CHƯƠNG 688: LÀNH DỮ HỌA PHÚC
CHƯƠNG 688: LÀNH DỮ HỌA PHÚC
EDITOR: ROSALINE
BETA: LEO
Yêu Vương dẫn tổ Tương Du đến Lâm An phủ tìm nhóm Triển Chiêu.
Sau khi nghe kiểu nói một chú cún con và một đám chú cún con của Yêu Vương, Thiên Tôn và Ân Hậu vẫn có chút ý kiến, nhắc tới cũng thú vị, hai lão gia tử cũng không lo lắng về đám chó con đang tìm Triển Chiêu. Dù sao sớm hay muộn thì cũng sẽ là chó của mèo nhà họ, một con hay một đám tới cũng không thành vấn đề.
Điều hai lão gia tử lo chính là lỡ như chuyện ảnh hưởng đến bé mập thì sao đây? Vốn dĩ đứa nhỏ có ý tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện không hay, nhóc mập sẽ tự trách lắm.
Hai lão gia tử theo sau mông Yêu Vương nói hắn lúc trước sao không nhắc nhở bé mập một tiếng, lại để cho bé muốn làm gì thì làm, người ta mới bảy tuổi rưỡi, vừa mới cai sữa thôi. Giờ làm sao đây? Ngươi biết không? Ngươi cứ phàn nàn bảo hai ta nuôi thả đứa nhỏ, giờ đến lượt ngươi không phải cũng nuôi thả đấy à?
Yêu Vương nghe hai đồ đệ cằn nhằn mãi cũng rất giận, "Ta dạy thế nào được? Đại ngân hồ chỉ có thể đổi mệnh, mà đổi vận thì có mỗi tiểu hồ ly mới làm được thôi có biết không hả? Bằng không thì các ngươi lại nghĩ sao bé mập giỏi tìm đồ vậy chứ? Là dựa vào may mắn đó! Cho nên trên đời này người duy nhất có thể nghĩ ra biện pháp giúp Triển Chiêu tránh khỏi tai họa chỉ có Tiểu Tứ Tử. Hơn nữa, làm sao một đứa trẻ có thể thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn, đương nhiên phải rút ra kinh nghiệm từ sai lầm, nhất thiết phải trải qua thất bại, thất vọng và đau đớn dồn dập..."
Yêu Vương còn chưa nói xong, Thiên Tôn và Ân Hậu đã trợn tròn mắt —— ai phải trải qua thất bại, thất vọng và đau đớn cơ? Bé mập á? Không thể!
Yêu Vương bĩu môi —— hắn chỉ nói đại chút thôi, không phải vì còn chưa biết tình hình cụ thể à...
Lão gia tử còn chưa dứt lời, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, "bẹp" một tiếng.
Bước chân Yêu Vương chững lại.
Thiên Tôn và Ân Hậu cúi đầu liếc nhìn chân hắn, bịt mũi lui sang bên cạnh, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ.
Ngân Yêu Vương cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy dưới chân mình là một đống cứt chó nóng hổi... Cách đó không xa, có một chú cún con đứng trước bậc thang, chắc nó vừa đi vệ sinh xong, đang lắc đuôi nhanh nhẹn trở về nhà.
Yêu Vương đứng bất động tại chỗ.
Thiên Tôn và Ân Hậu ở bên cạnh lắc đầu —— cuối cùng cún con vẫn tìm ngươi! Ai bảo ngươi bắt nạt bé mập!
Yêu Vương giận, hét lớn một tiếng, "Chó nhà ai ị bậy giữa đường! Quá sức kỳ cục!"
Mới vừa rống xong, chó nhà hai bên đường bắt đầu sủa.
Ân Hậu chỉ vào một tiệm giày cách đó không xa, Ngân Yêu Vương buồn buồn tủi tủi cởi một chiếc giày ra, nhảy lò cò theo hai đồ đệ đến tiệm giày mua giày.
Ba người mới vừa vào tiệm giày, phía sau đã có một nhóm người đi ngang qua, chính là Triệu Phổ và Trâu Lương đang dẫn thuộc hạ chạy tới quân doanh.
Doanh trại thuỷ quân cách bến tàu không xa, lúc này trời vừa tối chưa bao lâu mà lại có hải tặc tấn công, Triệu Phổ nghe thì thấy có gì đó không bình thường... Hải tặc nào lại ăn no rửng mỡ chạy đến đây tìm chết?
Vội chạy tới quân doanh rồi lên tháp canh để quan sát.
Quả thực có vài con thuyền khả nghi ngoài cảng biển, trên thuyền không có nổi một ngọn đèn.
Sau khi quan sát một hồi, Triệu Phổ hỏi Trâu Lương đang cầm kính viễn vọng kiểm tra, "Sao những chiếc thuyền đó lại xoay quanh như vậy? Không phải chúng đã thả neo rồi sao?"
Trâu Lương cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn quan sát tình trạng của cánh buồm và thân thuyền... Cuối cùng phát hiện ký hiệu Sâm gia bảo trên thân thuyền.
"Đó là thuyền của Sâm gia bảo." Trâu Lương nói, "Chắc là đội thuyền của Sâm lão Tam Sâm Gia Tây."
"Sâm Gia Tây?" Triệu Phổ cầm kính viễn vọng qua quan sát, càng thêm nghi hoặc, "Cỗ thi thể trôi về không phải của Sâm Gia Bắc sao?"
Trâu Lương cũng gật đầu, "Trên thuyền hình như không có người."
Triệu Phổ liền hạ lệnh thả mấy chiếc thuyền ra ngoài kéo thuyền vào bờ, còn không quên dặn dò các binh sĩ phải cẩn thận.
Thuyền kéo được thả ra, chỉ trong thời gian ngắn mấy con thuyền đã được kéo vào bờ.
Tổng cộng có bốn chiếc thuyền, hai lớn hai nhỏ.
Đúng lúc đó, Cầu Tác Đạo cùng người của Hãm Không đảo vừa đậu thuyền vào bến thì đã thấy thuyền kéo của thuỷ quân kéo mấy chiếc thuyền vào cảng, một trong số đó là "thuyền quỷ" mà họ vừa gặp phải.
Cầu thúc cũng không rời đi, ở bến tàu chờ Triệu Phổ và Trâu Lương để giải thích chuyện vừa xảy ra.
Triệu Phổ đang định lên thuyền xem xét thì bị Trâu Lương giữ chặt.
Triệu Phổ nhướng mày quay đầu nhìn Trâu Lương đang kéo vạt áo mình —— ù ôi, Thoại Lao với Đầu Đỏ đều không có mặt, tên nhãi con nhà ngươi còn dám kéo anh đây à? Gan lắm!
Trâu Lương lắc đầu chỉ mấy chiếc thuyền kia, còn nhe răng.
Triệu Phổ sờ cằm —— Trâu Lương thế này thường có nghĩa là hắn cảm thấy trên thuyền có gì đó không ổn, linh cảm của hắn về những chuyện thế này thường khá chính xác.
Đúng lúc này, trong khoang thuyền bỗng nhiên truyền đến một tiếng động kỳ lạ.
Trên bờ nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả nhìn chằm chằm vào mấy chiếc "thuyền quỷ" kia... có tiếng loẹt xoẹt, tựa như có ai đó đang cào vào cửa đáy khoang thuyền.
Chỉ chốc lát sau, chợt thấy một cánh cửa nhỏ trên boong một chiếc thuyền lớn bị đẩy ra...
Hai người leo lên từ khoang thuyền bên dưới.
Hai người này mặc quần áo gia tướng của Sâm gia bảo, mặt không biểu tình mà bò lên, ngồi trên boong thuyền, sau đó... ngáp một cái.
Hai người tựa như vừa tỉnh ngủ, ngơ ngác ngồi trên boong, nhìn thuyền lớn bốn phía trống rỗng.
...
Triệu Phổ cho người gọi hai người này xuống, phải mất rất lâu mới dò hỏi được tình hình, hai người chỉ là thuỷ thủ bình thường của Sâm gia bảo, theo ông chủ ra biển...
Vì trực ca đêm nên họ ngủ trong khoang thuyền, có thể trong hành trình thuyền gặp va chạm nhẹ, hai người họ bỗng nghe "rầm" một tiếng, sau đó đầu đập vào ván giường, sau thì chẳng biết gì hết... Giờ mới tỉnh dậy.
Triệu Phổ hỏi bọn họ ra biển là muốn đi đâu, hai người đáp rằng tam bảo chủ nói muốn đến đảo Hải Thần.
Triệu Phổ nhìn Trâu Lương.
Lúc này, Tả tướng quân đang nhìn chằm chằm vào hai thuyền viên với ánh mắt không tin tưởng... Trâu Lương nghi ngờ điều gì —— chính là vẻ mặt vừa rồi của hai người trên boong thuyền.
Theo lý thuyết, nếu đúng như họ nói, lẽ ra lúc đẩy cửa khoang thuyền bước ra, hai người họ hẳn phải tỏ ra bối rối.
Nhưng khi Trâu Lượng thấy hai người đi ra, trên mặt đều không có biểu cảm gì, vẻ vô cảm này không phải là bối rối hay mờ mịt. Mà là cái loại cảm giác chết lặng rất quỷ dị.
Triệu Phổ cũng có chút hoài nghi, không phải vì biểu tình hay từ kinh nghiệm của hắn, mà là vì con thuyền vừa đi ngang qua thuyền của Yêu Vương... Nếu như trong khoang thuyền có hai người sống, Yêu Vương cộng thêm tổ Tương Du, không lẽ ba lão thần tiên lại chẳng ai phát hiện? Không có khả năng.
Triệu Phổ cho người lục soát buồng trong trên vài chiếc thuyền.
Lại lần lượt phát hiện mấy gia tướng Sâm gia bảo đang chìm trong "giấc ngủ say"
Chuyện mà mấy người này kể lại hoàn toàn giống với hai người vừa tỉnh dậy, tương tự, khi mới được tìm thấy, những người này đều mang khuôn mặt vô cảm, đến khi lên bờ, một lúc sau mới bắt đầu trở lại bình thường.
Triệu Phổ nhìn mấy người, không hiểu sao lại nhớ tới truyền thuyết về đao quỷ mà họ từng nghe qua, đám người này sao lại giống đám người bò ra từ mộ kiếm vậy... Chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều ư?
Triệu Phổ nhìn Trâu Lương, như muốn hỏi —— xử lý đám người này thế nào đây?
Trâu Lương lắc đầu với Triệu Phổ, ra hiệu —— không thể giam trong quân doanh, càng cách xa bến tàu của thuỷ quân càng tốt.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, sai người đến Lâm An phủ báo cho Tần tri phủ, yêu cầu nha dịch bắt những người này về tạm thời giam trong đại lao, chờ bọn họ tìm được Yêu Vương, đến lúc rạng sáng sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng thì mới quyết định.
Triệu Phổ vẫn tương đối cẩn thận, dù sao trong quân doanh có tới mấy vạn tướng sĩ, cũng không thể xem thường...
Triệu Phổ lại nhìn qua Trâu Lương.
"Bản tính" nào đó của cậu em mình dường như vừa thức tỉnh, Tả tướng quân nhìn mặt biển tĩnh lặng phía xa, cổ họng vô thức phát ra một tiếng trầm thấp, tương tự với loại âm thanh cảnh báo lúc bầy sói đối mặt với nguy hiểm.
...
So sánh với tình hình đầy nguy cơ của phía Triệu Phổ, bầu không khí trong thành của mấy vị kia thoải mái hơn nhiều.
Lâm Dạ Hỏa đến xem nhà, ở khu vực này có vài ngôi nhà tốt, nhưng đúng như lời Túc Thanh, Hỏa Phượng rất xoi mói.
Hơn nữa hai người Tiểu Tứ Tử và đại sư Đạo Duyên, một xem vận may một xem phong thủy, lựa tới lựa lui, chẳng thấy tòa nhà nào tốt.
Chờ đám Túc Thanh tắm rửa rồi dùng bữa xong chạy tới xem thử, quần áo của mấy đoàn xe còn trải trên đường, đường chủ nhà họ vẫn chưa chọn được căn nào.
Công Tôn chọn đến mệt, vốn tưởng rằng con trai mình còn nhỏ mà có nhiều tiền như vậy sẽ phung phí, nhưng lại phát hiện nhóc béo tính toán rất chi li, một đồng không để tiêu lung tung.
Công Tôn ngáp dài, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm, chợt thấy trên đỉnh đầu có một mảng đông nghịt bay qua, hình như là một đám dơi.
Công Tôn khẽ cau mày —— đàn dơi lớn như vậy tới từ đâu?
Tiểu Tứ Tử cũng cùng cha bé ngẩng đầu lên nhìn đàn dơi bay về phía nam, "Cha ơi."
Công Tôn cúi đầu nhìn con trai.
Tiểu Tứ Tử ngước mặt hỏi cha bé, "Một người bị một đám chó con vây tốt hơn? Hay là một đám người, mỗi người bị một chú chó con chặn lại thì tốt hơn?"
Công Tôn nghe câu hỏi kỳ lạ này, quan sát con trai mình một lúc. Tiên sinh là một người thông minh, sau khi liên hệ trước sau, chợt hiểu tại sao hai ngày qua họ lại liên tục nhặt được thi thể.
Công Tôn ngồi xổm xuống, tò mò nhìn con trai, "Vậy là con đang nghĩ cách sửa vận may của Triển Chiêu à?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói cứ xem là vậy đi.
Công Tôn ôm tay nhìn con trai, "Cha cũng không ngại nhặt thêm mấy thi thể, chỉ là... Thứ như vận may có thể sửa được à?"
Tiểu Tứ Tử chắp hai tay ra sau lưng, một chân nhỏ lắc lư, nói với cha bé, "Thật ra vận may của Miêu Miêu tốt vô cùng."
Công Tôn gật đầu, "Đúng vậy, nhặt được thi thể thì người xui xẻo cũng không phải hắn, hắn không phải là ngọn minh đăng à, đương nhiên phải càng sáng càng tốt."
Nhóc con bị cha bé chọc cho cười không ngừng, "Nhưng mà, vận may gần đây của Miêu Miêu lại có chút kỳ quái."
"Kỳ quái?" Công Tôn hỏi, "Trở nên tồi tệ ư?"
"Nó trở nên rất rất tốt..." Tiểu Tứ Tử lại bất ngờ lắc đầu, "Ngược lại, đối thủ của Miêu Miêu sẽ xui xẻo tập thể, siêu siêu xui xẻo luôn."
Công Tôn nhớ lúc Tiểu Tứ Tử đến Lâm An phủ đã nói Triển Chiêu đại hung, mà còn là người đối diện hung, là bởi vì đây à?
"Vậy... xui xẻo cỡ nào?" Công Tôn hỏi.
Tiểu Tứ Tử ôm tay nói, "Gần đây, chỉ cần là người mắng ngay mặt Miêu Miêu thì sẽ toi mạng."
Công Tôn trợn mắt kinh ngạc, "Chỉ... mắng một câu thôi là toi luôn?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Công Tôn tính toán một phen, hình như gần đây chỉ có hai người từng mắng Triển Chiêu, một là Sâm Gia Bắc, người kia là Sâm Gia Tây... Sâm Gia Bắc đã chết, vậy có phải Sâm Gia Tây cũng lành ít dữ nhiều không?
"Vậy..." Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử, "Sau khi đổi vận thì thế nào?"
Tiểu Tứ Tử nói, "Sửa đổi rồi thì tình hình sẽ trở nên rất hỗn loạn. Bây giờ tình trạng đã bất ổn rồi, không biết những người đó có phải chết nữa không...."
Công Tôn nhìn con trai, "Cho nên con sửa vận cho Triển Chiêu là để cứu những người đại hung đó?"
"Tiểu Duyên Tử cũng nói rằng với những thứ như vận may này, không chừng chỉ cần thay đổi một chút thì kết quả cũng sẽ biến đổi." Tiểu Tứ Tử còn rất chăm chú, "Tại sao Miêu Miêu vẫn cứ luôn nhặt được thi thể? Là bởi vì vận may Miêu Miêu không tốt ư? Không phải đâu, căn nguyên là ở chỗ người chết."
Tiểu Tứ Tử vỗ đôi bàn tay nhỏ bé, "Vậy không phải nếu những người đó không chết thì Miêu Miêu sẽ không cần nhặt thi thể nữa à?!"
"Có lý!" Công Tôn ôm con trai xoa xoa.
Tiểu Tứ Tử vừa lắc lư vừa lẩm bẩm, "Giá như những người đó có thể ngừng mắng Miêu Miêu thì sau này sẽ không gặp nhiều rắc rối như vậy..."
...
Cùng lúc đó, bên trong rạp hát Lâm An, tại lầu một.
Điểm tâm Triển Chiêu chọn đã được đưa tới, trong hai chung trà tinh xảo có hai phần cua nhồi cam*.
*橙酿蟹 cua nhồi cam
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người một phần, vừa mở nắp thì đã thấy một nhóm người đi lên cầu thang.
Trên lầu còn có một cái bàn lớn trống không, đoán chừng là dành cho khách đã mua vé.
Những người đó mới đi lên lầu một, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Những người đi lên đều sửng sốt, Triển Chiêu cũng sững sờ.
Ngũ gia vô thức nhìn bóng người trên mặt đất... Lúc này, do ánh sáng trong rạp chiếu sáng, bóng người trên mặt đất là một cái bóng hình hoa, không biết có phải chồng lên nhau không?
"Triển Chiêu!" Một người dẫn đầu trong đám người nói với giọng điệu không mấy thiện cảm, "Một tay sai triều đình như ngươi lại tới gây họa nghĩa sĩ giang hồ à?!"
Triển Chiêu bưng cua nhồi cam sửng sốt một lúc, đột nhiên nhìn trái nhìn phải, rồi hỏi Bạch Ngọc Đường, "Nghĩa sĩ giang hồ? Ở đâu? Ngươi có thấy không?"
Ngũ Gia lắc đầu.
Đám người kia thấy Triển Chiêu vừa "chẳng thèm ngó ngàng" lại "nói năng lỗ mãng" với mình ai nấy đều giận điên, dậm chân mắng Triển Chiêu.
Tầng trên còn có rất nhiều khách nhân khác chờ xem kịch, họ thấy đám người này thật ồn ào, đều lộ vẻ bất mãn.
Hỏa kế cũng cũng dặn dò bảo bọn họ đừng ảnh hưởng khách xem kịch, rạp hát Lâm An cũng không phải cái chợ, muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài!
Đám người kia kìm nén lửa giận, trợn mắt nhìn Triển Chiêu rồi đi đến ngồi vào chiếc bàn lớn bên cạnh, thỉnh thoảng còn trừng mắt nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đương nhiên làm bộ như không thấy.
Ngũ Gia có chút ngạc nhiên hỏi hắn —— kẻ thù ở Lâm An phủ nhiều lắm à, sao lại kết thù vậy?
Triển Chiêu bĩu môi, nói đám người kia có phải ở Lâm An phủ đâu, đều là người Quan Trung, lâu trước đã kết chút thù oán trên đường tới Thục trung, cũng không biết sao lại chạy hết tới Lâm An phủ, không phải đám này lại muốn mở đại hội võ lâm gì đó nữa đó chứ... Nghiệp chướng mà!
Đang lúc nói chuyện, đèn đuốc bốn phía dập tắt, đèn trên sân khấu lại sáng lên, tiếng vui cười cùng tiếng chiêng trống vang lên, các diễn viên đều chuẩn bị ra sân, dưới lầu truyền đến tiếng vỗ tay trong quan khách.
Tất cả mọi người hào hứng với vở kịch. Triển Chiêu cảm thấy hương vị món cua nhồi cam khá tốt, cua chỗ ven biển đúng là rất tươi ngon...
Bạch Ngọc Đường cũng không muốn để đám người giang hồ vô tình gặp được phá hỏng tâm trạng của mình, hiếm khi những người khác trong nha môn bận rộn chuyện chính sự, còn hắn với Triển Chiêu thì được ra ngoài bắt cá xem kịch, Ngũ Gia đã sẵn sàng tận hưởng.
Có điều, chuyện tận hưởng cũng không phải cứ muốn là được...
Ngũ Gia cau mày ngẩng đầu —— có tiếng loạt xoạt gì trên nóc nhà vậy?
===---0o0o0o0---===
*橙酿蟹 cua nhồi cam
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro