C107-Thăm Dò Lẫn Nhau
Beta: Bea
Trên một con đường phía bắc thành Giang Châu, một đoàn xe hùng mạnh chính thức khởi hành. Hai đội quân chỉnh tề theo sát hai bên đoàn xe, một lá cờ thật lớn được đội quân dẫn đầu phất lên, hai chữ 'Khâm sai' màu bạc được thêu tỉ mỉ trên ấy như một bức tranh tuyệt đẹp, nhìn qua liền biết được làm nên bởi tay những người thợ nổi tiếng.
Giang Châu và Yến Châu vốn dĩ là hai châu liền kề nhau, nhưng lại bởi vì bị sa mạc hoang vu cằn cỗi ngăn giữa nên Yến Châu không thịnh vượng phồn hoa bằng Giang Châu. Yến Châu thuộc về cực bắc quanh năm lạnh lẽo, khổ cực, bởi vì ở đây khí hậu khắc nghiệt, đất đai rất khó canh tác, dân chúng sinh sống vô cùng gian nan, hơn nữa lại gần biên giới, mã phỉ hung hăng ngang tàn. Hai năm trước triều đình đã nhiều lần vây quét tiêu diệt, cũng thu được chút hiệu quả, nhưng gần đây lại có tin tức nói rằng bọn mã phỉ ấy lần nữa trở lại, lần nữa tàn phá cướp bóc. Tiếng oán dậy đất, dân chúng lầm than.
"Ninh công tử thiết nghĩ vẫn chưa từng đi qua Yến Châu. Yến Châu tuy rằng cằn cỗi, nhưng rượu lúa mạch và bánh lúa mạch nơi ấy rất ngon. Sau khi đến Yến Châu, Ninh công tử có thể nếm thử một phen". Tư Không Húc dựa vào phía trong xe ngựa, cả người nhìn qua rất ung dung thư thái, như thể chặn đường dài này không hề làm hắn mệt mỏi vậy.
"Khâm sai đại nhân có điều không biết, Yến Châu ta đã đi qua. Hương vị của bánh lúa mạch rất ngon, nhưng rượu lúa mạch kia lại quá mạnh, ta lại khá không hài lòng". Ninh Uyên cười cười, ứng phó Tư Không Húc xong rồi lại vén bức màn xe ngựa lên, nhìn bên ngoài vẫy vẫy tay. Vương Hổ cưỡi một con ngựa to đang đi theo bên cạnh cỗ xe lập tức nhìn thấy, liền đi nhanh lại, "Thiếu gia có gì dặn dò?"
Ninh Uyên hỏi: "Chúng ta cách thành Yến Châu còn xa lắm không?"
Vương Hổ ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, bên cạnh con đường chính toàn là cảnh sa mạc hoang vắng. Nhìn vào một mảng khu vực rộng lớn trắng toát như vậy, người thường thật sự rất khó có thể xác định vị trí, tuy nhiên Vương Hổ khi còn ở trong quân đội không biết đã đi trên con đường này bao nhiêu lần rồi, chỉ suy nghĩ một lát liền nói: "Với tốc độ hiện tại của chúng ta, sáng sớm ngày mai là có thể vào thành".
Ninh Uyên gật gật đầu, buông tấm màn xuống. Mới vừa quay mặt lại, liền đối diện với ánh mắt của Tư Không Húc.
"Ninh công tử thật sự rất cẩn thận, luôn khăng khăng muốn mang theo Vương thống lĩnh bên cạnh, chẳng lẽ là để đề phòng khi ta thất bại?"
Sau khi Ninh Như Hải từ chức Phòng thủ Giang Châu, trước khi có tân nhiệm Phòng thủ đến tiếp nhận thì phó chỉ huy Phòng thủ sẽ được tạm thời thay thế vị trí ấy. Mà Vương Hổ là một Phó chỉ huy cao cấp nhất trong hàng ngũ Phó chỉ huy, nên vị trí này liền được hắn thay thế. Mặc dù là lần này Ninh Uyên đồng ý đi cùng Tư Không Húc, nhưng y cũng đưa ra điều kiện, muốn cho Vương Hổ lãnh hai đội quân sĩ đi theo. Đầu tiên là có thể đảm bảo an toàn, mà kế nữa là có được người đáng tin cậy đi theo bên cạnh, cũng an tâm đôi chút.
Ninh Uyên nói: "Khâm sai đại nhân nói đùa, mặc dù sa mạc này tuy rằng hoang vắng, ta cũng nghe nói giặc cỏ rất nhiều. Hộ vệ bên người đại nhân tuy rằng rất đắc lực, nhưng đến khi thực sự gặp nguy hiểm, thì hộ vệ bọn họ trừ chính đại nhân ngươi, làm gì có ai còn quan tâm đến an toàn của người khác nữa chứ. Ta chẳng qua là phòng ngừa chu đáo một chút thôi".
"Ninh công tử cùng ta cũng không tính là xa lạ, tại sao lại xưng hô xa lạ vậy. Gọi riêng ta một tiếng Tư Không, không tốt hơn sao", Tư Không Húc mỉm cười nói.
"Đại nhân lại nói đùa, thân phận ngươi và ta khác nhau, việc này đi quá giới hạn, ta không thể làm được". Ninh Uyên không mềm không cứng nói lại một câu, nhẹ nhàng từ chối đề nghị của Tư Không Húc, ngay sau đó một lần nữa y đem mặt hướng ra phía ngoài cửa sổ. Tư Không Húc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ninh Uyên một lúc, lại kiềm nén cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trên đường đi, những ngôn từ khách sáo như thể thăm dò lẫn nhau cứ được luân phiên đối đáp qua lại. Cuối cùng, bản thân Tư Không Húc cũng cảm thấy tò mò, Ninh Uyên tại sao lại đơn giản đồng ý đi cùng hắn. Tục ngữ có câu 'một việc gì đó khác thường hẳn bên trong nhất định có quỷ', nếu Ninh Uyên tìm nhiều lý do để né tránh* (nguyên văn 三推四推), hắn có thể nắm chắc đem đối phương ăn đến gắt gao. Thế nhưng bây giờ phản ứng của Ninh Uyên ngoài dự đoán của hắn khiến hắn do dự, luôn cảm thấy Ninh Uyên đang có chủ ý gì đó rất quái quỷ.
Rốt cuộc, người này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mưu ma chước quỷ lại không ít một chút nào. Chỉ cần hơi thả lỏng một chút, liền có khả năng trúng sát chiêu của y.
Quên đi, chờ khi tới Yến Châu, tìm cơ hội gạt bỏ Vương Hổ qua một bên, sẽ luôn có lúc hắn làm cho Ninh Uyên quỳ xuống xin tha. (ơ mày mơ đẹp thế ... )
Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn xe cuối cùng cũng đã đến được thành Yến Châu, so với những bức tường thành và cửa thành rộng lớn của thành Giang Châu, thành Yến Châu này mọi phía lại không dễ nhìn cho lắm. Bên ngoài thành, ngoài sa mạc mênh mông bất tận ra thì thật khó có thể nhìn thấy được phần nào cây xanh. Tường thành cũng được xây dựng đơn giản bằng đá tảng, chiều cao không quá ba trượng, bên ngoài còn loang lổ. Sau khi vào thành, hầu như không có nhà nào cao quá hai tầng, điều này có liên quan đến điều kiện của địa phương. Nơi đây thường gặp phải bão cát, nếu nhà quá cao, giống như đạo lý cây cao vượt rừng gió sẽ dập*(nguyên văn 木秀于林风-Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi), chắc chắn sẽ bị gió phá hủy.
Ngay khi nhóm người vừa mới ở dịch quán không lâu, Thống đốc Yến Châu nhận được tin tức liền đến để chào hỏi, ông ta còn mang theo hai đầu bếp đến để chuẩn bị một bàn tiệc rượu tại dịch quán. Mọi người đều nói Yến Châu nơi này cằn cỗi, thế nhưng từ trên người vị Thống đốc này nhìn ra, sự việc không giống như vậy. Thống đốc đại nhân đây không chỉ toàn thân sáng loáng mà còn có khuôn mặt mập mạp, ông ta còn mang theo hai con lợn và hai con dê để chuẩn bị cho buổi tiệc tối này. Ninh Uyên lại mượn cớ không muốn ăn uống gì, hướng Tư Không Húc từ chối, y nói muốn ra ngoài đi dạo.
Một yêu cầu bình thường và hợp lý như vậy, vì có mặt Thống đốc Yến Châu, Tư Không Húc không thể từ chối được. Tuy nhiên khi Ninh Uyên vừa bước ra khỏi cửa dịch quán, liền có hai thị vệ của Tư Không Húc đi theo phía sau, tất nhiên là được phái ra để theo dõi y.
Ninh Uyên khoác chiếc áo choàng lớn sau lưng, cúi đầu đi về phía đông người, hai tên thị vệ cũng không nhanh không chậm mà theo sát phía sau. Chiếc áo choàng bằng da của Ninh Uyên khá là nổi bật, rất dễ nhận ra, khó có thể mất dấu được.
Ninh Uyên trong đám đông rẽ trái rẽ phải, cuối cùng bước vào một quán rượu khá thô sơ, ngồi xuống và dường như gọi thứ gì đó, sau đó thong thả mà ăn. Hai thị vệ đang đứng nhìn cách đó nửa con phố, thấy Ninh Uyên ăn xong liền gục lên trên bàn chợp mắt.
Ngủ một lúc hơn nửa canh giờ vẫn chưa dậy, cuối cùng một người trong hai thị vệ phát hiện có điểm không đúng, nhanh chóng bước đến kéo người đang ngủ lên xem. Hóa ra đó chỉ là một gã say xỉn, đang khoác áo choàng của Ninh Uyên trên lưng mà thôi.
Hiện tại, Ninh Uyên đã xuất hiện trong một quán trà chỉ cách ba con phố.
Quán trà không ở trên đường cái, chủ quán là một bà lão, quán nhỏ yên tĩnh. Ninh Uyên một bên im lặng thưởng trà, một bên lắng nghe động tĩnh. Chẳng mấy chốc, nghe được một tiếng kêu dài sau đó là một con tuyết ưng bay đến từ bên ngoài, vững chắc đáp trên bàn trước mặt Ninh Uyên.
Đi theo phía sau chim ưng là một chàng trai trẻ cao lớn, tất nhiên là chủ của con chim ưng kia. Khi Hô Diên Nguyên Thần nhìn thấy một thân quần áo mỏng manh của Ninh Uyên, hắn lập tức cau mày nói: "Yến Châu vô cùng lạnh lẽo, hiện giờ cũng không phải đầu xuân, ngươi sao lại ăn mặc mong manh như thế này mà đi ra ngoài?"
Dứt lời liền đem áo choàng da sói phía sau cởi xuống, không nói nhiều mà khoác lên lưng của Ninh Uyên, sau đó hắn đi đến ngồi đối diện với Ninh Uyên
Chiếc áo choàng không chỉ ấm áp dễ chịu, mà còn mang theo hơi ấm của thân thể Hô Diên Nguyên Thần. Ninh Uyên mỉm cười, "Ban đầu ta cũng có một chiếc áo choàng, chẳng qua vì để cắt bớt mấy cái đuôi, bất đắc dĩ phải đưa cho người khác rồi". Có lẽ có chút lạnh, y liền không thể không đem áo choàng trên người siết chặt hơn một chút, lại tiếp tục nói: "Ngươi cũng thật là, ta không nghĩ ngươi sẽ đến nhanh như vậy, sớm hơn chúng ta những mấy ngày".
"Con đường từ Hoa Kinh đến Yến Châu tương đối dễ đi hơn, khi vừa nhận được thư của ngươi, ta lập tức lên đường. Cưỡi ngựa cũng không gặp trở ngại gì, trên đường vẫn chưa dám trì hoãn một chút nào". Nói tới đây, Hô Diên Nguyên Thần cau mày, khuôn mặt tuấn lãng có phần ngưng trọng, "Nhưng ngươi, biết rõ Tứ hoàng tử hắn có ý định xấu xa, tại sao lại đồng ý đi cùng hắn như vậy? Ngay cả một người hầu bên cạnh cũng không mang theo, một thân một mình mà đi theo hắn, ngươi không sợ giữa chừng hắn làm chuyện xằng bậy, nhưng ta lại thật sự rất sợ".
"Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến chuyện từ chối sao, là không thể từ chối được a! Đây là chuyện mà hắn nói ra rất chính đáng, ta nếu là khăng khăng từ chối, lúc đó hắn nhất định nhân cơ hội đó mà chụp mũ bắt tội ta. Ngay cả khi ta có khả năng chống đối, nhưng mẹ ta cùng em gái ta thì nên làm cái gì bây giờ". Ninh Uyên nói: "Ta để bọn Chu Thạch ở lại trong nhà, cũng là vì có bọn họ ở đó bên cạnh mẹ cùng em gái, ta cũng yên tâm hơn chút. Cũng chính là bởi vì lo lắng cho hoàn cảnh của mình, cho nên ta mới tìm tới ngươi nhờ giúp đỡ, rốt cuộc so với những người khác, thì ngươi ít nhiều gì cũng biết được những vướng mắc giữa ta với hắn".
Nghe thấy Ninh Uyên cứ như vậy thẳng thắng, nói ra tín nhiệm chỉ có chính mình, tâm trạng lo lắng nóng vội ban đầu của Hô Diên Nguyên Thần không thể không nguôi ngoai. Một chút tự mãn dần dâng lên trong lòng, hắn mím môi, nhưng không hề mở miệng trách móc gì nữa.
Lúc trước, sau khi đồng ý yêu cầu của Tư Không Húc, Ninh Uyên đã dành thời gian đến thăm chùa Linh Hư, dùng cải dưa* để gửi thư cho Hô Diên Nguyên Thần ở Hoa Kinh, nhờ hắn giúp đỡ. Đây cũng là phương thức liên lạc mà Hô Diên Nguyên Thần đã nói với y, nếu y có việc tìm hắn, thì thông qua cải dưa nhất định có thể tìm được. Hô Diên Nguyên Thần cũng không nói gì, sau khi nhận được thư, anh ấy ngay lập tức ngựa không ngừng vó mà chạy đến Yến Châu.
*(雪里红- Xuě lǐ hóng - là một loại rau, có tên khác là rau tuyết)
"Trước gạt chuyện này sang một bên đi", Ninh Uyên phất phất tay, "Ta nhờ ngươi hỏi thăm chút sự tình, có kết quả không?"
"Đã hỏi thăm qua, thực sự gần đây có mã phỉ nổi lên ở biên giới Yến Châu, nhưng bọn chúng không phải là bọn trước đó". Hô Diên Nguyên Thần nói thẳng, "Hóa ra bọn mã phỉ này đã từng chấp nhận triều đình chiêu an, vẫn luôn rất an phận. Lại không biết vì sao, thủ lĩnh của bọn chúng trong một đêm chết bất đắc kỳ tử, và nhóm mã phỉ ấy cũng giải tán. Đối với bọn hiện tại, chúng xuất hiện một cách kỳ lạ, ta nghe nói rằng bọn chúng đều là đột nhiên xuất hiện".
"Thật sao?" ánh mắt Ninh Uyên lóe lên một chút, "Còn có gì nữa không?"
"Như ngươi tưởng tượng, thực sự có những người ở Yến Châu đang bí mật liên lạc với bọn mã phỉ, nhưng còn nội dung cụ thể không thể xác định được". Hô Diên Nguyên Thần nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ có hắn biết nguồn tin tức này quý giá như thế nào. Bọn mã phỉ ấy hành tung bất định mà trốn ở nơi hoang mạc bên ngoài thành, để tìm được bọn chúng vô cùng gian nan, chứ đừng nói đến là sau khi tìm được còn phải ẩn nấp theo dõi, mãi đến khi xác nhận chính xác bọn chúng cùng người nào đó có liên lạc mới thôi. Đối với những tin tức này, Hô Diên Nguyên Thần chỉ có một mình, ẩn nấp trong sa mạc hai ngày hai đêm không hề chợp mắt, đến nổi trở ra mặt mày xám tro, Diêm Phi nhìn thấy cũng không đành lòng.
"Cảm ơn ngươi". Ninh Uyên trầm mặc một hồi, mới nói ra được ba chữ này, nhìn y biểu tình vân đạm phong khinh* (云淡风轻 - thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản,như gió nhẹ mây hờ hững trôi), Hô Diên Nguyên Thần lại rất nghi hoặc, "Ngươi hiện tại có phải hay không đang nghi ngờ, đám mã tặc kia có liên can tới Tứ hoàng tử?"
"Đây không phải là điều tất nhiên sao, hắn vì để giành lấy được chút công lao, để có được sự trọng dụng của hoàng đế, bất cứ gì hắn cũng có thể làm ra được", Ninh Uyên nói: "Ta ra ngoài đã lâu rồi, nên phải đi về trước, tránh bứt dây động rừng".
Nhìn thấy Ninh Uyên đứng dậy phải đi, Hô Diên Nguyên Thần cũng đi theo, giữ cánh tay y rồi nói: "Nếu ngươi có bất kỳ biện pháp đối phó nào, bằng mọi cách phải cho ta biết, như vậy ta cũng có thể giúp đỡ ngươi một chút".
Tuy nhiên, Ninh Uyên lại nhìn chằm chằm vào mặt anh và đột nhiên nói một câu, "Ngươi đã vất vả nhiều ngày rồi, cũng chưa được nghỉ ngơi".
Hô Diên Nguyên Thần sửng sốt.
Hắn có lẽ cũng không phát hiện, hai quầng mắt thâm đen và hốc mắt đỏ ngầu rõ ràng như thế nào. Ninh Uyên cởi chiếc áo choàng trên lưng xuống, trả lại cho hắn, nói: "Ngay cả khi một người có sức khỏe tốt thế nào, nếu không có đủ thời gian nghỉ ngơi, sớm hay muộn cũng sẽ ngã. Ta đã chứng minh được phán đoán của mình, ta có thể tự mình xử lý những việc tiếp theo, nhưng nếu ngươi vì việc của ta mà tổn hại thân thể, điều đó chỉ càng khiến ta khó chịu".
Khi Ninh Uyên nói điều này, Hô Diên Nguyên Thần không biết trả lời thế nào, ngữ khí ân cần quan tâm của Ninh Uyên khiến trái tim hắn ấm lên, nhưng cái câu 'tự mình xử lý' kia khiến hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận.
"Ngươi chỉ có một mình, nếu ngươi......"
"Ta đã nợ ngươi không ít nhân tình rồi, nếu còn nợ nữa, ta thật sự không biết làm thế nào mới trả lại được". Ninh Uyên thở dài một hơi, "Ta thật sự không muốn nợ người khác nhiều nhân tình như vậy. Nếu như ngươi muốn giúp ta, hãy quay lại nghỉ ngơi thật tốt đi". Ninh Uyên suy nghĩ một lúc mới lấy ra một bình sứ từ trong túi của mình.
"Ta đã từng đi theo nhiều danh y và cũng nghiên cứu qua một chút y lý, mặc dù không tính là tinh thông y thuật, nhưng cũng có kinh nghiệm trong việc điều trị ngoại thương. Những vết sẹo khi nhỏ do sói lưu lại trên lưng ngươi, tuy đã được chữa lành, nhưng nếu khi trở trời, hoặc là khi gặp phải nắng nóng đông lạnh, sẽ có triệu chứng viêm, rất đau đớn. Thử cái này đi, hẳn là sẽ tốt hơn mấy loại thuốc thông thường khác". Nói xong, Ninh Uyên nhét bình sứ vào tay Hô Diên Nguyên Thần, cũng không ngoảnh lại mà đi ra khỏi quán trà.
Hô Diên Nguyên Thần nhìn chằm chằm bình sứ đang cầm trong tay mà sững sờ. Một lúc sau, anh ta mới ngẩng đầu lên muốn nói lời cảm ơn với Ninh Uyên, nhưng nửa bóng dáng người cũng không thấy a.
Ngày hôm sau, Tư Không Húc triệu Vương Hổ ra trận, giao cho Vương Hổ hai đội binh sĩ cùng quân phòng giữ Yến Châu, ra ngoại thành tìm kiếm nơi trú ẩn của đám mã phỉ.
Vương Hổ đối với việc điều động này có chút nghi ngờ, việc hắn đến đây lần này cơ bản hoàn toàn là vì bảo vệ Ninh Uyên. Nếu trong lúc bọn hắn rời thành mà Ninh thiếu gia xảy ra việc gì, bọn hắn cũng không biết phải đối mặt với vị lão thống lĩnh mới vừa từ chức kia nhưu thế nào.
Cuối cùng chính Ninh Uyên đã chủ động ra mặt, yêu cầu Vương Hổ làm theo mệnh lệnh của Tư Không Húc, cũng nói rõ y sẽ chỉ ở dịch quán cùng với nhiều hộ vệ của Tư Không Húc ở đây, sẽ không có việc gì. Vương Hổ với vẻ mặt vẫn còn nghi ngờ mà mang hai đội binh lính rời đi.
Khi bọn họ rời đi, không khí ở dịch quán cũng an tĩnh lạ thường. Mắt thấy Ninh Uyên đang chuẩn bị về phòng, Tư Không Húc đột nhiên gọi lại và tò mò hỏi: "Ninh công tử, ngươi như vậy liền để Vương thống lĩnh rời đi, chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng cho hoàn cảnh của chính mình hay sao?"
Trên thực tế, trong vài ngày qua, tâm tư thèm muốn Ninh Uyên của Tư Không Húc căn bản không hề giảm, ngược lại còn tăng lên chưa từng thấy. Bất quá vì còn nhiều lý do khiến hắn không thể thô bạo mà âm thầm ra tay, hắn cảm thấy chính mình là người chú ý đến sự thanh lịch cùng thể diện. Kể cả khi phải dùng sức mạnh, cũng là muốn người kia cam tâm tình nguyện khiến hắn sử dụng mới được. Thật ra Tư Không Húc cũng cảm thấy rất kỳ lạ, trong nhiều năm qua, hắn chưa bao giờ đối với ai lại có dục niệm khát khao lớn như vậy, nhưng với Ninh Uyên thì khác. Từ lần đầu tiên gặp Ninh Uyên tại bến tàu ở hành cung Giang Châu, cái loại cảm giác mạnh mẽ giống như đã từng quen biết, cùng với cảm giác khao khát chiếm hữu của hắn ở hiện tại nhất định có liên can.
Nếu không phải cảm thấy quá hoang đường, Tư Không Húc có thể đã nghĩ rằng đó là vì hắn cùng Ninh Uyên ở kiếp trước có một đoạn nghiệt duyên, nên đời này mới có thể như vậy mà muốn đem y chiếm làm của riêng.
"Hoàn cảnh của ta?" Ninh Uyên quay đầu lại, tỏ vẻ cảm thấy kì lạ mà cười với Tư Không Húc, "Đại nhân, ngươi cảm thấy với tình cảnh hiện tại của ta, nếu chính mình lo lắng là có thể thay đổi được sao?"
Những lời này người khác nghe qua có vẻ như chỉ là một sự thật tàn nhẫn, nhưng Tư Không Húc lại dần dần nhíu mày, những nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng chồng chất. Y vẫn như vậy không hề có chút sợ hãi nào, chẳng lẽ Ninh Uyên thực sự có gì đó phía sau để dựa dẫm hay sao?
Không! Nơi này là Yến Châu, trời cao hoàng đế xa, Ninh Uyên lại không mang theo bất cứ một tùy tùng nào. Chỉ với mình y, có thể tạo ra gió bão gì sao?
Nhưng ngay cả khi nghĩ như vậy, tính cách luôn nghi ngờ và tính tò mò không thể kìm nén được của hắn, khiến hắn lại nói: "Có lẽ Ninh công tử còn không biết, mã phỉ dưới trướng ta tại Giang Châu, hiện nay đều đã được ta giải quyết gọn tất cả".
Ninh Uyên nhướng mày, chờ Tư Không Húc tiếp tục nói.
"Còn có, ta đã ngầm bí mật huấn luyện giáp sắt quân, lại cùng đám thương nhân muối Giang Nam kia giao dịch. Không chỉ như vậy, hiện nay những việc được coi là nhược điểm trong tay ta đều đã bị ta giấu kín, tuyệt đối không để lại cho người khác tìm được chút dấu vết nào. Nói cách khác, lúc trước Ninh công tử dùng những cái nhược điểm đó để uy hiếp ta, hiện nay đã hoàn toàn không tồn tại".
Ninh Uyên lắc đầu, "Ta thật không hiểu ẩn ý của đại nhân".
"Giả bộ hồ đồ cũng không phải là tác phong của Ninh công tử, ngươi hiện tại đã không có có khả năng kiềm chế ta nữa. Kể cả khi ngươi đem những việc ngươi biết đến nói trước mặt phụ hoàng, không có bằng chứng, phụ hoàng cũng sẽ không tin tưởng ngươi". Tư Không Húc khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Cho đến bây giờ, có một số việc ta muốn thẳng thắn thành khẩn mà nói rõ ràng cùng Ninh công tử, đêm nay dịch quán chỉ còn lại hai người ngươi và ta. Không biết ta có vinh hạnh có thể cùng Ninh công tử uống rượu trò chuyện một lúc không?"
"Đương nhiên không có gì là không thể", Ninh Uyên cúi đầu chắp tay thi lễ, "Liền xin đợi đại nhân".
Ninh Uyên trở lại phòng, liền cởi bỏ áo ngoài nằm lên giường, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. Xem ra, với ý tứ của những lời Tư Không Húc vừa nói kia, đêm nay hẳn là muốn lại đây cùng chính mình nói thẳng mọi chuyện. Cho nên ít nhất là trước khi đêm đến, y nên dưỡng tốt tinh thần để đối phó hắn mới được.
Trời bắt đầu tối nhanh ở Yến Châu, cũng không biết trải qua bao lâu, Ninh Uyên bị đánh thức bởi một âm thanh dồn dập. Y kinh ngạc hai lần, một là kinh ngạc chính mình không biết khi nào thế nhưng ngủ thiếp đi, hai là kinh ngạc Tư Không Húc hay là hắc y nhân nào khác đột nhập vào phòng y. Y lập tức ngồi dậy, nào biết eo mới bật lên được phân nữa, cái trán liền 'đông' một tiếng không biết đụng phải đồ vật cứng rắn gì, cùng với một tiếng kêu rên của nam nhân. Ninh Uyên nhịn đau, không chút suy nghĩ liền xuất một chưởng thoát ra ngoài.
Đã hơn một năm, y vẫn không ngừng luyện võ để bảo vệ bản thân, một chưởng này có thể nói uy vũ sinh phong. Đáng tiếc mới xuất chưởng được một nửa, cổ tay đã bị một thứ tựa vòng sắt nắm chặt, cảm giác quen thuộc vô cùng, Ninh Uyên không chút suy nghĩ liền buột miệng thốt lên: "Hô Diên Nguyên Thần?"
Trả lời y như cũ là giọng nam nhân trầm thấp nức nở. Trong phòng tuy rằng không có đốt đèn, nhưng cửa sổ không biết khi nào đã bị mở ra, ánh trăng chiếu vào ít nhiều cũng có thể làm Ninh Uyên thấy rõ tình trạng trong phòng hiện tại. Hô Diên Nguyên Thần đứng ở mép giường của y, một tay bắt lấy cổ tay y, một tay che lại cằm của mình, lông mày nhíu chặt, tựa hồ vô cùng đau đớn. Dường như mới vừa rồi cái trán y, chính là kín kẽ mà đánh vào trên cằm hắn.
Ninh Uyên nhất thời dở khóc dở cười, cũng không quan tâm vì sao người này lại vận trang phục như vậy lẻn vào phòng, rồi lại đem cằm ngay tại đỉnh đầu của mình. Y vẫy vẫy tay, xuống giường, thắp đèn.
Ánh sáng trong phòng được thắp lên, cuối cùng có thể nhìn thấy mọi vật, Hô Diên Nguyên Thần ngồi ở mép giường, vẫn đang xoa cằm, hai mắt đều có chút đỏ lên. Ninh Uyên cổ quái nói: "Thực sự có đau đến vậy không?"
"Cằm cũng đâu phải là nơi ta dùng luyện võ a, hơn nữa Ninh huynh, cái trán của ngươi thật sự cứng quá". Hô Diên Nguyên Thần buông tay giữ cằm, đường nét khuôn mặt anh rắn chắc mà cương nghị, trên cằm còn lún phún một đám râu, thế nhưng lại xuất hiện một khối bầm nhỏ. Nhìn qua rất là buồn cười, cũng phá hủy luôn vẻ đẹp của toàn bộ khuôn mặt.
Ninh Uyên lắc đầu, ánh mắt nhìn đến nơi cửa sổ, hỏi tiếp: "Ngươi là từ cửa sổ đi vào? Bên ngoài nhiều thủ vệ như vậy cũng không phát hiện được ngươi?"
Hô Diên Nguyên Thần nói: "Những thủ vệ đó nếu có bản lĩnh có thể phát hiện ra ta, hẳn là sẽ không bị tống cổ đến đây trông coi rồi".
"Quên đi, ta cũng không muốn thảo luận về cái này" Ninh Uyên xoa xoa giữa mày, "Ngươi vì sao lại đến đây đột ngột như vậy? Không phải ta đã bảo ngươi đi nghỉ ngơi cho thật tốt sao?". Hô Diên Nguyên Thần trước mắt một chút quầng thâm cũng chưa biến mất, vừa thấy liền biết căn bản không hề có nghỉ ngơi.
"Ban đầu ta cũng muốn nghỉ ngơi, chính là đã xảy ra chút chuyện, làm ta không có biện pháp chỉ có thể tới tìm ngươi". Hô Diên Nguyên Thần nói xong, bỗng nhiên đưa tay tháo xuống thắt lưng, sau đó động tác nhanh chóng mà cởi áo ra.
Trong đêm lạnh lẽo như vậy, hắn ta cư nhiên chỉ mặc một bộ quần áo. Dưới ánh mắt có phần cứng nhắc của Ninh Uyên, hắn quay người đi hướng khác, lộ ra tấm lưng rộng, rắn chắc và mạnh mẽ của chính mình, "Ninh huynh, tự mình xem đi".
Ninh Uyên nhìn chăm chú, phát hiện vết sẹo cũ trên lưng Hô Diên Nguyên Thần ấy vậy mà lại xuất hiện nhiều mảng đỏ lại đang sưng lớn. Mắt y ngưng lại, y không thể không chạm vào nó, chỗ sưng đỏ nóng rực, mà cơ thể Hô Diên Nguyên Thần cũng rõ ràng mà run hai cái.
Giọng của Hô Diên Nguyên Thần trầm thấp, tựa hồ có chút tức giận: "Thuốc mà ngươi đưa cho ta, giống như hại ta không bằng. Lúc trở về ta liền bôi lên, kết quả lại biến thành bộ dáng này, ngươi thật sự phải giải thích lý do cho ta mới được".
"Đây......" Ninh Uyên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thuốc mỡ kia là y đích thân điều phối, dùng toàn là dược liệu loại bỏ ẩm ướt cùng nóng rát, theo lý là sẽ không có khả năng xuất hiện tình trạng này. Nhìn vào tình huống của Hô Diên Nguyên Thần hiển nhiên là bởi vì tức giận mà trở nên tệ hơn, một loạt các chứng viêm bùng phát, y suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi: "Ngươi có phải đã ăn phải thứ gì không nên ăn không?"
*Tui có nên gõ nữa không?? =.="
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro