CHƯƠNG 588: CẤM KỴ
CHƯƠNG 588: CẤM KỴ
EDITOR: ROSALINE
BETA: LEO
Buổi đêm tại Khai Phong phủ, trong vườn hoa trước Miêu Miêu lâu.
Cạnh bàn đá tụ họp một vòng người đang cùng lật xem quyển phổ kịch mang tên <sen quỷ không mặt> mà Yêu Vương mang về từ trong cung.
Câu chuyện này được viết vào thời Nam Bắc triều, cụ thể vào năm nào thì không rõ, tác giả cũng chẳng biết là ai.
Phổ kịch thật ra cũng chỉ là viết phóng đại lên, câu chuyện chân chính thì tương đối đơn giản, nằm ở trang thứ nhất của phổ kịch, dùng không bao nhiêu hàng chữ đã viết xong.
Chuyện kể rằng ở nơi hoang dã nào đấy có một vũng bùn, vào một ngày bỗng mọc ra một gốc cây sen.
Đóa hoa này xinh đẹp diễm lệ, vả lại chỉ nở rộ lúc về đêm.
Vùng hoang vu không một bóng người, ngẫu nhiên có người đi đường ghé ngang qua bị hoa sen hấp dẫn, thấy vũng bùn cũng không lớn thì muốn hái. Trông vũng bùn tổng cộng chỉ rộng có hai bước, hoa sen sinh trưởng ở chính giữa, đưa tay ra hái không được, nhất định phải đi tới phía trước một bước, giẫm ở bên rìa vũng bùn thì mới có thể miễn cưỡng đụng tới.
Mỗi khi có người muốn thử hái hoa, chỉ cần chân đạp vào vũng bùn thì sẽ nhanh chóng bị lún xuống, tựa như trong vũng bùn có một bàn tay đang lôi mình xuống... Thẳng đến khi người hái hoa hoàn toàn lọt vào trong đó rồi biến mất. Lúc này nếu bên cạnh có những người khác muốn cứu, vô luận là bao nhiêu người, sức lực lớn bao nhiêu, cũng sẽ bị lôi cùng vào trong vũng bùn.
Một cái vũng bùn nho nhỏ ấy vậy mà như có một miệng vực khổng lồ nào đó ở dưới đất, không ngừng mà cắn nuốt người tới gần. Mà nuốt xuống càng nhiều người, đóa hoa sen nọ càng trở nên diễm lệ... Thẳng đến một ngày, đóa hoa sen kia biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, bước ra khỏi vũng bùn.
Người phụ nữ này chính là sen quỷ không mặt, ả ta này có cả nghìn gương mặt, có thể tùy ý thay đổi chúng, chỉ cần có người tiến vào trong vũng bùn thì mặt của họ sẽ trở thành của ả.
Ả ta rời khỏi vũng bùn rồi làm ác khắp nơi, đi đến đâu thường sẽ phát sinh hung án liên tục tới đó. Nhưng bởi vì vẻ ngoài thiên biến vạn hóa mà tới bây giờ vẫn không một ai có thể nhớ mặt, trước sau không cách nào bắt được.
Sen quỷ không mặt trời sinh tính hung tàn gian ác, ham mê giết chóc.
"Cho nên là một hoa sen tinh ư?"
"Lần đầu nghe nói hoa sen cũng thành tinh..."
"Nghe càng thấy giống quỷ nước."
"Quỷ nước có thể lên bờ hại người à?"
"Đó rõ ràng là do hoa sen tinh thông đồng với quỷ nước mà ra."
"Quỷ lai yêu tinh hả?"
"Ghê thật! Vậy đó gọi là gì?"
"Quỷ tinh?"
"Quỷ với yêu tinh có gì khác nhau?"
"Quỷ bám người, yêu quái thì biến thành người, không cùng một dạng đi."
Ăn cơm xong, Bao đại nhân dạo bộ đến sân, thấy cạnh bàn vây quanh nhiều người như vậy thì tính tới gần xem thử gần đây người trẻ tuổi hay nói chuyện gì.
Nghe được một lát, đại nhân lắc đầu yên lặng lui ra ngoài.
Câu chuyện mặc dù chỉ viết đại khái, nhưng phổ kịch lại được mở rất rộng, viết hết sức tỉ mỉ.
Công Tôn đọc xong từ đầu tới đuôi, cũng có chút hoài nghi hỏi, "Cái người viết phổ kịch này, có phải bản thân cũng từng giết người phân xác rồi không?"
Triển Chiêu cũng tán thành, "Đúng là viết quá cặn kẽ, có chút đáng nghi."
"Nhưng mà Hà Hoa trong sách là một con quỷ... hoặc là yêu tinh mà." Lâm Dạ Hỏa nắm trọng điểm, "Hà Hoa lần này không đến mức không phải là người đi? Chỉ cần là người, lại không thể có năng lực khiến không một ai có thể nhớ kỹ vẻ ngoài của mình."
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử —— nhưng đúng là lần này ngay cả đoàn tử cũng không có cách nào thấy mặt.
Tiểu Tứ Tử còn phối hợp gật đầu, bàn tay nhỏ bé phủi một cái trước mặt, bày tỏ —— Cứ cảm giác như có cái gì ngăn trở í!
"Có phải là tinh thông dịch dung, hoặc mang cái mặt nạ gì đó không?" Triệu Phổ suy đoán, "Kiểu nhìn thấy mặt nàng ta đều bị giết các kiểu?"
Công Tôn cảm thấy độ khó có chút cao, "Nhưng mà nếu nhìn phương pháp phân thây trước đó của nàng, hẳn là không biết võ công..."
"Kỳ thực không biết võ công, trái lại còn so với biết võ công nguy hiểm hơn." Lâm Dạ Hỏa đưa ra ý kiến của mình.
Điểm này những người khác cũng đồng ý, nếu mà biết võ công, hẳn đối phương sẽ có chút phòng bị với ả, nhưng ngược lại nếu không biết võ công thì dễ dàng sơ suất. Người bị hại còn đều là kiểu đại lão uy phong mạnh mẽ, giống cái loại chưởng môn của mấy môn phái giang hồ như Tạ Phi Hoa hay Tôn Lạc Diệp này, tự nhiên sẽ không đề phòng một cái cô gái yếu đuối không biết võ công, trái lại còn có thể nảy ra ý muốn bảo hộ với nàng, càng dễ bị ám toán hơn.
"Còn có một điểm cũng rất kỳ lạ." Triển Chiêu nói, "Tháp Đen đã sụp hơn một trăm năm, Đại Cao lại bị kẹt ở dưới đất,. Hơn một trăm năm sau hắn mới được cứu ra, hay là đã sớm ra được, náu trong ký chủ gì đó suốt thời gian ấy rồi mới bị sen quỷ tìm đến lợi dụng?"
"Đừng nói chứ..." Triệu Phổ hình như cũng nghĩ đến điều này, "Lúc ta vừa tới Hắc Phong thành thì dẫn người đi dò xét địa điểm cũ của Ưng Vương triều. Theo lý mà nói, một hoàng triều chỉ mới hủy diệt hơn một trăm năm trước, từng phồn vinh như vậy, mặc dù là đã sụp đổ tất thảy, đống đổ nát thê lương nhất định sẽ không ít, đúng hay không?"
Tất cả gật đầu, cũng biết Triệu Phổ muốn nói đến cái gì... Bọn họ đều đã đi qua Chiêu thành, đúng là hầu như chẳng có di tích nào cả, có cảm giác như Ưng Vương triều gần như đã hoàn toàn bị xóa sổ.
"Trong vài thành phố cũ của Tây Vực, bình thường có thể phát hiện vài thứ có chứa chương văn của Ưng Vương triều." Lâm Dạ Hỏa nói, "Nhưng không có vật nào đặc biệt đáng tiền cả, theo lý mà nói, Ưng Vương triều hẳn phải có rất nhiều bảo bối."
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, "Đúng vậy, lúc mua đồ cổ cũng chưa từng thấy có người bán vật của Ưng Vương triều."
Mọi người ngẫm nghĩ, đồng loạt quay đầu lại nhìn Ân Hậu bên cạnh đang bình tĩnh uống trà cùng Thiên Tôn và Yêu Vương —— Lão gia tử có biết bảo bối trong nhà đi đâu hết rồi không?
Ân Hậu uống trà, làm bộ như không nghe thấy, hình như cũng không thèm để ý đến mấy việc của Ưng Vương triều.
Mấy người trẻ nhìn nhau, lại tụ lại cùng lẩm bẩm.
Triệu Phổ hỏi, "Có phải hồi trước lúc lão gia tử đánh trận đã lấy ra làm quân phí rồi không?"
"Nếu dùng làm quân phí, vậy thì trên bề mặt hẳn phải thấy bảo bối được lưu thông chứ." Ngũ Gia ngược lại cảm thấy, khả năng bị chôn hết dưới đất còn lớn hơn, "Dù sao có vẻ tất cả nền chống đỡ kiến trúc cỡ lớn của Ưng Vương triều đều dựa vào cây long đảm, có thể cũng làm một cơ quan gì đó ở bên trong... Thế nên Đại Cao mới có thể bị giấu đến một trăm năm sau mới xuất hiện."
"Túm lại là..." Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, "Dưới đất chỗ Ưng Vương triều trước kia có báu vật?"
Bạch Ngọc Đường bị đôi mắt nhỏ linh động của Triển Chiêu chọc cười, nhìn hắn —— Miêu Nhi, muốn đi đào à? Thừa kế sản nghiệp tổ tiên làm thủ phủ* của Khai Phong, sau đó không cần làm việc cho nha môn nữa!
* thủ phủ 首富 nhà giàu nhất; nhà giàu số một
Mắt Triển Chiêu trợn to —— thủ phủ Khai Phong?!
Ngũ Gia chỉ vào cái xẻng đặt dựa vào tường bên vườn hoa —— bây giờ đi luôn! Chúng ta ngồi Yêu Yêu đến Tây Bắc đào báu vật!
Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không thua thiệt, hỏi —— đi luôn bây giờ hả?
Ngũ Gia gật đầu, thuận tiện đưa ra đề nghị của bản thân —— đi thì cũng đi rồi có đúng không, trước khi tới Tây Bắc chúng ta dứt khoát đến Hãm Không đảo một chuyến trước rồi ở đảo nửa năm, thế nào?
Triển Chiêu bẻ bẻ ngón tay —— nửa năm...
Ngũ Gia tiếp tục đề nghị —— lại ghé Ánh Tuyết cung chơi chút? Rồi qua Thiên Sơn ở một tí? Tới cực bắc thì nghỉ một lát nữa... Yêu Yêu bay mãi cũng cảm thấy mệt, không mấy mình ngồi thuyền đi, đi dạo quanh các châu phủ ven đường một vòng, Bạch phủ chỗ nào cũng có biệt viện, nơi nào cũng ở khoảng chừng nửa năm...
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Ngũ Gia —— vậy bảo bối thì sao?
Ngũ Gia nháy mắt mấy cái —— bảo bối gì?
Triển Chiêu thở dài —— Tiểu Bạch Đường một lòng chỉ muốn có ngày nghỉ...
...
Tiểu Tứ Tử so với đám người lớn đoán mò này chọn cách làm hữu hiệu hơn nhiều, trực tiếp chạy đi hỏi Ân Hậu.
Ân Hậu chỉ thấy đoàn tử leo lên băng ghế, tiến đến trước mặt hỏi hắn, "Ân Ân ơi, dưới đất chỗ Ưng Vương triều lúc trước thật sự có bảo bối sao?"
Ân Hậu suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ừm, hẳn là có đi..."
Lần này sự chú ý của mọi người đều tập trung qua đây, cùng chạy tới hỏi, "Lão gia tử, thật sự có báu vật ư? Vậy không đi đào ạ? Sản nghiệp tổ tiên đó! Lão gia tử quả nhiên là người có của cải!"
Ân Hậu bất đắc dĩ mà nhìn cái đám trước mắt đều là tiền này, hỏi, "Chốn cũ của Ưng vương triều bây giờ là nơi nào?"
Mọi người suy nghĩ một chút, "Là sa mạc lớn..."
"Đúng vậy." Ân Hậu hỏi tiếp, "Nơi đó có khu cát chảy lớn nhất Tây Bắc... Mấy đứa định tới hố cát chảy tìm bảo bối ở đâu ra?"
Tất cả sốt ruột, "Bị cuốn vào trong hố cát chảy nên mới không tìm được sao?"
"Thực ra..."
"Thực ra ấy, năm đó bọn ta cũng đã tìm qua rồi."
Ân Hậu mới nói phân nửa thì đã bị Ngân Yêu Vương ngắt lời.
Yêu Vương nói, "Ưng Vương triều không chỉ có bảo bối đáng tiền, còn có vài vật cấm kỵ dùng tiền cũng không thể mua được, không nói đến cái khác, chỉ riêng bảo vật kiểu như Vạn Tự Điển Tịch thì không chỉ có một cái vậy thôi đâu."
Bọn nhỏ vừa nghe thì càng mong đợi —— thật á?
Yêu Vương liên tục gật đầu, còn nêu ví dụ các loại trân bảo hiếm thế cho bọn họ.
Một đám nhỏ đều bị Ngân Yêu Vương hấp dẫn, cũng không chú ý đến vẻ mặt hoang mang của Thiên Tôn và Ân Hậu đang nhìn Yêu Vương.
"Cái hố cát chảy cuốn vật đến nơi nào thì đến nay không có ai biết." Yêu Vương thần thần bí bí nói, "Nhưng lần này Đại Cao đúng là đã được Hà Hoa tìm thấy đúng chứ?"
Mấy người này có bao nhiêu linh hoạt chứ, chỉ nghe một chút là đã thông suốt, "Cho nên chỉ cần tìm được Hà Hoa này thì có thể sẽ biết được bảo bối của Ưng Vương triều năm đó đã bị cuốn đi đến đâu, đúng vậy không?"
Yêu Vương thoả mãn gật đầu, "Chính xác..."
Nhiệt tình của đám người lập tức tràn đầy, lại đi thương lượng làm sao để bắt được Hà Hoa này.
Triển Chiêu nói, nhìn phong cách làm việc của Hà Hoa thì cảm giác như không giống vi phạm lần đầu, có thể là một hung thủ già dặn kinh nghiệm, ả ta không chỉ hại người một lần.
Công Tôn đề nghị, "Tới Long Đồ các tìm hồ sơ đi!"
Một đám người hấp tấp chạy đến Long Đồ các.
Trong sân, Yêu Vương bưng ly trà "ừng ực" một ngụm, thỏa mãn mà mỉm cười.
Bên cạnh, Thiên Tôn và Ân Hậu cùng nhìn hắn, "Bảo bối của Ưng Vương triều không phải đã sớm tìm được rồi à, không phải lúc đó
ngươi nói không cho phép lấy, để những thứ cấm kỵ này bị chôn hết dưới đất hả... Ngươi lại lừa bọn nhỏ làm gì?"
Yêu Vương chớp chớp mắt, còn rất vô tội nhìn tổ Tương Du nhà mình —— ai lừa mấy đứa nhỏ chứ? Cái này gọi là rèn luyện! Không rèn luyện thì sao năng lực của bọn nó có thể tăng thêm được?
...
Màn đêm buông xuống, đèn trong Long Đồ các sáng cả một đêm.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, lão Trần quản sự mở cửa đi vào, chỉ thấy một đống ngổn ngang nằm đầy đất, Tiểu Tứ Tử đang đắp hồ sơ, dựa vào Triển Chiêu duỗi người... tuy rằng đứa nhỏ này tròn đến nỗi không thấy thắt lưng đâu.
Lão Trần bất đắc dĩ mà nhìn mọi người thức đêm xem hồ sơ, "Các ngươi lại làm gì đó? Lại có vụ án mới? Tìm thấy thi thể nữa rồi à? Hay là lại nhặt được vật ly kỳ cổ quái nào rồi?"
Một đám cao thủ ngẩng đầu nhìn lão đầu, đồng thời đưa tay đấm giá sách... miếng gỗ vang lên tiếng lốc cốc!
Triển Chiêu thu hồ sơ... Tuy rằng bọn họ đã tra xét cả một đêm, nhưng mấy năm gần đây trị an của Khai Phong thành tốt vô cùng, thi thể thì Triển Chiêu cũng nhặt hết rồi, đừng nói là vụ án mới, bản án cũ năm xưa đều đã bị phá gần hết. Mặt khác, núi rồi đất trong thành Khai Phong, đào được thì đều đã bị đào qua một lần, đường sông cũng được khơi hết, hồ nước lớn nhỏ đều từng bị rút sạch qua ít nhất một lần.
Dùng lời của Triệu Trinh nói, không thì các ngươi ra chỗ khác đào đi, đất trong trong Khai Phong thành ta đã xốp lắm rồi, không mấy các ngươi dựng luôn một cái địa cung cho trẫm đi.
Hà Hoa kia trông cũng không lớn tuổi lắm, mấy năm gần đây cũng không có hung án nào dùng phương pháp tương tự liên tục phát sinh, càng không có người nào nhắc tới một nữ nhân nhìn không thấy mặt... Đầu mối trong Long Đồ các hoàn toàn không có.
Đừng nói nhóm Triển Chiêu vô dụng, lần này ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng không hữu dụng lắm, Công Tôn và Triển Chiêu liên thủ lắc rất lâu, cũng không lắc ra đầu mối.
Mọi người cũng thật tò mò, Hà Hoa này không phải là khắc ngân hồ đấy chứ? Thần thông của Đoàn vương chẳng phát huy được trên nàng ta chút nào! Ngay cả mặt cũng nhìn không thấy, rốt cuộc là sao đây?
"Được rồi." Lão Trần đầu quay qua chọc chọc Triển Chiêu, hỏi hắn, "Ngươi không ra ngoài nhìn chút à, trên đường rất náo nhiệt đó."
Triển Chiêu nghe bên ngoài hình như cũng có chút ồn ào, bèn hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão Trần cười nói, "Hình như là một gia đình ở cửa đối diện làm việc vui, có người cướp hôn."
"Cướp hôn ư?!" Cả đám người vọt dạy chạy ra bên ngoài —— này mới nha, lần đầu tiên phát sinh loại chuyện này trong thành Khai Phong đấy.
Tiểu Tứ Tử cuốn lại hồ sơ vụ án tối qua rồi thả lại giá sách, rồi mới kéo tay Tiểu Lương Tử đi ra ngoài, còn hết sức tò mò mà hỏi lão Trần, "Trần gia gia, cướp này là cướp tân nương tử hay tân lang quân vậy ạ?"
Lão Trần xua tay, "Nghe nói là cướp nhạc mẫu phía nhà gái."
Lương Thần Mỹ Cảnh đều cả kinh, "Cướp nhạc mẫu?"
"Hình như là cha của tân lang quân, với bà thông gia là nguyên phối thất lạc nhiều năm." Lão đầu nhi còn rất bát quái, che miệng nhỏ giọng kể, "Cho nên tân lang với tân nương chính là..."
"Huynh muội thất lạc nhiều năm?!"
Bọn nhỏ khiếp sợ không thôi —— vậy mà thật sự có loại chuyện này... thảm quá đi mất!
Lão Trần đầu ôm tay lắc đầu thở dài, "Trông hai nhà còn thấy có chút bối cảnh giang hồ, trên đường trộn thành một nùi rồi! Hai bạn già khác cũng mặc kệ, đều nói là phải tới Khai Phong phủ lên công đường..."
Bốn đứa nhỏ Lương Thần Mỹ Cảnh sợ ngây người, Phương Thiên Duyệt bên cạnh "chậc" một tiếng, "Vậy Triển đại ca ra ngoài lúc này chẳng phải là tự chui đầu vào lưới à?!"
Bọn nhỏ cùng ngẩng đầu nhìn lão Trần —— lão gia tử người cố ý có phải không?!
...
Quả nhiên, lúc này trên đường cái đầy là người, trong trong ngoài ngoài vây quanh đến mấy tầng...
Hai phe thân gia mặc một thân áo đỏ treo lụa màu, mỗi nhà đứng một bên, tựa như kéo co mà lôi cánh tay Triển Chiêu, "Triển đại nhân, xin ngài phân xử cho!"
Triển Chiêu bị hai bên lôi qua lôi lại hệt như con cua bước ngang, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một tí, bất đắc dĩ thở dài —— lẽ ra tối qua nên kiêng xẻng đi cùng Tiểu Bạch Đường tới Hãm Không đảo!
→Chương sau: Chương 589: CHUYỆN KỲ QUÁI→
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro