CHƯƠNG 86: TÁO NGỌT
CHƯƠNG 86: TÁO NGỌT
EDITOR: ROSALINE
BETA: ROSALINE
Ba đầu thay phiên cắn, thế nhưng mỗi lần trong lúc nguy cấp Umbridge cuối cùng sẽ phát huy khả năng tiềm tàng mà tránh thoát.
Các giáo sư đầy đầu hắc tuyến, trầm mặc rồi.
["Ha ha ha.." Ares cười đến trực tiếp ôm bụng. ]
Salazar thở dài, thả cà phê trong tay xuống: "Cậu cười đủ chưa?" ]
[ Ares nhịn một chút, hít sâu một hơi ngồi thẳng "Trên người con cóc kia có cái gì?" ]
[ trong mắt Salazar lóe lên mỉm cười: "Ma độc dược Harry tự mình làm thí nghiệm thất bại. Chỉ có một công năng, để cho tất cả thú loại nhìn đến người dùng, ở trong mắt chúng nó toàn bộ biến thành thức ăn ngon chúng nó thích ăn." ]
[ "Nga." Ares nhỏ giọt mồ hôi lạnh. ]
Cóc hồng phấn chạy về phía trước, chó ba đầu đuổi theo ở phía sau, trong nháy mắt thì không thấy được.
Các giáo sư cuối cùng nhớ tới, cần phải mau cứu Umbridge, thế nhưng lại nhìn không thấy người.
"A! Thì ra con chó ba đầu kia là chồng đầu tiên của Umbridge a!" Sư tử nhỏ A bị bắt hưng phấn kêu.
Giáo sư McGonagall che miệng lại, nhún vai một cái mạnh, cũng giả bộ không ra dáng vẻ nghiêm túc nữa.
Dumbledore cười ha hả nói: "Thì ra Umbridge cùng Fluffy là loại quan hệ này a!"
Vô luận như thế nào đều phải lưu lại con cóc kia, Dumbledore tính toán, nhân tài thật tốt a! Vô luận cho mụ ta bao nhiêu lương đều không đắt.
"Thảo nào con chó ba đầu kia muốn cắn mông Umbridge!" Sư tử B nhỏ vung móng sư tử hưng phấn khi bừng tỉnh hiểu ra.
"Thật kích thích! Thật kích thích! Là người thú kết hợp!" Lửng nhỏ hưng phấn kêu
"Ừm, cần thiết ghi chép xuống." Đây là ưng nhỏ nghiêm túc.
Rand cười đến ấm áp: "Hogwarts thật là náo nhiệt a!"
Dumbledore cười cong ánh mắt.
Tâm tình Snape sung sướng rời khỏi: "Nhớ kỹ đừng cho con cóc kia chết."
Các giáo sư còn dư lại đen mặt, cứu con cóc kia.
Giáo sư McGonagall kéo căng mặt nghiêm túc nói: "Giáo sư Rand, Umbridge liền giao cho thầy. Đuổi theo một con chó ba đầu rất rõ ràng hẳn là do nam sĩ các thầy đứng ra. Tôi và giáo sư Sprout trước hết mang bọn nhỏ này đi nghỉ ngơi."
Nói xong cũng cùng giáo sư Sprout dẫn mấy con động vật nhỏ rời khỏi.
Rand cười híp mắt nhìn nhìn Dumbledore, biết em ấy sẽ không yên tâm mình: "Giáo sư Flitwick đi về trước đi. Hiệu trưởng Dumbledore cùng đi với tôi là được."
Giáo sư Flitwick gật đầu rời khỏi.
Hai người lập tức đi mật đạo đuổi theo.
Phòng nghỉ Slytherin.
Harry bọn họ vui vẻ xem xong.
"Harry, chúng ta đem những thước phim này, sẽ không đi gây phiền toái sao? Có thể để cho con cóc kia đoán được là chúng ta làm hay không?" Pansy hỏi dò.
Harry cười đến đáng yêu: "Sẽ không, tớ đã tìm các giáo sư hỗ trợ."
"Nga, tìm mấy người?" Hermione đầy đầu hắc tuyến, cẩn thận hỏi dò.
Harry đắc ý đem tay lắc lắc "6 người!"
Bên trong phòng nghỉ ngơi an tĩnh.
Sau đó đám rắn nhỏ lập tức không thấy.
Harry nghi hoặc nhìn nhìn Draco "Làm sao vậy?"
Draco thở dài, tóm lấy Harry đi hướng về phía phòng ngủ: "Trốn đi cười đi. Chúng ta mau mau ngủ đi! Ngày mai còn có lớp đó!"
"Nga." Harry ngoan ngoãn bị Draco kéo đi.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Harry vừa đi vào phòng nghỉ thì nghe đến Hermione gọi mình.
Mấy người ngồi thành một vòng tròn.
Ngay cả khác đám rắn nhỏ đều đang như có như không nhìn nơi này.
"Vừa mới nhận được tin tức đáng tin, ngày hôm qua Umbridge không có chịu đến một chút vết thương nào." Harry mới vừa ngồi xuống, Hermione liền vội vàng mở miệng.
"Không có chịu một chút vết thương nào?" Draco nhíu mày.
"Ừm, làm sao bây giờ?" Hermione gật đầu hỏi.
Đám rắn nhỏ vểnh tai toàn bộ đều đang nghe.
Harry mài răng, móng vuốt nhỏ dựng lên: "Ngày hôm nay tiếp tục, chúng ta ngày hôm qua không phải chuẩn bị xong rồi sao? Mụ ta một ngày không đi, tớ liền cùng mụ ta không đội trời chung!"
Tám người toát mồ hôi lạnh xuống, lão cóc này làm cái gì, để cho Harry phản ứng kịch liệt như vậy.
Draco hỏi qua ba ba của mình, thế nhưng chỉ nói con cóc kia đắc tội Harry, thế nhưng cụ thể không nói gì thêm.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, Draco nghi ngờ hỏi: "Harry, mụ ta làm cái gì?"
Harry lập tức hàm chứa lên nước mắt lưng tròng, phun bong bóng tủi thân khóc lóc kể lể: "Mụ ta bắt nạt tớ. Mụ ta nói giáo sư là người xấu, không cho phép giáo sư mang theo tớ. Còn nói tớ không hiểu chuyện, không biết ai tốt ai xấu, muốn quản tớ! Mụ ta là người xấu!"
Harry hồ ly nhỏ kịch liệt quơ quơ móng vuốt nhỏ nước mắt lờ mờ rơi xuống.
Đám rắn nhỏ đen mặt, không cho giáo sư mang Harry, người nào mang? Ai có thể quản được cậu ấy?
Người này mặc dù biết từ đâu xuất hiện, thế nhưng điểm ấy làm hơi quá đáng!
Không hổ là phe Fudge, ngu xuẩn hết thuốc chữa!
Tổ chín người phản ứng kịch liệt hơn.
"Mụ ta không muốn sống nữa rồi! Ngày hôm nay nhất định phải khiến cho mụ ta sống không tốt!" Draco mài răng, quản được Harry, củ hành củ tỏi như mụ sao! Mình còn luyến tiếc quản, mụ là ai a? Mụ quản! Draco xù lông.
"Ngày hôm nay nhất định phải để mụ ta trả một cái giá nhất định!" Ron cùng Neville cắn răng nghiến lợi.
Không cho giáo sư mang Harry, chúng ta làm sao bây giờ? Chỉ có Harry có thể ngăn chặn đường nhìn chết chóc của giáo sư, còn có thể để cho bản thân tránh thoát trừng phạt. Harry ở trước mặt giáo sư chính là người vạn năng! Xắn tay áo lên Ron cùng Neville lòng tin gấp trăm lần.
Yuo cùng Yuan liếc nhau, trong mắt hưng phấn đến muốn bừng cháy, lần này náo nhiệt rồi, không lo không có việc làm.
Tổ hai người nhìn có chút hả hê hưng phấn.
"Giáo sư thế nào không tới phiên mụ quản! Harry không để ý giáo sư quản cậu ấy chuyện gì! Mụ ta là hành, hay là tỏi?" Hermione nổi giận, cảm giác chính nghĩa trong lòng tăng vọt, giáo sư làm người thật tốt a! Ta nhất định phải báo thù cho giáo sư! Sư tử cái phát ra rống giận.
Hermione nắm bộ đàm lên bắt đầu sắp xếp.
Nghe đến Hermione sắp xếp người người toát xuống mồ hôi lạnh, con cóc này sẽ chết rất thảm, bọn họ có dự cảm.
Harry lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn ngăn Hermione lại mà nói: "Thế nhưng, chúng ta một lần thì đem mụ ta chơi thái quá, hù mụ ta chạy mất làm sao bây giờ?"
Đám rắn nhỏ lập tức há to miệng, ai dạy? Cư nhiên biết việc này?
Tổ chín người lập tức dừng động tác trong tay lại nhìn về phía Harry.
Harry không tình nguyện nói: "Giáo sư đã nói, tớ muốn chơi mụ ta nghĩ thế nào đều có thể. Thế nhưng phải nhớ kỹ giữ vững thi hành phong cách một củ cải một tay đánh gậy. Ở thời kì xa xôi, mọi người đều nói phải đánh một gậy cho một táo ngọt ăn. Để cho mụ không bỏ được táo ngọt. Anlier nói, phải hiểu được nước ấm chậm rãi hầm nấu ếch."
Hermione nghe lập tức tán thành: "Có lý, thế nhưng muốn cho trái táo ngọt gì đây?"
Draco suy nghĩ tìm tòi xuống lập tức làm ra đối sách: "Chúng ta tối hôm qua thả ra chó ba đầu. Đây là một cơ hội. Lúc đầu không có ý định lợi dụng. Thế nhưng nếu như vậy, chúng ta thì coi đây là cơ hội cho mụ ta một trái táo ngọt đi!"
Zabini lập tức gật đầu: "Fudge đang cố gắng làm suy yếu ảnh hưởng của Dumbledore. Umbridge tới đây chính là vì chuyện này. Chúng ta đều viết thư cho cha mẹ, để cho bọn họ thông tri chuyện này cho Fudge, cũng lúc đó đưa ra kháng nghị."
Mấy người gật đầu, Yuan bổ sung: "Vừa phải đưa ra kháng nghị, lại không thể đem Dumbledore đánh đuổi, còn muốn cho Fudge cùng Umbridge cảm thấy bọn họ làm ra chút thành tích rồi."
Draco gật đầu, xoay người lại nhìn về phía Huynh trưởng Edmund.
Edmund cười khẽ: "Rất dễ dàng."
Đám rắn nhỏ cung kính hành lễ, có thứ tự rời khỏi.
Phòng khách.
Đến thời gian dùng bữa sáng. Các học sinh ngồi ở trước bàn ăn.
Thế nhưng chỗ ngồi giáo sư, các giáo sư lại chậm chạp không đến đi ăn cơm.
Đám rắn nhỏ trong lòng hiểu rõ, bình tĩnh ăn bữa sáng.
Vẫn là không nên chọc Harry, bây giờ phía sau Harry có quá nhiều người đưa ra kế sách, quá nhiều người bảo vệ.
Nhà Malfoy đã từng để lộ, hơn nửa năm Dumbledore đen đủi chính là bởi vì cụ ấy từng uy hiếp Harry, cho nên Harry tức giận trả thù.
←Chương trước: Chương 85: LƯỢN ĐÊM←
→Chương sau: Chương 87: THIẾU CANXI→
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro