Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 667: ĐỀ NGHỊ NHO NHỎ

CHƯƠNG 667: ĐỀ NGHỊ NHO NHỎ

EDITOR: ROSALINE

BETA: MIRA


Yêu Vương nói chưa từng nghe qua, tất cả mọi người không biết nên tin tưởng hay là không tin, lão gia tử có đôi khi nhìn đang gạt người, nhưng đang nói thật, lúc nhìn như đang nói thật lại là đang nghiêm túc mà lừa dối người... Thiên Tôn và Ân Hậu bị hố nhiều năm như vậy đều không làm rõ làm sao phân biệt, bọn nhỏ thì càng không phân rõ.

Chỉ có điều Vong Linh Cốt cung nghe có chút lợi hại... Tốt xấu là đầu mối.

Yêu Vương nhìn xem sắc trời không còn sớm, để cho mọi người đều đi ngủ, quản cái cung gì đó, đợi đến bờ biển rồi hãy nói.

...

Mọi người thì đều cầm binh khí của mình, trở về đi ngủ.

Công Tôn và Triệu Phổ mới vừa nằm xuống, lại phát hiện Tiểu Tứ Tử đột nhiên từ buồng trong đi ra, đứng ở trước mặt Tân Đình Hầu ngoẹo đầu, một lát sau, liền chạy tới bên giường, lôi kéo ống tay áo Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn hắn, "Làm sao á?"

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ Tân Đình Hầu.

Triệu Phổ không giải thích được, "Ừm?"

"Tân Tân nói..." Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng với Triệu Phổ nói, "Cửu Cửu ngươi lần sau không nên lại cầm nó chọc tổ ong..."

Tiểu Tứ Tử nói xong, Triệu Phổ thì gãi gãi đầu.

Công Tôn chớp chớp mắt, hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, "Ngươi lấy Tân Đình Hầu chọc tổ ong á?"

Cửu Vương gia "Chậc" một tiếng, "Ngươi lần trước không phải nói, uống mật ong rừng rất tốt sao, có thể nhuận phổi gì gì đó..."

Công Tôn gật đầu, "Đúng vậy... Ta đi mua chút cho ngươi."

Triệu Phổ bĩu môi một cái, "Mấy người bán mật đầy đường cái đều nói chính mình bán là mật ong rừng, ai biết bọn họ nói thật nói giả a?"

Công Tôn cạn lời, "Cho nên ngươi thì lên núi tự mình đi tìm á?"

Triệu Phổ nói ở trong núi tìm đến không ít, thì đem về chút...

Công Tôn lắc đầu, "Ong mật không đốt ngươi a?!"

Triệu Phổ nói cầm Tân Đình Hầu chọc thì không bị đốt, Tân Đình Hầu sát khí nặng, động vật nhỏ bình thường đều trốn.

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ mà nhìn Triệu Phổ —— ngươi xem ngươi một chút!

Triệu Phổ để cho Tiểu Tứ Tử nói với Tân Đình Hầu, hắn biết...

Chỉ là Công Tôn ngăn cản, "Ôi chờ một chút, nói hắn lần sau lại rõ."

Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử đều nhìn Công Tôn —— lần sau lại rõ?

Công Tôn kéo kéo Triệu Phổ, "Ta cần chút mật ong rừng, ngươi ngày mai mang Tân Đình Hầu giúp ta đi làm chút."

Triệu Phổ thì nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu nói nhỏ đi ra.

"Ôi, con đi đâu vậy a?" Công Tôn thấy con trai trễ như thế còn không ngủ, vội hỏi.

Tiểu Tứ Tử tiếp tục lầm bà lầm bầm, "Đều là mấy người này, để cho ta mở cái gì tiệc trà, bây giờ đều tới để cho ta truyền lời."

Triệu Phổ và Công Tôn nhìn nhau liếc mắt, còn có lời khác sao?

...

Căn phòng cách vách, Lâm Dạ Hỏa đang ngồi ở bên cạnh bàn, duỗi tay, bôi bạch ngọc sương trên cánh tay.

Trâu Lương cầm một ly rượu, tựa vào bên giường vừa uống rượu vừa nhìn Hỏa Phượng bận việc.

Lúc này, đốc đốc đốc ba tiếng đập cửa truyền đến.

Hai người cùng nhau nói, "Vào."

Cánh cửa mở ra, Tiểu Tứ Tử ló đầu vào.

Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đều nhìn tiểu đoàn tử mặc áo ngủ —— muốn ngủ chỗ này sao? Làm sao không mang gối đầu.

Tiểu Tứ Tử biệt biệt nữu nữu đi vào, liếc mắt nhìn Phá Thiên đao và Phá Thiên kiếm dựa vào bên giường, nói với hai người, "Con tới chuyển đạt lời của Phá Thiên kiếm và Phá Thiên đao."

Hai người cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua binh khí của mình, hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử, "Hai người chúng nó nói gì?"

Tiểu Tứ Tử kéo ống tay áo Lâm Dạ Hỏa, ngửi ngửi, vừa quay đầu, "Ách xì ~ "

Lâm Dạ Hỏa cũng ngửi ngửi ống tay áo của mình.

Tiểu Tứ Tử xoa xoa mũi, "Thiên Thiên kiếm nói, lau nhiều sương này đều bám ở trên chuôi kiếm của nó, còn có Tiểu Lâm Tử thúc sau đó ăn xong quả đào rửa một tay mới đi cầm nó, bằng không thì trên người nó có lông đào."

Hỏa Phượng yếu ớt quay đầu lại, liếc mắt nhìn Phá Thiên kiếm nhà mình "Còn rất soi mói... Không hổ là kiếm của lão tử!"

"Thiên Thiên đao nói..." Tiểu Tứ Tử thở dài, "Để cho thúc đừng lại lấy nó thái thịt nướng, nói thúc là một đứa nhỏ không tuân theo chuẩn mực, người ta là danh đao, thúc vậy mà bắt được con hoẵng còn bắt người ta cắt đản đản của hoẵng..."

Hỏa Phượng và Tiểu Tứ Tử đều ghét bỏ mà nhìn Trâu Lương —— ngươi tại sao như vậy a?!

Trâu Lương đưa tay sờ sờ sau cổ, có vẻ như cũng có chút ngượng ngùng khó có, thì phất phất tay biểu thị —— biết rồi, lần sau lấy chủy thủ.

...

Tiểu Tứ Tử truyền xong lời, còn bị diện sương Lâm Dạ Hỏa bôi mặt, nhăn mũi đi ra, tiếp tục đi gõ cánh cửa sát vách.

Triển Chiêu đang ngồi ở trong ổ rồng đùa rồng nhỏ, Ngũ Gia đang lau vảy cho Yêu Yêu, nghe đến tiếng đập cửa, khoát tay...

Cánh cửa mở ra, Tiểu Tứ Tử tiến vào.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn bé —— làm sao không cầm gối đầu? Làm sao vậy? Lại bị đạp xuống giường nha?

Tiểu Tứ Tử bĩu môi —— người nào bị đạp xuống giường á? Bé cưng tự mình ngủ nha!

"Con tới truyền một lời." Tiểu Tứ Tử đưa tay, chỉ thẳng Cự Khuyết và Vân Trung đao.

Triển Chiêu ngay lập tức tinh thần, cho là có cái đầu mối to lớn gì, lập tức vỗ vỗ bên cạnh ổ rồng, để cho Tiểu Tứ Tử tới ngồi xuống nói.

Tiểu Tứ Tử đi tới, ngồi xuống bên người Triển Chiêu, "Khụ khụ, Khuyết bảo để cho con nói với Miêu Miêu..."

Triển Chiêu nghiêng đầu, "Nói cái gì?"

Tiểu Tứ Tử nói, "Sau này lúc ăn canh thịt rắn lúc, không nên để cho Khuyết bảo nhìn thấy..."

Triển Chiêu thì sững sờ ở đằng kia không động.

Một bên, Ngũ Gia thiếu chút nữa bật cười.

Triển Chiêu hơi lúng túng, thì ra Cự Khuyết để ý nga...

"Nó, còn có ăn kiêng cái gì không?" Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi thăm với Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Triển Chiêu, "Miêu Miêu thúc đi đâu ăn canh rắn vậy?"

Triển Chiêu nói, "Thì cái chợ phía sau Thái Bạch Cư kia có một cửa hàng món ăn thôn quê..."

Tiểu Tứ Tử ngước mặt hỏi, "Bên kia có thể lấy được xà đảm sao?"

Bạch Ngọc Đường "Khụ khụ" một tiếng, chỉ chỉ Cự Khuyết một bên.

Triển Chiêu hướng về phía Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Tiểu Tứ Tử thì che lỗ tai hắn thương lượng với hắn ngày mai đi kiếm chút xà đảm trở về, bé muốn làm cao xà đảm, chỉ có điều phải tránh né Khuyết bảo nga...

Một lớn một nhỏ thương lượng xong, Ngũ Gia hỏi Tiểu Tứ Tử, "Vân Trung đao có lời gì muốn nói sao?"

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Vân bảo nói, nó không thích hoa văn bách hoa trên mũ đao màu trắng kia, để cho Bạch Bạch ngươi làm một kiểu dáng sương hoa."

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, sờ cằm gật đầu, cảm thấy Vân bảo có phẩm vị, quả nhiên là đao của thiếu gia ta!

Triển Chiêu lập tức để cho Tiểu Tứ Tử hỏi Khuyết bảo một chút, có muốn cũng làm một bao kiếm cho hắn hay không, phía trên thêu hoa văn rắn?

Tiểu Tứ Tử quay đầu nhìn nhìn Khuyết bảo, sau đó thì nở nụ cười một tiếng, đứng lên muốn đi.

Triển Chiêu bắt được hắn, "Ôi... Khuyết bảo nói cái gì?"

Tiểu Tứ Tử nói, "Miêu Miêu, Khuyết bảo nói ngươi thật là phiền nga."

Triển Chiêu há to miệng bình tĩnh ở tại chỗ, Ngũ Gia cũng đi nhìn Cự Khuyết —— cảm giác Khuyết bảo tính tình không phải là quá tốt...

...

Tiểu Tứ Tử ra cánh cửa, thở dài, tiếp tục đi sân nhỏ sát vách gõ cửa.

"Đốc đốc đốc "

Phòng cửa vừa mở ra... Quả nhiên mấy lão gia tử đều không có ngủ, Thiên Tôn, Ân Hậu, Bạch Long Vương và Yểu Trường Thiên đang đánh mã điếu, bên cạnh bàn còn đặt rượu.

Trên tháp mây Một bên, Lục Thiên Hàn đang đi ngủ ni, một người thẳng tắp, Tinh Nguyệt nằm úp sấp ở bên cạnh hắn, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, thì nhẹ nhàng lung lay đuôi.

Bên cạnh bàn ba ông lão lúc đầu một người kéo bàn chân chuẩn bị ngay cả người mang bàn trốn trong phòng Yêu Vương đi, chỉ có điều Thiên Tôn vừa mở cánh cửa, lập tức xua tay, "Không phải là Công Tôn là Tiểu Tứ Tử."

Mấy ông lão thở phào nhẹ nhõm, đem bàn bỏ xuống tiếp tục chơi.

Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ mà nhìn mấy ông lão thức đêm.

"Làm sao á?" Thiên Tôn còn tưởng rằng Tiểu Tứ Tử tìm chỗ ngủ, thì chỉ chỉ tháp Lục Thiên Hàn ngủ thêm một đoàn tử bị đè sụp, "Nếu không thì ngươi đi bên trong ngủ với Yêu Vương?"

Tiểu Tứ Tử một bĩu môi, "Ta là tới truyền lời."

Vừa nói, vừa nhìn nhìn Hồng Minh trên đai lưng Thiên Tôn, lại nhìn Ân Hậu một chút.

Thiên Tôn và Ân Hậu còn không có rõ, không giải thích được, "Truyền lời của người nào?"

Nói xong, mấy ông lão cảnh giác —— cha ngươi thúc giục chúng ta đi ngủ?

Tiểu Tứ Tử thở dài, "Ta tới truyền lời của Tiểu Hồng và Sơn Sơn, còn có Thanh Thanh."

Mọi người suy nghĩ cả buổi, mới rõ là tới truyền lời của binh khí.

Bạch Long Vương và Yểu Trường Thiên đều ôm cánh tay nhìn tổ Tương Du —— nhìn xem, binh khí hai ngươi khí đều có thành kiến với hai ngươi.

"Chúng nó nói cái gì?" Thiên Tôn và Ân Hậu đều thật tò mò.

"Tiểu Hồng và Sơn Sơn nói 'Hai ngươi ngủ đi, một ngày muốn đánh mã điếu bao nhiêu, đổ thần a hai ngươi, có phiền hay không, bài thúi như vậy còn yêu đánh như vậy, người lại nghiện ăn lớn..."

Tiểu Tứ Tử càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng trốn đến phía sau tháp mây, "Tiểu Hồng và Sơn Sơn nói không phải là ta!"

Thiên Tôn và Ân Hậu liếc mắt nhìn binh khí, luôn cảm thấy cái giọng nói này giống như Yêu Vương...

"Còn có nga..." Tiểu Tứ Tử bên kia vẫn chưa nói hết, tiếp tục nhỏ giọng nói, "Tiểu Hồng nói, Tiểu Bạch Mao cái gì cũng tốt, chính là mù đường a, có biện pháp gì cứu vớt một cái hay không? Ngươi để cho hắn lần sau trước khi đi đường hỏi người trước một chút, không nên nhanh như vậy..."

Tiểu Tứ Tử còn chưa nói hết, Lục Thiên Hàn "A" một tiếng, xoay người.

Thiên Tôn giận, cau mày nhìn Hồng Minh —— nói xong với ta tốt nhất?!

Yểu Trường Thiên và Bạch Long Vương lại nghe rất vui vẻ, thúc giục Tiểu Tứ Tử tiếp tục nói.

Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn nhìn Ân Hậu, tiếp tục nhỏ giọng nói, "Sơn Sơn nói, ngươi... Ngươi một..."

Ân Hậu một nghiêng đầu, "Ta cái gì?"

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nghẹn ra một câu, "Ngươi một tên béo nhỏ..."

Lục Thiên Hàn, "Khụ khụ khụ..." vài tiếng, nụ cười trên mặt nhịn cũng không nhịn được.

Mấy người khác cũng che miệng nhìn Ân Hậu.

Tiểu Tứ Tử cũng không vui, lẩm bẩm, "Sơn Sơn ngươi làm sao không tốt như vậy, khi còn bé béo không có nghĩa là vẫn luôn béo!"

Ân Hậu xoa ấn đường, để cho Tiểu Tứ Tử nói điểm chính.

"Sơn Sơn nói, ngươi một... Để cho ngươi không nên đi theo bạch mao kia chạy, ngươi không biết hắn là mù đường sao? Nói chung, hắn để cho ngươi đừng đi chỗ nào ngươi thì nghe hắn, hắn để cho ngươi đi đâu vậy ngươi nghìn vạn lần không thể nghe hắn!"

Ân Hậu sau khi nghe xong, ôm cánh tay suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này còn có chút đạo lý.

Phòng trong truyền đến một câu nói của Ngân Yêu Vương, "Ừm, nghe người ta khuyên ăn cơm no!"

Thiên Tôn còn lại là khó chịu, nheo mắt trừng Ân Hậu, dựa vào cái gì đao của ta mắng ta kiếm của ngươi vẫn là mắng ta a?

Mấy người khác đều nhìn hắn —— người nào mắng ngươi? Không phải là nhắc đến chút ít đề nghị nho nhỏ sao.

Thiên Tôn liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bĩu môi, "Ta chính là truyền lời, không phải là ta nói..."

"Còn có không?" Thiên Tôn hỏi.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, nói Tiểu Hồng và Sơn Sơn truyền xong, chỉ còn lại Thanh Thanh.

Thiên Tôn có chút nghi hoặc mà nhìn Thanh Trủng Lân bên hông, đao này vừa yêu lại điên, nếu không phải là Hồng Minh đè ép mỗi ngày thì sẽ nổ tung, chẳng lẽ nó cũng có thành kiến?

"Thanh Trủng Lân nói cái gì nha?" Mấy ông lão đều tò mò hỏi, ngay cả Lục Thiên Hàn đều mở ra một con mắt, nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử "Khụ khụ" hắng giọng một cái, sau đó vươn hai cái tay nhỏ bé, học dáng vẻ vuốt rồng giơ giơ, "Thanh Thanh nói, 'Ngao ~~ ngao ô ngao ~ ngao ngao ngao!"

Tiểu Tứ Tử từ phía sau tháp mây chạy đến, "Thì bộ dáng này."

Mấy lão gia tử hai mặt nhìn nhau —— ngao?

Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, "Còn gì nữa không, ta đi ngủ nha ~ "

Truyền xong lời, đoàn tử cuối cùng có thể đi trở về mà ngủ.

Lưu lại mấy ông lão tụ ở bên cạnh bàn cân nhắc, "Ngao... Ngao ngao? Có ý gì?"

Mấy ông lão không có thể lĩnh hội với ý tứ muốn nhắn nhủ của Thanh Trủng Lân, thế nhưng nghe ngữ điệu này, tình cảm bày tỏ là đúng chỗ, cảm giác đối với tổ Tương Du có rất nhiều bất mãn a!

Ân Hậu không giải thích được —— đao của lão quỷ kia đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

Thiên Tôn còn lại là tức giận —— hoá ra đao của bản tọa đều là cốt đao ẩn dấu, phản từ trong xương!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro