CHƯƠNG 647: KHẮC TINH
CHƯƠNG 647: KHẮC TINH
EDITOR: ROSALINE
BETA: KEN
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy ra khỏi sân bóng hướng đến Bách Điểu Viên.
Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng Triển Chiêu rất gấp gáp nên an ủi hắn, "Không sao đâu, Tắc Tiếu cũng không ở Bách Điểu Viên, những người khác đều ở sân bóng, thật sự có người giả trang hắn đi vào, hẳn là không tạo được tổn thất gì."
Triển Chiêu lắc đầu mạnh một cái, "Ta không phải đang lo lắng hắn tạo thành tổn thất gì cho Bách Điểu Viên, ta sợ hắn mất mạng..."
Bách Điểu Viên cách đây cũng không xa, đang nói chuyện, hai người đều nhìn thấy cửa chính...
Vừa vặn có bóng người lóe lên, vào Bách Điểu Viên, nhìn bóng lưng cùng trang phục thì đúng là rất giống Tắc Tiếu.
"Là người kia!" Triển Chiêu đang muốn chạy đến, Ngũ Gia liền kéo hắn, "Này, đừng nóng vội, nhìn xem hắn tìm thứ gì rồi hãy nói."
Hai người cùng tới cửa, vừa bước vào Bách Điểu Viên, bỗng nhiên... Cảm thấy bầu không khí giống như có chút quái dị.
Thường ngày đi vào, trong Bách Điểu Viên líu ríu rất náo nhiệt, cho dù là buổi tối, cũng sẽ có tiếng chim hót cục cục.
Nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến thần kỳ.
Nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chim chóc cũng không phải là ra ngoài chơi không ở nhà, lúc này chúng đều tụ tập trên đầu cành cây, cúi đầu, ánh mắt tập thể cùng hướng về một phương hướng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào rừng cây, các chim chóc soạt một cái quay đầu lại, liếc mắt nhìn bọn họ, lại soạt một cái quay trở lại, tiếp tục nhìn về hướng ban nãy.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, vừa đi vào trong vừa quan sát các chim chóc trên ngọn cây, tràng diện này không hiểu sao có chút quỷ dị.
Triển Chiêu không biết có phải do bản năng nào đó của "Con mèo" hay không, luôn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Hai người đi trên đường nhỏ trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện trên mặt đất có một cái bóng mờ to lớn, ban đầu còn tưởng là Yêu Yêu bay tới, nhưng cảm thấy hình như hình thái không đúng lắm, nên ngẩng đầu nhìn.
Vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình, trên bầu trời xanh lam tụ tập số lớn đàn chim, những con chim này đang tạo thành hình thù kỳ quái bay tới bay lui, thường thường còn biến đổi đội hình, giống như là đang tổ chức ký hiệu gì đó.
Hơn nữa bầy chim này còn càng tụ càng nhiều, lặng yên không một tiếng động quanh quẩn trên không trung.
Đi qua đường nhỏ, đi tới phụ cận hồ nước ở giữa Bách Điểu Viên.
Bên hồ có một cây đại thụ, dưới cây lớn là nhà của Tắc Tiếu.
Ở ngoài cửa căn nhà, đàn chó trong Bách Điểu Viên cũng tụ tập, trong đó không có chó nhỏ, đều là chó lớn, tầng tầng lớp lớp ngồi trước cửa nhà, sâu kín mà nhìn chằm chằm căn nhà.
Lúc này, đoán chừng là nghe được tiếng bước chân đi tới của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bầy chó cũng "soạt" một tiếng quay đầu lại.
Triển Chiêu có chút miêu tính, bản năng mà nhảy một cái, đến phía sau Ngũ Gia trốn, ló đầu nhìn, còn rất lo lắng, "Ngươi đoán người nọ còn sống không, đừng nói là bị ăn rồi a."
"Trên mặt đất không máu." Ngũ Gia còn tương đối tỉnh táo.
Triển Chiêu vỗ ngực một cái —— vậy còn tốt.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy vô luận thuật dịch dung có tốt, cũng không thể lừa gạt bầy chim cùng đàn chó, thế nhưng chim cùng chó chưa từng tập kích người vào cửa, ngược lại hành vi kỳ quái, không lẽ là người quen giả trang?
Đúng lúc này, trong nhà có người đi ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn... Thật sự là Tắc Tiếu.
Chỉ có điều... Muốn ngụy trang một người, cũng không phải chỉ cần bề ngoài cùng y phục giống nhau là được, mà khí chất cử chỉ dáng vẻ đều rất quan trọng.
Người Bình thường biết đâu còn có thể giả thành, nhưng Tắc Tiếu thuộc về chủng loại đặc biệt, lớn lên giữa bầy sói, hắn cũng là con sói hung bạo nhất, mặc dù thường ngày luôn đội quạ đen, nhìn dáng vẻ rất vô hại, nhưng đó là đối với người nhà...
Lại nói tiếp...
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều theo bản năng nhìn lên trên, Dạ Minh đâu?
Hai người vừa nhìn lên liền khiếp sợ, chỉ thấy trên cành cây ở bốn phía, đàn quạ đen đông nghịt vây quanh, ngay cả trên nóc nhà cũng có.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không hiểu vì sao có cảm giác bầy chim cùng đàn chó hình như đang rất hung dữ...
Lúc này, truyền đến tiếng "Phác lạp lạp".
Triển Chiêu cảm giác trên vai hơi nặng, quay đầu nhìn lại, một con quạ đen lớn rơi trên vai hắn.
Bạch Ngọc Đường quan sát một chút, đoán chừng là Dạ Minh... Tuy rằng trời tối đen như mực, thế nhưng con này có một dòng khí vương giả vô hình.
Ngũ Gia cũng không biết chính mình làm sao mà từ trên người một con quạ đen nhìn ra khí phách, chỉ có điều Miêu Nhi nhà hắn đã không dám di chuyển.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Dạ Minh đứng trên bả vai mình.
Dạ Minh quang quác hai tiếng, tựa hồ là đang cùng hai người bọn họ giao lưu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, này ai nghe hiểu được a?
Hai người đều nhìn vị Tắc Tiếu giả trên bậc thang... Vị này cũng đang trong trạng thái không dám di chuyển, bởi vì dưới bậc thang đã bị đàn chó vây không có đường ra.
Nhắc tới cũng kỳ quái, đám chó này là Trâu Lương mang ra từ quân doanh, thường ngày Lâm Dạ Hỏa luôn mang theo chúng chạy tới chạy lui, lúc đi theo Hỏa Phượng con nào cũng lộ ra vẻ đáng yêu. Hôm nay thấy, bọn chúng lại nhìn như sói, đều cong lưng cúi thấp đầu, âm trầm mà nhìn chằm chằm Tắc Tiếu giả đứng trên bậc thang, giống như hắn dám nhúc nhích sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Trên trời dưới đất hai tầng vây quanh, cao thủ ra sao cũng đều chịu không nổi, huống chi là Tắc Tiếu giả, cảm giác nội lực cũng không cao.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Ma Vương Nhãn của Triển Chiêu xuất hiện trên bầu trời, đoán chừng là muốn nhìn đối phương muốn làm cái gì.
Nhưng kỳ quái là...
Ma Vương Nhãn vẫn chưa hoàn toàn mở ra, đột nhiên lại biến mất...
Triển Chiêu chớp chớp mắt, nghiêng đầu... Ồ?
Bạch Ngọc Đường cùng Dạ Minh đều nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải một chút, nhắm mắt lại rồi mở ra, sau khi lặp lại vài cái, vẻ mặt nghi hoặc mà hỏi, "Ma Vương Nhãn của ta đâu?"
Bạch Ngọc Đường cùng Dạ Minh liếc mắt nhìn nhau —— cái gì? Ma Vương Nhãn của ngươi... Không thấy đâu?
Lúc này, Tắc Tiếu giả kia đột nhiên nhảy xuống bậc thang, nhanh chân muốn chạy, nhưng trên bầu trời "Phần phật" một cái, một đám chim hướng xuống bao vây hắn.
Tiếp theo là đàn chó cũng bắt đầu gầm lên, chỉ có điều đàn chó chỉ là sủa, ngược lại không xông lên cắn xé, bầy chim cũng chỉ ngăn cản hắn chạy trốn.
Bạch Ngọc Đường không quản Tắc Tiếu giả đang bị dọa sợ đến gào thảm, tiến tới nhìn Triển Chiêu đang dụi mắt, "Làm sao vậy? Mắt không thoải mái?"
"Không phải... Mắt không sao." Triển Chiêu lắc đầu, có chút không hiểu nhìn bầu trời, "Ma Vương Nhãn đột nhiên không mở ra được!"
Bạch Ngọc Đường buồn bực, sao đột nhiên Ma Vương Nhãn không mở ra được...
"Là màu đen hay là màu trắng."
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu còn có Dạ Minh đều quay đầu lại, Ân Hậu đang đứng phía sau.
Thiên Tôn vừa chạy vừa vẫy tay với bầy chim cùng đàn chó, "Chờ chút chờ chút, lưu người sống!"
Dạ Minh vẫy cánh bay đi, rơi xuống đầu vai Thiên Tôn, hướng về phía bầy chim "Quang quác quác" mà kêu vài tiếng.
Rất nhanh, bầy chim đều bay đi, đàn chó cũng lui ra.
Lại nhìn... Người nằm trên mặt đất, trang phục cùng đạo cụ của người kia dùng để ngụy trang đều bị mổ nát, vết thương trên người chồng chất, chỉ có điều đa số là trầy da.
Thiên Tôn đi tới, xách người nọ lên, xem người nô thành cái khăn mà vẫy vài cái, lạch cạch một tiếng, có một tảng đá như đá cuội màu vàng kim trong suốt rớt xuống.
Thiên Tôn tiện tay vứt người nọ xuống cạnh đàn chó, để bầy chó coi chừng đừng cho hắn chạy, chính mình thì nhặt tảng đá kia lên rồi trở về.
Mà bên này, Ân Hậu hỏi Triển Chiêu màu đen hay là màu trắng.
Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn ngoại công nhà mình, "Màu trắng! Một mảnh trắng xóa nga!"
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu gật đầu với hai người, ra hiệu biết rồi, đừng có gấp.
Lúc này, Thiên Tôn đi về giao tảng đá cho cho Ân Hậu, "Hoàn hảo hoàn hảo, nguyên một khối."
Ân Hậu nhận lấy tảng đá nhìn nhìn, nhíu mày, "Chỗ nào lấy được..."
Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua Tắc Tiếu giả bị đàn chó bao vây kia. "Hẳn chỉ là tên lâu la." Thiên Tôn nói.
Ân Hậu thở dài, giao tảng đá cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu nắm tảng đá cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngược lại còn rất đẹp mắt, giống như hổ phách, còn rất nặng, không lẽ là khối thủy tinh?
"Sư phụ, đây là cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn.
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái với hắn, "Khắc tinh của Ma Vương Nhãn."
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, bên kia Triển Chiêu còn kinh ngạc hơn, "Khắc tinh?! Còn có khắc tinh?"
"Màu trắng hẳn là so với màu đen tốt hơn một chút." Ân Hậu đưa tay chọt chọt trán Triển Chiêu, "Cũng bởi vì ngươi lúc đầu học nghệ không tinh, cho nên phản phệ không nặng lắm!"
Thiên Tôn nhỏ giọng giải thích cho Bạch Ngọc Đường, "Tảng đá này gọi là đá ma nhãn, là năm đó Già Lan Chú làm ra để chuyên môn khắc Ma Vương Nhãn của lão quỷ, có tảng đá này nội lực của Ma Vương Nhãn sẽ bị phản phệ, lão quỷ năm đó hai mắt bị bôi đen chừng mấy ngày."
"Thật hay giả?" Triển Chiêu có chút không dám tin tưởng, một tảng đá vậy mà có thể kiềm chế Ma Vương Nhãn? Nguyên lý như nào a?
Bạch Ngọc Đường đưa tay ra với Triển Chiêu muốn tảng đá, hắn cầm quan sát trong chốc lát, nhíu mày, nhìn tựa như khối thủy tinh vàng bình thường, tại sao có thể có uy lực lớn như thế. "Vậy hiện thực vẫn nhìn thấy đúng không?" Bạch Ngọc Đường nâng cằm Triển Chiêu nhìn vào mắt hắn.
Mắt Triển Chiêu nhìn một chút vấn đề cũng không có, vẫn vừa lớn vừa sáng, trong veo có thần.
"Chỉ là Ma Vương Nhãn nhìn thấy một mảnh trắng xóa!" Triển Chiêu đưa tay chỉ bầu trời —— lần này đừng nói một đôi, một con cũng không có!
"Vậy phải làm sao?" Hai người đều hỏi Ân Hậu, "Ngoại công, ngươi lúc ấy nhìn thấy màu đen sao?"
Ân Hậu gật đầu, cười cười đưa tay chỉ tảng đá, "Đám người này, đoán chừng thật sự tìm được bảo khố mà Già Lan giấu năm đó, tìm thấy một đống đồ ngổn ngang... Thảo nào lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Triển Chiêu vẫn có chút không tiếp thu được, chỉ tảng đá hỏi ngoại công nhà mình, "Cho nên chỉ cần có tảng đá này Ma Vương Nhãn sẽ không thể dùng sao?"
"Có thể chứ, khắc phục là được." Ân Hậu vừa nói, vừa đưa tay chỉ bầu trời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng ngẩng đầu, thì thấy Ma Vương Nhãn của Ân Hậu mở ra.
Triển Chiêu vội hỏi, "Phải làm sao khắc phục?"
"Ừm..." Ân Hậu ôm cánh tay nhìn nhìn Triển Chiêu, "Này phải tự nghĩ biện pháp..."
Mắt Triển Chiêu nheo lại —— ngoại công, ta phát hiện ngươi gần đây không còn cưng chiều ta nữa!
Ân Hậu xua tay, "Chính là dựa vào tự nghĩ biện pháp... Năm đó Già Lan làm đá ma nhãn khắp núi, về sau ta cũng không biết làm sao thì khắc phục được... Tảng đá này, bản thân chỉ là tinh thạch bình thường mà thôi."
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy đây chỉ là tinh thạch bình thường.
"Thế nhưng Già Lan không biết dùng nước thuốc gì ngâm hay đi đâu tìm yêu tăng khai quang, nói chung..." Ân Hậu chỉ chỉ tảng đá, lại chỉ chỉ Triển Chiêu, "Tảng đá kia ngươi mang bên người, tìm cách làm sao có thể khắc phục nó, dù sao... Sau khi khắc phục, năng lực của Ma Vương Nhãn sẽ tăng lên."
"Phải không?" Triển Chiêu nâng tảng đá lên nghiên cứu, "Vậy nếu ta tìm một khe suối chôn nó, thì Ma Vương Nhãn có phải sẽ khôi phục hay không? Tảng đá này hẳn cũng không nhiều lắm đâu?"
Ân Hậu cạn lời mà đưa tay nhéo lỗ tai ngoại tôn, "Ngươi ngược lại muốn đi đường tắt sao, có chém nát cũng vô dụng... Bị ảnh hưởng một lần đã không nhạy, ngươi nếu lần này khắc phục không được, vậy sau này Ma Vương Nhãn cũng không còn."
Triển Chiêu há to miệng, tảng đá gì mà vô lý như vậy? Là khối Nữ Oa dùng để vá trời sao?!
Thiên Tôn nhỏ giọng nói với đồ đệ, "Lão quỷ năm đó chém khối đá, ngay cả đỉnh núi đều chém nát, tức giận đến trực tiếp giơ chân, còn phải để cho Vô Sa bỏ vào trại quân đội của Già Lan hỏa thiêu."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút ngoài ý muốn nhìn Ân Hậu —— ái chà, thì ra ngươi cũng có một mặt này.
Ân Hậu "Chậc" một tiếng, nhìn Thiên Tôn, ít nói có được hay không, xoay người nói phải đi về xem đá cầu.
Triển Chiêu làm sao có thể thả hắn đi, kéo cánh tay khoác lại, "Ngoại công! Có phải có bí quyết gì hay không?"
Ân Hậu kiên quyết lắc đầu, "Tự nghĩ biện pháp! Chớ có lười biếng!"
Triển Chiêu ôm cánh tay hắn không buông, hai ông cháu lôi lôi kéo kéo đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường đi kéo Tắc Tiếu giả kia qua đây... Tuy rằng vết thương đầy người, nhưng vết thương không nặng, bầy chim cùng chó cũng chỉ hù dọa hắn, ngược lại đem đầu Tắc Tiếu giả mổ đến hư.
Người này nhìn tuổi cũng không lớn, Bạch Ngọc Đường không hiểu sao cảm thấy có chút quen mắt, hình như từng thấy ở nơi nào...
"Ngươi không phải là lực công ở bến tàu sao?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới cái gì, trước đó hắn cùng Triển Chiêu đến bến tàu hỏi một đám lực công để tìm Lưu Mặt Rỗ, trong đó có hắn. Thảo nào chim cùng chó đều giống như nhận thức hắn, Bách Điểu Viên cần vận chuyển số lớn thức ăn chim cùng chó, đều là từ bến tàu vận chuyển tới, mấy lực công đại khái đều thường tới.
Vẻ mặt tiểu ca kia như đưa đám, nói hắn bị ma quỷ ám ảnh, thu tiền của người khác, cải trang giả dạng tới Bách Điểu Viên trộm đồ... Cổ chủ kia nói với hắn, Bách Điểu Viên không có ai, hắn cũng không nghĩ đến chó cùng chim sẽ tập kích hắn, thường ngày rõ ràng tốt vô cùng, còn bị Khai Phong phủ bắt tại trận, muốn chết.
"Là ai mướn ngươi?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Muốn ngươi trộm cái gì?"
"Thì tảng đá kia a..." Lực công ủy ủy khuất khuất lầm bầm, "Là một ông lão muốn ta trộm, nhìn rất hào phóng, giống như là quản gia của đại hộ nào đó."
Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn đều hỏi, "Tảng đá kia, không phải là ngươi mang đến, là ngươi ban nãy ở trong phòng cầm ra sao?"
Tiểu ca gật đầu, "Đúng vậy, trong phòng có không ít tảng đá, ta tiện tay lấy một khối nhỏ..."
Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, chạy vào trong phòng của Tắc Tiếu, đẩy cửa ra nhìn, quả nhiên, trên bàn trong hộc tủ đặt không ít tinh thạch hình thù kỳ quái.
"Ồ!" Thiên Tôn ngược lại nhớ tới cái gì, "Tắc Tiếu hình như rất thích thu thập tinh thạch, trước đó ta còn thấy Trâu Lương mua một khối thủy tinh tím thật lớn cho hắn..."
Nói, lão gia tử chỉ chỉ thủy tinh tím trên cái giá bên giường một cái, đúng là rất lớn, sáng long lanh.
"Những thứ này..." Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn, "Đều là khắc tinh của Miêu Nhi?"
Thiên Tôn khoát tay, "Sao có thể a, hắn trước đó cũng không phải không ở chỗ này dùng qua Ma Vương Nhãn, không phải đều thật tốt sao..."
Nói xong, hai người cũng đều cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm —— đúng vậy, những viên đá này ở đây rất lâu, Triển Chiêu trước đó rõ ràng không bị ảnh hưởng a, sao đột nhiên lại thành khắc tinh?
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro