Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 551: ÂN CẦN THĂM HỎI

CHƯƠNG 551: ÂN CẦN THĂM HỎI

EDITOR: ROSALINE

BETA: CỎ


Triệu Trinh đột nhiên nói nhìn thấy đôi mắt, Nam Cung tỉ mỉ nhìn chằm chằm, quả thực... Trong ánh trăng tựa hồ là xuất hiện đôi mắt, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng.

Kỳ thực không chỉ hai người bọn họ nhìn thấy, ở đây rất nhiều người đều nhìn thấy.

Tất cả mọi người cảm thấy, chính là cùng ánh trăng giống nhau, là một hiệu quả được cố ý đặc biệt tạo ra đi...

"Là nói ông trời có mắt sao?"

"Nhìn càng giống như ánh trăng có mắt."

"Mắt này còn rất dọa người."

...

Đám người nhỏ giọng thảo luận.

Mọi người Khai Phong tự nhiên cũng thấy đôi mắt này.

Đầu tiên, cái này thật đúng là không phải là ảo giác huyễn thuật gì, mà là chân thật tồn tại ở trong bố cảnh.

Thứ hai, trận gió nhẹ ban nãy nổi lên, gió này không biết là từ đâu mà thổi tới, cảm giác như nơi nào đó của lều bạt có một chỗ lọt gió, trận gió kia cũng không phải là nội lực tạo thành.

Rất nhiều người nhìn thấy đôi mắt, đều không có ý nghĩ đặc biệt gì, nhưng có mấy người lại từ trong đó đã nhìn ra chút ý tứ hàm xúc không cùng một dạng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, bao gồm Toa Lực, Tiểu Tứ Tử, ngày hôm qua mới vừa nghe Quế ban chủ nói qua tình huống tổ tiên của gánh hát ở phụ cận đảo Ma Ngục được "Thần minh" cứu trợ... Tình cảnh này, hình như cùng gia gia ban chủ nàng trước đây kể từng được cứu có chút tương tự.

Thế cho nên Triển Chiêu cũng hoài nghi, là ban chủ bởi vì cái linh cảm này mà cố ý làm ra bố cảnh sao?

Nhưng nhìn kỹ, phát hiện lúc này người gánh hát cũng có chút bối rối.

Ở dưới đài một sư phó phụ trách đạo cụ bối cảnh không ngừng ra dấu cho người ngoài cửa.

Ngoài cửa mấy người công nhân đều phóng về hướng phòng tối chiếu hình trên lều kia, còn có người đi bắc thang.

Bạch Ngọc Đường để cho Giao Giao ra đi nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy mấy người công nhân tụ tập ở phòng tối bỏ đèn lồng vào đó.

"Có phải côn trùng bay vào hay không?"

"Côn trùng có hình dạng đôi mắt?"

"Ngày hôm qua lúc sắp xếp rõ ràng đều kiểm tra qua..."

"Nhanh đi đổi mảnh ngọc lưu ly!"

"Nóng như thế làm sao đổi a!"

Giao Giao ngẩng mặt lên nhìn nhìn phòng tối đặt ở trên cái giá, thả người nhảy, chui vào.

Bạch Ngọc Đường đối với "Đèn" này cảm thấy hứng thú rất lâu rồi, nhìn ở khoảng cách gần, phát hiện kết cấu so với mình tưởng tượng còn tinh xảo hơn.

Ở trong mấy mặt kính ngọc lưu ly tinh xảo tạo thành đèn lồng hình vuông, đặt mảnh ngọc lưu ly vẽ trăng máu, vẫn sáng đèn.

Mà ở phía trước một mảnh ngọc lưu ly kia, không biết người nào, bỏ vào một tấm giấy nửa trong suốt...

Ngũ Gia cẩn thận nhìn một chút, đó là một tấm bánh tráng, trên giấy vẽ đôi mắt. Mà bánh tráng này, đang trong tình trạng hòa tan.

Giao Giao đem giấy ra.

Theo bánh tráng bị lấy ra, ánh mắt trong ánh trăng cũng biến mất không thấy nữa.

Giao Giao vốn muốn trở về, chẳng qua vừa quay người lại, phát hiện ở một bên vách phòng tối, bị người rạch ra một cái lỗ hổng... Có thể chính là có người thông qua cái lỗ này lắp bánh tráng lên, ban nãy nổi một trận gió nhẹ, vầng trăng kia đung đưa, chắc cũng là bởi vì nơi này lọt gió tạo thành.

Bạch Ngọc Đường hơi hơi nhăn lại mày —— là ai làm đây? Nếu như là ban nãy có người làm, vô luận là dùng khinh công bay lên, hay là dùng ám khí ném qua, cũng không thể không làm cho người trong lều chú ý.

Giao Giao đi thăm dò nhìn chỗ thủng kia, phát hiện chỗ sát biên giới có một chút thứ dính dính nhầy nhầy, lại nhìn bánh tráng trong tay một chút, cùng với đôi mắt màu đen trên giấy...

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ trong chốc lát, hiểu rõ nguyên lý trong đó.

Hẳn là có người trước đó động tay động chân, làm thủng phòng tối, đặt bánh tráng vào. Trên giấy có thể là dùng nước đường các loại vẽ đôi mắt... Lại đem chỗ dán dùng nước đường gì gì đó niêm phong lên.

Chờ phòng tối lắp đèn xong... Theo trong phòng tối càng ngày càng nóng, màu sắc nước đường trên bánh tráng sẽ càng ngày càng đậm, mà nước đường niêm phong chỗ thủng cũng sẽ hòa tan... Vì vậy sẽ tạo thành cái loại hiệu quả ban nãy.

Ngũ Gia nhíu mày —— muốn làm một cơ quan như thế còn thật phiền toái, mục đích là gì chứ? Hơn nữa cho dù Giao Giao không đi lấy, bánh tráng cuối cùng cũng sẽ tan ra hết, ánh mắt trong ánh trăng sẽ biến mất như thường.

Triển Chiêu cũng nhìn nhìn ngoại công hắn... Đây là cố ý cho hắn ngoại công nhìn sao? Vì cái gì lại gọi tới nhiều người giang hồ như vậy?

Cơ quan lắp đặt ánh mắt bị Bạch Ngọc Đường giải trừ, hỏa kế gánh hát cũng không hiểu rõ ràng là tình huống gì, mơ hồ không rõ tiếp tục làm việc.

Trên đài vở kịch lúc này đang đến chỗ đặc sắc, nữ quỷ Quế ban chủ diễn đem thi thể nguyên phối của kẻ thù phân tán để ở các nơi, đầu người còn lại thì treo ở dưới cầu.

Ngày thứ hai đầu người thì bị phát hiện, quan phủ đến bên cầu, sau khi tìm thấy đầu người, bắt đầu điều tra thân phận người chết. Thì có người nhắc tới hôm qua nơi đây xảy ra tai nạn nhỏ, có cỗ kiệu nhà giàu nào đó trong thành rơi xuống giữa sông.

Mà lúc này trong đại trạch, Quế ban chủ đang ngồi ở bên cạnh bàn, lấy diện mạo như trước nhìn kẻ thù trợn mắt há mồm.

Đồng thời có hạ nhân tới bẩm báo, nói nha môn tìm tới, nhặt được một cái đầu, hỏi có phải là đại nãi nãi hay không.

Đại nhân bị dọa sợ đến hoang mang lo sợ, nữ quỷ chỉ vào một cái túi màu đen trên xà nhà để cho hắn nhìn.

Ngoài phòng, bộ khoái đã mang người tiến vào.

Dưới đài quần chúng đều khẩn trương.

"Ai nha, lần này làm sao bây giờ?"

"Chỉ có thể thừa nhận tiểu thư mới là phu nhân hắn, nguyên phối là người không quen biết đi..."

"Nhưng tra thân phận nguyên phối một cái, cũng không thể điều tra ra ít chuyện hắn cùng nguyên phối trước đây sao?"

"Dù sao cũng là hắn giết người a!"

"Tiểu thư còn danh chánh ngôn thuận đoạt lại thân phận của mình."

"Tra nam cặn bã kia nếu muốn tiếp tục vinh hoa phú quý không ăn cơm tù, chỉ có thể thừa nhận thân phận tiểu thư!"

"Vậy sau này phải làm sao a?"

"Liền sống cùng nữ quỷ kia sao?"

"Oa! Ngẫm lại thật là khủng khiếp a!"

"Ai bảo chính hắn hại người! Đáng đời!"

Triển Chiêu lúc này đại khái là một người không có tâm tư xem kịch nhất, hắn ban nãy bởi vì sự việc cơ quan khẩn trương một hồi, thoáng thả lỏng chút, lúc này lại phát hiện có chỗ không đúng...

Không biết khi nào thì bắt đầu, bốn phía xuất hiện một ít "dao động" .

Loại biến hóa này cơ hồ là mắt thường không phát hiện được, hơi nước bên người đột nhiên tăng nhiều, chợt liếc mắt nhìn sang, sẽ phát hiện chỗ nào ánh mắt có thể thấy được đều có, trong nháy mắt có thể nhìn thấy một ít dao động cùng loại hoa văn gợn nước giống nhau xuất hiện ở trên không, nhìn kỹ lại sẽ biến mất.

Triển Chiêu tự nhiên nhận ra, đây là đặc điểm của huyễn thuật.

Hơn nữa huyễn thuật này sử dụng đến tương đối xảo quyệt, nội lực cực kỳ yếu ớt, lợi dụng quang ảnh để chế tạo ảo giác chợt lóe lên, cực dễ thao tác lại vô cùng không dễ bị phát hiện.

Đồng thời, đối với người nội lực cao gần như không có có ảnh hưởng, chỉ đối với người không có phòng bị hoặc là nội lực hơi thấp có hiệu quả.

Triệu Trinh bên này đang cắn hạt dưa nồng nhiệt mà xem vở kịch, bỗng nhiên, liền nhìn thấy trước mặt có một nữ quỷ áo đỏ đang đứng.

Dọa sợ đến một nắm hạt dưa trong tay Hoàng thượng đều bị hất bay.

Nam Cung bị hắn dọa hết hồn, vội vàng nhìn hắn —— làm sao vậy?

Triệu Trinh dụi dụi con mắt, nhìn kỹ —— trước mặt không có gì cả!

Gãi gãi đầu, Hoàng thượng nắm một cánh tay Nam Cung qua ôm lấy, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi không phát hiện sao?"

"Thấy cái gì?" Nam Cung bị Triệu Trinh làm cho thật khẩn trương, trái phải nhìn.

Triệu Trinh nghi thần nghi quỷ mà nhìn trên khán đài, vừa nhìn trái phải một vòng —— chẳng lẽ là nhìn lầm rồi?

Bên này Triệu Trinh đang sợ hãi, sát bên hạt dưa trong tay Tiểu Tứ Tử đột nhiên cũng bay, bổ nhào vào Thiên Tôn ở một bên.

Thiên Tôn cúi đầu liếc nhìn đoàn tử đột nhiên bắt đầu lủi vào người mình làm ổ, bên cạnh Ân Hậu cùng Yêu Vương đều đưa tay, giúp hắn gẩy vỏ hạt dưa treo ở trên tóc bạc.

Triệu Phổ cũng nhìn thấy Công Tôn đột nhiên hướng về phía trước cho một cái tát, vừa lúc vỗ đến trên ót Toa Lực ngồi trước.

Công Tôn tiên sinh vỗ xong còn nhìn nhìn tay —— không có đánh trúng sao?

Trong đám người cũng bắt đầu sản sinh dị động, rất nhiều người đều bị dọa đến kêu thành tiếng.

Trên đài, Quế ban chủ liền cau mày —— hình như lực chú ý của khán giả dưới đài không phải là rất tập trung.

Quế ban chủ đang lẩm bẩm làm sao vậy, mới vừa vừa quay đầu lại, thì thấy "kẻ thù" của mình đột nhiên nhảy dựng lên.

Quế ban chủ cạn lời mà nhìn bạn nối khố* —— có cần diễn khoa trương như thế hay không?

Bạn diễn* của nàng cũng không có nội lực, nên nhìn thấy một nữ quỷ thật đứng bên người Quế ban chủ, dọa sợ đến hắn suýt nữa nhanh chân chạy mất.

* 搭档: người cộng tác, người hợp tác, trên sân khấu biểu diễn thường được gọi là "bạn diễn"; 老搭档: vừa có nghĩa bạn nối khố, vừa có nghĩa là người bạn diễn đã cộng tác lâu ngày.

Cứ như vậy, dưới đài cùng trên đài... Có vài người rất hoảng sợ, có vài người không biết người bên cạnh vì cái gì hoảng sợ.

Giang hồ quần hùng nội lực so le không đồng đều, công phu có thể làm được chưởng môn bình thường đều không kém, nhưng đệ tử hoặc là bạn bè đi theo hắn lại không nhất định nội lực cũng cao như vậy.

Bản thân người giang hồ cũng tương đối mẫn cảm, sau khi phát giác khác thường đều quan sát bốn phía —— đây là quỷ phá hay là làm sao? Làm sao một người hai người đều bị dọa sợ?

"Cái rạp hát này có phải bị quỷ phá hay không?"

"Ngươi nhìn thấy ban nãy sao?"

"Cái gì?"

"Giống như thật sự có quỷ!"

Loại chuyện hát hí khúc này, trên đài dưới đài đều phải hết sức chuyên chú mới được.

Tâm tư quần chúng đều ở trên người các diễn viên diễn kịch, các diễn viên sẽ quan sát phản hồi của quần chúng mà tiếp tục biểu diễn.

Cái này một khi có một bên phân tâm, vậy vở kịch này khó có thể hát tiếp, mà tình huống lúc này là —— trên đài dưới đài, đều có người phân tâm.

Cái này đồng thời cũng ảnh hưởng người muốn xem thật kỹ vở kịch.

"Là ai đang làm trò quỷ?"

"Là có người dùng huyễn thuật phải không?"

Triển Chiêu âm thầm "chậc" một tiếng.

Hàng trước, Yêu Vương cũng sờ sờ cằm gật đầu, "Thì ra là thế a."

Thiên Tôn mấy người bọn hắn đều liếc mắt nhìn Ân Hậu, hay là đang khiêu khích?

Lão gia tử ngáp một cái, hình như cũng không quá lưu ý.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu bên người cứ giống như ngồi ở trên cây tiên nhân cầu (cây xương rồng) Tiểu Tứ Tử trồng vậy, một khắc liên tục động động động, vẻ mặt đều là —— thật sốt ruột!

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường chọc hắn một cái.

Triển Chiêu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu một cái bầu không khí quỷ dị chung quanh đây —— có thể tiêu trừ không?

Triển Chiêu sốt ruột —— cũng không biết nên làm cái gì bây giờ a? Miêu gia chỉ biết ném cầu ánh sáng!

Bạch Ngọc Đường cũng đỡ trán —— mèo này một chút thiên phú cũng hơi lệch quá rồi.

Triển Chiêu bên này nôn nóng sốt ruột —— là "Thư đáo dụng thời phương hận thiểu*" trong truyền thuyết đi!

*Thư đáo dụng thời phương hận thiểu (书到用时方恨少) nguyên câu đầy đủ 书到用时方恨少,事非经过不知难 (Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, sự phi kinh qua bất tri nan): Sách học hành đến khi dùng mới ân hận là còn ít. Nghĩa:Làm việc mà chưa từng làm chẳng biết cái khó của nó. Có học nhiều mới biết ta còn dốt, có bắt tay vào làm mới biết việc ta làm là khó. Thành ngữ nhắc nhở chúng ta phải luôn khiêm tốn , đừng cho mình là đã tài giỏi rồi mà không cần phải học và thực hành.

Đúng lúc này... Cái loại hoảng loạn cùng bất an bốn phía này đột nhiên biến mất.

Trong rạp diễn kịch không biết làm sao, liền trở về bầu không khí như lúc vừa mới đi vào.

Lực chú ý của đám người lại đều tập trung vào trên sân khấu, các diễn viên trên đài cũng không hoảng hốt, nên làm gì thì làm cái đó, giống như ban nãy một hồi biến cố chưa từng phát sinh qua.

Bạch Ngọc Đường cảm giác được bên trong rạp diễn kịch, có một trận nội lực khiến người ta an tâm đang chảy xuôi, giống như là gió ngày hè sau giờ ngọ mang theo cảm giác mát mẻ vậy.

Triệu Trinh ngẩng đầu nhìn trăng máu trên đài.... Trong ánh trăng màu đỏ, hình như có đôi mắt, đang hơi híp híp, nhìn chăm chú vào mọi người.

Triệu Trinh lặng lẽ quay đầu, liếc Ân Hậu bên cạnh một cái.

Lão gia tử ôm cánh tay ngồi, hình như không hăng hái lắm, cứ nhìn trên đài như thế, ánh mắt... Cùng cặp mắt giữa trăng kia rất giống.

Đồng dạng là ánh mắt xuất hiện trong ánh trăng, nhưng cho người cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Triệu Trinh cảm thấy mình ban đầu nhìn thấy đôi mắt kia, rõ ràng là "chết", tựa như đang nhìn một bức họa.

Mà bây giờ thấy được đôi mắt này, giống như chính là sự tồn tại không giống nhau, nhưng lại có thể tinh tường cảm giác được là "sống".

Giống như là ma vương lười biếng mở mắt liếc nhìn thế nhân, còn có chút cảm giác ngại bọn họ phiền... Sau đó chính là cái nhìn này, đem tất cả quỷ nhỏ gây sự đều hù chạy, để cho người ta cảm thấy, ở trong phạm vi tầm nhìn đôi mắt này có thể đạt được, hết sức an toàn.

Triệu Trinh không biết võ công còn có thể nhận thấy được sự việc, giang hồ quần hùng tự nhiên cũng đã nhận ra.

Quần hùng đột nhiên thì ý thức được —— Thiên Tôn mời bọn họ đến xem kịch, chớ không phải là vì để cho bọn họ biết một chút về Ma Vương Nhãn trong truyền thuyết sao? Quả nhiên rất cao cấp a! Thực sự là kiến thức lớn.

Thiên Tôn đang sờ sờ đoàn tử, không khỏi cảm thấy ánh mắt kỳ kỳ quái quái bốn phía, ngẩng đầu nhìn một chút... Chỉ thấy đôi mắt trông mong của đám giang hùng kia nhìn hắn, ánh mắt kia buồn nôn muốn chết.

Thiên Tôn cạn lời mà lắc đầu một cái, trừng Ân Hậu bên cạnh —— lão quỷ ngươi quan tâm bọn họ chết sống làm gì, hù chết đám ngốc kia không phải là rất tốt à!

Ân Hậu hơi hơi nghiêng đầu, ra hiệu một chút Triệu Trinh đắc ý xem kịch bên người —— trong đám ngốc này còn có một ngôi cửu ngũ chí tôn kìa, cũng hù chết hắn sao?

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu.

Mèo này mới vừa rồi còn xúc động bộp chộp, lúc này nhìn có vẻ tâm tình rất tốt, đuôi đều nhếch lên rồi, dáng vẻ giống như là nói —— để các ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì mới là huyễn thuật cao cấp...

Triển Chiêu còn chưa đắc ý đủ, bỗng nhiên, bốn phía lại một trận dao động... Phía trên rạp trào vào thấy lạnh cả người, trên không xuất hiện vài đạo hơi nước hình thành bức tường... Gánh hát lắp đặt đèn đuốc dùng để chiếu sáng toàn bộ bị dập tắt.

Bên trong rạp tối xuống, đám người lại một lần nữa sinh ra hoài nghi —— đây là hiệu quả sân khấu kịch sao? Vở kịch này làm sao nhiều hiệu quả như vậy a, thật bận rộn!

Cùng lúc đó, Quế ban chủ trên đài thiếu chút nữa thì muốn mặc kệ mọi người không làm nữa —— diễn kịch mấy thập niên, tình huống ngày hôm nay đặc biệt nhiều!

Bọn tiểu nhị gánh hát cũng bề bộn nhiều việc, hoang mang rối loạn nâng cây gậy cột ngọn nến một lần nữa đốt đèn.

Chính là ở lúc đốt đèn, trong lều tối tăm, bỗng nhiên xuất hiện hai đoạn đồ vật bằng lụa cùng loại lại tương tự gợn nước một đỏ một trắng, trên không trung qua lại không ngớt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— thứ gì? Chỉ nhìn thấy một quang ảnh, nhưng lại so với quang ảnh chân thực hơn.

Nam Cung thấy quang ảnh đỏ trắng giao thoa trước mặt lóe lên, lập tức vung tay lên một cái... Nhưng lại phất vào một cái khoảng không.

Lại nhìn Triệu Trinh bên người, hai khối bằng lụa kia quấn cùng một chỗ, vặn thành một thứ như dây trói, vây quanh cổ Triệu Trinh.

Nam Cung mới vừa muốn di chuyển, bị Bạch Ngọc Đường phía sau nhẹ nhàng nhấn bả vai một cái.

Nam Cung quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ra hiệu hắn nhìn Triệu Trinh.

Lúc này, Triệu Trinh còn đang nghiêm túc xem kịch, hình như hoàn toàn không có chú ý tới thứ gì treo ở trên người.

Nam Cung cũng ngắm nhìn bốn phía, phát hiện tình huống lần này cùng ban nãy vừa lúc phản ngược, chỉ có người nội công cao có thể nhìn thấy... Ngay cả giang hồ quần hùng cũng không có chú ý đến.

Hai dải bằng lụa kia quấn quanh Triệu Trinh, một đoạn ngẩng lên thật cao, giống như là hai linh xà vậy... Đầu tơ lụa ghép lại cùng một chỗ, tạo thành một hình tam giác, mặt nạ nửa đỏ nửa trắng, mặt nạ loại hình có chút giống hồ ly.

Mặt hồ ly nhìn chằm chằm Ân Hậu bên cạnh Triệu Trinh, sau đó thì truyền đến một trận tiếng cười kéo dài có chút nham hiểm, không biết là tiếng cười của nam hay nữ.

Triển Chiêu ở phía sau tỉ mỉ nghe, hình như là hiệu quả của một giọng nữ cùng một giọng nam dung hợp cùng một chỗ mà ra.

"Ồ, ấu tể nhà Ưng Vương." Hồ ly kia tới gần trước mặt Ân Hậu, "Còn nhớ ta không? Đã lâu không gặp ta tới hỏi thăm một chút... Oa a..."

Nói còn chưa dứt lời, hai dải bằng lụa kia đột nhiên giống như là rắn bị người bấm ở bảy tấc giãy dụa lên, sau đó bắt đầu nứt ra, cuối cùng biến thành mảnh vụn...

Ảo ảnh kia sau khi kêu thảm một tiếng, thì cười xấu xa biến mất.

Triển Chiêu ngẩng đầu... Chỉ thấy đôi mắt màu đỏ trên đỉnh đầu, cũng đang chậm rãi biến mất.

Triệu Trinh lúc này ăn xong hạt dưa rồi, liền lấy ra một quả quýt đưa cho Nam Cung, để Nam Cung lột vỏ cho hắn.

Nam Cung đang ngây ngô nhìn hắn chằm chằm, nhận quả quýt mà giống như là bị điểm huyệt.

Triệu Trinh ngoẹo đầu nhìn Nam Cung —— ngươi đang làm gì đó?

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều nhìn chằm chằm trưởng bối nhà mình —— ban nãy kia là cái gì?

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, ngay cả Thiên Tôn cùng Yêu Vương đều quay sang hỏi Ân Hậu —— đó là cái gì nha?

Một đám người hai mặt nhìn nhau —— các lão gia tử cũng không biết sao?

Quả nhiên, Vô Sa đại sư, Bạch Quỷ Vương, Bạch Long Vương mấy người bọn hắn đều là vẻ mặt mơ hồ, đều hỏi Ân Hậu —— yêu quái kia là ai a?

Ân Hậu tiếp tục ngáp —— ai biết được...

←Chương trước: Chương 550: NGUYỆT VÀ NHÃN←

→Chương sau: Chương 552: HỒNG→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro