Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 679: DỊ BIẾN

CHƯƠNG 679: DỊ BIẾN

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY


Kiêng kị tối kị đầu tiên trong đời Triển Chiêu —— có người có ý xấu với gia gia nãi nãi Ma cung.

Mà người giang hồ tìm Ma cung phiền phức, phương pháp cơ bản cũng rất giống nhau, chính là chụp cả chậu phân lên đầu Ma cung.

Triển Chiêu nhân buổi đêm thăm dò Sâm gia bảo, nghe xong lại thấy tức tới sốc hông, lòng nói cũng may Miêu gia tới, bằng không lại để đám tiểu nhân này ám toán.

Quyết định dạy dỗ đám hỗn đản kia một chút cho tốt, coi như vì dân trừ hại!

Triển Chiêu về Ma cung một chuyến trước, tìm vài người trợ giúp, cùng nhau bắt đầu theo dõi Sâm gia bảo và những nhà khác. Mấy ngày sau, sau khi thăm dò lai lịch đã tìm được nơi bọn họ lén lút chuẩn bị, trữ hàng vật tư,, phương pháp liên hệ với hải tặc, ám hiệu mưu đồ bí mật lẫn nhau vân vân.

Nắm giữ tình huống căn bản rồi, Triển Chiêu bắt đầu tự do phát huy "việc phá hoại".

Triển Chiêu trước tiên nẫng tay trên thư tín mưu đồ bí mật lẫn nhau giữa bọn họ, hơi sửa nội dung lại một chút, sau đó để cho người của Ma cung hóa trang thành quan binh nha môn, tiến hành theo dõi bọn họ, gây xích mích quan hệ của mấy nhà, để bọn họ hoài nghi giữa đội ngũ có nội gián.

Mặt khác, U Liên phân tích tình huống và đưa ra suy đoán với Triển Chiêu, thuỷ quân trong nha môn hẳn là có nội ứng bị những người này thu mua, để Triển Chiêu nghĩ cách bắt gian tế ra. Quả nhiên, bởi vì tin tức hỗn loạn bên ngoài, các nhà đều bắt đầu tìm tình huống hỏi nội ứng nhà mình, Triển Chiêu thuận lợi bắt được đám nội ứng kia, cho bọn họ chút thủ đoạn.

Các nội ứng bị Triển Chiêu bắt được cái chuôi, bắt đầu thay Triển Chiêu thả tin tức giả.

Đêm trước khi chuẩn bị hành động Sâm gia bảo cảm thấy thời cơ chín muồi, Triển Chiêu đã liên hệ mấy vị tướng lĩnh thuỷ quân đáng tin, bố cục thiết lập bẫy rập.

Màn đêm buông xuống, tất cả chiến thuyền trong trại quân đội thuỷ quân đều đi ra ngoài sao chép đường lui của hải tặc, trong trại quân đội vắng vẻ, người của Ma cung đã lập sẵn mai phục.

Đám người trong Sâm gia bảo lúc đi tập kích quấy rối trại quân đội thuỷ quân hoàn toàn trúng mai phục, lúc ngồi thuyền trốn đi mới phát hiện, tất cả đáy thuyền đều bị Triển Chiêu đánh thủng. Mà bộ chỉ huy tối cao của Sâm gia bảo cũng bị Triển Chiêu mang mọi người trong Ma cung tới cướp, quay đầu đã sắp xếp binh khí ngân lượng bọn họ dự trữ nhiều năm xuống trên thuyền hải tặc, để thuỷ quân thu lấy đem đi sung công.

Sâm gia bảo ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, vốn còn muốn giá họa cho Ma cung, kết quả ngày thứ hai cả thành đều bắt đầu truyền chứng cứ phạm tội bọn họ cấu kết hải tặc chuẩn bị cướp bóc khu vực vùng duyên hải.

Lão nhị Sâm gia bảo Sâm Gia Nam là tên xấu xa nhất trong mấy anh em kia, hắn thấy chuyện không thể vãn hồi, liền chuẩn bị cướp mấy chiếc thương thuyền, giết hết mấy người trên đó, sau đó lưu lại chứng cứ phạm tội Ma cung hành hung, tiến hành giá họa ổn thỏa.

Nhưng mới vừa lên thuyền chuẩn bị hành hung lại bị Triển Chiêu chặn kịp. Triển Chiêu cứu thuỷ thủ, chém Sâm Gia Nam, dưới nhân chứng vật chứng đầy đủ, chứng thực thân phận chủ mưu của Sâm gia bảo.

Cuối cùng, Sâm gia còn dư lại chút hơi tàn vì tự bảo vệ mình, đều đẩy tội lỗi lên đầu lão nhị đã chết, cũng bồi thường số lớn tiền cho đội thuyền và hộ thương nhân bị cướp, còn bị thuỷ quân để mắt tới.

Triển Chiêu ban đầu cho rằng Sâm gia tội danh lớn như thế, chí ít mấy chủ mưu cũng phải bị chém đầu, không nghĩ đến là, ba anh em còn dư lại vậy mà đều được bảo vệ, bình an vô sự.

Nhưng sau lần này, Sâm gia bảo nguyên khí tổn thương nặng nề, danh khí ở chuyện giang hồ cũng thúi quắc.

Sau khi tránh thoát tai họa trận Đông nam này, Tây Bắc bên Triệu Phổ cũng đánh thắng, nhảy ra tay tăng mạnh phòng ngự thuỷ quân vùng duyên hải đông nam, sơ hở này cũng chặn kịp.

Sâm gia bảo với Triển Chiêu cũng kết thù vào lúc ấy.

Triệu Phổ lúc đó tự mình mang Trâu Lương và Long Kiều Quảng tới khu vực đông nam nghe ngóng tình huống, Triển Chiêu tuy rằng không gặp mặt hắn, nhưng vẫn để người ta đưa phần danh sách và thư tối cho Triệu Phổ, nói rõ ràng từ đầu đến cuối sự kiện lần này.

Lá thư này về sau Triệu Phổ trả lại cho Triệu Trinh, ấn tượng tốt của Triệu Trinh về Triển Chiêu và Ma cung cũng bắt đầu từ đây.

Nhìn trong thư cách Triển Chiêu thu dọn Sâm gia bảo, Triệu Trinh cảm thấy thú vị, Triển Chiêu hành sự, trong xằng bậy lộ ra kết cấu, cùng lúc trừng phạt tà ác còn tựa hồ như đang đùa dai, cực kỳ giống một con mèo để mắt tới chuột.

Triển Chiêu lúc ấy thì cảm thấy Sâm gia bảo này không bị diệt môn, trong triều khẳng định có quan hệ, còn buồn bực, nha môn thuỷ quân sao không làm gì bọn chúng? Để lại ăn tết à? Lúc đầu hắn muốn tự mình động thủ, chỉ có điều U Liên khuyên hắn trước tiên buông xuống, Triển Chiêu còn rất nghe lời, không truy cứu nữa.

Triệu Phổ cũng rất muốn tịch biên Sâm gia bảo, nhưng Triệu Trinh lại kêu hắn đừng động thủ, để đám người này lại.

Lý do của Triệu Trinh cũng rất đơn giản, lúc ấy là thời gian hắn vừa đăng cơ không lâu, đối với không ít thế lực cũ trong triều cũng không thể hoàn toàn kiểm soát,

Phía sau Sâm gia bảo nhất định có người, nếu như tiêu diệt môn phái này, dây kia sẽ bị cắt đứt. Loại môn phái giang hồ này chỉ là một đôi găng tay mà thôi, dơ bẩn vứt đi có thể sẽ đổi một đôi mới. Ngộ nhỡ người phía sau màn lần nữa bồi dưỡng thế lực một phương, ngày sau còn phải điều tra lại từ đầu, càng thêm phiền toái. Để lại Sâm gia bảo này coi như là để lại một đầu sợi dây ở đó, ngày sau chờ thời cơ chín muồi, muốn điều tra kéo đầu sợi dây lại là được.

Triệu Phổ cảm thấy lời này của Triệu Trinh cũng có đạo lý, hơn nữa thực lực của Sâm gia bảo bây giờ đã không được việc gì, phái người nhìn sát sao là được.

Chuyện này đảo mắt đã qua đã nhiều năm, mấy năm nay dù là triều đình hay là địa phương, không ít thế lực cũ đều đã bị diệt trừ, tham quan ô lại bắt được một đống, cũng không biết có phải là có điều liên lụy hay không, thuận tiện đều bị tiêu diệt.

Dù sao nhiều năm như vậy, cũng không có việc gì, Sâm gia bảo lại vô cùng điệu thấp, đại khái cũng biết cụp đuôi làm người, sống yên ổn với nhau không xảy ra vấn đề cho đến bây giờ.

Triển Chiêu đơn giản nói chút đụng chạm của bản thân mình với Sâm gia bảo, tất cả mọi người trong lòng hiểu rõ... Cái gọi là diệt cỏ tận gốc, cách ứng xử môn phái này từ lâu vượt qua phạm vi ân oán giang hồ. Bắt đầu từ đời trước phản bội Hà bang Thủy minh, cho tới bây giờ cấu kết cướp biển, đúng như lời Triển Chiêu là kẻ phản bội tổ truyền, rất khó không nghi ngờ phía sau có phải có nguyên nhân gì đặc biệt hay không, có lẽ chính là gian tế hải tặc nuôi ở nơi này hay không?

...

Nghe xong chuyện của Triển Chiêu, tất cả mọi người xoay mặt nhìn Trâu Lương đang chuyên tâm dùng bữa —— đến phiên ngươi kìa.

Trâu Lương chia một chân giò lợn ăn với mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ lấy một miếng thịt, Trâu Lương thì lấy phần xương lớn.

Mọi người yên lặng nhìn, luôn cảm thấy hình ảnh này tựa như đã từng quen biết, lúc Tắc Lặc mang một nhà sói con nhỏ ăn thịt hình như cũng giông giống lúc này.

Trâu Lương tìm một cái khăn lau lau miệng, bỏ xương xuống, coi bộ cũng đã ăn no.

"Chuyện của ta hẳn là xảy ra sau chuyện Sâm gia bảo kia." Trâu Lương nâng đầu lên.

Triệu Phổ tính toán thời gian, lúc đó hắn đến đông nam nhìn một vòng, phát hiện không thành vấn đề, bản thân trở về Tây Bắc, để lại Trâu Lương và Long Kiều Quảng ở bên đó, dọn dẹp bè đảng còn sót lại của cướp biển.

"Chúng ta lúc đó phái ra mười chiếc thuyền dọn dẹp hải tặc, rất thuận lợi... Chín chiếc thuyền đều trở về cảng, nhưng chiếc thứ mười lại đợi hai ngày cũng chưa trở lại, cảm thấy đã xảy ra chuyện." Trâu Lương nói, "Trên một chiếc thuyền đại khái phân phối ba trăm quan binh, thuyền không nhỏ, đối với hải tặc chỉ có quy mô lẻ tẻ lúc đó mà nói, có thể coi như là thực lực nghiền ép. Hơn nữa thời tiết cũng rất tốt, không sóng không gió, đi đến đó cũng không xa, tất cả mọi người nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì. Về sau ta phái thuyền cứu viện đi tìm, kết quả vậy mà tìm được một con thuyền nhỏ trên chiếc thuyền kia, trên thuyền có ba binh sĩ bị thương, đã trôi trên biển chừng mấy ngày, đều sắp chết khát."

"Vậy thuyền lớn chìm rồi ạ?" Đám Tiểu Lương Tử đều khiếp sợ, đừng nói là gặp tai nạn trên biển nha? Hơn ba trăm người ra biển chỉ còn dư lại ba người trở về sao? Cũng quá thảm rồi.

"A..." Công Tôn đột nhiên hỏi, "Ba người kia có phải mời danh y phủ Hàng Châu Tạ Minh chữa trị đúng không?"

Trâu Lương gật đầu, cũng nhớ tới cái gì, "Tạ thần y giữa chừng còn nói phải tới Thiệu Hưng phủ để hỏi người bạn thần y xin chút thuốc, không lẽ là tiên sinh?"

Công Tôn gật đầu, sờ cằm nói, "Ta nhớ kỹ chuyện này, Tạ lão nói hắn muốn trị ba bệnh nhân, tựa hồ là bệnh tâm thần rất nguy hiểm, có ảo giác nghiêm trọng. Ta lúc ấy mới vừa ôm Tiểu Tứ Tử trở về, còn chưa cai sữa cũng không đi được."

Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.

Lâm Dạ Hỏa trêu ghẹo Công Tôn, "Sao lại không đi được, dắt A Vượng* đi không phải là được rồi sao..."

*Mấy quyển trước hình như từng ghẹo là lúc nhỏ cho Tiểu Tứ Tử uống sữa của Vượng Tài (chó) thì phải.

Nói còn chưa dứt lời, bị Tiểu Tứ Tử đẩy một cái.

Công Tôn che miệng cười, "Vậy dắt một A Vượng sao mà đủ, còn có dê, hươu, ngựa, dương đà..."

Tất cả mọi người nhịn cười nhìn Tiểu Tứ Tử —— vậy mà còn từng uống sữa dương đà rồi á!

Tiểu Tứ Tử xoay mặt trừng Công Tôn —— cha nói bậy!

"Khụ khụ." Công Tôn ho khan một tiếng, mặt nghiêm túc tiếp tục nói chính sự, "Ta cho Tạ lão chút viên thuốc trị liệu chứng cuồng loạn bản thân điều phối, nói là về sau có thể trị hết cho một người, nhưng hai người còn lại thì đã điên rồi."

Trâu Lương gật đầu, "Không sai, chính là chuyện này... Chúng ta lúc đó mang ba người từ trên thuyền nhỏ cứu về trên bờ, ba người này ngay từ đầu lời nói cũng không được mạch lạc, Tạ tiên sinh khám và chữa bệnh một chút, phát hiện ngoại trừ mất nước, ảo giác ra, bọn họ còn chịu sợ hãi nghiêm trọng. Về sau mất một đống công sức, cũng chỉ cứu được một người, hai người khác hoàn toàn điên rồi, không bao lâu sau đều bệnh chết."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Tất cả mọi người nhíu mày, đây chẳng phải là cả một thuyền người ra biển, chỉ có một người còn sống?

Trâu Lương cũng bất đắc dĩ, "May mắn còn sống sót là một lính già gọi là lão Chu, chờ hắn tỉnh táo lại một ít, chúng ta hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, lão Chu nói, bọn họ có thể đã gặp được quỷ biển." Mọi người nghiêng đầu nhìn Trâu Lương —— rùa biển? Cái loại mới vừa rồi bị cá heo ném lên thuyền kia hả?

*quỷ biển = hải quỷ 海鬼 hǎiguǐ; rùa biển = hải quy 海龟 hǎiguī

Trâu Lương để cho bọn họ nhìn khẩu hình của bản thân mình —— quỷ! Quỷ biển! Còn gọi là mị biển*!

*mị biển

Mọi người cũng không đùa hắn nữa, để hắn nói tiếp.

"Lão Chu nói, lúc đó bọn họ dẹp hải tặc còn rất thuận lợi, lúc chuẩn bị trở về trình báo, chợt phát hiện trên mặt biển trôi người, hình như là một xác chết trôi. Bởi vì bắt hải tặc đều là sinh tử bất kỳ, bắt được thì có thưởng, cho nên thống lĩnh để bọn họ vớt lên tới. Nhưng sau khi vớt lên, phát hiện hải tặc này ăn mặc không giống với các hải tặc khác, hỏi thăm hải tặc bị bắt làm tù binh, chúng đều nói không biết người này. Hơn nữa tỉ mỉ quan sát, phát hiện người này có vẻ như đã chết rất lâu rồi... Thế nhưng trên người lại là hoàn toàn không có vết tích gì, ngoại trừ sắc mặt xám trắng da xanh tím ra, cũng không có sẹo, điều này kỳ thực rất dị thường."

Tất cả mọi người gật đầu biểu thị đồng ý, dù là cá trong biển hay là chim biển trên bầu trời, cũng sẽ ăn xác chết trôi, trôi mấy ngày còn bảo tồn hoàn hảo, đúng là rất kỳ quái, hơn nữa cũng không có tấm ván gỗ, trôi tới như thế nào?

"Đáng tiếc lúc đó mọi người đều bị thắng lợi lăn lộn ý nghĩ, không ai cảm thấy có vấn đề, đã đặt thi thể trong một chiếc rương, đặt ở bên thuyền. Lúc chạng vạng tối, mấy vị thuỷ thủ mở cái rương kia, phát hiện cái nắp mở ra, thi thể bên trong không thấy."

Mọi người nghe đến chỗ này, đều liên tưởng đến chuyện trên thuyền tam ca ban nãy —— cỗ thi thể kia cũng không cánh mà bay.

Thuỷ thủ lập tức báo cáo thống lĩnh, thống lĩnh tụ tập tất cả thuỷ thủ tìm kiếm, nhưng buồng nhỏ trên tàu boong tàu tìm một lần, cũng không phát hiện cỗ thi thể kia, thủy thủ đoàn đều rất nghi hoặc.

Lão Chu lúc đó được sắp xếp tìm kiếm phòng giam giam giữ hải tặc, một người hải tặc bị nhốt trong đó nghe nói bọn họ nhặt được xác chết trôi sau đó không thấy, đột nhiên bắt đầu phát điên, kêu mọi người chạy mau, chiếc thuyền này muốn chìm tất cả mọi người đều phải chết...

Lão Chu bị hải tặc này huyên náo không hiểu ra sao cả, nhưng mơ hồ, hắn cũng cảm thấy bầu không khí trên thuyền hình như có chút kỳ quái, những hải tặc hung ác tàn nhẫn đó, mặt đều mang vẻ sợ hãi, giống như tai vạ sắp đến vậy.

Đợi khi tìm đến bầu trời tối đen vẫn như cũ không đầu mối, trên thuyền bắt đầu lưu truyền lên lời đồn, có mấy người lính nói, lúc trước đó đi ngang qua cái rương, giống như nhìn thấy cái rương đóng động một cái, hình như bên trong có một cái tay đang đẩy, cảm giác thi thể kia còn sống.

Bọn lính miệng tai tương truyền, cách nói cũng càng ngày càng khoa trương, đều cảm thấy thứ được vớt lên không đồ tốt.

Đêm đó đến phiên lão Chu trực đêm, hắn ngồi ở trên boong thuyền, luôn cảm thấy trên biển đen như mực, hình như cất giấu quái vật gì, mà rương rỗng kia thì đặt ở cách đó không xa, giống như bên trong tùy thời sẽ có thứ gì bò ra ngoài.

Mấy vị binh sĩ cùng nhau trực đêm uống rượu thêm can đảm, chỉ có điều lão Chu không thích uống rượu, cũng không uống, chỉ ôm cánh tay ngồi ở buồng nhỏ trên tàu ngủ gật.

Đến đêm khuya, lão Chu mơ mơ màng màng, đột nhiên bị một trận tiếng kêu thảm thiết giật mình tỉnh giấc. Hắn chợt mở mắt ra, thì thấy trong khoang thuyền ánh lửa tận trời, hải tặc bên trong đang kêu thảm thiết.

Rất nhiều binh sĩ cũng tỉnh, vọt tới bên ngoài buồng nhỏ trên tàu nhìn, phát hiện bên trong khoang thuyền đang bùng cháy lửa lớn hừng hực, những hải tặc kia toàn thân bị ngọn lửa vây quanh, đâm thủng lồng giam vọt ra, đến mức boong tàu, cột buồm đều bị đốt.

Thống lĩnh mang người vọt ra, lão Chu vốn cho là hắn sẽ xuống dẫn dập tắt lửa, nhưng ai biết hắn đột nhiên rút đao ra, chém mấy Phó thống lĩnh bên người.

Tiếp theo, các binh sĩ trên thuyền giống như bị điên bắt đầu tự giết lẫn nhau, lửa cũng càng đốt càng lớn, thẳng đến khi cả chiếc thuyền đều bị ngọn lửa vây quanh.

Lão Chu trong lúc hốt hoảng, cùng nhảy lên thuyền nhỏ với hai tên lính, chém đứt dây thừng chèo thuyền chạy trốn.

Bọn họ đi không bao lâu, thì nhìn thấy chiến thuyền chìm nghỉm... Sau đó, bọn họ ở trên biển phiêu bạt, đều ngất đi... Lúc tỉnh lại, đã được cứu lên bờ.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro