CHƯƠNG 681: TIÊU TAI TRÁNH HỌA
CHƯƠNG 681: TIÊU TAI TRÁNH HỌA
EDITOR: ROSALINE
BETA: LILLY
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bến tàu nhìn trong chốc lát, người dần dần càng tụ càng đông, nhưng phần lớn cũng chỉ là tham gia náo nhiệt thôi.
Người Sâm gia bảo nhao nhao ồn ào nói đội tàu biến mất, nhưng hai huynh đệ còn lại cũng không điều khiển thuyền ra biển để tìm Sâm Gia Bắc, cảm giác có chút đáng nghi.
Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên, việc Tiểu Tứ Tử nói Sâm Gia Bắc đi tìm "Xương cốt" là thật hay là đọc sai thần ngữ rồi? Chỉ có điều tiểu đoàn tử cơ bản sẽ không sai, Ngũ Gia vẫn tương đối tin tưởng bé, vậy Sâm Gia Bắc đi tìm xương làm gì? Trong biển có thể có xương gì? Xương kình? Thứ đó không phải ở dưới đáy biển à? Muốn tìm thì phải tìm thế nào...
Ngũ Gia còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm giác cánh tay ấm áp, xoay mặt lại nhìn, phát hiện Triển Chiêu đang dựa vào bên người hắn, tay kề tay.
Bạch Ngọc Đường nghĩ có phải do nhiều người chen chúc đẩy con mèo kia tới hay không, nhưng nhìn bốn phía, bên cạnh Triển Chiêu cũng không có người nào.
Mấy đứa nhỏ tụ chung một chỗ thảo luận chốc nữa đi chỗ nào, sẽ ở Lâm An phủ chừng mười ngày, có thể đi chơi thật đã một trận!
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một thể ra sức kề sát bên người mình... Tuy rằng không biết Miêu Nhi đang làm gì, chỉ có điều Ngũ Gia cảm thấy rất hưởng thụ!
Tiểu Tứ Tử và Thẩm Nguyên Thần đều sinh ra ở Giang Nam, đặc biệt là Thẩm Nguyên Thần còn rất quen thuộc với Lâm An phủ, liền liệt những chỗ thú vị còn có quán rượu ăn ngon, đề nghị đi chơi.
Đám Tiểu Lương Tử quay đầu lại định hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, kết quả nhìn lên, hai người này tay kề tay không biết đang làm gì, chỗ trống nhiều như thế có cần đứng "tiết kiệm" như vậy không...
"A!"
Lúc này, Tiểu Tứ Tử chỉ một ngón tay, giống như nhìn thấy người quen, sau đó bắt đầu vẫy tay, "Tiểu Duyên Tử! Tiểu Duyên Tử!"
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có thể tính là phục hồi tinh thần lại —— Tiểu Duyên Tử?
Hai người nhìn sang phương hướng Tiểu Tứ Tử đang phất tay, thì thấy trong đám người có một vị tăng nhân, cũng đang vẫy tay với bọn họ.
Một hòa thượng tiên khí bay bay...
"A!" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lập tức nhận ra, "Đạo Duyên đại sư!"
Đại sư lộ ra nụ cười tủm tỉm đi tới.
Đạo Duyên đại sư lần trước tới Lâm An phủ đã quen với mọi người, ông ngoại trừ là bạn tốt của Thiên Tôn và Ân Hậu ra, còn là bạn tốt của bà cô Bạch Nguyệt Vân của Bạch Ngọc Đường, thuộc về loại rất có duyên phận.
Đại sư tới gần chào hỏi mọi người, mọi người vội vàng quy củ hoàn lễ.
Bến tàu ồn ào, Tiểu Tứ Tử kéo đại sư đi tới cửa hàng nhánh của Mãn Ký ở Lâm An phủ uống trà ăn điểm tâm, mọi người thì cùng nhau trở về trong thành.
Trước đó lúc điều tra ngũ mục sương đao, tòa đao lâu đoạt mệnh kia đã sớm đập đi xây lại, cửa hàng nhánh Mãn Ký khai trương ở đó non nửa năm, buôn bán thịnh vượng.
Chưởng quỹ nhìn thấy "tiểu đông gia", đặc biệt cho mở nhã gian tầng cao nhất, pha trà Long Tĩnh trà xuân mới hái năm nay.
Mọi người ngồi trong nhã gian, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy mỹ cảnh Tây hồ, vị trí cửa hàng nhánh này chọn không tệ, thảo nào buôn may bán đắt như vậy.
"Đại sư sao lại ở bến tàu?" Triển Chiêu lấy hồ sơ mới từ thuyền công vụ nha môn ra đặt lên trên bàn.
Đại sư Đạo Duyên thuận tay lật lại, nói, "Ta nhận được thư nói Yêu Vương mang tổ Tương Du tới Thanh Manh đảo ở ngắn hạn, vốn cũng muốn đến bến tàu ngồi thuyền tới Thanh Manh đảo, chỉ có điều hôm nay có vẻ như không thích hợp để ra biển."
Tiểu Tứ Tử nâng ly trà gật đầu, biểu thị đại sư nói đúng nha, mấy ngày nay đều không hợp ra biển.
Đại sư đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, "Lúc mặt biển giảm xuống chính là như này."
"Đại sư biết nguyên do mực nước ngoài khơi giảm xuống sao ạ?" Triển Chiêu vừa nói, vừa kéo băng ghế nhích sang bên cạnh, tiếp tục kề bên Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia hình như cũng không chú ý, chia một khối mứt táo bánh óc chó ăn với Triển Chiêu.
Mấy đứa bé chớp chớp mắt, dịch lại ngồi cùng một chỗ, người dán người ngồi sát bên nhau.
Đại sư Đạo Duyên nhìn nhìn hai lớn năm nhỏ, cảm thấy có ý tứ, một thời gian không gặp tình cảm của bọn nhỏ càng ngày càng tốt...
"Mặt biển vì sao giảm xuống ta không biết, chỉ có điều mỗi lần giảm xuống nhất định sẽ gặp chuyện không may ngược lại là thật, hơn nữa lên cao giảm xuống này còn không có quy luật gì." Đại sư nói, "Lần gần đây nhất giảm xuống là khi bần tăng còn bé, năm đó đã chết rất nhiều người."
Triển Chiêu ban đầu bởi vì ăn bánh mứt táo thật ngọt mà tâm tình không tệ, vừa nghe đã chết rất nhiều người, bật người cái ỉu xìu...
Bạch Ngọc Đường cảm giác Triển Chiêu ra sức dán sát lên người mình, dáng vẻ nhìn còn rất hoảng sợ, liền an ủi —— đừng sợ Miêu Nhi! Đại sư cũng nói là lúc người còn bé mà, chuyện kia cũng phải hơn một trăm năm trước rồi.
Triển Chiêu yếu ớt nhìn Bạch Ngọc Đường —— một trăm năm đó! Vậy đã tích trữ bao nhiêu thi thể rồi!
Nghĩ xong, Triển Chiêu tiếp tục di chuyển băng ghế, chen chúc Ngũ Gia đến mức "nghiêng ngã".
Đại sư Đạo Duyên nhìn nhìn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường kề cùng một chỗ như chim cút, còn có mấy đứa bé, lại nhìn chỗ rất trống xung quanh... Không phải là vẫn còn chỗ ngồi sao? Vì sao phải ngồi gần nhau thế? Lạnh à?
"Đại sư biết việc của Sâm gia bảo không?" Triển Chiêu cảm thấy đại sư là người địa phương, hơn nữa dáng vẻ tin tức còn linh thông.
"À..." Đạo Duyên đại sư cười cười, cảm thấy viên gạo nếp thỏ thỏ bảng hiệu Mãn Ký nhìn cực kỳ đáng yêu, nâng trên tay nhìn, có chút không nỡ ăn, "Ta mới vừa ở bến tàu nghe người ta nói, Sâm Gia Bắc ra biển lại mất tích phải không?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
"Hai huynh đệ Sâm gia ở bến tàu ầm ĩ rất căng... Nhưng các ngươi biết không, kỳ thực bọn họ đã sớm ở riêng rồi." Đạo Duyên đại sư khẽ lắc đầu.
"Ở riêng?"
"Sau khi lão nhị Sâm Gia Nam chết, mấy anh em thì cãi nhau tan tành, ba anh em bán của cải tài sản lấy tiền mặt, phân thành ba phần, kéo theo nhân mã và đội tàu của mình, hơn nữa không biết bởi vì cái gì khiến cho thế như nước lửa, không chỉ không lui tới lẫn nhau, còn ngáng chân lẫn nhau, quan hệ cực kém."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy bên trong này có chút kỳ lạ, "Vậy lão tứ biến mất, sự sốt ruột của lão đại lão tam là giả vờ?"
"Những gì ta biết, cũng là nghe đồ đệ nói." Đạo Duyên nói, "Lão đại Sâm Gia Đông là khách hành hương của Linh Ẩn tự, rất thành kính, hận không thể ở luôn trong tự, nhiều lần nhắc đến việc muốn xuất gia. Thế nhưng người quen biết hắn đều nói, người này không tin phật."
Triển Chiêu rất nghi hoặc, "Không tin phật ở trong miếu làm gì? Thích ăn chay à?"
Đại sư Đạo Duyên mỉm cười nhìn hắn, "Đồ ăn chay của Linh Ẩn tự ta đúng là ăn rất ngon! Có muốn đi ăn không?"
Triển Chiêu không hề nghĩ ngợi gật đầu.
Bọn Tiểu Tứ Tử yên lặng nhìn hắn —— Miêu Miêu thật dễ lừa, một bữa cơm đã bắt cóc được rồi.
Ngũ Gia bưng ly trà uống nước, Mãn Ký của thành Hàng Châu có vẻ ngọt hơn so với trong Khai Phong... Vừa nghĩ, vừa nhìn Triển Chiêu như dính vào cùng một chỗ với mình.
"Không tin phật lại muốn ở trong miếu, chắc là do đã làm ra chuyện gì đuối lý." Đường Lạc Mai hình như rất có kinh nghiệm, "Trước đây lúc ta với sư phụ ở trên núi tu hành, cũng có ông chủ lớn dưới chân núi lên làm khách hành hương, mỹ kỳ danh là tu sửa miếu thờ, kỳ thực chính là sợ quỷ trả thù, lên tìm Phật tổ phù hộ."
Đại sư Đạo Duyên bị chọc cười, "Phật tổ có thể phù hộ hắn hay không tạm không nói đến, là cảm thấy sư phụ ngươi có thể phù hộ hắn mới đúng?"
"Cũng không phải!" Tiểu Đường vẻ mặt ghét bỏ, "Bớt làm chút chuyện đuối lý cũng không sợ quỷ gõ cửa."
Mấy đứa bé khác cũng đều gật đầu.
"Sâm Gia Đông chưa nói hắn sợ cái gì sao ạ?" Triển Chiêu cảm thấy trong bốn anh em một nhà, có một người sợ chết chính là một cửa đột phá, cứ để cho Giao Giao giả trang quỷ đi hù dọa hắn một chút, nhìn xem có xuất hiện chuyện gì không.
"Miệng rất chặt, nhưng kỳ quái là từ sau khi mặt biển giảm xuống, hắn lại đột nhiên không đến trong tự nữa, nói có chuyện phải xử lý."
"Sâm Gia Bắc ra biển, nói là đi tìm xương cốt." Triển Chiêu hỏi đại sư Đạo Duyên có biết là xương gì hay không.
Đại sư cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, "Xương cốt?"
Triển Chiêu chỉ chỉ Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử làm khẩu hình cho đại sư, nói là bé đọc thần ngữ.
Đại sư bóp khuôn mặt bé khích lệ bé tài giỏi, ngay cả thần ngữ cũng biết đọc.
Mấy anh em nhỏ cũng khen.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn đoàn tử đắc ý ngưỡng mặt lên nghe khích lệ —— mấy người cưng chiều nó, cũng không hoài nghi nó nhìn sai đúng không...
"Tìm xương cốt..." Đạo Duyên đại sư suy nghĩ một chút, "Vậy không chừng là phát hiện cái gì, xương cốt, có thể là tiếng lóng."
"Tiếng lóng?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng có thể, mấy anh trai hắn lúc chạy thuyền đầy miệng đều là tiếng lóng, hắn nghe không hiểu nhiều lắm.
"Tiếng lóng của các nhà không quá giống nhau, có lẽ là dùng để thay thế tên của đồ vật nào đó." Đạo Duyên đề nghị, "Có thể đi tìm sách điều tra một chút."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc —— này cũng có sách có thể điều tra hả? Nhà ai có sách tà môn như vậy? Thư viện Lâm An sao?
Đạo Duyên khoát tay, "Trong thư viện chỗ nào có sách này, đến nhà người ta có sách tìm."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều rất gấp muốn tới đó —— nhà ai?
"Tìm Uyển Tầm đó." Đạo Duyên cười nói, "Hoặc là trực tiếp hỏi cũng được, nàng còn rất có nghiên cứu với tiếng lóng giang hồ gì gì đó."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cho rằng không chừng là một cách hay, bà cố Tạ Uyển Tầm của Tạ Viêm, cũng là bạn tốt của Bạch Nguyệt Vân năm đó...
"Vậy Tạ gia có thể có ghi chép dân gian về việc vớt thuyền chìm hay không?" Triển Chiêu hỏi.
Đạo Duyên mỉm cười, "Dù sao sách thư viện không có, chỗ của Uyển Tầm đều có."
Triển Chiêu đắc ý đắc ý dựa vào Bạch Ngọc Đường gật đầu —— quả nhiên bắt đầu vào việc rồi! Đoàn tử vẫn rất linh!
Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu gần như tựa vào cánh tay mình —— Miêu Nhi, có muốn ngồi lên đùi luôn không?
...
Trại quân đội thuỷ quân.
Triệu Phổ mang Công Tôn lên tháp canh, nhìn đội tàu thao diễn phía xa xa.
Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa đứng ở trên đài chỉ huy phía trước thủy trại, cách gần hơn.
Thao tác thuỷ quân thao diễn so với bộ binh quân diễn càng thêm phức tạp, các loại cờ xí tín hiệu, chỉ huy đội tàu thay đổi trận.
Công Tôn nhìn rất vui vẻ, Triệu Phổ thì thấy vô cùng hài lòng.
Trâu Lương nhìn càng kỹ lưỡng, chú ý xem có sai sót hay không, Hỏa Phượng nằm úp sấp trên tay vịn trực tiếp ngáp, cảm thấy chiến thuyền này thoạt nhìn quá giản dị, vẫn là thuyền tôm hùm nhà mình có khí thế hơn...
Đang nhìn, đột nhiên nghe thấy bến tàu có tiếng chiêng đồng truyền đến, còn có binh sĩ nâng cờ đen nhỏ lên.
Trâu Lương chau mày, vội vàng chạy xuống dưới.
Hỏa Phượng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng đi theo nhìn thử.
Triệu Phổ nghe câu hỏi từ Công Tôn, "Làm sao vậy?"
Triệu Phổ nói, "Có thể có người rơi xuống nước hoặc là chết chìm, cờ đen nghĩa là có mạng người."
Công Tôn vừa nghe thì chạy xuống, "Ai da, thao diễn không đến nổi liên lụy đến cả tính mệnh chứ, không chừng còn có thể cứu."
Triệu Phổ kêu hắn chậm một chút, ban nãy cũng không thấy có người rơi xuống nước, không chừng là xác chết trôi trên biển trôi đến bờ.
Chờ hai người chạy đến bến tàu, quả nhiên thấy các binh lính từ trong biển vớt lên một cổ thi thể, nhìn từ đằng xa, cũng không phải là trang phục thống nhất của thuỷ quân, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vớt thi thể lên bờ, các binh lính dạt sang hai bên, Trâu Lương đi tới nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Hỏa Phượng cũng cảm thấy thi thể có chút nhìn quen mắt, tuy rằng ngâm đến có chút phù thũng, "Đây không phải là Sâm Gia Bắc ngày hôm qua ở trên đường cãi nhau với Triển Chiêu sao?"
Trâu Lương cũng gật đầu.
Xác chết trôi được vớt lên này, lại chính là Sâm Gia Bắc.
Quần áo hắn mặc giống như ngày hôm qua lúc ra biển, hai mắt trợn tròn, đã sớm chết.
Trâu Lương cau mày nhìn một đạo vết thương sâu tới mức thấy cả xương trên thi thể —— đây là vết thương do lưỡi dao sắc bén tạo thành, thằng nhóc này không phải là tai nạn trên biển chết sao?
Công Tôn chạy đến trước mặt, cũng lấy làm kinh hãi, ngược lại không phải là Sâm Gia Bắc chết làm hắn giật mình, dù sao đoàn tử cũng nói hắn có đi không về. Điều làm Công Tôn giật mình là kiểu chết của Sâm Gia Bắc, "Đây là bị người chém một đao hoặc là một kiếm tạo thành..."
Công Tôn cởi quần áo hắn ra, chỉ thấy trước ngực còn có một vết chân màu xanh.
"Hắn là sau khi bị người chém chết, một chân đạp vào biển." Công Tôn nói, sờ tới trong vạt áo trước của hắn hình như cất giấu thứ gì, lục lọi một chút, lấy ra.
Trong hai lớp quần áo của Sâm Gia Bắc giấu một miếng nút tròn màu đen, to cỡ đồng tiền, màu vàng đen, giống như đá lại giống như kim loại, mặt trên còn có hoa văn trang trí ngà voi trắng.
"Ồ?" Lâm Dạ Hỏa đưa tay cầm qua nhìn thử, "Đây không phải là cùng tính chất với thanh loan đao và cái xiên kia sao?"
Trâu Lương và Triệu Phổ cũng cảm thấy rất giống, nhìn sẽ thấy là cùng một loại họa phong.
Hỏa Phượng cầm nút tròn kia, ngẩng đầu nhìn trên biển, lại nhìn nhìn bốn phía, hình như có chút hoang mang.
Trâu Lương và Triệu Phổ đều nhìn hắn —— làm sao? Có phát hiện gì hả?
Hỏa Phượng chỉ chỉ thi thể Sâm Gia Bắc trên mặt đất, nghi ngờ nói, "Đây không phải là kẻ thù của Triển Chiêu sao?"
Triệu Phổ và Trâu Lương đều gật đầu —— đúng vậy.
"Vậy tại sao trôi đến bến tàu thuỷ quân bị chúng ta nhặt được?" Hỏa Phượng hình như không nghĩ ra, "Không phải là nên trôi đến bến tàu ngoài thành, sau đó vừa lúc bị Triển Chiêu nhặt được, lại vừa lúc bị đám người trong Sâm gia bảo gặp được, đám người kia oan uổng Triển Chiêu hại chết Sâm Gia Bắc... Tiết mục như vậy mới hợp lý chứ?
Công Tôn đang kiểm tra thi thể chớp chớp mắt, không hiểu sao cảm thấy nội dung vở kịch này như đã từng xem qua, Triển Chiêu đúng là không ít lần gặp được loại tình huống này.
Trâu Lương và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau —— cũng đúng, chuyện gì xảy ra vậy?
...
Trên Thanh Manh đảo, Diệp Tri Thu nhận được thư Bạch Ngọc Đường phái người đưa tới, sau khi xem xong trở về nói rõ tình huống với sư phụ hắn và nhóm Yêu Vương.
Yêu Vương cũng không sốt ruột, nói để bọn nhỏ ở Lâm An phủ bận rộn đi, bọn họ ở Thanh Manh đảo rất tốt.
Thanh Ngã Sơn lại là có chút lưu ý nội dung trong thơ, hỏi, "Bọn họ nhặt được mị biển?"
Diệp Tri Thu gật đầu, "Chỉ có điều nói là trúng độc, Công Tôn tiên sinh đã giải độc xong rồi."
"Bọn họ ở hướng tiến cảng đúng không?" Thanh Ngã Sơn tính toán hướng gió và dòng nước, lẩm bẩm nói, "Hình như chỉ có hướng xuất cảng mới có thể nhặt được mị biển, đội thuyền chạy vào hướng tiến cảng, tình huống nhặt được mị biển xảy ra cực nhỏ..."
"Nó lên điều gì?" Diệp Tri Thu không giải thích được.
Thanh Ngã Sơn lắc đầu, "Như vậy mà bọn nhỏ cũng nhặt được, quá xui xẻo rồi."
Thiên Tôn và Ân Hậu vừa nghe, tư duy rất rộng rãi vung tay lên, "Xui xẻo mới là bình thường, không xui xẻo trái lại không bình thường... Hơn nữa đây không phải là mới nhặt được một con sao, chuyện bao lớn chứ!"
Ngân Yêu Vương ôm cánh tay trừng mắt với tổ Tương Du nhà mình, "Hai ngươi ít nói mát đi, Tiểu Tứ Tử mấy ngày trước nói với ta, nó muốn nghĩ cách giúp nhóc mèo tránh vận xui..."
Tất cả mọi người đang ngồi đó đều kinh ngạc, "Thiệt hay giả vậy? Bái bao nhiêu miếu cũng không linh... Đoàn tử có thể giải quyết?"
Yêu Vương cũng cười, "Vậy phải hỏi đoàn tử, trước mắt còn không biết hiệu quả thế nào, thử trước một chút lại nói."
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro