Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Chương 5

Gian phòng này, chợt nhìn không khác các gian khác lắm.

Nhiều nhất là giấy ở cửa sổ dày hơn một tí, nóc nhà xà ngang thấp hơn nơi khác một tí, ánh sáng ảm đạm, cho nên trong phòng ban ngày cũng phải đốt nến, làm người ta cảm giác có chút đè nén.

Trừ cái này ra, bày biện đều đủ cả, nhìn qua còn rất mới, ngay cả chân tủ đặt trên khe hở mặt đất, cũng không có vết mài mòn do năm tháng.

Thôi Bất Khứ thoáng nhìn lướt qua, liền nói: “Nơi này trước đây không có người ở sao?”

Phượng Tiêu hơi mỉm cười nói: “Người ở thì có, chỉ là nô tỳ đó đang ở bên ngoài, ta sai người sắp xếp lại một chút, tạm thời coi như phòng tra tấn của Giải Kiếm phủ đi.”

Đối mặt với uy hiếp trực tiếp như vậy, Thôi Bất Khứ nói: “Ý các hạ là, sẽ dùng hình với ta?”

Phượng Tiêu nửa ngồi xuống, nhìn thẳng hắn: “Ngươi xem, phản ứng của ngươi, chẳng giống người vô tội bình thường chút nào, sao có thể không khiến ta nghi ngờ ngươi?”

Thôi Bất Khứ bất đắc dĩ nói: “Tốt xấu ngươi cũng nên nói lý một chút chứ, chẳng lẽ bây giờ ta kêu oan, ngươi sẽ thả ta ra sao? Coi như Tần thị có dây mơ rễ má gì đó với Tử Hà quan, đó cũng là Tử Hà quan trước kia, ta căn bản còn không biết nữ nhân đó! Chắc hẳn các hạ cũng đã lục soát trên dưới Tử Hà quan một lần, không có phát hiện chỗ nào khả nghi sao?”

Phượng Tiêu nói: “Bổn thành có Bạch Vân quan hương khói nhiều hơn, sao ngươi không đến chỗ đó?”

Thôi Bất Khứ: “Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng. Tử Hà quan bách phế đãi hưng(*), nếu được ta nâng lên, từ nay về sau sẽ do ta định đoạt, còn tự tại hơn ăn nhờ ở đậu, đạo lý này, không cần nói nhiều chứ?”

(*)Bách phế đãi hưng: rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.

Phượng Tiêu lắc đầu một cái: “Không hợp lý. Hai tháng trước, Lâm Lang các mới vừa thả tin, nói năm nay muốn cử hành đấu giá ở chi nhánh Lục Công thành, không sớm không muộn, ngươi lại đến vào đúng lúc này, đúng dịp đến mức khiến người ta nghi ngờ. Sứ giả Vu Điền chết, trân bảo kể cả Tần thị cũng mất tích, nói không chừng trân bảo kia lưu lạc một vòng bên ngoài, sẽ lại xuất hiện trong Lục Công thành. Ngươi đến vì cái gì? Tần thị? Hay là trân bảo? Đồ rốt cuộc bị giấu ở nơi nào? Tử Hà quan, hay là ở hội đấu giá của Lâm Lang các?”

Thôi Bất Khứ: “Các hạ khiến cho ta càng nghe càng không hiểu.”

Phượng Tiêu: “Không sao, ngươi ở đây suy nghĩ thật tốt một chút. Lúc nào nghĩ thông suốt, liền nói cho ta.”

Thôi Bất Khứ nói: “Thân thể ta từ trước đến giờ không được tốt, sợ rằng không chịu nổi cái gì gọi là nghiêm hình tra khảo.”

Phượng Tiêu ý vị thâm trường nói: “Ngươi cho rằng đau đớn trên cơ thể, chính là cái khó chịu đựng nhất trên đời này sao?”

Y dứt lời, cũng không đợi Thôi Bất Khứ trả lời, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bùi Kinh Chập nhìn Thôi Bất Khứ một cái, theo sát phía sau.

Chỉ chốc lát, người trong phòng cũng đã đi sạch.

Mấy ánh nến vừa tắt, cửa vừa đóng, bên trong phòng lập tức trở nên mờ tối.

Ngay sau đó, cửa sổ bên ngoài cũng bị kéo xuống, không biết Phượng Tiêu phân phó cái gì, mỗi một cửa sổ đều bị đóng chặt mấy tầng lụa đen bên ngoài, ngăn cản toàn bộ ánh sáng.

Trong phòng lúc này, hoàn toàn không thấy được năm ngón, bên ngoài đừng nói tiếng bước chân, ngay cả một tiếng côn trùng kêu chim hót cũng không nghe được.

Đêm yên tĩnh dẫn u tư, văn nhân nhiều xúc động, nhưng đó là ở nơi có tùng phong trăng sáng làm bạn, một khi yên tĩnh tới cực điểm, ngược lại biến thành chuyện cực kỳ đáng sợ.

Thôi Bất Khứ trong nháy mắt cửa phòng bị đóng lại, sắc mặt liền lạnh xuống, không còn dáng vẻ bất đắc dĩ và tức giận vừa rồi cố ý để lộ ra ngoài nữa.

Đến khi ngoài cửa sổ bị đắp lên lụa đen, hắn thậm chí còn cười nhạt một tiếng.

Thôi Bất Khứ biết đối phương muốn làm cái gì.

Ngũ giác mất hết, con người ở trong sự an tĩnh và nhám chám cực độ, dễ dàng suy nghĩ bậy bạ, thần trí hỗn loạn.

Không có người nói chuyện, dù hô to kêu la, nghe thấy cũng chỉ hồi âm của mình, không biết bên ngoài là ban ngày hay ban đêm, ngày một ngày hai còn tốt, đến ngày bốn ngày năm, thậm chí sau mười ngày nửa tháng, sẽ quên mất thời gian trôi qua, cuối cùng không biết mình còn sống hay đã chết, thân ở dương gian hay địa ngục.

Cho dù là hán tử kiên cường đi nữa, bị hành hạ ở một nơi không có tiếng động như vậy, chỉ sợ cuối cùng đều phải khóc lóc chảy nước mắt nước mũi cầu xin tha thứ.

Thôi Bất Khứ từng thấy tận mắt, một nhân sĩ giang hồ võ lâm giỏi song kiếm, tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Đông, bị buộc ở trong loại phòng này hơn nửa tháng, sau khi đi ra cả người hắn đầy vết thương, đều là vết thương do hắn làm ra, hắn chỉ có thể thông qua đau đớn, mới có cảm giác mình còn là một người sống.

Giết người không thấy máu, Giải Kiếm phủ còn có rất nhiều loại thủ đoạn này.

Bây giờ, thủ đoạn như thế lại bị dùng trên người Thôi Bất Khứ.

Chắc hẳn Phượng Tiêu đã sớm chắc chắn, mặc kệ Thôi Bất Khứ có kỳ quái đến đâu đi nữa, ở trong phòng này hơn nửa tháng, cũng tuyệt đối không có khả năng vượt qua, đến lúc đó tự nhiên hỏi gì đáp nấy, là thật hay giả vừa xem sẽ biết ngay.

Thôi Bất Khứ xốc bồ đoàn lên, lục lọi ở bên trong phòng, tìm được một cây cột, dựa lưng vào ngồi xếp bằng.

Hắn không biết võ công, nhưng cũng học qua một ít công phu dưỡng sinh, nhắm mắt bắt đầu luyện đi luyện lại, đầu óc để trống, bỏ tất cả suy nghĩ ra bên ngoài.

Tuy rằng có vài hòa thượng đạo sĩ có thể nhập định mấy ngày thậm chí hơn mười ngày, nhưng đó dù sao cũng là tu luyện tinh thâm tứ đạo giai không(*) từ nhỏ, người xuất gia tầm thường còn không cách nào so sánh được, chứ đừng nói đến người bình thường vẫn còn lưu luyến hồng trần.

(*)Tứ đạo giai không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật).

Thôi Bất Khứ có thể nhẫn nại bao lâu, ngay cả chính hắn cũng không biết, nhưng hắn biết, Phượng Tiêu khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua mình như vậy.

Giải Kiếm phủ, sẽ không chỉ có chút thủ đoạn này.

“Lang quân, ba ngày.” Bùi Kinh Chập đặt một chén trà xuống, nói.

“Ừ, cái gì ba ngày?” Phượng Tiêu đang cúi đầu đang nhìn tin tức từ Thả Mạt thành truyền về, thờ ơ nói.

“Vị Thôi quan chủ kia đã ở trong phòng ba ngày, hắn không biết võ công, đợi tiếp nữa, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.” Bùi Kinh Chập nhắc nhở.

“Trên tay ngươi dính không ít hơn mười mạng người, sao đột nhiên lại thương tiếc một đạo sĩ như thế?” Phượng Tiêu ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Bùi Kinh Chập oan uổng nói: “Thuộc hạ đây không phải là sợ làm hỏng đại sự của ngài sao, người này rất khả nghi, nếu chết, hẳn là làm đứt một đầu mối quan trọng?”

Phượng Tiêu không đáp hắn, đưa thư cầm trong tay đến.

Bùi Kinh Chập nhận lấy, nhìn kỹ, tặc lưỡi hít hà nói: “Quả nhiên là Thiên Trì Ngọc Đảm! Vì để bệ hạ vui vẻ, phái binh giúp hắn đối phó người Đột quyết, Vu Điền Vương lúc này coi như là bỏ hết vốn liếng rồi!”

Phượng Tiêu: “Uất Trì Kim Ô chết, Vu Điền Vương sẽ phái sứ giả tới nữa, nhưng vụ án phải tra rõ, Ngọc Đảm cũng phải tìm được.”

Bùi Kinh Chập cười nói: “Nếu vụ án này được phá, ngài sẽ không tránh khỏi tướng quốc công chủ, dự tính rời kinh ban đầu của ngài cũng không…”

Lời còn chưa dứt, hắn bị đuôi mắt Phượng Tiêu nhẹ nhàng đảo qua, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, vội vàng thu liễm vẻ cười đùa, nghiêm mặt nói: “Thuộc hạ phán đoán, Tần thị mất tích có liên quan đến Ngọc Đảm, tìm được nàng, sẽ có thể tìm được Ngọc Đảm.”

Ngọc Đảm mất tích ngoài thành, hung thủ mang theo Ngọc Đảm, chỉ có thể đi hai nơi, hoặc là vào Lục Công thành, hoặc là trực tiếp chạy đến Thả Mạt thành.

Nhưng Thả Mạt thông với Vu Điền, làm như vậy chẳng khác nào quay về lối cũ, đối phương không có khả năng mang theo bảo vật trốn tránh ở nơi dã ngoại, có khả năng nhất đó là ẩn nấp trong Lục Công thành, mượn cơ hội đấu giá của Lâm Lang các, tiếp tục giả vờ chuyển đi theo đường sáng.

Bùi Kinh Chập: “Bây giờ có liên quan đến Tần thị, tổng cộng có ba manh mối, chùa Ngọc Phật tạm thời không phát hiện gì, nơi đó rất có thể chẳng qua là Tần thị dùng để đánh lừa dư luận; bên Tử Hà quan, thuộc hạ dẫn người lục soát mấy lần, cũng không có gì khả nghi; chỉ có nhà cô mẫu trước đây Tần Diệu Ngữ ở, đã tra được, nhà cô mẫu của nàng quả thật đã rời đến Kim thành, nửa tháng trước Kim thành có hỏa hoạn, tra được là do thời tiết hanh khô, trẻ nhỏ nghịch lửa không cẩn thân làm cháy, một nhà cô mẫu nàng có sáu miệng ăn, đều chết trong hỏa hoạn. Đúng dịp là, thời điểm cả nhà họ chết, cũng gần như là ngày Uất Trì Kim Ô lên đường từ Vu Điền quốc đến Trung Nguyên.”

Dừng một chút, thấy Phượng Tiêu không cắt đứt, hắn cứ tiếp tục nói: “Cho nên thuộc hạ hoài nghi, thân phận của Tần Diệu Ngữ, hẳn từ đầu tới cuối đều là giả, nàng trăm phương ngàn kế, chỉ để giành được sự chú ý của Uất Trì Kim Ô, đi Vu Điền với hắn, đến gần Thiên Trì Ngọc Đảm.”

Phượng Tiêu nói: “Nàng làm thiếp của Uất Trì Kim Ô bốn năm năm, sao có thể dự đoán được từ bốn năm năm trước, rằng Vu Điền vương lần này nhất định phái Uất Trì Kim Ô đến Trung Nguyên?”

Bùi Kinh Chập sửng sốt một chút, ngay sau đó ý thức được sai lầm của mình: “Vậy, có phải là Tần Diệu Ngữ thật đã bị đổi sau khi Uất Trì chắc chắn được phái đi?”

Nếu muốn giá họa cái chết của sứ giả Vu Điền cho Đại Tùy, lựa chọn tốt nhất là giết Uất Trì Kim Ô ở dịch quán do Tùy triều chuẩn bị, thuận tiện trộm Ngọc Đảm, mới có thể châm ngòi chia rẽ quan hệ của Đại Tùy và Vu Điền tốt nhất.

Nhưng cứ như vậy, Tần thị là thiếp thất được Uất Trì Kim Ô sủng ái nhất, không tránh được phải vào thành, giao tiếp với bạn cũ ở Lục Công thành, thân phận của nàng rất có khả năng bại lộ, nhưng dễ dàng khiến nàng bại lộ nhất, khẳng định là một nhà chí thân cô mẫu ngày xưa của nàng, cho nên cô mẫu Tần thị nhất định phải chết.

Có lẽ kế hoạch có biến, khiến Tần thị không thể không ra tay ngoài thành, có lẽ ra tay cướp giết không chỉ có một mình Tần thị, vụ án này khó bề phân biệt, ngay cả bọn họ, một chốc một lát cũng không có cách nào vén màn sương mù.

Bùi Kinh Chập nói: “Thuộc hạ đã theo lời ngài phân phó, đã cho Triệu huyện lệnh hạn chế số người ra vào thành mỗi ngày, tự mình dẫn người ra đó lục soát cẩn thận, tuyệt đối không để cho bọn chúng dịch dung bí mật mang theo, nhưng mà, Lâm Lang các bên kia, cũng có chút phiền toái.”

Phượng Tiêu khẽ cau mày: “Phiền toái gì?”

Bùi Kinh Chập cười khổ: “Sau lưng Lâm Lang các có Lý thị Lũng Tây và Thôi thị Bác Lăng, lại có Nhạc Bình công chúa làm chỗ dựa, bệ hạ từ trước đến nay lòng mang áy náy với Nhạc Bình công chúa, dung túng nhiều, ngài cũng biết, chỉ sợ hung thủ cố ý lợi dụng điểm này, đem Ngọc Đảm để lẫn vào lần bán đấu giá này, lại quang minh chính đại mang ra khỏi thành.”

Phượng Tiêu đứng lên, giễu cợt: “Nhạc Bình công chúa thì sao? Còn không phải là luồn cúi cha anh, gặp sao hay vậy sao. Đấu giá của Lâm Lang các, khi nào bắt đầu?”

Bùi Kinh Chập: “Ngày mai, thuộc hạ đã sai người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, một khi trên hội đấu giá có vật khả nghi, lập tức sẽ giữ lại.”

Phượng Tiêu: “Một nhóm Uất Trì Kim Ô chết ở ngoài thành, chuyện lớn như thế, bọn họ không thể nào không có nghe đồn, làm việc chỉ biết cẩn thận gấp đôi, ngươi…”

Lời y còn chưa dứt, bên ngoài đã có người của Giải Kiếm phủ vội vã vào bên trong.

“Lang quân, khách điếm Như Ý có ẩu đả, xảy ra án mạng! Triệu huyện lệnh sai người đến đây, trước hết mời ngài qua nhìn một cái.”

Án mạng ẩu đả bình thường, tội gì phải kinh động đến Giải Kiếm phủ, Triệu huyện lệnh tìm tới, chỉ có thể nói rõ thân phận hai bên của án mạng không đắc tội nổi, muốn mời tượng phật Phượng Tiêu đến trấn giữ.

Phượng Tiêu ừ một tiếng: “Ta sẽ qua.”

Bùi Kinh Chập vội xin chỉ thị: “Lang quân chậm đã, vị Thôi quan chủ kia, nếu như hắn còn không chịu nhượng bộ, muốn xử trí như thế nào?”

Phượng Tiêu nói: “Cho hắn dùng Nại Hà hương đi.”

Bùi Kinh Chập lộ ra vẻ kinh ngạc chần chờ: “Vạn nhất hắn không chịu đựng được…”

Phượng Tiêu: “Người hỏng cũng không sao, giữ lại một hơi là được.”

Vẻ mặt y nhàn nhạt, lạnh nhạt như có như không.

Chương 6

Chi nhánh của Lâm Lang các trải rộng nam bắc, mỗi năm một lần bán đấu giá càng là việc trọng đại, tuy rằng Lâm Lang các mỗi năm cử hành bán đấu giá không phải ở các nơi giống nhau, có khi ở Giang Nam, có khi ở Hải Bắc, bây giờ lại dịch đến Lục Công thành, nhưng từ hiển quý, cho tới thứ dân, dân gian giang hồ, đều sẽ có người xa xôi vạn dặm chạy tới tham dự.

Người ngoài không biết nội tình, chỉ coi trong đấu giá tất nhiên có thật nhiều kỳ trân dị bảo, trên thực tế dị bảo tuy có, nhưng ít, nhiều hơn chính là dược liệu trân quý trong ngày thường khó mà mua được, lâu điển tịch mất tích đã lâu, các loại hương liệu đá quý từ Tây Vực lưu truyền tới, đối với không ít người bôn ba thu thập các nơi mà nói, đấu giá như vậy không khác nào một chợ cá lớn, tự nhiên hết sức hoan nghênh.

Càng bởi vì bối cảnh Lâm Lang các thâm hậu, lai lịch không nhỏ, mặc dù nhà to nghiệp lớn, nhưng ngay cả người giang hồ cũng không dám tùy tiện trêu chọc, sóng gió nhỏ thỉnh thoảng cũng có, nhưng biến cố lớn chưa bao giờ xảy ra, đấu giá hàng năm cũng đều xuôi gió xuôi nước.

Nhưng mà năm nay nhất định có ngoại lệ.

Lúc Lâm Lang các định địa điểm đấu giá ở Lục Công thành, rất nhiều người liền sinh lòng nghi ngờ, chỉ vì Lục Công thành cũng không phải là nơi sầm uất ở Giang Nam, cũng không phải nổi tiếng thiên hạ như Đại Hưng thành, tuy nói nơi đây là nơi tiếp giáp, là đường mà khách thương ra vào Tây Vực phải đi qua, nhưng dẫu sao cách Đột Quyết cũng gần, chỗ xa xôi, gió cát tràn ngập, các quý nhân được nuông chiều từ bé cũng không muốn tới, cho nên số người tham dự bán đấu giá năm nay, ít hơn một chút so với năm trước, phần lớn là nhân sĩ giang hồ, khách thương nam bắc cũng nhiều, cũng không ít thương nhân Tây Vực mũi cao mắt sâu, dắt lạc đà, chở đầy hàng hóa tới.

Biến cố xảy ra ở cửa chi nhánh của Lâm Lang các ở Lục Công thành, đoàn người mới vừa đi ra, trong đám người đi bên cạnh có một người phi thân đến, cầm kiếm đâm về phía người trẻ tuổi dẫn đầu, hai người ngay sau đó giao thủ, kết quả lấy thích khách bỏ mạng mà chấm dứt, lúc này bên cạnh bỗng nhiên có một nữ tử lao ra, nhào về phía người chết, khóc thành tiếng, tố cáo đối phương giết đại ca mình.

Dưới con mắt mọi người, người giết và người bị giết đều bị vướng trong đám người, không cách nào rời đi, nha sai rất nhanh chạy tới, phát hiện thân phận kẻ giết người khó giải quyết, liền vội vàng tìm Triệu huyện lệnh, Triệu huyện lệnh lại mời Phượng Tiêu ra mặt.

Lúc Phượng Tiêu đi tới, thi thể chưa dời đi, thiếu nữ đang nhào vào thi thể khóc lớn, thấy một đôi giày màu đen đến gần, dừng ở trong tầm mắt, không khỏi ngẩng đầu lên, một đôi mắt lệ động lòng người, trong mắt đầy bi thương, không có giả bộ chút nào.

Nhưng ánh mắt Phượng Tiêu chỉ dừng lại trong chốc lát, liền rời khỏi người nàng, rơi xuống trên người kẻ giết người.

“Người là ngươi giết?” Y hỏi đối phương.

Vẻ mặt người trẻ tuổi ngưng lại, hiển nhiên không tình nguyện trả lời vấn đề của Phượng Tiêu, rồi lại bị khí thế này bức bách, nhất thời ngọ nguậy trái phải.

Triệu huyện lệnh thấy vậy vội nói: “Vị này là Phượng lang quân, chính là từ kinh thành tới, phụng mệnh —— “

Hắn nhìn Phượng Tiêu một cái, vốn muốn nói Giải Kiếm phủ, nhưng không biết đối phương có đồng ý tiết lộ thân phận hay không, ý chuyển một cái, sửa lời nói: “Phụng mệnh điều tra án của sứ giả Vu Điền, đặc biệt tới trợ giúp.”

Lại quay sang giới thiệu với Phượng Tiêu thân phận hai bên án mạng, “Đây là đại chưởng quỹ Ôn Lương của Lâm Lang các, người chết họ Ứng, gọi là Ứng Vô Cầu, người Quan Trung, nữ nhân kia là muội muội của hắn.”

Nói đến đây, Ôn Lương chủ động tiến lên, chắp tay nói: “Tại hạ chính là Ôn Lương, nói rõ cho hai vị biết được, mới vừa rồi ta cùng thủ hạ chưởng quỹ từ bên trong đi ra, người này đột nhiên lao ra, có ý đồ hại ta, may mà ta năm xưa tập võ, miễn cưỡng có thể phòng thân, may mắn không có bị thương, nhưng không biết sao hắn lại ngã lăn ra, cũng không phải là ta giết chết.”

Thiếu nữ cả giận nói: “Ban ngày ban mặt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngươi và huynh trưởng ta đánh nhau, huynh trưởng ta bị ngươi mấy chưởng đánh chết, người giết người đền mạng, ngươi có lời gì để nói!”

So với thiếu nữ kích động, Ôn Lương tỏ ra trấn định rất nhiều: “Người này mưu hại ta trước, ta chỉ là đánh lui hắn đi, hơn nữa ta đánh mấy chưởng kia, cũng không vào chỗ trí mạng, ngỗ tác xét nghiệm liền biết.”

Thiếu nữ: “Nếu không phải ngươi hại chết cha chúng ta, đại ca ta sao phải liều mạng tới giết ngươi?!”

Ôn Lương giễu cợt: “Ngậm máu phun người, ta hại chết phụ thân ngươi bao giờ, cũng đừng nhận lầm người, quay đầu lại bị một trận cười nhạo!”

Thiếu nữ trừng ở hắn, oán hận đầy cõi lòng: “Ôn Lương, coi như hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngươi!”

Vụ án này hiển nhiên có nội tình khác, Phượng Tiêu không thể ở chỗ này thẩm vấn, liền phất tay một cái, sai cho người mang về huyện nha rồi nói sau.

Thiếu nữ vốn là không muốn đi, bị nha sai kéo một cái, thân bất do kỷ, chỉ có thể liên tục quay đầu trừng Ôn Lương, hai mắt nàng đỏ bừng, vẻ mặt oán hận, nếu thế gian thật sự có ác quỷ, sợ rằng nàng lập tức đập đầu vào cột mà chết, hóa thành ác quỷ đến tìm Ôn Lương lấy mạng.

Ôn Lương lại không liếc mắt nhìn nàng một cái, đi mấy bước đến cạnh Phượng Tiêu, hành lễ nói: “Phượng lang quân, có thể nói chuyện một chút hay không?”

Phượng Tiêu: “Nói.”

Ôn Lương chỉ đành phải nói: “Mấy năm này Lâm Lang các như gió lớn, khó tránh khỏi có kẻ tiểu nhân lòng mang ý xấu, tại hạ được chủ nhân nhà ta coi trọng, đảm nhiệm chức đại chưởng quỹ, dễ dàng mắc phải thị phi, xin Phượng lang quân, Triệu huyện lệnh minh xét.”

Phượng Tiêu: “Chuyện này xảy ra ở Lục Công huyện, sẽ có huyện lệnh xử trí, ngươi nói với hắn là được, không cần nói với ta.”

Lúc này thi thể cũng đã bị mang đi, vết máu loang lổ lưu trên đất, dần dần khô thành màu đậm.

Phượng Tiêu nhìn dưới đất, chợt thấy bên tai gió nhẹ lướt qua, phản ứng của người luyện võ khiến y gần như đồng thời né người tránh, dư quang nhìn một cái, lại thấy một cây châm nhỏ lướt qua chóp mũi, bay về phía Ôn Lương trước y mấy bước!

Ôn Lương hồn nhiên không hay, thân thủ của hắn có lẽ có thể qua loa đối phó với Ứng Vô Cầu, nhưng qua loa không được loại tập kích này.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Phượng Tiêu cuốn ống tay áo lên, hất kim châm xuống đất.

Ôn Lương chỉ thấy Phượng Tiêu đánh về phía này, còn tưởng rằng y muốn đánh mình, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cả kinh nói: “Ngươi!”

Phượng Tiêu: “Trên đất có châm.”

Ôn Lương lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống đất, quả thấy một cây châm nhỏ, mơ hồ hiện lên màu lam, nhất định có kịch độc, không khỏi sợ hãi, ngẩng đầu đã thấy Phượng Tiêu đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình.

“Ta không biết là ai hận ta như vậy, nhất định phải đưa ta vào chỗ chết!” Ôn Lương cười khổ nói.

Phượng Tiêu nói với Triệu huyện lệnh: “Trước hết đưa hắn về huyện nha nhốt, để ta tự mình thẩm tra.”

Ôn Lương cau mày nói: “Tại hạ không phải phạm nhân…”

Phượng Tiêu lạnh lùng cắt đứt: “Phàm là có liên quan đến vụ án, đều khả nghi, có trong sạch hay không, đợi ta thẩm qua sau đó mới nói.”

Ôn Lương dậm chân nói: “Nhưng ngày mai đấu giá, tại hạ phải trấn giữ!”

Phượng Tiêu nói: “Không có ngươi, thủ hạ của ngươi không còn ai sao? Nếu là như vậy, Lâm Lang các ngược lại không còn thừa dịp đóng cửa sớm đi!”

Lời nói của y bá đạo, lại không cho phản bác, Ôn Lương giận dữ, chưa nói, bên cạnh đã có người không kềm chế được, cướp lời, cười lạnh nói: “Từ kinh thành tới thì giỏi lắm sao, ta không để cho ngươi bắt người, ngươi có thể làm gì được!”

Phượng Tiêu chậm rãi quay đầu, nhìn lại đối phương, khuôn mặt dưới ánh sáng trời xanh, hai mắt vẫn luôn sắc bén như ưng, đóng đinh người khác tại chỗ, không sinh ra nửa phần suồng sã đường đột. “Ngươi lại chui ra từ xó tường nào thế?”

Y tựa như lúc này mới chú ý tới đối phương, thái độ khinh thường càng khiến đối phương gần như tức nổ lỗ mũi.

“Ta là người nhà của Nhạc Bình công chúa, đừng bảo ngươi ngay cả Nhạc Bình công chúa cũng chưa nghe nói qua! Có bản lĩnh nói ra tên họ chức quan của ngươi, đợi ta hồi kinh, lại mời công chúa ra mặt, nói rõ với bệ hạ một chút!”

Người nhà chính là hạ nhân, đầu năm nay đánh chó phải xem mặt chủ, nếu là chủ nhân tầm thường thì thôi, hết lần này tới lần khác lại là Nhạc Bình công chúa, không chỉ là trưởng nữ Dương Lệ Hoa của bệ hạ, cũng là hoàng hậu tiền triều, hoàng thái hậu. Dương Kiên thay đổi triều đại, lấy Tùy thay Chu, đoạt giang sơn của phu quân nữ nhi, lại phong trưởng nữ hoàng hậu thành công chúa.

Dương Lệ Hoa tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti, cực kỳ bất mãn với hành động soán vị này của phụ thân, nhưng nàng cũng chỉ là nữ nhi, bất mãn đi nữa cũng không làm gì được, vợ chồng Dương Kiên vì đền bù cho trưởng nữ, rất thương yêu nàng, càng chiều chuộng hơn so với mấy người con trai, chuyện Nhạc Bình công chúa muốn làm, chỉ cần không phải mưu nghịch tạo phản, Đế Hậu cũng tuyệt không hai lời, lấy mặt mũi công chúa người ta, có khi còn có tác dụng hơn lục bộ thượng thư.

Nhạc Bình công chúa lấy hoa hồng của Lâm Lang các, tất nhiên cũng thành ô dù bảo vệ cho họ, nếu người ngoài muốn động vào Lâm Lang các, nghe danh tiếng của Nhạc Bình công chúa, cũng phải lùi ba phân, càng không phải nói ở phía sau còn có bóng người gia thế.

Nhưng Phượng Tiêu nghe đối phương nói ra bốn chữ Nhạc Bình công chúa, không những không có như ý đồ của đối phương, lộ ra vẻ lo sợ, ngược lại hơi nhíu mày, ánh sáng trong mắt phượng lưu chuyển, cười một tiếng: “Ta là Phượng Tiêu, đến từ Giải Kiếm phủ, tên này dễ nghe chứ?”

Người phủ công chúa kia nghe đến mấy chữ Phượng Tiêu của Giải Kiếm phủ, nhất thời liền biến sắc mặt, đắc chí vừa rồi toàn bộ biến mất không thấy, thay vào đó là biểu tình tựa như thấy quỷ, lòng bàn chân giống như bị ghim kim, hận không thể lập tức nhảy lên chắp cánh bay đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #😁😁