Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 560: MẮT ĐỎ

CHƯƠNG 560: MẮT ĐỎ

EDITOR: ROSALINE

BETA: CHIM


Triển Chiêu nhìn thấy Ân Hậu tới, vội vàng hướng phía sau Ngũ Gia trốn.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu hận không thể tìm một kén đem mình bọc lại, hơi bất đắc dĩ, "Miêu Nhi..."

Triển Chiêu đưa tay xê dịch vị trí cho hắn, để cho hắn ngăn trở chính mình.

"Đừng để cho ngoại công nhìn thấy ta!" Triển Chiêu biểu thị, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Bạch Ngọc Đường bật cười —— ngươi gặp ngoại công ngươi còn phải chuẩn bị tâm lý? Sáng nay là ai lớn như vậy còn để cho ngoại công đút bánh bao ăn ấy nhỉ?

Triển Chiêu nhíu mày lắc đầu —— ngộ nhỡ ngoại công thất vọng thì làm sao bây giờ!

Bạch Ngọc Đường giúp quan sát biểu tình của Ân Hậu, "Nhìn cũng không giống như rất thất vọng, lại giống tâm tình cũng không tệ lắm."

"Thực sự?" Triển Chiêu cũng tự thăm dò nhìn qua, vừa vặn, thấy Ân Hậu quay mặt lại nhìn hắn, Triển Chiêu vội vàng lại trốn về.

Bên cạnh Ân Hậu, Thiên Tôn cùng Yêu Vương đều thấy được.

Thiên Tôn mở miệng, "Giống như một con mèo."

Yêu Vương cũng gật đầu, "Thực sự giống hệt, cái loại con mèo nhỏ này ngồi chồm hổm ở trong góc len lén nhìn người."

Ân Hậu cũng cười, đem quả hồng trả lại cho Hương Hương.

Triệu Trinh chỉ vào một người cao to đang huấn luyện ném gỗ trên đài, hỏi Nam Cung, "Đó là ai nha?"

Nam Cung nói, "Hắn là Cách Phong, một vị năm nay được xem trọng nhất có thể đoạt giải nhất."

"Nga!" Triệu Trinh gật đầu a gật đầu, "Thoạt nhìn rất uy mãnh a!"

Sự chú ý Triển Chiêu bên kia cũng bị màn luyện tập đặc sắc trên sân huấn luyện chuyển hướng.

Sờ cằm, Triển Chiêu đang đoán thể trọng của mấy vị tuyển thủ kia, có chút tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, "Mỗi bữa phải ăn bao nhiêu mới có thể lớn như vậy?"

Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhìn Triển Chiêu đâu đâu cũng thấy hâm mộ, "Miêu Nhi, dựa vào ăn là không có ích lợi gì."

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, "Vậy cần nhờ cái gì mới hữu dụng?"

"Phải dựa vào biết lớn." Ngũ Gia nêu ví dụ nói, "Thì giống như sự khác nhau của mèo cam cùng mèo mun."

Triển Chiêu còn rất tủi thân, "Mèo cam rõ ràng ăn nhiều hơn mèo mun!"

Ngũ Gia lòng nói Tiểu Tứ Tử ăn cũng không có nhiều bằng Tiểu Lương Tử a...

Chẳng qua hoàn hảo Ngũ Gia chỉ là suy nghĩ một chút, không nói ra miệng, bởi vì cảm giác được bên chân mềm hồ hồ cùng có con mèo đang cọ giống nhau... Cúi đầu vừa nhìn, Tiểu Tứ Tử dựa vào qua đây.

"Ôi..."

Tiểu đoàn tử dựa vào chân Ngũ Gia, nhìn các người cao to trên đài đấu vật thở dài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— ai nha, đoàn tử giống như có tâm sự gì.

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt lên nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, "Miêu Miêu Bạch Bạch, nghe Tôn Tôn nói, Ân Ân đến tám tuổi thì không mập nữa!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Tiểu Tứ Tử —— đoàn tử, người ta là tộc Bất Tử Vương, ngươi là ngân hồ tộc, hai ngươi không tồn tại quan hệ nhân quả gì cả!

"Nói đến ngân hồ." Triển Chiêu ngồi xổm xuống, chọc Tiểu Tứ Tử, "Ngươi có ý kiến gì không?"

Tiểu Tứ Tử mắt to chớp chớp, cùng Triển Chiêu mắt to đối với mắt to, "Ý kiến?"

"Cái này a." Triển Chiêu giơ tay lên, bày một cầu nhỏ hoa văn vẽ đầy chữ "vô" vàng lóng lánh cho bé nhìn.

"Ồ!" Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay, "Miêu Miêu ngươi đã có thể biến thành cầu sao?"

Triển Chiêu chọc hắn —— ngươi mới biến thành quả cầu...

Triển Chiêu lấy đoàn tử làm trò cười bị tiểu đoàn tử một nắm bánh nhân đậu đánh trúng.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng hỏi Tiểu Tứ Tử, "Ngươi không phải là biết đọc chữ không sao? Có cảm giác gì?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Chính là không có a, cho nên là "vô"!"

Triển Chiêu thở dài, "Ôi... Quả nhiên là kỹ năng vô dụng."

Tiểu Tứ Tử lại tựa hồ như có bất đồng ý kiến, "Miêu Miêu, "vô", không nhất định là "vô dụng"."

Triển Chiêu nhìn đoàn tử.

"Đối với lang trung tới nói nga." Tiểu đoàn tử còn rất tự hào, nghiêm túc cùng Triển Chiêu nói, "Không có chính là tình huống tốt nhất!"

"Không có?"

"Không có bệnh không có đau! Không buồn không lo! Không có tai nạn không có họa!" Tiểu Tứ Tử nhắc nhở Triển Chiêu, "Chữ "vô" tuy rằng biểu thị không có gì cả, thế nhưng chỉ cần cùng thứ không tốt đặt chung một chỗ, nó thì sẽ biến thành chữ tốt nhất, cho nên nga, không có cũng có thể là kỹ năng hữu dụng nhất!"

Triển Chiêu ngồi chồm hổm chỗ ấy nhìn đoàn tử ngây người.

Tiểu Tứ Tử nhón chân lên sờ sờ đầu Triển Chiêu, "Chữ "vô", cùng Miêu Miêu xứng nhất!"

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử nhìn một lúc lâu, ôm cọ mặt, "A... Đoàn tử!"

Tiểu Tứ Tử liếc Triển Chiêu —— kêu người nào đoàn tử?!

"Đoàn tử nghìn vạn lần đừng gầy đừng lớn lên!" Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lắc lư a lắc lư, "Làm tiểu đoàn tử cả đời!"

Ngũ Gia nhìn đoàn tử tức giận đánh Triển Chiêu.

Chẳng qua, thuyết pháp này của Tiểu Tứ Tử, ngược lại để cho Bạch Ngọc Đường cũng rất tán thành —— trận pháp này của Triển Chiêu, nếu như phải dùng chữ "vô "Tới lý giải mà nói, chính là đối với sự vật bình thường tốt không có bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ có thể đối với sự vật không bình thường hư hỏng đưa đến tác dụng tiêu trừ dụng... Đó cũng không phải là cái kỹ năng vô dụng gì.

Bản thân Triển Chiêu nội lực cũng rất cao, có thể vô hạn tuần hoàn, nói cách khác, quy mô của "Không "Này có thể mở rộng vô hạn.

Có thể tưởng tượng, Ân Hậu nếu như là tình huống cùng Triển Chiêu ngược lại mà nói, sẽ tạo thành lực phá hoại thế nào, thảo nào ngay cả địa ngục chi địa đều có thể tiêu diệt.

Lại ngược lại suy nghĩ một chút, nội lực Ân Hậu lướt qua sẽ tạo thành trời sập đất vùi lấp, tất cả hủy diệt, nội lực Triển Chiêu lướt qua có thể ngay cả một nhánh hoa một cây cỏ đều không đả thương được, nhưng có thể đem tất cả tồn tại tai hại trên đó tiêu trừ hết...

Triển Chiêu vừa chịu đựng đoàn tử đánh, cũng vừa đang suy tư vấn đề này... Trận pháp chữ "vô" này, đến tột cùng đối với cái gì là hữu hiệu? Thứ gì là tai hại? Cái gì là không nên tồn tại?

Ban nãy hắn "Đánh" Nhiều quả hồng như vậy, quả hồng có hoàn chỉnh cũng có thối rữa, có quả hồng còn có sâu... Nhưng tất cả cũng không có bị nội lực của hắn ảnh hưởng đến.

Cho tới bây giờ duy nhất bị chữ "vô "Này công kích được, chỉ có nội lực thanh long đảm kèm theo ở trên người Khuyết Nguyệt. Mà chính mình lúc đó vì cái gì muốn dùng trận pháp này tới công kích Khuyết Nguyệt? Hắn cũng không biết sẽ sản sinh thứ hiệu quả này, lúc đó đang suy nghĩ gì đấy?

Bạch Ngọc Đường nhìn đang Triển Chiêu trúng "Đấm lưng" Tiểu Tứ Tử —— Miêu Nhi lúc trước đó công kích Khuyết Nguyệt, từng có ngập ngừng, lúc đó phương pháp duy nhất ngăn cản Khuyết Nguyệt hình như chính là muốn mạng của hắn, nhưng Triển Chiêu rõ ràng không muốn giết hắn. Nói cách khác, Miêu Nhi lúc đó là muốn cứu Khuyết Nguyệt... Đồng thời phương pháp duy nhất có thể sử dụng cứu Khuyết Nguyệt.

Thông qua tiêu trừ tồn tại của tai hại tới đạt được mục đích cứu người... Chính như theo như lời Tiểu Tứ Tử, đây là sự việc rất phù hợp phong cách Triển Chiêu.

...

Đang lúc này, đám người rối loạn lên chút.

Một tiếng hét thảm truyền đến.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngẩng đầu, chỉ thấy là một người bồi luyện bị ném ra từ trong đất cát sân huấn luyện, trực tiếp ngã ở trên mặt đất cứng.

Trận đấu vật đều là ở trong hố cát tiến hành, bởi vì động tác đập rất nhiều, nếu như rơi vào ở trên mặt đất cứng rắn, rất dễ dàng té bị thương thậm chí ngã chết.

Bồi luyện kia ngã không nhẹ, Công Tôn nghe tiếng kêu vội vàng chạy tới, liếc mắt nhìn thấy có mấy người vây xem muốn đi đỡ bồi luyện kia, thì hô, "Đừng nhúc nhích!"

Triệu Trinh ban nãy lo nhìn Cách Phong biểu diễn ném gỗ, không có lưu ý sát vách luyện tập trận tình huống gì, thì hỏi Nam Cung, "Làm sao á? Có người bị thương á?"

Nam Cung khẽ nhíu mày, thấp giọng nói, "Bồi luyện kia, là bị người cố ý vứt ra."

Ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên trận luyện tập bên cạnh.

Bên kia trong hố cát, cũng đứng một tuyển thủ vóc người "Thật lớn".

Triệu Phổ đi theo Công Tôn đi vào trong, vừa quan sát tuyển thủ cố ý đả thương người kia... Người này gọi Điền Bồng, cũng là một trong đứng đầu lần đoạt giải nhất này. Trước đó Long Kiều Quảng nhìn mấy cuộc tranh tài sau, trở về cùng Triệu Phổ bọn họ nói đến qua người này, nói hắn không chỉ trời sinh thần lực, còn nắm giữ rất nhiều kỹ xảo đấu vật.

Triệu Phổ lúc đầu đối với Điền Bồng ấn tượng không tệ, chẳng qua ban nãy hắn phát hiện Điền Bồng đã liên tục đem hai người bồi luyện từ trong hố cát vứt ra... Làm như vậy nhưng thật ra là tương đối nguy hiểm. Người thứ nhất hình như không có té bị thương, người thứ hai, trước mắt đến xem là xảy ra chuyện.

Công Tôn kiểm tra thương thế của bồi luyện kia, phát hiện có vài chỗ gãy xương, thì trị cho hắn, vừa bất mãn mà ngẩng đầu nhìn Điền Bồng ném hắn đi ra kia.

Điền Bồng lúc này cũng đang nhìn bên này, chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua bồi luyện bị đả thương, xoay người trở về trong trướng bồng nghỉ ngơi đi.

"Quá đáng!" Công Tôn nhận lấy cái hòm thuốc nhóm ảnh vệ lấy tới, lấy ra thanh nẹp cố định chỗ đau cho bồi luyện.

"Ôi chao ồ..." Bồi luyện kia cũng rất buồn bực, "Điền sư phụ ngày hôm nay không biết chuyện gì xảy ra."

"Hắn bình thường không đánh các ngươi như vậy sao?" Công Tôn hỏi.

Bồi luyện lắc đầu, "Không phải a, bình thường tính tình rất tốt, hơn nữa hắn kỹ xảo rất tốt, cùng hắn luyện an toàn nhất, ngày hôm nay... Giống như biến thành người khác."

Công Tôn lẩm bẩm, "Tâm tình không tốt cũng không có thể đả thương người a..."

Triệu Phổ cũng nhíu mày, nghe có chút dị thường.

Nam Cung thấy sinh xảy ra biến cố, hơn nữa lúc này người vây xem trên sân bóng càng ngày càng nhiều, cũng có chút lo lắng, muốn thúc giục Triệu Trinh hồi cung.

"Hoàng thượng."

Nam Cung thấp giọng kêu Triệu Trinh một tiếng, chẳng qua Triệu Trinh lại nhìn chằm chằm đỉnh lều bạt Điền Bồng vào đi nghỉ ngơi, phát ngốc.

"Phụ hoàng hoàng." Tiểu Hương Hương thấy Triệu Trinh không có nghe đến Nam Cung gọi hắn, thì vươn tay nhỏ bé nắm ở mặt cha bé quay lại.

"Ừm?" Triệu Trinh lấy lại tinh thần.

Nam Cung nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Trinh —— không sai biệt lắm nên trở về cung.

"Nga..." Triệu Trinh gật đầu, nhưng lại quay đầu lại liếc mắt nhìn lều bạt kia, hình như cảm thấy có cái gì không đúng, "Trẫm ban nãy giống như nhìn đến ánh mắt người kia sẽ tỏa sáng!"

"Người nào?" Nam Cung hỏi, "Điền Bồng?"

"Thì cái tuyển thủ tính khí thật lớn xấu mặt đi ra kia." Triệu Trinh một tay ôm khuê nữ, một tay chỉ ánh mắt chỉ mình, "Hắn lúc xoay người, trẫm nhìn đến! Hai con mắt, tỏa sáng!"

" Ánh sáng màu gì?"

Lúc này, có người sau lưng đặt câu hỏi.

Triệu Trinh cùng Nam Cung đều quay đầu lại, thấy Ân Hậu thì đứng ở một bên.

"Màu đỏ!" Triệu Trinh nhớ lại một cái, khẳng định mà nói.

Ân Hậu gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì.

Nam Cung có chút khẩn trương, nhìn lão gia tử, nghĩ xác nhận một chút Triệu Trinh có thể bị nguy hiểm hay không.

"Phải đi về sao?" Ân Hậu hình như tâm tình không tệ, hỏi Nam Cung.

Nam Cung gật đầu một cái mạnh, chờ một hồi mà tế tự trước đó còn có một loại nhỏ triều hội, Hoàng thượng còn muốn tiếp kiến tất cả tuyển thủ dự thi...

Ân Hậu đi theo Triệu Trinh cùng Nam Cung trở về.

Thiên Tôn đang do dự là đi theo cùng đi hay là lưu lại chơi một chút nữa, chỉ thấy Ân Hậu đột nhiên đối với hắn vẫy tay.

Thiên Tôn nheo mắt lòng nói ngươi gọi mèo sao...

Chẳng qua trong nháy mắt đã đến bên người Ân Hậu, "Làm gì..."

Ân Hậu cùng hắn thì thầm vài câu.

Trên mặt Thiên Tôn hiện ra ghét bỏ.

"Ngươi mang Chiêu Nhi cùng Ngọc Đường cùng nhau đi." Nói xong, Ân Hậu liền cùng Triệu Trinh Nam Cung trở về hoàng cung đi.

Thiên Tôn chắp tay sau lưng bất mãn mà đi bộ trở về.

Ngân Yêu Vương hỏi hắn, "Tương Tương để cho ngươi làm gì thế?"

"Để cho ta mang theo Ngọc Đường cùng Triển Tiểu Miêu đi tìm người đảo Ma Ngục." Thiên Tôn lẩm bẩm.

"Đi tìm bọn họ làm gì?" Yêu Vương không giải thích được —— với quan hệ của Tiểu Du cùng nhiều người lính coi ngục đảo Ma Ngục, gặp mặt không chừng không thể nói rõ hai câu là có thể đánh nhau, cho nên là mang Tiểu Bạch Đường cùng nhóc mèo đi khuyên can sao?

"Ai biết được, liền nói để cho mau chóng đi tìm." Thiên Tôn bĩu môi một cái, "Ta vì cái gì phải đi!"

Bên này còn đang bày tỏ bất mãn, bên kia đã hướng về phía Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngoắc tay.

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, mang Tiểu Tứ Tử đều chạy tới.

Tiểu Tứ Tử lúc này đang bóp cánh tay —— tay đau xót!

Thiên Tôn tâm bất cam tình bất nguyện mà nói, "Đi với ta một chuyến."

Nói xong cũng phải đi.

"Ôi!" Ngũ Gia bắt lại ống tay áo hắn —— đi chỗ nào?

"Đi tìm đám trồng cây kia." Thiên Tôn nói xong đi phía trước chỉ một cái, ý tứ kia —— cái phương hướng này!

"Ngươi biết đi chỗ nào tìm bọn họ?" Bạch Ngọc Đường lòng nói biết đường còn lạc đường đó, không biết còn được, đừng một đường thật đi tới đảo Ma Ngục đi.

Thiên Tôn đã bắt đầu tâm tình không tốt, nhìn đồ đệ.

"Phải tìm Tiểu Toa Tử bọn họ sao?"

Cũng may, Tiểu Tứ Tử mở miệng nói, "Bọn họ ở khách sạn Vạn Gia của thành Tây, ở phụ cận cửa hàng lớn của Mãn Ký."

Biết chỗ thì dễ làm, Thiên Tôn gật đầu —— đi thôi!

Mới vừa bước ra một bước, đã bị Ngũ Gia níu lại.

Thiên Tôn quay đầu lại nhìn, Ngũ Gia, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều hướng hướng về phía ngược lại chỉ một cái —— phía tây ở bên đó!

Lão gia tử nhìn ba người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội hỏi Yêu Vương có muốn cùng đi hay không.

Yêu Vương khẽ mỉm cười một cái, "Ta thì không đi nữa, mấy người các ngươi, phải trông Tiểu Du đừng làm cho hắn đánh người của đảo Ma Ngục nga!"

Thiên Tôn vung tóc bạc, đi hướng Tây đi, đi tìm khách sạn Vạn Gia.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Ngân Yêu Vương —— lão gia tử ngài cùng đôi ta nói có ích lợi gì? Hẳn là cùng Thiên Tôn nói hắn đừng đánh người mới đúng... Vả lại dựa vào đôi ta ngăn cản được hắn sao?!

Yêu Vương nhìn còn có chút cười trên nỗi đau của người khác, hướng về phía hai người phất phất tay... Mau đi đi, đây là nhiệm vụ Tương Tương an bài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên vỗ tay một cái, "Miêu Miêu! Ta thấy thứ này!"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn —— ngươi không phải là mùa ế hàng linh cảm sao? Thấy cái gì?

"Có yêu quái!" Tiểu Tứ Tử khoa tay múa chân một cái, "Yêu quái con ngươi màu đỏ!"

"Yêu quái?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi, "Ở nơi nào?"

"Ở khách điếm!"


→Chương sau: Chương 561: TRUY TUNG→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro