Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 544: HÍ QUỶ - VỞ KỊCH QUỶ

CHƯƠNG 544: HÍ QUỶ - VỞ KỊCH QUỶ

EDITOR: ROSALINE

BETA: CHIM


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn phỏng đoán "tình hình khá xấu" có thể là có người vu oan hãm hại, hoặc là gánh hát có kẻ thù gì đó thôi.

Không thể nào ngờ được, Quế ban chủ nói ra một câu: "Yêu nghiệt sống lại" .

Ngũ Gia yên lặng mà gật đầu, càng ngày càng thần, đầu năm nay nháo quỷ đã không mới mẻ, yêu quái tất cả đi ra.

Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái —— đều nói cá mặn cũng có ngày xoay người, vận khí ma quỷ này của Miêu gia sao không có hỏng nhất chỉ có càng hỏng hơn chứ?

Quế ban chủ nói ra lời ấy, vốn cho là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sẽ kinh ngạc truy hỏi —— yêu nghiệt gì nha?

Nhưng hai người này đều cau mày cúi đầu không nói, tựa hồ là cũng không có kinh ngạc như vậy, chỉ là có chút không nghĩ ra.

Vẫn là Tiểu Tứ Tử tương đối nể tình, ngước mặt mở to hai mắt hỏi, "Yêu nghiệt gì nha?"

Quế ban chủ hiển nhiên rất hài lòng phản ứng Tiểu Tứ Tử, chọc khuôn mặt bé —— đây mới là khán giả tốt!

"Mấy năm này thiên hạ thái bình, chúng ta những thứ gánh hát này vào Nam ra Bắc, tương đối cũng ít gặp chuyện phiền toái." Quế ban chủ nói, "Thế nhưng ta nghe lão nhân gia đời ông nội trong nhà nói qua, trước đây a... Thời buổi loạn lạc tai hoạ nhiều, có một loại yêu nghiệt, thiếu chút nữa khiến gánh hát trong thiên hạ đều bị diệt sạch."

Lúc này Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới lộ ra vẻ khán giả tốt, "Nghiêm trọng như vậy?"

Quế ban chủ gật đầu, "Đặc biệt loại vở kịch quỷ này của chúng ta... Thứ kia còn trùng tên với chúng ta, còn đặc biệt yêu để mắt tới chúng ta, thực sự là có khổ khó nói."

"Đó là cái gì?"

"Thứ kia tên là Hí Quỷ, xâm nhập vào những gánh hát diễn kịch quỷ, được xưng là gánh hát quỷ."

Nghe Quế ban chủ nói xong, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường còn có Tiểu Tứ Tử đều có chút kinh ngạc nhìn Toa Lực.

Toa Lực gật đầu —— ta đã nói rồi mà!

Quế ban chủ thấy Triển Chiêu bọn họ đều nhìn Toa Lực, hình như cũng hiểu, gật đầu, "Kết cục của chuyện này xảy ra ở đảo Ma Ngục... Cho nên một vài gánh hát lớn lịch sử tương đối lâu, cách một thời gian, sẽ đi đảo Ma Ngục diễn mấy lần. Loại biểu diễn này tên là "tạ thần thức", tương tự với đi tinh lọc hoặc là cầu phúc, nói chung chính là cảm ơn thần linh tiêu diệt Hí Quỷ, khẩn cầu đám yêu nghiệt này vĩnh viễn không bao giờ sống lại nữa, thiên hạ thái bình, thần linh phù hộ các loại."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghe rõ, nhưng lại không hoàn toàn hiểu rõ. Theo cách nói của Toa Lực, gánh hát quỷ là gánh hát do quỷ tàn sát thôn làng tạo thành, mà cách nói của Quế ban chủ, hình như Hí Quỷ không chỉ là thôn trang mà gánh hát biểu diễn, còn bản thân gánh hát đó. Cũng không phải cả gánh hát đều là quỷ, chỉ là một con quỷ xâm nhập vào gánh hát. Quỷ gì lại có sức mạnh lớn như vậy?

"Cái này phải nói cái gì là Quỷ." Quế ban chủ nói đến chỗ này, hình như có chút ngập ngừng, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu trước đó cũng nghe Toa Lực nói, "quỷ" này có liên quan đến Ưng Vương triều.

Triển Chiêu ra hiệu Quế ban chủ không cần để ý, cứ nói thẳng!

"Quỷ mà bình thường chúng ta hay nghĩ, đó chính là oan hồn người chết a, Quỷ hồn các loại, đúng không?" Quế ban chủ thấy Triển Chiêu không ngại, bắt đầu nói tường tận, "Nhưng thật ra loại quỷ này xuất hiện nhiều trong những câu hát xưa khuyên người hướng thiện, ý là, ngươi đừng làm chuyện xấu, quỷ oán hại chết người sẽ trở về lấy mạng!"

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.

"Tục ngữ nói không làm chuyện trái lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nhưng có rất nhiều người không làm ra chuyện trái lương tâm gì, cũng sợ quỷ."

Tiểu Tứ Tử cố sức gật đầu —— đúng!

"Quỷ đáng sợ ở nơi nào?" Quế ban chủ hỏi.

Tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử sờ cằm nhỏ —— đáng sợ ở nơi nào á? Các mặt đều đáng sợ!

"Nói đơn giản chút, quỷ đại biểu cho tà ác, có năng lực tà ác mà con người không biết lại không cách nào đối kháng, vật kia không có thực thể, không bị quy tắc nhân gian kìm hãm... Thế nhưng." Quế ban chủ chuyển đề tài, "Ở lúc Ưng Vương triều, quỷ là một loại người, hoặc là một loại xưng hô cho người đặc biệt, nghe nói còn là Ưng Vương ban danh hiệu 'Quỷ' cho bọn hắn."

"Cho nên cũng không phải là quỷ, mà là người bị gọi là Quỷ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Không sai." Quế ban chủ gật đầu, "Không ai biết những người như thế từ đâu đến, có một loại cách nói là, những người này bị Ưng Vương ảnh hưởng, vốn đều là người bên cạnh hắn."

"Chịu ảnh hưởng?" Triển Chiêu có chút không giải thích được, "Chịu ảnh hưởng thế nào?"

"Nghe nói Ưng Vương có một loại năng lực khống chế và ảnh hưởng đến người khác." Quế ban chủ giải thích, "Nghe nói thị vệ, người hầu bên cạnh hắn đều chịu ảnh hưởng của hắn mà sinh bệnh, một hai năm phải đổi một nhóm. Người bị thay thế không chết thì cũng điên, nhưng trong mỗi một trăm người sẽ có một hai người không bị như vậy. Thế nhưng những người này, sau đó đều bị tra ra là ngầm làm rất nhiều chuyện xấu, giết rất nhiều người. Những người này vốn vô cùng bình thường, sau khi rời khỏi Ưng Vương, lại sẽ trở nên vô cùng tà ác, không có lý do, lấy hại người làm thú vui. Về sau, Ưng Vương gọi bọn họ là 'Quỷ', hạ lệnh, phàm là gặp được Quỷ, có thể trực tiếp giết chết, không cần báo quan phủ. Từ đó về sau, đám Quỷ kia bắt đầu lưu vong, lẩn trốn, trốn trong đám người. Bởi vì không thể dừng lại một chỗ trong một thời gian dài, nên các loại đội ngũ như gánh hát, tiêu đội, thuyền vận chuyển các loại bình thường di chuyển nhiều đều trở thành chỗ cư trú tốt nhất của các 'Quỷ'. Nhất là gánh hát... Ca diễn mà, hóa trang dày, mang mặt nạ, mặc trang phục, đổi thân phận đều là trạng thái bình thường, đặc biệt thích hợp cho 'Quỷ' trốn bị truy nã. Khi một gánh hát bị Hí Quỷ xâm nhập vào, thì phiền toái rồi... Không nói đến chuyện không ngừng xảy ra tai họa, gánh hát vốn đang đoàn kết cũng sẽ mâu thuẫn, nghi kỵ lẫn nhau, cuối cùng bất kể là gánh hát hay thành bang làng trại, đều hóa thành tro tàn, không ai sống sót. Hí Quỷ xảo quyệt lại tà ác, cuối cùng sẽ toàn thân trở ra, tìm kiếm gánh hát kế tiếp tiếp tục gây tai vạ một phương."

Sau khi nghe xong Triển Chiêu trực tiếp nhíu mày —— tổ tiên Miêu gia thực sự là... Không tầm thường!

"Cụ thể là bị Ưng Vương ảnh hưởng cái gì?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy truyền thuyết này tồn tại có khả năng cố ý bôi nhọ Ưng Vương, không chừng chính là kẻ xấu lăn lộn tiến vào trong gánh hát giết người cướp của, trong đó có người đã từng bên cạnh Ưng Vương, kết quả là biến thành tin đồn như vậy.

Quế ban chủ nói, "Khu vực Vùng Trung Nguyên, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, lịch sử cơ bản liên quan đến Ưng Vương cùng với Ưng Vương triều đều bị xóa đi, rất nhiều người già đã nghe qua một vài truyền thuyết, người tuổi trẻ có thể còn chưa từng nghe đến tên Ưng Vương. Gánh hát đừng xem lúc nào cũng đang lưu động, nhưng là một chỗ tương đối lạc hậu, bởi vì bên trong gánh hát tương đối phong bế, rất nhiều sự việc cổ xưa, ở bên ngoài đều đã biến mất, ở bên trong gánh hát lại sẽ đời đời tương truyền. Hơn nữa một vài vở kịch cổ, có thể đem rất nhiều lịch sử cổ không muốn người biết bảo tồn xuống tới. Ưng Vương đích xác là có năng lực khống chế người khác, ta không chỉ nghe tiền bối trải qua Ưng Vương triều nói qua, càng là xem qua một ít phổ vở kịch thời đại kia lưu truyền xuống. Hình như là một loại dị năng huyết thống đặc biệt của hoàng tộc bộ tộc bọn họ. Mà về Hí Quỷ, ta lại rõ ràng hơn, bởi vì gánh hát của chúng ta, ở đời ông nội ta, đã từng bị Hí Quỷ trà trộn vào!"

Tất cả mọi người mở to hai mắt chờ nghe —— ai ya! Tự mình từng trải nga!

"Lúc đó gia gia ta mang theo gánh hát cùng nhau đến đại mạc Tây Vực diễn xuất, khi đó gánh hát của chúng ta quy mô ít nhất là lớn gấp mười lần bây giờ, trùng trùng điệp điệp đi từ đông sang tây."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tưởng tượng, quy mô bây giờ đã không nhỏ, nếu như là lớn gấp mười lần mà nói, đích xác là đội ngũ rất lớn.

"Đội ngũ biểu diễn một đường hướng tây, dọc đường sẽ có vài người rời khỏi đội ngũ, đồng thời cũng sẽ thu nạp một số người. Không biết từ khi nào, gánh hát bắt đầu trở nên không yên ổn." Quế ban chủ vươn hai ngón tay, "Trong gánh hát bất tri bất giác chia làm hai phái, một phái chủ trương bắc thượng, một phái chủ trương tiếp tục hướng về phía Tây. Bọn họ vì con đường biểu diễn, đều xảy ra lộn xộn tranh cãi ác liệt trên quy mô lớn. Một bên liên tục xảy ra án giết người, bên còn lại liên tục xuất hiện tình huống khán giả cãi nhau ẩu đả, khiến cho người người oán trách. Vốn gánh hát đi đến đâu cũng rất được hoan nghênh, nhưng lại hiếm thấy có vài lần bị người ta đuổi ra khỏi thành. Gánh hát ở trên đường lại xảy ra tranh cãi, cuối cùng phân chia thành hai đội ngũ, phó ban chủ cũng chính là anh em kết nghĩa của gia gia ta mang theo một đội nhân mã đi hướng bắc, mà gia gia ta mang theo những người còn lại tiếp tục hướng tây. Kết quả, đi tới nửa đường, buổi tối xảy ra một trận hoả hoạn, lương thực trợ cấp đều bị đốt mất... Bất đắc dĩ, gia gia ta không thể làm gì khác hơn là mang theo đội ngũ cũng đi về hướng bắc, đuổi theo phó ban chủ. Nhưng chuyện kỳ quái, lúc đầu tách ra không bao lâu, hẳn là rất nhanh có thể đuổi theo kip, nhưng sau đó lại phát hiện ngay cả cái bóng chưa từng nhìn thấy. Về sau, bọn họ tìm được một cái nơi đóng quân bỏ hoang ở trong sa mạc, xe ngựa đồ quân nhu cũng vẫn còn, nhưng người lại không thấy đâu. Gia gia mang người đi xung quanh tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy thi thể của toàn bộ thành viên gánh hát trong một hố cát ở chỗ cách nơi đóng quân không xa, bao gồm cả phó ban chủ, bọn họ toàn bộ đều chết hết, không rõ nguyên nhân chết."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe đến chỗ này đều nhíu mày, nhiều người như vậy, trong một đêm đều chết hết?

Tiểu Tứ Tử cũng có chút sợ hãi, dịch lại gần Quế ban chủ, muốn dán dán!

Quế ban chủ ôm bé lên đặt vào trên đùi, nói tiếp, "Gia gia ta lúc đó biết đã xảy ra chuyện lớn, có lẽ bọn họ đã chọc phải thứ khó lường, mắt thấy có thể sẽ bị diệt toàn quân. Việc cấp bách chỉ có thể tự cứu, không ít thuộc hạ đều kiến nghị trở về Trung Nguyên, nhưng lộ trình xa xôi, gia gia ta lúc đó đã quyết định, tiếp tục đi về hướng tây, tốc độ nhanh hơn!"

Triển Chiêu cảm thấy gia gia của ban chủ quyết định như vậy rất đúng! Hai đội nhân số nhân mã bằng nhau, trước tiên Hí Quỷ đi tìm một đội đi về hướng phía Bắc để ra tay, mà lại đốt vật tư của đội đi về hướng tây, chính là biết bọn họ không có vật tư sẽ đuổi theo những người ở phía đông. Nói cách khác, Hí Quỷ cũng không muốn bọn họ đi về phía tây.

"Gia gia ta nói nơi gần nhất ở phía tây chính là đảo Ma Ngục, mà ông ấy lại vừa khéo có chút giao tình với Điển ngục trưởng của đảo Ma Ngục, ông ấy ra lệnh cho thuộc hạ không được đụng vào thức ăn nước uống lưu lại nơi đóng quân, không được phép lấy gì cả, bắt đầu điều động nhân mã, không ngừng nghỉ, ra roi thúc ngựa, đến thẳng đảo Ma Ngục." Quế ban chủ nói đến đây cũng là có chút cảm khái, "Gia gia nói tình huống lúc đó, dù dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đảo Ma Ngục cũng mất một ngày một đêm, bọn họ còn không có vật tư... Nhưng đáng sợ nhất không phải là những thứ này, mà là bọn họ phải ở trong sa mạc qua một đêm. Khu vực sa mạc đó thuộc về địa giới đảo Ma Ngục, vốn tương đối an toàn, vấn đề duy nhất chính là hoang vắng, đến tối không có ai cả. Gia gia vốn định chạy cả tối, nhưng trong gánh hát còn có người già yếu, phụ nữ và trẻ em, vốn thì không đủ đồ ăn, còn không cho nghỉ ngơi, có thể chưa chạy tới đảo Ma Ngục đã xảy ra tai nạn chết người. Cực kì bất đắc dĩ, họ chỉ đành phải nghỉ lại trên một mô đất nhỏ. Gia gia bọn họ cũng không dám đi ngủ, mấy thanh tráng niên lấy vũ khí bảo vệ nơi đóng quân, chờ tới hừng đông. Nhưng ngay khi đêm đó, trong sa mạc tối tăm, truyền tới tiếng hát quỷ dị..."

"Sao trong sa mạc lại có người hát?" Tiểu Tứ Tử căng thẳng, trước khi hại người, Hí Quỷ yêu thích hát sao?

Toa Lực lắc đầu, "Nghe tiếng hát trong sa mạc nghe đến không phải chuyện tốt gì."

Bạch Ngọc Đường cũng tán thành, giống như nghe tiếng hát trên biển cũng không phải là chuyện tốt gì.

"Vậy gia gia ngươi gặp phải Hí Quỷ sao?" Triển Chiêu có chút hiếu kỳ Hí Quỷ kia trông thế nào.

"Gia gia ta nói đã nhìn thấy hình ảnh kinh khủng cả đời này khó quên... Nhị gia của ta, cũng chính là phó ban chủ đã chết, mang theo huynh đệ đã chết, xuất hiện ở chỗ sâu trong đại mạc. Hai mắt bọn họ đỏ đậm, lấy binh khí hát ca hát, bao vây nơi đóng quân."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không thể nào nghĩ đến tình tiết này, đều hỏi, "Xuất hiện huyền ảo sao?"

Quế ban chủ lắc đầu, "Cụ thể là nguyên nhân gì thì ta không biết, gia gia cũng không biết... Lúc bọn họ cho là gánh hát sẽ bị diệt sạch trong đại mạc, thần lại xuất hiện."

"Thần xuất hiện?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt, cảm thấy lão gia tử không chừng đói hồ đồ, hoặc là thiếu nước nên xuất hiện ảo giác?

"Ta nghe chuyện xưa này lúc tuổi còn nhỏ, không biết là gia gia lừa gạt ta hay lthế nào, nhưng hắn không giống như là đang gạt người." Quế ban chủ cười nói, "Gia gia nói, đêm hôm đó, thần đi ngang qua đại mạc, có vẻ như là muốn đi đến đảo Ma Ngục, thuận tay cứu bọn họ. Hơn nữa kỳ tích xảy ra, nhị gia bọn họ căn bản không chết, ở phụ cận doanh trướng, cầm đao với vẻ mặt mờ mịt. Nghe nói nhị gia bọn họ buổi tối một ngày trước bị dã thú công kích, bỏ nơi đóng quân lại, cầm binh khí đi trốn, đuổi theo gia gia bọn họ về phía tây. Nhưng đến cánh đồng hoang phía tây, lại phát hiện gia gia bọn họ đều bị hại chết, hình như là bị dã thú cắn chết. Cho nên bọn họ muốn báo thù cho gia gia, cầm binh khí truy kích dã thú theo vết chân. Ban đêm, bọn họ phát hiện một đám dã thú nghỉ chân ở đại mạc, nên tới tập kích... Kết quả, chờ khi hiểu được, bọn họ phát hiện người nghỉ ngơi trong sa mạc không phải là dã thú, mà là gia gia bọn họ... Hai bên đều không hiểu ra sao."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngược lại nghe hiểu rõ, hoá ra là hai nhóm người đều trúng huyễn thuật, nguy hiểm thật a, thiếu chút nữa tự giết lẫn nhau!

"Thần cứu bọn họ trông thế nào?" Triển Chiêu hiếu kỳ

Quế ban chủ hơi tiếc nuối thở dài, "Ta lúc đó cũng hỏi gia gia như vậy, gia gia lại nói, đây là một bí mật, về sau mọi người cùng nhau đến đảo Ma Ngục, lại xảy ra rất nhiều chuyện. Cuối cùng, Hí Quỷ biến mất khỏi, cũng không xuất hiện lại nữa. Cho nên cách mỗi một đoạn thời gian, gia gia cũng sẽ mang theo gánh hát đi đảo Ma Ngục diễn xuất, về sau truyền tới trên tay ta, ta cũng đi qua vài lần."

"Lần này vừa là ma quỷ lộng hành vừa là hát vừa là khách bị giết..." Quế ban chủ hoài nghi, "Có thể khi nào Hí Quỷ biến mất nhiều năm, lại xuất hiện không?"

Chẳng qua lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng không thế nào quan tâm Hí Quỷ gì đó, chuyện hai người càng thêm cảm giác hứng thú, "Thần" đi ngang qua thuận tay cứu gánh hát kia, đến tột cùng là người nào vậy?

----------------------------------------------------------------------------

Rosaline: mở dự đoán cho vị "thần" đã xuất hiện trong đây nào cả nhà ơi? Tui trước tui trước, tui đoán là Ân Hậu. Bạn nào có ý kiến nào khác thì cmt nha.



←Chương trước: Chương 543: QUẾ BAN CHỦ←

→Chương sau: Chương 545: THU VI→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro