Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 678: KẺ THÙ

CHƯƠNG 678: KẺ THÙ

EDITOR: ROSALINE

BETA: LILLY


Mọi người Khai Phong đang đi tới quán rượu, Tiểu Tứ Tử lại tính ra trong vòng ba bước Triển Chiêu nhất định sẽ gặp kẻ thù.

Mấy đứa bé đều bẻ đầu ngón tay giúp Triển Chiêu đếm "Một, hai, ba..."

Sau khi bọn nhỏ hô đến ba, phía trước mọi người đang đi lên một tòa cầu nhỏ đột nhiên loạn đội hình.

Triển Chiêu vừa muốn đạp lên bậc thang, trước mặt "Cục cục oa" một tiếng, một con ếch xanh nhỏ rơi xuống dưới chân hắn.

Triển Chiêu cả kinh, cũng may đây là Triển Chiêu, lúc chân sắp đạp con ếch thì dừng lại, đưa tay bắt được tay vịn bên cầu xoay người...

Bên cạnh mọi người lắc đầu, hình như vừa thấy được thao tác giới hạn của mèo.

Triển Chiêu thật vất vả mới không đạp chết ếch mà vẫn đứng vững, lắc người sang bên cạnh tránh khỏi con ếch...

Kết quả ếch kia kêu "ồm ộp" một tiếng, nhảy tới cái chân còn lại chuẩn bị rơi xuống đất của Triển Chiêu.

Triển Chiêu vội vàng đi về phía trước một bước...

Cuối cùng, con ếch xanh nhỏ kia cọ xát bàn chân Triển Chiêu nhảy vào sông, phù phù một tiếng.

Triển Chiêu cất bước đứng vững, nhưng lại không cẩn thận đạp trúng một khối bàn giặt không biết do ai đặt bên cầu.

Trên bàn giặt này còn có một kiện quần áo ướt sũng, bộ quần áo ướt sũng kia tức khắc chìm vào trong chậu nước, mà một đầu khác của bàn giặt lại vểnh lên... Triển Chiêu không nghiêng lệch vừa lúc đạp trúng một đầu khác.

Mọi người thì thấy bàn dựng lên, quần áo ướt sũng trên bàn bay lên trời, bay về phía đối diện cầu, tiếp theo lại nghe được một tiếng "Ai nha!".

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa đi tuốt ở đằng trước vừa lúc đối diện với một đội nhân mã đi lên cầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi quần áo cầu kỳ đi ngay phía trước bị đống quần áo ướt sũng này vỗ đầy đầu đầy mặt.

Người của hai bên đều ngây dại.

Triển Chiêu đi lên cầu vừa nhìn cũng cả kinh, vội vàng thì muốn chạy tới nói lời xin lỗi người ta, kết quả thấy thằng nhóc đối diện kia một tay túm quần áo ướt sũng hất xuống mặt đất hất, "Tên khốn kiếp nào làm?!"

Mà Triển Chiêu sau khi nhìn rõ tướng mạo của người nọ, bước chân dừng lại, lắc đầu tới một câu, "Cho nên mới nói, ở nhà không làm việc thiện, ra ngoài trời đổ mưa to."

Khai Phong bên này tất cả mọi người giật mình quay sang nhìn Triển Chiêu, luôn cảm thấy biểu tình lúc này của con mèo này chẳng những không áy náy, lại còn mang theo vẻ thoải mái ngầm.

Phía sau, mấy bạn nhỏ chạy tới vây xem đều giơ ngón tay cái với Tiểu Tứ Tử —— Cẩn Nhi, chính xác ghê á!

Tiểu Tứ Tử ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn —— chứ còn gì nữa!

Người trẻ tuổi mới vừa rồi bị vỗ một thân nước sắc mặt cũng thay đổi, tàn bạo trừng qua, đưa tay sờ một tay đầy nước trên mặt, chờ sau khi hắn thấy rõ người nói chuyện là Triển Chiêu, chỉ thấy mặt hắn đã lệch, nghiến răng nghiến lợi, "Triển Chiêu! Thì ra là ngươi! Ngươi vậy mà ám toán ta!"

Triển Chiêu nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi rõ ràng đã làm biết bao nhiêu việc bất nghĩa bị trời giáng chính nghĩa, sao mà trách ta được?"

"Ngươi nói bậy, trừ ngươi ra ai sẽ làm loại chuyện này!" Người trẻ tuổi kia nhảy dựng lên mắng Triển Chiêu tiểu nhân hèn hạ.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng, còn ngẩng đầu nhìn, "Giang Nam quả nhiên nhiều sâu bọ, mấy tiếng ong ong này ầm ĩ thật."

"Ngươi..." Người nọ còn muốn tranh luận vài câu, phía sau có người đi lên, thì thầm vài câu với hắn.

Người trẻ tuổi kia vung tay áo, chỉ Triển Chiêu, "Ngươi chờ đó, hôm nay ta có việc, hôm nào lại tìm ngươi tính sổ!"

Nói xong, mang người bước nhanh đi mất.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện bọn họ đi tới bến tàu, dáng vẻ vội vã lên thuyền.

Lâm Dạ Hỏa với Công Tôn đều tò mò hỏi Triển Chiêu, "Ai vậy?"

Triển Chiêu bĩu môi, biểu hiện trên mặt hai chữ —— xúi quẩy.

"Đó là người của Sâm gia bảo thì phải?" Bạch Ngọc Đường nhìn thấy chiếc thuyền đối phương lên, trên thân thuyền có một huy hiệu chữ "Sâm", biết đại khái Triển Chiêu vì sao lại không khách khí như vậy.

"Sâm gia bảo?" Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn đều chưa nghe nói qua, chỉ có điều Triệu Phổ và Trâu Lương lại chau mày, đều quay đầu lại nhìn, "Đó chính là Sâm gia bảo trong truyền thuyết?"

Triển Chiêu gật đầu, "Ừm, ban nãy thằng nhóc kia là lão tứ, Sâm Gia Bắc. Bốn anh em Nhà bọn họ, dựa theo Đông Nam Tây Bắc mà đặt tên, lão nhị chết, còn dư lại lão đại lão tam và lão tứ."

Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ hỏi Trâu Lương, "Ngươi cũng nghe qua rồi hả?"

Trâu Lương gật đầu, "Có đồn đãi nói Sâm gia bảo cấu kết hải tặc, mấy năm này vùng duyên hải đông nam không ít hải tặc đều là nhà bọn họ phía sau màn bỏ tiền giúp đỡ, lúc đầu xây thủy trại Lưỡng Chiết, bởi vì tiêu diệt hải tặc là mục đích chủ yếu cho việc xây thuỷ quân, cho nên được không ít bang phái sông biển giúp đỡ. Thế nhưng cũng có người từ đó ngáng chân, Sâm gia bảo chính là một trong số đó còn là bên tích cực nhất kia."

"Trâu như thế sao?" Công Tôn cảm thấy không hiểu, "Đây không phải là công nhiên chống lại triều đình à?"

"Đáng tiếc là không chứng cứ." Triệu Phổ lắc đầu, "Mỗi lần đi thăm dò bọn chúng sẽ chạy trốn, ta trước đó cũng hoài nghi trong quân và trong triều đều có người của chúng, chỉ có điều mấy năm này quy mô thế lực này đã rất nhỏ, lật không ra bọt nước. Đoạn thời gian đó bọn chúng là nhóm có thế lực lớn nhất, thuỷ quân còn chưa được xây, ta lại ở Tây Bắc bận rộn đánh trận, có tâm làm nhưng không có lực, lúc đó lão Hạ cũng sợ vùng duyên hải đông nam sẽ vì bọn chúng dệt nên chuyện đại loạn. Chỉ có điều cũng may, đa số đều vì làm nhiều chuyện bất nghĩa bị trời giáng chính nghĩa... Đám người này còn chưa làm ra chuyện gì, đã bị đá đến thiết bản, bị chế tài."

Nói, Triệu Phổ chỉ chỉ Triển Chiêu.

Triển Chiêu "Hừ" một tiếng, nhìn đội tàu lái khỏi bến tàu, "Sâu trăm chân chết mà không cứng, tai họa di ngàn năm nhớ ăn không nhớ đánh!"

Lâm Dạ Hỏa và Công Tôn đều nhìn hắn —— mắng rất thoải mái à nha đại văn hào!

Bạch Ngọc Đường nói lúc đó bọn họ và Hà Minh lúc đầu cũng chuẩn bị liên hợp lại đại chiến hải tặc, nhưng Sâm gia bảo đột nhiên bị tiêu diệt hơn phân nửa, nói là chọc phải người không nên dây vào... Về sau đều truyền thuyết là bị Miêu Nhi thu dọn, cụ thể là nguyên nhân gì ngược lại không ai rõ ràng.

Triển Chiêu phất phất tay —— này nói ra rất dài dòng, ăn cơm trước rồi hãy nói.

Tất cả mọi người gật đầu đuổi theo, cảm thấy bữa cơm này hẳn là có thể ăn rất ngon, có hai chuyện xưa có thể ăn với cơm.

Mọi người đi xuống cầu, Tiểu Tứ Tử đi ở phía sau nhất quay đầu lại, thấy đội tàu đã ra xa.

Tiểu Lương Tử kéo tay Tiểu Tứ Tử nói, "Hình như đều không phải là người tốt đó Cẩn Nhi à, vậy để bọn họ xui xẻo một chút, giúp đám người đó nhớ lâu rồi cải tà quy chính cho tốt."

"Không đổi được đâu." Tiểu Tứ Tử chậm rì rì chắp tay đi về phía trước với Tiểu Lương Tử, thầm thì trong miệng một câu, "Bọn họ đều không về được."

"Hửm?" Tiểu Lương Tử không có nghe rõ.

Tiểu Tứ Tử lại duỗi bàn tay, tự mình bóp ngón tay, tựa hồ đang tính toán gì đó.

Tiểu Lương Tử thấy hai bên xe ngựa người bắt đầu di chuyển nhiều thì bảo vệ Tiểu Tứ Tử đi vào quán rượu.

Lúc này giờ cơm vừa qua, người trong tửu lâu không quá nhiều.

Mọi người vào cửa muốn một nhã gian, cũng không đoái hoài tới việc gọi món, có món gì ăn ngon cứ lên món đó là được. Ngồi xuống, mọi người nhìn Triển Chiêu lại nhìn Trâu Lương, ý là —— hai ngươi ai nói trước?

Triển Chiêu đói, biểu thị hắn ăn trước, Trâu Lương nói trước đi.

Tất cả mọi người nhìn Trâu Lương —— chuyện xưa của người có ăn với cơm được không đó? Chuyện của Triển Chiêu có vẻ thú vị hơn một chút còn có chút hóng hớt.

Trâu Lương thật đúng là chăm chú suy nghĩ một hồi, phất phất tay biểu thị —— nếu không thì nghe Triển Chiêu trước đi, chuyện của ta đúng là không ăn với cơm được.

"Chỉ có điều hai cái không chừng có chút quan hệ." Trâu Lương vẫn để Triển Chiêu nói trước, bản thân mình sau đó không chừng còn có thể thiếu nói vài lời.

Rất nhanh, tất cả thức ăn đều lên, mọi người trước tiên ăn vài miếng lót lót bụng, cảm thấy không đói như vậy nữa, đều nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu "chậc" một tiếng, "Nói đến Sâm gia bảo này lại tức đến sốc hông, lúc đầu ta cũng không biết bọn họ làm gì, lúc ấy ta còn chưa có tới Khai Phong phủ."

Mọi người tính toán một chút, lúc xảy ra chuyện Triển Chiêu cũng chỉ mười sáu mười bảy thôi.

"Có một ngày có mấy cấp dưới trước đây của Hoàng di đến tìm Hoàng di, nói bọn họ nghe được tin tức, có người bỏ tiền nuôi hải tặc, chuẩn bị thừa dịp binh mã Đại Tống đều ở cửa khẩu biên quan Tây Bắc, tập kích vùng duyên hải đông nam nơi giàu có và đông đúc, cướp bóc một tay thật đã."

Mọi người nghe đến trực tiếp nhíu mày —— thật là thiếu đạo đức!

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Đoạn thời gian đó mấy anh trai ta cũng thu được tin tức giống vậy, mọi người đều rất khẩn trương."

"Hoàng di lúc đó nghe xong cũng rất buồn bực, hải tặc khu vực đông nam đều bị lúc thuỷ chiến năm đó tiêu diệt không ít, còn dư lại mấy năm này cũng là rải rác phân tán, chỗ nào toát ra nhiều cướp biển như vậy? Còn nữa, khu vực vùng duyên hải tuy rằng thuỷ quân không tính mạnh mẽ, nhưng có trú quân Lưỡng Chiết, hải tặc trâu bò cỡ nào mới dám đánh đến Giang Nam tới cướp đoạt? Không muốn sống nữa à?"

Triệu Phổ và Trâu Lương đều cười cười, cũng không nói chuyện, hiển nhiên đều biết chuyện này, tiếp tục nghe.

"Hoàng di nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra, phái người hỏi thăm một chút, kết quả nghe nói căn bản không phải hải tặc thật sự, mà là hải tặc giả."

"Hải tặc giả?" Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa đang uống canh ngân nhĩ, cảm thấy ướp lạnh so với uống nóng ngon hơn.

"Bọn chúng chuẩn bị tìm người và thuyền trước, ở trên biển giả trang thành hải tặc, dẫn quan binh và quan thuyền đi ra ngoài, sau đó ẩn núp trong đội nhân mã lục thượng tập kích trại quân đội thuỷ quân và nha môn... Đánh cho thủy quân trở tay không kịp!"

"Tập kích trại quân đội và nha môn?" Tiểu Lương Tử mấy người bọn hắn đều ngẩn tò te, "Làm gì vậy? Không muốn sống nữa à?"

"Mục đích là để gây ra hỗn loạn, cướp giật binh khí, thuận tiện hủy hoại trại quân đội và chiến thuyền, như vậy ngày sau chúng cướp đoạt thành công ngồi thuyền thoát khỏi, không ai đuổi theo bọn chúng được." Triển Chiêu nói tiếp, "Này chỉ là bước đầu tiên của bọn chúng, bởi vì trước đó thả ra tiếng gió nói hải tặc muốn đột kích, cho nên phòng ngự nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, nhà người có tiền cũng sẽ giấu tài vật đi hết. Bọn họ sau bước đầu đánh nghi binh, giả vờ chạy trốn... Hải tặc bình thường cướp bóc đều chỉ một lần rồi thôi, không có vừa cướp xong lại tới cướp nữa, mà lúc này, chính là lúc người ta ít đề phòng nhất, dễ dàng ra tay hơn..."

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa đều bị tức tới bật cười —— sao không lấy chút thông minh tài trí đó dùng để làm chuyện tốt nhỉ...

"Hoàng di lúc đầu nghe đám người này muốn nhân cơ hội đánh cướp, còn chưa tức giận như vậy, nhưng vừa nghe nói cái gì? Không chỉ đánh cướp, còn phải đốt trại quân đội thủy quân? Trại quân đội kia nếu bị đốt rụi, hải tặc thật sự tới thì làm sao bây giờ? Năm đó thật vất vả mới đánh chạy, ngày hôm nay muốn bản thân thả vào sao? Ai không biết xấu hổ nghĩ ra chủ ý này? Kế hoạch này nghe không chỉ là vì tiền, bên trong còn có chỗ kỳ lạ!"

Ma cung dù sao cũng nhiều người tài ba, Hoàng di kêu Táng Sinh Hoa tìm cách giúp hỏi thăm, kết quả khẳng định mấy môn phái, thế lực lớn nhất phía sau chính là Sâm gia bảo.

"Hoàng di ngay từ đầu còn không có ầm ĩ tìm rõ xem Sâm gia bảo là kẻ nào, về sau mới điều tra rõ, Sâm gia bảo chính là tên phản bội Hà bang Thủy minh năm đó đánh nhau với hải tặc, là Tam Mộc trại cải danh thành!"

Muốn nói Sâm gia bảo không ai biết, Tam Mộc trại ngay cả Tiểu Tứ Tử cùng từng nghe nói qua.

Năm đó Hà bang Thủy minh ở vùng duyên hải đông nam đại chiến với hải tặc, kết hợp với hơn bảy mươi tòa thủy trại, mấy nghìn chiếc thuyền, kết quả ra một nhà phản bội, thiếu chút nữa hại chết mọi người.

Kẻ phản bội kia chính là Tam Mộc trại, nhà này vẫn luôn có xuân thu đại mộng, muốn liên kết với hải tặc, đánh đuổi binh mã triều đình, độc chiếm nơi giàu có và đông đúc của vùng duyên hải đông nam, làm vua của Giang Nam.

Về sau toàn bộ Tam Mộc trại đều bị diệt, đây ra cá lọt lưới?

Vừa nghe nói tiền thân của Sâm gia bảo là Tam Mộc trại, Hoàng Nguyệt Lâm cũng cảm thấy chuyện này có lẽ còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng, liền tìm mấy người tỷ muội Ma cung thương lượng đối sách.

Triển Chiêu lúc ấy còn chưa đi tra án, mỗi ngày rảnh rỗi, sớm vài ngày lại phát hiện các di di có việc phiền lòng, chạy đi nghe góc tường, lập tức quyết định chủ động vì các di di giải quyết khó khăn.

Triển Chiêu ngay từ đầu cũng không biết Sâm gia bảo là cái gì, bất chấp tất cả, trước tiên đi thăm dò tìm tòi rồi hãy nói.

Khinh công của Triển Chiêu rất tốt, giống y như mèo, thừa dịp ban đêm chạy vào Sâm gia bảo.

Nhắc tới cũng khéo, Sâm gia bảo đêm đó vừa lúc mở hội nghị bí mật, mấy nhà kia tụ tập lại mở hội nhỏ thương lượng kế hoạch, tất cả đều bị Triển Chiêu nghe thấy.

Lúc đầu đánh cướp thì đánh cướp, Triển Chiêu tối đa coi bọn chúng như kẻ trộm bắt lại, nhưng đám người này cũng phát hiện người Hà bang Thủy minh trước đây đang hỏi thăm tình huống của bọn họ, đoán được có thể là Hoàng Nguyệt Lâm đã nghe tin.

Bọn họ lại tính toán, muốn ra một "diệu kế", chính là sau khi làm xong vụ này, tất cả tội lỗi đều giá họa cho Ma cung! Để cho triều đình xuất binh diệt trừ Ma cung, một hòn đá ném hai con chim.

Con mèo Triển Chiêu ở trên nóc nhà, nghe được chuyện này đầu mèo thiếu chút nữa giận tới nổ tung, lòng nói... Tốt! Các ngươi đám phản bội ông cha truyền lại này, còn chơi trò giá họa đúng không?! Hôm nay Miêu gia không dạy dỗ các ngươi cho thật tốt thì không được!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro