Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Truyện Không Đề

Có người từng nói, mỗi một cô gái đều sẽ gặp được ba loại người đàn ông trong đời.

Người thứ nhất là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư thân thiết, thế nhưng tạo hóa trêu người, lại trở thành người lạ.

Người thứ hai có tính cách phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiền nhiều, nhưng sử quân có vợ, không thể đến được.

Người thứ ba dung mạo bình thường, tính cách bình thường, gia thế bình thường, là đối tượng ổn định, từ đó kết duyên liền cành.

—— Nghe qua có vẻ khá bi thảm nhỉ?

Nhưng ta không phải là người con gái bình thường, ta là nữ thần. Hoa đào của nữ thần tất nhiên phải khác người thường.

Cuộc đời này ta cũng được gặp ba người đàn ông.

Người thứ nhất ưu tú xuất sắc, rất xứng đôi với ta, thế nhưng tính tình lại quá nhỏ nhen. Ta bất cẩn phạm sai lầm, hắn lại nắm chặt không tha. Vì thế cứ dây dưa như vậy suốt mấy ngàn năm.

Người thứ hai tai to mặt lớn, tục tĩu khiếm nhã, gan chó mọc ngược lên đằng đầu dám bỉ ổi trêu chọc ta, thế là ta dâng đơn kiện cáo lên cấp trên. Vì vậy hắn bị đánh vào đài Luân Hồi, rơi vào đường Súc Sinh.

Người thứ ba à, ha ha, hắn là một gã tiều phu tâm thần rối loạn ám ảnh cưỡng chế (1).

......

À được rồi, càng nghe sao thấy càng bi thảm hơn nhỉ?

Nhưng mà ta cũng không mấy bận tâm. Bởi vì cho dù là nữ thần, thì có được tình yêu cũng không nhất định sẽ có thể được hạnh phúc. Điều này ta đã sớm hiểu rõ từ lâu rồi.

À, quên tự giới thiệu, tên của ta là "Hằng Nga".
Chú thích:
(1) Cường bách chứng (obsessive compulsive disorder – OCD): Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là một tình trạng ảnh hưởng tới suy nghĩ và hành động của bạn. Nếu bị OCD, bạn liên tục suy nghĩ về một điều gì đó khiến bạn lo lắng. Bạn có thể thực hiện các hành động nhất định lặp đi lặp lại để giúp kiểm soát sự lo âu.

Chương 2: Từng có một tiều phu
Editor: Leo Sing

"A a a a a!"

Một tiếng gào thét chói tai thấu trời, gió rét thổi tới, lạnh lẽo buốt xương.

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Thỏ ngọc từ đằng sau cây Quế nhảy phốc tới, khuôn mặt lo lắng, vội vàng hỏi ta, "Chủ nhân, người bị lên cơn giật kinh phong à?"

Thỏ ngọc thường rất hay xuống nhân gian, trong miệng lúc nào cũng toàn từ ngữ cổ quái của phàm trần. Ta hất văng con bé một cái, toàn thân run rẩy, trừng mắt nhìn căn phòng trước mắt... À không, không thể gọi là căn phòng nữa, cách đây một khắc thì nó đúng là phòng, nhưng mà bây giờ gọi là đống đổ nát thì chuẩn xác hơn.

"Phiền huynh giải thích rõ cho ta?" Ta quay đầu sang, sắc mặt vô cảm nhìn người đàn ông mặt xám mày tro vừa mới chui ra từ đống đổ nát kia.

Hắn bối rối cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ta...... Ta muốn nấu cơm cho nàng, làm món cuốn da gà chiên giòn Phù Dung mà nàng thích......"

"Ồ?" Ta cúi đầu nhìn đĩa thức ăn trên tay hắn, "Vậy thứ huynh đang cầm trên tay là bánh than à?

Hắn cứng người, vội vàng giấu đĩa thức ăn ra sau lưng, môi mấp máy ấp úng một hồi, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: "......Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì!" Cơn nóng giận ta đã cố đè ép nãy giờ rốt cuộc cũng bùng nổ, "Ta bắt huynh nấu cơm à? Hay là huynh muốn trổ tài cái gì? Phòng bếp của ta có thù oán gì với huynh mà huynh cần phải làm nổ nó? Hả?......"

Hắn bối rối co rúm thu nhỏ người vào góc tường, thỏ ngọc bước lên nói: "Chủ nhân, xin hãy chú ý hình tượng nữ thần của ngài ......"

Ta lại hất văng con bé tiếp một cái, quay đầu trừng mắt nhìn người đang khiếp nhược kia: "Đừng xuất hiện lại trước mặt ta!"

Tốn sức hơn nửa ngày, rồi phải đến thiên cung mượn thật nhiều thiên binh đến hỗ trợ, mới miễn cưỡng xây lại phòng bếp tạm bợ. Lúc này ta đói đến mức ngực dán vào lưng, hất tay ném thỏ ngọc vào phòng bếp để con bé nấu cơm.

Thức ăn ở Cung Quảng Hàn luôn do thỏ ngọc phụ trách. Bởi vì có câu 'Quân tử xa nhà bếp', thế nên nữ thần thiên đình tất nhiên cũng không thể để toàn thân đầy mùi khói dầu hôi tanh được. Ta ngồi dựa trên ghế mỹ nhân, uể oải nghe tiếng xèo xèo trong phòng bếp. Trong đầu âm thầm tính nhẩm xem còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể được ăn cơm. Chợt có giọng nói khe khẽ, mang theo chút do dự lẫn sợ hãi phát ra từ đằng sau: "Nàng...... nàng nếu thấy đói bụng, thì ăn trước chút bánh hoa quế này để lót... lót dạ đi."

Ta biết người kia là hắn, khẽ hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại.

Phía sau ồn ào sột soạt, hắn đặt điểm tâm lên bàn Bát Tiên, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Ta vươn tay cầm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, mùi hương thơm ngát trơn mịn, ngọt mà không ngấy, hương vị đậm đà quen thuộc. Người đàn ông này tuy nấu ăn không giỏi, nhưng lại có tay nghề làm vài món điểm tâm khá tốt.

Ừm....Cũng chỉ có mỗi ưu điểm này.

Tới gần giờ Dậu, Thỏ ngọc mới mang cơm chiều ra. Ta sớm đói đến mức hoa mắt rồi, xung quanh lại không có người ngoài, vì thế liền bưng một cái bát lớn ngồi ăn ngồm ngoàm. Ta ăn được một lát chợt ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua vòm cửa sổ chạm trổ hoa văn, thì thấy một người đàn ông đang ngồi dựa dưới gốc cây Quế. Mái tóc đen dài rũ xuống che khuôn mặt của hắn, cánh hoa quế vàng rơi li ti vương bên đầu vai hắn. Trong bóng đêm dài vô tận, bóng người hắn trông thật cô quạnh.

Ta cong ngón tay gõ lên mặt bàn: "Đến gọi hắn tới ăn cơm đi."

Thỏ ngọc ngơ ngác ngẩng đầu hỏi: "Hả? Ai cơ?"

Ta hung hăng trừng con bé: "Ngươi cứ qua nói đi!"...... Sao ta lại có thể nuôi dưỡng được một thú sủng ngu ngốc như thế này?

"À!" Thỏ ngọc bừng tỉnh ngộ ra, đặt chiếc đũa xuống rồi tung tăng nhảy phốc ra ngoài, mở miệng la hét ầm trong sân, "Ngô Cương ca ca, Ngô Cương ca ca, huynh mau vào đi. Chủ nhân đồng ý cho huynh ăn cơm rồi!"

Ta giựt giựt khóe miệng. Ta từng nói không cho hắn ăn cơm khi nào? Nha đầu chết tiệt kia sao lại nói như thể ta là Chu Bái Bì (2) vậy!

Ngô Cương vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói cảm ơn ta, rồi tìm một chỗ ngồi xa nhất đối diện ta. Hắn im lặng không nói câu gì, chỉ vùi đầu vào xới cơm. Ta cảm thấy nóng nảy bực bội, đẩy bát cơm ra, nói: "Ta no rồi!" Sau đó ta không thèm quay đầu lại, cứ thế đứng dậy trở về phòng.

Phòng ta ở cách nhà ăn không xa. Cửa sổ gỗ khắc hoa văn khép hờ không ngăn cản được mùi hương thanh ngọt từ hoa quế thoang thoảng trong viện, cùng tiếng nói chuyện ầm ĩ của Thỏ Ngọc, với vài câu ngập ngừng lí nhí của Ngô Cương và tiếng cười khe khẽ của họ.

Hừ, ở trước mặt ta thì khù khờ như đầu gỗ, lúc không có ta ở đấy thì có thể trò chuyện cười đùa với người khác.

...... Đồ ngốc! ="=

------------------------------------

Ngô Cương là khách trọ của ta. Nói như vậy nghe cũng thật khá quỷ dị, nhưng sự thật xác thật là như thế.

Ba ngàn năm trước ta bay lên thành tiên, được ban Cung Quảng Hàn, vốn tưởng rằng từ đây ta sẽ là người duy nhất ở nơi này. Nào ngờ hai năm sau, Ngọc Đế để tên Ngô Cương này đến đây, ngài nói hắn xúc phạm thiên điều, nên bị phạt chặt cây Quế ở chỗ này. Ta vốn không bận tâm mấy tới hắn, nhưng toàn bộ các vùng xung quanh đây chỉ có mỗi Cung Quảng Hàn có thể cho người ở. Vì không thể để chúng tiên hữu khi tới thăm hỏi nhìn thấy một người đàn ông độc thân ngủ ở cửa cung của ta. Cho nên ta chỉ đành cho hắn mượn một gian thiên điện để ở.

Một lần cho mượn như thế, cũng đã được ba ngàn năm.

Ba ngàn năm đi qua, gốc cây kia vẫn chưa được đốn ngã. Người đàn ông này càng ngày càng buồn bực hơn trước, ngu ngốc hơn trước, các mặt còn lại đều bình thường.

Đương nhiên việc hắn làm nổ phòng bếp của ta là ngoại lệ.

Tam Túc Kim Ô rêu rao trên bầu trời, cho dù Cung Quảng Hàn này là nơi mát lạnh nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh nắng nóng chói chang của mặt trời. Ngô Cương vẫn ngồi ở bên ngoài chặt cây, mỗi một nhát búa đóng xuống đều mang theo độ lực nhất định. Nhưng mà khi hắn giơ rìu lên đóng nhát tiếp theo, thì những vết chặt trước được liền lại hoàn hảo như lúc ban đầu. Mồ hôi tuôn ào từ thái dương của hắn, thấm ướt vạt áo. Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như nước, yên lặng giơ rìu lặp lại động tác trước sau như một suốt ba ngàn năm nay.

Ta ngồi trong phòng nhìn nhàm chán, ta không thể hiểu được, chấp niệm của hắn rốt cuộc đến từ nơi nào. Gốc cây Quế này đã tồn tại từ thời hỗn độn sơ khai, không thể chỉ dựa vào sức một mình hắn mà đốn ngã được. Ngọc Đế phạt hắn như vậy, rõ ràng không muốn cho hắn sống dễ chịu. Đạo lý này ta cũng từng nói cho hắn nghe, thế nhưng hắn nghe xong lại im thin thít, hôm sau vẫn xách rìu ra ngồi chặt hăng say như cũ. Ta tức giận đến đau đầu, vì vậy không thèm để ý tới hắn nữa, để mặc hắn tự sinh tự diệt.

Dù sao với người ngốc, khuyên bảo cỡ nào cũng chỉ là nước đổ lá môn.

Mấy ngày nay, thiên cung rất náo nhiệt, Thanh Điểu báo tin đều luôn miệng loan tin mừng. Đại thọ của Vương Mẫu Nương nương sắp tới, ta phải đi đến hiến vũ một điệu chúc mừng. Lại nói suốt ba ngàn năm nay, phải đến hiến vũ Hội Bàn Đào, phải đến hiến vũ Tiệc Mừng Thọ, ngay cả tiệc đầy tháng của con trai thượng tiên ta cũng phải đến hiến vũ. Ngọc Đế thân phong ta đây với chức danh oai phong – Thái Âm Tinh Quân, nhưng chức năng duy nhất cũng chỉ mỗi cái đó.

Ta tùy ý rửa mặt chải đầu trang điểm một phen, cưỡi xe bay tới nhảy một múa uyển chuyển. Không ngoài ý muốn được đám đông reo hò khen ngợi. Ta nhớ lại ngày đầu tiên mình hiến vũ, lo lắng rụt rè luyện tập thật lâu, ấy vậy mà vẫn có người bới móc, chê bai tay chân của ta cứng đờ. Bây giờ ư, chỉ sợ ta lỡ vấp ngã nhào xuống cũng sẽ có người khen dáng người linh hoạt. Mọi người đều luôn có lòng khoan dung sâu sắc với nữ thần.

Múa xong một điệu nhạc, ta định xuống sân khấu, vừa quay đầu lại chợt thấy Ngô Cương đang ngồi ở một góc chăm chú nhìn lên. Ta giật mình kinh ngạc, tiệc mừng thọ của Vương Mẫu nương nương sao lại mời một tên tội tiên nho nhỏ này? Ánh mắt hai bên bất ngờ gặp nhau, hắn vẫn mặc bộ quần áo đen ấy, an tĩnh nhìn ta. Đôi mắt sâu thẳm kia chợt sáng lên, tựa như có muôn vàn vì sao tụ hội bên trong đấy.

Trái tim ta nhất thời lỡ nhịp, lúng túng ngại ngùng, vội cúi đầu, vén váy lùi ra ngoài.

Chương 4, Tương phùng vào tiết Hoa Thần
Editor: Leo Sing

Sinh hoạt ở Thiên giới luôn muôn màu muôn vẻ, tiệc mừng thọ Vương Mẫu vừa qua, thiên đình lại nghênh đón tiết Hoa Thần.

Cái gọi là tiết Hoa Thần, nói trắng ra chính là hội xem mắt. Nghe bảo ngày hội nhàm chán buồn tẻ này do Ngọc Đế phong lưu năm xưa nghĩ ra. Vào ngày này, chúng nam nữ thần tiên đều tự thắt một vòng hoa, khi gặp được đối tượng trong lòng thì đưa hoa ra, nếu đối phương cũng tặng hoa lại, thì đại biểu tỏ tình thành công.

Ta luôn luôn không thích tham gia những ngày hội này, bởi vì mỗi lần đi tới đều sẽ bị treo vòng hoa đầy người. Năm này cũng vậy, ta cũng được nhận vòng hoa tình yêu, nhận nhiều đến nỗi tay muốn rút gân, trên mặt vẫn phải gắng sức duy trì nụ cười đoan trang. Vừa quay đầu liền đặt chồng chất chúng bên cạnh Thiên Trì, sau đó thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Đằng sau có tiếng bước chân rất nhỏ lại gần, ta quay đầu lại, thấy Ngô Cương đứng yên dưới gốc cây Liễu xanh, hắn mặc quần áo màu đen, tay cầm một vòng nguyệt quế.

Ta liếc mắt nhìn hắn: "Có chuyện gì à?"

Ngô Cương đi về phía ta, ta tùy ý đùa nghịch chồng vòng hoa chất cao gần nửa người, hắn vươn tay ra đột nhiên rụt lại. Ta tưởng rằng cứ vậy mà lướt qua, nhưng hắn lại lên tiếng gọi ta: "Hằng Nga, cái này...... Cho nàng."

Ta cúi đầu nhìn xuống, im lặng một lúc lâu, hay là lấy về, treo lên ngón út xoay chơi. Ngô Cương nhìn tay của ta, lại nhìn đầu của ta, miệng ngập ngừng một lúc lâu, rốt cuộc cũng nghẹn ra một câu: "......Cái đó... trên đầu nàng, khó coi."

"Huynh nói cái gì?" Ta nổi trận lôi đình.

Hắn nhỏ giọng lặp lại: "Khó coi, nàng đừng đeo." Sau đó bỗng nhanh chóng chạy vụt mất trước mắt ta giống như Thỏ Ngọc.

Ta tức giận đến run người, vật do hắn tự thắt đeo lên đầu ta rất khó coi sao? Hắn còn chưa đưa cho ta thì chạy cái gì mà chạy?

...... Ngu ngốc!

Ta thở phì phì đi lên phía trước, vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện có một bóng người đột nhiên chắn trước mặt của ta. Ta dừng chân lại, thầm than trong lòng một tiếng: Oan gia!

Xác thật là oan gia, hơn nữa còn là chồng trước của ta.

Hậu Nghệ cười như không cười nhìn ta từ trên xuống, hừ nhẹ một tiếng nói: "Hằng Nga Tiên tử, hôm nay quả nhiên bội thu."

Ta không muốn nói lời nào, xoay người định rời đi. Hắn đột nhiên bước tới nắm lấy cổ tay ta, khuôn mặt u ám dường như sáp gần tới chóp mũi của ta: "Chẳng qua chỉ là mấy tên ngu ngốc không có mắt đi theo bợ đỡ nàng, nàng phô bày tư thái thanh cao này cho ai xem? Ta nói cho Hằng Nga nàng hay, cho dù có qua cả một vạn năm, nàng cũng chỉ là giày rách mà Hậu Nghệ ta vứt bỏ thôi. Thật tự ảo tưởng bản thân là một thánh nữ cao quý sao?"

Lại nữa, đây là lần thứ mấy hắn mắng nhiếc ta rồi?

Thật ra chuyện xưa của ta và Hậu Nghệ cũng rất đơn giản.

Nghe đồn ba ngàn năm trước, trong trời đất xuất hiện một con mãnh thú, yêu lực vô biên, gây hại thiên giới lẫn nhân giới. Vì bảo hộ sinh linh trời đất, ngay lúc đó Vũ Khúc Tinh Quân đã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ác chiến một hồi tám trăm hiệp với con mãnh thú đó. Tinh Quần liều mạng toàn diệt hình thần chính mình, mới đánh tan nguyên hình của con mãnh thú.

Mãnh thú mất nguyên hình, thế nhưng lại hóa thành chín con Kim Ô bay lên bầu trời, ở dưới trần gian lập tức xuất hiện mười mặt trời. Đất đai khô nứt, cây cỏ không thể sinh sôi, loài người dường như sắp đi vào tận thế.

Lúc ấy là thời đại Nghiêu đế, ông phái tiễn sư thủ hạ lợi hại nhất là Hậu Nghệ giương cung bắn hạ chín mặt trời.

Hậu Nghệ quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người. Giương cây cung như trăng tròn, bắn liên tiếp chín mũi tên trúng chín con kim ô rơi xuống biển Đông. Vì Hậu Nghê có công bắn mặt trời. Nghêu đế cực kỳ vui vẻ, sắc phong hắn làm Thương Khâu, gả muội muội cùng cha khác mẹ là Hằng Nga ta cho hắn.

Khi đó ta là thiếu nữ xinh đẹp nhất bộ lạc, gả cho Hậu Nghệ, cũng không xem như bạc đãi hắn.

Quãng thời gian đầu khi thành thân, cuộc sống bọn ta rất vui vẻ hạnh phúc. Trai tài gái sắc, cũng xem như duyên phận do trời đất tác hợp. Mãi đến một ngày, sau khi Hậu Nghệ trăm cay ngàn đắng cầu được tiên dược bất lão từ Tây Vương Mẫu.

Hậu Nghệ vô cùng coi trọng viên thuốc nhỏ bé này, hắn cất vào trong ba cái hộp, giấu ở một nơi bí ẩn, chỉ đợi đến ngày hoàng đạo thì uống thuốc bay lên trời.

Hắn không chịu nói chuyện này cho ta biết, bởi vậy khi ta phát hiện chiếc hộp kỳ lạ này, tốn hết sức chín trâu hai hổ mới mở được nó ra. Ta vốn tưởng viên thuốc ấy là món ăn mỹ vị trân quý nào, liền cầm lấy nuốt xuống.

Đợi đến khi ta phát hiện có chuyện không ổn thì đã chậm.

Trời xui đất khiến một hồi, ta bay lên thành tiên. Hậu Nghệ phải chịu đủ khổ sở luân hồi, mãi mười kiếp sau mới đến được tiên duyên.

Ta biết ta rất có lỗi với hắn.

Hậu Nghệ nói: "Hằng Nga, nàng hại ta chịu đủ mười kiếp luân hồi khổ sở. Món nợ nàng thiếu ta, ta nhất định sẽ tới đòi lại."

----------------------------------

Gần đây Long Vương có thêm một đứa con trai mới, ông ta vui mừng phấn khởi, thông cáo hiến vũ đến tận Nguyệt Cung. Bên ngoài cung Quảng Hàn đang mưa dầm tầm tã mỗi ngày, không khí lạnh băng ẩm ướt khiến lòng người ưu phiền. Hôm nay tâm trạng của ta không tốt, nên muốn đi tới Thiên Đình một lát, nào ngờ vừa bước ra đã gặp phải phiền phức.

"Hôm trước được nhìn thấy một điệu múa uyển chuyển của tiên tử tại tiệc mừng thọ Vương Mẫu, ta cảm thấy như kẻ si người say. Chẳng hay tiên tử có thể giảm tôn hạ quý* bước đến hàn xá cùng đàm đạo, thảo luận thơ rượu hay không?"
*Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự hạ thấp địa vị

Ta bị chặn tại góc tường, nhìn người đứng phía trước đang ép gần lại, lòng cảm thấy buồn bực.

Chẳng lẽ do những năm này ta chỉ toàn tham gia múa, thế nên bọn họ đều cho rằng ta chỉ biết múa thôi sao?

Năm tháng trên tiên giới lặng lẽ trôi, mỗi ngày ta đều ăn cơm, ngủ say, đánh ...... Thỏ Ngọc, trừ những lúc đó ra, toàn bộ thời gian chủ yếu đều dùng vào việc tu hành. Hơn nữa năm xưa, nhờ có tiên dược là gốc rễ để tịnh tiến lên, thế nên pháp lực của ta tuyệt đối không hề yếu kém. Năm trước có trận đấu pháp thuật tiên giới, ta rảnh rỗi đến xem thử, thuận tiện ước lượng pháp lực chính mình, vừa khéo lại cao hơn quán quân đó một bậc.

"Như vậy vừa hay, cầu còn không được."

Ta nở một nụ cười xinh đẹp, phong thái bình tĩnh âm thầm suy tính xem làm thế nào có thể ném bọn họ lăn vào chuồng nuôi heo ở nhân gian mà không để lại một chút dấu vết. Đang định vung tay động thủ, bóng ảnh trước mắt bỗng chuyển động, hai người họ bị nắm chặt vạt áo ném bay ra ngoài như chó chết vậy, chỉ trong giây lát đã biến thành vì sao rơi về phía chân trời.

"Đi!" Ngô Cương trầm mặt cầm lấy tay ta, kéo ta chạy như bay về phía trước.

Ta bị hắn kéo đi lảo đảo, nhíu mày nói: "Huynh làm gì thế? Mau thả ta ra!"

Ta vừa nói, vừa cố gắng dùng sức đẩy tay hắn ra. Không ngờ, ngày thường trông hắn ngu ngốc khở khạo, nhưng pháp lực lại cao cường đến vậy, vật vã một hồi ta vẫn không thể thoát ra được. Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, thì thấy ánh mắt hắn ảm đạm, đôi môi mím chặt, gió thổi nhẹ lay động vạt áo hắn, bên sườn mặt lộ ra góc cạnh uy nghiêm thâm sâu lẫn nét kiên nghị tuấn tú.

Trái tim ta bỗng nảy nhịp lên: Từ khi nào hắn lại đẹp như vậy?

Bị kéo đến cung Quảng Hàn thì hắn mới chịu buông tay ta ra, ta đặt tay dựa lên cây Quế thở hổn hển, tức giận mắng hắn: "Huynh phát bệnh gì à?"

Hắn đột nhiên xoay người bước đến gần ta, hơi thở nóng hổi phà lên mặt ta: "Hằng Nga, ngày đó ta thấy ...... nàng và Hậu Nghệ."

"...... Hả?"

"Hậu Nghệ như vậy, là hắn không có mắt, nàng...... nàng là một cô gái tốt, có rất nhiều người thật thích nàng."

"...... Hả?"

"Cho nên, nàng đừng tự sa ngã, nếu không người bị tổn thương cuối cùng lại chính là nàng."

"...... Hả?"

Ta ngồi sắp xếp lại toàn bộ những câu nói không đầu không đuôi này một hồi, mới áng chừng hiểu đại khái sự việc: Thì ra chuyện xảy ra hôm nay, bị hắn xem thành ta đang tự sa ngã?

Ta chợt thấy dở khóc dở cười, bèn thử trêu chọc hắn: "Ta có ra làm sao thì liên quan gì đến huynh?"

Người đàn ông ấy cứng đờ người.

Ta cố ý xụ mặt: "Ngô Cương, huynh là cái gì của ta, dựa vào đâu mà lại đi quản lý chuyện của ta?"

Nói xong ta giơ tay đẩy hắn ra, giả vờ cau có chuẩn bị rời đi. Nào ngờ chân vừa chuyển một bước, đã bị người đàn ông ấy đè dựa vào cây.

"Huynh làm gì...... ưm!" Câu nói kế tiếp biến mất giữa sự va chạm của hai hàm răng.

...... Thật sự là va chạm của hai hàm răng, hắn đột nhiên giống như chó mở miệng gặm môi ta, khiến ta cảm thấy khoang miệng mình có mùi máu tươi tanh nồng.

Tên ngốc này có biết hôn môi không vậy?

Ta bị cắn đau khó chịu, hung hăng đẩy hắn ra, mắt tức giận đến nổ đom đón, giơ tay lên muốn tát hắn một cái, nào ngờ ta lại không nỡ đánh xuống. Vì vậy dẫm hắn một cái, rồi căm giận rời đi.

Vết thương bên môi bị rách rất to, ta che lại vết thương, lòng đầy oán hận, vừa đi vừa mắng: Đồ ngu xuẩn!

Chương 6: Thỏ Ngọc hạ phàm
Editor: Leo Sing

Gần đây trên Thiên giới lại tuyển chọn một nữ thần và nam thần mới.

Chúng thần tiên ngày thường nhàm chán buồn tẻ, nên thích bày ra những chuyện vô vị thế này, ta thường không mấy hứng thú lắm. Tất nhiên cũng bởi vì ta liên tục nằm yên vị trí đệ nhất trên bảng xếp hạng nữ thần suốt năm trăm năm nay, chưa hề rớt đài lần nào. Khi trước còn có Tử Hà tiên tử ngang sức ngang tài với ta. Thế nhưng nghe nói dạo gần đây nàng đang yêu thầm Tôn Ngộ Không, vì y nên mặt mày u sầu, nhan sắc tiều tụy, thế nên không thể so sánh với tiên nữ sống trong nhung lụa chói lọi mỗi ngày như ta.

Cho nên mới nói, thứ gọi là tình yêu, đều là oan nghiệt.

Còn bảng xếp Nam thần lại thường xuyên thay đổi, cứ mấy ngàn năm, lúc thì Hậu Nghệ lên bảng, lúc thì Thiên Lôi lên bảng, rồi Na Tra lên bảng, ngay cả Lý Thiên Vương cha của Na Tra cũng được lên bảng.

...... Thế đạo bây giờ càng ngày càng khó thể lý giải.

Nhưng mà năm nay Nam thần được chọn lại khiến người ta cảm thấy bất ngờ, thế nào lại là Ngô Cương.

Thỏ Ngọc la hét bảo: "Ngô Cương ca ca luôn được các tiên nữ hoan nghênh ở thiên giới! Chủ nhân, chúng ta có nên đi chúc mừng hắn không?"

Ta hừ lạnh, cho dù ta muốn đi, nhưng mấu chốt là người kia chịu gặp ta mới được!

Từ sau lần cưỡng hôn ta đến giờ, người đàn ông đó giống như bị rút sạch hết dũng khí, vừa thấy ta đã trốn xa mười trượng, chạy còn nhanh hơn cả Thỏ Ngọc, kể cả lúc ăn cơm cũng không chịu ngồi cùng bàn với ta.

Ta rất muốn giơ chân đạp cho hắn một cước lăn vào bụng mẹ để tái tạo lại

Hắn ngu ngốc đến thế này cũng thật hiếm thấy trên đời.

Tâm trạng của ta không tốt, ngồi ngẩn người trong phòng, vừa chống mắt sang lại thấy Ngô Cương đang ngồi chặt cây Quế bên ngoài. Hoa quế rơi lác đác như mưa, thân hình của hắn vẫn trầm ổn như núi.

Ta càng nhìn hắn càng khó chịu, vì vậy tìm một chiếc khăn gói hai miếng bánh Quế Hoa, vo thành một cục rồi ném vào lưng hắn từ cửa sổ.

Ngô Cương khựng lại, tiếp nhận hung khí đang bay tới. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, ta vội vàng núp sau cánh cửa sổ. Hắn đưa tay mở chiếc khăn ra, cúi đầu nhìn một hồi, gò má bất chợt dần đỏ ửng lên.

Ta núp sau cửa sổ nhìn thấy mà sợ nổi hết da gà: Chỉ một chiếc khăn thôi mà hắn lại nghĩ gì thế?

Buổi chiều lúc ăn cơm hắn bất ngờ xuất hiện, ta liếc mắt chế nhạo: "Sao vậy? Không né ta nữa à?"

Mặt của hắn chợt đỏ bừng lên, mắt nhìn né sang bên, lắp bắp mở miệng nói: "Ta... Ta thấy thơ rồi. Ta đã giặt sạch khăn cho nàng, ta không cần dùng đâu, trả lại cho nàng đây."

Thơ? Thơ nào?

Ta khó hiểu đưa tay cầm khăn gấm đó. Khăn gấm này do Thỏ Ngọc mang từ Nhân gian lên, nghe nói đây là hàng thêu Tô Châu nào đó, hoa văn tinh xảo tỉ mỉ với tơ hồng lụa trắng, cấu tạo thành một bức tranh chữ viết phượng bay rồng múa.

Dù chết sống hay xa cách, vẫn xin cùng người thề nguyện, nắm tay trọn kiếp, bên nhau đến già. (*)
*Trích trong bài Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi.

"... Cái này là hiểu lầm!"

...

Ta thẹn quá hoá giận đi một chuyến đến Thiên Đình, kéo lấy Thái Thượng Lão Quân cùng đánh cờ, đánh cho ông ta hoa rơi nước chảy mới cảm thấy thỏa mãn quay trở về. Nào ngờ vừa đến cung Quảng Hàn đã gặp một vị khách không mời mà đến.

Thái Bạch Kim Tinh cau mày, sắc mặt lo lắng hoảng hốt: "Hằng Nga, Thỏ Ngọc của tiên nữ đã lén xuống phàm trần gây họa lớn rồi!"

Ta đứng nghe ông ấy thao thao bất tuyệt một hồi, mới hiểu đại khái, thì ra con nha đầu ấy nhân lúc ta ra ngoài đánh cờ đã tự xuống phàm trần đi tìm Đường Tăng.

Thái Bạch Kim Tinh tuy nói rất hàm súc uyển chuyển, nhưng ta cũng hiểu, nha đầu đó không phải đi đập phá, mà là đi quyến rũ Đường Tăng.

Lúc ta đuổi đến, thì con bé đang bị Tôn Ngộ Không cầm gậy đánh chạy hồng hộc, ta vội vàng ra tay cứu nó, rồi cúi gập người thay con bé tạ lỗi với họ. Cũng may con bé không gây ra thương tổn nào đáng kể, thế nên Tôn Ngộ Không cũng rộng lượng cho qua.

Thỏ Ngọc nằm gục gào khóc thét trong lòng ta: "Con chỉ thích mỗi người đó, vì sao ai cũng đều đến ngăn cản con?"

Ta nói: "Bởi vì hắn không thích con." Nếu như đôi bên yêu mến lẫn nhau, thì nha đầu này cần gì phải dùng loại thủ đoạn như vậy này.

Con bé càng khóc thảm thiết hơn: "Con chỉ muốn tìm một người yêu con chân tình, vì sao lại khó đến vậy?"

Ta thở dài, xoa nhẹ đầu Thỏ Ngọc: "Sẽ tìm được mà, khi trở về Thiên Đình ta sẽ giới thiệu cho con."

Thỏ Ngọc khóc thút tha thút thít: "Đầu năm nay, nam nhân tốt đều đã cho heo gặm rồi... Cũng chỉ có Ngô Cương ca ca còn..." Thỏ Ngọc ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn ta: "Con thích Ngô Cương ca ca có được không?"

"... Cũng được."

Đợi đến khi ta trở lại Nguyệt cung, Ngô Cương đang đứng canh giữ bên cạnh cây Quế ở cửa ra vào, ánh trăng sáng dịu rọi lên lông mày đang nhíu lại của hắn, hắn vừa nhìn thấy ta liền vội bước lên hai bước: "Nàng đã trở lại, không có sao chứ?"

Ta nắm đôi tai dài của Thỏ Ngọc quăng con bé vào lồng ngực hắn: "Thỏ Ngọc bị tổn thương lòng, huynh an ủi con bé cho tốt lên đi."

------------------------------

Lần này Thỏ Ngọc bị đả kích không nhẹ, mỗi ngày đều khóc sướt mướt trước mặt ta, cũng may còn có Ngô Cương an ủi con bé, giảm bớt giúp ta hơn nửa gánh nặng. Ta vui vẻ thanh thản, mỗi ngày đều luôn đi sớm về trễ đến thăm chúng tiên hữu, sống tiêu dao như thiếu nữ trong lầu son.

Sống liên tiếp mấy ngày tự tại nhàn nhã như vậy, bỗng có một ngày khi về thì bị một người đứng chặn lại dưới tàng cây Quế.

Ngô Cương trầm mặt nhìn ta, hỏi: "Hằng Nga, mấy ngày nay có phải nàng cố ý trốn tránh ta đúng không?"

Ta nói: "Huynh suy nghĩ nhiều rồi."

Trước kia huynh cũng trốn tránh ta còn gì!

Ngô Cương tiến lên một bước: "Hằng Nga, có phải nàng...... nàng cố ý muốn...... muốn tác hợp ta và thỏ ngọc phải không?"

Ồ, thì ra hắn cũng không quá ngu ngốc đến hết thuốc chữa.

Ta nói: "Huynh đừng tự mình đa tình."

Ngô Cương ôm hai bả vai của ta: "Hằng Nga, ta thích nàng."

"...... Gì?"

Ta trợn mắt, ta tính sai rồi, ta cứ nghĩ với tính cách này của hắn, những lời như thế này hắn sẽ nghẹn suốt ba ngàn năm cũng không thể nói thành lời.

Ngô Cương kéo ta ra đứng trước mặt hắn, lặp lại một lần nữa: "Hằng Nga, ta thích nàng."

Ngô Cương kể cho ta nghe chuyện khi trước của hắn. Và nó làm cho ta thật bất ngờ, bởi vì từ trước tới giờ, hắn chưa từng đề cập những chuyện đã xảy ra ba ngàn năm trước của hắn.

Ngô Cương nói, ngày trước hắn giao đấu với ai đó, bị thương nặng rơi xuống phàm trần, nhập vào một con cóc.

Ta nhăn mũi ghét bỏ: "Thế nên mới nói huynh là kẻ không biết phong tình. Huynh xem người khác hạ phàm, đều biến thành linh hạc hay bạch hồ gì đó, còn huynh lại biến thành con cóc."

Ngô Cương uất ức: "Khi đó ta rơi thẳng xuống nước."

"Được rồi, huynh nói tiếp đi."

Ngô Cương nói, khi đó hắn mất hết linh lực, nên mới vô tình biến thành cóc nào ngờ bị một con rắn vờn sau theo dõi. Trong lúc tuyệt vọng trước sự sống, bỗng có một cô gái đột nhiên xuất hiện cứu hắn.

Ta cắt ngang: "Được rồi, huynh không cần nói nữa..."

Bởi vì ta chợt nhớ lại một chuyện.

Ngày đó ta còn chưa được gả cho Hậu Nghệ, mỗi ngày đều sống an nhàn hưởng lạc, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi chơi. Có một ngày, ta tung tăng vui đùa bên cạnh hồ sen, bỗng thấy một con cóc đang dáo mắt nhìn con rắn.

Ta thừa nhận, lúc ấy ta lén núp một bên là để chuẩn bị nghiên cứu kỹ xảo cắn nuốt của loại bò sát mềm nhũn này. Nhưng ý chính muốn sống của con cóc đó quá mạnh mẽ, nghe đồn loài rắn khó nhìn thấy những vật tĩnh, thế nên con cóc đó ngồi xổm không nhúc nhích nhìn con rắn suốt hai canh giờ.

Ta dường như có thể nhìn thấy trong đôi mắt của nó lóe sáng ánh hào quang.

Vì vậy ta nảy sinh lòng trắc ẩn hiếm có, sai người dùng hùng hoàng đuổi con rắn kia đi.

Ta hỏi lại: "Huynh chính là con cóc kia sao?"

"Phải."

"Bởi vì chuyện đó nên huynh mới thích ta?"

"Đúng."

"Lỡ như sau đó ta kiếm một cây gậy gỗ đánh lên bụng con cóc, đẩy qua đẩy lại để chơi đùa thì sao ......"

Ngô Cương lập tức đỏ mắt, nhưng vẫn cố chấp nhẹ giọng nói: "Nàng đã cứu ta."

"Ta cứu huynh, cho nên huynh muốn dùng thân báo đáp ta sao?"

Ngô Cương ngây ngẩn cả người.

Ta thở dài: "Ngô Cương, tình cảm do báo ơn sinh ra không phải là yêu thích. Huynh nghĩ lại đi, nó chẳng qua chỉ là chấp niệm của huynh mà thôi, giống như huynh nhất định phải chặt gốc cây quế kia vậy. Đầu năm nay, chấp niệm rất dễ phá, tình yêu là thứ không đáng tin nhất. Sau này khi huynh minh mẫn lại, sẽ nhận ra bản thân lúc này đang sai lầm như thế nào."

— luoimantinh.com —

Chương 8: Kiếp này duyên này

Ta vừa an tĩnh nhàn nhã được mấy ngày, thì Thỏ Ngọc lại gây họa cho ta.

Con chim hỏa diễm vàng rực mở miệng nói tiếng người: "Muốn cứu Thỏ Ngọc, mau đến Côn Luân."

Haizz, ta đã sớm dặn phải đề phòng tên Hậu Nghệ đó rồi, không ngờ con bé vẫn bị mắc mưu. Vì sao những vật thể sống bên cạnh ta đều làm những chuyện không thể cho người khác bớt lo lắng vậy?

Ta vung tay làm tan con chim lửa ấy, bước lên tường vân (mây lành) bay xuống nhân gian. Đi một đường gió êm vi vu, sắc trời quang đãng biến ảo kỳ diệu, tựa như ngày ta được gả cho Hậu Nghệ năm xưa.

Kỳ thật khi đó, ta cũng rất thích Hậu Nghệ.

Nhưng ta không ngờ ta lại không xứng đáng được tha thứ như vậy.
Ta nhớ lại ngày mình vừa mới lên thiên đình, người đầu tiên đến gặp ta chính là Thái Thượng Lão Quân. Ta hỏi ông, ta tự ý nuốt tiên dược, tự tiện bay lên tiên giới, tại sao vừa lên đã được sắc phong làm tiên, nhưng vẫn không hề bị trừng phạt?

Ông ấy chỉ nói cho ta một câu: "Không phải không bị phạt, mà vì thời điểm chưa tới."

Ta cảm thấy mình làm thần tiên suốt ba ngàn năm này cũng vì đang đợi sự trừng phạt đó.

Mà nay, cuối cùng nó cũng đến rồi, thật tốt.

Khi ta bay đến Côn Luân, Thỏ Ngọc đang bị treo trên lò lửa hoa sen. Ta nhìn Hậu Nghệ hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Hậu Nghệ nhìn chăm chú ta tựa như con rắn nhìn con mồi của mình: "Nội đan của nàng."

Ta ngạc nhiên một chút, rồi lại thấy bình thường. Đúng rồi, năm đó viên tiên dược kia bị ta nuốt vào bụng, nhưng lại không biến mất, mà kết thành một viên nội đan trong cơ thể của ta. Ta vốn mang thân thể thiên âm, nhiều năm tu luyện dưới tinh hoa Nguyệt sương, cung cấp một nguồn năng lượng cực âm mạnh mẽ cho nội đan ấy. Hậu Nghệ là một kẻ luôn khát cầu sức mạnh, không có khả năng không muốn thứ này.

Nhưng mà nếu nội đan mất đi, tiên thể sẽ tiêu biến, ta cũng không thể sống được.

"Được thôi, nhưng ngươi phải thả Thỏ Ngọc ra trước."

Ta vận chuyển pháp lực định bức nội đan ra, chợt thấy một luồng sáng trắng xẹt qua, ta giật mình vội nuốt nội đan lại.

Tịnh Đàn sứ giả tai to mặt lớn ôm lấy con thỏ nhảy xuống trước mặt ta, gầm thét Hậu Nghệ: "Tên khốn dám khi dễ Hằng Nga tiên tử, cho mi ăn một cào của lão trư ta!"

Ta suýt nữa bật cười thành tiếng. Thời gian đắc đạo nào ngắn như thế, Tịnh Đàn sứ giả này vẫn còn là Thiên Bồng nguyên soái trước kia sao? Năm đó hắn chòng ghẹo ta bị đánh vào đường luân hồi, bây giờ cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Ta nói: "Đa tạ sứ giả tương trợ. Nghe nói sứ giả đã thành thân với một nhện tinh ở dưới trần gian?"

Hiện giờ nếp sống ở tiên giới đã cởi mở phóng khoáng hơn, tiên yêu cũng có thể kết cặp với nhau. Tịnh Đàn sứ giả nở nụ cười tươi rói nhưng vẫn còn thẹn thùng: "Đa tạ tiên tử quan tâm. Tuy nàng ấy không xinh đẹp tựa như tiên tử, nhưng tính tình khá tốt."

Ta gật đầu, sau đó giơ chân đá vào mông hắn, trong giây lát Tịnh Đàn sứ giả đã ôm Thỏ Ngọc kêu la gào khóc biến mất tại chân trời.

Hậu Nghệ nhìn ta cười quái gở: "Sao vậy? Hiện giờ nàng lại đi thương xót cho loại này?"

Ta mặc kệ hắn. Tốt xấu gì cũng đã từng là tiên hữu, ta biết sức lực của Tịnh Đàn sứ giả, hắn đánh không lại Hậu Nghệ.

Ta nói: "Thỏ ngọc đã bị cứu đi, ta cũng không cần phải giao nội đan cho ngươi. Nếu ngươi muốn thì tới đoạt đi, chúng ta cũng đến lúc phải kết thúc ân oán rồi."

Hậu Nghệ gằn giọng: "Nàng nghĩ nàng có thể đánh thắng được ta?"

"Cứ thử rồi biết."

Thật đáng tiếc, ta cũng đánh không lại Hậu Nghệ. Linh hồn hắn vẫn còn sức mạnh thời bắn rơi Kim Ô, quả nhiên dã tâm của người này không chỉ có vậy.

Hậu Nghệ ném ta rơi mạnh xuống đất, dùng mũi giày đẩy cằm ta lên: "Hằng Nga, nhìn bộ dạng thảm hại của nàng bây giờ xem. Nàng vẫn còn cho rằng bản thân mình cao quý quyến rũ sao? Chẳng qua chỉ là một ả tiện nhân không ai thích cũng không ai muốn mà thôi."

Thật sự là thế sao? Ta hồi tưởng lại từng sự việc.

Ta làm nữ thần thiên giới do chúng tiên ủng hộ hơn một ngàn năm, nhưng bọn họ vẫn đi theo nịnh hót Tử Hà tiên tử.

Hậu Nghệ là phu quân trước của ta, nhưng lúc này hắn lại giẫm đạp ta ở dưới chân.

Tịnh Đàn sứ giả vẫn sẽ đến cứu ta, nhưng hắn đã có bạn đời bên người.

Còn có ai? Còn có ai?

Mà thôi, có quan hệ nào nữa đâu? Ta không quan tâm nữa.

"Hằng Nga, nàng hãy cầu nguyện kiếp sau đừng để gặp được ta!"

Hắn cầm thanh kiếm máu tanh đâm vào ta, thế giới đột nhiên trở nên yên lặng, có ánh sáng vàng tỏa rực sáng ngời từ nơi xa, trời đất bỗng như quay cuồng về chốn hỗn độn sơ khai.

Ánh sáng tắt lại, có một người tắm trong lửa nghiệp* bước tới, đầu đội kim quan, người mặc chiến bào, trên tay cầm một cái ...... rìu?

*Hỏa Nghiệp: ngọn lửa tội lỗi

Ta không kịp nhìn rõ động tác của người nọ, thì đã xuất hiện trong lồng ngực của hắn. Đôi môi nóng hổi áp bên tai ta, mang theo hơi thở nóng ẩm, nỉ non: "Hằng Nga, đừng sợ, ta đến rồi."

Trong nháy mắt, nước mắt ta tuôn rơi như suối, ta vội vàng quay đầu nhìn Hậu Nghệ, khóe miệng cong lên nở nụ cười kiêu ngạo tự tin: "Ngươi xem, vẫn có người nguyện ý thích ta."

— luoimantinh.com —

Chương 9: Kết thúc

Sau đó, à cũng không có sau đó.

Bởi vì mãi đến hôm nay ta cũng không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào.

Hậu Nghệ khiêu khích hai câu, rồi Ngô Cương biến rìu thành thanh kiếm, sắc vàng lóe lên, ngay sau đó một Hậu Nghệ sống bình thường bỗng biến mất trong không gian.

Ta trợn mắt há hốc mồm: "Chàng giết hắn rồi ư?"

Ngô Cương lắc đầu: "Ta không có giết hắn. Ta chỉ phong ấn hắn trong thanh kiếm rồi mang về để Ngọc Đế trị tội."

Ta run rẩy chỉ vào hắn: "Chàng...... chàng rốt cuộc là ai?"

Ngô Cương thoạt nhìn thực hoang mang: "Ta là Ngô Cương!"

"Trước khi chàng đến Nguyệt Cung thì chàng là gì?"

"À, trước kia ta là Vũ Khúc Tinh quân."

Ta cảm thấy như muốn nghẹt thở: "Là Vũ Khúc Tinh quân của Ba ngàn năm trước?"

"Phải"

"Nhưng...... nhưng nghe đồn nói, không phải sau trận chiến với mãnh thú, chàng đã bị diệt hết hình thần sao?"

Ngô Cương trông thật vô tội: "Không có. Ta bị trọng thương rơi xuống nhân gian, biến thành một con cóc, chuyện này ta đã từng kể cho nàng rồi."

"......"

Sau này Thái Thượng Lão Quân nói cho ta biết, năm đó ta tự ý nuốt tiên dược bay lên tiên giới, vốn phải nên chịu lôi kiếp. Nhưng mà Ngô Cương lại tự mình thay ta hứng chịu ba mươi sáu đạo thiên lôi kia. Bởi vì Thiên Lôi gia tăng thế nên hắn mới ngu ngốc như vậy, Ngọc Đế tâm tính bất công, liền phạt hắn đến Nguyệt Cung chặt cây Quế. Mà cây Quế thì chỉ có ở chỗ ta, thế nên hai người bọn ta phải ở cạnh nhau.

Ta trừng mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân: "Vì sao ngài không nói sớm cho ta biết?"

Lão nhân kia cười trông thật dối trá: "Tiên tử không có hỏi ta mà."

...... Ta chỉ biết, kể từ hôm nay thần tiên mà ta ghét nhất chính là Thái Thượng Lão Quân!

Ngô Cương bưng món cuốn da gà chiên giòn Phù Dung lại đây: "Nàng hãy ăn một chút gì, đừng giận nữa."

Ta cầm đôi đũa gắp một miếng vào miệng, nhai hai cái thì ngẩng đầu: "Chàng làm à?" Mùi vị này rõ ràng không phải do Thỏ Ngọc làm.

Ngô Cương lúng túng gật đầu: "Ừm."

Ta bất chợt rung động, đang định nói vài câu ấm lòng, bỗng nhiên nhớ tới một sự việc: "Chàng đã đốt phòng bếp của ta bao nhiêu lần rồi?"

Ngô Cương càng bối rối lúng túng hơn: "Tám...... Tám lần."

"Cái gì?"

Ngô Cương vội bổ sung nói: "Nhưng mà ta đã sửa được rồi, dùng...... cây Quế ở trước cửa kia."

Hắn đi đến trước mặt ta, ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy, hắn lẳng lặng nhìn ta: "Ta đốn ngã cây Quế kia rồi. Hằng Nga, chúng ta hãy ở bên nhau đi."

"Cái gì?" Ta giận tím mặt, "Đồ ngốc! Chàng chặt cây đi rồi, thì sau này ta lấy cái gì để làm bánh hoa quế!"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kim