Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 525: PHONG BA BUÔNG XUỐNG

CHƯƠNG 525: PHONG BA BUÔNG XUỐNG

EDITOR: ROSALINE

BETA: MIRA


Bạch Ngọc Đường trở lại Miêu Miêu lâu, đẩy cửa đi vào, liền thấy Triển Chiêu ngồi xếp bằng ở trong ổ Yêu Yêu, Yêu Yêu treo ở trên xà nhà, cúi đầu nhìn Triển Chiêu ôm cánh tay.

"Miêu Nhi?" Ngũ Gia vào phòng, đóng cửa lại, vừa gọi Triển Chiêu.

Triển Chiêu không có trả lời, Bạch Ngọc Đường đi về phía trước một bước, kết quả trước mặt "Rầm" một cái... Đột nhiên sáng.

Chờ Ngũ Gia hiểu được, phát hiện mình một cước bước vào một rừng cây, phía trước cách đó không xa có một thác nước lớn, thác nước nước ào ào chảy xuống.

Kế Thác nước là đầm nước, ở giữa đầm nước một khối đá ngầm* hình tròn màu đen.

* đá ngầm 礁石

Trên Đá ngầm, một cái thiếu niên xinh đẹp ngồi xếp bằng ở đó, ôm cánh tay, tư thế cùng Triển Chiêu ban nãy giống nhau.

Ngũ Gia hơi hơi ngẩn người, nhìn kỹ, đây chẳng phải là Triển Chiêu thời niên thiếu sao? Nhìn nhìn ra dáng vẻ cũng liền mười lăm mười sáu tuổi.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng đi tới bên đầm nước cúi đầu vừa nhìn... Được chứ, ảnh ngược trong nước cũng là dáng vẻ của mình lúc mười mấy tuổi.

Ngũ Gia bất đắc dĩ mà ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu "Ngồi thiền" Trên đá ngầm.

Triển Chiêu mở mắt ra liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường bên đầm nước.

Hai người thiếu niên xinh đẹp cách nửa đầm nước nhìn nhau, đều đang cảm khái —— ai nha, đẹp mắt muốn chết! Ngược lại đem chút chuyện phiền lòng kia đều quên hết.

Ngũ Gia nhảy lên khối đá ngầm kia, ở đối diện Triển Chiêu ngồi xuống, mới vừa muốn hỏi một chút hắn làm sao vậy, thì nghe đến "Yêu ô" một tiếng.

Bạch Ngọc Đường buồn bực, là Yêu Yêu cũng tiến vào hay là Yêu Yêu ở bên ngoài gọi?

Đang tò mò, chỉ thấy phía sau Triển Chiêu, một con Hải Long Tích nhỏ mập mạp thăm dò hướng hắn nhìn thoáng qua, sau đó cánh quạt hương bồ, tức khắc bổ nhào trong ngực hắn.

Ngũ Gia tiếp được Yêu Yêu còn là con rồng nhỏ, có chút bội phục mà nhìn Triển Chiêu —— ngay cả rồng đều có thể ảnh hưởng a?

Yêu Yêu khi còn bé càng uốn éo, ở trong lòng Ngũ Gia lăn qua lăn lại, kêu đến so sánh con mèo nhỏ thậm chí còn nghe giọng sữa hơn nhiều.

Ngũ Gia vừa sờ sờ rồng nhỏ, vừa hỏi Triển Chiêu, "Miêu Nhi, ngươi tới đây làm chi?"

Triển Chiêu chỉ chỉ đầu của mình, "Ta cần phải yên tĩnh một chút!"

Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh một chút, không hiểu nơi này là nơi nào.

"Nơi này là địa bàn của ta!" Triển Chiêu nói, "Thác nước mặt mèo trong sơn cốc phía sau núi Hồng Anh trại."

" Thác nước Mặt mèo?"

Triển Chiêu xoay tay lại chỉ thác nước sau lưng một cái.

Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn kỹ, mới phát hiện, sau màn nước thác nước có một hang núi, đích xác giống mặt mèo.

"Nơi đó mèo yêu gì ở sao?" Bạch Ngọc Đường còn đùa Triển Chiêu.

Triển Chiêu lắc đầu một cái "Hừ" một tiếng, biểu thị —— không tâm tình pha trò!

Ngũ Gia nói biết Ân Hậu cầm trong tay cái gì, thì đem sự việc liên quan tới "Ngân long đảm" nói một lần, còn nói, "Ngoại công dặn dò, không nên nói ra bên ngoài."

Triển Chiêu sờ cằm, "Ngân long đảm? Cùng thanh long đảm giống nhau, cái loại trái cây ăn có thể tăng nội lực này sao? Màu xanh cùng màu bạc có cái gì khác biệt?"

Ngũ Gia lắc đầu, nói còn không rõ ràng lắm.

"Cho nên, là sự việc cùng công phu có quan hệ sao?" Triển Chiêu ngược lại không có nghĩ đến là phương hướng phát triển này, trước đó tưởng tượng vô số loại khả năng, nhưng có vẻ như đều không nghĩ tới cửa này.

Bạch Ngọc Đường khuyên hắn, "Bằng không thì nghe lời chờ thôi, hơn nữa Yêu Vương cùng sư phụ ta đều biết chuyện gì xảy ra, vậy còn có thể để cho ông ngoại ngươi chịu thiệt sao?"

Triển Chiêu gật đầu, đích xác... Cảm giác so với trước đó thì trong lòng đã biết trước rồi.

"Vậy làm gì không nói cho chúng ta biết?" Triển Chiêu lẩm bẩm.

"Ngươi có chuyện gì cũng không nói cho ông ngoại ngươi a." Bạch Ngọc Đường phát hiện trong đầm nước còn có cá ni, thì ôm Yêu Yêu nhìn xuống.

Đang nhìn, đột nhiên mặt nước "Rầm" một tiếng.

Ngũ Gia dọa sợ đến ngửa đầu một cái... Trong nước nhảy ra ngoài một con hồ điệp cẩm lý màu trắng* thật lớn, vây cá lớn cùng hai mặt cờ giống nhau, một đại đoàn giống như đám mây từ đỉnh đầu hắn cùng Triển Chiêu đánh lăn bay qua.

* hồ điệp cẩm lý 蝴蝶锦鲤 thực chất phải là cá Koi bướm mới đúng, nhưng để vậy thì ko quá giống cổ đại

Ngũ Gia sửng sốt hồi lâu, đối diện Triển Chiêu che miệng bị biểu tình giống nhau của Bạch Ngọc Đường cùng Yêu Yêu chọc cười.

"Miêu Nhi này..." Ngũ Gia chỉ cá chép lớn tiếp tục lăn lộn nhảy vào trong nước. hồ điệp cẩm lý thông thường thân thể đều tương đối nhỏ, Ngũ Gia lần đầu tiên thấy so với người còn lớn hơn... Nói đi nói lại thì, đừng nói hồ điệp cẩm lý, cho dù cá chép bình thường, có thể dài lớn như vậy sao? Đây là cái cá chép tinh gì?

Triển Chiêu chỉ chỉ đầu, đối với Ngũ Gia nháy mắt mấy cái —— đều nói nơi này là địa bàn của ta, ta muốn cái gì sẽ có cái đó.

Bạch Ngọc Đường cùng lúc cảm thấy thần kỳ, cùng lúc vừa có chút lo lắng, "Miêu Nhi, ngươi làm quàng như thế, sẽ không xảy ra chuyện sao?"

"Xảy ra chuyện gì?" Triển Chiêu đưa tay sờ sờ cái bụng của Yêu Yêu.

"Trước đó Trương Xảo Nhi không phải là đi ngang qua Soái phủ Hắc Phong thành bị ảnh hưởng sao?" Bạch Ngọc Đường nhắc nhở hắn, "Tuy rằng Trương Xảo Nhi kia cuối cùng là do vô tình, làm chuyện tốt, nhưng mà khó đảm bảo không có không cẩn thận làm chuyện xấu."

Triển Chiêu yên lặng thở dài, "Ngược lại cũng đúng... Ngoại công mấy ngày hôm trước cũng cho ta thu liễm một chút tới."

"Cho nên ngươi bây giờ là đang phản nghịch sao?" Ngũ Gia cười hắn.

Triển Chiêu trước đó thật là có chút, ngoại công không cho hắn làm hắn càng muốn làm, dù sao ngoại công có chuyện gì cũng không nói với hắn.

Tỉnh táo lại ngẫm lại, cũng cảm thấy mình có chút ấu trĩ.

Triển Chiêu vung tay lên...

Thác nước mặt mèo kỳ kỳ quái quái Trước mặt kia cùng cá chép lớn đều biến mất, hai người lại trở về bên trong Miêu Miêu lâu, trên nóc nhà, Yêu Yêu lớn còn treo ở trên xà ngang lắc đuôi.

Bạch Ngọc Đường đối với Triển Chiêu chiếm ổ rồng ngoắc ngón tay —— ngủ!

...

Vài ngày sau đó, tình huống hình như có chuyển tốt hơn.

Triển Chiêu còn rất nghe lời, không tiếp tục đuổi theo Ân Hậu hỏi.

Chuyện giải độc bên kia của Công Tôn đã làm xong, sổ sách Bạch phủ cũng xong, tâm tình Thiên Tôn cũng khá...

Chẳng qua Ngũ Gia vẫn là có một chút chút phiền muộn, bởi vì sao?

Hai người đồ ngốc Giang Nam minh kia ở lại Khai Phong thì không đi!

Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ Kia, vẫn ở trước mắt hắn lắc lư, không có chuyện gì vội tới Triển Chiêu để hỏi thăm, lúc tuần chợ còn luôn có thể vô tình gặp được hai người bọn họ...

Ngày kia Bạch Ngọc Đường thật sự là không nhịn được, thì hỏi hai người bọn họ, không cần trở về Giang Nam sao? Sự việc Môn phái không cần phải để ý đến?

Hai người còn rất kinh ngạc, hỏi vặn lại, "Phó minh chủ ngươi không biết sao? Gần nhất tất cả môn phái giang hồ đều tới Khai Phong thành!"

Ngũ Gia cùng Triển Chiêu một bên cảnh giác nhìn phía hai người —— đều tới làm chi?

"Tới tuyển người a!" Ngạc Minh nói, "Còn có đại hội võ lâm!"

"Võ cái gì?" Triển Chiêu móc móc lỗ tai, cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.

"Đại hội võ lâm nha!"

"Cái gì đại hội võ lâm, không có chuyện này!" Triển Chiêu vừa lắc đầu vừa cự tuyệt tin tưởng, "Không có không có!"

Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ có chút bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu, "Minh chủ ngươi cũng không biết sao? Quy củ này không phải là Thiên Tôn định sao?"

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, "Cái gì?"

"Mỗi một trăm năm các đại môn phái võ lâm phải sắp xếp thứ tự một lần a! Một trăm năm trước thì có trận đấu sắp xếp thứ hạng cho các đại môn phái, lúc đó phái Thiên Sơn cầm hạng nhất nha!" Ngạc Minh nói đến còn có chứng có cứ, "Bây giờ một trăm năm trôi qua, lập tức lại phải ở núi Anh Hùng lại sắp xếp một lần, hơn nữa gần nhất thật nhiều người giang hồ tuổi trẻ đều tới Khai Phong, sau khi sắp xếp xong thứ tự, các đại môn phái giang hồ cũng muốn tới tuyển người!"

"Đúng a, đây là thịnh hội võ lâm trăm năm một lần! Không chỉ vùng Trung Nguyên, Tây Vực a, tất cả môn phái giang hồ của phía bắc phía nam cũng sẽ tụ tập tới hoàng thành!" Mạc Mộ Vũ cũng rất buồn bực Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường vì cái gì không biết, "Không phải là trong cung còn gửi thiếp anh hùng ra bên ngoài sao? Nói là Hoàng thượng sẽ đích thân đốc chiến."

Triển Chiêu há to miệng, nhìn Bạch Ngọc Đường —— đây là Triệu Trinh làm?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút thái quá, đầu tiên, sư phụ hắn minh chủ võ lâm năm đó cái gì cũng là Yêu Vương bọn họ lừa dối hắn có được, định ra quy củ mời dự họp đại hội võ lâm cái gì, cho các đại môn phái xếp hạng đây càng là trăm triệu không có khả năng. Vả lại nói, Triệu Trinh lại thái quá, cũng sẽ không đem nhiều người giang hồ như vậy triệu tập đến hoàng thành a, đây không phải là thêm phiền sao.

"Kia cái thiếp anh hùng gì đâu?" Triển Chiêu đòi bọn Ngạc Minh thiệp mời, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, "núi Anh Hùng ở nơi nào a? Trong thành Khai Phong có ngọn núi như thế sao?"

Bạch Ngọc Đường cũng chưa nghe nói qua, Mạc Mộ Vũ nói không phải là ngọn núi trong bãi săn hoàng gia kia sao!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy có thể nói —— trong bãi săn hoàng gia không phải có mấy cái bao đất sao? Núi Từ đâu tới...

Ngạc Minh chạy đi phòng khách, từ trong hành lý lấy ra một tấm thiệp mời, hoa văn rồng màu tím mạ vàng, thoạt nhìn đặc biệt xa hoa.

Triển Chiêu mở ra cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn, trong thiếp mời viết đại khái ý tứ là...

Thiên Tôn triệu tập chưởng môn cùng đại biểu các môn phái võ lâm lớn, với cuối tháng mới tới núi Anh Hùng bên trong bãi săn hoàng gia tổ chức đại hội võ lâm luận võ, Triệu Trinh sẽ đích thân đốc chiến.

Để cho các đại môn phái khống chế nhân số vào thành ở trong vòng năm người, điệu thấp hành sự, không thể quấy nhiễu dân.

Mặt khác còn căn dặn giữ gìn thiệp mời cho thật tốt, lúc vào trận nhận thức thiếp không tiếp thu người.

Chỗ Lạc khoản còn có ấn ngọc tỷ của Triệu Trinh.

Triển Chiêu một chốc cũng không hiểu nổi đây là có chuyện gì, thì nhìn Bạch Ngọc Đường —— đồ chơi này, là thật sao?

Ngũ Gia cầm thiệp mời qua nhìn trong chốc lát, rất nhanh trở về phòng, tìm ra ấn ngọc tỷ trước đó Triệu Trinh lúc đùa chơi Yêu Yêu, ở trên bụng nó ấn. Về sau Yêu Yêu làm nũng đều ấn lên vạt áo trước quần áo Ngũ Gia, Bạch Ngọc Đường còn cho cắt xuống tới.

Tuy nói ấn ngọc tỷ trên quần áo kia là ngược, nhưng cùng trên thiệp mời kia vừa so sánh với, gần như là giống nhau, ngay cả chỗ thiếu khuyết đều nhất trí...

Bạch Ngọc Đường thì nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cảm thấy sự việc không đơn giản... Nếu như không nhìn nội dung thiệp mời, còn có thể là sự việc Triệu Trinh làm. Nhưng trên thiệp mời rõ ràng viết là Thiên Tôn triệu tập quần hùng võ lâm tới mở đại hội, Triệu Trinh vô luận như thế nào cũng sẽ không thái quá đến nói ra những lời này. Tình huống như vậy cũng chỉ còn lại có một cái... Có người giả bắt bước thánh chỉ.

Triển Chiêu hỏi Ngạc Minh, "Tất cả môn phái đều thu được?"

Ngạc Minh gật đầu, "Thư thảo luận phải điệu thấp hành sự, nhân số đi theo mỗi môn phái không thể vượt quá năm người, cho nên đại đa số là chưởng môn tự mình đến, ta cũng liền mang theo mấy người."

Triển Chiêu nhíu mày, Khai Phong thành mỗi ngày người đến người đi, nếu như là hơn mười người môn phái giang hồ trùng trùng điệp điệp vào thành, đã sớm phát hiện. Nhưng hết lần này tới lần khác mới bốn năm người, còn điệu thấp tiến vào mà nói, vậy thật không dễ dàng bị phát hiện, thảo nào bây giờ mới biết. Nói cách khác, trong thành Khai Phong bây giờ, gần như chưởng môn tất cả môn phái giang hồ đều ở, này nếu là xảy ra chuyện gì...

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, thì hỏi Triển Chiêu, "Có thể hay không cùng vụ án trước đó kia là có liên quan đến?"

Triển Chiêu hỏi, "Là có người muốn thừa dịp tình trạng hỗn loạn kia của bảy Quốc công làm việc? Vậy đám người giang hồ này trúng độc hay không?"

Triển Chiêu nói xong, cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau quay đầu lại, chỉ vào Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ, "Thay quần áo!"

Mạc Mộ Vũ cùng Ngạc Minh còn thật phối hợp vội vàng thì đem áo trên cởi, còn hỏi —— quần?

Triển Chiêu xua tay để cho hai người bọn họ chuyển về phía sau.

Hai người xoay qua chỗ khác, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn phía sau lưng hai người bọn họ.

Vừa lúc này, Tiểu Tứ Tử lấy khối bánh quy hạnh nhân, vừa ăn vừa đi bộ đi vào.

Triển Chiêu thì đối với bé vẫy tay.

Tiểu đoàn tử chạy tới, Ngũ Gia chỉ vào phía sau lưng hai người hỏi bé, "Hai người bọn họ giống dáng vẻ trúng độc sao?"

Tiểu Tứ Tử nhón chân chân nhìn trong chốc lát, lắc đầu, "Không có nha."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi." Triển Chiêu đem thiệp mời cho Tiểu Tứ Tử, toàn bộ Khai Phong phủ bé cùng Triệu Trinh nhất quen thuộc, Triển Chiêu để cho bé giám định một cái.

Tiểu Tứ Tử nhận lấy thiệp mời, xem xong bánh đều rớt, "Đại hội võ lâm? Ý tứ là lập tức lại phải đánh thành cái lò nóng sao?! Tất cả mọi người không nghỉ ngơi sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ vào ấn ngọc tỷ hỏi, "Trước tiên giám định xem thật hay giả."

Tiểu Tứ Tử chớp chớp ánh mắt, hỏi Triển Chiêu, "Miêu Miêu thiệp mời này ai cũng có sao?"

"Nói là các đại môn phái giang hồ đều có."

"Vậy tổng cộng có bao nhiêu môn phái giang hồ nha?"

"Hơn ba trăm." Ngạc Minh trả lời, "Hơn nữa không phải là vùng Trung Nguyên, không chừng dáng vẻ có hơn bốn trăm năm trăm."

Triển Chiêu đã cảm thấy mí mắt phải mình co rút mạnh.

Tiểu Tứ Tử sờ cằm, nâng thiệp mời nhìn, thầm thì trong miệng, "Vậy khẳng định là giả đi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn bé —— khẳng định?

"Hoàng Hoàng đều là tự mình đóng ngọc tỷ ni, ngay lập tức phải đóng hơn năm trăm tấm?" Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Nếu như là thực sự, vậy Hoàng Hoàng hẳn là sẽ thấy người liền nói tay đau xót."

"Hơn nữa này, thiệp mời thì viết cuối tháng bắt đầu cử hành đại hội võ lâm." Tiểu Tứ Tử còn cho phân tích một chút, "Nào có thiệp mời như vậy a, đương nhiên phải viết rõ cụ thể ngày nha! Lẽ nào mời người uống rượu mừng, nói ta tháng sau thành thân, các ngươi tới uống rượu mừng, không nói cụ thể ngày sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

"Còn có còn có nga!" Tiểu Tứ Tử chỉ vào cuối cùng, "Nói đại hội lúc đầu dựa vào thiệp mời vào trận, phân biệt thiếp không tiếp thu người... Loại mánh khoé bịp người này rất thường gặp!"

"Mánh khoé bịp người?"

"Đúng vậy!" Đoàn tử gật đầu, "Chính là vì để cho người lấy thiệp mời đem thiệp mời giấu đi, không nên lấy ra! Người cầm thiệp mời sợ bị cướp hoặc là ném! Như vậy thiệp mời là làm giả thì không dễ dàng bị phát hiện ni!"

Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ ở một bên nghe cũng gật đầu, "Này ngược lại, chúng ta đều là đem thiệp mời giấu ở trong bao quần áo, đều không dám tùy ý lấy ra..."

Nói xong, hai vị chưởng môn liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau hỏi, "Chẳng lẽ, là giả? !"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng thở dài —— này tám phần mười là giả.

Đang nói, bên ngoài Triệu Phổ cùng Công Tôn tiến vào.

Triệu Phổ nhìn tâm tình cũng không tệ lắm, hỏi trong chốc lát có muốn hay không đi Thái Bạch Cư ăn một bữa cơm a, thật vất vả độc đều giải xong, đi chúc mừng... Qua trận có muốn hay không đi ra ngoài chơi một chút, dù sao gần nhất cũng không có chuyện gì.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay sang nhìn hắn.

Triệu Phổ nhìn nhìn hai người, cảm thấy làm sao biểu tình là lạ.

Công Tôn còn lại là chỉ vào Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ phía sau còn trần truồng, "Mặc quần áo vào! Qua tiết thu phân* không cho phép cởi trần!"

* tiết thu phân 秋分 ngày 22, 23, 24 tháng 9)

Hai vị chưởng môn vội vàng mặc quần áo.

Tiểu Tứ Tử lộc cộc lộc cộc lộc cộc chạy qua đi, đem tấm thiệp mời kia đưa cho Triệu Phổ nhìn.

Triệu Phổ tiếp thiệp mời nhìn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì quan sát đến biểu tình của Cửu Vương gia... Quả nhiên, Triệu Phổ lúc đầu tâm tình rất tốt, sắc mặt kia theo một nhóm hàng chữ nhìn một chút tới, trời trong chuyển âm u, cuối cùng biến thành xanh mét.

Vương gia xem xong, quay người lại, hùng hùng hổ hổ liền đi ra ngoài, Công Tôn ráng nghe, phát hiện ngoại trừ một câu "Lại không thể có một ngày yên tĩnh sao? !" Ra ngoài, không có một câu có thể nghe, vội vàng che kín lỗ tai đoàn tử.

Triệu Phổ mới đi ra, bên kia ngoài cửa viện, Yêu Vương mang theo tổ Tương Du cùng mấy người lão gia tử cùng đi, nói là đi Nam An tự ở hai ngày.

Tâm tình Thiên Tôn so với hôm qua rõ ràng khá hơn nhiều, có vẻ như cũng không cùng Ân Hậu tức giận.

Ân Hậu cầm mấy khối bánh óc chó* trong tay đang ăn, hình như cũng không có sầu não như trước đó vậy.

*bánh óc chó

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, liền có chút ngập ngừng —— thật vất vả tâm tình tốt chút, thiệp mời này có cho hai người nhìn hay không?

"Ngọc Đường a."

Lúc Thiên Tôn chắp tay sau lưng đi ngang qua, giống như là nhớ ra cái gì đó, thì dặn dò Bạch Ngọc Đường, "Mấy ngày nay không có chuyện gì, chỉ điểm khinh công Vương Lân một chút, vi sư ngày kia nhìn lúc hắn luyện cầu, khinh công bình thường."

Lục Thiên Hàn cũng nói, "Hắn học công phu của Dược Vương, bản thân khinh công Dược Vương thì bình thường."

"Nga..." Ngũ Gia gật đầu, vừa nhìn Triển Chiêu.

Thiên Tôn nhìn đồ đệ giống như là lạ, Lục Thiên Hàn cũng hỏi, "Làm sao nữa?"

Bạch Ngọc Đường há miệng, bên người Triển Chiêu liền nói, "Nga, không có... Chúng ta sẽ dạy hắn."

"Ừm." Thiên Tôn gật đầu, mấy người lão gia tử thì đi ra ngoài.

Công Tôn chạy về tới, nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, "Không nói có việc gì sao?"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hướng về phía hắn lắc đầu.

Bạch Long Vương Mới vừa đi tới cửa thì quay đầu lại, đừng xem giọng lão gia tử không tốt lỗ tai lại rất linh, còn hỏi, "Nói cái gì?"

Mấy người nhỏ đang lắc đầu, phía sau đột nhiên ảnh đỏ lóe lên... Chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa hấp tấp chạy vào, trong tay nâng tấm thiệp mời, "Đại hội võ lâm a! Thiệt hay giả, còn Thiên Tôn triệu tập Triệu Trinh đốc chiến?"


→Chương sau: Chương 526: BÍ MẬT→

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro