Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 526: BÍ MẬT

CHƯƠNG 526: BÍ MẬT

EDITOR: ROSALINE

BETA: LEO


Hỏa Phượng ồn ồn ào ào mà lao vào sân nhỏ, một câu còn chưa kịp hô hết mà thanh thế đã yếu đi...

Lúc này, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường trong viện đang trừng hắn, ánh mắt kia, Hỏa Phượng đoán mình sắp gặp rắc rối đến nơi rồi... Quả nhiên, thấy được nhóm lão gia tử đang đứng đối diện cửa viện.

Lâm Dạ Hỏa lặng yên, dời hai bước sang bên rồi lủi đến sau Công Tôn với Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn lắc lắc đầu, còn Tiểu Tứ Tử nhặt bánh quy hạnh nhân trên đất lên, đưa cho Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng lờ mờ nhận lấy, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ cái cây phía sau hắn.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, thấy trên ấy có một chú sóc nhỏ đang ngồi chồm hổm, bèn đưa bánh cho nó.

Trong sân nửa ngày không một ai nói chuyện, sóc nhỏ liền ngồi xổm trên cây răng rắc răng rắc mà gặm bánh, thuận tiện xem cuộc vui.

"Đại hội gì?" Thiên Tôn từ cửa viện lùi vào, nhìn đồ đệ nhà mình.

Bạch Ngọc Đường còn chưa mở kịp miệng, chỉ thấy một ánh đỏ "vèo" một cái lóe lên trước mặt...

Hỏa Phượng chạy mất dạng, trên không lơ lửng bay một tấm thiệp mời, Thiên Tôn đưa tay tiếp lấy.

Đầu ngón tay kẹp tấm thiệp anh hùng, từ lông mi lão gia tử bắt đầu lộ ra chiều ghét bỏ... Vung tay mở thiệp nhìn lướt qua.

Thiên Tôn nở nụ cười.

Triển Chiêu túm mạnh vạt áo Bạch Ngọc Đường —— cười kìa! Cười kìa!

Ngũ Gia đỡ trán —— sư phụ hắn cười thì mới phiền toái.

Quả nhiên, cũng không thấy Thiên Tôn tức giận, chỉ ném thiệp mời hỏi, "Cho nên mấy tên hề đáng xấu hổ này hai ngày này đều tập trung ở Khai Phong thành? Vậy đập một trận cho chết hết thì toàn bộ võ lâm sẽ toàn diệt luôn đúng không?"

Triển Chiêu lắc đầu nguây nguẩy —— không được không được!

Bạch Ngọc Đường thở dài, thật muốn hắt dầu đỏ lên cửa phòng Lâm Dạ Hỏa quá!

"Ở đâu hết rồi?" Thiên Tôn kéo tay áo bước ra ngoài, "Bản tọa sẽ đi đập chết bọn chúng ngay bây giờ!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội nhìn sang Yêu Vương.

Yêu Vương đưa tay bắt được đai lưng của Thiên Tôn.

Thiên Tôn dùng sức mà lao ra ngoài, Yêu Vương lại kéo hắn sang hướng khác, còn nháy mắt với Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường —— mấy ngày nay để ta kéo Tiểu Du tới Nam An tự coi chừng, mấy đứa đi điều tra chút xem là ai đang giở trò quỷ này đi.

(ảnh minh họa do bạn leo13171001 vẽ)

Nói rồi, Yêu Vương níu Thiên Tôn lại, các lão gia tử khác thì coi chừng Ân Hậu. Một đám người vây quanh tổ Tương Du tùy thời đều có thể "bùng nổ" mà đến Nam An tự.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng loạt thở dài. Lúc đầu đã có một Ân Hậu, giờ tốt rồi, Thiên Tôn cũng lên luôn, áp lực hai tầng!

Ngoài cửa viện, nghe bên này không còn động tĩnh nên Lâm Dạ Hỏa thăm dò nhìn vào trong.

Công Tôn nhặt tấm thiếp anh hùng lên, hiếu kỳ hỏi hắn, "Ngươi từ đâu lấy được tờ thiệp mời này vậy?"

Lâm Dạ Hỏa chạy vào, nói là Thiên Âm phu nhân cho. Hình như là phân đường Thiên Âm hiên của Thiên Âm Các bên Giang Nam nhân được thiệp mời.

"Thiên Âm Các lại thu được?" Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, "Hỏa Phượng Đường của ngươi thì sao?"

Lâm Dạ Hỏa lắc mạnh một cái, "Không có, Hỏa Phượng Đường ở Tây Vực và Khai Phong chưa từng nhận được gì, hình như tất cả các môn phái trong thành Khai Phong đều không có, toàn bộ đều là từ nơi khác."

"Đặc biệt không đưa tới cho thành Khai Phong, chính vì sợ lộ tẩy đi." Công Tôn cảm thấy tờ thiệp mời này còn làm đến thật đẹp mắt, giá cả hẳn chẳng tiện nghi là bao.

Triển Chiêu vẫn còn có chút nghi hoặc, "Nhưng kiểu này mà lừa được chưởng môn tới, Hoàng thượng chỉ cần ra một thánh chỉ nói là có người ngụy tạo thiệp mời, không phải là đuổi được người về rồi sao? Giấy chung quy không gói được lửa mà."

Mọi người ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh biêng biếc mà ngẫm nghĩ trong chốc lát, không khỏi nảy sinh cùng một hoài nghi —— thế Triệu Trinh liệu có đi ra bác bỏ tin đồn hay không đây?

...

"Ồ ồ!"

Trong thư phòng hoàng cung, Triệu Trinh thấy thiếp anh hùng Triệu Phổ đưa tới trước mắt, cả người đều phát sáng cả lên.

Nam Cung ở một bên cau mày, ấn ngọc tỷ trên thiếp mời cũng quá quen mắt.... Thực sự không thể nói là mười phần tương tự, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.

Triệu Trinh lấy ra ngọc tỷ đích thực của mình, ấn một ấn lên tờ giấy trắng, rồi đặt thiệp mời ở một bên so sánh.

Nhìn cả buổi, chỉ tìm được một chỗ có hơi không khớp, chính là khung của dấu giả kia hơi nghiêng, chỉ thoáng nhỏ một chút như vậy thôi.

"Này thật lợi hại!" Triệu Trinh nâng lên nhìn —— gần như có thể lấy giả đánh tráo.

Triệu Phổ nhìn Triệu Trinh —— có người giả truyền thánh chỉ kìa, bộ ngươi không thấy khó chịu hả? Vui vẻ như vậy làm gì?

Triệu Trinh thả thiệp mời xuống, ôm tay suy nghĩ một chút, chợt hỏi Triệu Phổ, "Cửu thúc... Vậy khi nào đám chưởng môn này tới bãi săn luận võ? Là do trẫm định đoạt sao?"

Triệu Phổ cảnh giác mà nhìn hắn —— ngươi muốn làm gì?

"Ừm... Trẫm còn chưa có xem qua đại hội võ lâm đâu!" Triệu Trinh sờ cằm, trong mắt vẫn còn có chút chờ mong.

Triệu Phổ hết nói nổi, chỉ vào thiệp mời —— giả truyền thánh chỉ...

Triệu Trinh cười cười, hỏi vặn lại, "Vậy Cửu thúc cảm thấy trẫm nên làm thế nào?"

Triệu Phổ nói, "Trên thiệp mời cũng không viết rõ thời gian cụ thể, còn chưa nói đến việc đánh nhau, bằng không thì ra đạo thánh chỉ bác bỏ tin đồn?"

Nam Cung cũng gật đầu, cảm thấy nên làm như vậy mới đúng. Ngay cả thánh chỉ mà cũng dám giả tạo, đúng là ăn tim gấu gan beo!

"Sao mà có thể bác bỏ tin đồn chứ?!" Triệu Trinh lại lắc đầu tỏ vẻ phản đối, "Có ngọc tỷ thì chính là trẫm nói. Nếu lần này bác bỏ tin đồn, vậy sau này mang đồ có ấn ngọc tỷ của trẫm phát ra ngoài, có phải cũng phải nghiệm một cái để xem là thật hay giả mới được không?"

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Nam Cung cũng thầm "chậc" một tiếng, nếu nói như vậy... Thì hoàn toàn chính xác.

"Hơn nữa trẫm còn cùng thuyền với Thiên Tôn nữa! Sao lại có thể là giả được?" Triệu Trinh cảm thấy thiệp mời làm còn khá đẹp, bảo Nam Cung tìm một cái khung tốt chút để treo trên tường.

Triệu Phổ xét thấy Triệu Trinh cũng chẳng có sức lực để làm mấy chuyện này, suy nghĩ một chút, do dự mà hỏi hắn, "Này thật không có quan hệ với ngươi đi?"

"Ôi." Triệu Trinh xua xua tay, "Đương nhiên là không, trẫm thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Với lại, làm sao mà dám tùy tiện bịa đặt lời của Thiên Tôn chứ?"

Triệu Phổ phiền muộn —— vậy là ai làm chứ?

Nam Cung cũng thấy thật phiền toái.

Hai người đổi suy nghĩ một chút, cảm thấy cách làm của Hoàng thượng cũng không sai, mắt thấy là phải gánh cái họa này... Đây chính là mấy trăm phần thiệp mời, còn mang theo tên của Hoàng thượng cùng Thiên Tôn ở trên. Ngộ nhỡ nói không tính, vậy sau này lại truyền thánh chỉ, hoặc là nói Thiên Tôn lên tiếng, liệu còn được nữa hay không? Thiên Tôn tạm không nói đến, dù sao lão gia tử cũng mặc kệ chết sống của võ lâm Trung Nguyên. Nhưng một khi Hoàng thượng bác bỏ tin đồn, chẳng khác nào chiêu cáo thiên hạ rằng ngọc tỷ đã bị ngụy tạo, vậy không phải sẽ lộn xộn đến không khống chế được hay sao... Hậu quả so với việc lừa một đám người giang hồ tới đánh nhau, phải nghiêm trọng hơn nhiều lắm.

Triệu Phổ liền hỏi Triệu Trinh —— vậy cũng không thể lừa gạt cho qua như thế chứ, sau đó tính làm thế nào?

Triệu Trinh cười cười, "Vậy phải phiền các vị ái khanh của Khai Phong phủ giúp trẫm điều tra cho rõ rồi."

Triệu Phổ có chút đau lòng cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.... Vụ án trước còn chưa kịp nguội, vụ án này đã nóng lên rồi...

"Lúc này có hai loại khả năng." Triệu Trinh giúp phân tích một chút, "Một loại là tốt, chính là bắt kịp quan hệ với án đặc biệt, kết quả của vụ việc Địa Linh cung Trư Vương môn bị diệt với chuyện của bảy Quốc công hồi trước còn chưa giải quyết. Vậy việc đám giang hồ này qua đây cơ bản không phải là chuyện gì lớn, làm trống núi tướng quân để cho bọn họ vui đùa một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục, trẫm còn có thể mời bọn họ ăn một bữa cơm chẳng hạn."

Triệu Phổ thở dài —— này mà tốt đấy à! Từ khi nào mà lại chệch qua hướng tốt rồi? Này còn không phải không có xấu nhất chỉ có xấu hơn.

"Cơ mà." Quả nhiên, Triệu Trinh lại chuyển đề tài, "Trẫm cảm thấy người làm giả thiệp mời, so Địa Linh cung rồi bảy Quốc công lại càng cao minh hơn không ít. Địa Linh cung kia, có thể nói là bị chúng ta phát hiện trước thời hạn kế hoạch, thành ra bị động. Mà thiệp mời lần này, càng giống như là loại hành vi trăm phương ngàn kế được chuẩn bị đã lâu. Mặt khác chính là... muốn làm được ấn ngọc tỷ của trẫm kỳ thật không khó, mấu chốt là dám mô phỏng lại còn dám dùng, cho thấy có thể đối phương cũng không sợ bị trẫm tra được."

"Cho nên kết quả tốt nhất là mời khách ăn cơm, kết quả xấu nhất thì sao?" Triệu Phổ hỏi Triệu Trinh.

"Kết quả xấu nhất chính là..." Triệu Trinh cười cười, "Trong thiệp mời có hai người, trẫm cùng Thiên Tôn. Cho nên nếu không phải giang sơn đổi chủ, thì chính là võ lâm Trung Nguyên đổi chủ đi..."

Triệu Phổ cùng Nam Cung đều nhíu mày —— không đến mức đó chứ.

"Hoặc là." Triệu Trinh lại đổi giọng, ý tứ sâu xa mà ra một câu, "Túy ông chi ý bất tại tửu*."

* Túy ông chi ý bất tại tửu 醉翁之意不在酒; ý của Tuý Ông không phải ở rượu; tức có dụng ý khác

Triệu Phổ liền hỏi có phải Triệu Trinh đã biết gì hay không?

"Chỉ là trẫm có một loại dự cảm kỳ quái." Triệu Trinh một tay nâng cằm, một tay cạch cạch gõ mặt bàn, hỏi Triệu Phổ, "Gần đây, Thiên Tôn với Ân Hậu ấy... Có ai gặp phải phiền toái gì không?"

Triệu Phổ hơi sững sờ, cũng không ngờ tới Triệu Trinh sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói, "Ừm... Ân Hậu hình như gặp vài việc."

"À..." Triệu Trinh không rõ ý mà gật đầu, "Lão gia tử đúng là có chút khí chất này..."

"Khí chất nào?" Bản thân Triệu Phổ đặc biệt thích Ân Hậu, vội dời cái ghế ngồi đối diện Triệu Trinh, bảo hắn nói tường tận.

"Thì thể chất trêu tai chọc họa đó." Triệu Trinh còn khá vui vẻ, "Không thì Cửu thúc nghĩ Triển Chiêu giống ai đây?"

"Cũng đâu quá giống..." Triệu Phổ cảm thấy, tuy nói Triển Chiêu cùng Ân Hậu có vài chỗ rất giống nhau, nhưng sự khác biệt vẫn khá lớn, "Mang xui xẻo thì vẫn là Triển Chiêu lợi hại hơn chút."

"Việc Triển Chiêu kéo tai họa thì cũng có một phần là nguyên nhân là ở chính hắn." Triệu Trinh nhớ tới thì tựa như còn thấy có chút buồn cười, "Ở Khai Phong thành ta, thích quản đông quản tây nhất chính là Triển Chiêu, người khác là không có việc gì thì vội vã giải quyết, Triển Chiêu lại vẫn luôn buông thả mà làm. Nói đơn giản một chút, hắn là thuộc về loại người kiếm chuyện, Ân Hậu là thuộc về loại chuyện kiếm người."

Triệu Phổ nghĩ ngợi một ít, còn chưa hiểu rõ, liền nhìn Triệu Trinh —— người kiếm chuyện rồi chuyện kiếm người thì sao?

"Trên người Triển Chiêu có khí chất hiệp khách, còn trên người Ân Hậu là khí chất đế vương." Triệu Trinh đắc ý mà chỉ chỉ mình, "Thì giống trẫm chưa bao giờ chủ động tìm việc, đều là chuyện tự mình tìm tới cửa..."

"Khụ khụ..."

Nam Cung đứng một bên đúng lúc mà bị sặc gió một cái, ho khan.

Triệu Phổ càng không biết nói gì mà nhìn Triệu Trinh —— ngươi không phải là người kiếm chuyện cũng không phải là chuyện kiếm người, ngươi rõ ràng là mỗi ngày ở không nên thích đi gây sự!

"Luôn có người tới tìm trẫm gây phiền phức, là bởi vì trong tay trẫm có hoàng quyền." Triệu Trinh chỉ chỉ Triệu Phổ, "Không phải cũng luôn có người làm phiền Cửu thúc sao?"

Triệu Phổ cảm thấy bản thân còn xa mới có năng lực kéo cừu hận như Triển Chiêu, một năm hắn cũng không nhặt một cổ thi thể.

"Từ trên Ân Hậu, trẫm có thể thấy chút tình huống của trẫm, cũng thấy được chút tình huống của Cửu thúc." Triệu Trinh thần thần bí bí nói, "Còn có một việc, trẫm vẫn luôn không hiểu."

Triệu Phổ cùng Nam Cung đều bị đề tài này hấp dẫn, cùng nhìn hắn —— chuyện gì?

"Vì sao Ân Hậu lại là người xấu?"

Lời Triệu Trinh vừa ra khỏi miệng, Triệu Phổ và Nam Cung đều theo bản năng mà quay đầu lại nhìn phía cửa, sau đó cùng lắc đầu với Triệu Trinh —— lời này cũng không thể nói trước mặt Triển Chiêu nghe chưa! Hơn nữa lão gia tử xấu chỗ nào?!

"Trẫm không phải nói bản thân Ân Hậu là tốt hay xấu, mà là xác định vị trí của hắn ở trên giang hồ, đó là một tồn tại ma vương mà người người phải né tránh." Triệu Trinh hỏi hai người, "Hai ngươi cảm thấy Ân Hậu với Thiên Tôn, người nào đáng sợ hơn chút?"

Hai người đều sờ cằm —— đối với bọn họ mà nói, mấy vị lão gia tử đều tốt vô cùng, nhưng mà cũng có thể là bởi vì bọn họ đều rất quen thuộc với nhau.

Triệu Phổ nói, "Nếu như đứng ở trên lập trường của người giang hồ mà nói, không nói ai đáng sợ đi. Nhưng ta lại nghĩ Thiên Tôn so với Ân Hậu thì càng nguy hiểm hơn chút, dù sao hậu quả của việc múa may bỡn cợt trước mặt Thiên Tôn so với trước mặt Ân Hậu còn nghiêm trọng hơn nhiều."

"Trẫm cũng cảm thấy Ân Hậu là một người rất ôn hòa hiền hậu, điểm ấy là chỗ tương tự nhất giữa Triển Chiêu và hắn." Triệu Trinh nói tiếp, "Trên giang hồ, Triển Chiêu mang một hình tượng vô cùng chính diện đi?"

Triệu Phổ cùng Nam Cung đều gật đầu. Chính vậy, cơ bản cũng là hóa thân của chính nghĩa.

"Muốn xác định vị thế của một người trên thế gian thì cụ thể phải xem hắn đã từng làm việc gì, lưu ngôn phỉ ngữ* cũng không nhất định đem trắng nói thành đen được. Nói thí dụ như lời đồn đãi kỳ kỳ quái quái trên phố về Bạch Ngọc Đường rất nhiều, nhưng cũng không trở ngại đến việc hắn ở trên giang hồ là một hiệp khách, là người tốt đi?"

* lưu ngôn phỉ ngữ 流言蜚语 lời nói vô căn cứ; gièm pha; phỉ báng; nói xấu sau lưng

Triệu Phổ đại khái hiểu được ý tứ của Triệu Trinh, liền suy xét những lời này.

"Theo trẫm biết, Ân Hậu đã trải qua rất nhiều chuyện tốt. Lão gia tử đã cứu rất nhiều người, tùy tiện nói ra một cái, không nói đến việc được phong tước thánh, đổi một hiệp danh cũng dễ dàng, Không chỉ Ân Hậu, rất nhiều lão nhân gia Ma cung đều đã làm chuyện tốt. Không nói ai khác, nói việc Cửu Nương hủy diệt hơn mười tòa thành lừa đảo, cũng có văn bản nha môn địa phương ghi lại rõ ràng là việc thiện lớn, trẫm đã thấy rất nhiều!"

Điểm này Triệu Phổ cũng rất tán thành, "Không nói đâu xa, năm đó lúc ta đánh trận, Ân Hậu cùng Thiên Tôn thì cũng đều giúp một tay."

"Không phải vậy sao, đồn đãi không tốt của Thiên Tôn cũng có, nhưng vị trí của Thiên Tôn được xác định là chính nghĩa tuyệt đối, vậy tại sao Ân Hậu lại là người xấu?" Triệu Trinh hỏi vặn lại, "Lấy năng lực của Ngân Yêu Vương, ngay cả mệnh số đều có thể sửa, lẽ nào không thể vì đệ tử hắn yêu thích nhất mà lập một thiện danh sao?"

Triệu Phổ cùng Nam Cung liếc mắt nhìn nhau —— cho tới bây giờ quả chưa từng nghĩ đến góc độ này, vừa được Triệu Trinh nói nghe như vậy, thật đúng là... Rõ ràng có thể dễ dàng tạo cho Ma cung và Ân Hậu chính danh mà, nhưng vì sao vẫn không có ai làm vậy?

"Lại nói đến thái độ của Yêu Vương đối với tổ Tương Du, cũng rất đáng nghiền ngẫm." Triệu Trinh nói, cầm lấy cái đệm ngồi gấu trúc mà Tiểu Tứ Tử đã cho hắn, "Đối đãi với Thiên Tôn, lão gia tử là như vầy..."

Vừa nói, Triệu Trinh vừa giơ gối đầu lên trước mặt Triệu Phổ, tựa như hiến vật quý mà lớn tiếng hô, "Đây là Tiểu Du, đáng yêu lắm đúng không?"

Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, giọng điệu này dáng vẻ này đúng là học theo giống như đúc.

"Mà đối với Ân Hậu thì..."

Triệu Trinh giấu gối đầu ra sau, cẩn thận che chở, tựa như sợ bị người phát hiện mà hạ giọng, "Này là Tương Tương nhà ta, đáng yêu lắm đúng không?"

Triệu Phổ cau mày... Càng nghĩ càng thấy chút ý vị này.

"Trẫm có hoàng quyền, Cửu thúc có binh quyền, cho nên sự việc vẫn sẽ tìm tới cửa." Triệu Trinh nhướng nhướng mày một cái, "Trẫm hoài nghi, trên người Ân Hậu có thể cũng cất giấu thứ gì đó không tầm thường. Vậy nên Ngân Yêu Vương thà rằng cứ để cho hắn làm một ma vương ẩn cư, còn hơn là để hắn dính tới võ lâm Trung Nguyên?"

Triệu Phổ nghe đến đó cũng ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, "Cho nên ngươi cảm thấy, thiếp anh hùng lần này mặc dù là mượn danh nghĩa với kêu gọi từ Thiên Tôn, nhưng kỳ thực là nhằm vào Ân Hậu?"

"Trẫm cũng chỉ suy đoán thôi." Triệu Trinh nhún vai, "Chỉ là trẫm cảm thấy, tất cả âm mưu nhằm vào Thiên Tôn đều là không sáng suốt hơn nữa không thể thực hiện được."

"Là sao?" Triệu Phổ còn rất ngoài ý muốn, đừng xem thường ngày thời gian Triệu Trinh ở cùng một chỗ với mấy vị lão gia tử không quá nhiều, ngược lại còn thật để ý tới họ.

Triệu Trinh nghe Triệu Phổ hỏi, còn vui vẻ mà lấy đệm kia ra tiếp, tựa như đang hiến vật quý, "Nhìn nè, đây là Tiểu Du nhà ta... Tiểu Du không có kẽ hở, các ngươi nhanh nhanh tới khích lệ hắn cúng bái hắn."

Nói xong, lại đem đệm gấu trúc nhỏ giấu đi, âm u nói, "Thế nhưng các ngươi lại nhớ thương rồi tính toán Tương Tương nhà ta, bởi vì trên người Tương Tương... có bí mật."


→Chương sau: Chương 527: NHƯỢC ĐIỂM→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro