Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C135- Gặp nhau nửa đêm

-K beta

-Năm mới sắp đến rồi, tớ chúc mọi  người an an nhiên nhiên đón năm mới với mọi ước nguyện đều thành hiện thực nhé ^^

"Khuyển tử không biết điều, thật làm mất mặt trước sứ thần". Hoàng đế quát lớn Tư Không Việt xong , xoay qua mang một gương mặt tươi cười khác hẳn bộ dạng vừa rồi nhìn về phía Hô Duyên Nguyên Thần: "Sự tình hôm nay phát sinh thật nằm ngoài dự đoán của trẫm, thỉnh sứ thần trước về dịch quán nghỉ ngơi, ngày sau trẫm sẽ lần nữa thiết yến bù lại lỗi lầm này."

"Đi nói với Hình bộ, sự việc hôm nay nhất định phải điều tra kỹ lưỡng cho trẫm, nhất định phải tra rõ lai lịch của thích khách!" Hoàng đế nói với một thái giám bên cạnh, xong hắn cũng không có ý định ở lại đại điện, vội vàng từ long ỷ bước xuống, tình hình là muốn đi về phía hậu cung, muốn đi xem tình trạng của Nguyệt Tần, chỉ là trước khi rời đại điện hắn dừng cước bộ trước mặt Tư Không Húc một lúc.

Tư Không Húc từ lúc bắt đầu vẫn luôn rủ mi đứng ở một bên, ánh mắt Hoàng đế quét lên xuống hắn hai lượt, bỗng nhiên nói: "Ngươi cũng đừng ở lại đây, trước đến thượng thư phòng chờ, trẫm lát nữa còn có việc hỏi ngươi."

Dứt lời, mới mang theo vài tên thái giám vội vàng rời đại điện rời đi.

Tư Không Húc lúc này mới nâng mặt lên, trên mặt đủ loại biểu tình, thượng thư phòng sao, nghĩ đến hoàng đế luôn chán ghét hắn vậy nhưng cũng có một ngày hắn có thể bước vào thượng thư phòng.

Hắn liếc nhìn về phía Tư Không Việt cách đó không xa, Tư Không Việt vẫn là bộ dáng hoảng hốt, dường như không dám tin chính mình rõ ràng là vì an nguy của Hoàng đế mà suy xét, vậy mà không được ngợi khen cái gì, ngược lại còn bị giáng chức, rốt cuộc là vì cái gì chứ!?

Khóe miệng Tư Không Húc gợi lên nhẹ nhẹ, cũng không có theo lời Hoàng đế nói mà lập tức đi đến thượng thư phòng chờ, mà là ở trong điện đảo mắt nhìn một vòng, các hộ vệ ở đại điện đang đem thi thể các quan viên gặp nạn ra ngoài, bọn thích khách đó chém giết một hồi,  thật sự là giết không ít người, chỉ sợ thời điểm thượng triều ngày mai, quan viên phía dưới sẽ vắng mặt rất nhiều đi.

Nhưng Tư Không Húc không hề đem lực chú ý đặt trên số thi thể đó, mặc dù đại điện rất lớn, nhưng hiện tại người đứng lại không nhiều, dần dần, hắn lộ ra biểu tình nghi hoặc, khi nãy ở phía trên hắn rõ ràng nhìn thấy người kia, chẳng lẽ nhanh như vậy y liền rời đi rồi sao.

Ba năm, ba năm không thấy, mới vừa rồi chỉ ở ngoài điện như ẩn như hiện để cho hắn nhìn thấy, thế nhưng hắn phát hiện ra bộ dáng của y hoàn toàn không thay đổi, Tư Không Ngạo nói cho hắn người kia hiện giờ đã tới Hoa Kinh, hắn không nghĩ thế nhưng lại là thật sự.

Hắn đã từng cho rằng, hắn đối với người kia bất quá chỉ là một loại ham muốn nhất thời khởi lên, chỉ cần có được một lần, liền có thể chặt đứt ý niệm trong đầu, cho nên hắn dùng chút thủ đoạn, cuối cùng cũng có được người ấy một lần. *(nó còn tưởng bở là ăn đc bé Uyên òi kìa [[[= 

Nhưng sau lần đó, rõ ràng hắn đã chiếm hữu thân thể kia rồi, nhưng ý nghĩ trước kia không những không biến mất mà càng ngày càng mãnh liệt, thế cho nên đối với những thị thiếp tuyệt sắc giai nhân hay bọn nam quan đều mất đi hứng thú, nhưng hắn lại vì sự việc tại Yến Châu bị Hoàng đế xa lánh, gần đây tuy rằng hồi kinh, nhưng vẫn như có như không bị giam lỏng, bản thân bảo toàn còn khó khăn, làm sao có năng lực đi tìm người kia.

Nhưng, từ nay về sau sẽ không như vậy.

Nghĩ đến đây, Tư Không Húc siết chặt nắm tay, chỉ bằng hôm nay có công cứu giá, một lần nữa được Hoàng đế coi trọng cùng sủng ái, hết thảy đều sẽ không giống như xưa nữa, mà Ninh Uyên, nếu ngươi hiện nay đã tới hoa kinh, đúng là  tiện cho  hắn rồi, đi Giang Châu rất phiền phúc, hắn thật sự rất nóng lòng chờ đợi một ngày cùng Ninh Uyên gặp lại.

"Cái gì! Ngươi nói đám thích khách hôm nay là do bên trong nội bộ an bài!" Điền Bất Vi vỗ bàn hét to một câu, lại phát hiện bản thân sơ suất, vội vàng che miệng mình lại.

Đây là nhà của Điền Bất Vi, bởi vì rất gần hoàng cung, hơn nữa là vì Tạ Trường Khanh uống say, sau khi rời cung đã hôn mê, cho nên mấy người liền lập tức đến nơi này.

"Xác thực, ta ở trước đại điện cũng có chút kinh hoảng, nhưng cẩn thận suy xét lại, đúng là có khả năng như vậy." Cao Úc vuốt vuốt cằm, lông mày cau lại thành dạng chữ xuyên (川), "Nghĩ lại, các quan viên đã bị giết bởi những thích khách kia dường như là ..."

"Bọn họ đều là quan viên từng góp lời với hoàng thượng ở trên điện, nói hoàng thượng quá chiều chuộng Đại hoàng tử..." Điền Bất Vi bình tĩnh lại, đem lời nói nuốt xuống, nhưng rất nhanh lại lắc đầu nói: "Không đúng, làm Hoàng thượng không thiên vị Đại điện hạ quá mức, sẽ phát sinh dị tâm, những điều này không phải còn có ta cùng ngươi nói qua sao, vì cớ gì hai chúng ta vẫn bình an vô sự."

"Đó là bởi vì Ninh Uyên cứu chúng ta, ngươi và ta mới có thể bình an không có việc gì." Cao Úc nhìn về phía Ninh Uyên, nhớ lại một màn vừa rồi, đến bây giờ ông còn có chút sợ hãi, nếu không phải Ninh Uyên bỗng nhiên đem cái bàn trước mặt đá bay, chặn cho bọn họ biết bao phi tiêu bay đến, chỉ sợ bọn họ hai người cũng cùng mặt bàn không khác gì nhau, cùng với các lão đại thần như nhau đều mất mạng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro