Chúc mừng năm mới!
Tôn Y Hàm ôm di động đang nhìn chằm chằm Trương Nam trên màn hình.
"Bây giờ chị tan làm ~"
"Hôm nay lại quay trễ như vậy a!"
"Sắp đóng máy rồi. Chị đã vào trong xe, trở về khách sạn liền nghỉ ngơi."
"Xem Nam Nam nhà chúng ta mệt mỏi."
Trương Nam ngáp.
"Chị mệt mỏi, trước ngủ một lát ~"
"Được ~"
Trương Nam cúp máy gọi video rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói một câu.
"Tên ngốc này, không phải thật sự cho rằng chị không biết hôm nay là đêm giao thừa chứ."
Tôn Y Hàm cúp video gọi điện thoại trở về quán bar. Ánh đèn lờ mờ không chiếu ra sự mất mát trên mặt cô, âm nhạc ồn ào che giấu cảm xúc u sầu, lão bản rất nhanh buông chai rượu xuống nghênh đón.
"Hàm Hàm, đến chơi thì phải vui vẻ một chút, ngươi xem ngươi cách Trương Nam một chút liền có bộ dáng sống dở chết dở."
Tôn Y Hàm nâng chai lên nghẹn một ngụm.
"Nhưng tôi rất nhớ chị ấy."
"Không phải vừa mới gọi điện thoại xong sao? Mấy người các ngươi. Vài phút không gặp liền giống như muốn chết."
Lão bản dứt lời muốn túm cô đứng dậy nhảy múa, lại sống chết cũng không kéo nổi, đành phải bỏ qua một mình đi sàn nhảy.
Ba phút sau, một cô gái uống đến nửa say, đeo bông tai tua rua, mặc một bộ váy đỏ trễ vai bưng ly rượu đi tới, ngồi bên cạnh Tôn Y Hàm.
"Tỷ tỷ ~ thật đẹp trai nha ~ có thể quen biết một chút không?"
"Cái gì? Âm nhạc quá ồn ào tôi không thể nghe thấy."
Cô gái nghiêng đầu và lặp lại bên tai cô.
Tôn Y Hàm giơ tay trái lên khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
"Làm quen một chút nha ~ có đôi khi là tài hương của người khác ~"
Cô gái sắp dán tất cả cơ thể của mình.
Tôn Y Hàm vội vàng đứng thẳng người đi đến sàn nhảy tìm lão bản.
"Yo. Không phải ngươi không nhảy sao?"
"Tôi đây không phải là cảm thấy anh một mình nhảy rất nhàm chán sao?"
Cô gái kia cũng không biết là thật say hay là tự làm mất mặt mình, loạng choạng đi theo sau, tránh đám đông tìm Tôn Y Hàm, trực tiếp nhào vào trong ngực cô.
Lão bản ở một bên che miệng nở nụ cười.
"Tôn Y Hàm ngươi có thể a, thật không nghĩ tới ngươi là loại người này a."
Tôn Y Hàm muốn đẩy ra nhưng lại bị cô dính vào người.
"Cô có say rượu không? Cô trước thả tôi ra."
"Tôi không say, tôi chỉ muốn khiêu vũ với cô."
"Khiêu vũ không cần ôm chặt như vậy đúng không?"
"Tôi muốn cô cảm nhận đường cong của tôi."
Cô gái dùng ngón tay đặt lên môi Tôn Y Hàm.
Tôn Y Hàm dùng ánh mắt cầu cứu lão bản đối diện, lão bản lắc đầu, đứng tại chỗ xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
Trương Nam ở trên xe duỗi người, liếc mắt nhìn điện thoại, mới mười một giờ, may mắn có thể bắt kịp.
"Sư phụ, bãi đậu xe ven đường này là được rồi."
Trương Nam xuống xe, hạ mũ và đeo khẩu trang, đi về phía quán bar.
"Lão bản! Anh giúp tôi nhanh lên! Xem náo nhiệt xem đủ lâu rồi!"
Lão bản cười nhấc cánh tay cô gái lên, hai người hợp lực mới kéo cô gái kia ra. Tôn Y Hàm đi trở lại chỗ ngồi, giơ chai rượu lên buồn bực uống vài ngụm. Cô gái kia vốn còn muốn tiếp tục đi tìm Tôn Y Hàm, lại bị lão bản khóa chặt.
Trương Nam lặng lẽ đi tới phía sau Tôn Y Hàm, cúi đầu che mắt cô. Không đợi cô mở miệng, Tôn Y Hàm đã giơ tay trái lên khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út.
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn."
Trương Nam vui vẻ hôn lên tóc cô một cái rồi buông tay ra. Lúc này Tôn Y Hàm mới thấy rõ hai tay này, cùng với chiếc nhẫn cùng loại trên tay phải.
"Chị làm sao lại tới đây!"
Tôn Y Hàm giữ chặt tay nàng.
"Ai nha, em buông chị ra trước, chị vòng qua ngồi xuống nha ~"
Tôn Y Hàm từ trên ghế sofa đứng lên nhảy ra sau sofa.
"Em mới không cần buông ra, thật vất vả mới bắt được!"
Tôn Y Hàm dắt Trương Nam đi vòng một vòng ngồi xuống. Từ thời điểm đó trở đi, bàn tay của hai người đã bị dính chặt như 502. Hơn nữa sắc mặt Tôn Y Hàm rốt cục được cô gái trước mắt này từ địa ngục kéo về thiên đường.
"Đó là vợ cô ấy? Phẳng như vậy, nơi nào hơn của tôi!"
(Editor: Chỗ nào cũng hơn có được hay không (ノಠ益ಠ)ノ)
"Muội muội, lời nói cũng không thể nói như vậy. Người ta có gia đình, cô luôn ở đây muốn xen vào là có ý gì?"
Lão bản nhốt cô gái trên sàn nhảy.
"Nơi này quá ồn ào, chúng ta đi thôi."
Tôn Y Hàm nói xong kéo Trương Nam đứng lên rồi đi ra cửa.
Cô gái kia thấy thế sốt ruột muốn đột phá tường vây của lão bản, may mắn công lực của lão bản thâm hậu, không để cho cô gái kia chạy ra ngoài.
Sau khi hai người đi ra ngoài, liền tay trong tay đi dạo trên đường phố.
"Chị còn chưa nói chị làm sao có thể đột nhiên xuất hiện?"
"Chị không giống như em, là đồ ngốc. Chị biết hôm nay là đêm giao thừa ~ Thu công liền lập tức chạy tới nha ~ Hôm nay biểu hiện của chị đặc biệt tốt, đều qua một lần, cho nên mới có thể kết thúc công việc sớm như vậy ~"
Trương Nam đắc ý nói.
"Phải khen. Nam Nam là người giỏi nhất! Nam Nam YYDS*"
(*YYDS theo mình tìm hiểu là mãi mãi là thần.)
Tôn Y Hàm nói xong lấy tai nghe từ trong túi ra, hai người lần lượt đeo lên.
"Em đoán chị cũng muốn tới gần đi, cho đến khi lông mi của em khẽ vuốt lên má chị, cho đến khi chị cúi đầu liền hôn lên tóc dài của em..."
"Piu...piu...piu..."
Hai người dừng lại cùng nhau ngẩng đầu nhìn từng đóa pháo hoa nở rộ trên bầu trời đầy sao, những khoảnh khắc xinh đẹp kia đều khắc ở trong đôi mắt của nhau, len lén cất giữ vào trái tim.
Con đường đó rất yên tĩnh, chỉ có đèn đường vẫn còn với họ.
Tôn Y Hàm cúi đầu nhìn đồng hồ màu xanh lá cây, đã là 11 giờ 59 phút.
Trong lòng cô yên lặng đếm ngược mấy giây cuối cùng.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!
Tôn Y Hàm xoay người hôn lên môi Trương Nam.
"Càng gần hơn đi, nhiệt lượng hai tay đem khoảng cách đều hòa tan, ở bên cạnh chị đêm tối sẽ không sợ hãi, chị nói có được không..."
"Chúc mừng năm mới, Nam Nam ~"
"Chúc mừng năm mới, Y Hàm ~"
----------------
Editor: Chúc mừng năm mới mọi người!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro