CHƯƠNG 03: TỔN THƯƠNG SÂU SẮC NHẤT
CHƯƠNG 03: TỔN THƯƠNG SÂU SẮC NHẤT
TRANSLATOR: YOYO
BETA: ROSALINE
Sáu ngày sau
Đêm đó mưa rất nặng hạt, từ xa có thể nghe thấy tiếng sấm rền rĩ. Trong vòng hai tư giờ thời tiết khủng khiếp đến mức chỉ có chuyện khẩn cấp lắm mới kéo được ai đó ra khỏi nhà. Vậy mà Naruto Uzumaki lại chẳng phàn nàn gì cả, đặc biệt là khi đang ôm ai đó trong lòng.
Anh mỉm cười khi thấy Sasuke hơi thay đổi khi thấy gì đó như kiểu một giấc mơ không được dễ chịu lắm, cậu hơi siết chặt tay, cố xua đuổi thứ gì đó vô hình. Rồi, nhanh như khi nó xuất hiện, cậu lại thở nhẹ ra thư giãn, không hề biết mình đang dựa sát vào anh như một con mèo tìm kiếm hơi ấm.
Naruto cảm thấy khó mà không bật cười. Thức dậy trong vòng tay của anh đôi khi vẫn là một cú sốc với bản ngã của Sasuke, mặc dù anh biết là cậu rất thích điều đó trong tình trạng không khỏe. Chỉ chắc mắc là cậu sẽ nói gì khi anh kể cho cậu nghe những trò vui khi cậu ngủ. Nếu anh để lộ ra đó là một trong hàng triệu thứ mà anh yêu thích ở cậu, và sẽ nhớ nó nếu...
Mặt anh trầm xuống khi cơn lạnh lẽo bao phủ, anh hơi kéo cậu lại gần.
Bốn tháng như vậy là không đủ, thậm chí không đủ gần. Anh không muốn tin rằng...
Đúng lúc đó những suy nghĩ u ám của anh bị cắt ngang khi Sasuke hơi động đậy. Cậu hơi cau mày ngái ngủ khi thấy biểu hiện của anh. "Làm ra bộ mặt gì thế?"
Anh lắc đầu, nỗ lực nở một nụ cười ít ra cũng được cho là đáng tin. "À, tớ đoán là... tại không ngủ được thôi." Tầm mắt anh chuyển xuống bụng cậu. Anh cẩn thận vỗ về nó, biết rằng giữa họ vẫn còn tồn tại vấn đề về lòng tin. "Con bé cũng thế thì phải."
"Hừm." Cậu đảo mắt dò xét anh, nhưng chỉ thấy buồn ngủ. "Chỉ có vậy thôi hả?"
Anh mở miệng, nhưng thay vì nói gì thì lại bật ra một âm thanh khó hiểu. Anh cố cười tươi dù là mắt cay xè, anh lắc đầu. "Chúng ta đều quá mệt rồi." Anh ngáp dài, chỉ chú tâm làm thế nào để kéo cậu lại gần hơn. "Còn vài tiếng nữa là sáng rồi mà? Ngủ thêm chút nữa thôi."
Sasuke cảm thấy hơi căng thẳng một chút, rõ ràng là không thoải mái, rồi lại thư giãn trong lòng anh. Gần nửa giờ sau Naruto mới nhắm mắt, được mùi hương và tiếng thở quen thuộc của Sasuke xoa dịu.
Thật nhẹ nhõm khi đêm đó anh không còn mộng mị gì nữa.
---------------------------------------
Bệnh viện yên tĩnh đến lạ thường khi Naruto đi trên hành lang sáng sớm hôm đó. Những người tình cờ đi ngang nhìn anh kinh ngạc – thậm chí vài người còn cúi đầu chào thể hiện sự tôn trọng – nhưng anh không chú ý nhiều đến họ. Ngực anh hơi thắt lại khi đứng trước cửa một căn phòng.
Bên trong, Sakura đang ngồi trên ghế cạnh giường. Cô quay lưng về phía anh, nhưng đôi vai rũ xuống của cô nói lên mọi thứ. Mắt cô dán chặt lên thân hình vẫn đang quá yên tĩnh nằm trên giường, rồi tầm mắt anh cũng sớm mất hút nơi đó.
Sai vẫn tái nhợt một cách đáng buồn và vô hồn như những ngày qua. Đáng giận không kém là chẳng thể làm gì khi không biết chuyện gì đã xảy ra. Đó là một loại ảo thuật, theo như các y sĩ đánh giá, ngay cả cô Tsunade cũng không thể đánh thức cậu ta. Cứ như là toàn bộ tâm trí và linh hồn của cậu đã bị xé toạc ra khỏi cơ thể, chỉ còn bỏ lại cái vỏ trống rỗng gần như chẳng còn nhịp tim. Không ai biết được thân thể như vậy có thể kéo dài bao lâu, nếu không có linh hồn níu giữ.
Sai đang dần chết đi, mà họ chỉ có thể đứng nhìn. Naruto chỉ nhớ được vài lần cảm thấy mình bất lực đến vậy.
Đúng lúc đó, dường như Sakura đã phát hiện ra có người quan sát mình. Cô hơi mỉm cười dù không đáng tin lắm. "Hey." Có vẻ như cô xấu hổ, như thể đang làm điều gì đó bị cấm đoán. "Tớ... vẫn thường đến đây, trước phiên trực. Tớ không được chữa cho anh ấy, nhưng mà..." Cô ngừng lại.
Anh gật đầu xua tay. Chắc chắn là cô bạn có quyền ở trong phòng, đặc biệt là kể từ khi...
Nuốt nước bọt, anh thoáng nhìn về phía Sai. "Vậy... Có gì mới không?"
Sakura lắc đầu, vai cô – nếu có thể - lại càng chùng xuống thêm. "Họ... Họ nói là nếu anh ấy không có dấu hiệu tỉnh dậy sớm nào..." Cô ngừng lại rồi quay đi, rõ ràng không muốn đối mặt với những lời nói đó.
Anh nuốt khan, đầu quay cuồng triệu dặm một giờ. Cuối cùng quyết tâm của anh đã chiếm quyền kiểm soát, anh hít thở sâu. "Cậu không nên từ bỏ hy vọng, Sakura-chan." Anh ước gì nghe mình nói thuyết phục hơn một chút. "Ý tớ là... Chúng ta còn trải qua nhiều chuyện tệ hơn vậy nữa. Vẫn còn nhiều hi vọng mà."
Sakura ngạc nhiên nhìn anh. "Nghe có vẻ tự tin nhỉ."
Nụ cười và giọng nói của anh có chút buồn bã mà chính bản thân cũng chẳng nhận ra. "Không hi vọng thì còn làm được gì chứ?"
Sakura cười buồn đáp lại.
---------------------------------------
Khi Naruto về nhà sau vài giờ, đau đầu vì giấy tờ, anh cau mày khi cảm thấy có gì đó không ổn. Không phải anh chưa từng ngạc nhiên khi thấy vậy – kể từ khi Taichi đi vắng thì gia đình luôn thiếu gì đó.
Anh mải mê suy nghĩ đến mức giật mình khi một hình bóng màu vàng nhanh như chớp vụt vào vòng. "Anh?" Đôi mắt mã não của Kai tối lại thất vọng khi thấy anh. "Ồ, cha về rồi."
Anh hơi mỉm cười vò tóc con trai. "Đừng lo – Tai sẽ về sớm thôi, được không?" Anh hơi cau mày nhìn quanh, cảm thấy hơi ớn lạnh. "Papa đâu?" Không phải cậu ấy lại bệnh đấy chứ?
"Papa ra ngoài mười phút rồi, để đi dạo à." Có chút lo lắng trong mắt cậu bé. "Không phải hai người lại cãi nhau đấy chứ?"
Anh cười, dù là nghe Kai hỏi vậy có chút đau lòng. "Nah, tất nhiên là không rồi. Đừng lo." Rồi anh nghĩ ra gì đó. "Con biết đấy, ta nghĩ là ta biết papa con ở đâu. Ta sẽ quay lại ngay."
Anh không hoàn toàn chắc chắn sao lại có nghĩ đó, nhưng anh thấy mình di chuyển trong vô thức, đi theo đôi chân chỉ đường.
-
Đi dạo vẫn kéo dài như mọi khi, dù là nơi cậu đi đến chỉ ngay trong rừng gần rìa làng. Bước chân nặng nề đến mức cậu hơi thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đến nơi rồi. Tuy nhiên, cảm xúc đó nhanh chóng nhường chỗ cho cảm xúc khác khi thấy cảnh tượng trước mắt. Rõ ràng là cậu đã đúng.
Chỉ cách đó vài bước, Sasuke đứng trước một cây thánh giá bằng gỗ đơn sơ mà đẹp đẽ, nắm chặt tay và đứng im đến mức bất thường. Tất nhiên cậu không khóc, nhưng đôi mắt mã não rõ ràng không phải hoàn toàn vô cảm.
Thật chậm rãi, cậu thoáng đọc qua cái tên được khắc trên cây thánh giá.
'Aiko' (1)
Trái tim anh vừa tan chảy và vụn vỡ khi vừa nhìn theo, vừa cẩn trọng bước tới gần. Tất nhiên là Sasuke lập tức cảm nhận được sự có mặt của anh. Họ nhìn nhau, chất chứ suy nghĩ và cảm xúc.
Thật ngạc nhiên khi Sasuke là người phá vỡ bầu im lặng. "Tớ... vẫn thỉnh thoảng đến đây. Để không quên."
Anh nở một nụ cười, hơi buồn. "Cậu phải nói với tớ chứ." Vẻ mặt cậu cũng chùng xuống khi nhìn cây thánh giá. "Tin tớ đi, tớ biết là đến đây một mình buồn thế nào mà."
Sasuke quay đi, gần như quay lưng lại với anh. "Hừm."
Sau khi do dự một chút, anh bước lại thêm một bước, rồi nhiều hơn, rồi ôm cậu. Họ không nói gì một thời gian dài. "Nghe này, Sasuke..." Đột nhiên những gì anh định nói biến mất.
Họ đứng đó, chỉ có tiếng gió thổi, Sasuke vẫn đang nhìn cây thánh giá trên mộ con gái họ và nhìn những tảng đá trải dài gần như là vô tận trên ngôi mộ chính gần đó. Đột nhiên mắt cậu cay xè, dù chẳng biết tại sao.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy có nhiều điều muốn nói mà lại chẳng thể nói gì như vậy.
Anh đoán chắc là tầm nửa giờ sau anh mới tìm ra phải nói gì và có lòng tin lên tiếng. "Cậu có...?" Anh hắng giọng. "Cậu có nghĩ là nên về nhà rồi không? Tai sẽ về bất cứ lúc nào đấy."
Sasuke không trả lời, thậm chí không cử động.
Hơi bối rối, anh nhún vai, không hoàn toàn thất vọng về việc đây là cơ hội để cậu cho phép anh ôm mình. "Ừ", cậu lẩm bẩm. "Thêm năm phút nữa cũng có hại gì đâu." Lúc đó cậu thậm chí còn không nhận ra mắt mình đang cay cay.
-
Sasuke nhắm mắt và hít sâu, để mùi hương của Naruto tràn ngập phổi.
Họ đều đã từng trải và phạm phạm sai lầm. Nhưng họ vẫn bên nhau, đôi khi có cãi vã nhưng dù sao vẫn được bên nhau. Và giờ thì...
Và giờ thì, cậu chỉ có thể hi vọng là Naruto không thăm ngôi mộ nào nữa trong vòng bốn tháng.
Khi về nhà, cả Naruto và Sasuke đều sững sờ khi thấy Suigetsu nghiêm trang ngồi trước cửa nhà.
Rõ ràng là có gì không ổn.
Sasuke là người đầu tiên bước tới, đanh mắt. "Làm sao vậy?"
"Tôi đã nói với Sakura là sẽ đến nói với các cậu." Suigetsu nhìn thẳng vào mắt Sasuke, như thể sợ là không thuyết phục được Sasuke tin mình nói thật. "Là... việc của Taichi."
-
Nhìn ra ngoài cửa sổ khi nghe tiếng nói chuyện, Kai cảm thấy tim mình ngừng đập khi thấy cảnh ngoài đó.
Ở ngoài, cha và papa nhìn Suigetsu như không thể tin nổi. Rồi, thật chậm rãi, khuôn mặt papa chuyển sang không còn một giọt máu khi mắt papa tối sầm lại. Trái lại, mắt cha cậu thì mở to hoài nghi khi mọi màu sắc trên mặt biến mất, bao phủ bởi sự sợ hãi khó có thể gọi là của con người. Nhanh hơn cả suy nghĩ, cha cậu quay người và lao đi, papa cậu nhanh chóng bám theo.
Kai cảm thấy rùng mình.
Rõ ràng là có gì đó cực kỳ tệ hại. Và cậu có cảm giác khó chịu là chuyện đó có liên quan đến Taichi.
Không lãng phí một giây, cậu đuổi theo cha mẹ, biết là họ không nhận ra.
Trái tim Naruto chưa từng đập nhanh như vậy khi cậu ập vào bệnh viện, với Sasuke theo sát.
Anh không nhớ được biết bao lần những người anh yêu thương tổn thương và đau khổ. Nhưng lần này... Lần này là con trai anh. Thật là khó mà chịu được.
Và rồi, đầu vẫn quay cuồng, anh nhận ra Sakura ở gần đó. Không muốn nhìn máu trên quần áo cô, anh tập trung nhìn mặt cô. Tuy nhiên, mắt cô nhanh chóng dập tắt mọi hy vọng trong anh.
"Thằng bé sao rồi?" Anh hỏi trước khi cô có cơ hội nói gì.
Sakura thở dài, dùng một tay xoa mắt. "Thương tích... rất nặng, rõ ràng là đã trải qua một trận chiến ác liệt. Bọn tớ vừa mới phẫu thuật cho thằng bé, khá thuận lợi." Cô do dự một chút. "Theo như tớ tìm hiểu được, đội của thằng bé đã bị phục kích – một người chết." Cô dừng lại thật lâu. "Taichi đã chống trả quyết liệt, và có lẽ đã thắng, nếu như..." Cô đột nhiên mím chặt môi, như thể đã nói quá nhiều.
"Sakura." Giọng Sasuke gần như đanh lại – giống như khi Naruto nghe thấy cậu nói khi làm nhiệm vụ. Đôi mắt đen không để cho ai thoát cả. "Có chuyện gì?"
Mắt Sakura buồn bã khi trả lời. "Sasuke... Taichi bị một phong ấn nguyền rủa."
Naruto cảm thấy như rơi xuống đáy vực, dựa vào tường vì không còn đứng vững nổi nữa. Cơ thể anh lạnh như băng. Anh nheo mắt vì cảm giác bỏng rát như rơi vào địa ngục.
Thật chậm rãi, anh nhìn sang Sasuke, anh cảm thấy đau lòng khi thấy biểu hiện trên khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt của con người luôn bất biến. Cậu biết rõ hơn ai hết cảm giác của phong ấn đó – một đêm, Sasuke đã bày tỏ với anh rằng đôi khi cảm giác sống mà không có linh hồn. Thậm chí anh còn chẳng tưởng tượng nổi khi nghe thấy có ai đó làm chuyện đó với con trai cậu thì nên có cảm giác gì.
Sasuke lảo đảo lùi lại, trong giây lát cảm thấy như muốn chạy trốn, rồi mới nói ra được. "Cậu... đang nói cái quái gì vậy?"
Sakura nhìn họ một lúc rồi mới lên tiếng, rõ ràng là đang thể hiện bằng chuyên môn. "Cậu có nhớ... dấu hiệu lạ trên bụng cậu, mà cậu bị khi Madara giam cầm trước khi sinh Taichi không?" Cô hít sâu. "Theo phỏng đoán của tớ, thì hắn đã phong ấn Taichi, rồi sau đó sẽ kích hoạt. Nó vẫn ẩn ở đó cho đến khi có người biết đến kế hoạch của Madara và đủ năng lực thực thể hóa nó."
Naruto rùng mình. Anh muốn ôm lấy Sasuke, nhưng lại không dám, mà lại khoanh tay lại. Anh cố bình tĩnh lại.
Vậy là... suốt mười lăm năm qua, phong ấn đó vẫn luôn ở đó, chờ đợi...
"Sao có thể không chú ý đến nó chứ?" Những lời đó vọt ra từ cổ họng Sasuke thành một tiếng vang trầm thấp nguy hiểm. Dường như cậu đang run rẩy. "Suốt bao nhiêu năm qua, làm sao có thể không ai nhận ra?!"
Giọng điệu của anh có thể khiến người khác giật mình, nhưng Sakura vẫn bình tĩnh. "Nó được ẩn khá kỹ nên không thể phát hiện." Cô nghiến răng. "Đây là kế hoạch cuối cùng đến tuyệt vọng của Madara để nắm giữ Taichi và Sharingan."
Naruto cảm thấy nghẹt thở. Cuối cùng anh thốt lên nghẹn ngào khó hiểu. "Nhưng cậu... Cậu có thể làm gì đó mà đúng không?" Đôi mắt anh đầy tuyệt vọng khi nhìn Sakura dò hỏi. "Hẳn... Hẳn là phải có gì đó...!" Anh dừng lại.
Nỗi buồn trong mắt Sakura nặng nề đến mức như cả tấn gạch đè lên người cậu. Cô gần như không dám nhìn vào mắt hai người bạn. "Vừa rồi... bọn tớ đã cho thằng bé uống thuốc an thần, để cho thằng bé có thời gian hồi phục và kiểm soát phong ấn. Nhưng... Không thể cứ như vậy mãi. Phong ấn sẽ tìm ra cách chiếm giữ thằng bé, và rồi..." Cô lắc đầu, tức giận chớp mắt. "Vào lúc này, chúng ta... Chúng ta không làm gì ngoài chờ đợi."
Cảm xúc ập đến Naruto thời điểm đó mãnh liệt đến mức tưởng chừng như chiếm trọn anh. Anh có thể cảm thấy thế lực đen tối bao vây cậu bên trong, trong khi anh tìm cách vượt qua, bàn tay nắm chặt.
Taichi...
Lần này chúng đã đi quá xa rồi.
"Ai đã làm chuyện này?" Anh gần như không nhận ra mình phát ra âm thanh như một con thú hoang gầm lên. Nhìn sang, anh phát hiện mắt Sasuke đỏ và đen lại (Sharingan kích hoạt) khi cậu đứng cứng ngắc bên cạnh anh. "Ai đã tấn công đội của thằng bé?"
Sakura nuốt nước bọt, rõ ràng là không chắc có nên nói không. "Người còn sống trong đội... bảo là thấy một con mắt Sharingan." Cô thở dài. "Cũng mô tả lại chính xác nhân dạng của Kabuto."
Một thứ gì đó nóng bỏng và hoang dã đang sợ sôi sục bên trong Naruto. "Kabuto?" Anh rít qua kẽ răng.
Kabuto đã quay lại?
Mắt anh lóe lên khi anh nắm chặt tay, cảm giác như muốn chống lại con quỷ gào thét bên trong.
Tên khốn đó sẽ phải trả giá...!
"Naruto." Sự gay gắt trong giọng nói của Sasuke buộc anh phải nhìn sang. Một lần nữa đôi mắt cậu còn tối hơn cả trời đêm khi nhìn anh. "Tớ biết ánh mắt đó. Tớ sẽ không để cậu lặp lại sai lầm của tớ đâu."
Nếu trong tình huống khác thì anh đã vui mừng vì bản ngã của họ đã thay đổi. Sasuke đang ngăn anh đi vào con đường thù hận? Tuy nhiên, vào lúc này chẳng có chút vui vẻ nào.
Đầu tiên, anh nheo mắt và nghiến răng ken két. Rồi, thật chậm rãi, cơ thể anh giãn ra. Mất một lúc anh mới nhận ra âm thanh khòe khè vang vọng trong căn phòng là của anh.
Sakura cau mày nhìn anh, rõ ràng là chuẩn bị hành động thật nhanh. "Naruto?"
"Tớ cần chút không khí trong lành", anh chỉ có thể nói vậy.
Anh không thở được, cũng không thể tập trung, còn không thể suy nghĩ. Lồng ngực và bụng anh bị đè chặt đến mức phải cố lắm mới không rên lên.
Rồi anh rời khỏi.
Mọi người đủ khôn ngoan để tránh đường khi anh đi khỏi.
-
Không một ai trong số những người lớn nhận thấy thân ảnh bé nhỏ hơn nhiều so với họ đứng trong bóng tối, đôi mắt đen mở lớn không thể tượng tượng được và khuôn mặt trắng bệnh. Đôi mắt sợ hãi đầu tiên nhìn theo Naruto rời đi, rồi thấy Sasuke ngồi sụp xuống cái ghế gần đó, với gương mặt còn tái hơn bình thường, hoàn toàn trống rỗng. Sakura rõ ràng là sắp bật khóc, cố nói gì đó với Sasuke, nhưng có vẻ như chẳng thể nghe lọt.
Giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống má Kai, rồi lại một giọt nữa, cho đến khi thấy vệt rõ ràng trên má. Mọi người đều quá bận rộn không để ý đến cậu bắt đầu di chuyển, dù chẳng có chút xíu manh mối nào là sẽ đi đâu.
Sau khoảng năm phút, cậu dừng lại khi thấy một y sĩ trông có vẻ buồn bã bước ra khỏi một căn phòng. Cậu nhướng mày vì bản năng tò mò.
Thử chút thì đâu có hại gì đâu ha?
Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu đi vào phòng. Ngập ngừng, cậu bước vào – và lòng can đảm gần như sụp đổ ngay lúc đó.
Đúng vậy, Taichi nằm trên chiếc giường đơn, tĩnh lặng và thở không đều, băng bó nhiều chỗ. Trong giây lát, cậu thề là thấy thứ gì đó màu đen xoáy dưới làn da anh mình.
Cậu nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
Cậu đã thấy anh trai ốm và bị thương nhẹ ròi, nhưng lần này... lần này còn tệ hơn cả cơn ác mộng của cậu.
Cuối cùng cũng thoát khỏi sững sờ vì kinh ngạc, cậu tiến lại một bước. "Tai?" Không có bất kỳ phản ứng nào, không chút nao núng. Không nản lòng, cậu lấy một cái ghế, đặt ngay cạnh giường và ngồi xuống. "Anh?" Lại một lần nữa cậu chẳng nhận được gì.
Cảm xúc bùng lên khi lời nói của anh trai vang vọng bên tai, rõ như thể mới được nói vậy.
/ "Là ninja thì anh phải làm nhiệm vụ mà. Nhưng anh sẽ về sớm hơn em nghĩ thôi, được không? Anh sẽ quay về với em." /
Cậu hơi nghẹn ngào và siết chặt tay đặt trên đùi, không biết phải làm gì. "Anh... đã hứa rồi mà, anh nhớ không?" Giọng cậu gần như vỡ òa, nhưng vào lúc này chuyện đó chẳng quan trọng. Sau khi nhìn bàn tay mềm nhũn của anh trai một lúc lâu như thể nó nguy hiểm lắm, cuối cùng cậu cũng nắm lấy nó và siết chặt. Không có phản ứng gì. "Anh chưa từng nói dối em mà. Vậy nên..." Cậu nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh trai, lúc đó cậu cũng không hiểu tại sao không nhìn thấy gì (chắc mắt động đậy). "Vậy nên trở lại đi có được không?"
Trong khoảnh khắc, cậu chắc chắn tay Taichi hơi động, nhưng khi nhìn xuống lại phát hiện ra là tay mình run rẩy. Cậu bật cười cay đắng và đầy nước mắt.
Ninja như mình...
Im lặng nặng nề bao trùm căn phòng khi cậu ngồi đó nắm tay anh trai. Không có tiếng gì ngoài tiếng chim hót ngoài cửa sổ đáp lời cậu.
-
Sakura không biết đã tựa vào cửa phòng tắm của nhân viên bao lâu – tự hỏi có nên xông vào không – thì nghe một giọng nói quen thuộc vang lên. "Sakura." Chậm rãi quay lại, gần như không sẵn lòng làm vậy, cô thấy khuôn mặt căng thẳng bất thường của Shikamaru. "Học trò của cậu... mới báo cho tớ. Kiko ổn chứ?"
Sakura không nghĩ việc hít thở đều đặn hàng tối lại giúp được mình lúc này.
Vì giờ cô thấy thật khó lòng đối diện với Naruto và Sasuke...
-
Thấy Naruto tức giận chẳng phải chuyện mới mẻ gì với Hiashi Hyuuga, và cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần đối diện với chuyện tệ nhất khi nghe tin Taichi bị thương. Nhưng cậu vẫn rùng mình khi Naruto xông vào văn phòng, đôi mắt xanh cháy rực như dung nham. "Tôi cần báo cáo, ngay bây giờ", anh rít lên.
Hiashi cố bình tĩnh lại rồi mới nói. "Sao cậu không ngồi xuống để nói chuyện như hai người trưởng thành nhỉ?"
Nhưng mà, còn lâu Naruto mới đủ bình tĩnh ngồi đó. "Tôi không biết nhiệm vụ của các cậu là cái thứ quái quỷ gì, nhưng Tai suýt chết vì nó! Sao cậu có thể cử nó đi làm nhiệm vụ như vậy mà không nói với tôi?! Nếu thằng bé chết...!" Cơn thịnh nộ lập tức gạt phăng phần còn lại.
Vào lúc đó, Hiashi quyết định chẳng có lý do gì để mềm mỏng cả. "Cậu thực sự nghĩ rằng chỉ tay năm ngón mà la hét thì sẽ giải quyết được vấn đề à? Cậu chỉ có thể oán trách Kabuto mà thôi!" Cậu cũng gầm lên. "Cậu không nghĩ giận dữ và hằn học là đủ rồi đấy chứ?"
Cậu gần như nghe được cơn thịnh nộ sục sôi trong người Naruto, trong từng hơi thở. "Con trai tôi đang chết dần trong bệnh viện!"
"Còn con gái của Shikamaru thì chết rồi!" Thở gấp, rồi dịu giọng nói tiếp. "Hôm nay cậu đâu phải người duy nhất mất đi một ai đó."
-
Lửa giận vẫn làm máu Naruto sôi sục khi nhìn người trước mắt, không biết phải nghĩ gì lúc này.
Thấy được Naruto đã bình tĩnh lại, Hiashi nói tiếp. "Tôi rất tiếc vì bi kịch này đã xảy ra, nhưng chúng ta đều không biết trước được. Taichi là con trai cậu, nhưng cũng là một ninja rất có năng lực – một trong những người giỏi nhất của thế hệ cậu ta. Làng Lá cần cậu ta, và cậu ta đi với tâm thế rất thoải mái." Cậu nhìn thẳng vào mắt anh. "Đây là thứ mà bậc cha mẹ nào chúng ta cũng phải học cách chấp nhận."
Anh nghiến răng quay đi, không thể nhìn vào cậu nữa. "Chúng ta là loại người gì chứ?! Cử bọn trẻ đi đánh những trận chiến mà chúng ta nên tự lo...!" Giọng cậu nhỏ dần, gần như chỉ còn lại mảng hư vô.
"Naruto." Gương mặt Hiashi rất nghiêm túc. "Tôi... Tôi hiểu có lẽ đây là thời điểm tồi tệ nhất, nhưng... tôi sợ rằng vào lúc này, tình trạng của Taichi không phải thứ duy nhất cậu cần lo lắng." Tiếng nuốt nước bọt của cậu lớn đến mức anh có thể nghe được. "Tôi đã cố tìm cậu cả ngày nay. Hội đồng muốn nói chuyện với cậu. Về chuyện Danzo quay lại."
Anh ngã phịch xuống cái ghế sau lưng khi chân mềm nhũn.
-
Đêm muộn, trời lại mưa. Ngoài rìa làng, mắt Danzo phát sáng khi nhìn Sasuke giận dữ luyện tập, đôi mắt Sharingan rực lửa phẫn nộ như những viên hồng ngọc trong bóng tối.
Danzo đã mất rất nhiều thứ, suýt chất. Hắn buộc phải hi sinh thật nhiều để được thế này, nhưng có lẽ mọi thứ đều đáng giá.
Sớm thôi, Uchiha, hắn trầm ngâm. Mày và gia đình mày đã làm tao rất khốn đốn, nhưng giờ thì hết rồi. Khi tao trở nên hùng mạnh rồi thì gia tộc Uchiha và con trai của Minato sẽ chỉ còn là hồi ức xa vời.
Đột nhiên hắn cảm nhận sự hiện diện. Không cần quay sang cũng biết là ai. "Ta tưởng chúng ta đã bàn rằng cậu xuất hiện ở đây rất nguy hiểm, đặc biệt là khi chúng đã biết cậu đã trở lại cuộc chơi."
"Tôi nghĩ tôi đủ khả năng lo cho bản thân ", Kabuto đều đều nói. Sau đó cậu ta nhướn mày khi thấy hắn đang nhìn gì. "Tôi nghĩ hai ta đều biết ý tưởng đó rất tệ."
Danzo lắc đầu, mắt đen như mực. "Ta đã làm việc thật lâu và thật chăm chỉ để tiến những bước đầu tiên, vậy nên đừng lo lắng nữa." Hắn cười lạnh. "Sớm thôi, Làng Lá sẽ lại rơi vào tay ta một lần nữa – còn Cửu Vĩ sẽ rơi vào tay cậu." Sự sống, sức mạnh và quyền lực – đó là thỏa thuận giữa họ.
Chỉ có tiếng gió đáp lại hắn.
Sau một lúc lâu hắn nghĩ ra gì đó. "À này Kabuto?" Hắn quay đầu sang, để rồi phát hiện ra cậu ta đã biến mất.
-
Hắn nhún vai bất cần, rồi nhìn Sasuke. Đúng lúc đó Sasuke nhìn về phía hắn, như thể cảm nhận được hắn. Ánh mắt dò xét, không thực sự chạm nhau, vừa ác ý vừa đe dọa. Sau đó, nhanh như chớp, Sasuke quay lưng bỏ đi.
Một nụ cười nham nhở, xấu xa hiện ra.
Bánh xe lại bắt đầu chuyển động rồi. Giờ thì không cần phải đợi lâu nữa...
←Chương sau: Chương 02: BÌNH YÊN TRƯỚC CƠN BÃO←
→Chương sau: Chương 04: CON ĐƯỜNG TỐI TĂM→
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro