X - Press 4
Vì cấp III khá bận rộn với kì thi cuối năm cho nên việc tuyên bố vấn đề Princess của học viện Thiên Vũ tạm thời gác lại cho năm học sau. Cuộc sống của tôi cũng không có gì thay đổi, cho tới một ngày trời đẹp tuyệt, cô hệu trưởng đã cho gọi tôi và Minh Châu lên phòng.
- Open Day của học viện Thiên Vũ?
Tôi lập lại một lần nữa để xem mình có hiểu nhầm gì trong chuyện mà cô hiệu truởng vừa tuyên bố hay không. Nhưng phản ứng cho thấy là không. Vì cô hiệu trưởng vẫn rất điềm nhiên, và Minh Châu cũng mỉm cười như mọi khi. Nghĩa là chỉ có mình tôi bị bất ngờ trước chuyện này.
- Đúng vậy! Tôi quyết định tổ chức một Open Day cho trường Thiên Vũ. "Tuần Lễ Hòa Bình" tuy đã giúp cho 3 cấp hòa hợp tốt với nhau, nhưng cũng qua đó, chúng ta đã mất đi một số lượng lớn những học sinh ưu tú.
Nghe đến đây, tôi tự nhiên thấy xấu hổ. Cô hiệu trưởng đang nói đến tôi và "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng". Tôi cúi mặt, cô nói tiếp :
- Cho nên mục đích lần này của Open Day chính là thu hút những học sinh giỏi đến với Thiên Vũ. Em còn thắc mắc gì không?
Tôi lắc đầu ngoầy ngoậy. Đây là lỗi của tôi mà. Tôi thật không còn gì để phàn nàn hết. Cô hiệu trưởng thở dài :
- Trường Thiên Vũ từ trước tới nay chưa bao giờ tổ chức Open Day cho bên ngoài hết, nhưng đây là một ngoại lệ duy nhất chưa từng có, cũng giống như việc những bức tường bị phá vỡ vậy. Năm học này có quá nhiều thay đổi, phải không?
Tôi biết cô hiệu trưởng cũng rất lo lắng cho học viện Thiên Vũ. Cô nhìn sang hai chúng tôi :
- Lần này làm khó cho hai em rồi. Nhưng vì cấp III hiện nay không có thời gian, cho nên toàn bộ hoạt động tổ chức, tôi sẽ giao lại cho em xử lý.
Tôi nhìn sang Minh Châu. Tôi gật đầu :
- Uh, Minh Châu sẽ làm rất tốt chuyện này.
Minh Châu mỉm cười với tôi :
- Hình như Minh Trúc hiểu nhầm ý cô hiệu trưởng rồi đó.
Tôi ngơ ngác. Cô hiệu trưởng khôg biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi. Một tay cô đặt lên vai tôi. Cô nói :
- Đúng vậy! Tôi đang nói tới em đó, Princess. Tôi không nói Minh Châu.
Hơn bao giờ hết, mắt và mồm tôi mở to như thế này.
- Em...em à?
Cô hiệu trưởng gật đầu. Quay sang, Minh Châu cũng gật đầu. Tổ chức Open Day...nhưng tôi phải làm gì đây?
Sau đó nữa, Minh Châu, Thanh Trâm và tôi đã có một buổi nói chuyện với nhau về vấn đề này. Khu vực cấp I và cấp II đã thi xong kì thi cuối năm, với lại ba chúng tôi cũng có chuyện quan trọng để làm, cho nên cả ba được đặc cách không phải đến lớp. Thanh Trâm hỏi :
- Vậy sắp tới Minh Trúc tính làm gì?
Tôi lắc đầu ngán ngẩm :
- Tôi không biết...Tổ chức Open Day ở một ngôi trường bình thường đã là một việc khó, huống chi trường Thiên Vũ lại rộng lớn như vậy.
Minh Châu cười :
- Nếu Minh Trúc e ngại vì diện tích của trường thì dễ giải quyết thôi.
Cả hai chúng tôi cùng nhìn Minh Châu. Minh Châu đặt cuốn sách đang đọc dở lên bàn :
- Cứ nêu ra ý tưởng của bạn và hoạch định tất cả các hoạt động cho Open Day, cứ nghĩ rằng bạn đang tổ chức cho một ngôi trường nhỏ. Vì nếu để diện tích ảnh hưởng đến suy nghĩ của bạn như vậy thì vấn đề sẽ không được giải quyết đâu.
Tôi chớp mắt nhìn Minh Châu. Ý bạn ấy là sao nhỉ?
- Đừng nhìn nhận nó ở một khí cạnh xa vời như vậy. Chỉ cần cố gắng làm cho tốt dù một việc nhỏ, nó cũng sẽ tự động dẫn bạn đến với thành công.
Tôi hỏi lại :
- Vậy tôi nên làm gì?
Minh Châu nghiêng đầu mỉm cười :
- Làm những gì bạn cho là tốt nhất. Không phải Minh Trúc rất giỏi khoản này sao?
- Khoản gì cơ?
- Làm cho mọi người vui.
Làm cho mọi người vui. Ah, đúng rồi! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Đúng là tôi nên chú ý đến tâm trạng và cảm nghĩ của những người tham dự Open Day hơn là chú trọng vần đề hình thức. Minh Châu đã giúp tôi nhận ra một điều rất quý giá.
Hai ngày sau đó, bảng thông báo của trường đăng thông tin về Open Day. Mọi người bắt đầu giúp tôi chuẩn bị cho ngày này. Tôi rất háo hức mong chờ...
Hai tuần lễ sau, trước cổng trường Thiên Vũ treo lên một dải ruy-băng lớn với dòng chữ "Open Day - Welcome". Tôi đã làm việc với phòng kĩ thuật về hệ thống an ninh của học viện Thiên Vũ. Hôm nay cửa ra vào sẽ ở chế độ tự do, nghĩa là chúng tôi không cần phải dùng thẻ học sinh để đăng nhập. Thêm một chi tiết nữa mà tôi quên chưa giới thiệu. Thật ra trường Thiên Vũ có một hệ thống an ninh vững vàng và nghiêm túc như vậy là bởi vì trường mờ cửa 24h một ngày, và 7 ngày 1 tuần. Điều đó có nghĩa là bình thường, chúng tôi có thể đến trường bất cứ lúc nào, miễn là mỗi người chúng tôi sở hữu một tấm thẻ học sinh để đăng nhập mỗi khi ra vào. Không có thời gian để giải thích thêm nữa. Lúc này thì tôi đang rất bận rộn với việc giúp đỡ mọi người chấn chỉnh lại các gian hàng.
Hôm nay là một ngày hết sức đẹp trời, cô hiệu trưởng đứng cùng với Minh Châu và Thanh Trâm, nhìn bao quát xung quanh. Cô hiệu trưởng tự dưng buông một tiếng thở dài :
- Tôi có đặt quá nhiều niềm tin vào Pricess hay không nhỉ?
Minh Châu mỉm cười. Cô hiệu trưởng quay sang hỏi :
- Em thấy sao, Minh Châu?
Minh Châu vẫn giữ nguyên nụ cười đó :
- Cô lo lắng à?
Cô hiệu trưởng lắc đầu chán nản :
- Vậy chứ em bảo tôi phải làm sao đây? Tự nhiên một ngày Open Day long trọng như thế này lại biến thành hội chợ là sao?
Quả đúng như cố hiệu trưởng nói, tôi đã vạch định kế hoạch biến trường Thiên Vũ thành một hội chợ cho mọi người đến vui chơi. Tôi cho tổ chức những gian hàng trò chơi và bán thức ăn cho những người đến tham quan. Ngoài ra, vườn thú cấp I, khu giải trí cấp II và toàn bộ khu hồ bơi cấp III cũng được mở ra tự do cho mọi người tham dự. Đúng với tên gọi của nó, một Open Day - Cuộc Mở Cữa Toàn Diện.
Trái với cô hiệu trưởng, Minh Châu lại rất lạc quan :
- Cứ chờ cho hết ngày hôm nay sẽ rõ. Nếu có bất cứ trục trặc gì, em sẽ lãnh lấy hậu quả. Cô không cần lo lắng đâu.
Cô hiệu trưởng nhìn Minh Châu một hồi rồi quay đi :
- Vậy hôm nay tôi giao lại toàn bộ cho các em. Dù sao thì học viện Thiên Vũ cũng là của em. Em tùy ý quyết định đi!
Đợi cô hiệu trưởng đi khỏi, Minh Châu nói :
- Đi thôi!
Thanh Trâm im lặng nhìn theo Minh Châu. Hiểu ý, Minh Châu giải thích thêm :
- Mục đích của hôm nay là thư giãn mà. Đương nhiên chúng ta cũng phải chơi cho vui rồi, đúng không?
10 sáng, khu vực cấp III...
- Đúng là trường đứng hạng đầu có khác. Rộng lớn thật!
Một nhóm 4 người con trai mặc đồng phục trường khác đi chung với nhau. Một anh trông nổi trội nhất là người vừa lên tiếng. Anh chàng này lại tiếp tục suýt soa :
- Giá như mình cũng đuọc học trong một ngôi trường như thế này nhỉ? Trường Thành Nam thật quá nhỏ bé dành cho một kẻ đa tài như mình. Nếu là nơi này, tin chắc mình có thể tìm thấy...vài mối tình đầu thơ mộng.
Một người khác nhép môi :
- Phi Long à, cậu quên mục đích chính của chúng ta hôm nay rồi sao?
Anh chàng tên Phi Long quay lại :
- Quên hồi nào?!? Tôi đang quan sát xung quanh, các cậu không thấy à?
- Hy vọng là vậy.
Phi Long bắt đầu ca cẩm :
- Chán thật! Sao các cậu cứ hay chì chiết tôi vậy? Cứ làm như người ta là con nít không bằng. Tôi dù sao cũng là trưởng nhóm mà.
Một người khác cười hiền lành :
- Yên tâm! Tụi này vẫn nhớ cậu là người đứng đầu thông minh nhất chứ! Chỉ mỗi tội hay mơ mộng quá mức và tự đề cao mình quá trớn thôi.
- Thanh Long, tôi bắt cậu phải rút lại ngay những lời vừa rồi.
Anh chàng tên Thanh Long quay đi :
- Oh, xin lỗi nhé! Tính tôi thật thà ghê lắm! Tôi không thích nói dối bao giờ đâu.
- Cậu...
- Hai người có thôi đừng cãi nhau nữa được không? Nếu không phải vì lủng củng nội bộ thì giờ này chúng ta cũng không bị lạc đường đâu.
Nhìn lại, cả bọn mới chực nhớ ra là mình đang bị lạc đường. Thanh Long gật gù :
- Lúc nào thì Kim Long cũng có lý nhất! Vậy giờ làm sao đây?
Kim Long hỏi lại :
- Sao là sao? Ai đang cầm bản đồ trường Thiên Vũ vậy?
Phi Long chỉ tay sang một anh chàng còn lại :
- Là Hoàng Long đó! Nó đang dò bản đồ kìa.
Anh chàng mang kính Hoàng Long đang vùi mặt vào tấm bản đồ ngoằn nghoèo những đường mực đen. Kim Long hỏi :
- Tìm ra chưa?
Hoàng Long tặc lưỡi :
- Ra rồi! Nhưng không chắc. Nếu như tôi không nhầm thì đường ra là ở ngay phía trước.
Đoạn chỉ tay về phía trước. Cả bọn nhìn lên và trông thấy tôi đang đứng đó. Thanh Long tỏ ra nề phục thằng bạn của mình :
- Cậu tài ghê! Nói trúng phóc! Chúng ta tìm được một học sinh của trường Thiên Vũ thì không sợ lạc nữa rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn họ. Kim Long nói :
- Đến hỏi đường đi! Hình như là học sinh cấp II. Đồng phục màu xanh lá cây đó. Tôi nghĩ chúng ta có thể hỏi thêm về Princess từ cô gái này.
Phi Long vội kéo Kim Long lại :
- Để tao! Đối với các cô gái xinh đẹp thì tao là người giỏi nhất! Chờ đi! Rồi nàng sẽ khai ra tất tần tật những thông tin mà tụi mình cần biết.
Cả bọn quyết định tiến tới chỗ tôi. Phi Long mỉm cười, một nụ cười khá chuyên nghiệp :
- Chào em.
Tôi cúi đầu :
- Chào các anh!
Im lặng...5 giây sau, Phi Long nói tiếp :
- Em rãnh không? Có bạn trai chưa? Chúng ta đi uống nước với nhau nha! Anh là Phi Long, lớp 11 trường Thành Nam, còn em?
Tôi lùi về sau theo phản xạ. Thanh Long nắm áo Phi Long kéo hắn ra phía sau :
- Mày thôi đi! Làm người ta sợ kìa.
Hoàng Long là người tiếp theo nói chuyện với tôi :
- Ơ...chào! Chúng tôi là học sinh của trường Thành Nam. Chúng tôi đang bị lạc đường. Không biết cô bé có thể...
- Minh Trúc!
Tôi nhìn ra sau. Thanh Trâm đã tìm ra tôi. Tôi mừng rỡ :
- Thanh Trâm!
Phi Long háo hức :
- Trường Thiên Vũ toàn những cô gái xinh như thế này sao?
Thanh Long gườm Phi Long :
- Cậu mà không im miệng thì tôi sẽ trói cậu lại và nhét giẻ vào mồm ngay lập tức.
Thanh Trâm đến gần :
- Bạn đi đâu vậy? Tôi đang tìm bạn.
Tôi cười gượng :
- Tôi chỉ muốn đi dạo một chút thôi, nhưng sau đó thì bị lạc.
Thanh Trâm xoa đầu tôi :
- Lúc nào cũng vậy! Thôi được, tôi dắt bạn về.
- Hay quá! Cám ơn Thanh Trâm!
Kim Long không tin vào tai mình :
- Thật hay đùa vậy? Cô bé là học sinh của trường Thiên Vũ mà cũng bị lạc sao?
Tôi cúi mặt. Thanh Trâm nhìn họ :
- Các người là ai?
Hoàng Long tự giới thiệu :
- Chúng tôi là nhóm "Long Tứ" của trường Thành Nam. Ah, nếu...ờ...nên gọi cô là gì nhì? Hình như cô không phải là học sinh cấp II đâu ha! Nhưng mà...
Tôi hiểu ý họ. Thanh Trâm trông cứ như một học sinh cấp III với chiều cao 1m7, nhưng bạn ấy lại đang mặc đồng phục cấp II. Thanh Trâm quay đi :
- Đừng thắc mắc! Nếu các người cũng bị lạc đường thì đi theo tôi.
Thanh Trâm bỏ đi. Họ ngẩn ngơ nhìn theo. Kim Long hỏi :
- Giờ tính sao?
Thanh Long cười :
- Câu có muốn bị lạc đường nữa không?
- Đương nhiên không rồi.
- Vậy thì mau đi theo cô ta nhanh lên!
Cả bọn lục đục chạy theo...
12h trưa cùng ngày, khu vực cấp II...
- Đây chính là khu vực cấp II, trung tâm của lễ hội rồi.
Một nhóm 4 người cả nam lẫn nữ đang đứng ngay hội trường của khu vực cấp II. Một cô gái trong nhóm hỏi :
- Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây, Thiên Long?
Người có tên Thiên Long nhìn xung quanh :
- Không biết! Mỹ Liên có ý tưởng gì không?
- Mục đích lần này của chúng ta không chỉ tới tham quan học viện Thiên Vũ. Tâm điểm chính là Princess của học viện Thiên Vũ.
Thiên Long gật gù :
- Tuấn Khải nói đúng! Vậy chúng ta bắt đầu với Princess đi. Nhưng phải tìm cô ta ờ đâu đây? Cấp II cũng không phải nhỏ đâu.
Anh chàng còn lại trong nhòm đăm chiêu :
- Mọi người nghĩ xem mình có thể hỏi một học sinh cấp II được không?
Thiên Long suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Không được! Nếu để họ biết được chúng ta đến đây là vì Princess, tôi nghĩ nhiệm vụ thăm dò Princess sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Tôi có ý này hay lắm!
Mỹ Liên hỏi ngay :
- Ý gì?
Thiên Long cười tự tin.
Khu vực ẩm thực...
Hoàng Tân vẫn chưa hiểu kế hoạch của Thiên Long :
- Tại sao chúng ta lại bắt đầu từ đây?
Thiên Long trả lời :
- Vì đây là khu vực bận rồn nhất. Nếu họ bận, tâm trí họ sẽ không suy nghĩ quá nhiều thứ. Như vậy sẽ dễ khai thác thông tin hơn. Ah, có ai thấy đói không?
Mọi người gật đầu. Thiên Long cười :
- Hay lắm! Vậy chúng ta đi ăn thôi! Để xem...hàng Cá Viên kia là đông nhất! Chúng ta đến đó đi.
Phải mất chừng 10 phút xếp hàng thì mới đến lượt họ. Thiên Long nói :
- Làm ơn cho chúng tô 10 phần!
Tôi cười :
- Có ngay!
Vì hàng bán Cà Viên quá bận rộn cho nên tôi đã chủ động vào giúp. Ban đầu mọi người còn e dè. Nhưng vì bận quá nên không ai còn câu nệ chuyện tôi là Princess hết. Tôi đã bảo với mọi người rằng hôm nay đừng quan tâm việc tôi có là Princess hay không. Chúng tôi đang giúp nhau giúp Open Day của học viện Thiên Vũ thành công.
Thiên Long quay sang nói nhỏ với Tuấn Khải :
- Bây giờ là lúc nè.
Rồi quay sang tôi :
- Các cô bán đắt quá! Chắc chắn Cá Viên ngon lắm đây!
Tôi mỉm cười. Thiên Long vờ nhìn xung quanh và bắt đầu ngợi khen :
- Nghe nói Open Day lần này là do học sinh tổ chức. Chuyện này có thật không?
Tôi gật đầu :
- Vâng! Tất cả đều là do mọi người nổ lực với nhau.
Thiên Long suýt soa :
- Hay thật! Lần đầu tiên tôi nghe nói đến một lễ hội do học sinh hoạch định mà lại tiến triển tốt như vậy đó. Nghe nói người tổ chức là Princess của học viện Thiên Vũ phải không?
Phía sau lưng họ, rất nhiều người đang hối thúc :
- Nè! Mấy người mua xong chưa? Xong rồi thì đi nhanh đi! Còn nhiều chuyện nữa! Tụi này chờ lâu lắm rồi.
Bất đắc dĩ, Thiên Long và nhóm bạn của mình đành rời đó. Thiên Long bực mình :
- Còn một chút nữa thì kế hoạch của chúng ta thành công rồi.
Tuấn Khải cười :
- Bỏ đi! Ngay từ đầu tôi đã thấy kế hoạch này không ổn rồi. Nếu họ bận như vậy thì đương nhiên cũng sẽ không có thời gian trả lời chúng ta nhiều thứ, đúng không?
Thiên Long ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu :
- Uh, cách này đúng là không ổn. Nhưng sắp tới chúng ta phải làm gì đây?
Mỹ Liên lắc đầu :
- Không biết...nhưng chuyện đó tính sao được không? Tôi đói lắm!
Vậy là cả bọn quyết định tàm gác chuyện Princess sang một bên đề cùng nhau ngồi ăn trơi với món Cá Viên. Hoàng Tân vui vẻ :
- Ngon ghê! Nếu lần sau họ tổ chức Open Day nữa, tôi nhất định sẽ tới.
Trong khi Thiên Long còn đang bận suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào :
- Đừng lo ăn nữa. Hôm nay chúng ta không phải tới đây để ăn đâu.
Tuần Khải chen vào :
- Nhưng có thực mới vực được đạo. Đừng lo! Princess vẫn ở đây. Cô ấy không chạy đi mất đâu mà lo.
Cười...
2h trưa, vẫn còn đang trong khu vực cấp II...
- Lần này chúng ta nhất định phải xem Princess của trường Thiên Vũ lợi hại tới mức nào.
Một nhóm 5 cô gái đang đứng cạnh nhau đưa mắt quan sát chung quanh. Một cô trong số đó hỏi :
- Nhưng biết tìm Princess ở đâu bây giờ, Trường Bình?
Trường Bình, người vừa tuyên bố sẽ tìm ra Princess trả lời :
- Về chuyện này...tôi chưa nghĩ ra. Trước kia học viện Thiên Vũ chia làm 3 phân khu với 3 cấp, mình còn dễ tìm hơn. Nhưng bây giờ thì 3 cấp đã thống nhất, khó mà đoán được cô Pincess đó ở đâu lúc này. Lập Trân có ý kiến gì không?
Cô gái tên Lập Trân là người có khuôn mặt y như Thiên Sứ. So với Minh Châu, cô ta phải nói là ngang ngửa. Lập Trân mỉm cười :
- Lần trước chúng ta đã được dip ghé thăm học viện Thiên Vũ trong cuộc thi xếp hạng trường, nhưng lúc đó chỉ gặp Minh Châu và Thanh Trâm, không thấy Princess. Nhưng tôi nghĩ Princess chắc chắn có liên quan đến hai người này. Hay là chúng ta thử tìm họ trước đi.
Một trong số đó gật đầu :
- Lập Trân nói rất đúng! Vậy...Ngọc Hân à, bạn rành lối đi trong học viện Thiên Vũ nhất. Bạn nghĩ xem Minh Châu và Thanh Trân đang ở đâu?
Trường Bình tặc lưỡi :
- Thanh Linh à, rành đường đi không có nhgiã là biết họ đang ở đâu. Đừng hỏi khó Ngọc Hân như vậy.
Ngọc Hân cúi mặt :
- Họ...trước mặt.
Cả bọn nhìn ra sau, và cùng nhau giật mình. Thanh Trâm và Minh Châu quả nhiên đang đứng trước trước mặt họ y như lời của Ngọc Hân đã nói. Lập Trân mỉm cười với Minh Châu. Minh Châu cũng đáp lại. Trường Bình thợ phào nhẹ nhõm :
- Sao tự nhiên hai người xuất hiện đột ngột vậy?
Minh Châu nghiêng đầu :
- Như vậy không phải đúng như mong đợi của mọi người sao? Chẳng phải các bạn cũng đang tìm chúng tôi sao?
Thanh Linh cười :
- Đúng là Minh Châu, luôn luôn làm cho người khác bất ngờ nhưng không nói được gì. Bạn chẳng thay đổi chút nào hết.
Minh Châu đáp lại :
- Cũng như mọi người thôi. Nhưng không ngờ một Open Day bình thường như vậy mà lại thu hút được "Ngũ Long Công Chúa" của học viện Ngọc Diệp ghé thăm. Điều này còn bất ngờ hơn nhiều đó.
Trường Bình nhe răng cười :
- Ơ...đang đi dạo ngoài đường tự nhiên thấy Open Day nên vào xem thử thôi mà. Tổ chức tốt lắm!
Minh Châu thôi không cười nữa :
- Các bạn đến thăm Princess của chúng tôi phải không?
Giật mình đợt hai. Minh Châu rất hay làm cho người khác sợ bằng cách bất ngờ đi vào vấn đề chính.
- Ơ...làm gì có!
Trong khi Lập Trân lại tỏ ra như không có gì. Lập Trân cười :
- Open Day của trường Thiên Vũ tổ chức tốt như vậy, đương nhiên chúng tôi rất tò mò về người có tên gọi là Princess rồi.
Tất cả cùng nhìn Lập Trân. Cô nàng vẫn thản nhiên như không :
- Và lý do khiến cho cái Open Day này thu hút được nhiều người như vậy là bởi vì trong lịch sử của học viện Thiên Vũ xưa nay chưa bao giờ có Open Day. Không biết mục đích lần này là gì đây?
Hình như chỉ có Lập Trân mới có đủ khả năng nói chuyện ngang hàng với Minh Châu như thế này. Có lẽ vì lý do đó mà học viện Ngọc Diệp, nơi mà "Ngũ Long Công Chúa" đang theo học mới đứng hàng thứ 2, chỉ sau Thiên Vũ.
- Cần phải giải thích sao? Trường Thiên Vũ có một Princess giỏi như vậy, đương nhiên chúng tôi phải lấy làm hãnh diện chứ.
Im lặng...hoàn cảnh này cứ y như là Rồng và Hổ đang tranh đấu với nhau vậy. Không khí cực kì nặng nề mặc dù hai nhân vật chính vẫn đang cười rất hiền lành. Cái này có thể được xem là sự bình yên trước cơn bão.
- Vậy mọi người cứ chơi cho vui nhé!
Cuối cùng thì Minh Châu cũng kết thúc mẫu đối thoại này.
- Chúng ta đi thôi!
Những cô gái nhìn theo cho tới khi bóng Minh Châu khuất dần. Trường Bình quay sang Lập Trân :
- Vậy thật ra Open Day là nhằm mục đích gì?
Lập Trân lắc đầu :
- Tôi cũng không rõ nữa. Nghe như thể họ muốn khoe Princess của mình. Nhưng tôi không nghĩ đơn giản như vậy đâu.
- Tại sao?
Ngọc Hân trả lời thay :
- Princess...biến mất...
- Hả?!?
Thanh Linh giải thích :
- Những Princess trước đây đều đã biến mất. Chuyện gì đã xãy ra với họ?
Cô gái cuối cùng, nãy giờ vẫn im hơi giờ mới lên tiếng :
- Cái này thì chỉ có Minh Châu mới có câu trả lời rồi. Tôi nghĩ việc cần làm nhất bây giờ là tìm Princess trước đã.
- Uh! Nhưng bắt đầu từ đâu đây?
Ngay lúc này, tôi đang giúp nhóm kịch nghệ phát những tờ bướm quảng cáo cho buổi diễn chiều nay. Họ cũng rất bận rộn, mà tôi thì lại đang rãnh, cho nên tôi muốn giúp họ một tay. Nhóm "Ngũ Long Công Chúa" nhìn thấy tôi. Thanh Linh đề nghi :
- Học Sinh cấp II kìa! Tới hỏi thử xem sao.
- Uh!
Vừa trông thấy họ, những học sinh từ trường khác đến, tôi đã vui vẻ đưa ngay những tờ quảng cáo của nhóm kịch nghệ :
- Vở diễn Princess of the Kingdom! Hy vọng các bạn sẽ đến dự.
Trường Bình nhận lấy :
- Cám ơn bạn. Ah, vậy bạn có biết Princess hiện đang ở đâu không?
Princess? Họ đang hỏi Princess trong vở diễn sao? Diễn viên khoa kịch nghệ của trường tôi khá nổi tiếng. Nãy giờ cũng có nhiều người tìm lắm rồi.
- Ở bên kia kìa!
Chắc là họ muốn xin chữ kí.
- Vậy à? Cám ơn nhiều lắm!
- Không sao!
Họ vội vàng chạy theo cô gái đang mặc bộ đồ hóa trang Princess của nhóm kịch nghệ, hiện đang bị bu quanh bởi rất đông người. Tôi cười tít mắt. Họ sẽ đến xem buổi diễn chiều này. Tôi cho là vậy.
Trong khi đó, Minh Châu ờ một chỗ khác...
Thanh Trâm nói :
- Theo báo cáo thì đại diện của trường Thành Nam, nhóm "Long Tứ" và đại diện của trường Anh Đức, nhóm người của Thiên Long cũng đã có mặt ở đây.
Minh Châu nhíu mày :
- Công Thêm "Ngũ Long Công Chúa" của học viện Diệp Lục nữa...tôi đã không tính trước được chuyện này sẽ xãy ra.
Thanh Trâm nói :
- Hiện nay tất cả bọn họ đang truy tìm Princess. Tôi e là họ sẽ gây bất lợi cho Princess. Chúng ta nên làm thế nào đây?
Minh Châu im lặng, sau đó quay mặt lại :
- Không thể ngừng Open Day lúc này được. Đành xuôi theo ý trời vậy.
- Có cần tôi kêu người theo bảo vệ Princess hay không?
- Không cần! Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào chỉ cho họ biết Minh Trúc chính là Princess. Tôi nghĩ bây giờ họ vẫn chưa biết ai là Princess đâu.
Minh Châu kéo ghế ngồi xuống rồi bảo :
- Hãy lập tức đi tìm Princess và bảo với bạn ấy đừng cho bất cứ ai biết thân phận của mình lúc này.
Thanh Trâm được lệnh, lập tức quay đi. Minh Châu nói một mình :
- Cứ xem như đây là thử thách cuối cùng trước khi Minh Trúc đến Vùng đất chết của những Princess vậy.
2h45' khu vực cấp I học viện Thiên Vũ, Open Day.
- Minh Trúc!
Vừa nghe tiếng gọi của Thanh Trâm, tôi đã vội ngóc đầu dậy. Chết rồi...sao Thanh Trâm lại xuất hiện ngay lúc này nhỉ? Không lý nào bạn ấy đã biết chuyện ấy? Không ổn...nếu bạn ấy mà biết thì điều này có nghĩa là Minh Châu cũng biết. Nhưng sao họ lại được tin nhanh đến như vậy? Mới có 15 phút trôi qua thôi mà.
- Bạn đi đâu vậy? Tôi đã tìm bạn rất lâu.
Tôi cười gượng :
- Ơ...tôi...
Phải nói thế nào với Thanh Trâm đây? Giải thích như vậy liệu có ổn không?
Thoáng nhận ra có gì đó bất thường trong thái độ của tôi, Thanh Trâm hỏi :
- Chuyện gì vậy?
Tôi vội vàng xua tay :
- Ah, đâu có gì! Mọi chuyện vẫn bình thường. Thật đó!
Rồi tôi cười. Thanh Trâm nhíu mày :
- Mặt bạn đang nói cho tôi biết là thực-sự-đã-có-chuyện-không-ổn-xảy-ra đó.
Sao lúc nào tôi cũng bị họ đoán ra hết vậy? Mặt tôi thật sự có xuất hiện hay chữ "Không ổn" thật sao?
- Thanh Trâm à...
- Gì?
Tôi mím môi :
- Nếu tôi nói ra, bạn đừng la tôi nhé!
Măc dù không có gương soi lúc này, nhưng tôi biết nom mình y như một đứa trẻ phạm lỗi sợ bị người lớn phạt lắm. Trong khi Thanh Trâm vẫn không biểu lộ cảm xúc gì :
- Uh.
Tôi thu hết can đảm nói ra :
- Tôi...thật ra...tôi làm rơi mất dải nơ Princess rồi.
Im lặng kéo dài...Thanh Trâm không phải sắp cốc vào đầu tôi chứ? Bạn ấy trông dễ sợ quá.
- Vậy à? Tốt quá!
- Hả?!?
Thanh Trâm quay mặt đi. Tôi vừa nghe nhầm đúng không? Thanh Trâm bảo nó tốt à?
- Ý tôi là...bạn có nhớ đã đánh mất nó ở đâu không?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời :
- Hình như là bên khu vực cấp III, trước khi bị lạc đường.
Thanh Trâm gật gù :
- Thôi được...nếu đã vậy, bạn hãy cứ từ từ mà đi tìm đi! Nhưng chỉ mình bạn thôi nhé! Không được nhờ người khác giúp.
Tôi nhăn mặt :
- Nhưng mình tôi tìm thì sẽ lâu lắm.
Thanh Trâm nghiêm mặt :
- Quyết định vậy đi, không bàn cãi nữa. Nên nhớ, bạn là người đánh mất thì tự bạn phải tìm lấy. Khi nào kiếm ra thì tới chỗ tôi, được chứ?
Tôi gật đầu. Tôi biết mình sai rồi, không có gì để cãi lại hết. Đành đi tìm một mình vậy.
5h, quay trở lại khu vực cấp II.
Sau khi nhìn quanh và điều tra một hồi, đại diện của 3 ngôi trường đứng hạng đầu sau học viện Thiên Vũ cùng nhau tập trung tại một chỗ. Không có vẻ gì cho thấy là họ hết-sức-hòa-hợp với nhau. Có lẽ lý do mà họ quyết định dừng lại nói chuyện với nhau là bởi vì tất cả bọn họ có cùng một mục đích. Trường Bình, đại diện nhóm "Ngũ Long Công Chúa" của học viện Ngọc Diệp lên tiếng trước :
- Cái này không được xem là bất cứ thỏa thuận nào giữa 3 trường chúng ta hết nhé! Chúng ta hợp tác với nhau chỉ vì tình huống bất đắc dĩ thôi.
Phi Long, đại diện nhóm "Long Tứ" của trường Thành Nam đồng tình :
- Đúng vậy! Cũng chỉ vì những trường còn loại toàn hạng...cóc ổi mía ghim không, cho nên tụi này mới tham gia nhóm này.
Thiên Long, đại diện của trường Anh Đức chuyển đề tài :
- Đừng phí thời gian nữa. Vậy chúng ta bắt đầu chia sẻ thông tin đi. Tôi sẽ nói trước. Học Viện Thiên Vũ xưa nay chưa từng có Open Day trong lịch sử và đây là lần đầu tiên. Cho nên dấu chấm hỏi đầu tiên được đặt ra là mục đích của Open Day.
Tới phiên Trường Bình :
- Và ngôi trường này nổi tiếng với những bức tường ngăn cách giữa 3 cấp, nhưng nay đột ngột bị phá vỡ. Ba cấp đáng lý ra đang có một sự tranh chấp rất lớn, nhưng Princess của cấp II đã xuất hiện và trờ thành người thống nhất 3 cấp.
Tới phiên Phi Long kết thúc vấn đề :
- Ngoài những bức tường ra, học viện Thiên Vũ còn được biết đến với khuôn mẫu là một ngôi trường do học sinh tự trị. Theo thông tin thì Open Day là do một tay Princess tổ chức. Theo tình hình quan sát thì lễ hội này đang diễn ra tho chiều hướng rất tốt. Từ đó có thể kết luận, Princess không phải là một người bình thường.
Im lặng nhìn nhau...
Mấy giây sau, Trường Bình hỏi :
- Vậy các người có nghi ngờ ai là Princess chưa?
Thiên Long trả lời :
- Có, nhưng không chắc chắn. Princess chắc hẳn có liên quan tới Queen.
Phi Long bổ sung thêm :
- Mà đi bên Minh Châu chỉ có một người. Xét về tài năng và diện mạo bên ngoài, người này đạt tiêu chuẩn 100%.
Im lặng đợt hai...
Cuối cùng, Trường Bình hỏi :
- Các người nghĩ đó là Thanh Trâm?
Thiên Long gật đầu :
- Rất có khả năng thôi.
Sau đó, không hề hẹn trước, tất cả cùng nhìn về bên kia, nơi Thanh Trâm đang đứng nhìn lên cao. Phi Long suýt soa :
- Không nghi ngờ gì nữa. Cô ấy rất có tư chất của một công chúa.
Trường Bình tỏ ra đăm chiêu :
- Cũng rất có thể. Thanh Trâm quả thật rất giỏi.
- Nhưng Princess đang làm gì vậy?
Giờ mới phát hiện ra thứ Thanh Trâm đang nhìn. Đó là một người khác trên mái nhà.
Thanh Trâm nheo mắt :
- Minh Trúc? Bạn trên đó làm gì vậy?
Tôi cười :
- Ah, chào Thanh Trâm!
- Xuống đây!
- Huh?!?
- Nhảy xuống đây!
Thanh Tâm dang tay ra đón tôi. Không hề suy nghĩ thêm gì, tôi lập tức lao xuống. Tôi luôn luôn tin tưởng Thanh Trâm. Và đúng thật, bạn ấy đã đón trọn tôi trong lòng. Bên kia, đại diện các trường đang nhìn Thanh Trâm bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Phi Long nói :
- Giờ thì đã hiểu vì sao Thanh Trâm trở thành Princess của Thiên Vũ rồi. Cô ấy y như một người hùng đối với mọi người.
Thiên Long đồng tình :
- Giống Hoàng Tử ghê!
Thanh Trâm đặt tôi xuống đất rồi mắng :
- Ngốc! Sao tự nhiên bạn lại leo lên trên đó? Lỡ ngã thì sao?
Tôi vội giải thích :
- Ơ...vì tôi tìm thấy dải nơ rồi.
Thanh Trâm chớp mắt :
- Tìm thấy dải nơ và leo lên đó thì có gì liên quan với nhau nào?
Tôi cười :
- Vì lúc nãy tôi giúp mọi người dựng tấm biển đó lên, vô ý để dải nơ vướng lên trên đó. Cho nên...
Thanh Trâm bất chợt nhìn sang và phát hiện ra đại diện các trường đang nhìn mình không chớp mắt. Thanh Trâm quay sang tôi :
- Đưa dải nơ cho tôi.
Tôi đưa nó cho Thanh Trâm. Lần đầu tiên, người buộc dây nơ Princess lên tóc tôi không phải là Minh Châu, mà là Thanh Trâm. Bạn ấy làm tôi bất ngờ quá. Ngay sau đó, một học sinh cấp I chạy đến :
- Chị Princess! Em tìm ra rồi.
Tôi được dặn là phải buộc nơ và mang vương miện trong hôm nay. Nhưng vì bận quá nên tôi quên mất tiêu. Thanh Trâm nhận lấy vương miện từ tay học sinh cấp I, cài lên tóc tôi rồi cầm tay tôi và quỳ một chân xuống đất. Bạn ấy hành động y như là một hoàng tử đang cúi đầu với công chúa.
- Princess...
Tôi không khỏi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này. Nhưng tôi không biết là cũng vào lúc đó, còn có nhiều người cảm thấy bất ngờ hơn tôi nữa. Điển hình là nhóm người bên kia. Miệng của họ đang mở to hết cỡ..
Hành động của Thanh Trâm không chỉ thu hút được ánh mắt của những người đại diện cho trường Thành Nam, Anh Đức và Ngọc Diệp, nó còn cuốn hút tất cả những người tham dự Open Day. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên :
- Princess của trường Thiên Vũ đó!
- Thật sao? Hình như không giống cho lắm.
- Nhưng cô ta buộc dây nơ Princess và mang vương miện kìa.
Và họ cũng đồng thời đổ dồn về phía tôi. Ngay lập tức, học sinh trường Thiê Vũ đứng chung quanh che chắn và đẩy tôi lùi về phía sau để tránh mọi người. Thiên Long không tin vào mắt mình nữa :
- Đùa sao? Đó là cô gái bán Cá Viên Chiên mà.
Phi Long gạt ngang :
- Đâu phải! Chúng tôi thấy cô ta bị lạc đường. Tụi này còn tự hỏi sao lại có một học sinh ngớ ngẩn như vậy. Rõ ràng là đang trong trường mình mà còn bị lạc.
Trong khi Trường Bình lại có ý khác :
- Tôi cứ ngỡ cô ta là người phát tờ quảng cáo cho nhóm kịch nghệ chứ! Tệ thật! Vậy mà lúc tôi hỏi Princess đang ở đâu, cô ta lại chỉ chúng tôi sang gặp mấy người diễn viên trong nhóm kịch nghệ.
Im lặng đợt ba...
- Nhưng dù cho có là gì đi chăng nữa, cô ta nhất định không xứng đáng là Princess.
Trường Bình đồng tình với Thiên Long :
- Uh, tôi cũng cho là vậy.
Phi Long cười đắc ý :
- Nhưng nếu cô ta thật sự là Princess thì dễ giải quyết rồi.
Hai người còn lại không hẹn mà cùng nhìn Phi Long một lượt. Trường Bình cảm thấy không yên tâm cho nên quay sang hỏi nhỏ Thiên Long :
- Trông Phi Long ghê quá! Thiên Long nghĩ xem hắn tính làm gì Princess của trường Thiên Vũ đây?
Thiên Long lắc đầu :
- Tôi cũng không biết nữa. Nhưng coi ra hắn đang có ý định dụ-dỗ cô bé ấy đấy, Trường Bình chắc đâu còn lại gì tai tiếng của tên này. Hnắ nổi tiếng trăng hoa mà.
Trường Bình gật gù :
- Có lý! Không hiểu sao một người như hắn mà lại được chọn làm đại diện cho trường Thành Nam nhỉ? Tôi thật không hiểu nổi.
Trong lúc này, mấy thành viên còn lại của nhóm "Long Tứ" nghe bình phẩm của hai trường về nhòm trưởng của mình như vậy cũng cảm thấy kho chịu lắm. Nhưng ngặt nỗi là họ nói đúng, cho nên cả bọn cũng không có gì để cãi lại. Thanh Long thở dài ngán ngẩm :
- Tôi lo lắm. Không biết sắp tới Phi Long tính làm gì Princess của Thiên Vũ đây. Các cậu thấy sao?
Hoàng Long nhún vai :
- Xin lỗi nha! Nhưng tôi có cùng suy nghĩ với họ.
Đoạn hướng mắt về phía Trường Bình và Thiên Long. Hai người đó vẫn còn đang to nhỏ với nhau. Kim Long cố xua tan đi viễn tưởng đó :
- Chắc không đến nổi đó đâu. Phi Long có lẽ đang suy nghĩ theo một hướng khác chính chắn hơn không chừng.
Nhưng dường như câu nói này quá yêu ớt để tranh đấu cho Phi Long trong trường hợp này. Hoàng Long quyết định :
- Nếu cậu ấy thật sự có ý định không-đàng-hoàng với Princess thì tôi sẽ trói cậu ấy lại, nhét giẻ vào mồm và lôi về trường ngay lập tức. Tôi quả thật không muốn đắc tội với Queen đâu.
Phi Long không hề hay biết mình đang ở vào thế nguy hiểm cho nên vẫn rất lạc quan.
- Tôi nghĩ ba trường chúng ta làm việc với nhau như thế này cũng đã đủ rồi. Xin phép trước, chúng tôi phải đi đây.
Trường Bình gật đầu :
- Không sao...nhưng tự nhiên cậu lịch sự quá làm tôi thấy lạnh người đó.
Phi Long quay sang các bạn mình :
- Chúng ta đi thôi.
Thế là, Phi Long đi trước, ba người còn lại trong nhóm nối gót theo sau. Trường Bình và Thiên Long lặng lẽ nhìn theo.
Bởi vì tất cả mọi người tham dự lễ hội ngày hôm nay đã biết tôi là Princess, và cũng vì không muốn tôi gặp rắc rối, cho nên Thanh Trâm đưa tôi vào phòng hiệu trưởng và để tôi một mình như thế này. Tôi thật không hiểu nổi tại sao mọi người lại có vẻ kích động như vậy đối với Princess của trường Thiên Vũ. Có vẻ như họ rất muốn gặp tôi. Nhưng để làm gì nhỉ? Nghe nói từ trước đến giờ, Trường Thiên Vũ luôn khép kín, ít khi nào giao lưu với bên ngoài, nhưng dựa vào hoàn cảnh ngay hôm nay cho thấy thì hình như tất cả các trường rất hứng thú với chuyện của học viện Thiên Vũ thì phải.
Thanh Trâm trước khi đi khỏi có căn dặn tôi là không được ra ngoài và đừng nên nói chuyện với những học sinh từ trường khác đến. Trông bạn ấy có vẻ căng thẳng lắm. Tôi nghe nói hệ thống an ninh của trường đã được khởi động trở lại để ngăn không cho những người bên ngoài vào trường. Học sinh Thiên Vũ cũng đang cố gắng giải qỏa đám đông hiếu kì từ các trường. Tự nhiên một lễ hội đang diễn ra êm d0ẹp như thế này trở thành một đống hỗn độn. Đây có phải là lỗi do tôi hay không? Tôi tự nghĩ, nếu Open Day thất bại thì tôi là ngườ có lỗi nhiều nhất. Mọi người đã rất cố gắng xây dựng nó như thế này rồi, nhưng bây giờ chỉ vì tôi mà...
Có phải tôi là tâm điểm của tai nạn hay không? Tôi lúc nào cũng làm hỏng chuyện hết.
- Princess phải không?
Tôi quay ra sau. Một nhóm bốn người con trai đã đứng đó không biết từ lúc nào. Tôi có thể nhận ra họ ngay từ cái nhìn đầu tiên vì họ chính là nhóm người đi lạc bên khu vực cấp III mà tôi đã gặp hồi nãy. Phi Long tiến lại gần và chìa tay ra :
- Tôi là Phi Long đến từ trường Thành Nam.
Trong khi tôi lùi về sau theo phản xạ. Nhận thấy hành động của tôi, Thanh Long liền ngăn Phi Long lại :
- Đừng...Princess sợ đó.
Sợ...không hẳn là vậy. Nhìn mặt họ đâu giống quái vật đâu. Trái lại, họ còn rất khôi ngô nữa là khác. Chỉ là...tôi đang hành động theo bản năng của mình thôi. Tôi không quen đứng gấn nói chuyện với người lạ, với lại Thanh Trâm cũng có dặn là tôi không nên tiếp xúc với học sinhc ủa trường khác. Phi Long hiểu ý vội bỏ tay xuống.
- Thôi được...vậy chúng ta giới thiệu lại nhé! Tôi là Huỳnh Phi Long, học sinh lớp 11 trường Thành Nam. Đây là các bạn của tôi. Chúng tôi là nhóm "Long Tứ". Tôi có thể biết tên cô bé không?
Lớp 11? Ah, Đúng là họ cao lớn hơn tôi nhiều lắm. Vậy trường Thành Nam là trường cấp III à?
- Tôi là Minh Trúc.
Phi Long nhìn xung quanh để chắc chắn là không có ai ngoài họ và tôi rồi hỏi :
- Princess có cảm thấy phiền nếu tôi hỏi vài câu không?
Tôi lắc đầu. Phi Long nói chuyện với một thái độ hết sức nhẹ nhàng. Điều này cho tôi cảm giác an toàn. Họ không phải là người xấu đúng không?
- Open Day tổ chức khá lắm! Nhưng theo tôi được biết thì trong lịch sử của học viện Thiên Vũ xưa nay chưa hề có Open Day. Vậy mục đích của hôm nay là gì đây?
Tôi trả lời :
- Cô hiệu trưởng nói muốn thu hút thêm nhân tài đến học viện Thiên Vũ.
- Huh?!?
Họ không hiểu, đúng không? Cứ trông cách mà họ nhìn tôi lúc này thì tôi biết ngay là họ đang hết sức ngạc nhiên. Phi Long hỏi lại :
- Có nhầm lẫn gì trong này không? Học viện Thiên Vũ không phải đã có nhiều Thiên Tài như Hoàng Lê và Việt An rồi sao?
Tôi cười gượng. Chuyện này nên bắt đầu giải thích từ đâu nhì? Nói ra thì rất dài :
- Họ đã từng ở đây. Nhưng mà...
Mấy con mắt mở to chờ đợi câu trả lời của tôi.
- Ơ...thật ra thì ngay từ lúc những bức tường bị phá vỡ, tôi có chủ ý muốn ba cấp hòa nhập với nhau cho nên đã đề kiến "Tuần Lễ Hòa Bình". Nhưng kế hoạch này không được nhóm những Thiên Tài chấp nhận. Một giao ước được đặt ra giữa họ và tôi. "Tuần Lễ Hòa Bình" thành công, họ quyết định rời khỏi trường Thiên Vũ.
Im lặng...
Tôi cúi mặt :
- Đấy hoàn toàn là do lỗi của tôi. Nếu tôi không đề ra "Tuần Lễ Hòa Bình" thì chuyện này đã không xãy ra.
Phi Long cười :
- Tôi không cho là vậy đâu. Câu hỏi thứ hai, Princess có nghĩ Open Day hôm nay là thành công hay không?
Nếu có câu hỏi nào khó thì đó chính là câu hỏi này. Open Day hôm nay có thành công không? Tôi không biết. Dựa vào những gì đang xãy ra bên ngoài thì chắc chắn là khong rồi. Nhận thấy sự im lặng bất thường của tôi, Phi Long chuyển ngay đề tài :
- Nhưng cô bé không nhất thiết phải trả lời câu hỏi này đâu. Thật ra Open Day hôm nay như thế nào, tự những người tham dự sẽ có đánh giá. Cám ơn về những câu trả lời và xin lỗi đã làm phiền cô bé.
Họ quay lưng đi, tôi gọi theo :
- Nhưng các anh có cảm thấy vui không?
Quay lại nhìn tôi :
- Princess nói gì?
- Tôi không biết nên tổ chức Open Day như thế nào cho một ngôi trường rộng lớn như thế này, cho nên tôi đã lây chủ ý làm cho những người tham dự cảm thấy vui. Tôi biết ý tưởng này ngốc nghếch lắm. Nhưng mà...
Phi Long phì cười :
- Không...ai bảo nó ngốc? Tôi lại thấy đây là một ý hay. Tôi tin chắc nhóm người Thiên Tài đó có mục đích riêng để rời khỏi học viện Thiên Vũ, và chắc chắn họ cũng có lý do chính đáng để giao lại Thiên Vũ cho Princess. Thật thù vị vì được nói chuyện với Princess của Thiên Vũ như thế này. Nếu sau này học viện Thiên Vũ còn tổ chức Open Day lần nữa, tôi nhất định sẽ đến dự.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ :
- Cám ơn.
Phi Long ngây người nhìn tôi một hồi rồi nói :
- Người nói cám ơn phải là chúng tôi mới đúng. Tạm biệt! Hy vọng sẽ gặp lại cô bé trong một ngày gần đây.
Rồi họ đi mất. Tôi lặng lẽ nhìn theo. Họ là người tốt. Tôi cảm thấy thế. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng nên giữ bí mật về cuộc nói chuyện này. Nếu để Thanh Trâm biết tôi không nghe lời bạn ấy, đi nói chuyện với học sinh trường khác thì Thanh trâm sẽ nổi giận mất.
Thư Viện khu vực cấp II sau đó.
- Cuộc nói chuyrện với Princess như thế nào?
Phi Long nhún vai :
- Cũng bình thường thôi! Nhưng bất ngờ thiệt đó. Không ngờ lại được đích thân Queen sắp xếp cho gặp mặt Princess như thế này. Bộ cô không sợ chúng tôi gây bất lợi cho Princess hay sao?
Minh Châu đứng lên :
- Tôi không bao giờ làm chuyện mà mình không nắm trước kết quả. Đây là trường Thiên Vũ, các người nghĩ các người dám làm gì Princess ngay tại đây sao?
Phi Long bật cười :
- Đúng là Queen! Rất tự tin! Đúng vậy, chúng tôi đương nhiên không dám rồi. Tụi này còn muốn toàn mạng trở ra mà, đúng không?
Minh Châu mỉm cười. Phi Long nói :
- Nhưng tụi này chấp nhận thua rồi. Princess của trường Thiên Vũ dễ thương lắm. Mặc dù cô bé không thông minh sắc sảo như Queen hay Thanh Trâm, nhưng cô ấy có một trái tim rất trong sáng. Tôi nghĩ đó là lý do "Nhóm những người không thuộc phe nữ hoàng" chịu nhường bước.
Xong, họ quay đi :
- Dù sao cũng cám ơn về ngày hôm nay. Ah, nhắn với Princess dùm tôi là chúng tôi cảm thấy rất vui. Vậy thôi! Chúng ta đi thôi.
Cả bọn rời khỏi trường Thiên Vũ. Minh Châu im lặng quay trờ về chỗ ngồi của mình. Minh Châu thôi không đọc sách nữa, mà kéo ly trà đang nghi ngút khói về phía mình và nói :
- Vẫn còn hai trường nữa.
------------------------------------------
Beyond
Thanh Long sờ trán Phi Long. Phi Long ngạc nhiên :
- Cậu làm gì vậy?
- Coi cậu có bị sốt hay không? Bất ngờ ghê! Không ngờ cậu cư xử quá đúng mực với Princess, và còn rất nghiêm túc với Queen nữa.
Hiểu ý bạn, Phi Long hất tay Thanh Long ra :
- Khùng! Tôi đâu có ngốc tới mức đó.
Hoàng Long nhép miệng :
- May là cậu không ngốc thật, nếu không thì nãy gìiờ cậu đâu còn thong thả mà đi như vậy.
Phi Long ngạc nhiên :
- Ý cậu là sao?
Im lặng...
Sau cuộc nói chuyện với nhóm "Long Tứ" của trường Thành Nam, đầu tôi cứ tràn ngập những hình ảnh của Open Day trong cả ngày hôm nay. Câu hỏi cuối cùng mà Phi Long đặt ra làm tôi băn khoăn nhất. Ừ nhỉ! Không biết Open Day hôm nay có thành công hay không? Nhưng nếu nó thất bại, hậu quả sẽ như thế nào? Thật không dám nghĩ. Bất chợt, tôi nhận ra là mình chưa hề nghĩ đến mặt tiêu cực của lễ hội hôm nay, nghĩa là đặt ra giả thuyết khi Open Day thất bại. Học viện Thiên Vũ là một ngôi trường danh tiếng. Hôm nay cũng có rất nhiều trường đến tham dự, chưa kể vài trường trong số đó là những trường danh tiếng ngang hàng với Thiên Vũ, ví dụ như trường Thành Nam và...
- Tìm được Princess rồi nhé!
Tôi quay mặt ra sau. Kì lạ! Sao họ lại có thể vào bằng cửa sau dễ dàng như vậy nhỉ? Hồi nãy nhóm "Long Tứ" cũng xuất hiện từ đó. Không phải hệ thống an ninh của trường Thiên Vũ có vấn đề rồi chứ? Hoặc là những học sinh Thiên Vũ quá bận rộn nên đã sơ ý để hở cửa sau?
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, Princess.
Họ cười. Đó là 5 cô gái tôi đã gặp lúc phát từ quảng cáo cho nhóm kịch nghệ. Công nhận tôi rất có duyên gặp lại những người quen trong hôm nay. Cho nên, tôi mỉm cười đáp lại.
- Ơ...chào! Mọi người vẫn khỏe chứ?
Trường Bình gật gù :
- Khỏe chứ! Không ngờ Princess của Thiên Vũ cũng thích đùa như vậy. Lúc chiều tụi này hỏi Princess ở đâu thì được đích thân Princess chỉ qua bên nhóm kịch nghệ.
Mặt của Trường Bình lúc này trông còn dễ sợ hơn Thanh Trâm lúc nổi giận nữa đó. Tôi có làm gì sai thật sao?
- Ơ...vì lúc đó tôi nghĩ các bạn đang tìm người diễn vai công chúa trong vở kịch hôm nay.
Trường Bình nhìn tôi đăm đăm :
- Cô đừng giả ngây nữa! Tụi này làm gì có lý do để tìm mấy người đó chứ?
Tôi lùi về sau. Dễ sợ quá...
- Vì...vì...có rất nhiều người ái mộ các diễn viên ấy. Cho nên...tôi nghĩ các bạn là một nhóm fan hâm mộ.
Trường Bình đã không còn kiềm nén được nữa :
- Đừng có đùa dai như vậy! Tôi đã nói là...
Nhưng ngay lập tức, Lập Trân đã ngăn Trường Bình lại :
- Trường Bình đừg như vậy. Tôi nghĩ Princess thật sự không có ý muốn trêu chúng ta đâu.
Xong, Lập Trân bước lên phía trước, mỉm cười dịu dàng với tôi :
- Tôi tin bạn.
Lập Trân đẹp quá! Bạn cứ y như một Thiên Thần, thật giống với Minh Châu. Lập Trân tự giới thiệu :
- Chúng tôi là đại diện của học viện Ngọc Diệp đến tham dự Open Day hôm nay do trường Thiên Vũ tổ chức.
Học viện Ngọc Diệp...đó không phải cũng là một ngôi trường danh tiếng sao? Theo như tôi được biết thì trường Ngọc Diệp là trường Nữ đứng thứ hai chỉ sau học viện Thiên Vũ. Những học sinh từ ngôi trường danh tiếng này muốn gì ở tôi đây?
- Chúng tôi có thể hỏi bạn vài câu được không?
- Lại là những câu hỏi. Hôm nay là ngày tôi phải trả lời phỏng vấn sao?
- Vâng...
Chỉ chớ có vậy, Lập Trân bắt đầu vấn đề chính :
- Nghe đâu từ trước nay, học viện Thiên Vũ luôn được ngăn cách với nhau bởi những bức tường giữa 3 cấp. Vậy tại sao những bức tường lại bất ngờ bị phá bỏ vậy?
Tôi vô tư trả lời :
- Ah, cái này là ý của thầy hiệu trưởng!
- Thầy hiệu trưởng? Tôi cứ ngỡ hiệu trưởng của học viện Thiên Vũ là phụ nữ chứ.
Tôi giải thích thêm :
- Vâng, đáng lý là thấy mới đúng. Thật ra vì thầy thích đi đây đó tìm hiểu thế giới bên ngoài nên đã giao trường lại cho cô hiệu phó. Nhưng lần vừa rồi thầy đột ngột cho phá vỡ những bức tường. Thầy nói muốn ba cấp hòa nhập với nhau.
Im lặng...tôi nghĩ họ biết việc để ba cấp hòa nhập với nhau có thể là điều không khó với những ngôi trường khác. Nhưng với học viện Thiên Vũ, đây lại là một chuyện dường như không tưởng.
- Có thể hòa nhấp ba cấp với nhau thật sao? Họ tự động hòa thuận với nhau à?
Tôi lắc đầu :
- Không phải! Đó là nhờ "Tuần Lễ Hòa Bình".
- "Tuần Lễ Hòa Bình"?
- Ah, đó là một phong trào do tôi đặt ra.
Tôi cười. Lập Trân gật đầu :
- Hiểu rồi! Nghĩa là sự thành công của "Tuần Lễ Hòa Bình" đã mang ba cấp lại gần nhau. Princess thật giỏi!
Tôi xua tay :
- Không đâu! Tôi chẳng làm gì cả.
- Huh?!?
Tôi thở mạnh :
- Thật ra "Tuần Lễ Hòa Bình" có thể thành công như vậy, tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Việc duy nhất mà tôi làm cho họ là tìm hiểu xem thật ra ba cấp có ghét nhau không. Tôi đã nói chuyện vớ cấp III và nhận ra rằng cấp III thật sự không ghét cấp I và cấp II. Họ tỏ ra khó chịu chỉ vì họ chưa quen với môi trường mới khi những bức tường biến mất. Tất cả họ cần chỉ là thời gian và sự chào đón nồng nhiệt từ cấp I và II.
Lập Trân suy nghĩ một hồi rồi nói :
- Cám ơn về câu trả lời. Princess thật tình đã làm một chuyện rất tuyệt vời cho trường Thiên Vũ đó. À, tôi hỏi thêm một câu nữa được không?
Tôi gật đầu, Lập Trân từ tốn hỏi :
- Vậy trong tương lai thì sao? Liệu ba cấp có thể như thế này mãi không?
Lại thêm một câu hỏi khó dành cho tôi. Tôi cúi mặt. Lập Trân cười :
- Xin lỗi...đáng lý tôi không nên hỏi một câu như thế này. Ai lại có thể đoán trước được chuyện tương lai chứ, phải không?
Tôi mím môi :
- Tôi...cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Tất cả các cô gái của "Ngũ Long Công Chúa" đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi ngước mặt lên :
Tôi không dám chắc là không khí này có thể duy trì được lâu dài. Tôi cũng không có gì đảm bảo mọi người sẽ như thế này mãi mãi. Nhưng những gì tôi có thể chắc chắn với mọi người là dù có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, bằng tất cả khả năng của mình, tôi muốn giúp mọi người hiểu nhau hơn. Điều mà tôi hy vọng được thấy nhất chình là nụ cười trên môi mọi người. Tôi biết mình ngốc lắm. Nhưng tôi sẽ cố làm cho mọi người cười. Tôi tin nụ cười có thể mang họ đến gần nhau hơn.
Lập trân lặng người nhìn tôi, rồi mỉm cười :
- Cám ơn nhiều lắm, Princess! Chúng tôi đã có một câu trả lời rất thích đáng. Tạm biệt! Hẹn một ngày không xa, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Rồi họ rời khỏi đó, nhanh như lúc họ xuất hiện vậy. Nhưng như vậy có nghĩa là sao đây?
Cũng trong lúc này, ở một khu vực khác, một nhóm học sinh cấp II đang nói chuyện với Thanh Trâm :
- Xin Thanh Trâm...làm ơn hãy bảo vệ Princess. Học viện Thiên Vũ chưa bao giờ có một Princess như vậy hết. Chúng tôi rất muốn gặp lại cô ấy vào năm học sau. Từ trước tới nay chúng tôi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của Queen, chưa bao giờ cầu xin điều gì hết. Nhưng chỉ duy nhất lần này thôI. Làm ơn đừng mang Princess đi.
Thanh Trâm quay mặt đi chỗ khác. Tuy không trả lời, nhưng đôi bàn tay Thanh Trâm đang bóp chặt lại. Cứ như bạn ấy đang nổi giận vì một điều gì đó mà bạn ấy cảm thấy bất lực để thực hiện.
Trở lại Thư Viện cấp II.
- Lúc nào gặp cũng thấy Minh Châu ờ phong thái ung dung như thế này hết. Thật đáng ngưỡng một.
Minh Châu mỉm cười. Trường Bình hỏi :
- Bộ Minh Châu thật sự không thấy lo chút nào sao?
Minh Châu vẫn thản nhiên :
- Về chuyện gì?
- Princess!
Minh Châu bật cười :
- Nếu như có gì khiến cho tôi không lo nhất thì đó chính là Princess.
Trường Bình ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :
- Tự tin thật! Nhưng quả thật Princess là một người rất khá! Tụi này đã có một buổi nói chuyên rất thú vị. Cám ơn về sự xếp đặt của Minh Châu.
Minh Châu lắc đầu :
- Không có chi.
- Đã tới lúc chúng tôi cũng nên về rồi. Khi nào Thiên Vũ mở Open Day lần nữa, như thông báo cho tụi này một tiếng. Tạm biệt!
Và họ rời khỏi trường Thiên Vũ. Minh Châu chống một tay lên bàn :
- Coi bộ chuyện này càng ngày càng thú vị đây.
Bỗng dưng có một người chạy đến :
- Minh Châu...
- Chuyện gì?
Nghe nói cấp II đã nói chuyện với Thanh Trâm về Princess. Thanh Trâm cũng vừa hay tin chúng ta để đại diện các trường vào gặp Princess. Hiện giờ thì...
- Thanh Trâm đang tìm tôi phải không?
Gật đầu. Mắt Minh Châu hơi se lại :
- Cũng tốt! Đang lúc tôi muốn nói chuyện với Thanh Trâm.
Trong bóng tối, đôi mắt Minh Châu sắc lại, tạo thành một cái nhìn nghiêm nghị. Đó chính là đôi mắt của một nữ hoàng. Bạn ấy đang rất nghiêm túc.
--------------------------------------------------------------
Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn rồi. Sau hai nhóm người từ hai ngôi trường kia xuất hiện, tôi nhận ra rằng phòng hiệu trưởng không phải lúc nào cũng an toàn. Và trong trường hợp này, nó đúng là hơi bị nguy hiểm. Hay là tôi nên rời khỏi đây nhỉ? Nhưng Thanh Trâm có dặn tôi ở yên chỗ này và đừng ra ngoài mà. Tuy nhiên, nếu không đi khỏi ngay, thế nào cũng sẽ có nhiều người khác đến tìm tôi nữa. Mặc kệ, cứ đi ra trước rồi giải thích với Thanh Trâm sau vậy. Nhưng đi bằng của chính coi bộ không ổn à. Nghĩ vậy, tôi liền quay ra cửa sau. Nhưng ngay lúc đó, đã có mấy người nữa đứng chặn đường :
- Chào! Princess đang tính ra ngoài à?
- Ơ...tôi...nhưng mấy người là ai?
Thiên Long cười xòa :
- Mau quên thế? Chúng tôi là người mua Cá Viên Chiên do cô bé bán hồi trưa này, nhớ không?
Cá Viên Chiên...đúng là tôi có sang bán hộ mấy bạn bên gian hàng đó. Nhưng nhiều người đến mua như vậy, làm sao tôi nhớ hết được.
Thiên Long lên tiếng :
- Giới thiệu lại nhé! Tôi là Huỳnh Thiên Long, lớp 12 trường Anh Đức.
Anh Đức...ngôi trường đứng thứ tư trong bảng xếp hạng của các trường. Thôi rồi...hôm nay là một ngày như thế nào nhỉ?
Khuôn viên khu vực cấp II khi đó.
- Nghe nói Thanh Trâm đang tìm tôi à?
Minh Châu đang đứng quay lưng vê phía Thanh Trâm. Thanh Trâm im lặng không nói gì. Nhưng chỉ mỗi việc Thanh Trâm xuất hiện như thế này cũng đủ trả lời cho câu hỏi vừa rồi. Mih Châu tiếp tục :
- Có chuyện gì không?
Thanh Trâm ngần ngừ một hồi rồi hỏi :
- Minh Châu sắp xếp cho các trường gắp mặt Princess là có ý gì?
Minh Châu quay lại, nụ cười dịu dàng vẫn ngự trên môi :
- Đâu có gì. Chỉ vì tôi thấy họ thật sự rất muốn gặp Princess cho nên mới giúp họ toại nguyện thôi. Có gì không ổn trong này à?
Thanh Trâm đáp lại Minh Châu bằng gương mặt lạnh lùng của thường ngày :
- Làm như vậy không phải sẽ rất bất lợi cho Princess sao? Nếu như những người đó...
- Từ lúc nào Thanh Trâm trở nên quan tâm nhiều đến Princess như thế vậy?
Im lặng...mấy mươi giây sau, Thanh Trâm nhép môi :
- Tôi chỉ quan tâm đến danh tiếng của trường Thiên Vũ thôi. Minh Châu đâu phải không biết Princess ngốc đến cỡ nào. Nếu Princess trở thành trò cười cho các trường thì danh tiếng của trường Thiên Vũ cũng sẽ bị phá vỡ.
Đến lúc này, Minh Châu không còn cười nữa, mà trở nên nghiêm túc một cách lạ thường :
- Đừng mượn cớ! Mặc dù không nói ra, nhưng tất cả những gì Thanh Trâm làm, tôi đều biết đến từng chi tiết một. Tôi có ý nhiều lần đẩy Princess vào chỗ nguy hiểm cũng chỉ vì lý do này. Tôi muốn biết thật ra Thanh Trâm quan tâm cho Princess đến mức nào, và còn định giấu tôi đến bao lâu.
Bầu không khí tự dưng trở nên căng thằng. Lần đầu tiên, Minh Châu nổi giận với Thanh Trâm...
Trở lại phòng hiệu trưởng.
- Tôi biết mọi người có câu hỏi dành cho tôi. Nhưng trước hết, để tôi hỏi một câu được không?
Thiên Long gật gù. Tôi hỏi :
- Sao mọi người có thể vào đây dễ dàng như vậy?
- Là Minh Châu cho tụi này vào.
- Hả?!?
Tôi mở to mắt nhìn họ. Tôi không nghe lầm chứ?
- Minh Châu à?
- Đúng vậy! Nếu không nhờ Minh Châu, cô bé nghĩ tụi này làm sao qua được hàng rào an ninh dày đặc của học viện Thiên Vũ chứ?
Họ không nói dồi tôi chứ? Là Minh Châu để họ vào thật sao? Nhưng họ cũng không có lý do gì để nói dối tôi hết. Vì tôi biết, hệ thống an ninh của trường Thiên Vũ tuyệt đối không lơi lỏng như vậy. Nhưng Minh Châu làm như thế là có ý gì? Bạn ấy muốn tôi gặp những người này để làm gì?
- Princess à, giờ tới phiên tụi này hỏi được chưa?
- Huh?!? Ah, mọi người muốn hỏi gì thì cứ hỏi!
Sao cũng được. Tôi tin Minh Châu có chủ ý riêng của mình khi quyết định để họ gặp tôi. Lúc nào cũng vậy, tôi tin Minh Châu.
- Tôi luôn tin tưởng Thanh Trâm. Bạn đã từng nói với tôi rằng tất cả những gì bạn làm cũng chỉ vì tôi mà thôi, và tôi đã tin bạn. Chính vì lòng tin này mà bất cứ những gì bạn làm, tôi đều làm như không biết. Nhưng sau những gì mà bạn đã làm vừa qua, tôi bắt đầu đặt nghi vấn và quyết định làm một cuộc thử nghiệm. Kể ra thì Thanh Trâm cũng làm cho tôi thất vọng thiệt đó. Bạn thông minh như vậy mà lại không nhận ra những cái bẫy đơn giản do tôi giăng. Mỗi lần Thanh Trâm hỏi, tôi đều bảo là muốn thử thách Princess. Nhưng thực chất người mà tôi đang muốn thử thách chính là Thanh Trâm chứ không phải là ai khác. Cho tới lúc này, trước tất cả những chuyện vừa qua, Thanh Trâm có thể lập lại một lần nữa rằng bạn vẫn đang vì tôi mà hành động không?
Đáp lại Minh Châu chỉ có sự im lặng của Thanh Trâm. Một hồi sau, Thanh Trâm mới nói :
- Dù sao đi nữa, những gì mà tôi đã và đang làm hiện nay đều không có ý tổn hại đến Minh Châu.
Sau khi nghe xong câu trả lời này, Minh Châu đã cười, nhưng nụ cười nom buồn lắm :
- Vậy à? Nhưng bạn không thể nói là vì tôi nữa hay sao?
Thanh Trâm không trả lời. Minh Châu tiến lại gần :
- Thanh Trâm biết không? Bạn đã thay đổi nhiều lắm. Kể từ lúc Minh Trúc đến học viện Thiên Vũ cho tới giờ, bạn dường như không còn là Thanh Trâm mà tôi đã sống chung suốt mưới mấy năm qua nữa. Bạn thay đổi là vì Princess phải không?
Vẩn là sự im lặng từ phía Thanh Trâm. Minh Châu nói tiếp :
- Trước đây bạn luôn đi bên cạnh tôi, lặng lẽ như một cái bóng, không nói lời nào. Tất cả những gì Thanh Trâm làm lúc đó là nghe và phục tùng mệnh lệnh của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ bảo Thanh Trâm phải nhất thiết làm theo những gì tôi nói hết. Bạn có quyền không làm theo. Tôi sẽ không nổi giận đâu. Nhưng bây giờ, không cần đợi lệnh của tôi, bạn đã tự ý hành động theo bản năng. Tất cả cũng chỉ vì bảo vệ Princess. Có thể cho tôi biết lý do được không? Hay tôi trong lòng Thanh Trâm không còn quan trọng như lúc trước nữa? Những người chống lại tôi đều có một kết quả thảm thương, Thanh Trâm theo tôi lâu như vậy, đâu phải là không biết. Nếu là người khác, trải qua những việc vừa rồi, chắc chắn họ đã chết lâu rồi. Nhưng vì bạn là Thanh Trâm...
Ngưng lại...đoạn Minh Châu đặt tay lên mặt Thanh Trâm :
- Tôi đã từng nói là muốn Thanh Trâm ở bên cạnh tôi như thế này mãi mãi. Tôi sẽ không thay đổi những gì mình đã nói đâu. Thanh Trâm tốt nhất là nên ngưng tất cả những chuyện này lại đi. Dù cho bạn có làm gì đi chăng nửa, bạn cũng sẽ không ngăn được tôi đâu.
Và đặt một nụ hôn dài lên môi Thanh Trâm. Thanh Trâm không có phản ứng gì gọi là chống trả hết, trái lại còn rất bình thản đón nhận nó. Xong, Minh Châu rời khỏi Thanh Trâm và nói :
- Đừng để tôi nổi giận với Princess. Nếu không, cô ấy sẽ không có ngày bình yên đâu.
Ánh mắt của một nữ hoàng...rồi lạnh lùng đi qua mặt Thanh Trâm.
Còn lại một mình, Thanh Trâm đứng lặng người một hồi lâu. Đôi bàn tay nắm chặt lại.
- Thanh Trâm!
Thanh Trâm quay lại. Tôi khó khăn lắm mới thoát ra được. Tôi vội chạy tới chỗ Thanh Trâm :
- Bạn thấy Minh Châu đâu không? Tôi đang tìm bạn ấy.
Thanh Trâm im lặng nhìn tôi. Tôi tỏ ra ngạc nhiên :
- Gì vậy?
Thanh Trâm nói :
- Hãy chạy đi! Càng xa càng tốt! Đừng quay lại học viện Thiên Vũ.
Không biết lúc đó trời xui khiến thế nào mà pháo hoa kết thúc Open Day được bắn lên, ngay lúc Thanh Trâm định nói với tôi cái gì đó. Tiếng nổ của pháo và tiếng reo hò của mọi người làm tôi không nghe gì hết. Thanh Trâm đả nói gì với tôi thế nhỉ?
Mấy ngày sau đó, chúng tôi nhận được tờ báo gời từ các trường tham dự Open Day gởi đến. Trong bài báo của ba trường Thành Nam, Anh Đức và Ngọc Diệp đều có nhắc đến tôi. May sao là họ không chê bai gì.
- Cô hiệu trưởng hình như rất hài lòng về Open Day. Thât là may mắn!
Trông thấy tôi thờ phào nhẹ nhõm, Minh Châu phì cười :
- Thì tôi cũng đã nói Minh Trúc tổ chức Open Day rất tốt mà. Ah, hè này Minh Trúc có đi đâu chơi không?
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói :
- Không...Ba Mẹ tôi định về Quê thăm họ hàng. Tôi sẽ sang nhà anh Tuấn trong suốt mấy tháng hè.
Minh Châu mỉm cười :
- Thay vì đến nhà anh họ, Minh Trúc có muốn ghé thăm chỗ tôi không?
- Hả?!?
- Tôi có một ngôi biệt thự trên núi. Cảnh vật ờ đó rất đẹp! Tôi nghĩ là Minh Trúc sẽ thích.
Tôi tròn mắt nhìn Minh Châu :
- Trên núi à? Tôi nghĩ bạn đả có Queen Villa rồi chứ.
Minh Châu cười nhẹ :
- Lần này không phải Queen Villa, mà là Princess Villa. Bạn muốn đến không?
Dù gì tôi cũng không có hoạt động gì đặc biệt hè này. Tôi lại rất muốn tìm hiểu thêm về Minh Châu và Thanh Trâm nữa, cho nên tôi đã gật đầu :
- Uh!
Princess Villa...ngôi biệt thự của Công Chúa. Chỗ đó sẽ như thế nào nhỉ?
Nhiều lúc tôi tự trách mình qua vô tư. Tôi không hế suy nghĩ đến những thứ xa vời hơn. Cho nên tôi đã không biết rằng chuyến đi này đã lái câu chuyện theo một hướng đi khác, và làm thay đổi cuộc đời của tôi.
PRINCESSES' CEMETARY
VÙNG ĐẤT CHẾT CỦA NHỮNG PRINCESS
Tôi có kể với gia đình mình về Minh Châu. Cả Ba và Mẹ tôi đều cho rằng Minh Châu là người tốt. Cho nên tôi cũng được phép đến chơi chỗ bạn ấy trong kì nghỉ hè này. Tôi chưa từng được ai mời đến chơi nhà trong suốt kì hè như thế vậy, cho nên chuyến đi này vô cùng đặc biết đối với tôi. Tôi muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về Minh Châu và Thanh Trúc một chút. Kể ra thì tôi cũng không biết gì nhiều về hai bạn ấy. Lần trước, chuyện Minh Châu và Thanh Trâm ở chung nhà lúc tôi đến Queen Villa đã làm cho tôi bất ngờ dữ lắm. Mặc dù hay thấy Thanh Trâm đi bên cạnh Minh Châu, nhưng chuyện họ ở chung với nhau thì tôi chưa bao giờ nghĩ đến hết. Thật ra còn bao nhiêu chuyện tôi chưa biết về hai bạn ấy nhỉ? Không sao...tôi có thời gian để từ từ tìm hiểu mà.
Minh Châu rất hòa nhã mời tôi ghé thăm ngôi biệt thự nằm tận trong rừng sâu, cách xa khu thành phố lớn cả chục cây số. Theo tôi được biết thì ngôi biệt thự này mang tên Princess Villa. Đó có phải là đang nói đến "Princess" của trường Thiên Vũ hay không? Nghĩa là đang nói đến tôi à? Hình như không phải. Tôi chỉ vô tình trở thành Princess thôi mà. Không biết ngôi biệt thự này trông như thế nào nhỉ? Hy vọng là nó không quá lớn như Queen Villa, không thì tôi lại lạc đường nữa. Khả năng định hướng của ôi rất kém. Không biết tại sao, nhưng từ nhỏ trời sinh đã vậy. Tôi học ở trường Thiên Vũ đã một năm nhưng tới giờ, khi thỉnh thoảng sang khu vực cấp I và III, tôi vẫn còn bị lạc.
- Cô Minh Trúc, cô có muốn uống gì không?
Tôi nhìn lên. Cô gái ngồi cạnh bên tài xế xe mỉm cười với tôi. Tôi đáp lại :
- Ơ...không! Cám ơn chị.
Đây là điều thứ hai khiến tôi thắc mắc từ lúc bước lên xe cho tới giờ. Có ba điều làm ôi cảm thấy lạ. Đầu tiên, anh Tuấn, anh họ học cùng trường với tôi đã dặn dò tôi phải hết sức cẩn thận và gọi điện báo ngay cho anh ấy nếu có gì không ổn. Anh ấy làm như tôi ra sa trường không bằng. Anh ấy quen Minh Châu mà. Lẽ ra anh ấy phải là người cảm thấy yên tâm hơn ai hết chứ. Điều thứ hai chính là người tới đón tôi. Tôi cứ đinh ninh người đó phải là Thanh Trâm...
Tự nhiên cảm thấy mình thật kì lạ. Sao tôi lại mong đợi Thanh Trâm tới đón chứ? Bạn ấy đầu phải lúc nào cũng phải đến đón tôi thì mới được. Thanh Trâm có lẽ bận cho nên Minh Châu đã gọ chị gái này đến đón.
- Xin lỗi...đường đi quá xa khiến cho cô cảm thấy hơi mệt phải không, cô Minh Trúc?
Tôi cười gượng :
- Ah, không phải đâu! Nhưng...chị có thể gọi em là Minh Trúc được mà. Không cần phải xưng hô trang trọng như vậy đầu.
Đây cũng chính là điều cuối cùng làm tôi thắc mắc. Người nhà Minh Châu đều như vậy hết sao? Bạn ấy...ờ...đúng là một tiểu thơ chính hiệu thật. Nhưng mà...
- Cô đừng ngại, đây là nghĩa vụ của chúng tôi.
Xe dừng lại. Chị ấy vội xuống xe mở cửa cho tôi.
- Cám ơn chị.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Chỗ này lạ lắm! Khác biệt hoàn toàn với Queen Villa. Princess Villa được sơn màu hồng, cùng màu với dải nơ của tôi, và ờ phía trước của cũng có cắm tấm biển đề "Princess Villa" hẳn hoi. Hy vọng về một nơi nhỏ hơn Queen Villa của tôi sụp đổ khi tôi đi cùng chị ấy vào bên trong. Thôi rồi...căn này và căn kia hình như cũng suýt soa nhau. Không chừng Princess Villa to hơn. Tôi chắc chắn sẽ cần một hướng dẫn viên du lịch đây.
- Welcome to Princess Villa!
Tôi nhìn thấy một dãy người sắp hàng chờ sẵn và cúi đầu với tôi. Cái này...ở Queen Villa đâu có chứ. Sao giống trong phim quá vậy? Minh Châu chào đón tôi hơi bị quá mức nống hậu rồi. Nhưng Minh Châu đâu rồi nhỉ? Không thấy bạn ấy đứng chờ tôi ở cửa như lần trước.
- Minh Châu...ơ...bạn ấy ở đâu vậy chị?
Cô gái đi cùng tôi từ nhà đến đây cúi đầu :
- Cô Minh Châu đang trong vườn dùng trà sáng. Tôi đã cho người đi thông báo với cô Minh Châu là cô Minh Trúc đã ở đây.
Trà buổi sáng...tôi nhìn đồng hồ trên tay mình. Uh, vừa đúng 11 giờ sáng. Giờ này đúng là giờ Minh Châu hay uống trà. Bạn ấy có một thói quen rất quý tộc. Vậy còn Thanh Trâm thì sao?
- Vậy Thanh Trâm thì sao hở chị? Bạn ấy ở đâu?
- Cô Thanh Trâm trong người không được khoẻ cho nên đang nghỉ trên phòng.
Tôi ngạc nhiên :
- Thanh Trâm bị bệnh sao? Ơ..bất ngờ ghê...
- Bất ngờ chuyện gì?
- Thì chuyện Thanh Trâm bị bệnh đó. Bạn ấy mà cũng bị...Hả!?!
Tôi nhìn ra sau lưng mình, Thanh Trâm không biết đã đứng đó từ bao giờ và bạn ấy chính là người hỏi tôi câu vừa rồi. Mặt Thanh Trâm đỏ au. Bạn ấy đang nổi giận à? Nhưng sao lần này trông kinh dị quá vậy?
- Minh Trúc...thế bạn nghĩ tôi không phải là người à?
Tôi xua tay :
- Ah, đâu có! Thanh Trâm đâu có giống Ma. Ơ...ý tôi là...bạn không phải người ngoài hành tinh. Tôi muốn nói là....
Hình như càng cố gắng giải thích thì càng tệ hơn thì phải. Tôi thấy mặt Thanh Trâm tối sầm lại :
- Vậy ý bạn là sao? Nói rõ cho tôi nghe xem.
Đáng sợ quá...Đây là lần nổi giận khủng khiếp nhất của Thanh Trâm mà tôi từng chứng kiến.
- Tôi...Ah, tôi không cố ý đâu. Tôi biết lỗi rồi mà.
Thanh Trâm giơ tay lên. Bạn ấy lại định cốc đầu tôi phải không? Theo phản xạ, tôi nhắm mắt vả đưa hai tay che đầu. Nhưng không có gì giáng xuống đầu tôi hết, mà chỉ có mỗi một Thanh Trâm đang ngã vào người tôi. Tôi vội đỡ bạn ấy.
- Thanh Trâm...
Khi chạm vào da bạn ấy, tôi mới nhận ra là người Thanh Trâm rất nóng. Vậy ra mặt bạn ấy đỏ không phải vì giận tôi, mà vì bạn ấy đang bị sốt cao.
- Thanh Trâm không sao chứ?
Thanh Trâm níu chặt lấy vai tôi và nói bằng một giọng yếu ớt, khác hẳn với thường ngày :
- Đừng lo cho tôi. Hãy mau rời...
- Minh Trúc đến rồi!
Minh Châu đã xuất hiện ngay lúc đó và ngắt lời Thanh Trâm. Minh Châu nhìn thấy Thanh Trâm đang ở bên tôi. Bạn ấy thờ dài :
- Thanh Trâm thiệt tình...đã bảo bạn hãy nghỉ ngơi cho tốt mà. Bạn là một bệnh nhân chẳng ngoan chút nào.
Thanh Trâm trao cho Minh Châu cái nhìn khó hiểu. Minh Châu nói :
- Bạn nên quay về phòng mình đi.
Lập tức, có hai cô gái làm việc trong nhà xuất hiện và đỡ lấy Thanh Trâm, đưa bạn ấy lên lầu. Tôi nhìn theo bóng Thanh Trâm cho tới khi bạn ấy khuất bóng sau vách tường. Minh Châu thở dài :
- Thanh Trâm là vậy đó! Dù đang bệnh nhưng vẫn thích đi lung tung. Ah, Minh Trúc đến lúc nào vậy?
Tôi trả lời :
- Mới đây thôi. Nhưng mà Thanh Trâm như vậy liệu có sao không? Hay là mình đưa bạn ấy vào bệnh viện nhé!
Nhưng Minh Châu chỉ cười :
- Không cần đâu. Bác sĩ vừa ghé qua thăm bạn ấy. Thanh Trâm chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn. Thật ra đây là chuyện thường thấy thôi. Vào mọi năm, cứ đến giờ này là bạn ấy lại phát sốt.
- Thật à?
Nhưng đáp lại tôi chỉ có nụ cười của Minh Châu.
- Đi tham quan một vòng chỗ này không? Tôi sẽ đưa bạn đi.
- Uh.
Tôi và Minh Châu ra khỏi nhà. Thanh Trâm sẽ không sao thật chứ? Mong là vậy.
Càng nghĩ, tôi lại càng cảm thấy lạ. Hình như Thanh Trâm đang cố gắng nói với tôi điều gì đó, nhưng đã nhiều lần rồi, tôi vẫn không thể nào nghe được những gì bạn ấy nói. Thanh Trâm trông có vẻ đang rất lo lắng chuyện gì đó. Nhưng thật ra thì bạn ấy đang lo gì nhỉ?
Thanh Trâm có vẻ yếu lắm. Thật ra thì tôi chưa từng thấy bạn ấy bị bệnh bao giờ. Không ngờ người mạnh mẽ như Thanh Trâm mà cũng có lúc đứng không vững như vậy. Liệu bạn ấy sẽ ổn chứ? Ngôi biệt thự to lớn như vậy, Thanh Trâm nằm ở phòng nào đây? Chắc sau khi trở về đó, tôi phải tự tìm ra mới được. Tôi muốn xem Thanh Trâm đã khá lên chút nào chưa.
- Minh Trúc! Minh Trúc!
Tôi giật mình nhìn sang. Minh Châu đang đi cạnh bên tôi mà, sao tôi lại luôn nghĩ về Thanh Trâm nhỉ?
- Bạn không sao chứ?
- Hả?!? Ờ, tôi không sao.
Tôi mỉm cười để thay cho lời chứng minh. Minh Châu cười dịu dàng :
- Bạn cảm thấy hơi mệt phải không? Xin lỗi. Bạn đã ngồi xe cả buổi sáng để đến đây, tôi đã không cho bạn nghỉ mà còn bắt bạn đi vòng vòng với tôi.
Tôi xua tay :
- Đâu có! Tôi không mệt thật đó! Tôi...ah, khu đồi bên kia là gì vậy? Chỗ đó đẹp quá!
Tôi vội chuyển đề tài để không phải nói thêm về chuyện này bằng cách chỉ tay về phía bên kia ngọn đồi, cách chỗ chúng tôi chừng 15 phút đi bộ. Từ bên này nhìn sang, tôi có thể thấy cả một ngọn đồi được bao phủ bởi những bông hoa vàng rực rỡ trong nắng, và thảm có xanh tươi kia nữa. Tôi không muốn làm cho Minh Châu buồn. Bạn ấy đã vì tôi mà tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, nếu còn làm cho bạn ấy không vui thì tôi thật là tệ.
- Đó là khu đồi của những Princess.
- Khu đồi của những Princess? - Tôi lập lại một lần nữa cái tên mà mình vừa được nghe qua. Tôi chưa hề nghe nói đến một địa danh nào mang tên như thế này trên bản đồ quốc gia cả.
Trong khi tôi vẫn còn đang cố gắng tự kiểm tra lại kiến thức địa lý của mình, Minh Châu phì cười :
- Minh Trúc à, có phải bạn đang tìm xem trên đất nước mình có chỗ nào gọi là "Khu đồi của những Princess" không?
Tôi nhìn sang Minh Châu bằng vẻ mặt e dè. Sao Minh Châu biết tôi đang nghĩ gì nhỉ?
- Minh Châu à.
- Có chuyện gì?
- Làm thế nào mà Minh Châu biết được tôi đang nghĩ gì vậy? Lần nào cũng bị bạn đoán ra hết. Minh Châu có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao?
Minh Châu cười. Tôi đã hỏi một câu hỏi buồn cười lắm sao?
- Sao Minh Châu lại cười? Tôi ngốc lắm phải không?
Minh Châu lắc đầu :
- Không...Minh Trúc không ngốc chút nào cả. Tôi cười vì bạn thật sự rất dễ thương.
Tôi đỏ mặt. Ý Minh Châu là sao? Tôi...dễ thương à?
- Minh Trúc lúc nào cũng thật thà và thẳng thắn hết. Bạn không biết nói dối như những người khác. Minh Trúc à, tôi không phải là thần tiên. Tôi đương nhiên không thể nào đọc được suy nghĩ của người khác rồi. Như tôi đã nói, vì Minh Trúc không biết nói dối, cho nên những gì bạn suy nghĩ đều đã được biểu lộ trên mặt bạn hết rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn Minh Châu. Là thật sao? Ah, có thể lắm! Vì cả Thanh Trâm dường như cũng biết tôi đang nghĩ gì.
- Khu đồi của những Princess là tên tôi đặt cho vùng đất bên đó.
Tôi lẩm nhẩm một mình :
- Khu đồi của những Princess...ah, có phải vì biệt thự của bạn tên gọi là Princess Villa cho nên bạn mới gọi đó là khu đồi của những Princess không?
Minh Châu mỉm cười :
- Uh, nhưng đó cũng không hẳn là nguyên nhân duy nhất. Nơi đó sỡ dĩ mang tên gọi như vậy là bởi vì nó ẫn chứa một điều rất đặc biệt.
- Đặc biệt?
Minh Châu bắt đầu hướng mắt về phía ngọn đồi và nói :
- Đó chính là nơi nghỉ chân của các Princess.
Khi nhìn sang, Minh Châu lập tức bắt gặp đôi mắt đầy mong đợi của tôi. Bạn ấy cười :
- Hôm nay chỉ tới đây thôi. Chúng ta nên quay về ăn trưa và sau đó, tôi nghĩ Minh Trúc cần nghỉ ngôi một chút. Một ngày nào đó không xa, tôi sẽ đưa bạn đến đó.
Tôi cười rạng rỡ :
- Được! Minh Châu hứa rồi nha! Bạn phải đưa tôi đến đó.
Trong đôi mắt của Minh Châu lúc này, tôi như một đứa trẻ hết sức háo hức và hăm hở được đi xem điều mới lạ. Minh Châu đáp lại bằng nụ cười dịu dàng :
- Tôi hứa với bạn.
Khu đồi của những Princess...nơi những Princess nghỉ chân. Chỗ đó chắc sẽ đẹp lắm. Tôi cứ mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không hề phát hiện ra rằng khi ấy, Minh Châu đang trao cho tôi một cái nhìn khác hẳn mọi khi...
Thanh Trâm từ từ mở mắt ra và bắt đầu nhìn xung quanh. Thanh Trâm vẫn còn cảm thấy đầu óc mình nặng nề lắm. Chung quang bây giờ là bóng đêm. Chỉ có mỗi ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ. Trời tối rồi phải không?
- Tỉnh rồi à?
Vừa nghe qua giọng nói của Minh Châu, Thanh Trâm đã vội ngồi dậy. Minh Châu lại gần :
- Không cần khẩn trương như vậy đâu. Thanh Trâm đang bị bệnh mà. Nếu bạn không biết tự lo cho mình thì tôi sẽ buồn lắm đó.
Mặc kệ thái độ quan tâm ân cần dịu dàng của Minh Châu, Thanh Trâm cố gắng rời khỏi giường. Minh Châu cười :
- Thanh Trâm làm sao vậy? Bạn đang lo cho Princess à? Yên tâm, cô ấy vẫn còn sống.
Không có câu trả lời. Minh Châu quay mặt đi chỗ khác :
- Thật khiến cho người ta cảm động đó. Princess cũng đã ở bên bạn suốt từ chiều cho tới giờ. Bạn ấy cũng chỉ mới về phòng thôi. Hai người quan tâm cho nhau như vậy...làm tôi phát ghen đó. Coi bộ quan hệ giữa bạn và Princess càng ngày càng thân thiết nhỉ?
Thanh Trâm nói bằng chất giọng khàn khàn, khác hẳn với ngày thường :
- Hãy tha cho Princess. Làm ơn...
Minh Châu quay mặt lại. Thái độ của bạn ấy đã thay đổi một cách nhanh chóng. Minh Châu đang rất nhiêm túc :
- Thanh Trâm đang cầu xin tôi đấy à? Thanh Trâm à, bạn thật lám cho tôi đau lòng lắm. Bạn chưa hề cầu xin tôi vì bất cứ một Princess nào cả. Tôi đã từng nói với bạn là đừng nên chọc giận tôi, nếu không Princess sẽ không có ngày bình yên đâu. Sự quan tâm của bạn dành cho Princess làm tôi cảm thấy khó chịu lắm.
Thanh Trâm im lặng nhìn Minh Châu. Minh Châu mỉm cười trở lại :
- Princess là một người rất ngây thơ. Tôi thích sự hồn nhiên của bạn ấy. Thanh Trâm à, tôi đã hứa với Minh Trúc là sẽ đưa bạn ấy đến khu đồi của những Princess rồi. Làm sao đây? Hình như Minh Trúc cũng rất háo hức mong đến đó. Tôi phải giữ lời hứa của mình chứ, đúng không?
Đôi mắt Minh Châu se lại.
- Thanh Trâm hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi. Cứ để cho mình tôi tiếp đãi Minh Trúc cũng được.
- Đừng...
Nhưng cánh cửa phòng đã đóng lại cùng với dáng người nhỏ của Minh Châu. Một ngày đã đi qua hết sức nhanh chóng.
Cả buổi sáng hôm đó, tôi ở lì trên phòng một mình. Như Minh Châu mong muốn, tôi nên nghỉ ngơi cho khoẻ. Nhưng tôi có bị làm sao đâu ta. So với Thanh Trâm, tôi mạnh hơn nhiều đấy chứ. Ah, mà nếu bây giờ tôi chạy sang phòng thách đầu với Thanh Trâm, dù không có tí căn bản võ thuật nào, tôi cũng rất có khả năng trở thành người thắng cuộc. Thế mới biết, sức khoẻ quan trọng tới mức nào. Như Thanh Trâm chẳng hạn, bình thường là một người không bao giờ thua, nhưng tới lúc ngã bệnh thì cũng y như một con mèo con mắc mưa.
Chán quá...chị giúp việc vừa rời khỏi phòng tôi cách đây chừng vài phút, sau khi mang cho tôi mấy bộ váy mới để mặc cho ngày hôm nay. Tôi đã nhân cơ hội hỏi về tình hình của Thanh Trâm. Hình như bạn ấy ốm nặng lắm. Cho tới nay, đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc tôi đến đây rồi, bạn ấy vẫn chưa dậy được. Không có ai chơi với tôi hết.
Từ trên cửa sổ nhìn xuống mảnh vườn rộng, tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Bất chợt, tôi nhìn thấy Minh Châu đang ngồi đọc sách bên dưới tàn cây Tùng Bách. Lại đọc sánh à? Một ngày của bạn ấy chỉ có uống trà và đọc sách thôi sao? Như vậy không phải rất chán à?
- Minh Châu!
Minh Châu rời mắt khỏi quyển sách trên tay để đưa mắt nhìn quanh.
- Minh Châu! Trên này!
Minh Châu nhìn lên và bắt gặp nụ cười của tôi. Bạn ấy mỉm cười đáp lại. Quyết định rồi, hôm nay không muốn bị nhốt trong nhà như thế này đâu.
- Chúng ta đến khu đồi của những Princess nhé!
Minh Châu bỏ cuốn sách xuống bàn, đứng lên và tiến lại gần bên cửa sổ phòng tôi. Bạn ấy mỉm cười :
- Được...
Vậy là tôi cảm thấy hơn hở. Minh Châu cũng biết chán mà, phải không?
- Hay quá! Tôi chuẩn bị nhé!
- Uh.
Tôi hăng hái chuẩn bị cho chuyến đi, không hề hay biết là Minh Châu đang mỉm cười một cách bí ẩn sau khi tôi quay lưng vào phòng.
Kiểm tra lại toàn bộ mọi thứ trước khi ra ngoài. Tôi có mang theo máy ảnh của mình, một ít nước và một ít kẹo nữa. Hoàn hảo cho một chuyến picnic. Giờ chỉ còn xuống nhà gọi Minh Châu nữa là xong. Nhưng khi tôi vừa mở cửa ra, Thanh Trâm đã đứng ngay trước mặt tôi.
- Thanh...Trâm?
Thanh Trâm nhíu mày nhìn tôi :
- Gì vậy? Không mong đợi sẽ gặp tôi lúc này à?
Tôi lắc đầu :
- Không phải như vậy! Chỉ là...
- Sao?
- Ơ...nghe nói Thanh Trâm còn bệnh nặng lắm mà. Nhưng hình như không hẳn như thế ha.
Thnh Trâm cười, nụ cười mới đáng sợ làm sao. Không phải bạn ấy sắp la tôi chứ?
- Minh Trúc à, bộ bạn mong muốn thấy tôi nằm liệt giường lắm hả?
Tôi lùi lại, bước ngược vào phòng mình trong khi Thanh Trâm vẫn tiến về phía trước :
- Ah, không phải như vậy đâu. Tôi...
- Minh Trúc đã chuẩn bị xong chưa?
Thanh Trâm lập tức quay lưng lại và đón nhận nụ cười hiền lành của Minh Châu. Minh Châu đến gần hai chúng tôi :
- Thanh Trâm cũng ở đây à? Nhưng bạn chưa khoẻ hẳn mà.
Thanh Trâm không nhận sự quan tâm của Minh Châu. Trái lại, thứ khiến bạn ấy để tâm lúc này là chuyến đi ra ngoài của tôi và Minh Châu.
- Hai người định ra ngoài à?
Tôi trả lời :
- Uh! Chúng tôi sẽ đến khu đồi của những Princess.
Thanh Trâm không quay lại nhìn tôi. Bạn ấy nói với Minh Châu :
- Vậy sao? Tôi cũng muốn đến đó nữa.
Minh Châu mỉm cười :
- Được thôi! Nhưng bạn phải uống thuốc trước rồi mới được ra ngoài. Bác sĩ có dặn phải cho Thanh Trâm uống thuốc đúng giờ.
Đoạn quay sang tôi :
- Minh Trúc à, bạn có thể giúp tôi xuống nhà bảo những người giúp việc chuẩn bị thuốc cho Thanh Trâm được không?
Tôi lập tức đồng ý :
- Uh!
Và tôi quay đi. Nếu Thanh Trâm có thể đi cùng thì hay lắm! Đã lâu rồi ba chúng tôi không đi cùng nhau. Nhưng hôm nay Thanh Trâm trông rất tốt, không còn dấu hiệu của bệnh nữa.
Chỉ còn lại có hai người trong phòng, Thanh Trâm hỏi :
- Minh Châu định đưa Princess đến đó?
Minh Châu cười, nụ cười của một Thiên Thần :
- Tôi chỉ xuôi theo ý nguyện của Minh Trúc thôi. Bạn ấy là người đề xướng cho chuyến đi này. Tôi đã có ý tốt để cho Minh Trúc sống thêm vài ngày nữa, nhưng bạn ấy đã không còn yêu thích cuộc sống này rồi.
Thanh Trâm bất ngờ ghì chặt lấy vai Minh Châu :
- Phải làm sao thì bạn mới ngưng trò chơi này lại đây? Tôi đã ói rằng từ nay trờ đi, tôi sẽ ở bên cạnh Minh Châu và chỉ nghe theo lệnh của bạn thôi. Như vậy vẫn chưa đủ à?
Minh Châu lắc đầu :
- Chưa đủ...cái tôi muốn không phải là sự phục tùng tuyệt đối của Thanh Trâm. Chỉ khi nào Princess biến mất khỏi thế gian này, Thanh Trâm mới thật sự là của tôi thôi. Thanh Trâm à, sao bạn không ngoan ngoãn một chút? Tôi đã bảo bạn hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏi bệnh và giao tất cả những việc còn lại cho tôi rồi mà. Thanh Trâm không ngoan chút nào hết. Bạn có biết rằng như vậy sẽ làm cho tôi buồn lắm không?
- Đừng...Minh Châu...đừng làm như vậy...
Cùng lúc đó thì tôi quay trở lại với mấy lọ thuốc trên tay. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là Thanh Trâm đang ngã vào người Minh Châu. Minh Châu rụt tay lại sau nấm đấm vào bụng Thanh Trâm. Bạn ấy thì thầm vào tai Thanh Trâm :
- Nghỉ ngơi đi, Thanh Trâm.
Tôi chạy lại gần :
- Có chuyện gì vậy? Thanh Trâm...
Minh Châu giải thích :
- Thanh Trâm thật ra vẫn còn yếu lắm. Bạn ấy không nghe lời bác sĩ, không nghỉ ngơi và uống thuốc đúng giờ cho nên trở bệnh trở lại rồi.
- Vậy...
Minh Châu trấn an tôi :
- Đừng lo! Thanh Trâm sẽ ổn thôi. Tio6 sẽ cho người đưa bạn ấy về phòng. Chúng ta đi thôi!
Tôi gật đầu :
- Uh!
Vậy là tôi và Minh Châu rời khỏi nhà. Nhưng sao trong bụng tôi cứ thấy không yên nhỉ? Thanh Trâm không sao thật chứ? Kì lạ! Rõ ràng trước đó, tôi còn thấy bạn ấy rất tỉnh táo mà, sao mới đây lại...
Nhưng không nên khiến cho Minh Châu mất vui nữa. Những gì tôi cần làm bây giờ là dành hết thời gian để vui chơi với Minh Châu trong chuyến picnic này. Tôi nghĩ chắc Minh Châu thườn ở nhà một mình nên cảm thấy buồn lắm. Tất cả những gì bạn ấy cần là thay đổi một bầu không khí mới. Hy vọng khu đồi của những Princess có nhiều điều thú vị.
Khu đồi của những Princess đẹp hơn tôi nghĩ nhiều. Nơi đây được trải thảm bởi hoa và cỏ, rất giống một vườn địa đàng. Cộng thêm hôm nay là một ngày đầy nắng, quả là rất lý tưởng để tham quan chỗ này. Trong khi tôi bận rộn chụp mấy tấm hình phong cảnh, Minh Châu đứng trên ngọn đồi hướng mắt về một góc trời xanh thẳm. Tôi chạy lại chỗ bạn ấy sau khi đã chán chê chuyện bấm máy liên tục như thế này.
- Minh Châu!
Minh Châu quay lại nhìn tôi, vẫn như mọi khi, mỉm cười.
- Chỗ này đẹp quá!
Minh Châu vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi. Bạn ấy nói :
- Chỉ cần Minh Trúc thích là được. Minh Trúc à, nếu phải ở lại đây mãi mãi, bạn có đồng ý không?
Tôi mở to mắt nhìn Minh Châu. Ý bạn ấy là sao nhỉ? Ở lại chỗ này à? Có phải Minh Châu muốn tôi ở chơi với bạn ấy lâu hơn không? Chắc là Minh Châu phải cô đơn lắm. Nơi rộng lớn như thế này mà chỉ có mỗi mình bạn ấy và Thanh Trâm. Tệ nhất là vào thời điểm này, Thanh Trâm lại không được khoẻ. Vậy là không ai chơi với bạn ấy hết.
- Uh! Nếu Minh Châu cảm thấy buồn, tôi sẽ ở lại đây suốt kì hè với Minh Châu.
Minh Châu đặt tay lên mặt tôi :
- Cám ơn bạn, Minh Trúc.
Có nên hỏi Minh Châu về Ba Mẹ của bạn ấy không nhỉ? Lần trước ở Queen Villa, chị giúp việc có dặn tôi đừng hỏi, vì như vậy sẽ khiến cho Minh Châu không vui. Tôi cũng chưa hề nghe bạn ấy nhắc đến Ba Mẹ lần nào. Ah, có phải giống như trong mấy bộ phim xã hội trên ti vi, Ba Mẹ Minh Châu rất bận rộn làm ăn ở một nơi khác và không về thăm bạn ấy hay không? Khả năng này cao lắm. Nhà Minh Châu xem ra rất giàu có, mà bạn ấy thì đương nhiên không thể tự đi làm kiếm tiền rồi. Chỉ có thể phán đoán theo hướng này thôi. Nhưng nếu đúng như vậy thì tội nghiệp Minh Châu quá! Bạn ấy là một con búp bê lộng lẫy trong lồng thủy tinh luôn cảm thấy cô đơn.
- Minh Trúc à, tôi còn có một nơi muốn đưa bạn đến. Bạn có hứng thú không?
- Nơi nào?
Minh Châu không quay mặt lại, nhưng mắt bạn ấy vẫn không rời khỏi khu vực bên kia, nơi mà bạn ấy đã hướng mắt nhìn từ lúc đặt chân tới đây :
- Princesses' Cemetary!
- Princesses' Cemetary...có nghĩa là Khu Nghĩa Trang Của Những Princess à?
Minh Châu quay mặt lại :
- Uh!
- Ah, có phải đó là lý do chỗ này có tên gọi là "Nơi Nghỉ Chân Của Những Princess" như bạn đã nói trước đó không? Đây là khu mộ cổ của những Princess thời xưa à?
Minh Châu nghiêng đầu mỉm cười :
- Minh Trúc à, bạn ngây thơ thật đó.
- Hả?!?
- Không có gì. Tôi đã từng bảo sẽ đưa bạn đến đó xem một điều hết sức đặc biệt. Chúng ta đi thôi.
Tôi theo chân Minh Châu đi xuống đồi. Princesses' Cemetary là một khu rừng nhỏ dưới chân đồi. Mặc dù hôm nay là một ngày nắng đẹp, nhưng vùng đất này vẫn tối tăm và âm u một cách lạ thường. Tôi nhìn lên trên đầu mình để tìm mặt trời, và nhận ra là mặt trời đã bị che lấp bởi những tán cây rậm. Thì ra mảnh đất này được bao bọc bởi những cây cao có tán rộng, chả trách sao lại không thấy nắng.
Tấm biển gỗ có hình dạng không nhất định đề dòng chữ màu đỏ "Princesses' Cemetary" cắm ngay lối vào. Nghĩa là thứ mà chúng tôi đang tìm nằm trong đó. Minh Châu quay sang tôi :
- Bạn không sợ chứ?
Tôi e dè gật đầu. Minh Châu đưa tay ra :
- Nếu bạn cảm thấy bất an thì hãy nắm lấy tay tôi.
Tôi ngỡ ngàng. Từ trước đến nay, người đưa tay ra cho tôi chỉ có mỗi mình Thanh Trâm thôi. Minh Châu chưa bao giờ...
Minh Châu mỉm cười. Thì ra bạn ấy cũng có lúc khiến cho người ta có cảm giác yên tâm như vậy. Tôi đặt tay mình vào tay Minh Châu. Tay bạn ấy ấm quá, chả bù với tôi.
- Chúng ta vào trong nhé!
Tôi gật đầu.
Con đường chúng tôi đi qua um tùm những thứ cây lạ mọc đầy trên mặt đất. So với bên ngoài kia, thục vật trong này không được tốt cho lắm. Dựa theo kiến thức sinh học ở trường, tôi đoán đó là bởi vì trong này toàn mấy cây lớn tán rộng, chúng đã hút hết nước và đón hết ánh sáng mặt trời, cho nên nhũng cây hoa nhưng bên ngoài kia mới không đủ sức sống nổi ở trong này.
Chân tôi đạp phải mấy cây nấm có đốm đỏ trên đầu. Thứ nấm này trông dễ thương lắm, sặc sỡ màu sắc, hình như không phải là thứ ăn được đâu. Cô giáo dạy môn Sinh đã có nói, thứ nấm nào càng đẹp thì càng độc.
- Minh Châu!
Minh Châu không dừng lại. Bạn ấy có nghe tiếng tôi không?
- Chúng ta...đang đi đâu vậy?
Thay cho câu trả lời, Minh Châu bóp chặt tay tôi hơn một chút. Đây là cách bạn ấy trấn an người khác phải không?
- Đến rồi!
Trước mặt tôi lúc này là một khu nghĩa trang với đầy những bia mộ. Tôi bước cùng Minh Châu, chậm rãi đi qua từng ngôi một một. Không có tên trên bia, nhưng tất cả các bia mộ đều có đề dòng chữ màu hồng "Princess". Tôi quay sang Minh Châu :
- Minh Châu à, những phần mộ này...
- Là của các Princess.
Minh Châu không cười như thường ngày. Bạn ấy đang nhìn những ngôi mộ bằng đôi mắt vô hồn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện ấy từ Minh Châu hết. Bạn ấy đang thương cảm cho những Princess xấu số à?
Chúng tôi rời khỏi đó và cùng nhau đến cạnh một dòng suối gần đó sau một hồi quan quẩn trong khu nghĩa trang. Minh Châu nhìn dòng nước đang chảy xiết bên dưới. Bạn ấy vẫn không nói gì kể từ lúc rời khỏi khu nghĩa trang. Tôi lại gần :
- Minh Châu à...
- Bạn đang muốn biết về những Princess đó phải không?
Tôi gật đầu. Minh Châu nhìn tôi :
- Còn nhớ tôi đã từng nói với bạn về những câu chuyện cổ tích với Queen và Princess không?
Tôi cố gắng lục tìm trong trí nhớ. Hình như là có, nhưng không rõ nét cho lắm. Minh Châu giải thích thêm :
- Trong truyện cổ tích, các công chúa luôn phải chiến đấu với nữ hoàng độc ác để giành lấy hạnh phúc cho mình. Đây vốn là một cuộc chơi, kẻ thắng sẽ có được hạnh phúc, còn kẻ bại thì phải yên phận vùi mình dưới nấm mồ. Những Princess đó chính là những người thua cuộc.
Tôi mở to mắt :
- Là sao?
Minh Châu lại gần tôi :
- Bạn đã bảo sẽ ở lại đây với tôi mãi mãi, đúng không?
Tôi gật đầu. Đúng là tôi đã có hứa như vậy cách đây không lâu. Minh Châu mỉm cười :
- Nếu như tôi cảm thấy cô đơn, bẹn sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi chứ?
Tôi trả lời :
- Uh, tôi sẽ ở bên Minh Châu.
Minh Châu vẫn cười, nhưng nụ cười đã thay đổi. Nó không dịu dàng, nó sắc sảo :
- Nếu muốn rời khỏi đây, bạn phải tiêu diệt tôi trước thì sao?
Tôi lắc đầu :
- Tôi sẽ không làm như vậy. Minh Châu à, dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, Minh Châu sẽ vẫn là người tôi tin tưởng và yêu quý nhất. Tôi nói thật đó!
Minh Châu gật gù :
- Tôi tin Minh Trúc. Vì bạn không biết nói dối. Thật đáng tiếc, bạn cũng là một kẻ thất bại như những người kia.
- Huh?!?
Tôi chưa hết ngạc nhiên vì câu nói của Minh Châu thì bạn ấy đã đẩy tôi xuống suối. Nước chảy xiết cuốn tôi đi thật nhanh. Tôi cố níu lấy một cái rễ cây gần đó. Tôi kêu cứu :
- Minh Châu! Cứu tôi với! Minh Châu...
Nhưng đáp lại tôi chỉ có nụ cười lạnh lùng trên gương mặt thoáng buồn, vẻ mặt y như lúc ở Princesses' Cemetary :
- Như lời bạn đã hứa, hãy ở lại đây vĩnh viễn, Princess.
Minh Châu bước lùi lại. Vì chỗ đất bạn ấy đang đứng đã bị nước ăn mòn cho nên đất bên đó bất ngờ sụp xuống, Minh Châu rơi xuống suối và cũng bị cuốn đi. Tôi buông tay mình ra khỏi cái rễ cây để nắm lấy tay Minh Châu. Cả hai chúng tôi đều bị nước cuốn đi...
Thanh Trâm đang đứng trước khu nghĩa trang của những Princess, một nơi ánh sáng bị che lấp bởi bóng tối. Minh Châu từ trong đó từ từ tiến ra, tới chỗ Thanh Trâm và mỉm cười :
- Đừng lo lắng, Thanh Trâm. Tôi đã nói là bạn chỉ thuộc về tôi mà thôi. Bây giờ và sau này cũng vậy, bạn sẽ chỉ ở bên cạnh tôi thôi. Tôi không cho phép bất kì ai mang ánh mắt bạn rời xa tôi hết.
Thanh Trâm nắm chặt vai Minh Châu :
- Minh Châu...
Và đẩy Minh Châu vào người mình. Thanh Trâm siết chặt vòng tay :
- Tôi hứa, tôi sẽ ở bên cạnh bạn mãi mãi. Dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, tôi vẫn luôn bên Minh Châu. Xin hãy tin tôi.
- Vậy còn tôi thì sao?
Thanh Trâm buông tay ra. Trước mặt bạn ấy lúc này là gương mặt nhợt nhạt của tôi.
- Thanh Trâm đã hứa sẽ bảo vệ tôi mà, không phải sao?
Thanh Trâm cúi mặt :
- Tôi...
- Bạn đã không giữ lời hứa.
- Không phải! Tôi...
- Vĩnh biệt, Thanh Trâm.
Và tôi dần tan biến vào sương mù.
Thanh Trâm giật mình thức giấc trong căn phóng tối, hơi thở vẫn còn đứt quãng và giọt mồ hôi lạnh ngắt vẫn còn đọng lại trên trán. Thanh Trâm vừa mơ thấy một giấc mơ hết sức đáng sợ. Nhìn ra bên ngoài, trời đã tối.
Thanh Trâm vội rời khỏi giường chạy xuống nhà.
- Cô Thanh Trâm, cô đã thức.
Bỏ mặc lời chào của chị giúp việc, Thanh Trâm hỏi :
- Minh Trúc đâu?
Chị giúp việc từ tốn trả lời :
- Cô Minh Trúc đã ra ngoài cùng cô Minh Châu từ lúc trưa.
- Vậy họ đã về chưa?
- Vẫn chưa. Nhưng thật kì lạ! Cô Minh Châu chưa bao giờ ra ngoài cùng bạn và về trễ như thế này.
Trễ...Thanh Trâm hướng mắt về phía chiếc đồng hồ cổ kiểu Pháp treo trên tường. Quả lắc đung đưa một cách đều dặn bắt đầu gõ nhịp. Đã 10 giờ khuya rồi. Minh Châu đúng là chưa bao giờ ra ngoài khuya như vậy với một người bạn. Bạn...không! Minh Châu chưa bao giờ xem tôi là bạn. Trong mắt bạn ấy, tôi chỉ là một con thú săn của trò chơi cổ tích.
- Vậy Minh Châu có dặn lại gì trước khi ra ngoài hay không?
- Thưa không. Nhưng cô Thanh Trâm à, chúng ta có nên cho người đi tìm hay không?
Minh Châu chưa bao giờ mất quá nhiều thời gian cho chuyện này. Vậy đã xãy ra chuyện gì với Minh Châu rồi?
- Lập tức cho người đi tìm! Nhưng đừng đá động gì đến bên phía cảnh sát.
- Vâng, tôi biết rồi.
Xong, Thanh Trâm vớ tay lấy chiếc áo khoác vào người và chạy ra ngoài. Trời bắt đầu đổ sương.
Cũng vào lúc này, ở một nơi khác trong rừng.
- Minh Châu...Minh Châu...
Một cách may mắn, tôi bám vào được một khúc cây lớn trôi trên mặt nước, vậy là cả hai chúng tôi vào được bờ an toàn. Nhưng Minh Châu đã bất tỉnh rồi. Phải làm sao đây? Chỗ này là chỗ nào? Tối quá! Bây giờ là mấy giờ rồi? Liệu Thanh Trâm có tìm thấy hai chúng tôi không? Chỗ này dễ sợ quá, vừa lạnh vừa tối.
- Minh Châu...Minh Châu à, bạn không sao chứ? Minh Châu à, mở mắt ra nhìn tôi đi. Minh Châu...
Người bạn ấy lạnh ngắt và bờ môi thâm tím. Minh Châu không phải chết rồi chứ? Theo phan xạ, tôi áp tai lên ngực Minh Châu. Vẫn có tiếng tim đập nhưng hơi yếu. Tôi kéo bạn ấy vào trong đất liền.
Cuối cùng cũng tìm thấy một cái hang đá. Chỗ này có lẽ là nơi an toàn, nhất là vào lúc này. Tôi nhặt mấy cành cây khô bên ngoài hang và nhóm lửa bằng chiếc hộp quyẹt ga mà tôi vô tình mang theo. Minh Châu co người nắm trong một góc. Bạn ấy chắc đang cảm thấy lạnh lắm. Tôi vội lại gần :
- Minh Châu à, bạn phải cố gắng lên nha. Thanh Trâm sẽ tìm ra hai chúng ta nhanh thôi.
- Lạnh...lạnh quá...
- Minh Châu...
Lửa vừa mới được nhóm lên, không thể ấm nhanh được. Phải làm sao đây?
- Minh Châu...
Lỗi là do tôi, phải không? Nếu tôi không đòi đến chỗ này chơi thì đâu có xãy ra chuyện này. Nhưng điều quan trọng nhất vào lúc này là Minh Châu cần được sưởi ấm. Không một chút ngại ngần, tôi cởi đồ ra. Tôi ôm Minh Châu vào lòng và dùng quần áo của mình đáp lên người hai chúng tôi. Đây là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất để sười ấm cho bạn ấy lúc này. Minh Chu6 nói trong cơn mê :
- Lạnh quá...Mẹ à, con lạnh lắm.
Tôi thấy thương Minh Châu quá. Bạn ấy hẳn là rất nhớ ba mẹ của mình. Minh Châu có lẽ đã lớn lên trong ngôi nhà lạnh tanh đó một mình. Người lớn đôi lúc thật vô tâm. Tại sao họ lại có thể bỏ mặc Minh Châu như vậy chứ?
- Minh Châu à, bạn đừng sợ. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn.
Sương đêm buông xuống mỗi lúc một dầy đặc. Cả hai chúng tôi đã quá mệt mỏi trong suốt ngày hôm nay, chiến đều với dòng nước chảy xiết để vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cầu mong người ta tìm thấy chúng tôi vào sáng ngày mai.
- Minh Châu à, bạn phải cố lên đó. Đừng lo, họ sẽ tìm thấy chúng ta nhanh thôi.
Trong khi đó, Thanh Trâm vẫn đang cố lùng sục dấu vết của hai chúng tôi trong màn đêm...
THE QUEEN
- Con không muốn trở thành người thừa kế.
Một người đàn ông tuổi ngoài 50 đã nói câu đó với một vẻ mặt rất quyết liệt.
- Ngay từ 20 năm trước, con đã bảo bố hãy từ bỏ quyền kế thừa của con rồi mà. Bố cũng biết rằng con là một người không ưa bị bó buộc trong khuôn phép. Con yêu cuộc sống tự do hiện tại của mình. Thế giới này rất rộng lớn và còn nhiều chỗ con chưa từng đến. Con muốn khám phá hết những nơi đó. Xin bố hãy chọn một người kế thừa khác.
Ngày...tháng...năm..., London, Nước Anh.
- Chúng ta phải quay về thật sao?
Người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp phúc hậu hỏi chồng mình bằng vẻ bất an. Người chồng thở dài :
- Anh cũng không muốn, nhưng đây là lệnh của ông. Với lại đã gần 10 năm nay chúng ta không về nhà rồi. Nghe Ba nói sức khoẻ của ông ngày một yếu đi, chúng ta cũng nên quay về thăm ông.
Người vợ thoáng buồn :
- Xin lỗi...là em đã khiến anh phải sống ở một nơi xa xôi như thế này. Nếu anh không vì em thì đâu có từ bỏ gia đình của mình.
Người chồng ôm vợ vào lòng :
- Không phải do em. Đây là lựa chọn của anh, và anh cảm thấy rất hạnh phúc với quyết định của mình. Anh cũng không thích cuộc sống tranh giành ở nơi đó. Chỉ tội cho Minh Châu. Anh thật sự không muốn lôi nó vào chuyện này.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Hai vợ chống thôi không âu yếm nhau.
- Vào đi!
Một người gúp việc bước vào :
- Thưa ông bà, cô Minh Châu đã được đón về từ trường.
Theo sau là Minh Châu. Minh Châu chạy đến sà vào lòng mẹ :
- Con về rồi!
Người đán ông bế Minh Châu lên nâng niu :
- Con gái cưng của Ba về rồi! Hôm nay ở trường con có ngoan không?
- Có ạ. Con được điểm xuất sắc ở tất cả các môn.
- Giỏi lắm!
Người Mẹ dịu dàng vuốt tóc con gái :
- Minh Châu à, con có muốn đi du lịch một chuyến với Ba và Mẹ không?
Minh Châu tròn mắt ngạc nhiên :
- Đi du lịch? Nhưng con còn chưa được nghỉ hè mà.
Ông bố xoa đầu con :
- Không cần phải đợi đến hè. Chúng ta sẽ đi ngay ngày mai, được không?
- Vâng...nhưng chúng ta đi đâu hở Ba? Kì trước mình tới Pháp rội kì này là Thụy Điển phải không?
Người cha lắc đầu :
- Không...chúng ta sẽ quay về nhà.
Minh Châu ngơ ngác :
- Về nhà? Nhưng đây chẳng phải là nhà của chúng ta rồi sao?
- Đúng vậy...đây là nhà của chúng ta. Minh Châu à, con có muốn gặp ông Cố không?
- Ông cố? Ah, muốn chứ! Ba sẽ đưa con đi gặp ông phải không?
- Uh!
Minh Châu tỏ ra rất hớn hở.
- Hay quá! Con rất muốn gặp ông.
Chuông đồng hồ điểm 4 giờ chiều. Minh Châu quay sang Ba và Mẹ :
- Tới giờ dùng trà buổi chiều rồi.
Người mẹ gật đầu :
- Uh, con đi uống trà đi. Ah, chiều nay cô giáo dạy Piano của con sẽ không tới. Sau khi uống trà xong, con hãy về phòng chuẩn bị chó chuyến đi ngày mai nhé!
- Dạ!
Minh Châu lon ton chạy đi. Cả hai vợ chống âu yếm nhìn theo bóng cô con gái nhỏ đáng yêu của mình. Người cha tự hào :
- Minh Châu giống như một Thiên Sứ bé vậy.
Người vật đồng tình :
- Uh, và nó còn rất thông minh nữa.
- Chính vì thông minh nên anh mới cảm thấy lo lắng.
- Huh?!?
Người chồng quay sang nhìn vợ :
- Anh không hy vọng Minh Châu trở thành người thừa kế.
Người vợ nắm chặt lấy mép áo của mình. Cả hai người họ đều cảm thấy lo sợ cho một viễn cảnh đen tối đang tới gần...
.................................................. ......
Extra : Xin được phép giải thích thêm một chút về giờ uống trà. Minh Châu có thói quen uống trà bởi vì cô ấy sinh ra và lớn lên ờ nước Anh. Ở đất nước này, người ta có thói quen dùng trà vào khoảng 11 giờ sáng và 4 giờ chiều. Cho nên mọi người đừng nên ngạc nhiên về vụ giờ giấc ^^
Câu chuyện cổ tích kể rằng xưa thật là xưa, có một Công Chúa xinh đẹp bị Hoàng Hậu độc ác đem lòng ganh ghét và quyết tìm cách ám hại công chúa, ngăn cản nàng đến bên Hoàng Tử khôi ngô. Công Chúa không chấp nhận sự sắp đặt của Hoàng Hậu nên đã tiêu diệt bà ta. Rồi sau đó, nàng Công Chúa ấy đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Nàng sống bên cạnh Hoàng Tử một cách yên bình cho đến trọn đời.
- Sao Princess lại phải giết Queen hả mẹ?
Mẹ âu yếm hôn nhẹ lên trán Minh Châu sau khi đóng quyển sách lại, mỉm cười dịu dàng và từ tốn giải thích :
- Vì Queen là người xấu.
Minh Châu chưa tìm được câu trả lời cho mình :
- Vậy những người xấu đều phải chết sao?
Một câu hỏi rất khó trả lời. Trẻ con thật ngây thơ, nhưng đôi lúc cũng rất thông minh. Chúng biết cách đặt ra những câu hỏi thật khó mà bất cứ người lớn nào củng phải chịu thua :
- Mẹ không biết. Nhưng có lẽ là vậy. Vì họ đã làm nhiều điều xấu nên cần phải có ai đó ngăn họ lại.
- Vậy Princess sẽ là người ngăn cản Quên làm điều xấu, đúng không?
Mỉm cười hiền từ :
- Uh! Con đi ngủ đi.
- Dạ! Chúc mẹ ngủ ngon.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, căn phòng tối. Đêm nay sẽ lại mơ về những câu chuyện cổ tích có Queen và Princess. Giấc mơ Thần Tiên của một đứa trẻ hồn nhiên.
Nhưng đằng sau cánh cửa, một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn gần như muốn ngã khụy trên mặt đất vì kiệt sức :
- Em không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Sao chuyện này không nhanh chóng kết thúc đi? Tại sao ông không chịu gặp bọn trẻ và chỉ định người thừa kế chứ? Không khí im lặng này khiến cho em cảm thấy ngộp thở. Em không muốn phải đối mặt với những người ở đây nữa? Anh à, chúng ta có thể rời khỏi đây ngay bây giờ không? Em rất lo sợ cho Minh Châu.
Người chồng ôm vợ vào lòng trấn an :
- Đừng sợ...dù cho có bất cứ chuyện gì xãy ra đi chăng nữa, anh hứa sẻ cố hết sức mình bảo vệ cho em và Minh Châu. Cho dù có phải chết...
- Không...Đừng mà...
Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đang hằn lên sự lo lắng :
- Anh sẽ không để họ làm hại em và Minh Châu đâu. Ngôi nhà này bây giờ nhận lệnh của ông, bất cứ ai cũng không được rời khỏi, cho nên tạm thời chúng ta không thể đi được. Anh cũng không biết chính xác ông đang muốn chơi trò gì, nhưng anh nghĩ Minh Châu sẽ không có cơ hội trờ thành người thừa kế đâu. Nó là đứa nhỏ nhất trong số các anh chị em họ hàng khác, và những người họ hàng trông cũng rất thông minh. Chúng dường như đã được dạy dỗ từ rất sớm để trở thành những người thừa kế, chả bù với Minh Châu của chúng ta. Em cứ yên tâm.
Nép mình vào sâu trong lòng chồng, nước mắt đã có phần nguôi ngoai. Đúng vậy, Minh Châu...chắc không tới lượt con bé đâu.
Ngôi biệt thự nằm cách sâu trong khu rừng vắng. Đây là khu đất thuộc sở hữu tư nhân nên không ai được phép tùy tiện ra vào. Một căn nhà rộng, và một căn phòng rất to được bài trí khá sang trọng, nhưng chưa có ai trong ngôi nhà này nhìn thấy những vậy trang trí ở đó bao giờ. Một căn phòng ngay từ lúc được xây lên đã luôn khép kín. Một nơi dành để lưu trữ một bí mật và bí mật đó luôn luôn bị bóng tối bao phủ bởi những bức rèm dầy kín, không bao giờ cho phép ánh sáng đi vào bên trong. Đó là chuyện trước kia, khi chưa có ai ngoài chủ nhân của ngôi nhà này được phép đi vào trong. Và bây giờ, có một người sắp lìa bỏ thế giới đang muốn mang theo bí mật này đi cùng mình sang phía cuối của con đường bên kia.
Ngoài người chủ nhân của ngôi nhà này, hiện tại, còn có một người nửa được phép vào trong, nhưng cũng không mong muốn thấy đuọc gì nhiều ngoài bóng tối :
- Bố mẹ của những đứa trẻ...họ đang rất nôn nóng đuọc gặp bố. Tất cả chúng đã có mặt đông đủ hết rồi. Bố có tổng cộng 5 người cháu Cố. Con số không cao nhưng con nghĩ chắc chắn bố có thể dễ dàng chọn một trong số đó trờ thành người thừa kế. Vì chúng rất thông minh và được dạy dỗ rất tốn.
Không có tiếng đáp lại. Một hồi sau...
- Con có một thắc mắc...sao cho tới tận bây giờ, bố vẫn không chịu ra mặt gặp chúng?
Trong bóng tối, một gióng nói trầm trầm nhưng đầy vẻ oai nghi vang lên :
- Những chuyện ta làm, ta tự biết. Nhưng con thầy thế nào về những đứa trẻ đó? Con nghĩ ta nên chọn ai trong số chúng đây?
Một thoáng suy nghĩ.
- Con không biết. Đây hoàn toàn tùy vào quyết định của bố.
- Vậy con thích đứa nào nhất?
- Minh Châu.
Sự im lặng lần nữa bao trùm.
- Vì sao?
Tiếng gió đung đưa cành cây Anh Đào bên cửa sổ. Mấy cánh hoa bị gió cuốn theo, phải rời cành.
- Vì nó là chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đúng nghĩa. Nhưng mà...nếu phải lựa chọn người thừa kế. Con tuyệt đối không bao giờ chọn Minh Châu?
Tiếng ho khan.
- Có sự khác biệt trong việc chọn người thừa kế và người mình thích sao?
- Vâng...Minh Châu rất thuần khiết. Con bé không thể đảm nhận vai trò của người thừa kế được. Con nghĩ bố nên sớm gặp những đứa trẻ.
- Được rồi! Ra ngoài đi!
Im lặng...
- Vâng!
Cánh cửa đóng lại. Vẫn chỉ có bóng tối. Thì ra trên thế gian này còn có người thật sự không thích ánh sáng.
Không biết bây giờ đang là ngày gì, tháng gì, và đang vào mùa nào trong năm. Từ rất lâu rồi, có một người đã không còn quan tâm đến thời gian nữa. Hoa Anh Đào chính là thứ mà con người này dựa vào đế biết một năm đã trôi qua chưa. Thật là một con người kì lạ. Nhưng không một ai có thể trốn ánh sáng đến trọn cả cuộc đời được. Vậy là, vào mọt ngày trời đẹp, mặt đất trải tấm thảm hồng làm bằng cánh hoa Anh Đào, trong ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sớm mai, người thích bóng tối ấy cuối cùng cũng đã tìm ra mặt trời bé nhỏ của mình qua một nũ cười rạng rỡ.
- Cháu...tên là gì?
- Minh Châu!
Cười...Minh Châu...cuối cùng cũng đã tìm ra rồi. Thì ra là Minh Châu. Một viên ngọc Quý thì dù cho có bị mấy thứ tầm thường khác bao vây và che lấp như thế nào, nó vẫn sẽ tỏa sáng. Vì nó biết cách thể hiện mình với mọi người. Đó là Minh Châu, viên ngọc rạng ngời.
Tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi mang theo những tia chớp sáng chớp tắt lóe lên sáng rực cả một góc trời. Trên nên trời màu đỏ sậm đang nổi lên những đường gân xanh, kéo theo những âm thanh thô bạo. Tiếng sấm...và trời đang nổi sét.
Gió gào từng cơn qua những hang núi, ngóc đá, và cố ý len vào khung cửa sổ để chui tọt vào bên trong một căn phòng tối, tạo nên một âm thanh ghê rợn. Người ta vẫn thường hay bảo đó là tiếng gió hú, nghe cứ như tiếng tru của bầy Sói đói trong đêm. Chưa dừng lại ở đó, gió còn rung mạnh những cành cây bên cửa sổ, cố ý trút hết những chiếc lá trên ấy xuống đất. Dường như gió muốn thử sức chịu đựng của cây và lá, xem chúng bền bỉ tới cỡ nào. Tin chắc rắng sau trận chiến này, cây sẽ trơ trụi đi nhiều lắm. Còn phải chờ xem kết quả vào sáng hôm sau, coi bên nào đã chiến thắng.
Căn phòng bí mật ngay từ lúc được xây dựng nên cho tới nay luôn bị bóng tối bao phủ, chưa một lần nào đuọc biết đến ánh sáng và nắng ấm là gì, nay đã có dịp được ngắm một ngọn lửa nhỏ đang lập lòe phía bên trên cây nến. Thứ ánh sáng duy nhất mà từ trước đến nay chỗ này được hưởng, nhưng cũng chỉ có vậy.
- Cuối cùng...cuối cùng thì cô ấy cũng đã trở lại. Đã hơn 70 năm trôi qua rồi còn gì. Từng ngày trôi qua, ta đã luôn phải sống trong nỗi ám ảnh về chuyện này. Tại sao? Tại sao cô không tan biến đi? Sao không chịu tha thứ cho tôi?
Ánh chớp bên ngoài đã hăng hái giúp một tay thử thắp sáng căn phòng này bắng cách lóe lên liên hồi, nhưng cũng đành bất lực. Sức mạnh của bóng tối quá lớn, nhất là ờ nơi này, một nơi mà hơn 70 năm nay, không ai trừ chủ nhân ngôi nhà này được bước chân vào. Và ông ấy cũng đã chọn nó làm nơi mình trút hơi thở cuối cùng. Tuy nhiên, ánh chớp đã soi rõ đuọc gương mặt một người con gái xinh đẹp như hóa Hướng Dương đang cười rạng rỡ trong bức tranh treo trên tường. Người con gái ấy trông rất hạnh phúc.
- Không...ta không thể để chuyện này xãy ra được. Bằng chính hơi thở cuối cùng của mình, ta sẽ ngăn cản nó. Lời Nguyền này chấm dứt ở đây được rồi, Hoàng Anh.
Ngọn nến lịm tắt vì gió. Không còn ánh sáng nữa, căn phòng lần nữa chìm trong bòng tối, quay lại hiện trạng ban đầu của nó. Bên ngoài, gió vẫn gào và mưa bắt đầu rơi...
Ông luật sư từ tốn đặt chiếc hộp gỗ có kiểu dáng cổ xưa xuống bàn, đứa mắt nhìn tất cả mọi người có mặt trong nhà, những người đang khoác lên mình trang phục đen, phục trang của tang lễ. Bầu không khí im lặng bao trùm.
- Tôi là Luật Sư đại diện của chủ nhân ngôi nhà này và tôi cũng là người đuọc nhận ủy thác đọc Di Chúc của ông ấy.
Từ im lặng chuyển sang căng thẳng. Tất cả mọi cái nhìn đều hướng vào vị Luật Sư và chiếc hộp gỗ bé nhỏ. Tất cả bọn họ đầu đang mong chờ thần May Mắn sẽ mỉm cười với mình, đuọc chia một phần nào đó trong mớ tài sản kết xù này.
Trước những con mắt mở đau đáu nhìn vào mình, vị Luật Sư vẫn rất từ tốn rút ra một chiếc chìa khóa vàng mở nắp hộp và lôi ra một tờ giấy da Dê màu vàng úa. Ông nhẹ nhàng mở sợi dây cói buốc xung quanh nó ra và bắt đầu đọc :
- "Gởi những đứa cháu thân yêu của ta, những người thừa kế trong tương lai. Vì ta đã không có phần phuóc có được một người con trái mang chí lớn, nên phần thừa kế này, ta dành cho các cháu Cố, những đứa trẻ hết sức thông minh và tài năng của ta. Ta rất lấy làm hãnh diện và tự hài về sự sành sõi của các cháu về việc quản lý sự nghiệp của ta vào một ngày kia, khi ta phải rời khỏi thế giới này. Bảo Trân, Thanh Trí và Phi Hùng, các cháu khiến cho ta vô cùng ngạc nhiên về sự hiểu biết của mình ở độ tuồi này. Ta nhớ là lúc ta ờ vào tuổi các cháu, ta đã không được thông minh và hiểu biết nhiều như thế này. Các cháu thật sự đã được nuôi dạy rất tốt để trở thành những người thừa kế."
Cha mẹ những đứa trẻ vừa đuọc nêu tên trong thư không giấu được nụ cười hãnh diện trên môi. Bản thân những đứa trẻ đó cũng đang trao cho nhau những cái nhìn sắc lẻm. Theo hướng này thì một trong ba người : Bảo Trân, Phi Hùng và Thanh Trí sẽ chính thức trở thành người thừa kế.
-"Ta đã sống hết 97 năm trên thế gian này, những điều chưa thấy ngày trước gì giờ cũng đã được chứng kiến và nghe qua hết. Còn những thứ mà ta chưa có dịp tìm hiểu, thôi thì đành dành chúng cho kiếp sau vậy. Ta tự biết bản thân mình rất khắt khe đối với một số chuyện, nhưng hãy tin rằng tất cả những gì ta làm điều có một lý do riêng đằng sau đó, chỉ là ta không thể tự mình nói thằng với người khác về những lý do đó. Việc trao quyền thừa kế là một ví dụ. Chỉ có một người duy nhất được thừa kết sự nghiệp của đời mà ta để lại sau lưng. Chỉ có một mà thôi. Và ta biết dù chi quyết định của ta có như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có nhiều người cảm thấy không hài lòng với nó. Nhưng nên nhớ rằng cuộc đời này vốn không tồn tại thứ gọi là sự hoàn hảo. Cho nên, hãy hiểu cho ta. Bằng sự phán quyết cuối cùng, ta muốn Minh Châu trở thành người thừa kế sản nghiệp của mình. Các cháu của ta, các cháu hãy cố sống cho thật tốt nhé! Nhất là cháu, Minh Châu."
Tất cả mọi cái nhìn đều hướng về gia đình Minh Châu sau khi bản Di Ngôn kết thúc. Sự im lặng bị phá vỡ, thay vào đó là những tiếng xì xào đầy bất bình nổ ra khắp nhà :
- Không thề như vậy được! Có gì nhầm lẫn trong này rồi. Sao con bé đó có thể trờ thành người thừa kế chứ?
- Tôi cam đoan bản di chúc đó là giả! Hoặc nó đã bị ai đó ép buộc phải viết ra như thế này.
- Không thể chấp nhận được! Gia đình nó đã sống tách biệt ở nước ngoài suốt 10 năm nay, sao tự nhiên lại đuọc thừa kế chứ? Không công bằng.
Trước những lời thị phi này, Mẹ Minh Châu chỉ còn biết ôm chặt Minh Châu vào lòng. Một người đàn ông trong lớn tuổi và có vai vế cao nhất trong nhà bước lên :
- Tất cả im lặng!
Mọi cái nhìn hướng về ông. Ông bắt đầu nói với vẻ mặt nghiêm nghị :
- Không có gì để bàn cãi thêm nữa! Đây là quyết định của ông các con.
- Nhưng mà Bố à...
- Ta không muốn nghe thêm bất cứ một lời xuyên tạc nào vể gia đình Minh Châu nữa!
Yên lặng...uy quyền của người cha trưởng đã phát huy tác dụng. Ông ta quay sang ba mẹ Minh Châu :
- Hai con hãy đưa Minh Châu về phòng đi.
- Vâng, cám ơn bố.
Họ mau chóng đi khỏi một nơi đang xô bồ những lời tranh chấp. Trước khi đi khỏi, Minh Châu còn kịp nhìn qua vai mẹ và nghe thấy tiếng ông nội hét :
- Nếu có ai đó cảm thấy không phục thì tự động rời khỏi ngôi nhà này đi, và đừng bao giờ bước chân vào đây nữa.
Với Minh Châu, đây là một cảnh tượng đáng sợ nhất từ trước đến nay. Minh Châu chưa từng thấy nhiều người lớn cãi nhau như vậy bao giờ. Nhưng tại sao họ lại nổi giận? Tại sao họ lại cãi nhau? Sao họ lại ghét Minh Châu? Có phải Minh Châu đã làm sai điều gì rồi không?
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, trời vẫn còn đang nổi sấm. Trời cũng đang giận Minh Châu, phải không?
Mấy ngày sau đó, sau bữa tiệc trà vào buổi sáng như thường lệ, trên đường quay trờ về phòng mình, Minh Châu đã vô tình nghe được một bí mật rất khủng khiếp.
- Hai con hãy lập tức đưa Minh Châu rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Bố nghĩ các con nên mau chóng quay trở lại Anh Quốc. Đó là nơi an toàn nhất, ít rất là vào thời điểm này.
Ba của Minh Châu hỏi lại bằng một giọng e dè :
- Điều bố nói...là thật chứ?
Minh Châu đã vô tình đắng sau bức tường trong cuộc đối thoại của ba và ông nội. Ông nội trông có vẻ lo lắng lắm :
- Uh. Ba đã vào trong căn phòng ấy và đọc được Nhật kí của ông con. Ba cũng đã nhìn thấy bức chân dung của người đàn bà có tên là Hoàng Anh, quả thật Minh Châu có nết rất giống bà ấy, nhất là đôi mắt.
Minh Châu chưa đủ lớn để hiểu họ đang nói về cái gì. Nhưng hình như có liên quan đến Minh Châu.
- Thì ra hơn 70 năm về trước, ông con và Hoàng Anh yêu nhau tha thiết. Nhưng vì sự nghiệp của gia đình, ông con buộc lòng phải ruồng bỏ bà ta để kết hôn với bà nội con. Hoàng Anh vì căm phẫn đã lao mình xuống vực tự vẫn, để lại một lời thề là nhất định sẽ quay lại trả thù. Minh Châu được chọn trờ thành người thừa kế không phải vì nó có tài cán gì hơn những đứa trẻ còn lại, mà chỉ vì nó giống Hoàng Anh. Minh Châu có đôi mắt rất giống mà ấy, đôi mắt của một Nữ Hoàng, điều đã làm ông con si mê lúc còn trẻ. Ông nội con đã không chọn Minh Châu. Ông ấy chỉ muốn giết Minh Châu mà thôi.
Trong một thoáng, tim Minh Châu chợt nhảy thót lên. Không thể nào tin được vào những gì tai mình vừa nghe. Ông Cố...người ông hiền từ mà Minh Châu gặp dưới cây Hoa Anh Đào lại muốn giết Minh Châu sao?
- Ý của bố là...
- Ông con đã từng nhấn mạnh trong di chúc là tất cả những việc ông ấy làm điều có mục đích riêng, nhưng không thể nói rõ ra được. Thêm vào đó, tên Minh Châu không hề đuọc nhắc đến trong phần tự-hào-về-các-cháu-của-mình mà chỉ có tên ba đứa trẻ khác. Nhưng người thừa kế lại là Minh Châu. Dựa vào đó có thể dễ dàng nhận ra rằng ông nội con coi trọng những đứa trẻ còn lại hơn Minh Châu. Bố đoán cha mẹ của những đứa trẻ đó sẽ sớm nhận ra được điều này và tìm cách tiêu diệt Minh Châu. Ông nội con quả thật là một người rất thông minh, nhưng lại quá tàn ác. Ông ấy muốn các cháu của mình tàn sát lẫn nhau để tranh giành gia tài này. Đó là lý do bố không muốn trở thành người thừa kế.
Nghĩa là tất cả vốn dĩ chỉ là một cái bẫy đã được sấp xếp trước một cách hết sức khéo léo chỉ để giết Minh Châu. Minh Châu ngồi bệt xuống đất trong vô thức. Tại sao? Tại sao ông lại làm như vậy?
- Cho nên, trước khi những người còn lại nhận ra ý đồ đắng sau của ông con trong bản di chúc, hảy đưa vợ con và Minh Châu đi khỏi đây. Nên nhớ, đi càng xa càng tốt, và đừng bao giờ quay lại đây.
- Vâng...con hiểu rồi. Cám ơn bố.
Bên ngoài, mưa vẫn không ngừng rơi. Đã mấy ngày trôi qua rời, trời vẫn đổ cơn mưa. Tới bao giờ mới có thể thấy nắng đây?
Luôn mấy ngày sau đó, mưa cứ không ngừng rơi mãi. Không biết bây giờ đang vào mùa gì, nhưng hầu như ngày nào cũng thấy mưa. Sáng ra đã bị cái lạnh của mưa đánh thức, tối đến cũng được nghe bản nhạc do mửa dạo lên để ru giấc những người khó ngủ. Thế giới như bị nhấn chìm hoàn toàn trong những hạt mưa. Bầu không khí ẩm ướt.
Mưa mang đến sự sống cho cây cỏ, cho tất cả mọi người, nhưng đồng thời, mưa cũn mang đến cái chết. Nghĩa là mưa không hẳn là điều hoàn toàn tốt, nhất là vào tình huống này. Vào một ngày như mọi ngày, kể từ lúc chủ nhân ngôi biệt thự này giã biệt cõi đời cho tới nay, mưa ở vị thế làm chủ mọi tình hình, có một điều nằm sẵn trong sự toan tính của một số người đã xãy ra...
- Con lên máy bay hôm nay thật à?
Đáp lại câu hỏi lo lắng đó là một gương mặt cũng đầy lo âu :
- Vâng! Con đã không còn đủ kiên nhẫn để ở lại nơi này lâu hơn nữa. Ngày nào chúng con còn ở đây, ngày đó con còn không dám ngủ vào ban đêm.
Người đàn ông ngoài 50 không dấu được sự phiền não, buông một tiếng thờ dài :
- Bố hiểu...vì thời tiết cả tuần này không tốt, không thuận tiện cho việc bay về Luân Đôn, cho nên...nhưng Bố biết con đã căng thẳng và lo sợ tới mức nào. Thôi được! Vậy cũng tốt. Con hãy mau đưa vợ con rời khỏi đây nhanh đi. Bố nghĩ chắc sau gia đình con, bố cũng sẽ rời khỏi đây.
- Bố định đi đâu?
- Ai Cập! Bố rất muốn xem Kim Tự Tháp bên ấy. Đừng lo cho bố. Hãy chăm sóc Minh Châu cho cẩn thận. À, con dùng xe Bố để mà ra phi trường. Nhưng nhớ là phải lái xe cho cẩn thận, trời đang mưa.
- Vâng, cám ơn Bố.
Một ngày trời mưa nhiều hơn mọi ngày, có lẽ vậy. Vì đường đi rất trơn, và đất cũng có rất nhiều chỗ sụp lỡ. Chiếc Mecedes màu đen từ tốn lao mình qua eo núi quanh co. Minh Châu ngắm khung cảnh bên ngoài, nhưng tất cả đều trở nên rất mờ ảo qua làn mưa, chỉ còn thấy mỗi một màu trắng xóa vô hồn. Bất giác, Minh Châu quay sang hỏi mẹ :
- Khi nào thì chúng ta sẽ quay trợ lại đây nữa hả mẹ?
- Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại nữa. - Nhưng đáp lại chỉ có sự lạnh lùng của người cha. Cha chưa bao giờ hành động như thế này hết - Cả đời này, chúng ta sẽ không bao giờ trở lại nữa. Minh Châu à, sau này khi lớn lên, con cũng đừng bao giờ quay lại đây nhé!
Minh Châu tròn mắt nhìn cha. Có điều gì đó không ổn trong này. Mẹ vội can ngăn :
- Kìa anh...Minh Châu hãy còn nhỏ.
- Xin lỗi...
Bố vùi mặt mình vào hai bàn tay. Mẹ đẩy Minh Châu vào lòng. Hình như bố rất mệt thì phải. Bố quay sang bác tài xế :
- Cho xe chạy nhanh một chút nữa đi.
- Vâng, thưa ông.
Mẹ mỉm cười dịu dàng với Minh Châu :
- Con có muốn ngủ một chút không, Minh Châu?
- Dạ?!?
- Ngủ một chút nhé! Khi con thức dậy, chúng ta sẽ ở Luân Đôn. Con sẽ lại thấy cô Maỉa và mọi người. Ngủ ngoan nhé! Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích, chịu không?
Chỉ chờ có vậy, Minh Châu gối đầu lên ngực mẹ. Minh Châu đã quen được mẹ ru vào giấc ngủ bằng những câu chuyện cổ tích có Princess, Prince và Queen rồi. Và hôm nay, còn có Mưa nữa. Minh Châu nhắm mặt lại, chìm dần vào giọng nói dịu dàng của mẹ và tiếng rào rào của mưa...
Mẹ nói khi thức dậy, chúng ta sẽ ở Luân Đôn.
- Minh Châu!
Tới Luân Đôn chưa Mẹ?
- Minh Châu!
Ba có dặn là cả đời này đừng bao giờ quay lại ngôi nhà ấy nữa. Ở một phương diện nào đó, Minh Châu hiểu ý của ba. Minh Châu đã nghe được lúc ba nói chuyện với ông nội. Hình như vì có người không thích Minh Châu và họ muốn Minh Châu phải chết, cho nên Ba không muốn Minh Châu tiếp tục ở lại nữa.
Minh Châu sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà. Vì Minh Châu là một đứa trẻ ngoan.
- Minh Châu!
Minh Châu mở mắt ra. Tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Minh Châu chợt nhận ra mình không phải đang ngồi trong xe cùng Ba và Mẹ. Minh Châu đang nằm trong phòng. Nhưng mà...
Nhìn xung quanh. Đây đâu phải là phòng của Minh Châu. Minh Châu chỉ mới rời Luân Đôn có vài tuần thôi, đâu thể nào mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy được. Căn phòng màu hồng của Minh Châu bị biến thành màu trắng như vậy sao? Và còn...
Minh Châu lặng người trong vài giây. Không...Minh Châu không nhớ nhầm. Đây thực sự không phải là phòng của Minh Châu. Phòng Minh Châu to hơn nhiều. Vậy đây là đâu? Luân Đôn phải không? Vậy Ba và Mẹ đâu rồi?
- Cuối cùng cháu cũng đã tỉnh.
Nhìn sang, ông nội...vậy ra người gọi Minh Châu trong giấc mơ chính là ông? Nhưng sao ông nội lại ở đây được?
- Xin lỗi, Minh Châu...
Ông đột nhiên ôm Minh Châu vào lòng. Người ông thật ấm. Hình như ông đang khóc. Nhưng tại sao?
- Đây hoàn toàn là lỗi do ta. Nếu ta không từ chối quyền thừa kế thì cháu đã không phải đến đây, và chuyện này đã không xãy ra. Đây đúng là lỗi do ta. Xin lỗi cháu, Minh Châu.
- Ông...Ơ...có...chuyện gì vậy?
Ti Vi đang phát chương trình bản tin trong nước. Mắt Minh Châu mở to hết cỡ khi họ nói đến phần vụ tai nạn trong núi về một chiếc Mecedes màu đen.
- "Và hôm qua, một chiếc Mecedes trên đường ra phi trường đã gặp tai nạn do đất lỡ, đường trơn vì trận mưa lớn kéo dài từ mấy ngày nay. Chiếc xe đã đâm vào vách núi và nát vụn ở phần đầu. Các nhà điều tra cho rằng nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn thảm khốc này là do thắng xe bị hỏng, và tài xế bị lạc tay lái. Tất cả những người đi trong xe đều tử nạn, bao gồm tài xế xe và một đôi vợ chồng. Nhưng may mắn thay, con gái của họ vẫn còn sống và tuyệt nhiên không bị vết thương gì trầm trọng, ngoại trừ một số vết trầy trên tay. Đội cứu nạn đã tìm thấy cô bé nằm bất tình trong vòng tay của mẹ, và cả hai người họ đều đã được che chở bởi người chồng. Đứa bé gái, người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn hiện nay đang được điều trị ở bệnh viện..."
Minh Châu không nói được lời nào khi nhìn thấy người ta đang mang xác Bố Mẹ mình lên xe cứu thương, và Minh Châu cũng được chuyển sang một xe khác. Ông nội ôm chặt Minh Châu hơn :
- Họ đã cố gắng hết sức mình để che chở cho con. Minh Châu à, ông thành thật xin lỗi cháu. Tất cả là lỗi ở ông. Ông hứa, bằng tất cả sức lực cùa mình, cho dù có hy sinh cái mạng này, ông cũng sẽ bảo vệ cháu. Ông sẽ không để bất kì ai tổn hại đến cháu đâu. Xin hãy tin ông.
Bên ngoài, trời vẫn còn đang mưa.
Tất cả đầu chỉ là một trò đùa thôi, đúng không?
Có ai đó hãy cho Minh Châu biết rằng đây chỉ là một giấc mơ thôi. Một cơn ác mộng khủng khiếp nhất mà từ trước đến nay Min Châu chưa bao giờ mơ. Và khi tỉnh lại, Minh Châu sẽ lại nhìn thấy Mẹ, sẽ được nghe Mẹ dỗ dành. Ba thế nào cũng phải bế Minh Châu cả đêm để Minh Châu có thể yên tâm ngủ tiếp.
Mơ thôi...
Chỉ là mơ.
Nhưng thật tiếc, dù cố cố gắng làm gì và có ngủ bao lâu đi nữa, khi tỉnh giấc, Minh Châu cũng chỉ thấy mỗi mình mình trong căn phòng rộng tối tăm. Vậy là Mẹ đã không biết Minh Châu đang có một giếc mơ rất tồi tệ, và Ba cũng không nghe tiếng Minh Châu giật mình hét toáng lên sau cơn mơ. Cho nên, cả hai người họ đã không đến. Nơi này cũng không phải là Luân Đôn.
- Minh Châu!
Ông nội mở cửa bước vào và buông một tiếng thở dài khi nhìn thấy Minh Châu đang ngồi thu mình trên giường. Ông tiến lại gần :
- Đã hai tuần trôi qua rồi, kể từ ngày cháu xuết viện cho tới giờ, cháu chưa hề rời khỏi căn phòng này. Minh Châu à, cháu...
Thêm một lần nữa, từ tận đáy lòng, ông nội buông thêm một hơi thờ dài :
- Cháu đừng tự hành mình như vậy nữa. Minh Châu ngoan lắm mà, phải không? Nếu biết cháu trờ nên như thế này, Ba Mẹ cháu sẽ không vui đâu.
Nhưng họ cũng sẽ không bao giờ còn có cơ hội gặp Minh Châu, không bao giờ có cơ hội nhìn thấy Minh Châu hay nói với Minh Châu thêm bất cứ một lời yêu thương nào nữa. Họ đã đi rồi. Cà hai người họ, tới một nơi rất xa. Xa đến nỗi dù có làm gì, Minh Châu cũng sẽ không bao giờ đến được chỗ họ.
- Ông ra ngoài trước. Cháu cứ nghĩ ngơi thêm đi nhé!
Cánh cửa đóng lại, căn phòng vẫn tối. Không có tiếng cười, và cũng không có tiếng khóc.
- Con nhóc đó bị tâm thần rồi! Bố nhìn thử xem, Bố Mẹ nó đầu chết trong tai nạn nhưng có ai thấy nó khóc giọt nước mắt nào đâu. Nó cũng câm như hến kể từ hôm tỉnh lại trong bệnh viện cho tới nay. Con phản đối vụ để nó trở thành người thừa kế. Gia sản kếch xù này không thể giao cho một đứa trẻ bị bệnh trầm cảm được.
Ngồi trong phòng, Minh Châu Châu nghe tiếng họ đang cãi nhau bên ngoài. Ba không muốn Minh Châu quay lại ngôi nhà này, nhưng Minh Châu quả thật không còn nơi nào để đi nữa.
- Đó chỉ là tình trạng tạm thời mà thôi. Đây là một cú sốc rất lớn cho một đứa trẻ chỉ gần 6 tuổi như Minh Châu, cho nên con bé mới trở nên như thế này. Ta tin chắc là vụ tai nạn này có ai đó đứng đằng sau âm mưu toan tính.
Im lặng trong một thoáng. Minh Châu chợt nhớ ra một điều. Phải rồi! Người mà họ muốn diệt trừ chính là Minh Châu.
- Bố...bố đang nói gì vậy? Cả cảnh sát cũng cho rằng đây vốn chỉ là một vụ tai nạn mà,
Tiếng ông nội chậm rãi vang lên, có thể mường tưởng ra rằng ông đang nhếch mếp để lộ một nụ cười khinh bỉ :
- Các con làm gì lại phản ứng mạnh mẽ về chuyện này vậy? Nhưng dù sao thì việc ai làm, người ấy biết. Ta có nói cũng bằng thừa. Và, quyền thừa kế của Minh Châu là hoàn toàn hợp pháp. Minh Châu được chỉ định trờ thành người thừa kế trong di chúc của ông các con, điều này không ai có quyền thay đồi, kể cả ta. Nhưng với tư cách là người giám hộ của Minh Châu lúc này, ta kịch liệt phản đối chuyện các con gây sức ém cho Minh Châu. Nếu có bất-cứ-ai muốn làm hại con bé, ta thề sẽ không tha thứ cho người đó đâu.
Buổi họp gia đình kết thúc. Tất cả lại chìm vào yên lặng. Minh Châu thu người vào sâu trong chăn. Quyền thừa kế...thứ đó với họ quan trọng như vậy sao? Nếu có thể dùng nó để đổi lấy Bố Mẹ, Minh Châu sẽ chẳng ngần ngại gì đưa ra ngay. Với Minh Châu, quyền thừa kế chỉ là một thứ hoàn toàn vô nghĩa.
Minh Châu giật mình thức giấc lúc nửa đêm. Lại ngủ khơng được. Minh Châu mơ thấy Mình đang ở trong xe cùng Ba Mẹ vào ngày hôm ấy, nhưng điều tệ hại nhất là khi mở mắt ra, Minh Châu lại phải đối diện với căn phòng tối này, đối diện với sự thật. Minh Châu ngồi dậy và chủ động rời khỏi giường. Lần đầu tiên trong suốt hai tuần qua, Minh Châu rời khỏi phòng mình. Chỉ đơn giản là Minh Châu không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa. Nó quá tàn ác dành cho một đứa trẻ như Minh Châu.
- Hừ, tức chết đi được! Cứ tưởng vụ tai nạn đó đã giết được nó, ai dè...
Theo một phản xạ từ nhiên được hình thành từ lúc Minh Châu vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Ba và ông nộiu kì trước, Minh Châu mở cửa một căn phòng gần đó và chui ngay vào để họ không phát hiện ra là Minh Châu đang ở đây, và vô ý nghe được cuộc trò chuyện này. Họ, những người họ hàng của Minh Châu, đang tề tựu bên chiếc bàn lớn trong bếp.
- Suỵt! Nói nhỏ thôi! Bố ở tầng trên đó.
Có tiếng cười đáp lại :
- Yên tâm! Tôi đã xem xét kĩ rồi. Ông ấy đã ra ngoài.
- Lúc nửa đêm ah? Việc này hơi lạ nha. Ông ấy đi đậu?
- Không biết, Nhưng tôi đã cho người theo dõi. Theo báo cáo thì hình như Bố đến quán rượi. Ông ấy lúc nào cũng tự trách bản thân mình về cái chết của Ba Mẹ Minh Châu.
Minh Châu dửa lưng vào cánh cửa và ngồi bệch xuống đất.
- Giờ tính sao đây? Không lẽ để Minh Châu thừa kế hết toàn bộ tài sản này như vậy sao?
- Đương nhiên không! Chúng ta phải nghĩ cách giết nó thôi.
- Nhưng làm vậy có quá tàn nhẫn không? Nó dù sao cũng chỉ mới 6 tuổi.
- Mình có chon lựa khác sao? Đã lỡ phóng lao thì chỉ còn nước theo lao mà thôi. Chúng ta giết Ba Mẹ nó rồi, các người nghỉ xem nếu sau này lớn lên nó biết được, liệu nó có để yên cho chúng ta không? Kể ra thì chúng ta cũng đang làm một việc tốt cho nó ấy chứ. Ai cũng thấy là con bé đó rất chán đời và rất mong gặp lại Bố Mẹ nó. Vậy sao cùng ta không làm phước giúp nó toại nguyện đi?
- Ý anh là...
- Đưa nó sang bên kia thế giới đoàn tụ với gia đình nó.
Lạnh người...Tất cả bọn họ đều không phải người. Minh Châu thật không dám tin là giữa mình và những người đó có quan hệ máu mủ. Họ quá nhẫn tâm. Lần đầu tiên, Minh Châu có cảm giác sợ sệt như thế này.
- Nhưng còn bố? Ông ấy có vẻ như rất quyết tâm trong chuyện này.
- Thật đáng tiếc, bố đã biết quá nhiều chuyện mà ông ấy không nên biết. Tệ hơn nữa, ông ấy lại mang những điều đó ra uy hiếp chúng ta. Chậc, ông ấy quả là một người tốt, phải không? Nhưng người ta thường nói, những người tốt thường không sống lâu. Nếu chúng ta muốn yên thân thì tốt hơn hết là nên diệt trừ luôn ông ấy.
- Khuya rồi, cũng nên đi ngủ thôi. Chuyện này hôm khác sẽ tình tiếp. Chúng ta cũng nên tìm cách an bài cho hai ông cháu họ một cái chết hợp lí trước mặt mọi người chứ, phải không?
- Uh! Cậu nham hiểm nhất nhà. Việc tìm cách và dựng lên kịch bản về hiện trường những cái chết này giao hết cho cậu đó.
Cùng phá lên cười. Rồi sau đó, họ giải tán.
Bố nói đúng, đáng ra gia đình Minh Châu không nên đến nơi này. Tất cả bọn họ đều là quỷ dữ. Họ không phải con người. Dòng máu đang chảy trong người họ lạnh tanh. Chắc chắn là như vậy rồi. Vì họ hoàn toàn không có tình người.
Minh Châu đi sâu vào trong căn phòng. Căn phòng này...là của ông cố trước đây. Không một ai được phéo vào hết. Minh Châu mò mẫm trên tường và vớ được cái công tắc bật đén. Một chiếc đèn nhỏ gần ngay góc tường bên kia lóe sáng, đủ đề Minh Châu có thể nhìn thấy mọi vật trong phòng. Căm phòng trống trơn, không có gì ngoài chiếc giường to và mấy bức tranh trwo trên tường. Đập vào mắt Minh Châu là chân dung của một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ôm bó hoa trắng mỉm cười dịu dàng. Điều làm Minh Châu cảm thấy băn khoăn nhất chính là đôi mắt của bà ấy. Người đàn bà trong tranh sống động như thật dường như đang trao cho người đối diện đang ngắm nhìn mình một ánh mắt rất kì lạ. Bà ta có một đôi mắt có thể sai khiến người khác. Đó là ánh mắt của một nữ hoàng.
- Queen...
Bất giác, Minh Châu không kìm được cảm xúc của mình và đã thốt lên từ đó, từ đầu trong suốt hai tuần lễ nay. Minh Châu đứng lặng người một hồi rồi nói :
- Thì ra chính là bà, Queen. Bà chính là Queen trong truyện cổ tích. Vậy thì tôi là...
Đôi mắt Minh Châu bất ngờ se lại. Minh Châu đang bận suy nghĩ về một điều gì đó. Trong chiếc gương trên tường cạnh đó, hình ảnh của Minh Châu phản chiếu. Minh Châu đang đáp lại bức tranh một ánh nhìn nghiêm nghị đầy quyền uy. Có lẽ Minh Châu không hề nhận ra điều này, nhưng cô bé có ánh mắt y hệt như người đàn bà trong tranh. Cả hai đều có ánh mắt của một nữ hoàng.
TỒN TẠI ĐỂ SỐNG VÀ CHIẾN ĐẦU CHO SỰ SINH TỒN
Không một ai trên đời này được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc, và cũng không một ai trong số họ phải chịu hoàn toàn sự bất hạnh. Không hoàn toàn, nhưng đó cũng là quá nhiều, đối với một đứa trẻ như Minh Châu. Cô bé đã mất hết những thứ mà mình yêu quý lúc mới gần 6 tuổi để đổi lấy quyền lực và tiền tài. Quyền thừa kế thực sự là một thứ còn quá mơ hồ đối với một đứa trẻ như Minh Châu, và Minh Châu từng ước mong có thể đổi tất cả chúng để lấy lại những ngày tháng yên bình của trước kia, lúc có ba và mẹ.
"Người Thừa Kể", ba từ này có uy lực lớn như vậy sao? Hẳn là như vậy rồi. Vì Minh Châu lúc nào cũng trở thành tâm điểm cho những lời mỉa mai, những tiếng xì xào sau lưng mình từ những người họ hàng. Hơn thế nữa, họ muốn Minh Châu phải chết. Đó có phải là những người có cùng dòng máu với Minh Châu hay không? Làm sao họ lại có thể tàn ác như vậy được chứ? Không biết phải làm sao để có thể kết thúc những chuyện này. Đây chính là điều mà Minh Châu đang cảm thấy băn khoăn.
- Minh Châu!
Minh Châu nhìn ra sau lưng mình. Ông nội vội vàng tiến lại gần và đưa tay giật mạnh bức rèm cửa sổ dày cộm màu trắng :
- Đóng màn lại! Cháu không nên đứng gần cửa sổ như thế này, nguy hiểm lắm.
Minh Châu ngước lên nhìn ông. Nhìn vẻ khẩn trương của ông, Minh Châu chỉ còn biết quay mặt đi. Cho tới thời điểm này, Minh Châu vẫn chưa mở miệng nói bất cứ lời nào với bất cứ một ai, trừ cái đêm trời nổi sấm hôm nọ trong căn phòng tối của ông cố, lúc Minh Châu vô tình nhìn thấy chân dung của một người đàn bà mang ánh mắt của một nữ hoàng. Cũng không sao...dù gì thì bà ta củng không phải là người, không thể biểu lộ chút cảm xúc gì, và nhất là không bao giờ có ý định làm hại Minh Châu. Nhưng dẫu là có thì cũng không thể làm gì được. Bà ta vô hại, so với những người kia.
Bất chợt nhận ra thái độ của Minh Châu, ông cúi xuống nhìn, rồi khẽ buông một tiếng thở dài :
- Xin lỗi cháu, Minh Châu. Ông biết đối xử với cháu như vậy là rất không công bằng. Nhưng tất cả những gì ông đang làm hiện nay cũng chỉ vì sự an toàn của cháu. Ông đã hứa với bố mẹ cháu là sẽ bảo vệ cháu.
Minh Châu nhìn ông bằng ánh mắt lạc loài. Lần nữa, ông không thể nào giấu được sự hối tiếc về những gì mình đã làm trước đây. Chính những điều đó đã dẫn đến một Minh Châu rơi vào chứng trầm cảm của ngày hôm nay. Có quá nhiều thứ ông muốn nói với Minh Châu, muốn giải thích để Minh Châu hiểu, nhưng Minh Châu còn quá bé, và nhửng sự thật đó chỉ làm tồn thương tâm hồn nhỏ bé của con bé thêm. Vậy là ông quyết đinh câm nín nhìn Minh Châu lặng lẽ một mình, không hề hé môi mấy một lời ngày qua ngày. Ông chuyển đề tài :
- Ông vừa gặp thầy dạy Nhạc của cháu. Ông ấy bảo cháu làm ông ấy rất ngạc nhiên về khả năng chơi đàn Piano. Ông ấy muốn cháu đi thi giải tài năng Quốc Tế.
Minh Châu ngước lên nhìn ông. Ông cúi mặt :
- Ông rất muốn khoe với người khác rằng cháu ông là một Thiên Tài, nhưng không thể được. Minh Châu à, ông xin lỗi. Hiện nay càng ít người biết đến cháu thì sẽ tốt hơn. Vì an toàn của cháu, cháu tốt hơn hết là không nên lộ mặt lúc này. Cháu chuẩn bị đi. Còn 5 phút nữa là giờ học Văn, sau đó là Sinh, Lịch Sử và Toán.
Ông quay bặt bỏ ra ngoài. Còn lại một mình, Minh Châu quay lại nhìn bức bàn u ám và ảm đạm. Vậy là Minh Châu sẽ không còn được ngắm cảnh bên ngoài nữa. Giống như cuộc sống của một người tù. Không...còn tệ hơn thế nữa. Một đứa trẻ không có tuổi thơ như Minh Châu phải sống một cuộc sống như thế đấy. Kình cửa sổ là loại kính đặc biệt chuyên dùng để chống khủng bố. Bên ngoài cửa phòng Minh Châu luôn luôn có vệ sĩ đứng canh gác và sẵn sàng theo chân Minh Châu đến khắc nơi trong ngôi nhà này. Trường học cũng đã trở thành một thứ quá xa vời đối với Minh Châu. Thay vì phải đến trường như những đứa trẻ khác, Minh Châu chỉ quanh quẩn ở nhà và chờ các thầy cô đến dạy hàng ngày. Thật là nhàm chán.
Sao cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ như thế này? Phải làm sao để thoát ra khỏi cảnh sống này đây? Đó chính là điều Minh Châu đang nghĩ đến.
Ngày trôi đi một cách chậm chạp. Thời gian thật phiền toái. Chúng già nua đến nổi không thể đi nhanh hơn một chút được.
Chủ nhật, một ngày đẹp trời. Cuối cùng thì Minh Châu cũng đã được phép rời khỏi nhà, sau hơn nửa năm bị biệt giam trong ngôi biệt thự trong rừng. Nhưng không được phép đi một mình, đây là lẽ đương nhiên. Nhìn sang, ông vệ sĩ dáng người to khỏe mặc bộ Vest màu đen, diện một cặp kính mát cũng đen thui, đang nói chuyện qua điện thoại với ông :
- Vâng, thưa ngài. Cô Minh Châu hiện đang trên đường vào trung tâm Thành Phố. Chúng tôi đã cho bố trí mấy xe đi trước thám thính đường xá và hiện tại thì tình hình vẫn rất tốt. Vâng, người của chúng ta đang ở đó chờ cô Minh Châu. Mọi chuyện đều đang rất ổn.
Bên ngoài kia, qua lớp cửa kính xe, Minh Châu nhìn thấy một con chim đang tung cánh bany lên cao từ canh cây bên kia. Trong một thoáng, Minh Châu ước mình là con chim đó.
- Dừng xe lại!
- Huh?!?
Minh Châu quay sang ông vệ sĩ mặt to, lập lại một cách chậm rãi những lời vừa rồi :
- Hãy dừng xe lại.
Ông ta còn chưa hết ngạc nhiên :
- Cô Minh Châu...cô...cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi. Thật đáng mừng! Bao nhiêu lâu nay theo bên cạnh cô, cô chưa hề mở miệng nói với tôi lời nào. Chuyện này...
- You hear me, don't you?
Ông ta vội gào lên sau lưng ông tài xế :
- Nghe chưa? Cô Minh Châu bảo dừng lại.
- Ơ...nhưng mà...người của chúng ta không có nhiều ở đây. Làm vậy e rằng...
- Dừng lại! Ý muốn của cô Minh Châu là mệnh lệnh tuyệt đối. Còn nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về an toàn của cô Minh Châu.
Minh Châu nhìn ông vệ sĩ mặt to. Ông ta là người theo bảo vệ Bố Minh Châu lúc còn ở Anh, sau đó là Minh Châu. Khi hay tin Bố Mẹ Minh Châu mất, ông ta đã lập tức khẩn khoản xin phép ông của Minh Châu để được ở bên cạnh Minh Châu. Ông ta là một người tốt, Minh Châu biết điều đó. Chỉ mỗi tội gương mặt hơi bặm trợn một chút thôi. Nhưng ông ta tên là gì nhỉ? Hình như là John hay Ron gì đó.
- Ông tên gì?
- Hả??? Tôi...tôi là Ronald, nhưng cô Minh Châu có thể gọi tôi là Ron. Hạnh phúc quá! Cuối cùng cô Minh Châu đã chịu hỏi tên tôi. Ah, cô chờ chút. Tôi sẽ mở cửa xe cho cô.
Minh Châu bước xuống xe sau khi ông ta mở cánh cửa ấy ra. Trước mặt Minh Châu lúc này là một viện mồ côi của những đứa trẻ. Minh Châu đứng lặng người ngắm một hồi lâu.
- Cô Minh Châu...
Minh Châu đi vào trong, theo sau lưng là tám người đán ông khác cùng diện phục trang màu đen. Minh Châu đã tìm thấy một thứ gì đó trong bụi cây bên kia, và đó là lý do Minh Châu muốn họ dừng xe lại. Minh Châu định tiến tới gần hơn nhưng Ron đã nhanh chóng ngăn lại :
- Cô Minh Châu! Xin cô hãy tránh xa một chút.
Minh Châu lùi lại. Ông ta ra lệnh cho mấy tay đàn em đến gần và vén những cái cây chỉ cao tầm vai Minh Châu ra. Bên trong đó, một đứa bé gái đang ngồi co người. Ron nhíu mày :
- What's that? A child?
Minh Châu nhẹ nhàng tiến lại gần và ngồi xuống đối mặt với cô bé đang co người sợ hãi. Minh Châu yên lặng quan sát một hồi rồi đứng lên :
- Bị thương rồi à?
Ron lại gần hơn một chút và nhận ra đứa bé gái lạ mặt đang chãy máu ở chân. Minh Châu quay mặt bỏ đi về lại trong xe. Những người vệ sĩ khác tỏ ra ngạc nhiên :
- Vậy là sao? Chúng ta bỏ mặt đứa bé này à?
Ron lắc đầu và mỉm cười :
- Không! Đương nhiên không! Các cậu hãy làm theo lệnh cô Minh Châu đi.
Họ ngẩn ngơ :
- Lệnh? Nhưng lệnh gì cơ? Cô Minh Châu không nói gì cả.
Ron nhăn mặt :
- Vì cứ ngốc như vậy nên cả đời các các cậu cũng chỉ có thể ở mức độ này. Cô Minh Châu muốn chúng ta giúp cô bé này nên mới bảo dứng xe lại. Sau đó còn cho chúng ta biết là cô bé này đang bị thương, ý là muốn chúng ta giúp cô bé chữa trị vết thương. Cô Minh Châu tuy hơi ít nói một chút, nhưng là một người rất nhân từ.
Cô bé trong bụi cây, tạm gọi là vậy, khẽ ngước lên nhìn những người lạ mặt chung quanh mình, và nhìn về phía Minh Châu qua lớp kính xe. Ron cúi xuống :
- Chào! Cháu không sao chứ? Nhà cháu ờ đâu? Cháu tên gì?
Hỏi quá nhiều câu cùng một lúc nên không có câu trả lời. Đáp lại những câu hỏi của ông ta chỉ có ánh mắt đáng thương của cô bé đang ngồi trong bụi rậm. Hiểu ý, ông ta cười gượng :
- Sorry...tôi hỏi từng câu một nhé! Đầu tiên, cháu tên gì?
Cô bé cúi mặt, ngấn ngừ e dè một hồi lâu. Ron lần nữa cảm thấy mình quá gượng gạo :
- Ơ...nếu cháu không thích trả lời cũng được.
- Thanh...Trâm.
- Huh?!? Ah, là Thanh Trâm, phải không?
Từ trong xe lúc này, Minh Châu cũng đang nhìn ra ngoài, chỗ cô bé và Ron...
Trên đời này thường có những đứa trẻ ngay từ lúc sinh ra đã không được may mắn cho lắm. Nhưng bên cạnh đó, cũng có những đứa trẻ đã được tận hưởng cái gọi là hạnh phúc, tuy nhiên lại không thể níu giữ được hạnh phúc trong tầm tay mình được lâu. Minh Châu là một ví dụ về dàng người đó. Vậy còn cô bé có tên là Thanh Trâm thì sao?
Minh Châu khẽ nhíu mày và buông cuốn sách đang đọc dở xuống khi bất chợt nghĩ đến cô bé có cái tên Thanh Trâm mà mình đã gặp sáng hôm qua. Hình ảnh Thanh Trâm co người trong bụi rậm với cái chân chảy máu thoáng qua trong đầu Minh Châu, và nó làm cho Minh Châu bị phân tâm, không tài nào tiếp tục đọc sách được. Theo suy đoán của Minh Châu, Thanh Trâm rất có thể là một trong những đứa trẻ trong viện mồ côi đó. Nếu vậy thì có nghĩa là Thanh Trâm cũng không có Bố Mẹ, hoặc tệ hơn nữa, Thanh Trâm không có gia đính.
Không có gia đình...ý nghĩ này tự nhiên xuất hiện và chiếm trọn hoàn toàn tâm trí Minh Châu. Vậy là cũng giống như Minh Châu vậy, không có người thân. Những người hiện nay đang rình rập xung quanh Minh Châu cũng đang mang cùng một dòng máu như Minh Châu, nhưng họ không phải là người thân. Họ giống như những con quỷ đội lốp người hơn. Bất giác, Minh Châu nói một mình :
- Thanh Trâm có giống như mình không?
- Cháu đang nhắc đến cô bé ở trại mồ côi phải không?
Minh Châu nhìn lên và thấy ông nội đang ở trước mặt mình. Không biết tự lúc nào, ông đã ở đây và Minh Châu không hề nhận ra sự có mặt của ông từ trước, cho tới khi ông lên tiếng. Ông cười :
- Ông có nghe Ronald nói lại về việc cháu gặp cô bé đó. Ông rất vui vì cô bé đó đã khiến cho Minh Châu hay im lặng của ông cuối cùng cũng chịu mở miệng. Coi bộ cô bé đó đã làm được một chuyện mà không phải ai cũng làm được, phải không?
Minh Châu đặt cuốn sách xuống bàn và nâng tách trà lên môi. Ông nói tiếp :
- Ông đang tự hỏi...liệu ông có nên nhận nuôi cô bé Thanh Trâm đó không nhỉ?
Ngưng lại...Minh Châu để mắt mình chạm vào đôi mắt đang ánh lên vẻ đắc thắng của ông. Ông đang rấtvui vì cho rằng mình cuối cùng cũng bắt được suy nghĩ của cháu gái mắc chứng bệnh trầm ảm trong suốt một thời gian dài. Minh Châu đặt ly trà trờ xuống bàn :
- Tùy ông. Cháu không có hứng thú với chuyện đó.
Ông đứng lên :
- Vậy à? Thôi được! Vì trông cháu hình như không được vui cho lắm, ho nên ông quyết định sẽ không nhận nuôi con bé đó.
Ông chờ xem Minh Châu có chịu xuống nước năn nỉ như những đứa trẻ khác không, nhưng chờ hoài mà Minh Châu vẫn cứ dán mắt vào cuốn sách trên tay. Vậy là ông bỏ cuộc :
- Ông có chuyện phải ra ngoài đây.
Ông quay mặt bỏ đi. Được vài bước, ông bất ngờ quay lại nhìn Minh Châu:
- Minh Châu à, ông rất vui. Cuối cùng hì cháu cũng chịu nói với ông vài lời, và đã chịu ra ngoài vườn ngồi uống trà, đọc sách. So với việc cứ chui rúc trong phòng suốt ngày, tận hưởng ánh nắng ban ngày tốt hơn nhiều, phải không? Giờ chỉ còn thiếu nụ cười hồn nhiên của cháu nữa thôi. Ông rất mong sẽ sớm thấy cháu cười lại như trước kia.
Ông cười, nụ cười hiền lành hơn bao giờ hết. Minh Châu nhìn theo sau lưng ông. Minh Châu biết ông đã rất mệt mỏi trong thời gian qua vì Minh Châu, nhưng Minh Châu thật sự không thể quay trở lại là Minh Châu của trước kia nữa.
Buông cuốn sách xuống đùi, Minh Châu mơ màng ngã người ra sau ghế nhìn về phía bụi hoa vàng bên kia. Trong nắng, hoa vàng dường như càng rực rỡ thêm. Có lẽ ông nói đúng, sưởi nắng tốt hơn nhiều so với giam mình trong phòng tối.
Viện Trẻ Mồ Côi, một buổi chiều nhạt nắng.
- Chúng tôi rất cám ơn về số tiền mà các ông đã hiến tặng cho viện Mồ Côi của chúng tôi, và lòng hảo tâm muốn nhận nuôi Thanh Trâm. Nhưng mà...
Người phụ nữ già nua không dấu được nỗi buồn phiền, buông một tiếng thờ dài não nề :
- Thanh Trâm là một đứa trẻ trẻ rất đặc biệt. Nó từng tận mắt chứng kiến cảnh đẫm máu trong gia đình lúc mới 5 tuổi. Bố Thanh Trâm bị bệnh tâm lý. Trong một đến điên loạn, ông ta đã tự tay mình giết chết vợ và hai con và sau đó tự sát trong một căn hộ riêng. Thanh Trâm may mắn thoát chết vì lưỡi dao đâm từ sau lưng chỉ sượt qua tim một chút, không trúng ngay tim, và cũng vì người hàng xóm phát hiện sớm. kịp thời báo cảnh sát. Nhưng đối với một đứa bé thì chuyện nhìn thấy Bố chính tay giết mẹ và anh trai. Chỉ trong một đêm, con bé trở thành trẻ mồ côi. Lúc mới đến đây, Thanh Trâm không nói một lời nào, tự giam mình trong phòng tối cả tháng trời. Nhờ sự kiên trì của các Sơ ở đây, tình hình của con bé mới dần cải thiện một chút.
Ngưng lại để trao cho các vị khách một anh mắt e dè :
- Mặc dù có khá hơn một chút, nhưng để trở thành bạn của cô nhà các ông thì rất khó. Thanh Trâm vẫn chưa thể được. Sao các ông không chọn người khácd9i? Ở đây chúng tôi có rất nhiều đứa trẻ hoạtbat1 và lanh lợi.
Ông chính là người đến viện Mồ Côi tặng tiền và xin nhận nuôi Minh Châu. Những việc ông làm điều có mục đích riêng. Ông nói :
- Sơ cũng bảo Thanh Trâm là một đứa trerat61d9ac85 biệt mà, phải không? Có lẽ với những người khác, Thanh Trâm không thích hợp. Nhưng với Minh Châu, tôi cam đoan là sẽ ổn thỏa. Minh Châu cũng mồ côi như Thanh Trâm. Hai đứa lại cùng tuổi nhau, và điều đáng quan tâm nhất chính là Minh Châu đã chịu mở miệng vì Thanh Trâm. Cho nên, ngoài Thanh Trâm ra, không ai thích hợp làm bạn vớiMinh Châu hết.
Bà viện trưởng già gật gù :
- Thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể để các ông nhận nuôi Thanh Trâm được.
- Tại sao?
- Vì bản thân Thanh Trâm không đồng ý chuyện này. Chúng tôi đã thử hỏi qua con bé. Nó từ chối được nhận nuôi. Thành thật xin lỗi.
Ông nhếch mép để lộ một nụ cười, rồi đứng lên :
- Nếu đã vậy, tôi quả thật không còn gì để nói nữa. Cám ơn Sơ rất nhiều.
- Người cám ơn phải là chúng tôi mới đúng. Cám ơn đã quyên góp cho Viện Mồ Côi chúng tôi.
- Không có gì. Đây là việc cần làm mà.Tạm biệt Sơ!
Vậy là ông ra về. Mặt trời lặng dần sau dãy núi. Từ bên kia cánh cửa, Thanh Trâm dõi mắt nhìn théo bóng chiếc xe hơi màu đen khuất xa dần dau ngọn đồi. Bà viện trưởng xoa đầu Thanh Trâm :
- Con không muốn theo họ thật sao? Đây là một cơ hội rất tốt để con có một cuộc sống mới mà.
Thanh Trâm lắc đầu. Sơ gật gù :
- Thôi được...mọi chuyện tùy duyên. Nếu có duyên, thế nào cũng có ngày gặp lại. Con vào trong chuẩn bị ăn tối đi.
Thanh Trâm đon đả chạy đi. Bà viện trưởng âm thầm nhìn theo, và lấy từ trong túi ra mảnh giấy ghi số điện thoại và địa chỉ mà ông đã để lại cho bà...
Sau đó nữa, người ta nghe nói viện mồ côi đó đã gặp điều không lành. Một trận hỏa hoạn đã thêu trụi tất cả mọi thứ và cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, trong đó có bà Sơ già. Một lần nữa, Thanh Trâm đơn côi một mình trên cõi đời này.
Minh Châu đang đứng trước đống đổ nát còn nồng mùi khét. Sau lưng Minh Châu, như thường lệ là nhửng vệ sĩ. Ron nhìn xung quanh :
- Khủng khiếp quá! Cháu đen thui không còn thứ gì hết. Cô Minh Châu à, cô tìm gì trong đống đen này vậy?
Minh Châu không trả lời, tự mình đi đến bụi rậm hôm nọ, nơi mà lần đầu tiên Minh Châu phát hiện raThanh Trâm. Minh Châu đưa tay vén đám cỏ cao lêu nghêu ấy ra và một lần nữa, Minh Châu tìm thấy Thanh Trâm đang ngồi co người trong đó. Minh Châu và Thanh Trâm vô tình nhìn nhau., Lần đầu tiên, họ nhìn nhau lâu như vậy mà vẫn không nói với nhau bất cứ lời nào. Ronald tỏ ra ngạc nhiên :
- Ah, cô nhóc hôm nọ.
- Ron!
Ron nhìn sang Minh Châu. Minh Châu nói nhưng không quay mặt lại :
- Lui ra!
- Ơ...vâng, thưa cô.
Rồi quay sang đám người còn lại quanh mình :
- Lệnh của cô Minh Châu : Tất cả lập tức lui ra.
Đợi họ lùi xa một khoảng. Minh Châu mới cất tiếng hỏi :
- Bạn không sao chứ?
Thanh Trâm lắc đầu. Minh Châu nhìn qua đám đổ nát hoang tàn, rồi lại nhìn
Cuộc sống của Thanh Trâm đã hoàn toàn bước sang một trang mới kể từ khi cô bé quyết định đặt bàn tay mình vào tay Minh Châu. Thanh Trâm tin Minh Châu, tin vào nụ cười như Mùa Thu tỏa nắng của ngày hôm đó. Nhưng kể từ khi Thanh Trâm về sống trong ngôi biệt thự này cho tới giờ, chưa bao giờ Thanh Trâm có dịp gặp mặt hay trò chuyện với Minh Châu hết. Thanh Trâm lại tự giam mình trong phòng. Cô bé không phải bị mắc chứng trần cảm như trước đây, mà chỉ đơn đơn giản là vì Thanh Trâm không biết phải đi đến đâu trong ngôi nhà này. Ngôi biệt thự quả rất rộng lớn, và nếu không lầm thì khu vườn dưới kia, nơi mà Thanh Trâm có thể quan sát được từ của sổ phòng mình, cũng đã rộng hơn viện mồ côi rất nhiều rồi. Nhưng sao lại có cảm giác thiếu vắng nhỉ? Thanh Trâm đang ngồi bên cửa sổ, hướng mắt về phía bên kia, xa xa trong khuôn viên của khu vườn dưới chân ngôi biệt thự để suy nghĩ xem thứ mà mình đang cảm thấy thiếu là gì. Thanh Trâm còn đang bận suy nghĩ.
Nghĩ không ra. Hình như vấn đề này là quá lớn lao dành cho một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi như Thanh Trâm, nên dù có cố gắng tới mức nào, con bé cũng không tài nào biết được mình đang cảm thấy thiều thứ gì. Nó chuyển hướng sang suy nghĩ về Minh Châu. Thanh Trâm cảm thấy buồn lắm. Rõ ràng nó và Minh Châu đang sống chung một nhà, rất gần nhau, nhưng sao chưa bao giớ nó nhìn thấy Minh Châu nhỉ? Minh Châu thì có thể trốn vào đâu được trong ngôi nhà này? À, mà nếu quả thật hai đứa mà đang chơi trò trốn tìm thì Thanh Trâm sẽ chịu thua ngay. Con bé biết nó sẽ không dễ gì tìm ra Minh Châu chỉ trong vài giờ đồng hồ. Chỗ này quá lớn, mà Thanh Trâm thì lại không rành lồi đi nữa.
Ông của Minh Châu, người nhận nuôi Thanh Trâm đã căn dặn Thanh Trâm không nên tùy tiện ra ngoài một mình, và nếu có cần bất cứ thứ gì, Thanh Trâm chỉ cần nhấn cái nút màu đỏ bên cạnh bàn điện thoại, sẽ có một người giúp việc ngay lập tức xuất hiện và chờ nghe theo sai bảo của Thanh Trâm. Cuộc sống của những người giàu thật kì lạ! Họ thích giam mình trong phòng suốt cả ngày sao?
Vậy thì sẽ chán lắm...Ngay lúc này, tự dung Thanh Trâm ao ước được gặp Minh Châu hơn bao giờ hết. Thanh Trâm muốn được cùng Minh Châu chạy giỡn trong vườn, chơi đủ trò như Thanh Trâm vẫn hay chơi với mấy đứa trẻ trong viện mồ côi. Chợt phóng tầm mắt qua bên kia khu đồi. Cây Hồng bân ấy đang sai quả. Thanh Trâm bỗng nhiên thèm được trèo lên đó hái quả Hồng cho Minh Châu. Nhìn mấy trái Hồng đỏ như vậy thì chắc là chúng phải ngọt lắm.
Ra ngoài một chút chắc không sao đâu. Mọi người trong ngôi nhà này có vẻ rất bận rộn, làm gì có ai rãng mà đế ý đến một con bé trốn ra ngoài nhỉ?
Vậy là, Thanh Trâm đã tự ý ra ngoài mà không cho bất cứ ai biết hết.
Thanh Trâm cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì Thanh Trâm cũng được tự do chạy nhảy trong vườn rồi. Chỗ này thật là đẹp. Chỉ tiếc là không thể gọi Minh Châu lúc này được. Thanh Trâm nhìn về phía ngọn đồi, chỗ cây Hồng đang sai trái và quyết định hái một mớ cho Minh Châu. Trong suy nghĩ trẻ con của Thanh Trâm, Minh Châu chắc chắn sẽ rất thích.
- Tại sao lúc nào cũn là con bé đó chứ? Thật là bực mình. Nó hoàn toàn không xứng đáng nhận quyền thừa kế. Nhìn sao thì nó cũng chỉ là một đứa con nít 6 tuổi còn bám áo mẹ mà thôi.
Thanh Trâm dõi mắt nhìn xuống. Có hai đứa con gái và một đứa con trai đang đứng dưới cây Hồng. Họ dường như hơi lớn hơn Thanh Trâm một chút. Nhưng sao Thanh Trâm chưa bao giờ nhìn thấy họ trong nhà này nhỉ? Hay là tại vì Thanh Trâm chưa bao giờ được ra ngoài như thế này?
Đứa con gái lớn nhất, chừng 13 hay 14 gì đó tỏ vẻ khó chịu :
- Và tệ hơn nữa, con nhỏ đó lại tha về một đứa mồ côi bẩn thỉu. Chẳng biết ông nội đang có ý định gì. Sao phải nhận nuôi con bé rách nát đó chứ? Mà tên nó là gì nhỉ?
Đứa con gái có mái tóc dài, trông cỡ 12 tuổi trả lời :
- Thanh Trâm! Nghe đâu nó chính là người khiến cho Minh Châu chịu mở miệng trong suốt mấy tháng qua.
Cậu con trai, chỉ hơn Thanh Trâm chừng 3 tuổi nhếch môi :
- Cứ để cho hai đứa nó chơi trò bạn thân một chút đi. Dù gì thì tụi nó cũng sống không lâu đâu. Mẹ tôi bảo sắp tới mọi người sẽ hợp sức ép Minh Châu phải vào học ở Học Viện Thiên Vũ. Chừng đó, ba chúng ta sẽ có dịp hành nó từ từ cho tới chết.
Đứa con gái 12 tuổi nhíu mày :
- Giết nó thật sao? Tôi không thích trở thành kẻ giết người chút nào. Với lại, làm như vậy không phải là phạm pháp à?
Đứa con gái 14 tuổi phì cười :
- Đừng lo! Có ai lại đi nghi ngờ những đứa trẻ như chúng ta lại là kẻ đứng sau những chuyện này chứ?
Thanh Trâm thấy lạnh người. Họ hình như đang bàn tính chuyện ám hại Minh Châu thì phải. Nhưng họ là ai? Tạo sao họ lại muốn hại Minh Châu? Giữa họ và Minh Châu thật sự có quan hệ gì? Nhưng hại người khác là chuyện xấu. Vậy nghĩa là tất cả bọn họ đều là người xấu. Không được! Thanh Trâm phải nhanh chóng báo cho Minh Châu chuyện này. Sau cái chết của cả nhà, Thanh Trâm thật tình không muốn nhìn thấy ai phải chết nữa. Nghĩ là làm ngay, Thanh Trâm đang định len lén trò xuống thì vô tình bước hụt một cành cây, trợt chân làm gẫy một nhành cây nhỏ. Nhnh cây rơi xuống gần chỗ ba người đó đang đứng. Lập tức, tất cả bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lên, và họ đã phát hiện ra Thanh Trâm đang ở trên cây. Cô gái 12 tuổi nhíu mày :
- Gì vậy? Khỉ à?
Cậu trai 9 tuổi cười :
- Khỉ cũng biết cách đi lạc đường lắm, vào đúng ngay khu vườn này. Nhưng hệ thống an ninh của ngôi biệt thự này khá tốt, không lý nào họ lại để lọt vào đây một con Khỉ to như vậy hết.
Trước những lời mỉa mai của họ, Thanh Trâm cảm thấy bực mình :
- Tôi...tôi không phải là Khỉ! Mấy người đứng nói bậy.
Tên con trai chống gật gù :
- Oh, không phải Khỉ...vậy sao leo lên tuốt trên đó làm gì vậy? Xuống đây đi.
Đứa con gái 14 tuổi nói nhỏ với tên con trai :
- Làm tốt lắm, Phi Hùng, Cứ dụ nó leo xuống rồi tìm cách diệt nó đi. Nó dường như đã nghe hết tất cả những gì chúng ta nói rồi. Không thể đê cho nó sống được.
Tên con trai nhoẻn miệng người :
- Bà chị cứ yên trí giao việc này cho tôi, Bảo Trân. Tôi biết phải làm gì với con Khỉ con này mà.
Xong, hắn nhìn lên :
- Có xuống không? Nếu là người thì không nên ở mãi trên đó chứ!
Vậy là, đề chứng tỏ mình không phải Khỉ, Thanh Trâm đã leo xuống. Ngay khi chân Thanh Trâm vừa chạm đất, Bảo Trân đã lập tức quay sang con bé 12 tuổi :
- Thanh Trí!
Con bé 12 tuổi có tên gọi Thanh Trí tự dưng hét toáng lên :
- Cứu tôi với! Nguòi đâu! Mau cứu tôi!
Chưa đầy ba giây, đã có rất nhiều người xuất hiện ở chỗ đó. Họ có chung một đặc điểm với những người hay đi bên cạnh Minh Châu, tất cả bọn họ đều diện đồng phục màu đen.
- Thưa cô Thanh Trí, có chuyện gì vậy?
Thanh Trí quay sang chỉ tay vào Thanh Trâm :
- Nó...con bé đó...nó đang định giết chúng tôi.
Thanh Trâm nghệch mặt ra. Họ nói dối. Thanh Trâm có làm gì đâu. Nhưng mấy tay người lớn thô bạo đó đã không cho Thanh Trâm thời gian để giải thích. Ngay tức thì, Họ túm áo Thanh Trâm xách lên, hệt như xách một con Khỉ con lên vậy.
- Vậy các cô cậu muốn tôi xử lý con bé này thế nào đây?
Đứa con trai tên Phi Hùng nói ngay :
- Mang nó thảy cho bầy sói trong chuồn ngay đi!
- Vâng, thưa cậu.
Thanh Trâm giãy giụa trên tay ông ta :
- Không! Thả tôi ra! Tôi không có làm gì họ hết! Thả tôi ra!
Mặc cho Thanh Trâm kêu gào, mấy người lớn vô tâm đó vẫn lạnh lùng thi hành nhiệm vụ. Than Trâm thoáng thấy Phi Hùng, Bảo Trân và Thanh Trí đang cười một cách độc ác. Thanh Trâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Lúc này, trong đầu nó tự dưng hiện lên hình bóng của Minh Châu. Nó gọi lớn :
- Minh...Minh Châu! Minh Châu!
Bảo Trân cười khẩy :
- Kêu đi...nó không nghe đâu. Đây là hình phạt cho tội nhiều chuyện.
Khi Bảo Trân vừa nói hết câu thì một giọng nói quen thuộc khác bất chợt vang lên :
- Ai bảo là tôi không nghe nhỉ?
Tất cả mọi người đều hướng cái nhìn về phái nhóm người mới xuất hiện. Đi đầu là Minh Châu và ông chú hôm nọ đã từng xuất hiện ở viện mồ côi. Ông ta hình như là vệ sĩ của Minh Châu thì phải. Minh Châu mỉm cười :
- Ngôi biệt thự này rộng thật đó, nhưng tai tôi cũng không điếc đến độ không nghe thấy tiếng Thanh Trâm gọi, phải không Thanh Trâm?
Ông vệ sĩ luôn theo bên Minh Châu bất thần trừng mắt nhìn ông đang nắm tôi trên tay :
- Còn không mau thả cô Thanh Trâm xuống?
- Ơ...hả???
- Cậu không nghe cô Minh Châu nói gì sao? Cô Thanh Trâm chính là bạn của cô Minh Châu. Các cậu dám hành xử với bạn của cô Minh Châu như vậy à?
Họ e dè nhìn về phía ba người kia :
- Ơ...nhưng mà...
Ông chú bên phe Minh Châu bây giờ đang rất ngầu :
- Các cậu nghe theo lời ai đây? Ai mới là chủ nhân của ngôi nhà này?
Vậy là họ tức khắc thả Thanh Trâm ra :
- Vâng! Xin thành thật xin lỗi cô, cô Thanh Trâm.
Thanh Trí cười và nói bằng một giọng đầy mỉa mai :
- Oh, thì ra đây chính là con Khỉ do Minh Châu nuôi đấy à? Mới nhận nó từ viện mồ côi phải không? Cẩn thận nhé! Những đứa trẻ trong ấy bẩn lắm.
Minh Châu mỉm cười :
- Ah, tôi biết phải làm gì rồi. Nhưng nếu các người đã biết Thanh Trâm là người của tôi thì hy vọng là từ nay trở đi, không một ai được tự ý mang Thanh Trâm cho bầy Sói đói nữa. Nếu Thanh Trâm có bị một chút sứt mẻ gì...
Đoạn ngưng lại nhìn cả thảy ba người bọn họ. Đôi mắt Minh Châu se lại, ánh lên cái nhìn nghiêm túc lạ thường :
- ...thì tôi mặc kệ đó có là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ cho thảy vào chuồng Sư Tử và hồ Cá Sấu.
Thanh Trí trao cho Minh Châu cái nhìn sắc bén, trong khi Minh Châu vẫn thản nhiên quay đi :
- Chúng ta đi thôi.
Trong khi Thanh Trâm còn đang ngơ ngác với mẫu đối thoại đầy chất hăm họa lẫn nhau này, Minh Châu, lại một lần nữa nắm lấy tay Thanh Trâm và mang Thanh Trâm rời khỏi đó. Còn lại một mình, Thanh Trí nắm chặt lòng bàn tay mình :
- Hừ, tức thật! Nó nghĩ mình là ai chứ?
Bảo Trân cười :
- Đừng tức giận, vậy chỉ càng làm cho nó đắc ý. Cứ mặc nó muốn làm gì thì làm đi. Vì nó sẽ không oai được như thế này lâu nữa đâu.
Phi Hùng đồng tình :
- Tôi nghĩ đã tới lúc chúng ta lên kế hoạch chào đón Minh Châu ở học viện Thiên Vũ rồi đó.
Và rồi cả ba người họ cùng cười, một nụ cười mà những đứa trẻ khác ở độ tuổi họ không bao giờ có.
Về phần Thanh Trâm và Minh Châu. Sau khi đi được một đoạn kh1 an toàn, Thanh Trâm nhìn sang Minh Châu, tỏ vẻ hối lỗi :
- Xin lỗi Minh Châu. Nếu tôi không tự ý ra ngoài thì đã không gây rắc rối cho Minh Châu rồi.
Minh Châu mỉm cười dịu dàng :
- Không sao đâu. Là lỗi của tôi mới đúng. Do tôi không đúng. Đáng lý tôi không nên bắt Thanh Trâm ở lỳ trong phòng mãi như vậy. Nhưng bạn không sao thì tốt quá rồi. Nếu bạn thật sự có chuyện, tôi sẽ cãm thấy đau lòng lắm. Tôi thật sẽ không tha cho bọn họ về tội dám chạm vào Thanh Trâm đâu.
Thanh Trâm cúi mặt :
- Sao Minh Châu lại phải vì tôi mà nổi giận như vậy?
Minh Châu bất giác ôm Thanh Trâm vào lòng :
- Thanh Trâm quên rồi sao? Tôi đã hứa sẽ luôn che chở cho Thanh Trâm mà. Vì thế giới này chỉ còn mỗi tôi là người cho Thanh Trâm nương tựa thôi. Nếu ngay cả tôi cũng không bảo vệ được Thanh Trâm thì tệ lắm, phải không?
Minh Châu cho Thanh Trâm một cảm giác rất an tâm. Lần đầu tiên trong đời, Thanh Trâm có được cảm giác này. Thanh Trâm tựa đầu vào vai Minh Châu. Tự dưng nhớ ra điều gì đó liền hỏi :
- Cái đó...chuồng Sư Tử và Hồ Cá Sấu...trong nhà này có những thứ đó thật sao?
Minh Châu thản nhiên trả lời :
- Không! Đương nhiên không! Nhưng tôi sẽ lên kế hoạch xây dựng chúng ngay từ bây giờ.
- Ơ...nhưng đề làm gì?
- Đối phó ba người kia! Thanh Trâm không thấy là họ thật ra còn đáng sợ hơn Sư Tử và Cá Sấu sao? Tôi nói thật đó! Nếu họ còn dám chạm vào Thanh Trâm lần nữa, tôi sẽ quăng nọ vào đó.
Thanh Trâm tự nhiên thấy rợn người. Minh Châu sẽ làm thật chứ? Lần nữa, người giàu có những sở thích rất kì lạ. Họ thích mang những động vật nguy hiểm về làm thú nuôi trong nhà.
Điều không mong đợi cuối cùng cũng đến. Dù biết là không được chào đón, nhưng vì nó nằm trong chuỗi những thứ gọi là số phận đã được định trước, vậy là người ta lại phải đối diện với nó, như là một phần của cuộc sống. Tồn tại chính là để đối diện với những thứ như thế này. Người ta thường hay gọi nó bằng một cái tên khác ngoài "số phận" ra, đó là "thử thách". Có ai đó từng cho rằng con người sinh ra vốn để sống và chiến đấu với mọi thử thách cho sự sinh tồn. Tồn tại vốn là để sinh tồn.
- Đến Học Viện Thiên Vũ?
Ông nội của Minh Châu lập lại những gì mà các con ông vừa yêu cầu bằng một giọng không mấy hài lòng. Minh Châu không có ở đây. Hình như Minh Châu còn đang bận rộn với các gia sư trong phòng học thì phải. Dựa theo trí nhớ của Thanh Trâm, người đang đứng cạnh ông nội Minh Châu bây giờ thì bây giờ đang là giờ Kinh Tế Học của Minh Châu.
Ông đang nhíu mày với đề nghị này từ các họ hàng của Minh Châu. Họ muốn Minh Châu chấm dứt việc tự học ở nhà, thay vào đó là đến học tại Học Viện Thiên Vũ, nguôi trường do chính các tổ tiên nhà Minh Châu sáng lập nên. Không chỉ riêng gì ông của Minh Châu cảm thấy bất an trước đề nghị này, mà chính Thanh Trâm cũng lo lắng không kém, chỉ là không tiện lên tiếng. Ông Minh Châu có dặn Thanh Trạm phải giữ im lặng và chỉ đứng qua một bên quan sát thôi. Vì nếu Thanh Trâm lên tiếng lúc này, mọi bất lợi sẽ dồn về phía Minh Châu và ông.
- Không được!
Thanh Trâm thầm buông một tiếng thở phào nhẹ nhóm khi ông trả lời một cách dứt khoác như vậy. Có lẽ ông đã ngầm hiểu rằng đưa Minh Châu đến Thiên Vũ chỉ là cái cớ để họ có thời cơ làm hại Minh Châu. Thanh Trâm là người hiểu rõ nhất về ý đồ của họ. Hay nói một cách khác, Thanh Trâm biết một cách chính xác họ đang mưu toan những gì, nhờ vào cái lần trèo lên cây và vô tình nghe thấy ba người kia nói chuyện. Giờ nghĩ lại, Thanh Trâm còn thấy rợn người. Khó có thể tin được rằng họ chỉ là những đứa trẻ. Có lẽ so với những đứa trẻ cùng lứa khác, họ trưởng thành và chững chạc hơn nhiều. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là họ đã đi lên theo một hướng xấu. Họ là những ác quỷ mang gương mặt trẻ con non nớt và hồn nhiên.
- Sao lại không được? Bố đâu phải không biết Học Viện Thiên Vũ chính là niềm tự hào của gia đính chúng ta chứ. Học viện Thiên Vũ được sáng lập cách đây hơn 100 năm, là ngôi trường luôn đứng ở vị trí hàng đầu trong nền giáo dục của cả nước. Có ai mà không biết những người tốt nghiệp từ Học Viện Thiên Vũ đều trở thành nhựng người có vai trò quan trọng trong nên kinh tế của cả nước chứ? Nói một cách khác, Họ Viện Thiên Vũ là nơi đào tạo ra nhựng Thiên Tài, và là sự lựa chọn đầu tiên cho những người thông minh.
Một người khác chen ngang tiếp lời :
- Không chỉ có vậy, từ truyền thống lâu đời của nhà chúng ta, tất cả các thành viên trong gia đình này đều từ học viện Thiên Vũ mà ra. Minh Châu giờ đã chính thức trở thành người thừa kế. Nếu con bé từ chối đi theo truyền thống lâu đời của gia đính để sống biệt lập và nhận sự giảng dạy riêng như thế này thì thật mất mặt. Mọi người bên ngoài nếu biết chuyện này sẽ nghĩ sao về con cháu của gia đình này và chất lượng giảng dạy của Học Viện Thiên Vũ đây?
Họ đang cố sức ép ông Minh Châu vào thế cùng, Thanh Trâm có thể nhìn thấy điều đó qua ánh mắt của họ và phản ứng ngày càng giật lùi của Ông.
- Tất cả những người thừa kế của gia đính này đều đang theo học ờ trường Thiên Vũ. Minh Châu làm vậy...chẳng khác nào đang cố ý tạo nên một bức tường ngăn cách chính mình và cố ý phá vở nề nếp của gia đình. Với lại, hệ thống giảng dạy cùng với hệ thống an ninh của trường Thiên Vũ, đâu phải Bố không biết chứ. Chẳng lẽ bố nghi ngờ về chính những thứ mà chúng ta đã và đang rất tự hào trong suốt trăm năm qua sao?
Thanh Trâm nhíu mày nhìn tất cả bọn họ. Và khi có một bàn tay mếm mại nắm lấy tay mình, Thanh Trâm mới bất chợ nhận ra là mình đang bóp chặt lòng bàn tay vì tức giận. Người vừa xuất hiện xoa diệu Thanh Trâm chính là Minh Châu. Minh Châu mỉm cười với Thanh Trâm và nói :
- Coi chừng làm bị thương chính mình đó. Thanh Trâm dùng nhiều sức như vậy, không lo tay bị chảy máu sao? Nhìn nè, vết móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay Thanh Trâm rồi. Đau không?
Sự xuất hiện bất ngờ của Minh Châu đã thu hút ánh mắt và sự chú ý của tất cả những người có mặt trong phòng. Thanh Trâm tự nhiên đỏ mặt trước sự quan tâm đặc biệt mà Minh Châu dành cho mình :
- Tôi...ơ...không sao.
Thanh Trâm rụ tay lại. Minh Châu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Png6 quay sang Minh Châu :
- Sao cháu lại ra ngoài này? Không phải bây giờ đang là giờ học Địa Lý sao?
Minh Châu trong nhìn ông, thay vào đó là quyét cái nhìn toàn diện những người họ hàng của mình. Minh Châu thản nhiên :
- Thật là bất công! Tại sao mọ người nói chuyện về cháu mà không cho cháu cùng tham gia chứ? Nhiều người như vậy cùng nhau hợp sức bắt nạt ông, vậy không hay ho chút nào.
Ông đặt tay lên vai Minh Châu :
- Chuyện ở đây đề ông giải quyết. Cháu quay về phòng trước đi.
Minh Châu mỉm cười dịu dàng với ông :
- Ông không giải quyết một mình được đâu. Họ trông có vẻ mạnh hơn ông mà, phải không?
Đáp lại Minh Châu chỉ có sự im lặng của ông. Minh Châu nói tiếp :
- Hơn nữa, chuyện của cháu nên để cho cháu tự giải quyết. Xem ra cháu xuất hiện rất đúng lúc. Chẳng phải tất cả mọi người đang chớ câu trả lời của cháu sao?
Bầu không khí tự dưng trở nên một cách căng thẳng lạ kì. Yên lặng bao trùm lên tất cả, thay vào đó là những cái nhìn không thiện cảm dành cho Minh Châu. Minh Châu vẫn tỏ ra rất thản nhiên :
- Như các cô và các chú ở đây đã nói rõ, con cháu của gia đính này toàn bộ điều xuất thân từ Học Viện Thiên Vũ, và trường Thiên Vũ chính là niềm tự hào của gia đính chúng ta từ bao đời nay. Nếu đã là vậy, cháu thật sự không có lý do gì từ chối chuyện vào học ở trường Thien Vũ hết.
- Minh Châu!
Minh Châu dường như đã đoán được phản ứng của ông nội, cho nên lập tức trấn an ông :
- Không sao đâu. An minh và hệ thống giảng dạy ở Thiên Vũ thuộc loại hàng đâu mà, phải không? Vậy có nghĩa là không gì có thể làm hại cháu ở ngôi trường đó được. Ông đừng lo.
Sau cuộc nói chuyện đó, Thanh Trâm theo chân Minh Châu đề dùng bửa tiệc trà chiều. Qua lớp cửa kính từ trong phòng Kính trồng Hoa, Thanh Trâm đã không nhịn nổi sự bất an của mình nên đã lên tiếng phá vỡ sự yên lặng một cách quá thanh bình như thế này :
- Về việc nhập học ở Học Viện Thiên Vũ...
Minh Châu đặt ly trà xuống chiếc đĩa bằng sứ màu trắng và hỏi :
- Cả Thanh Trâm cũng cảm thấy chuyện này không ổn à?
Thanh Trâm đẩy ly trà ra khỏi tấm mắt của mình, điều này chứng tỏ Thanh Trâm không có tâm trạng uống trà chiều như Minh Châu. Sao lúc nào Minh Châu cũng có thể điềm nhiên như thế nhỉ? Chưa bao giờ thấy Minh Châu nổi giận hay khẩn trương vì bất cứ thứ gì cả. Ý nghĩ này chợt thoáng qua đầu Thanh Trâm và Thanh Trâm bông nhớ ra là Minh Châu đã từng nổi giận và rất khẩn trương vì Thanh Trâm. Đó là lúc Thanh Trâm suýt nữa bị ném vào chuồng chó Sói hôm nọ.
- Minh Châu à...họ thật sự không phải là người tốt đâu. Minh Châu đừng vào trường Thiên Vũ nha. Họ muốn làm hại Minh Châu đó.
Minh Châu tỏ ra ngạc nhiên :
- Huh?!? Sao Thanh Trâm biết họ muốn làm hại tôi?
Vậy là, để chứng minh điều mình vừa nói là đúng, Thanh Trâm đã kể lại toàn bộ sự kiện của ngày hôm đó, lúc Thanh Trâm trèo lên cây, và những người họ hàng đó đã mưu toan như thê nào để giành quyền thừa kế từ Minh Châu.
Sau khi nghe xong tất cả những chuyện đó, trái với mong đợi của Thanh Trâm, Minh Châu không những không lo lắng mà còn mỉm cười một cách khó hiểu :
- Thật sao? Họ thật nói như vậy?
Thanh Trâm gật đầu. Minh Châu ra hiệu cho người mang đến một ấm nước sôi và mấy tách trà khác, thay cho những chiếc tách vừa dùng và phần nước thừa trong ấm trà dã nguội. Minh Châu nói :
- Nếu đó đã là mong muốn của họ thì dù cho có cố tránh đến mức nào cũng không khỏi. Nếu không làm hại tôi được ở Học Viện Thiên Vũ, họ cũng sẽ tìm cách khác đầy tôi vào nguy hiển ở thế giới bên ngoài. Có câu "Tránh được một ngày, không tránh được cả đời". Cho nên thay vì cứ đề phòng và lo sợ mãi như vậy, sao lại không bình thản đón nhận và giải quyết nó chứ?
Đaọn quay sang Thanh Trâm, mỉm cười dịu dàng :
- Cuộc sống này vốn là vậy. Con người sinh ra chính là đề tồn tại và chiến đấu cho sự sinh tồn. Kẻ mạnh thì sống, còn kẻ yếu phải chấp nhận tai họa giáng xuống đầu mình. Có tránh cũng không khỏi...
Lần đầu tiên, Thanh Trâm nhìn thấy vẻ mặt này của Minh Châu. Minh Châu trong rất buồn. Minh Châu không sao chứ?
Minh Châu cũng trưởng thành rất nhiều, so với tuổi tác của mình. Nhưng khác với những người họ hàng của mình, Minh Châu bị ép buộc phải suy nghĩ và hành động một cách khôn ngoan như một người lớn. Và ở một mặt nào đó, Thanh Trâm cảm thấy Minh Châu rất đáng thương. Vì Thanh Trâm biết, Minh Châu chưa bao giờ muốn trưởng thành như vậy cả.
Một tuần lễ sau đó, đồng phụ được gởi đến nhà. Vào một buổi sáng đẹp trời, lúc sang phòng Minh Châu, Thanh Trâm vô tình bắt gặp Minh Châu đang đứng lặng người nhìn bộ đồng phục màu xanh biển của cấp I đang treo trên cửa tủ bằng đôi mắt rất đặc biệt. Bất giác, Thanh Trâm nhận ra rằng Minh Châu đang sở hữu đối mắt của một Nữ Hoàng, điều mà Thanh Trâm chưa bao giờ được biết về Minh Châu. Minh Châu thì thầm :
- Cuộc chiến sẽ bắt đầu từ hôm nay.
Thanh Trâm tự dưng thấy chạnh lòng. Thanh Trâm buông mình dựa vào tường. Lần đầu tiên, Thanh Trâm cảm thấy vô cùng bất lực vì không giúp gì được cho Minh Châu, ngoài việc đứng nhìn. Minh Châu có quá nhiều thứ phải lo nghĩ tới, vậy mà Minh Châu vẫn dành sự dịu dàng của mình cho Thanh Trâm. Minh Châu từng nói nhất định sẽ bảo vệ Thanh Trâm, và đó cũng chính là điều khiến cho Thanh Trâm vô cùng tin tưởng để đặt tay mình vào tay Minh Châu ngày trước. Vậy còn Thanh Trâm thì sao? Thanh Trâm có thể làm gì được cho Minh Châu?
- Ông...
Ông nội Minh Châu nhìn ra ngoài cửa và trông thấy Thanh Trâm đang e dè đứng nép mình bên góc tường nhìn ông. Ông quay sang một người đàn ông khác đang nói chuyện dang dở với mình và bảo :
- Tôi sẽ gọi anh lên sau. Anh có thể đi được rồi.
- Vâng!
Đợi khi chỗ này chỉ còn lại mình ông và Thanh Trâm đang đứng chờ ở ngoài, ông nói :
- Vào đi! Không phải cháu có chuyện muốn nói với ta sao?
Chỉ chờ có vậy, Thanh Trâm bước vào. Ông ngã người ra sau ghế rồi hỏi :
- Có chuyện gì vậy, Thanh Trâm?
Thanh Trâm trao cho ông cái nhìn đầy lo lắng :
- Về chuyện của Minh Châu...Minh Châu phải vào học ở trường Thiên Vũ thật sao?
Ông thở mạnh :
- Vì đây là lựa chọn của Minh Châu. Con bé là một người rất cứng cỏi. Nó lựa chọn đối diện thay vì phải lẩn trốn.
- Nhưng mà...
Sau một hồi tần ngần, Thanh Trân cuối cùng cũng tỏ ra rất kiên quyết :
- Cháu xin ông, hãy giúp cháu trợ nên mạnh mẽ hơn. Vì cháu muốn trở thành người bảo vệ Minh Châu. Và cháu xin thề, dù cho có hy sinh thân mình, cháu tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm hại Minh Châu đâu.
Ông mỉm cười :
- Cháu muốn như vậy thật sao? Nhưng sự thử thách và rèn luyện dành cho cháu ở phía trước là rất khó khăn đó. Đây là chuyện mà không phải bất cứ một đứa bé 6 tuổi nào cũng có thể làm được. Cháu đã suy nghĩ kĩ chưa?
Thanh Trâm gật đầu. Nếu Minh Châu là Công Chúa, Thanh Trâm muốn là vệ sĩ bên cạnh Công Chúa...
Ông đang cười, một nụ cười cũng khó hiểu y như Minh Châu lần trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro