Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 630: CÀNG ĐI CÀNG TRẬT

CHƯƠNG 630: CÀNG ĐI CÀNG TRẬT

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Bên trong sân bóng, "màn kịch" làm cho người ta chờ mong hơn so với trận bóng đặc sắc đã bắt đầu diễn.

Thiên Tôn gặp được hoa đào nát trăm năm trước, dĩ nhiên, Thiên Tôn cũng không biết đối diện là hoa đào, chỉ cảm thấy kẻ ngu từ đâu tới, làm sao đáng ghét như thế! Người này trước đây hình như còn từng mắng hắn thì phải, hận cũ thù mới đều đến cùng một chỗ, chỉ là lúc này không thể ảnh hưởng trận đấu nên chỉ có thể nhịn, lão gia tử cũng bắt đầu tính toán đợi một chút lấy cái bao bố trùm lên đầu tên đối diện, kéo vào trong rừng đánh một trận thật đau.

Ân Hậu cũng rất tò mò, thằng nhóc đối diện kia vậy mà là Già Lan Da bào đệ* của Già Lan Chú.

*bào đệ: em ruột

Gia tộc Già Lan quy mô khổng lồ, năm đó tuy rằng Bắc man thua trận, Già Lan Chú chết, nhưng rất nhiều binh mã đều biến mất, các vị tướng lĩnh hoặc là chết đi hoặc là chạy trốn, còn sống sót hẳn là không ít.

Liên tưởng đến tính chất của Thanh Vu đường, đừng nói, còn thật đúng... Già Lan Da kia năm đó sáng lập Thanh Vu đường, đã nhiều năm như vậy mới trở về vùng Trung Nguyên, không phải là tới thay anh cả báo thù chứ?

Ân Hậu nhớ rõ người này trước đó có chút ý kiến với Thiên Tôn, cũng không biết là làm sao đắc tội hắn, dù sao thấy Thiên Tôn cũng chưa từng nói lời hay ý đẹp, còn viết thư tới mắng chửi lão quỷ. Trong ấn tượng, hắn ngược lại còn rất khách khí với mình.

Đang nghĩ ngợi, thì thấy Già Lan Da đột nhiên chắp tay với hắn, đặc biệt lễ phép nói một câu, "Ồ, Ân Hậu đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ."

Ân Hậu chớp chớp mắt, những người khác cũng đều nhìn qua đây.

Lão gia tử còn rất lúng túng, nhưng đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nên cũng gật đầu với hắn.

Thiên Tôn quay đầu lại, căm tức nhìn Ân Hậu —— đây sẽ không lại là hoa đào nát của ngươi chứ? Ngươi nhìn ngươi một chút đi! Trêu chọc nhiều cô nương tốt còn chưa tính, sao lại còn trêu kẻ ngu?!

Ân Hậu nghi hoặc mà nhìn Già Lan Da chào hỏi xong tiếp tục nheo mắt với Thiên Tôn, cũng là không hiểu ra sao.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy thái độ của Già Lan Da đối với Ân Hậu cùng sư phụ hắn tương phản rất lớn, chẳng lẽ là xem sư phụ hắn là tình địch?

Phía sau, Lục Thiên Hàn không hiểu nhìn Yểu Trường Thiên cùng Bạch Quỷ Vương —— hai ngươi hóng hớt có đúng hay không? Tiểu tử này làm sao lại "lễ phép" với tình địch như thế?

Bạch Long Vương thở dài —— người nhà Già Lan không phải là am hiểu nhất suy một ra ba sao, nếu phải dùng thái độ ác liệt đối đãi với người mình yêu thích, thì đối đãi người mình chán ghét đương nhiên phải vui tính...

Lục Thiên Hàn cũng bối rối, Già Lan Chú trong trí nhớ hắn khôn khéo xảo quyệt, đệ đệ này là có chuyện gì xảy ra? Nói là nhặt được, vì sao lớn lên còn giống như vậy?

Yểu Trường Thiên ôm tay, cảm thấy cũng có thể hiểu, mấy em trai nhà Già Lan đều rất nghe lời Già Lan Chú, ai bảo Già Lan Chú không có chuyện gì thì khen Hạ Vãn Phong người thông minh đệ nhất thiên hạ chứ, bọn đệ đệ tưởng thật thôi.

Bạch Long Vương ôm cánh tay gật đầu, Hạ Vãn Phong có bản lĩnh đầu độc lòng người như vậy, không tin thì nhìn Hạ Nhất Hàng một cái đi! Người lớn lên như thế không phải là cái loại rất đẹp trai hoặc là rất xấu, cũng rất bình thường, nhìn cũng đặc biệt vui tính, không có tính xâm lược gì cả, giống như một đại ca ca bình thường, lời nói ra lại có đạo lý lại êm tai, có vẻ như là vì tốt cho ngươi, kỳ thực đều là đang bẫy ngươi!

Hơn nữa...

Bạch Long Vương cùng Yểu Trường Thiên đều để Lục Thiên Hàn trông chừng Thiên Tôn, thường dùng lời ngon tiếng ngọt kể chuyện cho hắn nghe, hắn đều không phản ứng, ngươi mắng hắn, hắn ngược lại sẽ khó chịu còn liếc mắt nhìn ngươi hơn.

Lục lão gia tử cảm thấy không hiểu sao vẫn có chút đạo lý, vậy nếu theo suy luận yêu thích thì không muốn hoà nhã để suy luận...

Lục Thiên Hàn ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lúc này, Thiên Tôn nhìn Ân Hậu xong, quay đầu lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Già Lan Da đối diện.

Già Lan thế nhưng vui vẻ cực kỳ —— Tiểu Du trừng ta! Tiểu Du có phải cũng rất thích ta hay không?!

Vì vậy, Già Lan gia tăng lực độ nheo mắt nhìn Thiên Tôn, con mắt kia liếc đến độ Ngũ Gia cũng muốn đánh hắn —— người này có cái tật xấu gì đây?!

Lực chú ý của Lục Thiên Hàn lại bị Da Luật Vũ Diễm bên cạnh Già Lan Da hấp dẫn, phải nói nếu Già Lan dùng sai phương pháp bày tỏ tình yêu, vậy biểu tình của vị hoàng tử Liêu quốc này nhìn Lâm Dạ Hỏa vì sao cũng là cùng kiểu.

"Chẳng lẽ..." Lục Thiên Hàn nhìn Yểu Trường Thiên cùng Bạch Long Vương —— đồ đệ hắn thầm mến Tiểu Lâm Tử?

Bạch Long Vương suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý! Liền đẩy Yểu Trường Thiên —— nhanh đi gọi Vô Sa tới nhìn, đặc sắc như thế! Bỏ lỡ hòa thượng béo sẽ ồn ào.

Yểu Trường Thiên ôm cánh tay "hừ" một tiếng —— hai ngươi chỉ biết để cho ta làm chân chạy vặt, ta mới không đi ta cũng phải ở lại nhìn!

Chỉ có điều...

Bạch Quỷ Vương đột nhiên búng ngón tay.

Bên cạnh rơi xuống hai ảnh vệ.

Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn liếc mắt nhìn nhau.

Bạch Quỷ Vương rất đắc ý, ảnh vệ phụ trách trông nom Tiểu Tứ Tử có thể mượn dùng một chút.

Hai ảnh vệ tới gần đến bên cạnh lão gia tử, Yểu Trường Thiên để cho bọn họ một người đi Nam An tự tìm Vô Sa, một người tìm Trâu Lương.

Nhóm ảnh vệ cũng không biết tình huống gì, chỉ có điều lão gia tử bảo gọi người, hai người bọn họ liền đi gọi, dù sao cũng không phiền phức.

...

Mà lúc này, Trâu Lương đang ở chỗ "địa điểm cũ" của Lão thái úy tỉ mỉ tìm kiếm.

Quân hoàng thành một đường quét sạch bụi trên mặt đất, một đường tỉ mỉ tìm kiếm, cuối cùng, có mấy người lính phát hiện một cánh cửa ngầm.

Mở cửa, trong lòng đất xuất hiện bậc thang.

Đường hầm này thoạt nhìn rất mới, cảm giác giống như là gần đây mới đào ra.

Hầm của phủ Lão thái úy đã bị phong kín hoàn toàn, hơn nữa trước đây khi hoàng thành đổi mới, phần lớn đường hầm đều bị chặn... Trăm triệu lần không nghĩ đến còn có đào mới.

Tả tướng quân trực tiếp lắc đầu, những người này đều là cầm tinh con tê tê sao? Sao lại thích đào đường hầm như vậy.

Nâng cây đuốc, Trâu Lương mang mấy người lính xuống phía dưới, theo đường hầm đi về phía trước.

Loại đường hầm này bọn họ đều tương đối quen thuộc, thuộc về kiểu thông đạo vội vội vàng vàng đào trong lòng đất, ngoại trừ bí mật liên lạc ra, cơ bản không có cách dùng khác.

Đi trong chốc lát, Trâu Lương nhìn thấy phía trước xuất hiện ánh lửa di động còn có tiếng bước chân, hình như cũng có người tới, động tĩnh kia còn có chút quen thuộc.

Hai bên ở trong tối gặp nhau, đối diện đi tới là Hỏa Kỳ Lân cũng nâng cây đuốc mang binh sĩ giống vậy.

Hai người đụng mặt mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Âu Dương nghiêng đầu, "Cừ thật!"

Trâu Lương ban nãy nhìn thấy hắn cùng Long Kiều Quảng đi phủ Thái phó, nói cách khác.

"Trong lòng đất phủ Thái úy cùng phủ Thái phó có đường hầm?" Trâu Lương nhíu mày.

Âu Dương nói đường hầm này nhìn mới đào không bao lâu, có thể Thái phó cùng Thái úy cũng không có quan hệ gì, chỉ có điều không chừng có chút quan hệ cùng những cơ quan vận chuyển kia.

Trâu Lương cảm thấy cái này cũng có thể nói xuôi được, tuy rằng chợ Thăng Quan đều là nhà trống, giấu mấy cơ quan cỡ lớn không dễ bị phát hiện, nhưng muốn vận chuyển vào sẽ rất dễ phát hiện.

Cho dù dùng xe ngựa kéo, một đội nhân mã tiến vào con phố nơi đều là nhà hoang, ngược lại sẽ khiến cho người ta hoài nghi.

Nhưng nếu như đồ là trước tiên ngụy trang thành hàng hóa đưa đi phủ Thái phó, cũng rất dễ dàng lừa gạt qua... Loại đại phủ nha này mỗi ngày người ăn ngựa đút chi tiêu rất lớn, số lượng xe ngựa ra vào cũng nhiều. Đồ trước tiên vận chuyển vào phủ Thái phó, lại thông qua đường hầm, vận chuyển tới nhà hoang bên này, thì có vẻ hợp tình hợp lý.

"Cho nên là Thái phó cùng Nguyệt Nga phường cấu kết, chế tạo nữ quỷ cùng cương thi tiên hoàng?" Trâu Lương cảm thấy có chút không hiểu, lão đầu đã chừng trăm tuổi, mưu đồ gì nữa chứ? Thật vất vả có thể được chết già, phút cuối cùng còn mưu phản?

Âu Dương nở nụ cười, nghiêng đầu ra hiệu Trâu Lương đuổi theo, "Kiều Quảng còn phát hiện vài thứ khác, đủ để lão đầu kia uống một bình."

Trâu Lương đi theo Âu Dương qua đường hầm, quả nhiên là phòng sách của Thái phó.

Long Kiều Quảng đang ở bên cạnh bàn đọc thư tín, thấy hai người đi ra tới, thì vẫy tay.

Quảng gia ở trong phòng sách phủ Thái phó tìm được một ít thư tín, đưa cho hai người.

Trâu Lương nhận lấy nhìn, liền cau mày —— vậy mà là số lượng lớn thư tín thông đồng với ngoại quốc, nội dung bức thư đều là mưu đồ bí mật làm sao chế tạo hỗn loạn hoàng thành, thậm chí có kế hoạch ám sát Hoàng thượng. Trên những bức thư này, ngoại trừ hoa văn của Nguyệt Nga phường, còn có một con dấu có vẻ xa lạ, nhưng Trâu Lương bọn họ đều từng gặp.

"Đây là con dấu của Thanh Vu đường sao?" Trâu Lương dựa vào con dấu mặt quỷ màu xanh trên phong thư.

Âu Dương cùng Long Kiều Quảng đều gật đầu.

Lực ảnh hưởng của Thanh Vu đường cùng Vạn Tông môn đối với triều đình Liêu quốc cùng Tây Hạ rất lớn, mặc dù là môn phái giang hồ, nhưng thường xuyên xuất hiện trong chính sự quan trọng của hai nước, đặc biệt là một vài hoạt động âm thầm. Thân là tướng lĩnh của Hắc Phong thành, ba người đối với hai nhà này đều khá hiểu...

Âu Dương lắc lắc mấy bức thư đó, "Trùng hợp như vậy, đương gia mới của Thanh Vu đường đang ở Khai Phong phủ."

Trâu Lương cũng nhớ rõ ngày hôm qua Hỏa Phượng vẫn luôn lải nhải, nói Da Luật Thanh Vu đường kia ngu xuẩn gì gì đó, còn nói Lương Thần Mỹ Cảnh ngày hôm nay tuyệt đối không thể thua... Giống như là có thù oán riêng gì đó.

Long Kiều Quảng hỏi hai người thấy thế nào.

"Thoạt nhìn là chứng cứ vô cùng xác thực." Âu Dương chậc chậc hai tiếng, "Chỉ có điều, có phải hơi quá rõ ràng hay không?"

Trâu Lương cũng cảm thấy vậy, "Loại thư tín có nội dung như thế này, tiện tay bỏ vào, phía trên còn đóng dấu ấn như thế, là sợ người ta không biết bọn họ đang mưu đồ bí mật tạo phản sao?"

Bên này đang cảm thấy kỳ lạ, thì ảnh vệ chạy tới, nói là muốn Trâu Lương đi sân bóng.

Trâu Lương hỏi xảy ra chuyện gì.

Nhóm ảnh vệ đương nhiên cũng không biết nhiều bên trong có nhiều khúc mắc như vậy, chỉ nhìn thấy người Thanh Vu đường trên sân bóng có vẻ như đối đầu với Thiên Tôn và Hỏa Phượng.

Trâu Lương nhíu mày, Long Kiều Quảng và Âu Dương đều để hắn đi nhìn một chút, đừng để lát nữa trúng mưu kế của người khác gây xích mích chia rẽ.

Trâu Lương sắp xếp việc trong tay xong, thì ra khỏi phủ Thái phó, đi đến sân bóng.

Nhắc tới cũng khéo, nửa đường gặp được Vô Sa đại sư.

"Ồ, Tiểu Trâu a." Đại sư vẫy tay với Trâu Lương.

Trâu Lương chạy tới hỏi đại sư đi đâu.

Vô Sa đại sư nói ảnh vệ tới gọi hắn đi sân bóng, Trâu Lương rất hoang mang, không chỉ kêu mình, mà còn gọi đại sư, không phải là xảy ra chuyện lớn gì chứ?

"Đại sư." Trâu Lương hiếu kỳ hỏi, "Hỏa Phượng Đường cùng Thanh Vu đường, có phải có đụng chạm gì hay không"?

Đại sư sờ cằm suy nghĩ một chút, "Ừm... Giữa hai môn phái ngược lại không có ân oán gì, chỉ có điều, đường chủ mới của Thanh Vu đường kia, vẫn luôn không hợp với Tiểu Lâm Tử nhà chúng ta."

Trâu Lương gật đầu, nghe giọng điệu con chim ngốc ngày hôm qua kia, đúng là dáng vẻ có ân oán, liền hỏi, "Vì chuyện gì mà kết thù kết oán?"

"Cái này thì thật sự không biết, Tiểu Lâm Tử nhà chúng ta cũng không hề chọc hắn, chỉ có điều tên Da Luật Yên hay là Da Luật Vũ kia, cứ nói chuyện rất không khách sáo, cố gắng lựa những thứ Tiểu Lâm Tử chúng ta không thích nghe để nói, không phải là mập thì là xấu."

Trâu Lương có chút kinh ngạc, lòng nói người nọ có lai lịch gì? Rất có dũng khí ha, đại gia ta cũng không dám nói như vậy... Vả lại, béo chỗ nào xấu chỗ nào? Đẹp biết bao nhiêu! Chẳng lẽ là một người mù?

"Bần tăng cảm thấy..." Vô Sa đại sư lắc đầu, "Không chừng là ghen tị Tiểu Lâm Tử nhà chúng ta lớn lên đẹp mắt!"

Trâu Lương gật đầu —— thì ra là như vậy...

...

Trong sân bóng là một đám rối ren, trong hoàng cung còn đỡ hơn chút.

Triển Chiêu thu hoạch khá phong phú, cùng lúc thông suốt Ma Vương Nhãn, hai mắt đều mở ra, vẫn rất thoải mái.

Về phương diện khác, bắt được Thái phó Thái Đức Nghĩa, mang về có thể thẩm vấn thật kỹ.

Chỉ có điều, đầu mối tra Nguyệt Nga phường lại không quá thuận lợi... Văn võ bá quan trong triều, chỉ có mấy vị lão thần biết chuyện liên quan đến Nguyệt Nga phường.

Chỉ có điều cũng đều là một vài việc tiên đế để cho bọn họ điều tra, ngay cả tiên đế cùng Nguyệt Nga phường có quan hệ gì, các lão thần cũng không nói tỉ mỉ. Người nào cũng đều không ngốc, loại chuyện này không thể nói trước mặt văn võ bá quan, chỉ có thể sau đó lặng lẽ bẩm báo cho Triệu Trinh.

Từ trên người những người khác, Triển Chiêu cũng không nhìn ra cái gì khác thường.

Triệu Trinh cảm thấy hôm nay cũng tạm ổn rồi, liền hạ lệnh tan triều, mang Nam Cung đi về trước.

Triệu Phổ và Triển Chiêu đi theo Bao đại nhân cùng ra khỏi hoàng cung, đại nhân ngồi xe ngựa, mang thái công về nha môn trước.

Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu trở về nha môn hay là đi phủ Thái phó nhìn một chút.

Triển Chiêu cảm thấy đi phủ Thái phó trước một chuyến đi...

Hai người vừa mới chuẩn bị đi, Giả Ảnh đột nhiên chạy tới.

Giả Ảnh nói ban nãy nhóm ảnh vệ ra sân bóng tìm người khắp nơi, hắn thì đi hỏi thăm, Bạch Quỷ Vương kêu đến xem náo nhiệt.

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều vươn tay —— là đều muốn xem trận đấu, đây không phải là không đi được sao, chuyện đứng đắn vẫn tương đối quan trọng hơn, phải có đạo đức nghề nghiệp.

Giả Ảnh hỏi hai thanh niên đầy hứa hẹn đột nhiên bùng nổ tham vọng này, "Cho nên hoa đào nát của Thiên Tôn tự nhận Ân Hậu là tình địch vốn là Già Lan Da, tam đệ đồng bào của vu vương phương Bắc Già Lan Chú, hai ngươi cũng không có hứng thú sao?"

Bước chân của Triển Chiêu cùng Triệu Phổ dừng lại, xoay người, không nói hai lời liền chạy về phía sân bóng, đạo đức nghề nghiệp gì gì đó, không tồn tại!

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro