CHƯƠNG 542: NỘI DUNG VỞ KỊCH KHÔNG ĐỒNG DẠNG NHƯ VẬY
CHƯƠNG 542: NỘI DUNG VỞ KỊCH KHÔNG ĐỒNG DẠNG NHƯ VẬY
EDITOR: ROSALINE
BETA: HUYỀN TRANG
Sau khi Tiểu Tứ Tử phát hiện món ăn vặt có vấn đề, liền đem bọc giấy giữ nguyên bọc lại, sau đó nhét vào trong hà bao nhỏ, chuẩn bị mang về cho cha bé xét nghiệm một chút, nhìn xem rốt cuộc bên trong đã bị trộn lẫn với cái gì.
Trên đài vở kịch đã bắt đầu, nữ tử mặc hồng y vừa ra trận, quần chúng dưới đài đã bắt đầu kích động vỗ tay.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe thấy không ít người chung quanh nghị luận.
"Quế ban chủ tới rồi!"
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— quỷ* ban chủ?
*Quế 桂 [guì]; quỷ 鬼 [guǐ] => đọc hao hao
Ngũ Gia gật đầu, vừa nhìn túi vải đen trong tay nữ áo đỏ kia, kiểu dáng màu sắc của nó cùng túi ném xác đều giống nhau như đúc, chả lẽ nàng ta chuẩn bị tới hiện trường ném xác sao?
Toa Lực lại là có chút buồn bực nhìn trái phải một chút, cảm thấy không phải trước trận sao, mặt không có thấy rõ, tiếng nói cũng không, thì kích động như vậy làm gì? Người của thành Khai Phong làm sao lại mang dáng vẻ của người chưa trải qua cảnh đời vậy.
Trên đài, hồng y nữ tử lúc "Bay" đến trung gian, bỗng nhiên hất tóc,khuôn mặt vốn dĩ bị tóc dài che khuất giờ lộ ra một nửa mặt giống hệt mặt quỷ.
"Ồ!"
Khán giả dưới đài sợ hết hồn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn Tiểu Tứ Tử.
Quả nhiên, miệng tiểu đoàn tử đều cong lên, lôi kéo cánh tay của Toa Lực, còn túm hai mảnh lá cây cọ lên, chuẩn bị làm ổ cho mình trốn đi —— có chút hơi sợ!
Triển Chiêu nhíu mày, sao lại dọa người như vậy? Ở đây cũng không ít tiểu hài tử đâu!
Nghĩ, Triển Chiêu bắt đầu nhìn nhìn khắp nơi, muốn nhìn xem có có đứa nhỏ nào bị hù dọa khóc hay không, thực sự nếu đám nhỏ không chịu được thì đừng xem, ngộ nhỡ lưu lại bóng ma lúc nhỏ sẽ không tốt.
Chẳng qua sao... Bây giờ còn chưa nghe thấy thanh âm bạn nhỏ bị hù dọa mà hét lên.
Chờ sau khi Triển Chiêu nhìn quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ Tiểu Tứ Tử ra, gần như tất cả bạn nhỏ đều là dáng vẻ buồn ngủ, ngược lại, các đại nhân cũng rất thanh tỉnh, tinh thần phấn chấn, thậm chí có chút cảm giác phấn khởi.
Triển Chiêu hoài nghi, có phải là do ăn phải món vặt có vấn đề kia hay không?
Đang nghiên cứu, nữ áo đỏ trên đài mở miệng nói.
Giọng nàng ta hoàn toàn ngoài dự liệu của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường... Theo lý thuyết thì vai diễn mà có thể làm người đứng đầu bảng làm ban chủ của gánh hát, không có giọng nói ngọt ngào thì ít nhất cũng phải uyển chuyển động lòng người đi.
Vị này lại không giống như vậy, giọng của cô nương này đặc biệt trầm thấp, lại còn hơi hơi khàn khàn, đặc biệt có đặc sắc.
"Ồ." Tiểu Tứ Tử lúc đầu trốn vào trong bỗng đột nhiên lại chui ra ngoài.
Đoàn tử dù sợ hãi thì sợ hãi, những vẫn biết đâu là giọng hay nha.
" Giọng tốt nha." Tiểu Tứ Tử nghiêng lỗ tai tỉ mỉ nghe.
Toa Lực cũng gật đầu —— đích xác là giọng nói tốt.
Triển Chiêu còn lại là hiếu kỳ nhìn Bạch Ngọc Đường —— giọng nói như thế này là hay sao? Nghe cưa két két.
Ngũ Gia có chút nghi hoặc mà nhìn Triển Chiêu —— két két là cái giọng nói như thế nào?
Triển Chiêu suy nghĩ một chút —— chắc là cùng tiếng cưa cưa gỗ đứt giống nhau á.
Ngũ Gia cảm thấy thanh âm này nếu như không phải là trời sinh như vậy, thì đích xác là có chút độ khó... Ban chủ trên khán đài kia tuổi cũng không lớn, vừa mở miệng diễn lại như người đã mấy trăm tuổi.
Tỉ mỉ nghe xướng đoạn, nữ tử là đang kể lại cảnh ngộ của mình, tại sao lại biến thành quỷ oan.
Lúc này, trên cầu sau lưng nữ áo đỏ xuất hiện một nam một nữ, nhìn giống như là một đôi tình nhân.
Nàng kia hình như chính là nữ áo đỏ lúc còn trẻ? Thoạt nhìn hoàn toàn không phải cùng một phong cách, hết sức dịu dàng, cùng thanh mai trúc mã tình lang của nàng ở một chỗ thề non hẹn biển. Một đoạn này ngược lại rất phong hoa tuyết nguyệt, hơn nữa giọng nói của ban chủ kia cũng thay đổi, từ cái loại khàn khàn ban nãy khiến người nghe không phân biệt được là người hay quỷ, biến thành âm thanh thiếu nữ ngọt ngào động lòng người. Chênh lệch kia, y chang việc từ quạ đen biến thành chim sơn ca... Chỉ cần đi qua vườn chim của Phương Tĩnh Tiếu, hẳn là có thể sâu sắc mà cảm nhận được.
Tiểu Tứ Tử đem "Ổ" tạm thời mở ra, lại một lần nữa xác nhận —— giọng nói tốt nha!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không phải là hiểu phương diện này lắm, chẳng qua cũng có thể nghe ra, ban chủ áo đỏ kia là có chút bản lãnh ở trên người.
Một đoạn tiết mục nhỏ vô tư này còn đẹp vô cùng, thẳng đến khi hai người nam nữ thành hôn sinh con, rồi thiếu nữ đưa tướng công đi thi công danh, tất cả đều vô cùng ngọt ngào.
Nhưng mà sau đó thì thay đổi bất ngờ, bầu không khí cũng phát sinh biến hóa, từ chim hót, hoa tỏa hương biến thành gió thu tiêu điều.
Tướng công kia sau khi thi lên, bị một vị thương nhân đại phú nhìn trúng, muốn thu hắn làm con rể, chỉ cần hắn lấy con gái của mình, thì thay hắn đút lót đường lối, để cho hắn vào sĩ làm quan lớn, từ nay về sau bay thẳng mây xanh*.
*Bay thẳng mây xanh 青云直上 nhanh chóng thăng chức thăng quyền (ẩn dụ)
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy —— nội dung vở kịch rất cũ a! Nhất định là đàn ông kia bị danh lợi thay đổi trái tim, tức phụ nhi mới có thể biến thành thảm như vậy.
Nhưng mà... Hướng đi của nội dung vở kịch khiến cho người xem ngẩn tò te.
Vị "Tướng công" kia đích xác gạt thê nhi lấy nữ nhi của phú thương, đồng thời thuận lợi vào sĩ, làm tới đại quan, chưa tới hai năm thì ổn định đầu trận tuyến.
Sau đó, hắn tính kế hại chết nhạc phụ nhạc mẫu, ngầm chiếm tài sản trong nhà, sau đó lặng lẽ đem nữ nhi của phú thương, cũng chính là thê tử đương nhiệm của hắn sát hại.
Hắn đem thê nhi nguyên phối bí mật nhận vào phủ, để cho vợ lấy thân phận của nữ nhi phú thương sinh hoạt, thần không biết quỷ không hay xâm chiếm tất cả tài sản. Lại đem đám nô bộc bên người toàn bộ thay đổi, vợ hắn cũng đường hoàng thành thiên kim thừa kế gia sản.
Triển Chiêu nhìn đến sửng sốt một chút, vốn cho là đây là một tiết mục bỏ rơi vợ con, kết quả vậy mà biến thành tham lam tiền tài rồi phạm tội giết người...
Vị tướng công kia từ nay về sau thăng chức rất nhanh.
Nhưng tướng công còn có một cái cọc tâm bệnh, thi thể tiểu thư vẫn luôn chôn ở trong viện không có xử lý, thái độ làm người hắn cẩn thận, rất sợ bị người phát hiện, đang phát sầu làm sao tiêu hủy chứng cứ.
Bỗng vào một ngày, hắn gặp được một vị đạo sĩ... Lão đạo nói cho hắn, sẽ có oan hồn tìm hắn lấy mạng, hắn sống không quá ba mươi tuổi sẽ chết thảm. Hắn hỏi có thể có phương pháp phá giải, lão đạo nói "Cái gọi là án oan không đầu, chỉ cần oan hồn kia tìm không được đầu, thì vĩnh viễn sẽ không phá án, cho nên... Nhất định phải bảo tồn đầu tốt."
Sau khi Nghe lời của đạo sĩ, tướng công kia liền nghĩ đến một cái phương pháp xử lý thi thể.
Hắn đem thi thể tiểu thư đào ra thì gặp chuyện vô cùng kỳ lạ, rõ ràng chôn dưới đất đã nhiều năm, nhưng thi thể tiểu thư không mục không thối rữa, giống đang ngủ vậy.
Tướng công càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, dứt khoát đem người phân thây, đầu thì để ở trong một cái hộp khóa lại, giấu ở trên xà nhà. Còn thi thể sau khi bin chặt thì phân tán trong mấy túi vải đen rồi bị ném xác khắp nơi. Lúc ném xác còn hát đồng dao, rõ ràng là ném ở thung lũng, lại nói ném ở giữa sông, mục đích chính là vì nói gạt hồn phách của tiểu thư, để cho nàng tìm không được thi hài của mình.
Đến lúc đoạn trình diễn này, tất cả mọi người đều nhìn hiểu rõ, không ngờ nữ áo đỏ như thế kia không phải là thê tử của vị tướng công, mà là vị thiên kim tiểu thư nhà giàu xui xẻo.
Lúc mọi người ở đây đang thổn thức vì cảnh ngộ mà tiểu thư gặp phải, bỗng nhiên họa phong chuyển một cái... Bốn phía đều tối xuống.
Khán giả rơi vào trong bóng tối lo lắng nhìn quanh —— trên đài còn lại là dâng lên một khối màn sân khấu rất lớn.
Tiểu Tứ Tử cũng nhìn không ít vở kịch, đây là lần đầu tiên thấy, cảm thấy chính kinh là rất đẹp mắt.
Lúc mọi người ở đây chờ mong đến nội dung vở kịch phát triển tiếp sau, trên đài đột nhiên xuất hiện một tấm mặt quỷ thật lớn, ánh ở giữa không trung.
Đáng giận hơn là, ở lúc mặt quỷ xuất hiện, hậu trường còn có người "Loảng xoảng" Một tiếng, gõ một cái chiêng đồng vang lên lớn.
"Oa a!"
Khán giả ở dưới đài đều bị mặt quỷ cùng với hiệu quả hòa thanh đột nhiên xuất hiện trong bóng tối dọa sợ đến kêu loạn két lớn, ngay cả Triển Chiêu cũng nhảy lên, một tay kéo Bạch Ngọc Đường một tay chỉ phía trước, "Quỷ nha Ngọc Đường! Có quỷ!"
Ngũ Gia cũng gật đầu —— là có quỷ!
Một bên, Toa Lực "Ồ" một tiếng nhảy dựng lên, đoàn tử trên đùi bay lên rất cao, những vẫn không quên che mắt trên không trung.
Đoàn tử che mắt những vẫn còn chừa lại một cái khe hở ở ngón tay len lén nhìn —— hơi sợ! Chẳng qua muốn biết tình tiết phía sau!
Triển Chiêu vừa vỗ ngực vừa nhìn trái phải, lòng nói đứa nhỏ chẳng phải sẽ bị hù doạ đến ngất sao, liền có chút hối hận khi kéo Tiểu Tứ Tử đến xem.
Chẳng qua Tiểu Tứ Tử không biết là bởi vì ở nha môn "Kiến thức rộng rãi", hay là thường ngày thi thể thấy cũng nhiều, tuy rằng sợ hết hồn nhưng ngược lại cũng không bị dọa hỏng, lúc này đang trấn an Toa Lực dù cao to nhưng vẫn bị dọa sợ.
Mà lại nhìn xung quanh, các đại nhân đều bị dọa sợ đến che mặt, các tiểu hài nhi ngược lại rất bình tĩnh, không phải là ngủ gà ngủ gật, chính là đã đang ngủ.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, kỳ quái a...
Bạch Ngọc Đường còn đang chú ý đến mặt quỷ làm sao được thả lớn như vậy, rồi hắn quay đầu lại nhìn lên phía trên.
Quả nhiên, chỉ thấy ở trên đỉnh lều bạt ở phía sau, có một lỗ thủng, chỗ ấy có ánh sáng ném vào tới, bên ngoài còn có một phòng tối đen như mực, bên trong có tia sáng.
Ngũ Gia đang nghiên cứu quang ảnh này là làm sao làm ra, thì nghe đến khán giả lại rối loạn một trận, nên quay đầu lại trên khán đài.
Lúc này, bố cảnh trên đài biến thành một tòa cầu rõ ràng.
Trong nước dưới cầu, có một người áo đỏ không đầu đang chậm rãi chui ra mặt nước.
"Oa a!"
Đám người lại một lần nữa bị hù đến, Toa Lực cầm đoàn tử lên ngăn cản ánh mắt.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Tiểu Tứ Tử bị nâng.
Tiểu Tứ Tử vừa che ánh mắt mình vừa từ trong khe hở len lén nhìn, hiếu kỳ phát triển nội dung vở kịch.
Oan hồn nữ quỷ áo đỏ ở dưới cầu từ từ thành hình, nhưng hình như không trọn vẹn không được đầy đủ vì đã bị "Tướng công" phân tán. Oan hồn không đầu của nữ quỷ vừa ở cầu vừa dập dềnh, vừa yếu ớt mà hát một bài ca hát giống như đồng dao, "Một phần ném dưới cầu, một phần treo ngọn cây, một phần trong giếng cạn..."
Căn cứ lúc tướng công ném xác ca hát, nữ quỷ chung quanh tìm "Bộ phận" Của mình ", có đôi khi cái gì đều tìm không được, sẽ ở ven đường khóc. Nhưng lúc này động vật nhỏ ven đường sẽ giúp đỡ nàng, nói cho nàng biết thi thể phân tán ở nơi nào. Nữ quỷ tìm một chút, mỗi khi tìm đến một ít, hồn phách sẽ "Hoàn chỉnh" một ít.
Nơi này cũng có một cák cơ quan nhỏ, bởi vì làm bối cảnh là buổi đêm tối lờ mờ,cho nên trên người nữ áo đỏ dán một ít vải bố màu đen... Lúc nàng ở trên bối cảnh bóng tối dập dềnh mà đi, cảm giác trên người lần lượt thiếu đi vải bố màu đen. Mỗi khi tìm đến một túi xác, sẽ nhanh chóng triệt tiêu rơi một khối vải đen. Nhìn như thế này khiến khán giả có cảm giác oan hồn màu đỏ đang từ từ hoàn chỉnh.
Tiểu Tứ Tử đem tay che ánh mắt hạ xuống, cái này làm rất cẩn thận! Ở địa phương khác chưa từng thấy qua!
Triển Chiêu coi như là nhìn hiểu, nhỏ giọng cùng Bạch Ngọc Đường thảo luận, "Cho nên bài hát này ám chỉ người đàn ông hát là đang ném xác, người phụ nữ hát là đang tìm thi thể?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, ít nhất trong vở kịch là diễn như vậy.
Trên sân khấu, oan hồn tìm tới tìm lui, đem bộ phận trên cơ thể mình đều tìm được, duy nhất chỉ có đầu của nàng là tìm không thấy.
Bởi vì đầu không tìm được, nàng cũng không có thể đi tìm kẻ thù báo thù, bởi vì nàng nhìn không thấy, chỉ có thể ở bên cầu dập dềnh.
Khán giả đều rất gấp, Tiểu Tứ Tử cũng rất gấp —— tức chết rồi!
Vở kịch tiến triển đến một năm sau, oan hồn vẫn ở bên cầu tìm đầu thì có tên trộm chạy vào trong nhà "Tướng công". Hắn ta leo lêo xà nhà để trộm đồ thì bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy một cái hộp gỗ tinh xảo bị khoá lại. Hắn ta tưởng là bảo bối gif, liền trộm đi rồi tìm chỗ trốn để mở khoá.
Mà thật trùng hợp, tên trộm chọn bên cầu để mở hộp.Lúc mở hộp, nữ quỷ còn trốn ở phía sau nhìn hắn... Chờ nắp hộp vừa mở ra, trộm kia bị dọa sợ, hét lên môtj tiếng "Má ơi" rồi té chổng vó.
Đoạn diễn này còn rất khôi hài, chọc cho khán giả cười ha ha, Tiểu Tứ Tử cùng Toa Lực cũng cùng nhau cười to.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn là một lòng một dạ đi vào tra án, bởi vì hoài nghi Hỏa Nguyệt ban cùng án bầm thây có quan hệ, chẳng qua đoạn đường này nhìn hết một lượt...Việc khác tạm không nói đến, vở kịch này thật sự rất đẹp mắt.
Thường thường bị hù dọa một cái, thường thường lại hài hước một cái, còn có thể ôm ôm dán dán, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn đến có tư có vị, cảm thấy khi trở về có thể đề cử những người khác cũng tới xem.
Nhờ sự "Giúp đỡ" của tên trộm, hồn phách của nữ quỷ cuối cùng hoàn chỉnh, sau khi hoàn thành "Ghép lại", thì biến thành nữ quỷ hát bên cầu ban nãy, phân nửa mặt người phân nửa mặt quỷ.
Lúc này, chiêng đồng vang lên, màn sân khấu phía ngoài lều bị cuốn lại, bên trong sân cũng thay đổi mà sáng lên.
Các diễn viên đều tiến lên cảm ơn rồi hạ màn, có hỏa kế lên tới nói tiết mục chương thượng đã kết thúc, chương hạ sẽ được diễn vào ngày mai.
Khán giả chưa thỏa mãn, nhưng tính toán thời gian, một canh giờ đã qua. Khán giả rất hài lòng, lúc ra cửa đều khen thưởng.
Tiểu Tứ Tử lôi kéo Toa Lực đi mua vé vở kịch ngày mai, chuẩn bị đến xem hạ bộ, nhất định muốn nhìn thấy nữ quỷ báo thù rửa hận!
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều có chút hoài nghi, hàng đêm hướng thuyền Hỏa Nguyệt chạy, có thể cũng không phải là đi nhìn mỹ nữ, mà là thật bị nội dung vở kịch câu đi mất.
Triển Chiêu tìm đến một cái hỏa kế thu xếp bên ngoài lều hỏi thăm một chút, tiết mục kịch là an bài thế nào.
Hỏa kế nói bối cảnh vở kịch hạ bộ không giống nhau, phải dựng đài một lần nữa, trong một ngày không kịp, hơn nữa tiêu hao lớn, cho nên chia hai ngày diễn, buổi tối đổi lại bối cảnh. Ngày hôm nay tổng cộng diễn hai trận, bây giờ gánh hát nên được nghỉ ngơi, tất cả mọi người còn chưa ăn cơm nữa.
Triển Chiêu thì hỏi thăm có thể trông thấy ban chủ hay không.
Hỏa kế xua tay nói muốn gặp diễn viên buổi tối lên thuyền Hỏa Nguyệt, trả thù lao mới có thể thấy.
Triển Chiêu nói hắn là quan sai phải tra án, hỏa kế cũng không phản ứng, nói Thiên Vương lão tử tới cũng không gặp rồi quay người đi. Thấy thế Ngũ Gia đưa tấm ngân phiếu qua.
Hỏa kế liếc nhìn ngân phiếu, sắc mặt lập tức tốt rồi chút, nói trong chốc lát cơm nước xong ban chủ trở về tạm biệt... Ngũ Gia lại đưa một tấm cho hắn.
Hỏa kế lấy ngân phiếu mặt mày rạng rỡ chỉ vào khách sạn Nguyệt Long cách đó không xa, nói ban chủ ở nơi đó ăn cơm, hai vị khách quý có muốn cùng nhau đi lên hay không?
Ngũ Gia lại đưa một tấm cho hắn, "Mời toàn bộ gánh hát các ngươi dùng bữa, tiện thể mời một mình ban chủ đến nhã gian trò chuyện một chút."
"Được rồi." Hỏa kế quay đầu lại thì gọi, "Có khách quý mời ăn cơm."
Bọn tiểu nhị đáp ứng liền đi lều bạt hậu trường tìm ban chủ.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái —— Tiểu Bạch Đường, dáng vẻ của ngươi xem là rất thuận tay...
Ngũ Gia mỉm cười gật đầu —— chỉ cần là lên thuyền một chuyến, cơ bản ai cũng không quản được, nếu lăn lội không được thì cùng lắm đổi chỗ làm ăn khác, bọn họ không tiếp thu cái khác nhưng lại nhận tiền, loại này dễ tiếp xúc nhất.
Triển Chiêu yên lặng gật đầu, đúng vậy, Tiểu Bạch Đường nhà hắn gọi xã giao tốt chính là —— không cần lên tiếng chỉ cần trả thù lao.
Ngũ Gia cùng Triển Chiêu "Mua chuộc" toàn bộ gánh hát, mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Toa Lực hoan hoan hỉ hỉ mua vé trở về, cùng nhau đi khách sạn Nguyệt Long, cùng vị Quế ban chủ Hỏa Nguyệt ban thần bí kia hẹn ăn cơm.
←Chương trước: Chương 541: HÌNH NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT←
→Chương sau: Chương 543: QUẾ BAN CHỦ→
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro