
CHƯƠNG 606: CÀNG TRA CÀNG RA
CHƯƠNG 606: CÀNG TRA CÀNG RA
EDITOR: ROSALINE
BETA: KEN
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đem hộp trong lăng tiên hoàng lấy ra, đến Bách Điểu viên tìm Tắc Tiếu.
Hộp thần kỳ này, ban nãy ở trong nha môn, mọi người đều thử một vòng, người nào cũng không thể mở ra, ngay cả Bạch Ngọc Đường tinh thông cơ quan cũng không tìm được khóa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều nói hộp này có chút giống như hộp tử điệp thánh, để Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ tìm xem.
Nhưng Ngũ Gia đích xác là tìm không được khóa, ngay cả Yêu Vương cùng Tiểu Tứ Tử cũng không tìm được tí xíu kẽ hở, hai người cũng hoài nghi đây là một hộp phong kín không kẽ hở.
Cuối cùng mọi người cũng bất đắc dĩ, một quyển bản da dê trống không, một cái hộp không thể mở ra, đều để cho Trâu Lương cầm đi cho Tắc Tiếu nhìn một cái.
Trong Bách điểu viên ngày hôm nay thật náo nhiệt, Phương Tĩnh Tiếu cùng Lư Nguyệt Lam đều ở đây, có vẻ như là đến mùa các chim nhỏ ấp nở, trên cây các loại tiếng chim hót líu ríu chút chít.
Các chim lớn bay tới bay lui đút ăn cho bọn nhỏ ăn.
Phương Tĩnh Tiếu lấy một bồn cháo lớn không biết làm ra như thế nào, cầm muỗng nhỏ đang lần lượt đút chim nhỏ trong từng ổ.
Lư Nguyệt Lam thì chắp tay sau lưng quan sát một con chim lớn.
Con chim lớn này từ trước đến nay chưa thấy qua, cao cỡ một người, mặt cũng lớn như người vậy, miệng thì lớn như mặt vậy, hai chân thì nhỏ.
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương vừa vào cửa, cũng bị con chim này hấp dẫn, vây lại xem.
Tắc Tiếu hai tay cất trong tay áo, trên đỉnh đầu vẫn đội Dạ Minh, đang thêm củi vào bếp lò, có vẻ như đang nướng khoai lang, có mùi thơm lượn vòng trong Bách Điểu viên.
Trâu Lương đi qua vỗ vỗ ca hắn, nói với hắn sự việc trước đó bọn họ đi đào hoàng lăng, sau đó đưa cho hắn nhìn cái hộp kia cùng một quyển sách da dê.
Cái hộp được giữ nguyên hình dáng lúc lấy trong hoàng lăng ra, dùng tấm vải màu tím có hoa văn hình rồng bao lại.
Tắc Tiếu nhìn thoáng qua, vừa liếc thấy là nhìn chắm chằm, lấy lại gần mắt nhìn, cũng không xác định... Luôn cảm thấy giống nhưng lại không giống. Dù sao đoạn ký ức tuổi thơ của hắn tương đối không rõ, hơn nữa thời gian cũng quá lâu rồi.
Mở ra bao quần áo da, Tắc Tiếu nhìn nhìn hộp cùng sách, vẻ mặt nghi hoặc mà quay đầu lại.
Trâu Lương nhìn vào mắt hắn, đoán chừng hắn cũng không biết rõ.
Tắc Tiếu nhìn trong chốc lát rồi đưa lại cho Trâu Lương, Khai Phong phủ không phải có rất nhiều thần nhân sao, một ngày nào đó ai có biện pháp mở ra rồi hãy nói.
Trâu Lương cũng có chút ngoài ý muốn, Tắc Tiếu mấy năm nay vẫn luôn tìm chân tướng năm đó, bây giờ đầu mối đang ở trước mắt, trái lại hình như không nóng nảy.
Nói xác thực, Trâu Lương cảm thấy tính tình của Tắc Tiếu gần đây có chút biến hóa.
Mấy ngày trước Vô Sa đại sư cũng có nói, lúc mang Tắc Tiếu rời khỏi Thánh Điện sơn, Chỉ Tu đại sư cũng nói với hắn, Tắc Tiếu lệ khí quá nặng, trạng thái này cho dù để hắn đến phương Bắc, chẳng những không thể báo thù, không chừng còn gây họa... Cho nên để cho Vô Sa đại sư tìm cơ hội điểm hóa hắn.
Vô Sa đại sư ngay từ đầu còn rất bối rối, tâm trí Tắc Tiếu trưởng thành, cũng không thể nói hắn là u mê không tỉnh ngộ, mà là do thiên tính. Hắn thuở nhỏ ở trong bầy sói lớn lên, bản thân chính là một con mãnh thú, dùng phương pháp độ người, có thể độ một con mãnh thú sao?
Nhưng kỳ quái là, sau một thời gian ngắn ở Khai Phong, cả người Tắc Tiếu đều hài hòa hơn, cảm giác như được cao nhân nào làm phép.
Đại sư có chút chuyện gì cũng sẽ nói với đồ đệ, nói liên miên, Hỏa Phượng thông thường vào tai này ra tai kia, chẳng qua sự việc về Tắc Tiếu hắn vẫn sẽ có chút quan tâm, sau đó sẽ nói lại với Trâu Lương.
"Cao nhân chỉ điểm..."
Trâu Lương nhìn Tắc Tiếu từ trên xuống dưới —— người nào chỉ điểm hắn? Đúng là có chút khác so với trước đây.
Tắc Tiếu thấy Trâu Lương đang quan sát mình, hình như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ giương mắt nhìn lên trên đỉnh đầu.
Trâu Lương cũng nhìn theo hướng hắn nhìn, là Dạ Minh ở trên đầu hắn.
Dạ Minh quang quác kêu hai tiếng, phẩy phẩy cánh.
Tắc Tiếu mỉm cười gật đầu.
Trâu Lương yên lặng nhìn chằm chằm một người một chim —— cao nhân chỉ điểm? Chẳng lẽ... Là cao chim chỉ điểm?
Phương Tĩnh Tiếu đút chim nhỏ xong, đi tới chỗ này.
Thấy Trâu Lương nhìn chằm chằm vào Tắc Tiếu cùng Dạ Minh thì nở nụ cười, mở miệng nói, "Quạ đen là một loài chim rất thông minh, thậm chí có thể nói là loài chim thông minh nhất trên đời."
Trâu Lương quay đầu lại nhìn hắn.
"Hơn nữa quạ đen cùng chó luôn có quan hệ không tệ, quạ đen trong thành sẽ luôn bị mèo quấy nhiễu, mỗi lúc gặp nguy hiểm, quạ đen sẽ đáp xuống cạnh chó để lánh nạn."
Trâu Lương sờ sờ cằm —— là như vậy sao? Lẽ nào trong thành mèo quá nhiều nên Dạ Minh vẫn luôn đứng trên đỉnh đầu Tắc Tiếu?
"Thì ra là thế."
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa ôm cún con lắc lư qua đây, "Trong Bách Điểu viên ngoại trừ Triển Chiêu, đúng là không có một con mèo nào đi vào!"
"Quạ đen là một loài chim có cừu oán tất báo, có ân cũng tất trả, hơn nữa trí nhớ bọn nó tốt vô cùng." Phương Tĩnh Tiếu nói tiếp, "Ta trước đó vẫn luôn lo lắng, nuôi chim trong một cánh rừng lớn như vậy, ngộ nhỡ có người xấu quấy rối, hoặc là có động vật trộm trứng hay tập kích chim thì làm sao bây giờ... Cũng may có Tắc Tiếu ở chỗ này."
"Ý của ngươi là..." Trâu Lương có chút dở khóc dở cười, "Dạ Minh vì cảm ơn Tắc Tiếu bảo vệ lãnh địa bầy chim, cho nên điểm hóa hắn?"
Phương Tĩnh Tiếu cười cười.
Lâm Dạ Hỏa mở to hai mắt hiếu kỳ hỏi, "Một con chim thì làm sao điểm hóa một con chó?"
"Là con sói." Trâu Lương sửa lời.
Hỏa Phượng liếc mắt nhìn hắn —— trong ba huynh đệ các ngươi chỉ có Tắc Lặc mới là sói! Ngươi và ca ngươi đều là chó! Hắn là chó lớn ngươi là chó nhỏ!
Trâu Lương nhìn chó nhỏ hắn đang ôm —— ngươi mới là chó nhỏ!
"Khụ khụ." Phương Tĩnh Tiếu ho khan một tiếng, đem lực chú ý của hai người đang mắt đi mày lại kéo về, "Tuy rằng Dạ Minh tuổi không lớn lắm, chẳng qua bầy chim là một tộc quần thể rất giỏi trao đổi."
Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn hắn.
"Chúng nó có thứ mà con người không có." Phương Tĩnh Tiếu chỉ chỉ đầu, "Ký ức Tộc quần."
Trâu Lương suy nghĩ một chút, "Bầy sói cũng như vậy..."
Phương Tĩnh Tiếu gật đầu, "Nhưng phạm vi di động của bầy sói không lớn như loài chim. Dạ Minh có thể chưa từng đến phương Bắc, nhưng trong bầy chim khẳng định có đi qua..."
Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy có đạo lý.
"Lúc phát sinh chuyện nào đó, nhất là ở thôn quê, có thể không có người nhìn thấy tận mắt, cũng không có con sói nào nhìn thấy tận mắt, nhưng không có con chim nào nhìn thấy tận mắt thì rất khó xảy ra."
Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Tắc Tiếu cùng Dạ Minh —— không chừng trạng thái tinh thần Tắc Tiếu ổn định như vậy, không phải là vì Dạ Minh điểm hóa hắn, mà là nói cho hắn một ít đầu mối.
"Ngươi đã nghe qua tin tức gì sao?" Trâu Lương hỏi thăm Phương Tĩnh Tiếu.
Phương Tĩnh Tiếu cười lắc đầu, "Bầy chim cũng có bạn bè cùng bí mật của mình, ta bình thường đều không hỏi thăm, hỏi chúng nó cũng chưa chắc sẽ nói với ta."
Hỏa Phượng "Chậc" một tiếng, thần thần bí bí...
Lâm Dạ Hỏa xong xuôi "Chuyện đứng đắn", liền chuẩn bị đi ra ngoài chơi, chọc chọc Trâu Lương, hỏi hắn có đi xem đá cầu hay không.
Trâu Lương bất đắc dĩ lắc đầu, quân hoàng thành mấy ngày nay thiếu nhân viên, hắn phải đến quân doanh.
Hỏa Phượng vừa nghe thì bĩu môi làu bàu, "Quân doanh nhiều người như vậy, thêm mình ngươi không nhiều hơn, bớt mình ngươi cũng không ít đi a!"
Trâu Lương nhìn hắn —— vậy nếu không ngươi theo ta đến quân doanh?
Hỏa Phượng tiếp tục không vui —— quân doanh chơi không vui!
"Vậy mình ngươi đi xem đá cầu? Trong sân bóng người quen nhiều, mấy ngày nay Tiểu Tứ Tử đều đến."
Hỏa Phượng tiếp tục nói, "Đột nhiên không muốn đi nữa..."
"Vậy... Nếu không ngươi đến Vĩnh An tìm Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường?"
Trâu Lương lời hỏi ra miệng, vẻ mặt Hỏa Phượng liền ghét bỏ —— ta tìm hai người bọn họ làm gì? Đi ăn cẩu lương sao?
"Lần này cũng tà môn, Triển Chiêu không nhặt được thi thể, mà những người khác thì lại nhặt được." Hỏa Phượng lắc đầu, "Theo kinh nghiệm ngày xưa, chuyện dị thường tất có yêu, không chừng là đang tích góp sức mạnh, ngay lập tức nhặt một đống lớn!"
Trâu Lương suy nghĩ một chút, "Lớn? Bao lớn? Triển Chiêu cũng coi như cái gì cũng từng nhặt qua... Không chừng lần này phải dùng tới vận chuyển."
Hỏa Phượng ôm cánh tay lắc lắc đầu, nói Trâu Lương quá ngây thơ, Triển Chiêu lần này không chừng còn có thể kích động kỹ năng ẩn giấu.
Ngay cả Lư Nguyệt Lam cùng Phương Tĩnh Tiếu đứng nghe một bên cũng hiếu kỳ hỏi, "Kỹ năng ẩn giấu gì?"
"Nói như này, nếu như lúc đó hắn không lạc đường trên tay còn bế gấu trúc nhỏ đi qua núi, thì cuối cùng Đường Tiểu Muội cũng sẽ không thành thân cùng Long Kiều Quảng. Nhưng các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, ôm gấu trúc nhỏ cùng nhân duyên hai người kia có nửa điểm liên quan đến nhau sao?" Hỏa Phượng nhướng mày một cái, "Đây gọi là gì, Triển Chiêu tra án, càng tra càng ra! Lần này hắn muốn bắt quỷ nước, đã trải qua đủ thái quá, cuối cùng không chừng còn có thể bắt ra một cái gì đó..."
...
Mà giờ này khắc này, Triển Chiêu đang đứng trước một cái giá sắp lớn bên trong xưởng, nhìn phôi gốm tràn đầy mấy cái giá.
Sau khi vô tình gặp được tại lều trà, Vương Tranh liền mang theo hai người đi tới xưởng.
Các công tượng mang phôi gốm có Hoa văn Rồng trong mấy cái lò nấu ra ngoài, dựa theo hoa văn tiến hành trưng bày. Kết quả liếc mắt nhìn sang, thật sự hợp thành hình một con rồng thật dài, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn đến ngẩn ra.
Ngũ Gia lại gần tỉ mỉ nghiên cứu từng cái... Những bình làm phôi gốm lúc đầu chỉ là màu trắng sữa, có vài chỗ xuất hiện hoa văn cháy sém màu vàng, kéo dài ra, đích xác là có hiệu quả vảy rồng.
Nhưng thứ hiệu quả này cũng không giống điêu khắc ra, mà giống bị cháy hỏng tạo thành. Ngũ Gia còn đưa tay sờ một cái, mặt ngoài phôi gốm vô cùng nhẵn bóng.
"Làm sao có thể tạo thành thế này?" Bạch Ngọc Đường hỏi công tượng đứng một bên.
Mấy vị sư phụ nói, ví dụ như có một con hỏa long bay qua...
Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn mấy người, "Có biện pháp thực tế một chút hay không?"
Mấy vị sư phụ trao đổi một cái, cuối cùng nói, "Ừm... Thì là, trong quá trình nấu cùng chế tạo, lấy một tấm lưới nóng hổi ấn vào những phôi gốm một cái."
"Lưới nóng hổi?" Ngũ Gia suy nghĩ một chút, "Có dùng nội lực được hay không?"
Mấy vị sư phụ đều không biết võ công, nghiêng đầu —— nội lực? Nếu không ngươi biểu thị một cái?
Ngũ Gia nhìn chằm chằm phôi gốm trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu —— Miêu Nhi, nội lực nóng hổi!
Triển Chiêu lúc này cũng gãi đầu —— vậy đến tìm Lâm Dạ Hỏa mới được, Miêu gia có ánh sáng thế nhưng không nóng!
"Ngoại trừ quái lực loạn thần ra, duy nhất có thể chính là nội lực đi." Vương Tranh cũng ở một bên phân tích, "Nếu lần lượt nấu từng cái mà nói, không mở bếp lò ra là không có khả năng hoàn thành."
Các công tượng đều gật đầu, cái lò quan quản rất nghiêm, vào lò ra lò đều có ghi lại, không có khả năng bỏ vào vật kỳ kỳ quái quái, hơn nữa trong quá trình nấu cũng không thể mở lò.
"Hình dạng này, cảm giác cùng ánh sáng đêm hôm đó có liên quan..."
Có một công tượng tuổi còn trẻ nói ra, mấy lão công tượng xung quanh đều nháy mắt nhìn hắn, muốn hắn mau ngậm miệng.
"Các ngươi đêm đó đã thấy cái gì?" Triển Chiêu khuyên mọi người nói ra, không cần sợ hãi.
Một đám sư phụ nhìn nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là một vị sư phụ già lớn tuổi nhất mở miệng, "Đêm đó là mấy người bọn ta trực đêm, hơn nửa đêm đột nhiên bên ngoài có ánh vàng lóng lánh... Bọn ta từ trong lều nghỉ đi ra ngoài nhìn thoáng qua. Chỉ thấy giữa cái lò, có một cái ánh sáng màu vàng đang chớp không ngớt, sau đó bên trong ánh sáng có người đi tới, người nọ... Nhìn hơn bốn mươi tuổi, mang mũ vàng, mặc long bào..."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn vị sư phụ già kia, "Ngươi thấy rõ ràng tướng mạo người nọ sao?"
Lão sư kia do dự một chút, cuối cùng mạnh dạn nói, "Ta trước đây có gặp qua tiên hoàng... Người nọ vẻ ngoài, khí chất cử chỉ đều rất giống tiên đế..."
Sư phụ già nói xong, trực tiếp xua tay, "Cũng không chừng là ta lúc ấy ngủ hồ đồ, tội quá tội quá..."
Triển Chiêu hỏi mấy vị công tượng khác.
Mấy người này cũng nói lúc đó nhìn thấy một người mặc long bào, tiên đế qua đời kỳ thực cũng chưa bao lâu, lò quan lại cách hoàng lăng rất gần, sư phụ của cái lò quan cho dù chưa gặp qua tiên đế, cũng đều thấy bức tranh, đều biểu thị —— thật sự rất giống!
Triển Chiêu thở dài, đưa tay xoa ấn đường.
Ngũ Gia nhìn hắn —— bọn họ nhìn thấy, có khi nào là cương thi giả mạo tiên đế không?
Triển Chiêu cảm thấy có thể là hắn, chẳng qua lão ca này còn rất lớn lối... Vì sao lại muốn tới lò quan? Còn hủy đi nhiều phôi gốm như vậy?
Ngũ Gia lấy ra bầu rượu có con dấu Nguyệt Nga phường kia, hỏi mấy vị công tượng đã thấy qua chưa.
Vẫn là vị công tượng lớn tuổi nhất kia nhìn thoáng qua liền nói, "Nhớ kỹ, đây là ta làm..."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, khéo như vậy?
"Là ai bảo ngươi làm?" Triển Chiêu vội hỏi.
Sư phụ già nhìn nhìn hai người, hình như có chút hoảng sợ, "Không phải mới vừa nói, ta gặp qua tiên hoàng sao..."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— không phải đâu...
"Ta thấy tiên hoàng một lần duy nhất chính là khi tiến cung, dựa theo phân phó của hắn đặt làm một nhóm đồ uống rượu." Sư phụ già chỉ chỉ bầu rượu nát kia, "Trên mỗi một món, đều có một cái hoa văn như vậy."
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro