CHƯƠNG 531: BUỔI TỐI
CHƯƠNG 531: BUỔI TỐI
EDITOR: ROSALINE
BETA: KEN
Bọn Triển Chiêu trước khi trở lại Khai Phong phủ vẫn trong trạng thái không có đầu mối.
Nhưng ai biết về đến Khai Phong phủ thì gặp Tiểu Vương đánh mõ, vậy mà tra được thân phận của một người bị hại.... Hơn nữa còn giới hạn được phạm vi người hiềm nghi.
Thuận lợi đến nỗi khiến người ta cảm thấy có chút đáng nghi, dùng một câu nói của Yêu Vương hình dung chính là —— Miêu Miêu tể không có khả năng gặp may mắn như thế!
Lúc trước không nói cái khác, người chết này có bảy tám phần khả năng chính là lão Lưu đánh mõ, Triển Chiêu muốn đến nhà lão Lưu xem sao.
Lâm Dạ Hỏa có chút nhìn không được liền nói hắn, "Đã nửa đêm, còn chưa muốn ngủ sao? Bọn ngươi sáng mai hãy đi a, bây giờ đi tối lửa tắt đèn có thể tra ra cái gì?"
Ngũ Gia kéo Triển Chiêu trở về Miêu Miêu lâu, để cho hắn ngủ sớm một chút, ngày mai mang theo Tiểu Tứ Tử cùng đi.
Trở về nhà, Triển Chiêu nằm xuống còn ở trên giường trở mình như bánh nướng, lật qua lật lại ngủ không được, hắn hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngọc Đường, ngươi cảm thấy hung thủ thực sự chính là vũ cơ trên thuyền sao, hay lần này lại là một âm mưu?"
Ngũ Gia vỗ vỗ hắn, "Ngủ đi Miêu Nhi, sáng mai rồi hãy nói."
Triển Chiêu lại lật người hai cái hỏi, "Nhìn phương pháp phân thây, cảm giác hung thủ rất muốn giấu diếm thân phận người chết. Thế nhưng lúc ném xác lại lớn tiếng hát một bài từ khúc đặc biệt nhu vậy, giống tự bạo giống nhau a. Nếu như từ khúc này chính là tiết mục kịch nhóm Hỏa Nguyệt diễn, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tra được."
Bạch Ngọc Đường kéo chăn cho hắn, "Ngủ đi..."
Triển Chiêu nằm trong chốc lát, lại xoay người một cái, "Nếu như là vũ cơ trên thuyền giết người, thì sẽ ngâm nga khúc mình diễn khi phi tang xác sao? Có phải quá không hợp lý hay không?"
Ngũ Gia vốn có chút mệt, lúc này ngược lại bị làm cho tỉnh táo.
Bạch Ngọc Đường nâng cằm suy nghĩ chút đầu mối, đúng là rất kỳ quái, cũng không chừng có người sau khi xem tiết mục kịch xong đột nhiên bộc phát muốn đi giết người, về phần móng tay kia, không chừng cũng không phải là của vũ cơ.
Vừa muốn cùng Triển Chiêu thảo luận một chút, Ngũ Gia cúi đầu vừa nhìn... Triển Chiêu đã ngủ ngon rồi.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cộng thêm hâm mộ nhìn Triển Chiêu —— làm sao có thể muốn ngủ là có thể ngủ, dính vào gối liền ngủ a?
Lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cũng nằm xuống, mới vừa dính vào gối, bỗng nhiên trước mặt tối sầm...
Chờ lúc Ngũ Gia lại mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng, bên người có tiếng động, quay đầu nhìn thì tháy Triển Chiêu đang gấp chăn.
Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ngũ Gia nhìn nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Yêu Yêu trên mái hiên một chút, trong phút chốc không thể phân biệt được mình đã thật sự ngủ một đêm hay lại vào mộng cảnh của Triển Chiêu.
Một bên, Triển Chiêu gấp xong chăn thì đùa hắn, "Dính gối liền ngủ, chính là loại cảm giác này."
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu —— cho nên là do Miêu Nhi ngươi làm?
Triển Chiêu cười nói, "Tối hôm qua ngủ đến mơ mơ màng màng đột nhiên giống như nghe ngươi nói, 'Làm sao muốn ngủ là có thể ngủ, dính vào gối một cái liền ngủ', cho nên ta liền kéo ngươi ngủ chung..."
Bạch Ngọc Đường ngồi trên giường ngây người.
Ngũ Gia rất khó đi ngủ, cũng ngủ rất nông, điểm này ngược lại không thể kế thừa thiên phú dị bẩm của ngoại công hắn.
Nhưng Ngũ Gia trăm triệu lần không nghĩ tới, thì ra cái gọi là "Dính vào gối liền ngủ", là thật sự nằm xuống thì hai mắt liền tối sầm mất đi ý thức...
"Cảm giác thế nào?" Triển Chiêu dựa vào bên người Bạch Ngọc Đường, cười tủm tỉm hỏi hắn.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, "Ngủ hay không ngủ cũng giống nhau..."
Triển Chiêu nghiêng đầu, "Ngủ không được ngon sao?"
Vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn —— rõ ràng sắc mặt rất tốt! Quả nhiên ngủ no rồi da cũng sẽ tỏa sáng!
"Không phải là ngủ không ngon..." Bạch Ngọc Đường cảm thụ một chút, cảm thấy tinh thần đặc biệt tốt, một giấc này có thể gánh sức của một tháng, chính là ngủ lại giống như không ngủ, không khỏi cảm thấy thiếu chút gì đó.
Nhìn Triển Chiêu xoay người đi hẹn Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường sáng tỏ —— đây là nguyên nhân mèo kia vĩnh viễn tinh thần và thể lực dư thừa sao? Đừng nói chứ, còn có chút đói...
Bạch Ngũ Gia không hiểu sao lại cảm thấy bị giấc ngủ của mình lừa gạt, xuống giường rửa mặt.
Bởi vì bọn Yêu Vương không ở, nên ngày hôm nay trong sân trước Miêu Miêu lâu không náo nhiệt như mọi khi.
Chỉ chốc lát sau, Triển Chiêu mang theo Tiểu Tứ Tử tới, ngoại trừ Tiểu Tứ Tử còn mang đến cữu công Yểu Trường Thiên.
Ngũ Gia ra viện tử nhìn nhìn, cữu công nhà mình mặt rất thối.
Triển Chiêu nói, "Triệu Phổ tiến cung, Công Tôn đến Thái Học viện, bọn Tiểu Lương Tử đến sân bóng, hôm nay Đoàn vương cùng Bạch Quỷ Vương sẽ do đôi ta quản."
Yểu Trường Thiên bĩu môi một cái —— ai cần các ngươi quản.
Bởi vì Yêu Vương không ở, cho nên buổi sáng mọi người phải tự mình giải quyết vấn đề bữa sáng.
Phòng bếp nói có bánh bao, chẳng qua Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử đều nói muốn ăn xíu mại, mọi người dứt khoát đi ra cửa ăn sáng.
...
Sáng sớm, trong thành Khai Phong vẫn náo nhiệt như vậy.
Mọi người đi tới Thái Bạch Cư, Tiểu Lục Tử hoan hoan hỉ hỉ đón lên lầu, nói mấy vị ăn sáng ngược lại hiếm thấy a, hôm nay Yêu Vương lão nhân gia hắn không làm bữa sáng sao?
Triển Chiêu gật đầu —— lão gia tử thích làm bữa sáng danh khí quả nhiên đã truyền ra a?!
Lên lầu ba còn đụng phải hai người quen.
Phương Tĩnh Tiếu cùng Lữ Nguyệt Lam hình như cũng chưa ăn sáng, đang ngồi ăn sáng chung.
Hai người này cũng rất thú vị, mặc quan bào hạ triều rồi cũng không ngồi xe ngựa, đi cả đoạn đường... Dù sao tuổi cũng còn trẻ a.
Hai người nhìn thấy bọn Triển Chiêu đều chào hỏi, Nhu Mễ Đoàn cùng Hắc Mễ Đoàn trên vai Phương Tĩnh Tiếu lập tức bay về phía Tiểu Tứ Tử.
Mọi người ngồi xuống ở bàn bên cạnh hai người bọn họ, Lữ Nguyệt Lam có chút ngạc nhiên hỏi thăm, "Nghe nói tối hôm qua trong am ni cô phát hiện thây bị phân ra?"
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ mà gật đầu, tin này truyền đi cũng quá nhanh...
"Đúng rồi." Triển Chiêu hỏi Phương Tĩnh Tiếu, gần đây có con chim nào nói buổi tối nghe tiếng người hát hay không?
"Ta lát nữa dọn nhà xong sẽ đến Bách Điểu viên hỏi thăm cho ngươi." Phương Tĩnh Tiếu cầm chén sữa đậu nành lắc đầu, "Kỳ thực, chim chóc cũng không quá bát quái, hơn nữa buổi tối cũng sẽ trốn đi ngủ a."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu còn rất buồn bực, hỏi Phương Tĩnh Tiếu muốn chuyển nhà sao?
Phương Tĩnh Tiếu cùng Lữ Nguyệt Lam nói không phải là hai người bọn họ dọn, là giúp Dã Thái úy.
"Nga..." Triển Chiêu gật đầu, lại nói tiếp, Dã Vong Ưu cuối cùng vẫn thỏa mãn nguyện ý của Triệu Trinh nhận chức Thái úy.
Trước đó Bao đại nhân cũng nói có Thái úy và Thái sư ông có thể bớt không ít việc.
Tòa Dã phủ kia tuy rằng đẹp mắt, nhưng bên trong có vài cơ quan rất nguy hiểm, Dã Vong Ưu là một người thông minh, nên đã đem tòa nhà sung công.
Phủ Thái úy nguyên bản bởi vì có án mạng nên đã là hung trạch, đã niêm phong chuẩn bị dỡ bỏ. Triệu Trinh rất tri kỷ mà chọn một tòa nhà lớn cách Thải Phượng lâu rất gần để làm Thái úy phủ, lúc này Dã Vong Ưu hẳn đang vội vàng chuyển nhà cùng giao nhận công việc.
Tiểu công tử Dã Thấm cũng vào Thái Học viện, so với bọn Bao Duyên nhỏ hơn một tuổi, tài tử cùng chí hướng nên đã sớm chơi chung.
Rất nhanh, hỏa kế bưng xíu mại cùng hoành thánh lên, Tiểu Lục Tử vừa đặt đĩa đồ ăn xuống vừa cùng Ngũ Gia hỏi thăm việc Bạch phủ mở tửu trang.
Ngũ Gia kỳ thực cũng không rõ lắm, chẳng qua nhìn quy mô của vườn trái cây, tửu trang này của cha hắn hẳn cũng không nhỏ, bởi vì bộ tam nhị nhất* kia không phải bán rất tốt sao? Tam bôi túy này nếu quanh năm có thể cung cấp, sư phụ hắn có khi nào sẽ biến thành sâu rượu không?
*đang nhắc đến tam bôi túy nhị bôi hoảng nhất bôi đảo (ba chén say, hai chén choáng một chén ngất)
Triển Chiêu hỏi Tiểu Lục Tử, có nghe qua chuyện của nhóm Hỏa Nguyệt chưa?
Tiểu Lục Tử che miệng cười, nói Triển đại nhân ta cũng lỗi thời a, cũng là người đứng đắn!
Bạch Quỷ Vương ăn xíu mại hỏi, "Thuyền kia rất không đứng đắn sao?"
Tiểu Lục Tử kẹp khay trà hạ giọng nói, "Thuyền hoa cũng chia ba bảy loại, bốn chiếc kim mộc hỏa thổ kia thuộc loại hoang dã, không chỉ buôn bán xác thịt đơn giản a!"
Triển Chiêu không hiểu, "Không phải là chỗ uống rượu hoa sao? Cùng thuyền khác khác chỗ nào?"
Tiểu Lục Tử muốn nói lại liếc nhìn Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường giúp che lỗ tai của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cũng đã quen, còn đút Ngũ Gia tay không rảnh ăn xíu mại.
"Rất nhiều chỗ uống rượu hoa a!" Tiểu Lục Tử nói, "Ta nghe qua chút tin đồn, chỗ kia còn bán tiêu diêu tán."
Đôi đũa trong tay Triển Chiêu không động đậy, ngẩng đầu nhíu mày, "Tiêu diêu tán không phải là thuốc cấm sao? Dám to gan bán thứ đó ở Khai Phong thành sao?"
"Ôi, này vốn cũng không phải là thuyền trong thành Khai Phong a, hơn nữa cũng không có chứng cứ." Vẻ mặt của Tiểu Lục Tử cũng không tán thành, "Mấy chiếc thuyền kia mỗi lần tới đều xảy ra một ít chuyện, nhất là thuyền kim cùng thuyền hỏa."
Triển Chiêu để hắn nói tường tận.
Tiểu Lục Tử nói, "Thuyền "Kim" chủ yếu là đánh bạc, nghe nói con số trong một đêm có thể bằng một năm có khi nhiều hơn so với mấy sòng bạc bình thường khác, nơi này cũng cho vay nhiều. Mỗi lần thuyền kim tới, luôn có mấy nhà cược đến táng gia bại sản, người nhảy sông cũng nhiều hơn mọi lần một chút."
Triển Chiêu sờ cằm, đừng nói... Hình như là có chút quy luật như vậy.
"Chẳng qua so với thuyền kim, thuyền hỏa mới là vạn ác chi nguyên a!" Tiểu Lục Tử lắc đầu nói, "Theo lý thuyết đại bộ phận thuyền hoa đều là chỗ uống rượu hoa đi, có thuyền có rượu ngon có mỹ nhân, nhưng trên thuyền hỏa cho tới bây giờ đều chỉ là đi xem trò vui. Ta thường nghe người ta nói đi thuyền hỏa để xem trò vui, chứ chưa bao giờ nghe nói trên thuyền hỏa có tỷ tỷ nào đặc biệt nổi danh. Nhưng những người sau khi vào đó, thì đều người không ra người, ma không ra ma, muốn ngừng cũng ngừng không được. Mỗi lần thuyền hỏa tới, ta đều có thể nghe có mấy nhà bởi vì ông nhà trầm mê nhóm Hỏa Nguyệt mà khiến cho vợ con ly tán.
"Vậy bình thường hạng người gì sẽ thường xuyên đi vào trong đó a?" Triển Chiêu thật không nghĩ tới, bởi vì không chỉ mình hắn, mà gần như tất cả mọi người trong Khai Phong phủ chưa từng nghe nói qua chuyện gì liên quan đến nhóm Hỏa Nguyệt, theo lý mà nói tin tức của bọn họ đều tương đối linh thông nha.
Tiểu Lục Tử lắc đầu, "Triển đại nhân, kỳ thực trong Thái Bạch Cư có thể nghe chuyện liên quan đến thuyền Hỏa Nguyệt cũng rất ít, hình như những người đi đến chỗ nhóm Hỏa Nguyệt thì sẽ không thích tới Thái Bạch Cư ăn cơm."
"Vậy sẽ đến đâu dùng bữa?" Triển Chiêu cảm thấy trong thành Khai Phong phàm là tiệm cơm có chút tên tuổi hắn đều sẽ biết, không lý gì lại chưa từng nghe qua a.
"Bọn họ có thể không ăn cơm." Tiểu Lục Tử nói đùa một câu.
"Không ăn cơm?" Bạch Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lòng nói trâu bò như vậy sao?
"Là không còn phân biệt được giờ giấc để dùng cơm nữa." Tiểu Lục Tử giải thích nói, "Vì ngày đêm đảo lộn mà qua a."
"Ngày đêm đảo lộn..." Triển Chiêu sờ cằm, đúng vậy, công việc của lão Lưu cũng coi như ngày đêm đảo lộn...
"Chơi cái này cũng yêu cầu có thể lực a." Tiểu Lục Tử bất đắc dĩ mà nói, "Nhất là ngày đêm đảo lộn mà chơi, người bình thường không ngủ ai chịu nổi a!"
Ngũ Gia một bên vừa uống trà vừa gật đầu —— này ngược lại cũng đúng.
"Triển đại nhân, bên canh ngài có ai ban ngày thì ngủ ban đêm thì ra ngoài phóng túng không a?" Tiểu Lục Tử hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu —— vậy thì không có.
"Ôi, cho nên mới nói không phải cùng một loại người, thường ngày cũng ít tiếp xúc a." Tiểu Lục Tử bưng đĩa xuống lầu.
Nhưng Triển Chiêu ngược lại có chút gợi ý, hắn hỏi Bạch Ngọc Đường, "Ngoại trừ phu canh đánh mõ là sinh hoạt ngày đêm đảo lộn ra, thì còn có ai sinh hoạt như thế hả?"
Ngũ Gia thu tay che tai Tiểu Tứ Tử lại, suy nghĩ một chút, "Không chỉ là ngày đêm đảo lộn đơn giản như vậy, lão Lưu mặc dù buổi tối đánh mõ, nhưng hắn bận rộn vài ngày rồi nghỉ vài ngày, đoán chừng mấy ngày nghỉ kia đã lên thuyền vui đùa."
"Ngược lại cũng đúng." Triển Chiêu gật đầu, "Quan coi giữ cửa thành ca đêm cũng là ngày đêm đảo lộn, nhưng hẳn là không rảnh đi chơi, cũng không thể tự ý tạm rời cương vị công tác."
"Còn công việc gì mà buổi tối làm việc, còn có thể làm vài ngày nghỉ vài ngày a?" Triển Chiêu gãi đầu.
Bạch Quỷ Vương một bên nói, "Giết người cướp của không phải đều là buổi tối bận rộn sao, còn có ăn trộm..."
Vừa nói, Bạch Quỷ Vương còn vừa liếc mắt nhìn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đang trợn mắt hốc mồm, "Hơn nữa cũng không nhất thiết mỗi đêm đều bận rộn, ngoại trừ mấy ngày làm chuyện xấu ra, những thời gian khác đều rảnh rỗi để đi trêu đùa."
Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt lên nói với Triển Chiêu, "Cha nuôi cổ cũng thức đêm, thế nhưng cha thức trắng đêm tính tình sẽ rất kém."
Triển Chiêu nâng cằm, đối với mấy chiếc thuyền kia ngược lại sinh ra chút hứng thú —— cảm giác đây là một lĩnh vực mà bọn họ không thể nào quen thuộc được.
←Chương trước: Chương 530: HỎA NGUYỆT BAN←
→Chương sau: Chương 532: THANH LONG ĐẢM→
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro