theo phản xạ sinh tồn, tôi quay đầu bỏ chạy. Tim tôi đạp mạnh, và người tôi run lên từng hồi. Toàn bộ sức lực trong tôi chợt tan biến đi đâu hết. Tôi chỉ lo chạy, và khóc.
Thêm một ánh chớp nữa loé lên trong đầu tôi. Lần này, tôi nhìn thấy Nguyệt Nga đang nằm trên sàn, người bê bết máu. Tôi dừng lại, ôm đầu mình bằng cả hai tay. Không! Tôi không muốn nhớ lại. Làm ơn...đừng...
Minh Châu...
Tiếng cửa kính vỡ. Bên ngoài tòa nhà dành cho cấp II, tôi ngước nhìn lên, và trông thấy Thanh Trâm đang rơi khỏi cửa sổ. Tôi gần như gào lên tên của bạn ấy :
- Thanh Trâm!
Lúc tôi chạy tới nơi thì Thanh Trâm đã nằm trên đất. Tôi quỳ xuống bên cạnh bạn ấy, nước mắt cứ không ngừng rơi.
Là lỗi do tôi. Tất cả đều là lỗi do tôi. Đầu tiên là Nguyệt Nga, rồi tới chị Thúy Diệu, và bây giờ là Thanh Trâm. Tất cả họ đều vì tôi mà chết.
- Minh...Minh Trúc...
Tôi nắm chặt lấy bàn tay đẫm máu của Thanh Trâm.
- Chạy...chạy đi...hãy rời khỏi đây.
Thanh Trâm thổ huyết. Tôi ôm chặt kấy người bạn ấy. Đến lúc này mà Thanh Trâm còn lo lắng cho tôi sao?
- Xin lỗi...tôi xin lỗi, Thanh Trâm.
Thanh Trâm cố gượng nở một nụ cười với tôi :
- Ngốc quá! Bạn xin lỗi cái gì chứ? Tất cả...đều do tôi tự nguyện mà. Minh Trúc à, bạn phái sống, sống cho thật tốt nhé!
Tôi chỉ còn biết khóc trước Thanh Trâm lúc này.
- Hôn tôi...được không?
Tối cúi xuống đặt môi mình lên môi Thanh Trâm. Lần đầu tiên Thanh Trâm hôn tôi là lúc tôi ở nhà Minh Châu. Lúc đó, Thanh Trâm là người chủ động. Và bây giờ thì tới phiên tôi. Trong nụ hôn của hai chúng tôi có vị mặn của nước mắt, và vị tanh nồng cúa máu. Bàn tay Thanh Trâm tuột khỏi tay tôi, rơi xuống. Tôi đoán đó là lúc mình nên dừng nụ hôn lại.
Đằng sau lưng hai chúng tôi, Minh Châu đứng đó, vô cảm và nhìn.
Tôi từ từ rời khỏi Thanh Trâm, đứng lên, và xuay người về phía Minh Châu. Minh Châu không cười nữa. Minh Châu à, giết một người mà mình từng quý mến, bạn có thấy đau khổ hay không? Nếu bạn không thể khóc, vậy thì tôi sẽ khóc thay bạn.
Minh Châu tiến lại gần tôi và nói :
- Nụ hôn của Thanh Trâm, tôi sẽ giành lại.
Xong, bạn ấy mạnh dạng kéo người tôi về phía trước. Một tay Minh Châu vòng qua eo, kéo người tôi sát vào người bạn ấy. Tay còn lại, Minh Châu luồn nó sâu vào tóc tôi, ép đầu tôi phải đối diện với đôi môi tham lam của bạn ấy. Tôi để mặt lưỡi Minh Châu quyét qua vòm miệng mình. Tôi vẫn khóc. Cảm giác nụ hôn mà Minh Châu mang đến cho tôi là hoàn toàn khác với Thanh Trâm. Bạn ấy thô bạo, rất thô bào, chứ không dịu dàng và nâng niu như Thanh Trâm.
Nhưng vì sao? Vì sao tim tôi lại đập mạnh như vầy mỗi khi bạn ấy cố gắng khám phá miệng tôi bằng lưỡi của bạn ấy? Tại sao tôi lại cảm thấy nhói đau? Vì sao tôi lại nghĩ nhiều đến Minh Châu, hơn là Thanh Trâm?
Minh Châu chấm dứt nụ hôn dài khi phát hiện ra tôi đã không còn hơi sức để tiếp tục nữa. Tôi nói qua làn nước mắt :
- Xin lỗi, Minh Châu...
Minh Châu mỉm cười dịu dàng với tôi :
- Đúng nói xin lỗi tôi. Cám ơn bạn, Thanh Trúc. Cám ơn đã giúp tôi kết thúc chuyện này.
Xong, Minh Châu quỵ xuống đất. Bằng con dao mà Việt An đã đưa cho tôi lúc nãy, tôi đã cắm nó vào người Minh Châu. Phải, chuyện này cũng nên kết thúc rồi.
- Tôi yêu bạn, Minh Trúc.
Đôi mắt Minh Châu từ từ khép lại. Tôi quỳ xuống đất, bật khóc nức nở.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa như trút nước...
....
Ba của anh Tuấn, tức là chú của tôi, ông ấy là một luật sư giỏi. Nhờ chú mà tôi thoát khỏi tội mưu sát người khác. Trường hợp của tôi được xem như tự vệ nên mới ra tay giết người. Thế là tôi được tại ngoại.
Tôi quyết định rời khỏi học viện Thiên Vũ, theo mẹ học nghề thiết kế. Với tôi, ngôi trường này chan chứa quá nhiều kí ức đau buồn. Anh Tuấn, anh họ của tôi, cũng ủng hộ ý tưởng này.
Chủ nhật, tôi về thăm Học Viện Thiên Vũ lần cuối. Nơi đầu tiên tôi đến là phòng học của lớp 8A. Tôi ngồi vào chiếc bàn có ba chỗ, ngay khúc giữa, y như ngày xưa ba chúng tôi vẫn hay ngồi với nhau. Nắng vàng ấm áp rọi vào trong lớp, sưởi ấm cho cả căn phòng rộng lớn này. Tôi đặt tay lên mặt bàn lạnh, dìu dàng ve vuốt nó, rồi áp mặt mình lên mặt bàn.
Nhớ đến tất cả những kỉ niệm mà tôi từng có với Minh Châu và Thanh Trâm, tôi cười.
Và sau đó...
...tôi khóc.
Tôi là Vũ Thiên, con gái của Hoàng Lê và Việt An. Sau 15 năm sinh sống ở Mỹ, tôi đã bị mẹ mình bắt phải quay về ngôi trường này, Học Viện Thiên Vũ. Với tôi, trường học này chỉ đơn thuần là một nơi đào tạo và giáo dục học sinh, vậy thôi. Chứ nói đến đặc biệt, cái đó thì tôi chưa thấy.
Mục tiêu lớn nhất của tôi là được theo học khoa Thiên Văn. Và, mơ ước từ thuở còn bé của tôi chính là được khám phá dải ngân hà bằng chính đôi chân của mình. Một đại học danh tiếng ở Mỹ đã nhận đơn xin nhập học của tôi từ tháng trước. Nhưng mọi kế hoạch cho tương lai của tôi bỗng sụp đổ, khi mà Mẹ đột nhiên muốn tôi quay về nước. Lý do cho chuyện này, tôi phài tìm cho ra bí mật của Học Viện Thiên Vũ thì mới được quay về nhà.
Bí mật...Tôi cứ luôn nhíu mày tự hỏi, làm gì có cái bí mật thú vị nào từ nơi khỉ o cò gáy này cơ chứ? Thiệt là tệ! Tệ hết sức tệ luôn.
Nhưng đây là lệnh của mẹ, một người khủng khiếp còn hơn là phát-xít, cho nên tôi bị tống ra khỏi nhà cùng một giỏ hành lý và một tấm vé máy bay một chiều. À, vé máy bay một chiều cơ đấy! Tức là có đi mà không có về. Phải không đó? Mẹ mà lại nhẫn tâm như vậy sao? Thiệt là tàn ác mà.
Ba thương tôi nhất! Lúc nào cũng thế mà. Ba len lén đưa cho tôi một tấm thẻ tín dụng. Ờ, vậy còn đỡ đi. Coi như đó là lộ phí lên đường của tôi cũng được. Tôi được biết rằng Bố Mẹ mình đều là những thiên tài hiếm thấy. Và, vì là con của thiên tài, cho nên tôi cũng phải chứng tỏ cho tất cả mọi người thấy bản thân mình cũng là một thiên tài(?) Hn, nực cười! Vô cùng buồn cười. Tại sao tôi phải nhọc công làm những chuyện ấy cơ chứ? Chỉ có mấy kẻ rỗi hơi hay khoe khoang mới làm vậy thôi.
Thế là, tôi không làm gì cả, không viết phần mềm mới như ba, cũng không ngồi nhà vẽ thiết kế nhà cửa như mẹ. Thay vào đó, tôi ôm một cái kính thiên văn vào mỗi đêm, say sưa thả mình theo những ánh sao huyền diệu. Tôi thích sao trời, và thề sẽ tìm ra một ngôi sao mới trong một ngày không xa. Nhưng mà, tiếc làm sao. Mọi kế hoạch đều đổ vỡ, và tôi phải mặt đối mặt với ngôi trường dở hơi này.
Theo gợi ý của ba Hoàng Lê (Ba vẫn nhất! Chứ Mẹ thì đời nào cho gợi ý), tôi mò đến lớp 8A thuộc khu vực cấp II. Người ta đang có ý định phá bỏ tòa nhà này để xây nên một khu thư viện dành cho cấp III. Nghe đâu cấp II giờ đã được dời sang chỗ khác rồi.
Cũ kĩ, và mục nát, đó là tất cả mà tôi có thể miêu tả về căn phòng này. Chán! Tôi ước chuyện này có thể kết thúc nhanh một chút, để tôi lại có thể quay về Mỹ và học Đại Học Thiên Văn của tôi. Thật tình mà nói thì tôi không hề có chút cảm tình gì với nơi này cả.
Được rồi! Tìm bí mật phải không? Để xem...theo giả thuyết cho thấy thì hầu hết các bí mật đều được giấu trên trần nhà, dưới đất, hay sâu trong tường. Nghĩa là tôi vẫn phải lục tung chỗ này lên sao trời? Tệ! Tệ ơi là tệ! Xâm nhập vào đây đã là chuyện bất hợp pháp, giờ mà còn xới tung nó lên nữa thì...
Tôi chợt dừng lại ở chiếc bàn có ba chỗ ngồi đặt ngay giữa lớp. Gợi ý thứ hai của ba, chiếc bàn có ba chỗ ngay giữa lớp. Tôi sờ tay lên mặt bàn đóng đầy bụi, tự hỏi cái bàn này thì có gì bí mật cơ chứ? Chợt, tôi dừng bước khi chân mình chạm vào một viên gạch trên đất. Viên gạch thì liền với sàn nhà, nhưng sao âm thanh mà nó để lại sau khi chân tôi bước qua lại khang khác với những nơi khác nhỉ? Nghe có vẻ như dầy hơn. Hn, bí mật đây sao?
Tôi cúi xuống, cố dùng một cái búa nhỏ mà mình mang theo để đập vỡ viên gạch. Nhưng mà, gây tiếng ồn sẽ thu hút được người khác. Cho nên tôi đã cẩn thận lót cái áo khoác của mình lên đó trước khi đập. Gạch vỡ! Xong! Hoàn hảo! Để coi...Hm, một cuốn sổ nhật ký à?
Trí tò mò đã khiến cho tôi ngồi xuống, từ tốn giở quyển sổ đó ra đọc.
Đập vào mắt tôi là những dòng chữ nắn nót. Điều này cho thấy khả năng nó được viết từ một cô gái là rất cao. Viết về cái gì nhỉ? Xem đã..
"Ngôi trường tôi đang theo học là một trường tư thục khá nổi tiếng. Có 3 yếu tố chính làm nên tên tuổi của trường. Yếu tố thứ nhất là số lượng họ sinh thành đạt trong tương lai đứng hàng đầu trong nước. Yếu tố thứ hai là diện tích của trường rộng không thể tưởng và yếu tố thứ 3, có hai bức tường ngăn cách giữa 3 cấp I, II và III. Tuy nhiên, không phải mấy bức tường đó làm nên yếu tố thứ 3 này, mà là một ngày nọ, hai bức tường kia đột ngột bị phá vỡ, cấp I, II và III bắt đầu chạm mặt nhau hàng ngày..."
....
Tôi gấp cuốn sổ lại. Bí mật của Thiên Vũ là đây sao? Chính là sự tồn tại của Queen, Princess, và Thanh Trâm. Minh Châu, Nữ Hoàng của Thiên Vũ đã chết, và người duy nhất sống sót sau trò chơi cổ tích tàn khốc này, chỉ có mỗi mình Minh Trúc mà thôi. Thật không ngờ, một ngôi trường danh tiếng như thế này lại có thể chôn sâu những chuyện động trời như thế. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Mẹ lại muốn tôi quay về đây. Có lẽ bà ấy muốn biết là Minh Trúc có sống tốt hay không. Vì dựa theo những gì trong cuốn nhật ký này ghi lại thì chuyện nảy đã qua ít nhất là 15 năm, lúc tôi còn đang nằm đâu đó trong bụng mẹ.
Cánh cửa bật mở, tôi giật mình đứng lên. Một người phụ nữ tuổi ngoài 30 đang tròn mắt nhìn tôi. Sau đó, đôi mắt bà cô ấy chuyển sang cuốn nhất kí trên tay tôi. Xong, bà ta mỉm cười để phá vỡ sự căng thẳng trên gương mặt tôi :
- Thật không ngờ, cuối cùng cũng có người tìm ra quyển nhật ký này.
Khoan đã...bà cô này biết về quyển nhật kí. Chẳng lẽ...
- Bà cô...à, không phải! Ý tôi là...cô chính là Minh Trúc, người viết cuốn nhật kí này?
Bà cô mỉm cười với tôi. Nụ cười thật hiền lành, và thật đẹp :
- Uh! Tôi nghe tin người ta sắp phá vỡ nơi này, cho nên định quay lại mang cuốn nhật ký này đi.
Tôi tỏ ra ăn năn :
- Xin lỗi...tôi không cố ý xem nó.
Bà cô nhè nhẹ lắc đầu :
- Không sao. Đây là chuyện vô tình, không liên quan tới cô bé.
Tôi dở khóc dở cười trước mấy chữ chuyện-vô-tình. Ôi, không biết chuyện gì sẽ xãy ra nếu tôi tiết lộ rằng đây không phải do tình cờ, mà tôi đã cố ý muốn khám phá ra nó nhỉ? Thôi, tốt nhất là tôi nên chôn luôn cái bí mật này cho rồi.
- Cô bé đã đọc hết nó?
Tôi gật đầu. Minh Trúc có vẻ hơi buồn, nhưng mặt khác, cô ấy hình như lại đang cố gắng che giấu nét buồn đó :
- Uhm, cũng nên như thế. Đã tới lúc rồi.
Tôi tỏ ra ngạc nhiên :
- Tới lúc?
Minh Trúc xua tay :
- Ah, không có gì đâu. Tôi phải đi! Cuốn nhật kí này...cô bé có thể giữ lại.
Tôi nhìn cuốn sổ trên tay mình. Giữ lại huh? Cũng tốt! Vậy thì tôi có thể mang nó về làm bằng chứng với bà mẹ độc đoán kia, rằng tôi đã tìm ra bí mật của Thiên Vũ rồi.
- Tôi có thể biết tên của cô bé được không?
Tôi thản nhiên đáp lại :
- Vũ Thiên!
Minh Trúc lẩm nhẩm một mình :
- Vũ Thiên...có người đang cố ý đặt tên cô bé theo tên của ngôi trường này thì phải.
Tôi gật gù :
- Có thể nói như vậy. Ba và Mẹ tôi trước đây đã theo học ở nơi này. Họ còn khá nổi tiếng vào thời đó nữa, dựa theo những gì cuốn nhật kí này viết thì là vậy.
Minh Trúc nhìn tôi :
- Nổi tiếng...Sau bộ ba Minh Châu, Thanh Trâm, và tôi thì chỉ còn Nhóm những người không thuộc phe Nữ Hoàng mà thôi. Việt An và Hoàng Lê là bố mẹ của cô bé phải không?
Tôi nheo mắt. Hn, Minh Trúc rất thông minh. Công nhận...những gì viết trong nhật ký này không gian chút nào. Học sinh của trường Thiên Vũ đều là những người tài xuất chúng.
- Tôi phải đi! Tạm biệt!
Xong, Minh Trúc quay lưng bỏ đi. Cánh cửa trước mặt tôi cũng khép lại. Minh Trúc...là một con người rất lạ lùng. Tôi khẽ nhún vai. Well, thì cũng có liên quan gì tới tôi đâu.
Vô tình, tôi làm rơi cuốn sổ trên tay mình xuống đất, và từ đó lại lòi ra thêm một tấm ảnh nữa. Tôi cầm lên quan sát. Hình chụp ba người con gái đang vui cười hạnh phúc bên nhau. Tôi đã đọc toàn bộ câu chuyện về họ, cho nên sẽ không khó để phân biệt được ai với ai trong ba người. Để coi...người bên trái cao nhất hiển nhiên là Thanh Trâm rồi. Người ở giữa mang vương miện sẽ là Minh Trúc, và cuối cùng, đương nhiên Minh Châu chứ ai. 15 năm trôi qua, Minh Trúc bây giờ nhìn khác với Minh Trúc của những ngày trước quá! Nhất là đôi mắt.
Đôi mắt...
Đợi đã! Đôi mắt...
Hình ảnh một người phụ nữ diệu hiền vừa mới đứng nói chuyện với tôi cách đây không lâu chợt tái hiện lại. Đôi mắt của bà ấy không giống với Minh Trúc. Nó giống với Minh Châu hơn. Chuyện gì xãy ra vậy? Tại sao...
Nhưng tôi đã không phải tự hỏi mình quá lâu, khi phát hiện ra trang cuối cùng của cuốn nhật ký đã được viết bằng một nét chữ khác...
...
Nụ hôn của Minh Châu mang đến cho tôi một cảm giác hoàn toàn khác. Nó có gì đó nồng nàn và tha thiết hơn. Nó khiến cho tim tôi đập mạnh, thật mạnh, và mặt tôi thì nóng bừng. Nhưng cơ bản mà nói, tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn thỏa mãn khi hôn Minh Châu. Như thế có được gọi là yêu hay không?
Tôi..yêu Minh Châu?
Không! Tôi không thể làm như vậy được. Còn Thanh Trâm thì sao? Bạn ấy vì tôi mới chết. Tại sao? Sao tôi lại có thể phũ phàng phản bội Thanh Trâm như thế chứ? Tôi ghét! Tôi ghét chính bản thân mình ghê gớm.
"Hãy kết thúc chuyện này. Giết Minh Châu!"
Những lời của Việt An vẫn còn vang vọng trong đầu tôi. Phải rồi, tôi phải kết thúc tất cả chuyện này, tôi phải giết Minh Châu.
Nhưng...
Tại sao? Sao tim tôi lại nhói lên từng cơn đau buốt như thế này? Chuyện gì đã xãy ra với tôi vậy? Sao tôi còn ngần ngừ không ra tay chứ?
"Hãy kết thúc chuyện này. Giết Minh Châu!"
Không...tại sao? Tại sao? Không...
Minh Châu chấm dứt nụ hôn đầy nước mắt khi bất thần nhận ra tôi đã không còn đủ hơi sức để tiếp tục nữa. Và, đó cũng là lúc tôi ngã xuống. Cơn đau ở tim đã biến mất. Thay vào đó, tôi thấy nhoi nhói ở bụng mình nhiều hơn. Thứ chất lỏng màu đỏ đặt quánh, nóng ấm, chảy dài trên bàn tay đang ôm lấy vết thương của tôi. Cơn đau làm cho tôi thấy kiệt sức.
- Minh...Minh Trúc! Minh Trúc! Tại sao? Sao bạn lại làm như vậy?
Minh Châu lập tức ôm chầm lấy tôi. Tôi nhìn lên gương mặt đầy lo lắng của bạn ấy. Y như Thanh Trâm, Minh Châu cũng hết lòng quan tâm cho tôi. Bạn ấy cũng yêu tôi.
- Tại sao?
Minh Châu đang khóc. Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy Minh Châu khóc vì tôi. À, không phải! Tôi đã từng thấy một lần rất lâu trước đây rồi. Nhưng lần này đặc biệt hơn. Những giọt nước mắt đó là thật tâm bạn ấy, vì tôi mà rơi. Tôi đặt tay lên mặt Minh Châu, thều thào bằng một giọng yếu ớt :
- Sống...Minh Châu nhất định phải sống cho tốt nhé! Hãy sống bằng thân phận của tôi. Thay tôi mà sống tốt. Tôi...yêu Minh Châu. Tôi yêu bạn.
Bàn tay tôi rơi xuống. Người tôi nhẹ hẫng. Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng Minh Châu thét lên thảm thiết. Bạn ấy đang gọi tên tôi.
Minh Châu...muộn rồi, tôi đã không còn đủ sức để mở mắt nữa. Vĩnh biệt bạn, Minh Châu.
....
"Đây sẽ là bí mật lớn nhất mà tôi chôn vùi trong ngôi trường này. Nếu một ngày nào đó, có ai đó tìm ra nó, thì tôi sẽ ngay lập tức đi theo bạn, Minh Trúc."
....
Tôi lặng người khi phát hiện ra sự thực này. Vậy ra....người chết 15 năm trước không phải là Minh Châu, mà là Minh Trúc, người viết cuốn nhật kí này. Sao tôi lại có thể bỏ qua chi tiết khuôn mặt hai người giống hệt nhau nhỉ? Tệ thật! Tôi là người phát hiện ra bí mật này, nghĩa là Minh Châu sẽ...
"Uhm, cũng nên như thế. Đã tới lúc rồi."
Khỉ thật! Tôi phải lập tức đuổi theo Minh Châu ngay!
Ouch! Gì thế này? Cái cửa...đã bị khóa lại từ lúc nào vậy? Mở ra! Mở ra! Mở ra nào!
Bí thế, tôi đành dùng búa phá cửa, với hy vọng có thể bắt kịp Minh Châu và ngăn cô ấy lại.
...
Khu nghĩa trang của Học Viện Thiên Vũ lúc đó...
- Lâu quá mới gặp bạn, Minh Trúc!
Minh Châu ngồi xuống bên cạnh một ngôi mộ trắng, cạnh bên còn có mộ của một người khác :
- Và cả bạn nữa, Thanh Trâm.
Minh Châu mỉm cười dịu dàng với những nấm mồ trước mắt mình :
- Tới rồi! Người tìm ra bí mật của Học Viện Thiên Vũ đã xuất hiện. Thật tốt quá!
Đoạn dựa người vào tấm bia của Minh Trúc và thì thầm :
- 15 năm! Hai người đã có thể đi cùng nhau 15 năm, nhẫn tâm bỏ tôi lại một mình. Minh Trúc à, "sống thật tốt" mà bạn trăn trối, tôi không thể làm được. Cuộc sống này thật vô nghĩa khi không có bạn bên mình. Mười lăm năm nay, tôi luôn sống trong day dứt ăn năn. Tôi thấy chết đi như bạn và Thanh Trâm, có khi lại còn sướng hơn đấy.
Và nhắm mắt lại :
- Nhưng không sao...vì tôi sẽ đi theo hai người ngay đây. Minh Trúc, tôi xin lỗi. Tôi biết bạn không thể lựa chọn giữa Thanh Trâm và tôi. Vậy thì tôi không ép bạn phải chọn nữa. Tôi thấy nhớ cái lúc ba người chúng ta đi bên nhau quá! Tôi sẵn sàn đánh đổi tất cả để có lại những tháng ngày vui vẻ như thế. Tôi yêu bạn, Minh Trúc.
...
Lúc tôi tìm đến nơi thì đã quá muộn. Minh Châu đã gục chết vì thuốc độc trên mộ của Thanh Trúc. Trễ rồi...tôi đã quá trễ...
Chết tiệt! Tất cả là lỗi do tôi.
Điện thoại reo. Người gọi là Mẹ.
- Mẹ!
Đầu dây bên kia, giọng Mẹ vang lên :
- Vũ Thiên, con thế nào rồi? Đã tìm ra cái bí mật mà mẹ nói chưa?
Nhìn xác Minh Châu, ngẫm nghĩ một lúc, tôi hỏi thẳng :
- Mẹ biết chuyện này từ trước rồi, phải không? Mẹ biết Minh Châu vẫn còn sống?
Việt An cười :
- Hm, con đang nói gì vậy?
- Đừng dối con! Mẹ biết! Biết tất cả! Mẹ biết Minh Trúc yêu Minh Châu, và sẽ không nỡ ra tay giết Minh Châu. Đúng không?
Tôi gần như hét lên giận dữ với mẹ, một hành động mà chưa bao giờ tôi dám làm. Mẹ im bặt. Nhưng rồi một lúc sau, mẹ thành thật thừa nhận :
- Đúng vậy!
Tôi không còn tin vào tai mình nữa. Hóa ra bí mật của Thiên Vũ là đây. Mẹ chỉ muốn mượn tay tôi để giết Minh Châu thôi. Mẹ đã biến tôi thành một tội nhân mất rồi.
- Còn ba con thì sao?
- Cũng biết!
- Hai người...hai người làm vậy là có ý gì chứ?
- Để trả thù. Cô Hoàng Yến của con đã chết dưới tay Minh Châu, và chúng ta muốn báo thù. Giờ thì con lập tức quay về Mỹ ngay đi, Vũ Thiên. Nè, con còn đó không? Vũ Thiên? Vũ Thiên? Trả lời mẹ đi, Vũ Thiên!
Tôi ném chiếc điện thoại đi thật xa. Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào cho chuyện này hết. Tôi đấm mạnh tay mình xuống đất. Máu chảy ra. Nhói đau.
Quỳ trước ba người chết ngay mắt mình, tôi bật khóc...
....
Tôi chôn Minh Châu cạnh bên Minh Trúc, nghĩa là giờ đây, mộ ba người lại được đặt cạnh nhau, y như trong bức hình mà tôi tìm thấy.
- Yên nghỉ đi, Thanh Trâm, Minh Trúc, và Minh Châu. Từ nay trở đi, sẽ không còn ai chia cắt ba người nữa. Các người sẽ lại ở bên nhau như ngày xưa.
Xong, tôi châm lửa đốt tấm hình ba người chụp chung. Nhìn ngọn lửa đang liếm láp dần nụ cười của cả ba, tôi quay mặt bỏ đi. Kết thúc thật rồi.
"Ba, Mẹ, con đã quyết định rồi. Con sẽ theo học ở Học Viện Thiên Vũ. Con không về Mỹ nữa."
....
Ngày khai giảng năm học mới.
- Lớp nào? Lớp nào? Mình sẽ học lớp nào đây?
Một đống người chen chân nhau trước tấm bảng phân lớp. Thiệt là nhố nháo. Tôi khẽ buông một tiếng thở dài, rồi sải chân đi về phía đám đông đó.
- Bạn đang tìm lớp à? Tên bạn là gì?
Một cô gái xinh đẹp có nụ cười như Thiên Thần cất tiếng hỏi tôi. Tôi đáp lại :
- Vũ Thiên! Hoàng Vũ Thiên!
Cô ấy mỉm cười :
- Được rồi...để tôi giúp bạn.
Xong, cô gái bước tới chỗ đám đông, nhẹ giọng nói :
- Xin phiền các bạn một chút.
Không hiểu sao tất cả mọi người đều tránh ra một bên, nhường đường cho cô gái. Cô gái nhìn lên cao, dò tìm một hồi rồi quay sang tôi :
- Bạn sẽ học lớp 8A.
Lớp 8A...đây sẽ là một lớp như thế nào nhỉ?
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro