Còng tay
Warning: NSFW, OoC. Lấy bối cảnh sau khi mâu thuẫn giữa Fontaine và Fatui kết thúc.
_______
"Tôi không ngờ anh Lyney đây lại nhớ pháo đài Meropide đến thế."
Wriothesley phả một hơi thở nóng vào tai Lyney, khiến cậu rùng mình, cảm giác rợn người truyền đi từ đầu đến chân. Ảo thuật gia cựa quậy, bất lực nghĩ đến đôi tay đang bị còng sau lưng.
"Sao lại không chứ, thưa ngài?"
Mặc dù hoàn cảnh thật sự rất khó nói, nhưng Wriothesley vẫn không thể ngăn được cái miệng xinh xắn đó thoát ra những lời đùa bỡn. Ít nhất là bây giờ.
"Bắt người trái phép là phạm pháp đấy, ngài biết không, công tước yêu dấu ơi?"
Lyney nghiêng đầu nhìn anh, tóc mai ôm lấy sườn mặt, một đôi mắt tím biếc và long lanh. Dáng vẻ giả vờ ngây thơ này của cậu rất thú vị, ít nhất là với Wriothesley. Rõ ràng, Lyney không ngây thơ như cái cách cậu tỏ ra, nhưng cũng không âm hiểm hay xảo quyệt đến mức phải phòng tránh đủ đường. Nó vừa đủ. Vừa đủ để Wriothesley có thể chấp nhận hơi thở người kia cận kề bên tai, vừa đủ để anh có thể thoải mái trêu chọc hay làm khó vị ảo thuật gia mà không sợ buồn chán.
"Em có quên gì không?" Wriothesley khoanh tay trước ngực, nhìn xuống mái tóc bạc đang ngọ nguậy tìm cách để phá khoá còng tay. "Pháo đài Meropide là địa bàn của tôi, thậm chí cả ngài thẩm phán tối cao cũng chưa có quyền can thiệp sâu vào nơi này. Và đừng cố nữa, cái còng này không dễ mở thế đâu."
Ngài công tước nghe một tiếng chậc lưỡi chán chường trước khi vai Lyney buông thõng xuống ghế. Cậu dùng chân đá anh, đương nhiên nó không đau, chỉ là để trút giận mà thôi. Lyney bĩu môi chất vấn.
"Cái còng này không giống còng bình thường, ngài cố tình chơi tôi đúng không? Không ngờ ngài công tước người người kính trọng lại bỏ ngoài tai pháp luật của đất nước công lý cơ đấy."
Wriothesley chỉ cười, không phủ nhận rằng anh cố tình 'gài' Lyney dính bẫy hay việc bản thân không quá câu nệ luật pháp. Anh thả mình xuống chiếc sofa đỏ, thích thú quan sát Lyney ở phía đối diện vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt còn cháy hơn cả vision hoả của cậu.
Hai tay Lyney vòng ra sau lưng ghế, bị còng lại bởi cái còng sắt. Wriothesley đã tỉ mỉ bọc cho chiếc còng một lớp da để khi làm chuyện 'xấu xa', người kia vẫn không bị đau. Dù thật ra những vết hằn đỏ trên cổ tay mảnh mai của Lyney cũng rất đẹp, nhưng ngài công tước lại không muốn thấy người tình nhỏ bé chịu quá nhiều tổn thương.
Có lẽ Lyney đã bỏ cuộc trong việc tìm cách phá khoá còng tay. Cậu không tìm được khớp khoá bằng chiếc kẹp tóc của mình, đành chuyển sang cầu xin Wriothesley.
"Ngài thả tôi ra đi, tôi có chọc ghẹo gì ngài đâu?"
Từ góc độ của mình, Lyney thấy người đàn ông cao lớn nhướng mày, ừm hửm trong miệng vài tiếng như thể vừa nghe thấy điều gì thú vị lắm.
"Thật à?" Wriothesley hỏi, rời khỏi sofa và đi từng bước đến bên cạnh Lyney. Anh quỳ một chân để ngang tầm với cậu, bàn tay thô ráp miết dọc theo xương hàm xinh đẹp; Wriothesley ngân nga, hỏi.
"Thật sự là em không có lỗi gì sao?"
Trong đầu Lyney chạy qua vô số cảnh tượng, tua lại như một thước phim về những sự việc xảy ra từ lần cuối cậu gặp Wriothesley, nhưng cậu vẫn không nhớ nổi mình đã làm gì khiến người trước mặt nổi giận. Một vài cảnh tượng thoáng qua khiến cậu nghi ngờ, nhưng sự bướng bỉnh của Lyney không cho phép cậu thừa nhận đó là sai. Dù vậy, có lẽ Lyney không ngờ rằng, một lúc nữa thôi thói xấu này sẽ bị chỉnh đốn đến mức cậu phải khóc lóc ầm ĩ.
"Tôi không nghĩ ra mình đã phạm luật gì." Lyney lắc đầu, có chút chột dạ nên không nhìn thẳng vào Wriothesley. Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã lẻn xuống pháo đài, thầm nghĩ đáng ra bây giờ mình đã có thể thong dong đi dạo trên phố, chứ không phải ngồi ở đây với hai tay bị còng sau ghế và đối diện với người đàn ông này.
Lyeny nghe Wriothesley "ồ" lên một tiếng, giọng điệu bình thản không một chút bất ngờ. Là một kẻ mồm mép và tinh ý, Lyney nhận ra cả sự châm chọc trong tiếng nói của ngài công tước, như thể, hoặc chắc chắn, rằng anh đã biết tất cả và chỉ chờ Lyney thú tội để hưởng khoan hồng. Thái độ đó làm ảo thuật gia không vui. Nó khiến cậu nhớ lại những ngày họ vẫn là đối thủ ở hai phe khác nhau, những ngày cậu lùng sục mọi ngóc ngách trong pháo đài này để tìm kiếm thông tin dưới mi mắt Wriothesley. Anh đã từng dùng giọng điệu này để dồn Lyney vào chân tuờng, để thấy một mặt yếu đuối nhất và tệ hại nhất của một ảo thuật gia luôn chỉn chu và thanh lịch. Thế nên Lyney không thích giọng điệu đó, không một chút nào.
Cậu ngẩng đầu định cằn nhằn một chút, nhưng lại bị tấn công bất ngờ bởi một nụ hôn thô bạo. Lyney giật thót người, đại não đình trệ chưa kịp xử lí tình huống trước mắt, chỉ biết nương theo Wriothesley. Ngài công tước bóp lấy hai bên xương hàm, ép Lyney phải giữ nguyên tư thế ngẩng đầu. Môi, răng và lưỡi giao nhau, cứ quấn quýt rồi lại tách ra, hơi thở nặng nề nóng dần theo từng lần chạm môi. Đầu lưỡi Wriothesley hung hăng càn quét trong miệng Lyney, khiến cậu ú ớ không ra tiếng. Anh mút, rồi lại cắn bờ môi mềm mại, khiến nó từ hồng hào chuyển sang đỏ tấy, sưng mọng.
Một nụ hôn như cơn sóng dữ, mạnh mẽ cuốn đi sự điềm tĩnh và phong độ của Lyney. Cậu bây giờ, với đôi môi bị giày vò sưng đỏ, khoé miệng vương nước bọt từ nụ hôn mãnh liệt và gương mặt nóng bừng, không còn chút gì giống một ảo thuật gia nổi tiếng nhất Fontaine. Nếu những người đã từng xem Lyney biểu diễn, toả sáng trên sân khấu nhìn thấy cảnh tượng này, không biết còn đặc sắc thế nào nữa?
"Nếu em vẫn chưa ngộ ra lỗi sai của mình, thì cứ từ từ mà nghĩ.". Trong lúc Lyney còn đang điều chỉnh hơi thở đứt quãng, Wriothesley đã vòng ra sau lưng cậu, ma mãnh liếm vào cái gáy trắng trẻo. Gần như ngay lập tức, ảo thuật gia kêu lên một tiếng "A!", giật bắn mình và co hết vai lại. Wriothesley bật cười một cách xấu xa, được nước làm tới mà tiếp tục ấn thêm mấy cái vào chiếc gáy đang phơi ra trước mặt.
Từ lâu Wriothesley đã biết Lyney giống một con mèo lười, nhưng anh không ngờ cậu giống mèo đến thế. Lyney thích bạc hà nên người Wrothesley lúc nào cũng thoang thoảng mùi hương mát lành, tính tình Lyney thất thường và hơn hết, điểm yếu của cậu là ở gáy. Giống hệt như loài mèo khi bị túm gáy thì bất động, mỗi khi Wriothesley động vào vùng gáy của Lyney, cậu đều co rúm lại và mềm nhũn cả người. Có lẽ Lyney đã cố giấu chuyện này đi, nhưng người ở bên cậu là Wriothesley, nên hiển nhiên điểm yếu này không thể qua nổi mắt ngài công tước. Nhưng may mắn cho Lyney, người tình của cậu là một người đủ tử tế để khi không có việc gì, anh sẽ không động vào điểm nhạy cảm đó. Tiếc là lúc này không phải thời điểm bình thường.
Nhìn người trước mặt cắn môi run rẩy, trong lòng Wriothesley thoả mãn lạ kì. Từ khi ngài công tước nhìn thấy một Lyney hoảng loạn khi mất đi gia đình, đôi mắt tuyệt vọng và khoé mắt đỏ hoe, anh ngỡ ngàng nhận ra mình thích dáng vẻ đó. Wriothesley tự nhận mình không phải loại biến thái thích hành hạ người khác, nhưng mỗi khi anh nhìn Lyney bị bản thân bắt nạt đến mức khóc lóc xin tha, một sự hứng khởi cuồn cuộn trong dạ dày Wriothesley, dâng lên ngực, tràn vào trong từng mạch máu niềm thích thú không thôi.
Tay Wriothesley lần xuống dưới, nhẹ nhàng gỡ nịt ngực của Lyney ra khiến cậu giật mình.
"Ngài định làm gì?" Cậu hỏi giữa những tiếng thở gấp, ưỡn lưng muốn thoát khỏi bàn tay to lớn.
"Em nghĩ tôi định làm gì?" Wriothesley nhướng mày, thong thả tiếp tục cởi bỏ dây nịt, áo choàng và từng cúc áo cho người đối diện. Lyney cựa quậy muốn chống cự, rõ mồn một Wriothesley muốn làm và sẽ làm gì. Nếu là bình thường, cậu sẽ không ngại đu bám người đàn ông này, giở một vài trò chọc ghẹo hay buông lời mời gọi. Nhưng bây giờ tay Lyney vẫn còn bị còng sau lưng, cậu dính chặt trên ghế và không có khả năng chủ động để đáp lại những hành động của Wriothesley. Cậu kháng nghị, lắc lắc đầu nhìn ngài công tước với vẻ mặt thật đáng thương.
"Ngài có thể mở còng cho tôi trước không? Tới lúc đó làm gì cũng thuận tiện hơn mà."
"Ồ." Wriothesley gật gù, đưa tay lên cằm tỏ vẻ suy ngẫm một hồi. Lyney dõi theo lồng ngực phập phồng, một tia hy vọng trong cậu lóe lên giữa một rừng khả năng và xác suất bị từ chối cao vọt, nhưng rồi cũng bị dập tắt bởi câu nói của Wriothesley.
"Nhưng tôi lại thích thử thách một chút." Ngài công tước nhún vai, tay cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng.
Lyney gào thét trong lòng, 'thử thách cái đầu ngài ấy!?', nhưng chỉ là trong lòng thôi, vì cậu vẫn đủ khôn ngoan để biết lúc này mình đang ở thế bị động một trăm phần trăm.
Khi chiếc cúc áo cuối cùng bung ra, lớp áo lót bên trong rơi xuống để lộ làn da trắng hồng hào và xương quai xanh xinh đẹp. Lyney rùng mình trước những cơn gió lùa qua bức tường kim loại, gió lởn vởn bên ngực rồi qua lưng, mang đến những trận rợn người vì cái lạnh. Cùng lúc đó, Wriothesley không mấy bận tâm mà tiếp tục khám phá từng ngóc ngách cơ thể vị ảo thuật gia như một kho báu bí ẩn. Bàn tay anh lướt trên làn da mềm và căng bóng, thoảng thơm mùi sữa và vanilla. Có lẽ là sữa dưỡng da và nước hoa mà Lyney đã dùng trước khi đến. Mùi sữa hòa với vanilla khiến Lyney trở nên ngọt ngào vô cùng, như một chiếc bánh thơm ngon phủ đầy kem tươi và quả mọng, chỉ chờ Wriothesley đến thưởng thức. Ngài công tước không thể nào không khen ngợi sự tỉ mỉ của Lyney khi mỗi lần cậu chủ động gặp anh đều là bộ dạng tươm tất nhất, xinh đẹp nhất và vừa đủ quyến rũ để Wriothesley phải mê muội.
Bàn tay thô ráp lân la sờ mó khắp thân trên gầy khằng, tấm lưng mịn lì và vòng eo dẻo dai. Chiếc áo vẫn còn vắt vẻo trên khủy tay Lyney, vì đang bị còng nên không thể cởi ra một cách tử tế, nhưng Wriothesley chẳng mấy quan tâm. Ngón tay ngài công tước lướt một đường từ bụng dưới lên rốn, đến cằm. Anh nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay, chậm rãi gãi cằm Lyney như cách anh vuốt ve một con mèo nhỏ. Khi Wriothesley nhìn vào đôi mắt tím đầy hờn dỗi và không phục đó, nói anh không hài lòng thì quả là lời nói dối trắng trợn.
Sau khi gãi ngứa chán chê, Wriothesley lại trở về công cuộc trêu chọc con mèo nhỏ. Ngài công tước gẩy nhẹ hai nụ hồng nhỏ trước ngực Lyney, khiến cậu co quắp ngón chân. Anh vẽ những vòng tròn xung quanh quầng vú, ấn đầu vú vào trong rồi lại kéo ra khiến nó dần se cứng lại. Trong khi Wriothesley chơi đùa với hai nụ hồng như một đứa trẻ với món đồ chơi của nó, nắn, bóp, kéo, xoắn; thì Lyney, chủ nhân 'món đồ chơi' lại vô cùng khốn khổ. Cảm giác tê rần chạy dọc khắp cơ thể mỗi lần Wriothesley chạm vào cậu, nó lại càng tăng lên khi tay anh mạnh bạo hơn. Những cái ngắt nhéo đầu vú khiến cậu run rẩy không thôi, sự nhói đau xen lẫn thích thú chạy dọc theo sống lưng, lan ra khắp người từng đợt râm ran khó tả. Lúc Wriothesley kéo đầu vú có thể sẽ hơi đau, nhưng khi anh bỏ tay ra thì Lyney lại không muốn thừa nhận rằng mình muốn nhiều hơn. Hai đầu vú trơ ra, giương lên vì khí lạnh đôi khi ập vào qua những khe hở, ngẩng cao đầy thèm khát được chạm vào và giày vò.
Lyney rên rỉ giữa những hơi thở gấp gáp.
"Nếu ngài muốn làm thì cứ làm đi, sao phải bày ra trò này chứ? Tay tôi căng cứng rồi…"
Wriothesley ngừng việc sờ mó, khoanh tay ra điệu bộ suy ngẫm. Lyney biết, với cái bộ dáng này, chắc chắn anh ta sẽ nói ra những thứ làm cậu tức điên. Và Lyney đoán chẳng sai chút nào.
"Cứ xem như trải nghiệm mới đi. Hoá trang thành quản ngục và tù nhân rồi làm tình cũng thú vị mà nhỉ?" Wriothesley nói xong liền hôn vào khoé môi Lyney, nhanh tay ngắt đầu vú bị bỏ quên khiến cậu không kìm được mà kêu lên. Lyney rít từng chữ qua kẽ răng, rành mạch.
"Lúc còn hạn tù ngài chơi tôi chưa đủ à, bây giờ còn muốn diễn trò? Đồ biến thái này!"
Wriothesley bật cười trước cái đuôi vô hình đang dựng đứng của Lyney. Anh nhìn gương mặt người đối diện đỏ bừng, lại tiếp tục cúi xuống trao cho cậu một nụ hôn. Nó vẫn suồng sã và thô bạo, chỉ là tiết tấu chậm rãi hơn so với lần đầu. Wriothesley rất biết cách áp đảo người khác, kể cả trong việc hôn môi. Anh biết cách làm sao để khiến đầu óc Lyney mụ mị, biết cách để bắt lấy cái lưỡi đang sợ hãi trốn đi, cũng biết cách để ảo thuật gia đáng thương chỉ nhung nhớ mỗi nụ hôn hoang dại này. Wriothesley lắm mưu nhiều kế, anh không ngại bỏ công sức để khiến Lyney trở thành của riêng mình, chỉ hôn mỗi mình và cả cuộc đời này của cậu chỉ yêu một người duy nhất là anh.
Lyney bị hôn đến thở không ra hơi, đôi môi tội nghiệp bị giày xéo đến sưng tấy. Wriothesley luồn tay vào tóc cậu, để từng lọn chỉ bạc chảy qua kẽ tay, cảm nhận sự mượt mà như nhung lụa. Anh miết nhẹ cần cổ in một vòng những dấu răng còn mới mà hung thủ không ai khác ngoài mình, không hề giấu đi sự hài lòng trên gương mặt. Ngài công tước vỗ nhẹ vào má Lyney, thì thầm khi hai đầu mũi họ chạm nhau.
"Với cả, đâu phải em hoàn toàn vô tội. Hình phạt của pháo đài Meropide dành cho ảo thuật gia Lyney chỉ mới bắt đầu thôi."
Lyney cắn môi, cực kì bướng bỉnh không chịu nhìn vào mắt Wriothesley khiến ngài công tước tặc lưỡi. Anh nhún vai, ung dung ở vị trí kẻ nắm quyền chủ động, chuẩn bị hành hạ con mồi thơm ngon trước mặt.
Wriothesley hôn Lyney, hôn lên mi mắt, lên môi và xương quai xanh, để lại từng dấu hồng sậm và đường răng. Những dấu hôn trải dài tới tận bụng, đôi môi ngài công tước đi qua mọi nơi và để lại trên làn da trắng từng đoá hoa nở rộ. Một tác phẩm hoàn mỹ. Đôi môi anh dừng ở bụng dưới, rồi Wriothesley chạm vào, xoa nắn túp lều nhỏ phồng lên ở đũng quần Lyney, cảm nhận đối phương giật nảy người và hơi thở dần rối loạn.
"Hửm? Xem nó phấn khích chưa kìa." Wriothesley đùa giỡn, tiếp tục xoa bóp cho cậu em dễ dãi của Lyney. Tay anh xoa theo vòng tròn, cùng lúc kích thích cả đùi non và hai túi da. Lyney bắt đầu run rẩy mạnh hơn, cậu cắn chặt răng để ngăn lại từng tiếng rên rỉ chực trào ra khỏi miệng. Wriothesley nhìn gương mặt cậu đỏ như máu, hoàn toàn không có ý định dừng lại, thậm chí còn ngày càng chà xát, ngày càng mạnh tay.
"Ưm…công tước-"
Từng tiếng rên không thể nào giữ lại của Lyney chính là động lực để Wriothesley tăng nhanh tốc độ tay. Anh chắc rằng cậu đang vô cùng chật vật, một bên phải giữ vững cái tôi của mình, một bên thì dục vọng đang dần xâm chiếm lấy lí trí. Chà, một cuộc chiến căng thẳng, và thứ Wriothesley mong chờ là đến lúc nào Lyney sẽ khuất phục những cảm giác sung sướng đang chờ để nhấn chìm cậu.
Cách 2 lớp quần, Wriothesley dần cảm nhận được một chút ươn ướt do phản ứng sinh lý. Mắt thấy Lyney thở hồng hộc, anh rõ ràng biết cậu sắp không chịu được nữa nhưng vẫn cố tình kích thích dương vật nhiều hơn.
"Đừng-công tước, tôi sắp-đừng…"
Từng cơn cồn cào ở bụng dưới dâng lên như sóng vỗ, khiến cả người Lyney rã rời. Ngay lúc cậu chuẩn bị cong lưng bắn ra, lực tay mới nãy liền biến mất, để lại đũng quần giương cao đã thấm ướt và Lyney ngơ ngác hụt hẫng.
Wriothesley giơ hai tay, tỏ vẻ vô tội.
"Là em bảo tôi dừng đấy nhé."
Lyney gục đầu thở hổn hển, cổ họng khô khốc. Cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cơn suýt cực khoái thì đã thấy lớp quần da bị kéo ra. Lực tay Wriothesley rất mạnh, chỉ vỏn vẹn hai ba động tác thì chiếc quần ngắn của Lyney đã nằm chỏng trơ trên mặt đất. Khí lạnh ập tới, tấn công vào những mảng da thịt non mềm và nhạy cảm, qua kẽ quần lót luồn vào trong, khiến dương vật đang cương cứng cũng run.
Wriothesley gạt quần lót sang một bên, gẩy đầu dương vật đang rỉ nước khiến nó đung đưa. Ngài công tước chơi vui bao nhiêu thì Lyney lại khổ sở bấy nhiêu. Vì những sung sướng ban nãy, Lyney sắp không thể chống đỡ được lý trí để phản kháng nữa. Người cậu rã rời, chỉ biết mặc cho Wriothesley tàn phá, sự bướng bỉnh cuối cùng chính là không mở miệng rên rỉ hay cầu xin.
Wriothesley gập hai đầu gối Lyney lại, tạo thành tư thế hình chữ M. Tất cả những điều xấu hổ và dâm dục đều được phô bày ra trước mắt anh như một bức tranh loạn lạc. Tay ngài công tước trượt theo khe mông, chạm đến nơi nhạy cảm và mê người nhất. Ngón trỏ anh ấn vào những nếp gấp, đi vào bên trong là hai vách tường nóng hổi, mềm mại cắn nuốt lấy từng ngón tay đưa vào. Lyney đã cố hết sức để không phát ra tiếng, nhưng hơi thở nặng nhọc và từng tiếng ưm a trong cổ họng đã nói rằng cậu vô cùng chật vật.
"Chà, xem em này." Wriothesley nói, khi hai ngón tay anh đang khuấy đảo bên trong lỗ nhỏ đáng thương. "Nếu ai đó bước vào thì sao nhỉ? Danh tiếng của em sẽ sụp đổ mất, rồi người ta sẽ chỉ nhắc về em như một người tình dâm loạn của tôi."
Từng câu nói của Wriothesley đánh thẳng vào tâm trí mờ mịt của Lyney, khiến cậu đã rối nay lại thêm sợ hãi. Nỗi lo lắng bị phát hiện và sự căng trướng tê dại phía dưới kích thích cậu phát khóc, khiến dương vật lại bắt đầu rỉ ra dịch trắng. Nước mắt sinh lý dần hình thành trên khoé mi, long lanh như những hạt ngọc, tô điểm cho gương mặt mê man vì tình dục. Lyney thì thào, giọng bé như muỗi kêu.
"Đồ xấu tính…"
Wriothesley bật cười, không chút quan tâm lời mắng mỏ yếu ớt. Hai ngón tay vẫn đang chu du trong lỗ sau, tận hưởng sự ấm áp của vách thịt mềm. Sau một hồi mò mẫm, Wriothesley cong ngón tay, có chủ ý chạm vào điểm nhô lên nhạy cảm nhất khiến Lyney như bị giật điện, hai đang gập lại cũng ép sát vào nhau. Wriothesley rất quen thuộc với cơ thể Lyney, anh biết chạm vào những nơi nào có thể khiến cậu nhột, khiến cậu đau hay sung sướng. Ngài công tước xem cơ thể người tình nhỏ như một cuốn sách mà mình đã thuộc làu từng trang, nhắm mắt cũng lật được đúng số trang cần tìm như cái cách mà anh tìm được điểm G của Lyney trong thoáng chốc. Đáng lẽ Wriothesley có thể làm như thế từ đầu, nhưng vì anh xấu tính y như lời Lyney nói, nên anh không làm vậy. Wriothesley muốn để ảo thuật gia mất cảnh giác, từ từ buông lỏng dây thần kinh đang căng thẳng mà tận hưởng từng ngón tay anh trong cơ thể cậu, rồi lại đột ngột nhận lấy khoái cảm dữ dội đánh thẳng vào đại não. Wriothesley thích nhìn Lyney run rẩy dưới bàn tay anh, thích nhìn gương mặt đỏ bừng mê man, thích cả những tiếng rên rỉ nỉ non khi cậu quằn quại dưới thân mình. Thì, như Lyney đã nói, ngài công tước rất xấu tính.
Wriothesley ấn vào điểm nhạy cảm kia thêm vài lần rồi mới rút tay ra, thoả mãn nhìn Lyney gục ngã trên ghế, bả vai vẫn còn co giật. Mi mắt cậu ngập nước, đọng ở khóe mắt và chực chờ để lăn trên gò má hồng hào. Cơ thể Lyney rất nhạy cảm, những giác quan được tôi luyện một cách kĩ càng để phục vụ cho ảo thuật giờ đây lại là thứ dồn cậu vào đường cùng. Huống hồ, cậu còn rơi vào tay Wriothesley, kẻ đã kề cận cùng mình mỗi đêm và khám phá đến nơi sâu nhất của cậu. Lần này thì hết đường thoát thật rồi. Lyney khẽ cử động cổ tay, tiếng xiềng xích vang lên leng keng trong không gian chỉ có tiếng thở khiến cậu tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
"Cố lên nào, chỉ mới bắt đầu thôi." Wriothesley để lại một dấu hôn đỏ chói ở đùi non của Lyney, chạm chạp nói. Anh vòng ra sau, lấy từ trong túi ra một dải lụa đỏ, nhẹ nhàng che đi đôi mắt Lyney.
Ngay khi đôi mắt chạm vào dải lụa mềm và ánh sáng biến mất trong gang tấc, Lyney giãy dụa liên tục. Cậu lắc đầu, cựa quậy hông, đạp chân và đánh vai. Giọng nói cậu hoảng loạn và bối rối vì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Cho đến khi Wriothesley túm chặt lấy gáy cậu, Lyney mới co rút người lại và yên lặng.
Wriothesley nhanh chóng buộc gọn dải lụa sau đầu Lyney, cũng cảm nhận được người trước mặt bắt đầu sợ hãi. Mất đi ánh sáng, mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm hơn, kể cả một cơn gió cũng có thể làm Lyney giật mình. Sự lo lắng bắt đầu dâng lên và cơn bồn chồn ở dạ dày khiến cậu nhận ra, lần này Wriothesley thật sự tức giận.
Đôi môi đang run rẩy của Lyney một lần nữa bị chiếm đoạt, những tiếng mút môi và đánh lưỡi ướt át vang lên rồi dội lại vào tai cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng như khoảng bình yên trước cơn bão, vừa khiến Lyney tìm lại được chút bình tĩnh, cũng khiến cậu hoảng hốt hơn bao giờ hết. Wriothesley dứt khỏi môi Lyney, gợi chuyện với cậu.
"Dải lụa này là tôi lấy của y tá trưởng đấy, cô ấy hay dùng nó để thắt tóc và gói quà, để em đeo lại càng đẹp."
Lyney nghe những tiếng lạch cạch xen lẫn trong giọng nói đều đều khiến cậu cảnh giác. Như một người tình tâm lý và thấu hiểu, Wriothesley lập tức bật thứ đó lên để Lyney nhận ra. Tiếng rung rè rè đều đặn khiến cậu há hốc, mặt bỏng rát và muốn khép chân lại nhưng tiếc thay, Wriothesley đã kịp giữ lấy đùi cậu. Anh rất thích thú trước phản ứng của Lyney, từ từ đưa thứ đó chạm vào làn da ửng hồng của cậu.
"Xem nào, đây là 'đồ chơi' yêu thích của em mà?"
"Không-"; Lyney khó khăn muốn cử động để thoát khỏi sự ma sát đầy kích thích nhưng bất lực. Tay cậu bị còng, chân thì bị Wriothesley giữ chặt không thể khép nổi, chỉ còn biết ưỡn eo để từ chối thứ rung bần bật kia. Wriothesley đưa nó đi khắp người cậu; đùi trong, bụng dưới, rốn, eo và hai đầu vú hồng hào. Cuối cùng, Lyney cảm nhận được một thứ hình tròn rung bần bật bên môi mình. Wriothesley bóp hàm cậu, ép cậu mở miệng và đưa lưỡi ra chạm vào thứ hình tròn bóng loáng. Đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào thứ đồ chơi lạnh ngắt đang rung liên hồi khiến Lyney tê tái, ngón chân co cứng, lộ cả những đốt xương trắng.
"Mmh, đừng mà…ah!."
"Ngoan nào." Wriothesley trầm giọng, tiếp tục để 'đồ chơi' thấm đẫm nước bọt của Lyney. "Em đang tự chuẩn bị cho chính mình đấy."
Theo từng lời của Wriothesley, lỗ nhỏ hồng hào co rút lại đầy hoảng hốt.
Khi cảm thấy đã đủ, ngài công tước bắt đầu tìm lại đến nơi bị bỏ quên đã lâu. Cái lỗ nhỏ được nong ra một chút do lúc nãy Wriothesley đã đưa ngón tay vào, trông có vẻ đã sẵn sàng để nhận thêm thứ khác. Lúc 'đồ chơi' được đưa vào, bờ vai Lyney căng lên cùng một tiếng "Ah!" lớn thoát ra. Wriothesley đẩy nó vào rất sâu, tới nỗi Lyney cảm thấy như nó đang ở ngay dưới bụng mình.
Thứ 'đồ chơi' đó là một chuỗi có ba quả hình bầu dục, có hai mức rung là nhẹ và mạnh. Wriothesley tìm thấy nó qua lời kể của một gã tội phạm kinh doanh mại dâm, kể về những cửa hàng đồ chơi tình dục nằm sâu trong đại sảnh Fontaine. Anh đã dùng nó chơi với Lyney mấy lần, nhưng có lẽ ảo thuật gia không ngờ hôm nay nó lại là thứ khiến cậu khốn đốn.
Wriothesley rướn người, liếm láp hai đầu vú săn cứng đang phơi ra. Đầu vú thấm đẫm nước bọt, ánh lên dưới đèn vàng trông ngon lành biết bao. Lyney chịu sự kích thích từ cả trên lẫn dưới chỉ biết rên rỉ không ngừng. Bàn tay Wriothesley chơi đùa với dương vật cậu, khiến nó lại lần nữa cương lên, rỉ nước và nhạy cảm. Từng ngón tay thô ráp như mang lửa, chạm vào nơi nào cũng làm cậu thấy nóng, song sự khuyết thiếu ánh sáng lại khiến cậu bồn chồn và lo sợ.
"Được rồi." Wriothesley đứng dậy, khoanh hai tay thưởng thức tác phẩm mình vừa tạo ra. Lyney ngồi trên ghế, mắt bị che đi bởi lớp lụa đỏ nổi bật, tay bị còng đằng sau lưng, cái miệng nhỏ háu ăn đang chứa thứ đồ chơi của anh không ngừng co bóp run rẩy. Một cảnh tượng phóng đãng và tuyệt đẹp, Wriothesley nghĩ thế.
"Giờ là lúc em phải tự suy ngẫm lỗi lầm của mình." Ngài công tước nói.
Lyney cảm nhận được tiếng bước chân bắt đầu nhỏ dần, hơi thở của người đàn ông đang ngày một cách xa cậu hơn. Cậu hốt hoảng, gấp gáp kêu lên.
"Đừng! Đừng đi mà!" .
Không có tiếng đáp lại.
"Ngài công tước? Wriothesley?"
"Ngài đâu rồi?"
"Wrio…"
Vẫn không có tiếng động gì trừ Lyney tự lẩm bẩm. Không còn tiếng bước chân, cũng không có tiếng thở. Những lời nói lúc nãy của Wriothesley chợt hiện về. "Nếu ai đó bước vào thì sao nhỉ?" Suy nghĩ bị bỏ lại và bắt gặp khiến Lyney sợ hãi, đồng thời thứ quái ác phía dưới vẫn không ngừng kích thích cậu, mà cơ thể thì không thể nào chối bỏ phản ứng sinh lý được. Cảm xúc hỗn độn đang xen giữa sung sướng và đau khổ cuối cùng khiến sự bướng bỉnh trong cậu sụp đổ. Lyney há hốc miệng, nói giữa những tiếng thở dốc khó khăn.
"Wriothesley? Tôi xin lỗi, xin lỗi mà, tôi sai rồi…"
Dải lụa đỏ dần trở nên sẫm màu hơn, Lyney cuối cùng không thể ngăn nước mắt rơi. Từng giọt, từng giọt, lăn dài trên gò má, rơi xuống làn da ửng hồng vì tình dục. Xinh đẹp vô cùng. Tiếng nức nở vang khắp căn phòng, và Wriothesley vẫn chẳng mủi lòng thương xót cho người tình bé nhỏ. Anh đứng ở một góc, khoanh tay nhìn Lyney đang khóc lóc tội nghiệp, cắn chặt răng để kìm nén không phát ra tiếng thở nặng nề. Wriothesley cũng khó chịu chứ. Anh thề, anh muốn lao tới và đè Lyney ra làm tình đến ba ngày ba đêm, nhưng anh không làm vậy. Một hình phạt tốt phải khiến người ta nhớ về hậu quả khi phạm sai lầm, và Lyney phải tự mình trải nghiệm nó. Có lẽ Wriothesley đã nhân nhượng cậu quá nhiều, nên mới khiến Lyney bướng bỉnh và cố chấp như hôm nay. Ngài công tước nhận thức sâu sắc rằng anh phải dạy dỗ lại 'đứa trẻ' của mình tử tế, để ít nhất thì cậu sẽ không lao đầu vào nguy hiểm không màng sống chết.
"Wriothesley-hức…lên tiếng đi mà. Ahh-ưmh…"
Lyney rên rỉ và nức nở, không thể ngăn nước mắt rơi lã chã. Cả người cậu tê dại vì khoái cảm phía dưới, lý trí lại quay cuồng với sợ hãi. Những thứ cảm xúc đối lập nhau cùng tồn tại, chúng đánh nhau bên trong cậu và khiến Lyney cứ khóc mãi. Hai chân cậu run lẩy bẩy vì thứ đồ chơi đang tàn phá kịch liệt lỗ nhỏ nhạy cảm, tiếng rè rè của nó khiến tai cậu nóng như bị bỏng. Sự sung sướng không mong muốn này làm cậu xấu hổ; chưa bao giờ Lyney ước thứ ở bên trong mình là dương vật của Wriothesley chứ không phải là món đồ chơi vô tri vô giác này đến thế.
"Wrio-hức…ah! Em sai rồi, em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi-aah…" Lyney liên tục xin lỗi giữa những tiếng nấc, không thể nói được một câu tròn vành rõ chữ. "Em sẽ ngoan mà..ưhmm! Em sẽ nghe lời, không-không làm trò ảo thuật đó nữa…hức."
Mặc cho Lyney có xin lỗi bao nhiêu lần, vẫn không có ai đáp lại cậu, cả căn phòng chỉ có tiếng nấc và rên la hoà cùng âm thanh rè rè của món đồ được nhét bên dưới. Sự tủi hổ khiến nước mắt cậu ngày càng nhiều hơn, làm cả dải lụa ướt mèm. Thân thể cậu nhức mỏi, ửng hồng vì bị kích thích quá nhiều, dương vật tội nghiệp cương cứng chưa thể phóng thích vì chưa đủ khoái cảm. Lyney thấy cổ họng mình khô khốc, chưa bao giờ khao khát hơi ấm của Wriothesley đến vậy.
"Chà, nhìn em kìa." Wriothesley lên tiếng khi anh thấy hình phạt này đã kéo dài đủ lâu để Lyney có thể nhớ nó mãi mãi. Ngay khi nghe được giọng nói trầm khàn quen thuộc, Lyney lập tức quay đầu về phía âm thanh phát ra, lại không nhịn được mà bắt đầu nghẹn ngào.
"Ư…Wrio.".
"Được rồi, được rồi." Wriothesley đi tới, chậm rãi bỏ nút thắt của dải lụa. Ánh sáng đột ngột ập đến khiến đôi mắt nhoè nước của Lyney bị chói, cậu nhắm nghiền mắt lại, cố gắng kìm nén từng tiếng nấc ở cổ họng.
"Xem em này, một mớ hỗn độn." Wriothesley lau đi những vệt nước mắt trên gò má Lyney, để cậu dụi mặt vào tay mình như con mèo. Ảo thuật gia thút thít, lồng ngực phập phồng đầy oán giận.
"Là tại ai chứ…"
"Nào, đây là hậu quả do em gây ra mà." Ngài công tước vỗ nhẹ vào má con mèo nhỏ, cúi xuống chậm rãi rút thứ đồ chơi đang cắm trong người cậu ra. Từng viên hình bầu dục vừa rung vừa di chuyển trong vách thịt ấm nóng khiến Lyney hít một hơi lạnh. Tiếng nước và tiếng 'chóc' mỗi khi một viên được kéo ra khỏi hang động chật chội khiến vành tai Lyney như ứ máu, dương vật tội nghiệp ngẩng cao đầu và rỉ dịch trắng.
Wriothesley tắt món đồ chơi đi, tiện tay vứt nó lăn lóc trên ghế sofa. Anh lại tìm đến môi Lyney, hôn cậu một cách dịu dàng hơn. Lần này Lyney rất phối hợp, hay nói đúng hơn là cậu quá mệt để chống đối. Con mèo nhỏ ngoan ngoãn dâng lên đôi môi, há miệng và nút lưỡi với người đàn ông cao lớn. Tiếng nước bọt hoà lẫn với tiếng thở nặng nề, thân thể cọ sát với từng lớp vải vóc khiến nhiệt độ trong văn phòng công tước nóng hơn bao giờ hết.
Wriothesley kết thúc nụ hôn bằng cách cắn lên bờ môi mềm, dứt ra để Lyney hớp từng ngụm không khí. Anh bế thốc cậu lên khỏi ghế, xích sắt kêu lên leng keng. Wriothesley ngả lưng xuống chiếc ghế bành bên bàn làm việc, để Lyney ngồi gập gối trong lòng mình, mặt đối mặt. Ngài công tước ôm vòng eo nhỏ của người tình, nâng mặt cậu lên một góc để hai đôi mắt bắt gặp nhau; anh hỏi.
"Thế em có rút ra được bài học gì không?"
Khí thế của Wriothesley rất mạnh mẽ, rất áp lực, khiến Lyney chột dạ. Cậu đánh mắt sang hướng khác, nhỏ giọng nói.
"Em không nên làm trò ảo thuật đó, không nên nhảy từ trên cao xuống mà không dùng dây bảo hộ, không nên chấp nhận lời mời dự tiệc và tặng tường vi cho những thương nhân Sumeru kia."
Càng về sau, tiếng nói lại càng nhỏ, những chữ cuối cùng gần như chỉ là khẩu hình miệng.
Wriothesley siết chặt eo Lyney, nhướng mày hỏi.
"Tôi muốn nghe vấn đề cốt lõi. Và em còn tặng hoa cho bọn người đó?"
Lyney thật sự muốn chạy trốn, cậu nhận ra mình vừa lỡ miệng chưa đánh đã khai, nhưng quá muộn rồi. Ảo thuật gia bĩu môi, lén lút nắm lấy vạt áo của ngài công tước trông thật đáng thương.
"Em sẽ không làm những thứ nguy hiểm nữa. Và-và vì những thương nhân kia là nhà tài trợ của nhà hát nên cả đoàn ảo thuật mới đồng ý đến bữa tiệc của họ, tặng hoa chỉ là trò đùa thôi…"
Wriothesley im lặng một lúc rồi thở dài. Anh đột ngột cúi xuống, cắn vào hõm vai Lyney khiến cậu la toáng lên. Anh để lại một dấu răng, rồi lại liếm và hôn lên đó như thể an ủi.
"Em biết đấy, khi tôi thấy em rơi từ mái vòm nhà hát xuống, tôi đã thật sự sợ hãi." Wriothesley thủ thỉ, luồn tay vào mái tóc bạc. "Tôi có thể hiểu việc em đi dự tiệc, đó là công việc của em, nhưng việc em tặng hoa cho những người đó khiến tôi bất ngờ đấy. Là tường vi cầu vồng à? Có những giới hạn mà em phải hiểu mình không nên chạm tới, cũng như nhớ rõ em không chỉ là ảo thuật gia đại tài của Fontaine, mà còn là tình nhân của tôi. Hiểu chứ?"
Lyney chỉ lặng lẽ gật đầu. Cậu dần bình ổn hơi thở, bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi vì đã không thể làm một người tình tốt.
"Nhưng thiết nghĩ tôi vẫn phải phạt em lần nữa để em nhớ đòn nhỉ?"
Đột ngột, Wriothesley đứng dậy và nói, khiến Lyney chỉ biết co chân ôm chặt lấy anh để không ngã. Câu nói khiến cậu ngớ người, trong nháy mắt đã biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chết thật, sao Lyney lại quên cái còng tay khốn khiếp kia vẫn còn khoá chặt trên người mình chứ? Và Wriothesley thì có hiền lành bao giờ.
Ngài công tước để Lyney tựa ngực vào bàn làm việc, cái mông tròn trịa phô bày hết về phía mình. Anh lấy trong ngăn kéo một lọ bôi trơn, đừng hỏi tại sao nó lại nằm ở đấy, và bật nắp bằng răng. Trong một động tác gọn gàng, bàn tay Wriothesley phủ dầy chất nhờn lành lạnh.
Lyney còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy bên dưới của mình bị xâm phạm một lần nữa. Wriothesley tách đùi cậu ra, vỗ vào má mông và ra lệnh "nâng hông cao lên". Giọng nói trầm và đầy nam tính đó khiến Lyney nhũn cả chân, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời mà đẩy hông lên cao hơn. Phía dưới không phải quá chật chội vì ban nãy đã được 'đồ chơi' nới rộng một chút, ngón tay Wriothesley đi vào rất dễ dàng. Các vách tường ấm nóng cắn nuốt ngón tay anh như thể nói rằng nơi này nhớ ngài công tước rất nhiều. Tiếng nước và dầu bôi trơn lép nhép, dính dớp cứ dội vào tai khiến Lyney xấu hổ.
Khi đã cảm thấy đủ, Wriothesley rút tay ra và bắt đầu nới lỏng cà vạt. Nhìn Lyney gần như khoả thân, trên người chỉ còn lại đôi tất đen và chiếc quần lót bị kéo xuống tận đầu gối và Wriothesley, vẫn một thân quần áo chỉn chu có chút đối lập. Ngài công tước nhanh chóng tháo cà vạt, bung hai nút áo để lộ cơ ngực rắn rỏi với những vết sẹo chạy dài đến hông. Một tay anh cởi thắt lưng, một bên lại cọ hạ bộ vào bờ mông đang đưa ra của Lyney, giọng điệu đầy trêu chọc.
"Em xem này, cứng như đá rồi. Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đấy."
Lyney ngoái ra sau, nói đầy nghẹn ngào.
"Thế thì ngài mau đút vào đi, em sẽ vắt kiệt nó ngay bây giờ."
Wriothesley bật cười ha hả, tăng tốc độ cởi bỏ hai lớp quần đang gò bó thằng em của mình. Khoảnh khắc lớp quần lót được kéo ra giải phóng con quái vật to lớn, nó cạ vào mông Lyney vừa thô lại dài, nóng và cứng. Đột nhiên Lyney có chút hối hận về những gì mình đã nói; dựa vào những lần trước, cậu biết chắc người kiệt sức đầu tiên sẽ là mình chứ không phải Wriothesley, nói gì đến chuyện vắt kiệt ngài công tước. Thật lòng, Lyney cảm thấy mình phải sửa cái tính hiếu thắng này.
Wriothesley cạ đầu khấc trước cửa lối vào của Lyney, nặng nề nói.
"Tôi vào đấy nhé."
Ảo thuật gia chỉ yếu ớt gật đầu.
Ngay sau đó, cảm giác bị xâm nhập truyền đến từng tế bào khiến Lyney "Ah!" một tiếng to. Tư thế họ đang đứng khiến dương vật Wriothesley đi vào rất sâu, anh lại đẩy một lần hết gốc làm Lyney thấy như có một mũi khoan xuyên thẳng lên bụng mình. Hai chân cậu run lên, không đủ sức để đứng vững khi chứa chấp một dương vật to đến ngỡ ngàng. Wriothesley cũng thở ra một hơi khó khăn; anh không ngờ bên trong vẫn còn chật đến thế dù đã qua đến ba lần nới rộng. Đúng là cảm giác dương vật được bao bọc trong bức tường ấm áp rất sung sướng, nhưng để cử động thì có chút khó khăn.
"Thả lỏng ra nào, cưng."
Ngài công tước vỗ vào mông Lyney ra lệnh, vuốt dọc theo sống lưng cậu để giúp vị ảo thuật gia bình tĩnh. Lyney nắm chặt tay, cố gắng hít thở sâu và nới lỏng các cơ đang siết chặt của mình. Với những cái vuốt ve của Wriothesley, cậu dần thích ứng với con quái vật gân guốc kia và bắt đầu có những cảm giác tê dại.
Wriothesley di chuyển hông nhẹ nhàng để Lyney tập quen. Dương vật anh ma sát với từng điểm nhạy cảm phía dưới, kích thích chúng, chơi đùa chúng. Mỗi lần đầu khấc đỉnh vào một nơi nào đó yếu ớt, Lyney lại la lên giữa những tiếng rên rỉ nỉ non.
Tốc độ thúc hông của Wriothesley dần nhanh hơn, lần nào đẩy vào cũng là sâu đến tận gốc dương vật khiến Lyney như muốn ngã nhào. Không có hai tay chống đỡ, ngài công tước giữ cậu lại bằng sợi xích nối giữa hai chiếc vòng sắt của còng tay. Ảo thuật gia nhỏ bé quay cuồng giữa sung sướng và chới với, cảm giác điên rồ mỗi khi dương vật thô to chạm vào tuyến tiền liệt làm cho cả người cậu nhũn ra, ngày càng muốn nhiều hơn nữa.
"Ahh-ưmh…haa, Wrio, Wrio, thích lắm." Câu từ của Lyney lộn xộn, cậu chỉ biết làm theo bản năng là muốn thêm sung sướng và tìm kiếm hơi ấm của Wriothesley.
"Xem em kìa, đồ hư hỏng." Ngài công tước cười khàn, trên trán lấm tấm mồ hôi. Anh bỏ dây xích ra, vòng một tay qua bụng dưới để đỡ Lyney không ngã, tay còn lại đánh xuống bờ mông đang nảy lên vì những cú thúc mạnh bạo.
Tiếng "chát" khi da thịt chạm nhau vang lên đầy trong trẻo, cơn đau ở mông truyền đến làm Lyney như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cậu quay ngoắt đầu lại, nấc lên hỏi.
"Ngài làm gì vậy?"
Wriothesley nhướng mày, tiếp tục đánh cái thứ hai vào bên mông còn lại. "Tôi vẫn đang phạt em còn gì."
Tiếng "chát" thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư lần lượt vang lên, theo bàn tay Wriothesley rời đi là những vệt đỏ ửng in lại trên bờ mông trắng nộn. Đoán chắc ngày mai nó sẽ bắt đầu đau. Kèm theo những cú đánh rơi xuống là âm thanh Lyney rấm rứt khóc. Cậu biết đây là hình phạt của mình, nhưng cơn đau và sự xấu hổ khi bị đánh mông như một đứa trẻ, cộng thêm phía dưới lỗ nhỏ Wriothesley vẫn không ngừng chuyển động kích thích tuyến tiền liệt khiến nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra. Đôi mắt tím xinh đẹp giờ bao phủ bởi dục vọng và dòng lệ tràn đầy, càng nhìn càng khiến Wriothesley muốn bắt nạt, muốn đè Lyney ra giày vò xỏ xuyên đến khi cậu chỉ biết khóc lóc và rên rỉ tên anh.
"Đừng đánh nữa mà…hức." Lyney giở giọng cầu xin, khoé mắt đỏ hoe trông đáng thương cực kỳ.
Wriothesley cuối người hôn lên gáy cậu, mút mát khiến cả người cậu nổi hết lông tơ và cứng đờ. Anh để lại trên chiếc gáy duyên dáng một dấu răng và vết hôn màu đỏ đậm, rồi lại thì thầm bên tai Lyney, phả vào từng luồng khí nóng hổi.
"Tôi chỉ đánh em mười hai cái thôi, cố gắng lên nào. Trẻ ngoan sẽ được thưởng, em hiểu mà."
Lyney run rẩy lắc đầu, chỉ mới đánh sáu cái mà mông cậu đã muốn rát rồi, lại thêm sáu cái nữa thì có lẽ ngày mai không đứng nổi mất. Cậu giương mắt nhìn Wriothesley, trong đôi ngọc tím ầng ậc nước đầy sự tội nghiệp và yếu ớt.
"Đừng, xin ngài đấy…Em biết lỗi rồi."
Nhưng Wriothesley leo lên được vị trí như hiện tại một phần là do sự sát phạt quyết đoán của mình, nên chỉ đành xem như hôm nay Lyney xui xẻo. Ngài công tước lắc đầu, kéo Lyney lại gần để bờ lưng mịn màng áp sát vào ngực mình, đồng thời phía dưới cũng đâm sâu đến tận cùng. Từng cú đánh tiếp tục giáng xuống mông Lyney, nhưng lực tay đã được giảm nhẹ, chỉ hơi xót chứ không còn đau như ban đầu. Vừa bị đánh vừa bị chơi đến rối tinh rối mù, Lyney nghĩ mình sắp điên rồi khi mà cậu chợt cảm thấy những cú đánh mông kia cũng có chút…sướng. Lắc đầu nguầy nguậy, ảo thuật gia cố gắng tìm lại lí trí trước từng cơn khoái cảm như điện giật tràn đến từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến da đầu cậu tê rần và bụng dưới cồn cào nóng hổi.
"Ưm, sắp-sắp tới rồi-"
Lyney thở hổn hển, cảm nhận rõ ràng cơn co thắt ở bụng dưới đang bùng kên dữ dội. Wriothesley nghe đến đó như được tiếp thêm lửa, thúc hông càng lúc càng nhanh, càng mạnh, ác ý nhắm vào điểm nhạy cảm nhất chôn sâu bên trong những vách thịt mềm. Một tay ngài công tước giữ eo Lyney, một tay vòng lên vuốt ve cần cổ thon thả, miết dọc đường xương hàm ép cậu phải ngẩng đầu. Wriothesley tựa cằm lên hõm vai Lyney, ra lệnh với giọng nói đặc quánh mùi tình dục.
"Bắn đi, nhìn em rất đáng yêu khi bị tôi chơi đến mức bắn ra."
Gò má Lyney nóng rát, cậu nhắm nghiền mắt đầy xấu hổ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng những câu nói dơ bẩn và thiếu chừng mực của Wriothesley khiến cậu thích điên lên được. Lyney không phải kiểu người sẽ cam chịu, nhưng khi bị Wriothesley xỏ xuyên như thế này, cậu nghĩ mình có thể chấp nhận làm một con mèo đầy ngoan ngoãn và phục tùng. Từng câu từng chữ của ngài công tước kích thích Lyney siết chặt bên dưới hơn, khiến sung sướng của cả hai ngày một tăng lên.
Ngón chân Lyney co quắp, hai tay bị còng ở sau lưng cũng nắm chặt. Với từng cú thúc của Wriothesley, cậu có thể cảm nhận cơn cực khoái đã đến rất gần. Luồng dịch nóng chảy trào trong cơ thể, chực chờ được bắn ra ngoài trong khoái lạc.
"Ahh! Tới rồi tới rồi tới rồi-ưhmm…" Lyney rên lên một tiếng dài, cùng lúc đó, dương vật cậu co giật, tinh dịch trắng đục cũng được bắn ra, dây lên đùi, bụng và một ít trên bàn làm việc. Hai chân cậu mềm oặt, đứng được hoàn toàn là dựa vào Wriothesley. Khi lên đỉnh, lỗ nhỏ siết chặt lại bất ngờ khiến dương vật Wriothesley nhận được khoái cảm ồ ạt từ những vách thịt nóng mềm. Sự thoải mái khi được cắn nuốt bởi cái lỗ đói khát khiến ngài công tước thở gấp gáp, mồ hôi chạy dọc theo những vết sẹo dài.
"Chết tiệt-hah…tôi cũng gần tới rồi."
Hơi thở Wriothesley nóng hổi, phả vào gáy Lyney, lúc này đang vô cùng mẫn cảm, khiến cậu run lẩy bẩy mà siết chặt phía dưới hơn. Một cơn thủy triều cuộn lên dưới bụng Wriothesley, theo cú thúc hông cuối cùng và cũng là sâu nhất, bắn ra. Một luồng tinh dịch nóng bỏng tuôn trào bên trong Lyney, lấp đầy cái lỗ tham ăn của cậu bằng thứ chất dịch đặc sệt.
Wriothesley thở dốc, vùi đầu vào vai Lyney để hồi sức. Một khoảng lặng diễn ra chừng hai, ba phút và kết thúc khi Wriothesley rút dương vật vẫn đang chôn trong Lyney ra. Theo đó, tinh dịch trắng đục chảy ra khỏi cái lỗ sưng tấy, xuống đùi và một ít rơi xuống sàn trông vô cùng dâm đãng.
Wriothesley mò mầm chìa khoá trong ngăn tủ, nhanh chóng mở còng tay cho Lyney. Đôi tay bị xiềng xích đã lâu nay được tự do khiến Lyney bỗng có cảm giác xa lạ, nhưng cậu không đủ sức để quan tâm việc đó nữa. Ảo thuật gia ngã nhào vào lòng Wriothesley, thì thầm điều gì đó rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi. Ngài công tước nghe xong chỉ cười, bế thốc người tình nhỏ lên và đặt cậu trên sofa, không quên trao một nụ hôn đầy dịu dàng.
_____
Khi Lyney tỉnh dậy, cậu đang nằm ở sofa, trên người đắp chiếc áo khoác đen của Wriothesley, phủ dưới chân là một lớp chăn mỏng. Khẽ cựa quậy, Lyney nhăn mặt vì cả cơ thể đều đau nhức, rã rời.
"Em cũng biết chọn lúc ngủ thật, để tôi dọn dẹp cả một bãi chiến trường."
Lyney quay đầu về phía bàn làm việc, nơi Wriothesley ngồi cùng một xấp giấy tờ trên tay. Cậu bĩu môi, ngã phịch xuống lớp đệm êm ái trên sofa, càu nhàu.
"Do ai hành hạ tôi cả một đêm chứ, đồ xấu tính."
"Chậc, hôm qua còn xưng em ngọt ngào biết bao nhiêu."
Ảo thuật gia nghe thấy tiếng cười chọc ghẹo, tiếng giấy giấy sột soạt và ghế được kéo ra. Một vài giây sau, Wriothesley xuất hiện trước mặt cậu. Anh ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa nhẹ vòng eo lộ ra ở mép áo.
"Mông còn đau không?" Wriothesley nhướng mày hỏi.
"Đau, mông đau, tay đau, chân cũng đau." Lyney mếu máo.
"Lát nữa tôi sẽ đi xin y tá trưởng ít thuốc." Câu nói làm Lyney xấu hổ, cậu không muốn Sigewinne nghĩ về đêm qua họ đã làm gì đến nỗi phải dùng cả thuốc.
Như đọc được tiếng lòng của cậu, Wriothesley trêu chọc nói.
"Không phải ngại, tôi sẽ bảo cô ấy là em bị ngã dập mông." Ngài công tước thấy tay mình bị nhéo một cái rõ đau. Anh cúi người, cọ đầu mũi với Lyney, dịu dàng đến kì lạ.
"Ngủ đi." Wriothesley nói. "Ngày mai tôi sẽ đưa em lên mặt đất, tôi đã phái người báo cho Lynette và Freminet rồi."
Lyney ngoan ngoãn gật đầu, dần rơi vào giấc ngủ với mùi trà quanh quẩn bên mũi và hơi ấm của Wriothesley.
"Ngài đừng giận nữa, em yêu ngài mà."
End.
5/11/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro