Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

~•~

Lyney sẽ là người đầu tiên thừa nhận rằng việc kết bạn với một ai đó sau nhiều năm nhưng vẫn để mọi người không nhận ra được tính cách thật sự của mình là một điều khá khó khăn. Tuy nhiên, cậu không thật sự bận tâm, nó thúc đẩy cậu trở nên tốt hơn, thành thật hơn với người khác, đặc biệt là với chính mình.

Tất nhiên điều đó không hề dễ dàng. Đặc biệt là khi Lyney nhớ lại sự thất bại gần đây của cậu với Nhà Lữ Hành. Aether đã nhắc nhở cậu rất kỹ lưỡng rằng việc mở lòng rất có thể khiến mọi người rời xa cậu, ngay cả khi cậu đưa ra toàn bộ sự thật.

Nhưng ảo thuật gia đã cố gắng không để điều đó ngăn cản bản thân thay đổi. Có một điều an ủi cậu, đó là Wriothesley khác với Aether. Wriothesley là người đã chủ động liên lạc với cậu, đề nghị kết bạn, cũng là người đã kéo cậu ra ngoài thế giới kia khi cậu đang cố gắng thu mình vào góc riêng. Và chắc chắn rằng Lyney khá bối rối về việc làm thế nào để có thể làm bạn với anh sau cuộc ân ái mà họ đã có với nhau, nhưng cậu sẵn sàng thử. Cậu sẽ cố gắng hết sức. Đâu có mấy lần vẫn có ai đó muốn biết con người thật của cậu sau khi đã lén nhìn ra phía sau bức màn sân khấu đâu?

Đầu Lyney tràn ngập những ý định tốt đẹp, quyết tâm, hy vọng và ước mơ, nhưng đó là cho đến khi lá thư đầu tiên của Wriothesley xuất hiện trước cửa nhà cậu.

Cậu đọc vài nét chữ thanh mảnh với sự phấn khích không thể tả, hệt như những đứa trẻ thơ được kẹo. Cậu đã đến phòng làm việc chung và ngồi vào bàn với bút và giấy, sẵn sàng trả lời và chứng tỏ với bản thân rằng mình có thể làm được điều này.

Đầu giờ chiều đã nhanh chóng chuyển sang buổi tối, biến thành màn đêm với ánh trăng nhàn nhạt rực rỡ. Lyney ngồi dưới ngọn nến dịu nhẹ, nhìn chằm chằm vào một trang giấy trắng, không thể viết được một chữ nào. Trang này vẫn trống suốt những ngày tiếp theo, cho đến khi một tuần trôi qua, rồi hai tuần. Lyney đã đọc lá thư của Wriothesley thường xuyên đến mức cậu nhớ từng chữ, có thể nhìn thấy từng đường cong trong nét mực nghiêng của Công tước ngay cả khi cậu nhắm mắt.

Tất nhiên, Lyney vẫn đang cố gắng hết sức để viết gì đó, hoặc ít nhất đó là điều cậu đang tự nhủ. Nhưng mọi chuyện vẫn thế, và nó chỉ dừng lại vào một buổi tối mùa thu trong lành, mát mẻ. Có một tiếng gõ cửa vang lên, khi cậu mở cửa và thấy Wriothesley đang khoanh tay và nhướng mày ở bên ngoài, cảm giác tội lỗi mới ập đến với ảo thuật gia vĩ đại.

Theo sau đó là sự xấu hổ và má cậu nhanh chóng chuyển sang màu đỏ nhạt. Lyney thậm chí còn không biết cách tự bào chữa khi thất bại trong một việc dễ dàng như trả lời một lá thư.

Wriothesley quan sát kỹ biểu cảm của cậu trong vài giây rồi nói như lời chào hỏi, "Tôi đang ở khu vực này để thực hiện một số công việc cần đích thân đi làm và tôi nghĩ rằng tôi sẽ ghé qua thăm em. Em có muốn ra ngoài ăn không?" Lyney rất bối rối vì không gặp phải những lời lẽ giận dữ hay buộc tội đến nỗi cậu không biết phải nói gì trong một lúc lâu.

"Ừm." cuối cùng cậu lẩm bẩm trước khi gật đầu. "Chắc chắn rồi, tôi-, tất nhiên là tôi rất muốn. Tôi chỉ- Để tôi thay đồ thật nhanh, được chứ? Tôi sẽ sẵn sàng trong một phút nữa. Mời vào."

Lyney bước sang một bên để người đàn ông lớn tuổi vào nhà một lúc rồi nhanh chóng chạy lên cầu thang để quay về phòng. Cậu cố lờ đi tiếng cười thầm lặng phía sau, mặc dù điều đó chỉ khiến gò má cậu đỏ hơn. Ảo thuật gia không nghe thấy tiếng bước chân theo sau mình vì quá bận rộn lục lọi tủ quần áo để tìm một chiếc áo sơ mi và quần mới ngay khi về đến phòng. Cậu mừng vì các em của mình không ở nhà để chứng kiến ​​tất cả những điều này.

"Em biết đấy, không cần phải ăn mặc cầu kỳ đâu." Wriothesley nói sau lưng cậu, và rõ ràng cậu rất ngạc nhiên khi anh bước vào. "Ồ, anh thật sự nghĩ thế à?" Lyney lầm bầm khi mặc bộ quần áo mới vào. Ít nhất thì cậu cũng không cảm thấy xấu hổ trước mặt người đàn ông đó nữa. "Chắc anh đã quên tôi là người của công chúng." Cậu gần như có thể nghe thấy người đàn ông kia đảo mắt, nhưng cậu cố gắng không nói bất cứ điều gì chống lại nó nữa.

Khi thay quần áo xong, Lyney nhanh chóng chạy vào phòng tắm để sửa lại tóc và trang điểm một chút trước khi quay lại gặp Wriothesley.

Trong lúc đó, Công tước đã ngồi xuống mép giường, kiên nhẫn chờ đợi Lyney trở về. Lyney ban đầu chỉ muốn gọi anh, để nói rằng cuối cùng cậu cũng chuẩn bị xong, nhưng nhìn thấy anh ngồi đó khiến đầu óc cậu chậm lại một chút và thư giãn lần đầu tiên trong suốt vài phút vừa qua. Cậu từ từ bước đến gần anh và Wriothesley mỉm cười khi cậu thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Lyney nhận ra rằng trước đây cậu chưa thực sự nhìn kỹ vào anh, quá bị cuốn theo cảm xúc khi nhìn thấy anh một cách đột ngột như vậy. Có những quầng thâm nhẹ dưới mắt Wriothesley và một sợi râu mờ trên quai hàm của anh. "Mm, trông anh đẹp trai ghê." Lyney nói nhỏ khi ôm lấy khuôn mặt của Công tước, ngón cái của cậu lần theo lớp râu ria.

"Nhưng trông anh cũng mệt mỏi quá. Anh có đang làm việc quá sức không đấy?"

"Không có gì mà tôi không thể xử lý được."

Lyney lại ậm ừ nhưng vẫn im lặng một lúc lâu. Cậu không thể biết được điều gì đang diễn ra trong đầu Wriothesley. Cho dù anh đang giận hay thất vọng về cậu, hoặc chỉ đơn giản là vui mừng vì cuối cùng Lyney vẫn không đẩy anh ra. Tuy nhiên, anh trông rất thoải mái với cách Lyney đứng giữa hai chân anh và chạm vào anh.

Cuối cùng cậu cúi xuống và hôn nhẹ lên môi anh. "Vậy thì đi thôi, anh chàng đẹp trai." Lyney nói và rời đi. Vẻ mặt của Wriothesley chỉ có thể được mô tả như một điều gì đó giống như sự ngạc nhiên thích thú và nó khiến cậu mỉm cười.

Sau đó họ ra ngoài và kết thúc bằng một bữa tối vui vẻ tại khách sạn Debord. Họ nói chuyện hàng giờ và kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra trong cuộc sống của họ suốt những tuần qua. Tuy nhiên, Lyney có cảm giác rằng cả hai đều có rất nhiều điều chưa được nói ra. Tất nhiên, cậu không thể nói với Wriothesley bất cứ điều gì về công việc Fatui của cậu, nhưng khi cậu hỏi người đàn ông kia điều gì đã khiến anh trông mệt mỏi đến vậy, thì anh nhanh chóng đưa ra những câu trả lời lảng tránh tương tự như trước.

Lyney bỏ qua, nhưng cậu... ngạc nhiên khi nhận ra rằng cậu thực sự lo lắng cho Wriothesley. Ảo thuật gia nghĩ mình chưa quen người đàn ông này đủ lâu để có cảm giác bất an như vậy trong lòng.

Tuy nhiên, Wriothesley đảm bảo rằng cậu sẽ quên tất cả những điều đó trong suốt buổi tối. Với vô số câu hỏi đổ xuống đầu mình, thật khó để Lyney nghĩ về bất cứ điều gì khác. Anh hỏi về gia đình Lyney và họ như thế nào, nhưng anh chủ yếu hỏi về cậu. Điều gì khiến cậu quan tâm đến ảo thuật và liệu cậu có những sở thích khác hay những thứ tương tự hay không. Màu sắc yêu thích của cậu là gì, món ăn yêu thích, mùa, thời tiết, tất cả những chi tiết nhỏ nhặt mà không ai thèm hỏi cậu.

Lyney hầu như không phải đặt câu hỏi cho riêng mình, nhưng bất cứ khi nào cậu cố gắng biết được điều gì đó từ Wriothesley, nó lại khiến lồng ngực cậu tràn ngập một sự ấm áp kỳ lạ.

Buổi tối đã chuyển sang đêm từ lâu khi cuối cùng họ cũng trả tiền và đứng dậy rời đi. "Anh có muốn quay lại lần nữa không?", Lyney hỏi Wriothesley, mỉm cười rạng rỡ với anh. "À, tôi không thể. Thực ra tôi phải quay lại Pháo đài." Đôi mắt của Lyney mở to một cách hài hước và ánh mắt cậu nhanh chóng liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên lối vào khách sạn. "Sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?! Chiếc Aquabus cuối cùng sẽ rời đi trong 5 phút nữa. "

Wriothesley chưa kịp bày tỏ sự ngạc nhiên thì Lyney đã nắm lấy tay anh và bắt đầu chạy ra ngoài, kéo anh theo.

Bên ngoài trời đang đổ mưa, nhưng Lyney không hề quan tâm. Nó thực sự khá thú vị, chạy trong cơn mưa mùa thu, tay trong tay, Wriothesley bên cạnh, đường phố vắng tanh. Khi nhìn lên người đàn ông lớn tuổi hơn, cậu thấy anh đang cười toe toét. "Anh có thích điều này không?" cậu nhấn mạnh khi họ vội vã bước xuống cầu thang, suýt trượt chân nếu không có Wriothesley đỡ lấy cậu vào giây cuối cùng. "Tôi yêu mưa và tôi có em bên mình." Lyney không biết làm thế nào mà những lời nói đơn giản như vậy lại có thể khiến trái tim cậu lỡ nhịp.

May mắn thay mưa đã nhẹ hơn một chút và họ nhanh chóng lao vào tòa nhà của Nhà ga chính. Cả hai đều cười toe toét, choáng váng vì adrenaline dâng cao khi chạy hết tốc lực trong thành phố. "Không nghĩ là em sẽ theo kịp. Sức chịu đựng đó đến từ đâu vậy?", Wriothesley thở hổn hển khi họ bước vào thang máy. Lyney chỉ có thể cười.

"Này, tôi sẽ nhắc nhở anh rằng tôi là một người lính đã được huấn luyện."

"Tất cả những gì tôi đang nói là tôi không thấy sức chịu đựng như vậy trên giường."

Lyney phát ra một âm thanh bối rối, một tay đưa lên ấn vào miệng Wriothesley khi anh ta cười. "Anh không thể nói vậy ở nơi công cộng." "Chúng ta đang ở trong thang máy", người đàn ông lớn tuổi lẩm bẩm qua tay cậu rồi nhẹ nhàng đẩy tay cậu xuống. Lyney trừng mắt nhìn Wriothesley, nhưng người đàn ông lớn tuổi hơn chỉ cười nhạo cậu.

"Điều đó có nghĩa là tôi cũng không được làm việc này à?"

Ngay sau đó Wriothesley vòng cánh tay khỏe mạnh của anh thật chặt quanh người cậu và kéo cậu lại gần, Lyney không kháng cự, để mặc anh cúi xuống hôn cậu. Ảo thuật gia mỉm cười trong nụ hôn và đáp lại nó một cách dễ dàng, cánh tay cậu vòng qua cổ Wriothesley. Trong khoảnh khắc đó, cậu không quan tâm đến việc cả hai đều ướt đẫm như thế nào, đến những cảm xúc phức tạp của cậu hay bất cứ điều gì khác ngoài đôi môi ấm áp kia chạm vào môi mình.

Trong thâm tâm, Lyney nhận thấy thang máy ngừng chuyển động và cửa đang từ từ mở ra, nhưng cậu hài lòng ở lại như thế này thêm một lúc nữa. Ít nhất là cho đến khi cậu nghe thấy một tiếng click nhỏ. Lyney lùi lại, tự hỏi liệu đó có phải là từ thang máy hay có lẽ là từ một con Robot Hiến Binh gần đó, nhưng dường như không có gì bất thường. Cậu ngước nhìn Wriothesley và hôn lên môi anh lần cuối.

"Hôm nay rất tuyệt. Tôi rất vui vì anh đã ghé thăm", Lyney thành thật nói khi cùng người kia bước tới chiếc aquabus cuối cùng đang chờ họ. "Và... lần này tôi sẽ viết thư cho anh. Tôi hứa đấy." Cậu có vẻ hơi ngượng ngùng khi nói thêm điều đó. Wriothesley thực sự đã không đề cập đến vấn đề của bức thư trong suốt buổi tối, có lẽ là muốn cho Lyney cơ hội tự mình làm việc đó nếu cậu muốn. Bây giờ Công tước chỉ mỉm cười với cậu và lắc đầu. "Em sẽ viết thư cho tôi khi em sẵn sàng, Lyney. Về nhà an toàn nhé?"

Cả hai đều chào Melusine bé nhỏ đang đợi trong aquabus khi họ đến đó và lời tạm biệt đã kết thúc khá nhanh chóng. Lyney đứng lùi lại khi Wriothesley trèo vào, và khi chuẩn bị rời đi thì người đàn ông lớn tuổi gọi lại lần cuối. "Này, Lyney?" Cậu quay lại nhìn anh và trao cho anh một cái nhìn dò hỏi. "Hãy nhìn dưới gối khi về đến nhà."

"Huh?" Âm thanh ngạc nhiên của cậu được đáp lại bởi tiếng cười của Wriothesley và tiếng vẫy tay khi chiếc aquabus cuối cùng cũng khởi hành.

Cậu dõi theo người đàn ông kia một lúc nữa trước khi vội vã quay trở lại con đường mà cậu đã đi. Năm phút sau, cậu lao vào nhà khiến em gái và em trai cậu tò mò thò đầu ra khỏi phòng khách. "Ồ, Lyney! ", Lynette ngay lập tức nói một cách hoài nghi khi cô nhìn thấy cậu cởi bỏ quần áo ngay trong tiền sảnh. "Thật à, ngay bây giờ sao? Anh đang làm ướt mọi thứ đấy!"

"Ừ, đúng vậy. Bởi vì anh ướt sũng."

Lynette đang nhìn cậu một cách khô khan, nhưng cậu đã thu dọn hết bộ quần áo ướt sũng của mình và nhanh chóng lên lầu. Lyney vứt hết mọi thứ vào phòng tắm để xử lý sau, cởi quần lót rồi nhanh chóng lấy cho mình hai chiếc khăn tắm, một chiếc để lau tóc và chiếc còn lại để quấn quanh người.

Cậu chạy vội về phòng và đến giường, ngồi xuống đó và nhanh chóng nhấc chiếc gối lên.

Lyney tìm thấy một lá thư bên dưới nó.

Cậu do dự trước khi lau khô tay vào chiếc khăn. Sau đó mới chộp lấy và cẩn thận mở phong bì để lấy lá thư ra. Lối viết cẩn thận của Wriothesley ngay lập tức lọt vào mắt cậu.

Lyney thân mến của tôi,

Tôi xin lỗi vì đã đặt em vào thế khó như thế này. Tôi hy vọng em có thể tha thứ cho tôi.

Tôi có cảm giác là em sẽ không hồi đáp thư của tôi. Tôi có thể nói rằng em có đầy những ý định tốt đẹp khi chúng ta chia tay lần cuối, nhưng tôi cũng biết rằng nếu em giống tôi lúc trẻ, em có thể sẽ cảm thấy sợ hãi ở "bài kiểm tra" thực sự đầu tiên. Dù sao thì đây cũng không phải là một bài kiểm tra, nhưng có lẽ nó phụ thuộc vào cách em nhìn nhận nó, hm? Một cơ hội để chứng tỏ bản thân.

Không sao đâu, lần này em không viết thư lại, và có thể điều đó sẽ xảy ra lần nữa. Tôi sẽ là người cuối cùng đánh giá em về điều đó. Khi em hiểu rõ hơn về tôi và hiểu chúng ta giống nhau đến mức nào, em có thể hiểu tại sao. Chỉ cần thỉnh thoảng chúng ta gặp nhau là tôi thấy hài lòng rồi. Dù sao thì đôi khi tôi cũng lên mặt đất để làm việc, nên có lẽ chuyện đó sẽ không hiếm như chúng ta nghĩ lúc đầu.

Mặc dù vậy, tôi thực sự nhớ em trong những tuần qua. Rõ ràng là tôi viết điều này trước khi gặp lại em, nhưng tôi thực sự đã chớp lấy cơ hội đầu tiên để lên trên mặt đất và vào thành phố. Nếu việc xin ở lại trong tâm trí tôi là một trong những mánh khóe nhỏ khác của em, thì em thực sự cần phải cảnh báo tôi nếu không tôi sẽ không bao giờ có thể hoàn thành tốt bất kỳ công việc nào.

Tán tỉnh thế là đủ rồi. Hãy chăm sóc bản thân nhé, Lyney. Tôi biết em đang cố gắng và việc phá bỏ tất cả những thói quen cũ đó có thể mất một thời gian. Tôi vẫn sẽ đợi em cho đến khi em thật sự sẵn sàng.

Tình yêu, Wriothesley.

Lyney đọc lá thư một lần, hai lần, rồi ba lần cho đến khi dòng chữ nhoè đi trước mắt cậu. Cậu ấn tờ giấy vào ngực rồi thả mình rơi xuống nệm để nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trên khuôn mặt cậu là một nụ cười ngu ngốc và mãn nguyện, cậu cảm thấy trong lòng thật mơ hồ, đầu óc trống rỗng một cách kỳ lạ và đồng thời tràn ngập những suy nghĩ đang chạy đua trong đầu.

Một lần nữa cậu chợt nhận ra rằng Wriothesley biết và hiểu rõ cậu đến mức nào, ngay cả khi họ thực sự chỉ gặp nhau một vài lần. Và điều đó không còn đáng sợ nữa, không còn nhiều như vài tuần trước. Làm thế nào mà những khoảnh khắc đầu tiên dễ bị tổn thương đó lại biến thành cảm giác giống như người đàn ông lớn tuổi đọc được suy nghĩ của mình? Lyney không biết.

Cậu bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ bởi có ai đó hắng giọng và giật mình khi nhìn thấy em gái mình đang đứng ở ngưỡng cửa đang mở.

"Em cần dừng việc lén theo dõi anh chỉ vì em có thể." cậu lầm bầm và ngồi dậy khi cô lặng lẽ đến gần hơn. Lynette ngồi xuống cạnh cậu và liếc nhanh lá thư cậu vẫn đang cầm. Cậu thở dài khi hiểu ra và một lúc sau liền đưa nó cho cô. Lyney đã nhiều lần than phiền với cô về việc cậu không thể viết thư lại cho Wriothesley nên cậu không ngại cho cô xem.

Lynette lặng lẽ đọc nó rồi đưa lại cho cậu khi cô đọc xong, trán cô hơi cau lại. "Anh thực sự đã quá yêu anh ấy rồi phải không?", cuối cùng cô lặng lẽ hỏi. "Anh sẽ không đi xa đến thế." Lyney lí nhí trả lời.

"Nhưng anh hoàn toàn như vậy." Lynette nhấn mạnh. "Anh đã nghĩ về anh ta trong nhiều tuần. Anh không còn sinh hoạt và làm việc cùng tụi em thường lệ nữa. Anh ấy khiến anh mất tập trung rất nhiều. Anh thực sự nghĩ rằng Freminet và em sẽ không thể nói ra mấy điều bất thường đó à?" (?)

Lyney nhẹ nhàng gấp lá thư lại và cho vào phong bì để tránh ánh mắt của Lynette. "Điều đó có quá nghiêm trọng khi anh cảm thấy như thế này không?" "Em không nói điều đó là xấu, chỉ là anh... có thói quen bám lấy người đầu tiên tỏ ra tử tế với anh, và kết cục là anh luôn bị tổn thương. Em chỉ muốn anh được an toàn."

Có tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa và một lúc sau Freminet bước vào với con mèo của họ trên tay. Lyney gần như vui mừng vì cuộc trò chuyện bị gián đoạn nên cậu sẽ không phải suy nghĩ quá nhiều về lời nói của người em song sinh của mình. "Hai người ổn chứ?", Freminet nhẹ nhàng hỏi khi cậu đến gần hơn một chút. "Ừ, chúng ta đang nói về tình cảm của Lyney với Wriothesley."

Lyney nhìn người em song sinh của mình một cách đau khổ, nhưng cái cách Freminet gật đầu như thể đây là một chủ đề quen thuộc giữa họ cũng không khiến mọi chuyện tốt hơn nhiều.

Em trai cậu ngồi xuống cạnh ảo thuật gia, nhưng nhìn sang chị gái của mình.

"Em đã bỏ lở những gì?"

"Bức thư tình Lyney nhận được từ anh ấy."

"Đó không phải là một bức thư tình," Lyney nói một cách hoài nghi, mặt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ nhạt.

"Lyney," Lynette bắt đầu chậm rãi và nhìn thẳng vào mắt cậu. "Anh biết là em không có kinh nghiệm về việc này, nhưng em có đủ hai mắt và nó vẫn hoạt động tốt. Wriothesley bắt đầu và kết thúc bức thư bằng 'Lyney thân yêu của tôi''tình yêu, Wriothesley.' Anh ấy thực sự đã nói với anh rằng anh ấy sẽ đợi anh cho đến khi anh sẵn sàng, ngay ở dòng cuối cùng. Anh nghĩ điều đó có ý nghĩa gì?"

Lyney rên rỉ và thả mình rơi trở lại vào đệm, cánh tay giơ lên ​​che mặt. Một lúc sau, sức nặng dễ chịu của Rosseland đè lên ngực cậu và cậu thở dài một hơi khi vòng tay ôm lấy nó.

"Anh chỉ...Ý là Wriothesley chỉ đề nghị kết bạn thôi, phải không? Và anh đoán là bọn anh đã lên giường với nhau nhưng... Đó chỉ là friends with benefits thôi?" cậu ngượng ngùng lẩm bẩm. Freminet và Lynette cùng nhau nhìn về phía cậu. Rõ ràng họ đã nói về chuyện này rồi và Lyney hoàn toàn không để tâm.

"Anh ấy gọi anh như vậy à? Thật sao?", Freminet hỏi. Lyney lắc đầu thở dài sau một lúc. "... anh không nghĩ đó là cách Wriothesley nhìn nhận sự việc, nếu không anh ấy sẽ nói như vậy. Tôi nghĩ... tôi nghĩ bạn bè có thể yêu nhau rất nhiều. Tuy nhiên, friends with benefits... Trọng tâm chỉ là tình dục, đúnh không? Anh không hiểu lắm, nhưng... Từ những gì anh nghe được, chẳng phải sẽ rất khó chịu khi một người trong hoàn cảnh như vậy phải lòng người kia sao?"

Lyney nghĩ về điều đó. Đó là một cách nhìn nhận mọi việc mà chỉ những người có ít kinh nghiệm như các em của cậu mới có thể xử lý được. Và đó hoàn toàn không phải là điều mà Lyney đã cân nhắc.

"Các em nghĩ rằng..." Cậu chợt im lặng, không thể nói ra những gì hai người kia rõ ràng đang nghĩ.

"Có phải anh ta đang say mê anh không? Anh biết đấy, vì điều gì khác ngoài..." Lynette mơ hồ vẫy tay trên cơ thể cậu và anh phải khịt mũi cười.

"Cái gì khác ngoài tình dục? À, anh ấy cứ nói gì đó về... Nhưng anh ấy không nói... Anh tưởng anh ấy chỉ muốn nói..." Lyney rên rỉ và che mặt lại lần nữa để hai người kia không nhìn thấy đôi má đỏ bừng của cậu. Chẳng phải Wriothesley đã nói điều gì đó tương tự như việc họ không nhất thiết phải là người yêu nhiều hơn sao? Nhưng cậu cũng sẽ là người cuối cùng phàn nàn nếu điều đó xảy ra. Hồi đó Lyney chưa quan tâm chuyện này lắm, bởi vì họ vẫn chưa quá thân thiết và sự quan tâm của Wriothesley dành cho cậu đều được thúc đẩy bởi sự tò mò vào những đêm bên nhau của họ.

"Ừm..., anh có thể đã nói điều gì đó về việc bọn anh có thể... không chỉ là bạn bè. Khá nhiều lần." cuối cùng cậu lẩm bẩm. Lyney bỏ tay ra để nhìn các em của mình và thấy họ đang nhìn cậu một cách bất lực.

"Anh hoàn toàn vô vọng." Lynette tuyên bố, vỗ vai cậu rồi quay người bỏ đi. "Hãy giữ Rosseland tối nay. Có lẽ nhóc đó có thể xoa dịu nỗi đau lòng khi không được nằm trong vòng tay to khỏe của Wriothesley."

Lyney đỏ bừng mặt và ngay cả Freminet cũng cười khúc khích. "Anh không đáng bị trêu chọc như vậy mà!", cậu hét lên với cô. Ảo thuật gia tiếp tục càu nhàu và cuối cùng lại ngồi dậy, một tay ôm chặt lấy Rosseland để nó không sợ hãi và cắm móng vuốt vào ngực mình.

"Nếu anh quyết định làm tất cả những điều này, em sẽ là người cuối cùng phàn nàn về hạnh phúc do chính anh lựa chọn", Freminet nhẹ nhàng nói. "Nhưng... em cần phải nói với Cha. Trước khi cô ấy biết tin thông qua người khác."

Lyney nhìn cậu đầy thắc mắc, ngay cả khi có một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng cậu. Ở một mức độ nào đó, cậu vẫn sợ rằng Cha có thể yêu cầu cậu lợi dụng mối quan hệ của cậu với Wriothesley để có lợi cho họ.

"Chà, anh là người của công chúng, Lyney. Và ngay cả khi mọi người không ngay lập tức nhận ra Wriothesley vì anh ấy luôn ở trong tù... Thì một ngày nào đó họ sẽ biết thôi." Freminet lặng lẽ nói. Sau đó cậu đứng dậy và mỉm cười ngượng ngùng với ảo thuật gia. "Ngủ ngon, Lyney. Em mừng cho anh."

Lyney vẫn ngồi trên giường một lúc lâu ngay cả khi cả người em của cậu đã rời đi. Ảo thuật gia chơi với con mèo của mình, nghĩ về những gì họ đã nói và những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Cậu không có cảm tình với Wriothesley. Chắc chắn là không. Cậu thích anh ta và anh tử tế, chu đáo và hết sức kiên nhẫn với cậu, vui tính và giỏi làm tình và-

Được rồi, có lẽ Lyney đã phải lòng anh ấy.

Nhưng thực ra cậu không hề có ý định tiến xa hơn nữa với người đàn ông này. Cậu gần như không thể làm bạn với anh ấy được. Lyney là một người bạn tồi tệ! Cậu thậm chí còn không thành công trong việc trả lời một lá thư. Và mặc dù Wriothesley không trách cậu vì điều đó, nhưng lẽ ra anh nên làm vậy. Lyney đã hứa và thất hứa.

"Dù sao thì điều đó cũng không quan trọng, Rosse," cậu nhẹ nhàng lẩm bẩm. "Tôi cần phải nói với Cha. Và tôi không thể mạo hiểm đặt cha vào nguy hiểm. Tôi không nghĩ cha sẽ làm gì cả, nhưng đó có thể chính là lý do khiến cha phải đi xuống Pháo đài và cuối cùng đồng ý cuộc gặp với Wriothesley."

Rosseland thậm chí còn không thèm kêu meo meo đáp lại, chỉ lười biếng dùng bàn chân đạp vào cậu.

Vì vậy, Lyney quyết định ngừng suy nghĩ quá nhiều về tất cả những điều này. Nó không có ích gì cả. Cậu cẩn thận đặt lá thư vào ngăn kéo ở đầu giường, cùng với lá thư kia, rồi cuối cùng mặc quần áo đi ngủ. Trời đã khuya, cậu mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn không thể ngủ. Cậu biết mình sẽ mất rất nhiều thời gian để nghĩ về Công tước.

Và cậu vẫn sẽ làm như vậy nếu cậu thành thật với chính bản thân mình. Đôi mắt của Lyney nhiều lần dừng lại trên tủ đầu giường, suy nghĩ về lá thư mới này, và chẳng bao lâu sau, cậu bước vào phòng làm việc với niềm tin mới tìm thấy.

Đối với cậu chẳng có vấn đề gì khi thời gian trôi qua nhanh hơn và mãi đến quá nửa đêm cậu mới hoàn thành xong việc. Trái tim cậu cảm thấy thoải mái với lá thư hồi đáp. Lyney mang nó xuống bếp dưới nhà, có dán một tờ giấy nhỏ trên phong bì rằng Lynette vui lòng mang nó đến bưu điện vào sáng mai khi cô ấy ra ngoài vì đến lượt cô ra ngoài đi làm bánh hàng ngày.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Lyney có thể đi ngủ và nghỉ ngơi, và cậu sẽ vào giấc trong vòng vài phút.

Thật không may, Lyney đã không ngủ được. Cậu chưa từng bị đánh thức bởi những cơn ác mộng dù chỉ một lần, không phải do chính cậu hay em của cậu gặp phải. Ngay cả con mèo cũng không đánh thức cậu bằng tiếng kêu của nó. Không, chính tiếng gõ cửa đã kéo cậu ra khỏi giấc ngủ.

Cậu rên rỉ và xoa xoa mặt một cách mệt mỏi trước khi miễn cưỡng rời khỏi giường. Ánh sáng đã chiếu qua cửa sổ cuối hành lang khi cậu đi xuống nhà, nên không thể gọi là còn quá sớm được. Nhưng trong mắt cậu thì vẫn còn sớm để tiếp khách. Ít nhất là lần này.

Lyney suýt rớt tim khi mở cửa và thấy Cha đang đứng bên ngoài. "C-Cha?" Cậu nhanh chóng nghiêng đầu một cách đầy kính trọng và bước sang một bên để cô vào. "Con rất xin lỗi, con không biết cha sẽ ghé qua." Cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích nhẹ nhàng của cô khi cô bước qua và nhanh chóng đóng cửa lại. Cậu nhìn nhanh xung quanh và thấy cả giày của Lynette và Freminet đều biến mất, nên chắc chắn họ đã cùng nhau đi ra ngoài.

"Cha có muốn uống chút trà không? Hay cà phê nhé?" cậu hỏi khi bước vào bếp.

"Lynette và Freminet ra ngoài ăn sáng. Cha có thể tham gia cùng bọn con khi họ quay trở lại."

"Hm, ý kiến hay đấy. Đã lâu rồi cha mới được ngồi cùng ba người ngoài nhiệm vụ"

Arlecchino vui vẻ nói khi cô ngồi xuống bàn bếp. Cô nhìn cậu đi lại xung quanh và dọn bàn, dùng tay chống cằm lên. "Và cứ làm bất cứ món nào mà con cảm thấy thích. Con biết đấy, cha thích hương vị của cả hai."

"Vậy là cha không đến đây làm việc à?" Lyney tò mò hỏi. Cậu thực sự không biết điều gì đã dẫn đến chuyến viếng thăm này. Trong lúc suy nghĩ, cậu bắt đầu pha một ít cà phê, che miệng khi phải ngáp. "Hm, không," Arlecchino nói, và Lyney ngay lập tức đứng thẳng người khi cậu nghe thấy một giọng điệu quen thuộc vang lên từ giọng nói của cô. "Con có vẻ mệt mỏi. Thức khuya à?"

"... Vâng. Con không thể ngủ được." Lyney nói sau một lúc lưỡng lự. Cậu ngồi xuống đối diện với Cha khi cậu đã xong việc, giờ đây cậu không còn gì để làm nữa. Ảo thuật gia bận tay tết những lọn tóc vàng và cảm thấy ánh mắt cô luôn dán chặt vào mình khi sự im lặng bao trùm căn phòng trong một khoảng thời gian dài.

Arlecchino cuối cùng cũng mỉm cười với Lyney trước khi quay đi và cậu nhìn cô lôi ra một tờ báo được cuộn lại và đặt nó lên bàn giữa họ. Cô bắt đầu lười biếng lướt qua nó, và thực lòng cậu không nghĩ quá nhiều về nó cho đến khi cô lên tiếng lần nữa. "Con biết không, thực ra cha đến đây vì con." cô lơ đãng nói khi dừng lại để đọc một bài báo nào đó. "Con sao?" Lyney ngạc nhiên hỏi, hạ tay xuống. "Để làm gì?" Cậu hy vọng mình không làm gì sai và khiến cô tức giận, tại sao cô lại xuất hiện sớm thế này trước cửa nhà cậu nếu không phải vì nhiệm vụ nào đó?

"Chà, cha có hơi thất vọng đấy, Lyney." cô nói nhẹ nhàng và một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng ảo thuật gia khi cô đột nhiên ngước nhìn cậu lần nữa. "Cha tưởng con đã tin tưởng cha và nghĩ con sẽ nói cho cha biết nếu con tìm được người mình thích."

Cậu cau mày bối rối, nhưng cô đã đẩy tờ báo về phía cậu. Mắt Lyney mở to khi nhìn thấy bức ảnh bên cạnh bài báo cô đang đọc. Nó có nhiều chi tiết và chủ yếu là màu đen trắng, được chụp rõ ràng trong bóng tối của màn đêm chỉ với một nguồn sáng nhỏ duy nhất, nhưng vẫn rõ ràng điều gì đang xảy ra trong đó. Cậu có thể nhìn thấy mình và Wriothesley, ôm và hôn nhau trong thang máy ở nhà ga chính đêm qua. Ít nhất thì không thể nhìn thấy khuôn mặt của Wriothesley, và cơ thể của Lyney đang che giấu hầu hết những thứ có thể khiến cậu dễ dàng bị nhận dạng. Nhưng tiêu đề và bài báo tầm phào đã nói rõ rằng chính "Pháp sư vĩ đại Lyney" đang có một "chuyện đầy kích thích".

Má Lyney đỏ bừng khi cuối cùng cậu cũng nhìn lên Arlecchino và thấy cô vẫn mỉm cười với cậu, cô nhướng mày. "Ừm..., con không nghĩ mình lại lên trang tin đồn về Steambird sớm như vậy." ảo thuật gia lẩm bẩm, rõ ràng là bối rối, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu thoáng cân nhắc việc viện ra một cái cớ, nói rằng đó chỉ là tình một đêm hoặc tình cờ, nhưng... Cậu không nói dối gia đình. Và cha sẽ không ngồi đây lo lắng về khả năng xảy ra một vụ bê bối nhỏ nếu ngay từ đầu cô ấy đã không biết cậu đang cặp kè với ai.

"Cha biết mà, phải không?" cậu thất bại nói, vai hơi chùng xuống. "Như cha đã nói, cha hơi tổn thương vì con đã không nói với ta." một lúc sau cô nói, nụ cười biến mất. Sự im lặng bao trùm, cả hai chỉ nhìn nhau trong vài giây dài.

Lyney khoanh tay trong lòng để ngăn mình nghịch ngón tay cái - một thói xấu của cậu mỗi khi lo lắng - và nghĩ cách giải thích. Arlecchino tiếp tục quan sát cậu, nét mặt cô dịu đi khi cậu mất nhiều thời gian hơn để tìm ra từ thích hợp.

"Ta đã hy vọng con sẽ nói rằng anh ta chỉ quyến rũ con và con chỉ tò mò thôi, hoặc rằng con đã dàn hòa sau nhiệm vụ gần đây, nhưng có vẻ như không phải vậy nếu đánh giá bằng sự im lặng của con" cuối cùng cô nói. Lyney thở dài và lắc đầu, nhưng vẫn im lặng. "Con không phải là loại người để mọi người gần gũi hoặc hành động như thế này ở nơi công cộng. Con quá khép mình để làm điều đó. Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?"

"Con thậm chí còn không biết liệu mình có thành thật hay không," cậu lẩm bẩm và nhìn đi nơi khác. "Mọi chuyện cứ... xảy đến. Và diễn ra quá nhanh chóng." Cà phê đã pha xong ngay lúc đó và cậu nhân cơ hội nhảy lên rót cho cả hai một cốc, một cốc có một chút đường cho mình và một cốc nhiều sữa hơn cà phê cho Arlecchino.

Cô lại nhìn cậu bằng đôi mắt sắc sảo khi Lyney ngồi xuống một lần nữa. "Lyney, con biết là Cha đã cảnh báo con rồi, phải không?", Cô hỏi một nụ cười quá ngọt ngào, ngọt hơn cả sở thích thường ngày của cậu và cậu phải nhăn mặt. "Con biết nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Rất có thể chúng ta sẽ phải đi xuống Pháo đài Meropide một lần nữa. Có thể sẽ có nhiều cuộc trò chuyện hoặc đàm phán hơn với Cai ngục. Những việc mà con có thể lãnh đạo rất tốt, nếu không phải là cha. Chuyện này không được phép cản trở công việc của chúng ta."

"Sẽ không," Lyney nói nhỏ, gần như thì thầm. Arlecchino cẩn thận nhấp một ngụm cà phê và thốt ra một tiếng ngâm nga tán thưởng. Và sau đó nói một cách vui vẻ, "Con biết anh ta có thể chết, phải không?"

Lyney nhăn mặt, và từ cơn ớn lạnh ập đến, cậu biết mặt mình đã tái nhợt. Cha đã nhìn nhận tất cả những điều đó bằng con mắt diều hâu đầy sắc bén. "Cha không cố làm con sợ. Nhưng sự thật của vấn đề là, nếu chúng ta thất bại, anh ấy và tất cả những người khác trong nhà tù sẽ là những người đầu tiên chết trong thảm họa." cô nói, và trong giây lát Lyney tự hỏi liệu cậu có thể nhận ra sự lo lắng thực sự trong mắt cô hay không. "Cha cần con nhớ điều này, Lyney. Hãy là người yêu của anh ta nếu con muốn. Hãy yêu anh ta nếu điều đó làm con hạnh phúc. Nhưng anh ta sẽ chết, và chúng ta sẽ chết ngay sau đó nếu thất bại. Và tất cả phụ thuộc vào kết quả của chính sứ mệnh này. Mặc dù cha không quan tâm đến mối quan hệ của con với anh ta, nhưng Cha sẽ can thiệp nếu con để nó làm con chệch hướng."

"Sẽ không đâu," cậu nói một cách chắc chắn nhất có thể và nghiêng đầu. "Con hứa."

Cánh cửa trước mở ra và các em của cậu cuối cùng cũng về nhà sau chuyến đi làm bánh. "Ôi Lyney, cha sẽ không tin đâu... Đợi đã, thưa cha?", Freminet nói, một nụ cười rạng rỡ hiếm hoi nở trên khuôn mặt cậu khi cậu chạy vào bếp và nhìn thấy Arlecchino. "Cha đến thăm ạ? Cha có ở lại ăn sáng không?"

Cô mỉm cười với cậu khi cậu hào hứng ngồi xuống cạnh cô, nói với Freminet nhỏ bé rằng phải, cô chỉ đến thăm và cô rất sẵn lòng ở lại, cô có hơi nhớ họ một chút và gần đây họ có rất ít thời gian bên nhau ngoài công việc . Tuy nhiên, Lyney chỉ lắng nghe bằng một tai khi anh ấy cố gắng trấn tĩnh lại.

Trong tâm trí cậu chợt nhận ra Lynette cũng bước vào với bánh mì và các món nướng khác trên tay. Thậm chí còn có chú niềm vui trên khuôn mặt cô, ngay cả khi cô dành cho cậu một cái nhìn thoáng qua đầy lo lắng.

Chính Cha đã dụ dỗ Freminet kể cho họ nghe điều mà cậu đã rất hào hứng về Lyney, và đó chính là điều mà Arlecchino đã đến ngay từ đầu. Lynette kể cho họ nghe về việc họ đã nhận được nhiều cái nhìn tò mò khi bước vào tiệm bánh và họ nhanh chóng biết được bài báo. Ngay cả Charlotte quá tò mò cũng đã cố gắng nói chuyện với họ và tìm hiểu thêm.

Lyney luôn mỉm cười hoặc tỏ ra bối rối hoặc xấu hổ, càu nhàu khi những người khác trêu chọc cậu. Cậu nghĩ rằng mình đã làm đủ tốt và chiếc mặt nạ của cậu đã được đặt đúng chỗ một lần nữa cho đến khi cậu bắt gặp Lynette đang nhìn anh ấy. Cậu chưa bao giờ biết được điều gì khiến cô nhận ra bản thân cậu đang diễn xuất, nhưng giờ cậu không thể bắt mình quan tâm được nữa.

Chẳng bao lâu, Arlecchino lại rời đi với những lời tạm biệt chân thành, và Lyney nhanh chóng xin phép lên lầu. Cậu đi thay quần áo và chuẩn bị cho một ngày mới, đồng thời cũng phải xử lý đống quần áo lộn xộn mà cậu để qua đêm trong phòng tắm.

Lyney treo chúng lên cho khô, khi cậu chắc chắn rằng các em của mình không nghi ngờ điều gì, thì cậu mới nhốt mình vào căn phòng nhỏ.

Lyney cuối cùng cũng thả chiếc mặt nạ xuống, ít nhất là trong giây lát, và mệt mỏi xoa xoa mặt. Cuộc trò chuyện với Cha là một lời nhắc nhở đau đớn. Về nhiệm vụ của cậu và những gì cận phải làm và những thứ đang cản trở việc đó.

Với suy nghĩ đó trong đầu, cuối cùng cậu cũng bước tới bồn rửa và ném tờ báo vào đó, cùng với cả hai bức thư của Wriothesley. Cậu biến khuôn mặt của mình thành một chiếc mặt nạ cứng và trái tim hóa đá khi cậu đốt cháy cả ba bằng cách sử dụng vision của mình. Lyney nhìn ngọn lửa bốc lên, nhìn những lời nói nhẹ nhàng đó và bức ảnh của hai người họ - bằng chứng duy nhất cậu có về mối quan hệ của họ - bắt đầu bốc cháy.

Nếu Nữ hoàng Tsaritsa có thể để tình yêu của mình đóng băng, thì Lyney cũng sẽ làm được.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro