CHƯƠNG 543: QUẾ BAN CHỦ
CHƯƠNG 543: QUẾ BAN CHỦ
EDITOR: ROSALINE
BETA: LEO
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, chỗ mà Hỏa Nguyệt ban ăn cơm, chính là khách sạn có quỷ mà đám Toa Lực trước đó từng ở.
Liên hệ tới một loạt các thao tác "ma quái" trong tiết mục kịch ban nãy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng có chút hoài nghi rằng có phải là gánh hát đang tập luyện hay không, sau đó đám ngốc đảo Ma Ngục kia hiểu lầm là có quỷ?
"Cho nên việc nghe thấy quỷ hát lúc nửa đêm là do ban chủ đang luyện giọng à?" Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ, giữa đêm giữa hôm mà còn luyện giọng thì cũng huyễn hoặc quá...
Tiểu Tứ Tử cầm một xấp vé trong tay, ngồi trên vai Toa Lực bẻ ngón tay tính nhân số.
Triển Chiêu thấy thế thì hỏi bé, "Tiểu Tứ Tử, con mua nhiều vé như vậy, chuẩn bị kéo tất cả mọi người đến xem sao?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu, có chút khó xử, "Nhưng mà mọi người cũng không có xem trọng bộ kịch này..."
"Đúng nhỉ, thật là không được tiếp nhận cho lắm." Triển Chiêu hỏi bé nên làm gì bây giờ.
Tiểu đoàn tử ngẫm nghĩ một chút, nắm chặt quả đấm nhỏ "Vậy để con thuyết phục từng người đi."
Vừa nói, vừa tiếp tục bẻ ngón tay tính coi phải nói bao nhiêu lần.
Ngũ Gia ở bên cạnh yên lặng nhìn bé —— bé mập thật thích nói chuyện...
Tới cửa khách sạn Nguyệt Long.
Toa Lực mang vẻ ghét bỏ, "Má ơi, sao lại phải tới quỷ trạch dùng bữa vậy chứ?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trái lại cảm thấy rất hợp lý, gặp quỷ ban chủ thì phải tới quỷ lâu chứ sao?
Hỏa kế đã đứng ở cửa lầu chờ, thấy mọi người tới thì vui tươi hớn hở dẫn đường lên trên lầu.
Nhã gian của khách sạn Nguyệt Long nằm ở lầu ba. Tòa lâu này đích xác rất cũ, chân đạp trên sàn gác sẽ thỉnh thoảng thấy mấy miếng bị lỏng, phát ra thanh âm "cọt kẹt cọt kẹt".
Hỏa kế đến cửa nhã gian gõ một cái, sau đó liền đẩy cửa tiến vào.
Trong nhã gian, nơi bàn đặt dựa vào cửa sổ, một vị nữ tử cả người hắc y đang uống trà.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào cửa trước, theo sau là Tiểu Tứ Tử thăm dò nhìn thoáng qua, cuối cùng là Toa Lực.
Ban chủ trên sân khấu trang điểm rất dày, còn nửa mặt mang tóc dài nửa mặt vẽ quỷ, mọi người không thấy rõ tướng mạo của nàng thế nào.
Bây giờ vừa nhìn vẻ đã tháo trang điểm dưới đài, tuổi ban chủ trông cũng không lớn, tướng mạo và dáng vẻ đẹp, vô cùng thanh tú.
Chẳng qua Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy nội lực người này không thấp, không chừng tuổi với bề ngoài không có bao nhiêu quan hệ.
"Ta nói là ai ra tay hào phóng như vậy, thì ra thật là khách quý." Quế ban chủ đứng dậy, mời mọi người vào ngồi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà nhìn thoáng qua Tiểu Tứ Tử... Thấy đoàn tử cũng không có vẻ sợ hãi hay chán ghét gì, chỉ tò mò ngước mặt đánh giá người này.
Ban chủ đang nấu trà lài. Nàng rót trà cho mọi người, không đợi nhóm Triển Chiêu mở miệng đã hỏi, "Khai Phong phủ tra án ra tay rộng rãi như thế sao?"
Triển Chiêu cười hỏi, "Ban chủ biết bọn ta là tới tra án?"
Quế ban chủ thở dài, "Án phân thây, đều truyền đến xôn xao dư luận rồi."
Tiểu Tứ Tử đại khái cảm thấy khát, nâng ly trà lài lên ngửi ngửi, sau đó yên tâm uống.
Ban chủ nâng cằm nhìn bé, chợt hỏi, "Lúc nãy sao nhóc con không ăn quà vặt vậy?"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn —— thì ra lúc nàng trên đài cũng chú ý tới Tiểu Tứ Tử à? Thế nhưng nhìn lại Toa Lực, hai người thấy cũng khá hợp lý, to như vậy còn thêm áo quần lố lăng, từ trên đài nhìn xuống chắc cũng rất dễ thấy.
"Bởi vì ai cũng ngủ mà nhóc thì không đó." Quế ban chủ tựa như biết mọi người đang nghi hoặc điều gì, nâng cằm uống trà.
"Di di, người bỏ thêm thuốc gì vào trong đồ ăn vặt à?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi.
Quế ban chủ nghe Tiểu Tứ Tử gọi một tiếng "di di" thì mặt mày rạng rỡ, đưa tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Ta bỏ thêm Long Cảnh Tán."
Tiểu Tứ Tử kinh ngạc, "Di di có Long Cảnh Thảo sao?"
"Chà?" Quế ban chủ ngoài ý muốn, "Vậy mà lại biết Long Cảnh Thảo, rất có kiến thức!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hỏi Tiểu Tứ Tử —— Long Cảnh Thảo là cái gì?
"Là một loại cỏ mang hình dáng răng cưa sinh trưởng trong sa mạc, dáng vẻ rất giống cổ rồng, cho nên được gọi là Long Cảnh Thảo." Tiểu Tứ Tử giải thích, "Cây cỏ này rất thần kỳ đó, người trưởng thành ăn có thể nâng cao tinh thần, tiểu miêu tiểu cẩu ăn thì sẽ cảm thấy buồn ngủ mà ngủ thiếp đi."
Nói rồi, Tiểu Tứ Tử lại cảm thấy có điểm không đúng, nhìn Quế ban chủ —— di di thật quá đáng!
Quế ban chủ cười hì hì chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của đoàn tử, "Có vài người lớn không chú ý, cho rằng mình không sợ thì mấy đứa nhỏ cũng không sợ, nên mang đến vở kịch như vậy xem quỷ... Trời tối thì tiểu miêu tiểu cẩu nên ngủ đi thôi."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quan sát Quế ban chủ, nhìn cũng không giống một tên biến thái giết người phân thây... Không phải lời đồn đãi có sai lầm gì đấy chứ? Lão Lưu lên thuyền Hỏa Nguyệt để xem nàng ta thật sao?
Bạch Ngọc Đường nhớ lại tranh trên tường nhà lão Lưu, trong đó có rất nhiều mỹ nữ, nhưng cũng không có vị ban chủ này.
Hơn nữa vị này đoán chừng không phải là mẫu người của lão Lưu, sau khi tháo trang điểm, ban chủ thoạt nhìn có chút anh tuấn, không phải là loại mỹ nhân diễm lệ này.
"Nếu đã ra giá cao rồi, muốn hỏi gì thì cứ hỏi cái đó đi." Quế ban chủ bảo, nghe dưới lầu ầm ĩ thì cười nói, "Cảm tạ Ngũ Gia mời khách."
Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống trà lài của hắn, không cần lên tiếng cảm giác thật tốt...
"Hỏi cái gì cũng được sao?" Triển Chiêu nhìn ban chủ một cái.
Ban chủ bị hắn chọc cười, gật đầu, "Ừ."
"Vậy... Ban chủ năm nay bao tuổi rồi?" Triển Chiêu hỏi.
Quế ban chủ cũng không giận, bưng ly trà tự nhủ, "Bao tuổi à... Ừm, bản thân ta cũng chẳng nhớ rõ nữa, khoảng bảy mươi trở lên đi."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đại khái cũng đoán được, không khác với tưởng tượng lắm, quả nhiên là cao thủ.
"Di di, người có biết lão nhân trong nhà bọn con không?" Tiểu Tứ Tử hỏi thăm Quế ban chủ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Tiểu Tứ Tử, vấn đề này đoàn tử cũng thật hợp lý, những lão đầu lão thái này không chừng đều biết nhau cả.
Nhưng Quế ban chủ lại phất phất tay, "Không biết, chỉ nghe qua chút lời đồn thôi."
"Lại nói tiếp..." Quế ban chủ đột nhiên hỏi Toa Lực đang tự mình uống trà ăn điểm tâm bên cạnh, "Ngươi là người đảo Ma Ngục sao?"
Toa Lực gật đầu.
"Trước đó bọn họ còn trú tại tòa lâu này." Triển Chiêu nói, "Thế nhưng về sau buổi tối lại gặp quỷ, nên phải dời đi..."
"Gặp quỷ?" Quế ban chủ tựa như cũng có chút giật mình, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn nàng, lập tức hiểu rõ, bèn lắc đầu nói, "Chúng ta chỉ tới nơi này dùng bữa, buổi tối cũng không tới đây, đều ở trên thuyền hết."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— cho nên cũng không phải là ban chủ người ta luyện giọng lúc nửa đêm... Chuyện ma quái cũng không phải là do tập luyện.
"Làm sao ngươi biết hắn thuộc đảo Ma Ngục?" Triển Chiêu chỉ chỉ Toa Lực, hỏi Quế ban chủ.
"Hồi trước ta có đi qua đảo Ma Ngục, từng gặp rất nhiều tiểu hài nhi mặc quần áo kiểu này khiêu vũ." Quế ban chủ có chút buồn cười kể lại, "Thật sự là quá thú vị cho nên vẫn nhớ mãi."
"Chuyện xảy ra khi nào?" Triển Chiêu hỏi.
"Hơn ba mươi năm trước đi..." Quế ban chủ vẫn thấy Toa Lực có chút quen mắt, "Lúc ấy bên trong không chừng cũng có ngươi."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng loạt nhìn Toa Lực, Tiểu Tứ Tử cũng ngó hắn —— không phải ngươi nói ngươi mười tám sao?
Toa Lực lắc đầu —— là mười tám mà, a di này không biết đếm chút nào!
"Vở kịch Hỏa Nguyệt ban diễn buổi tối, cùng vở diễn ban ngày có gì khác nhau sao?" Triển Chiêu cũng không tính toán vấn đề tuổi tác nữa, tiếp tục đặt câu hỏi.
"Không khác nhau lắm, buổi tối bởi vì bầu không khí tốt chút, hơn nữa không có mấy đứa nhỏ mà toàn là người lớn, nên phải làm cho dọa người hơn tí."
"Lên thuyền Hỏa Nguyệt là uống rượu hoa sao?"
"Ừm, có bồi rượu, nhưng mà diễn viên vở kịch sẽ không bồi, hơn nữa cô nương bồi rượu đều là từ diêu quán trong thành đến, thu tiền chia ba bảy, rất nhiều người nguyện ý tới. Thuyền ta chỉ lớn đến vậy, nếu nhìn nhau vừa ý thì vào trong thành chứ thuyền không lưu người, số tiền này chúng ta cũng không kiếm."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu —— thì ra là sắp xếp như vậy.
"Thế ban chủ có biết lão Lưu đánh mõ không?"
Quế ban chủ cười cười, "Đánh mõ cho hoàng thành Khai Phong ngươi có kiếm được nhiều không?"
Triển Chiêu suy ngẫm một lát, "Bình thường đi..."
"Vậy chắc là gia cảnh giàu có?" Quế ban chủ nhún vai, "Phí lên thuyền Hỏa Nguyệt chính là mười lượng bạc, mỗi canh giờ thì bỏ thêm mười hai. Mặt khác, nghe kịch ăn uống rồi tìm cô nương, đều tốn không ít, không có chút của cải thì không lên thuyền Hỏa Nguyệt được."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhíu mày —— đích xác là lão Lưu vốn có gia cảnh giàu có, nhưng về sau đều lui bại hết, có phải lên thuyền Hỏa Nguyệt rồi bại sạch hay không cũng không biết. Nhìn bức tranh khắp tường ở nhà hắn kia, luôn có cảm giác thuyền Hỏa Nguyệt hình như đang cõng nồi...
"Vậy Tạ Phi Hoa với Tôn Lạc Diệp thì sao?" Triển Chiêu tiếp tục hỏi thăm về hai vị chưởng môn mất tích.
"Hai người này ta biết." Quế ban chủ bất mãn hết sức mà nói, "Hai tên điên."
"Tên điên?" Triển Chiêu nhờ Quế ban chủ kể lại tường tận.
"Long Cảnh Thảo vật này ấy, có tác dụng trấn tĩnh, tuy nói người trưởng thành ăn vào sẽ nâng cao tinh thần, nhưng cũng có thể ổn định tâm thần, không đến mức bị hù dọa đến điên. Đây cũng là kinh nghiệm mà chúng ta sau nhiều năm vào Nam ra Bắc tích lũy được. Đúng là có thể có vài người lá gan đặc biệt nhỏ, xem một vở kịch quỷ rồi bị hù dọa đến điên hoặc là dứt khoát hù chết, đụng trúng người như vậy chúng ta phải bị kiện. Đây là lý do mà đồ ăn có bỏ vào chút Long Cảnh Thảo, coi như là một sự bảo vệ cho cả khách và bọn ta."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Nhưng người thì cũng nên có chút tự hiểu lấy mình đi, nếu thực sự nhát gan đến đáng cười như vậy, cả đường đêm cũng chẳng dám đi thì đến xem kịch quỷ làm gì." Quế ban chủ có chút bất đắc dĩ mà nói, "Nhưng hai tên này lúc xem trò vui thì náo loạn ầm ầm, làm ảnh hưởng những khách nhân khác, có mấy tình cảnh dọa người gì đó thì hu hu kêu loạn, còn đám người giang hồ này... Võ lâm Trung Nguyên nếu đều là những mặt hàng này thì diệt vong cũng là chuyện sớm muộn!"
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa gật đầu đồng tình, cũng nghĩ võ lâm Trung Nguyên sớm muộn cũng bị diệt, vừa tiếp tục hỏi, "Bọn họ không phải vì cướp nữ nhân nên mới đánh nhau sao?"
"Cướp nữ nhân?" Quế ban chủ khó hiểu, "Thuyền Hỏa Nguyệt của ta chỉ là để xem trò vui thôi, đã nói cô nương trên thuyền cũng chỉ bồi rượu, nếu muốn qua đêm thì phải vào lầu trong thành Khai Phong các nàng mà trả thù lao, cùng ta đây không có quan hệ."
"Vậy hai người bọn họ là bị dọa cho giật mình mới cãi nhau?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng cảm thấy không đến mức đó chứ, dù sao cũng là chưởng môn hai môn phái, xem một vở kịch mà thôi, lẽ nào lá gan còn nhỏ hơn Tiểu Tứ Tử nữa à?
"Lúc đầu ta cũng nghĩ là bọn họ cố ý tới quấy rối, trước đây cũng không phải là không phát sinh qua." Quế ban chủ lắc đầu, "Thế nhưng về sau lại cảm giác bọn họ hình như là bị giật mình thật, hơn nữa hai người đúng là vẫn luôn cãi nhau, về phần ồn ào về điều gì thì ta cũng không có nghe rõ. Ta đây đang cố gắng diễn kịch đó, nên đã bảo thuộc hạ đuổi hai tên đó ra ngoài, cũng không cho phép bọn chúng lên thuyền nữa!"
"Sau lần đó thì hai người họ cũng không đến đây nữa?"
"Hẳn không có đi." Quế ban chủ suy nghĩ một chốc, "A đúng rồi, gần đây gánh hát ta có mất vài thứ."
"Mất gì vậy?"
"Một cái đèn quỷ ảnh, còn có vài mặt nạ với quần áo." Quế ban chủ cau mày bảo, "Quần áo và mặt nạ thì không có gì, đèn quỷ ảnh thì lại có chút phiền phức."
"Đèn quỷ ảnh là cái gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Chính là đèn chiếu sáng trong phòng tối phía ngoài lều sao?"
"Đúng." Quế ban chủ gật đầu, "Là một cơ quan, cùng loại với hộp đèn, bỏ vào một vài bức vẽ mặt quỷ, sau đó đốt đèn rồi đặt vào trong phòng tối nơi chỗ cao bên ngoài lều, như vậy sẽ có hình mặt quỷ chiếu rọi trên sân khấu. Vật này là của gánh hát ta mấy đời truyền lại, tổng cộng chỉ có ba cái, vô cùng quý giá. Nay bị trộm đi một cái, ta đặc biệt muốn tìm về! Một mặt là lòng ta đau, về phương diện khác, cũng là sợ gặp chuyện không may..."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ một chút, cũng cảm thấy đèn này rất nguy hiểm. Cái này nếu đến chỗ đường cái lúc nửa đêm rồi chiếu một cái mặt quỷ lên trên tường, phải hù chết bao nhiêu người...
Triển Chiêu cũng cảm thấy vấn đề này khá nghiêm trọng. Mặt khác, mặt nạ quỷ, quần áo với đèn quỷ ảnh, mấy thứ này cộng lại rõ ràng chính là muốn giả thần giả quỷ mà.
"Có phải là người cùng ngành không?" Triển Chiêu đoán một khả năng khác.
Quế ban chủ lại lắc đầu, "Đừng xem đều là gánh hát, nhưng mỗi nhà đều không giống nhau, muốn học ai cũng chẳng dễ dàng. Ta đây chính là buôn bán gia truyền, đều có phổ kịch cùng khẩu quyết cả, cốt truyện cũng đã truyền hơn mười mấy năm có khi trên trăm năm, đều cũng có nề nếp bên trong cả."
"Cho nên câu chuyện xưa đó không phải là lâm thời biên ạ?" Tiểu Tứ Tử đối với lời hát cảm thấy rất hứng thú.
"Đấy cũng có phổ kịch sẵn! Vở kịch về quỷ nhiều biết bao nhiêu, tận mấy trăm loại tiết mục. Loại này là kịch oán quỷ tiêu chuẩn, đều nói báo thù, đều có xướng đoạn, thuộc về đồ độc môn độc phái. Cái này cũng giống với môn phái giang hồ vậy, ai dám trộm tuyệt học của nhà khác đâu? Học cũng sẽ không đâu vào đâu, hơn nữa còn bị người cùng nghề chế nhạo, không muốn lăn lộn nữa à..."
Triển Chiêu dứt khoát hỏi ban chủ, "Vậy có người hát lời ca của gánh hát ngươi, phương pháp giết người ném xác cũng là học trong vở kịch... Người bị giết còn từng náo loạn trên thuyền ngươi là chuyện gì đây."
Quế ban chủ sau khi nghe xong, nhíu mày trầm mặc một hồi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quan sát đến biểu tình của ban chủ, phát hiện nàng tựa như muốn nói lại thôi, liền hỏi, "Ban chủ có chuyện cứ nói, đừng ngại."
Quế ban chủ thở dài, "chậc" một tiếng, "Lúc này có hai loại khả năng. Loại tốt, là có người điên sau khi xem kịch đến điên thì ra ngoài giết người."
"Vậy cái xấu thì sao?"
"Xấu à..." Sắc mặt Quế ban chủ cũng ngưng trọng, "Có thể có yêu nghiệt sống lại."
←Chương trước: Chương 542: NỘI DUNG VỞ KỊCH KHÔNG ĐỒNG DẠNG NHƯ VẬY←
→Chương sau: Chương 544: HÍ QUỶ - VỞ KỊCH QUỶ→
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro