CHƯƠNG 584: ÂM MƯU
CHƯƠNG 584: ÂM MƯU
EDITOR: ROSALINE
BETA: CỎ
Trong hoàng cung, Yêu Vương lo lắng đang ngồi ở bên cạnh bàn, chờ ảnh vệ tới truyền tin tức.
Tương Tương chạy, Tiểu Du đuổi theo Tương Tương, Bạch Quỷ Vương liếc mắt một cái cũng trốn đi.
Ngân Yêu Vương bị ép ở lại trong cung chiếu cố một nhà Hoàng thượng, lúc này có chút lực bất tòng tâm, gấp đến độ chân run rẩy —— đám ranh con này đều tự mình chơi cũng mặc kệ người lớn trong nhà lo lắng!
Chẳng qua bên cạnh bàn, Triệu Trinh đang ôm con trai, cùng khuê nữ Tiểu Tứ Tử cùng nhau chơi đồ hàng ngược lại rất ổn định.
Hoàng thượng cầm một chén trà nhỏ, lúc có lúc không liếc mắt nhìn Ngân Yêu Vương —— còn rất ngoài ý muốn, lão gia tử cũng có một mặt "ý vị con người" như thế a.
Nam Cung cũng nhìn ra Ngân Yêu Vương sốt ruột, kỳ thực hắn cũng rất cấp bách, chỉ muốn chuyện này nhanh chóng trôi qua đi, cái gì Đại Cao Tiểu Cao, bắt được tiêu diệt hết!
Cuối cùng, một ảnh vệ phụ trách dò xét tin tức chạy vào, miêu tả cho mọi người tình huống của Tình Hương Hoa Uyển một chút.
Triệu Trinh nghe đến như lọt vào trong sương mù, dựa theo cách nói của nhóm ảnh vệ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào tiểu lâu thì không động đậy, đứng yên tại chỗ thật lâu, sau đó Ân Hậu cùng Thiên Tôn liền xông vào.
Cũng chưa vào cửa, mà đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong rất lâu.
Sau đó Ân Hậu hủy đi sàn gác cùng nóc nhà của Tình Hương Hoa Uyển, không thấy nữa.
Thiên Tôn bị Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đạp chân, Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đuổi theo Ân Hậu, Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường cùng đi.
Triệu Trinh nghi ngờ rất lâu, hỏi ảnh vệ, "Chỉ như vậy?"
Ảnh vệ gật đầu.
Nam Cung cũng buồn bực, "Không có đánh nhau?"
Ảnh vệ nói cảm giác được nội lực, thế nhưng không thấy đã có đánh nhau, chính là Ân Hậu hủy đi sàn gác cùng nóc nhà, đánh ra cái lỗ thủng rất lớn.
Nam Cung cùng Triệu Trinh hai mặt nhìn nhau, cùng nhau nhìn Ngân Yêu Vương.
Lão gia tử mới vừa rồi còn run rẩy chân, lúc này ổn định xuống, tựa hồ là thở phào nhẹ nhõm.
Suy nghĩ một chút, Yêu Vương hỏi ảnh vệ, "Hiện trường có ánh vàng không a? Chính là cái loại trước đó Triển Chiêu ở hoàng cung làm kia."
Ảnh vệ gãi gãi đầu, nói không nhìn thấy.
Ngân Yêu Vương hoàn toàn yên tâm, gật đầu, tự nhủ nói, "Hoàn hảo hoàn hảo..."
Nói xong, hắn lại cẩn thận từng li từng tí mà hỏi, "Tương Tương thoạt nhìn tâm tình thế nào?"
Ảnh vệ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói không thấy rõ, Ân Hậu lóe lên thì vô ảnh, lúc cùng Thiên Tôn đứng trò chuyện hình như không khác lúc bình thường lắm.
Yêu Vương sờ cằm tiếp tục lẩm bẩm, "Bởi vì nhóc mèo không trúng chiêu cho nên không có tức giận như vậy sao?"
Triệu Trinh nhìn nhìn Yêu Vương, mông dịch sang hướng bên cạnh, xích lại gần, nhỏ giọng hỏi."Lão gia tử, là sợ Ân Hậu tức giận, hay là muốn Ân Hậu tức giận?"
Yêu Vương nhìn Triệu Trinh, cũng có chút bất đắc dĩ —— tiểu hoàng đế này, quỷ tinh ranh quỷ tinh ranh.
"Trước không nói Tương Tương có tức giận hay không." Ngân Yêu Vương nhắc nhở Triệu Trinh, "Đại Cao mặc dù là độc thủ phía sau màn, nhưng hắn là người ở Thanh Sơn cùng người trong thành làm địa ngục chi địa, đối tượng cũng là Triển Chiêu. Mà người trước đó giết người phân thây, còn ở trong cung ngươi tác quái, hình như cũng không phải là hắn a."
Triệu Trinh mỉm cười, "Nga... Là Hà Hoa chân chính kia có phải hay không a?"
Yêu Vương gật đầu, đột nhiên có chút hiếu kỳ cái nhìn của Triệu Trinh, liền hỏi, "Một nữ tử thanh lâu từ Thái Học viện náo loạn đến hoàng cung, lại không lưu lại một chút đầu mối, hoàng thượng nghĩ như thế nào đây?"
"Ừm..." Triệu Trinh ngón tay nâng cằm, hơi cười cười, "Ai nói không có lưu lại một chút đầu mối?"
Yêu Vương hiếu kỳ nhìn hắn —— lại có đầu mối? Nhiều cao thủ như vậy đều không khác nhau lắm, ngươi vẫn luôn lưu lại ở trong cung, ngươi làm sao có đầu mối?
...
Ngũ Gia cùng Thiên Tôn đi theo Ân Hậu Triển Chiêu bọn họ, trên đường hai sư đồ không nhanh không chậm trò chuyện về Đại Cao.
Thiên Tôn kỳ thực lúc đầu cũng không biết rõ, dù sao lúc cùng Ngân Yêu Vương đi cứu Ân Hậu hắn cũng còn nhỏ. Mặt khác, sự việc còn thật phức tạp, bình thường thứ phức tạp lão gia tử vừa nghe lại hồ đồ.
Chẳng qua lúc mới vừa tới, cùng Ân Hậu quan sát Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị kẹt ở trong ảo giác rất lâu, Ân Hậu nói thân phận thật sự cùng mục đích của Đại Cao cho Thiên Tôn nghe.
Kỳ thực lúc Ân Hậu chạy tới rất gấp, hắn sợ cái gì đây? Chính là sợ Triển Chiêu dùng trận pháp chữ không.
Chẳng qua đến nơi vừa nhìn, phát hiện Bạch Ngọc Đường vẫn luôn ngăn cản, lão gia tử cũng yên lòng, thời khắc mấu chốt, Tiểu Bạch Đường quả nhiên đáng tin nhất.
Thiên Tôn không hiểu nổi vì cái gì không thể dùng trận pháp chữ không.
Ân Hậu nói, "Toàn bộ Tháp Đen, đầy trận pháp ràng buộc, nội lực cùng với căm hận của tất cả hoàng tử chết đi, đều tầng tầng chồng ở bên trong thể xác giao nhân này, bọn họ kẹt ở trong Tháp Đen, nội lực cùng thân, thân cùng Tháp Đen, ràng buộc cùng một chỗ, vĩnh viễn không cách nào chạy trốn. Duy nhất có thể phá giải chỉ có hai loại đồ vật, thứ nhất là chìa khóa, thứ hai chính là..."
Thiên Tôn nghe hiểu, "Trận pháp chữ không của Triển Tiểu Miêu."
"Đây là mục đích Đại Cao phí hết tâm tư kiểm tra sức mạnh của trận pháp chữ không của Chiêu Nhi! Cái chìa khóa chỉ có thể giải cứu hậu đại tộc Bất Tử Vương còn sống, cứu không được giao nhân giống như oán linh kia, chỉ có trận pháp chữ không có thể. Một khi ban nãy Chiêu Nhi dùng trận pháp chữ không, như vậy tất cả ràng buộc sẽ bị giải trừ, những nội lực cùng căm hận kia, có thể từ trong thân giao nhân thoát ra ngoài... Ngươi biết màu đen trong những chiếc áo choàng kia, là cái gì không?"
"Nếu là nội lực cùng oán khí..." Thiên Tôn nghe có chút quen tai, "Thứ cùng loại với Hắc Thủy tà linh kia?"
"Không khác bao nhiêu đâu, còn là tà linh cực mạnh." Ân Hậu nói, "Tà linh có huyết thống tộc Bất Tử Vương."
Thiên Tôn coi như là hiểu rõ, "Đại Cao là những tà linh hội tụ mà thành, nó muốn đem nội lực cùng ý chí của bản thân Triển Chiêu từ trong thân thể dồn ra ngoài, sau đó chính mình trở thành Triển Chiêu?"
"Ừm." Ân Hậu gật đầu, "Chỉ cần bị nội lực kia quấn lên, Đại Cao ở trong Tháp Đen lâu như vậy, những vương tử đó đều là giỏi về sử dụng trận pháp ràng buộc, đến lúc đó... Chiêu Nhi sẽ không còn là Chiêu Nhi."
Thiên Tôn nghe đến hết hồn, "Ác độc như vậy lại hung hiểm như thế sao?!"
"Cho nên nói Ngọc Đường đáng tin a." Ân Hậu nhìn Bạch Ngọc Đường chết sống che ở giữa Triển Chiêu cùng giao nhân, cảm thấy số phận có đôi khi thực sự kỳ diệu, "Vô luận là giao nhân mạnh bao nhiêu, đối với Ngọc Đường đều là không có cách."
"Bởi vì huyết thống băng ngư của Ngọc Đường sao?" Thiên Tôn hỏi.
Ân Hậu gật đầu, "Mỗi băng ngư đều có giao nhân thuộc về mình, cho dù những tà linh đó công kích Ngọc Đường..."
Thiên Tôn gật đầu, "Chính là giống như giao nhân trước đó bọn họ đã công kích trong Tháp Đen kia, từ một giao nhân, nhập vào giao nhân khác."
"Mà giao nhân chỉ thuộc về chủ nhân của mình, giao nhân trong Tháp Đen này đuổi không đi tà linh, là bởi vì bọn họ không có chủ nhân, phàm là bọn họ có chủ, tà linh liền không có chỗ ký túc, cuối cùng tan thành mây khói." Ân Hậu cười lạnh một tiếng, "Trong toàn bộ thành Khai Phong khắc Đại Cao nhất, đoán chừng chính là Ngọc Đường."
Thiên Tôn liếc nhìn Ân Hậu, "Không phải là ngươi sao?"
Ân Hậu sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ một chút cảm thấy cách nói này không có vấn đề, thì gật đầu, "Cũng đúng."
Thiên Tôn nghe trong giọng nói Ân Hậu nói chuyện mang theo chút sát khí, thì biết xem chừng là tức giận rồi... Xem ra lần này mình không cần đi theo khắc phục hậu quả đi.
...
Hai sư đồ một đường trò chuyện, Thiên Tôn cũng không nhớ ra được Yêu Vương bị hắn bỏ rơi ở hoàng cung, vừa đi còn vừa lẩm bẩm.
Ngũ Gia phát hiện là phương hướng đi về phía Thanh Sơn.
"Đại Cao có phải hay không còn không biết địa ngục chi địa trong thiên khanh bị lấy đi?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thích hợp, "Có Ân Hậu cùng Miêu Nhi ở đây, cho dù đến địa ngục chi địa cũng không thể làm gì nha, vì cái gì chạy tới chỗ đó?"
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, "A... Không chừng..."
"Không chừng cái gì?" Bạch Ngọc Đường nghe giọng điệu sư phụ, cảm thấy hẳn không phải là chuyện gì tốt.
"Đám người Đảo Ma Ngục kia cũng nói, năm nay là năm dị tượng đúng không?" Thiên Tôn hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đích xác, nói thật nhiều lần.
"Năm dị tượng, thì tình huống biểu thị kết quả khác thường so với năm rồi."
"Không phải nói năm nay trái đặc biệt nhiều sao?" Bạch Ngọc Đường nhớ kỹ Toa Lực còn cho hắn nhìn túi, quả nhỏ kia giống như không lấy tiền, chứa một túi lớn,
"Số lượng nhiều là dị tượng của quả nhỏ, dị tượng của quả lớn không ở chỗ số lượng bao nhiêu trái, mà ở chỗ trái hình dạng khác thường." Thiên Tôn liền nhăn mày lại, "Chậc, năm nay hẳn là có ra cái trái kỳ kỳ quái quái gì đó, cho nên dám tới bên này đánh cuộc một lần?"
Bạch Ngọc Đường cũng có chút lo lắng, liền muốn mau chóng đuổi theo...
Chưa chạy được vài bước, bên người xuất hiện một người.
Có người im hơi lặng tiếng mà tới gần còn xuất hiện ở bên cạnh mình, Bạch Ngọc Đường cũng lấy làm kinh hãi, vừa xoay mặt qua, phát hiện là cữu công hắn.
Yểu Trường Thiên mới "chạy trốn" từ trong tay Yêu Vương, thì đã tìm tới, đuổi kịp Thiên Tôn cùng Bạch Ngọc Đường, quyết định cùng nhau đi nhìn xem tiến triển.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn Yểu Trường Thiên một cái, hỏi, "Hạ Vãn Phong còn dặn dò ngươi cái gì? Về Đại Cao?"
Bạch Quỷ Vương ôm tay ngước mặt nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, kết quả cái gì đều không nhớ ra được, liền lắc đầu.
"Vậy về quả long đảm cây long đảm các loại thì sao?" Thiên Tôn hỏi ra miệng, cũng cảm thấy chính mình có thể là hỏi không công, Hạ Vãn Phong quả thật là khôn khéo, nhưng mà không đến mức biết tính ra được một năm cây long đảm kết ra trái gì đi.
Bạch Quỷ Vương suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên cúi đầu nhìn nhìn ngực mình.
Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn lưu ý đến động tác của hắn, đều nhìn ngực hắn —— bà ngoại có phải hay không biết chút ít cái gì?
Bạch Quỷ Vương hình như rất hoang mang, bất quá vẫn là ngẩng đầu nói với hai người, "Tuyết Tâm nói, cây long đảm kỳ thực chỉ là một âm mưu, nó cũng không phải là thần quả gì có thể giúp người đề cao nội lực, mà là lúc trồng, thì động tay động chân."
"Lúc trồng động tay động chân?" Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, "Làm như thế nào?"
"Trận pháp?" Thiên Tôn đột nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, "Tất cả cây long đảm Ưng Vương triều đều là dùng máu của Ưng Vương hoặc là máu của mấy Ưng Vương đời trước tới thúc giục phát triển. Có thể máu chỉ là một mánh lới, chân chính thần kỳ, ở chỗ trận pháp, hoặc là... Vạn Tự Điển Tịch?"
"Trên cây long đảm có thể cũng có trận pháp ràng buộc, chúng nó bị trồng ở chỗ cao thủ nhiều như mây." Thiên Tôn càng nghĩ càng thích hợp, "Trong Chiêu thành lúc đó khắp nơi đều có cao thủ, quả long đảm có thể hấp thu nội lực từ trên người những cao thủ đó, mỗi người bị hấp thu một chút, chính là giống như hoa cỏ uống sương sớm hút thiên tinh địa linh, tích lũy theo tháng ngày, theo trái càng lúc càng lớn, thì càng hấp thu lượng lớn nội lực. Trái này là đặc hữu của Ưng Vương triều, hơn nữa cũng có vảy, không chừng có đặc điểm giống với giao nhân, có thể dùng để chứa đựng nội lực."
"Cho nên Ưng Vương trồng ra là quả lớn, mà Ân Hậu trồng ra là quả nhỏ sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Vậy... Lúc Ân Hậu trồng quả nhỏ, cũng dùng trận pháp?"
"Quả nhỏ có thể giải độc quả lớn, hơn nữa cũng có thể tăng nội lực nhất định nhưng lại không có độc." Thiên Tôn bừng tỉnh hiểu ra, "Ta từng nói lão quỷ này vô duyên vô cớ trồng một gốc cây quả nhỏ ở bên cạnh quả lớn. Ban đầu quả long đảm hấp thu nội lực của các cao thủ bị giam giữ trong Ma Ngục, chúng ta đem Ma Ngục phá huỷ, nhóm cao thủ kia đều được thả ra, quả long đảm kia cũng chỉ có thể hấp thu nội lực của lính coi ngục đảo Ma Ngục. Cho nên hắn trồng cây quả nhỏ ở bên cạnh, coi như là một cái bồi thường cho đám người bị hấp thu nội lực kia..."
Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Quỷ Vương đồng thời nghĩ đến —— lấy của người dùng cho người... Hoặc là, nước canh hóa thức ăn? Lông dê mọc ra trên người dê... Hàng loạt cách nói như vậy.
Ngũ Gia sờ sờ cằm —— luôn cảm thấy Ân Hậu lúc còn trẻ cũng rất nghịch ngợm.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ xoay chuyển cũng mau, Ngũ Gia vốn thông minh, suy một ra ba, "Cho nên cách mỗi mấy năm có một lần ra năm dị tượng, là bởi vì một năm kia cao thủ đặc biệt nhiều?"
"Hẳn là... Không xong!" Thiên Tôn thì có chút nóng nảy, "Vậy Đại Cao không dụ dỗ được nhóc mèo dùng trận pháp chữ không, thế nhưng nó hẳn là phải biết Vạn Tự Điển Tịch ở nơi nào!"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Ở trong chuôi kiếm... Kia đến tột cùng là cái thứ gì?"
Thiên Tôn nói không kịp giải thích, phải đi nhắc nhở lão quỷ kia một tiếng, thì chạy mất dạng.
Ngũ Gia mau chóng đuổi theo.
Chỉ có Bạch Quỷ Vương ở phía sau vừa đi vừa rơi vào mơ hồ —— cái gì bánh rán?
*chuôi kiếm 剑柄 kiếm bính đọc [jiànbǐng]; còn bánh rán 煎饼 tiên bính đọc là [jiānbing] => đồng âm.
→Chương sau: Chương 585: TÂM TƯỞNG SỰ THÀNH→
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro