Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

~•~

Ác mộng là một phần bình thường trong cuộc sống của Lyney.

Đúng, hiện tại cậu đang sống một cuộc sống tương đối bình thường và ổn định. Nếu bỏ qua việc cậu phải làm cho Fatui thì nó có thể gọi là hoàn hảo. Biểu diễn cho đông đảo khán giả cùng em gái, mang lại nụ cười trên khuôn mặt mọi người trong khoảng thời gian sống trên đất Fontaine, thư giãn ở thành phố, cùng gia đình uống cà phê và ăn bánh ngọt, kết bạn trên đường đi.

Ah, nó có thể rất tuyệt. Giá như không có quá khứ đầy éo le đó.

Sau khi Lyney và những người em của cậu cuối cùng cũng rời khỏi Pháo đài Meropide, những ký ức cuối cùng cũng quay trở lại với chính cậu. Ở dưới đó, ảo thuật gia đã gạt bỏ mọi thứ bằng cách tập trung vào việc chăm sóc cho Freminet và làm phiền Lynette, cả hai đều để Lyney làm vậy vì họ biết không thể ngăn cản cậu.

Và cậu còn có một nỗi bận tâm khác. Chỉ một.

Lyney cũng đã cố gắng gạt bỏ điều đó đi, bởi vì chẳng ích gì khi cảm thấy buồn bã hay nhớ nhung chính người đã mang tất cả những ký ức bị chôn vùi đó quay trở lại trong cuộc sống của cậu. Và việc tập trung vào việc quên đi tất cả những phiền toái nhỏ đó cũng ít nhất đã giúp giải quyết những 'cơn ác mộng'.

Phải, Lyney chỉ đơn giản là dồn tất cả nỗ lực của mình vào các buổi diễn tập, nghĩ ra những thủ thuật mới và luyện tập chăm chỉ với Lynette. Cậu muốn biểu diễn một lần nữa, trở lại sân khấu, làm một việc mà cậu biết bản thân sẽ làm tốt. Lyney đã đặt chỗ trước tại Opera Epiclese cho buổi diễn tiếp theo ngay sau khi họ rời Pháo đài. Việc chờ đợi có thể mất một khoảng thời gian và trong thời gian đó, cậu vẫn có thể làm tất cả những việc cần làm khác. Dù sao cậu cũng đã ở tù nhiều tuần rồi, nên bản thân cần phải cố gắng bắt kịp với nhịp sống vội vã của Fontaine.

Họ đã xác định được ngày biểu diễn tiếp theo và một tuần trôi qua, rồi hai tuần, cuối cùng cũng đến giờ diễn. Lyney hào hứng hơn bình thường, hay có lẽ là lo lắng, và cũng có thể là bồn chồn. Hoặc– À, vấn đề là cậu không còn cảm thấy là chính mình nữa và bản thân ảo thuật gia thực sự khao khát được biểu diễn vào thời điểm này. Cậu khác hẳn khi ở trên sân khấu, một con người hoàn toàn mới. Ngay cả khi nhân cách trên sân khấu của Lyney chỉ là bản sau của chính cậu, thì nhà ảo thuật vĩ đại vẫn có thể kiểm soát nó một cách dễ dàng. Nhưng kể từ khi cậu vào Pháo đài để làm nhiệm vụ, cảm giác ấy gần như đã biến mất.

Bất chấp tất cả những điều đó, Lyney vẫn có tâm trạng vui vẻ khi ngày trọng đại cuối cùng cũng đến. Cậu đang ngâm nga một giai điệu nhộn nhịp khi cậu và Lynette kiểm tra tất cả các đạo cụ của họ lần thứ ba, diễn ra trong suốt một giờ trước buổi biểu diễn. Họ đã sẵn sàng và mặc trang phục biểu diễn, thậm chí cả Freminet cũng ở đó, ở hậu trường, để cầu nguyện.

Cặp song sinh có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của đám đông ở bên ngoài khi nhà hát Opera dần dần kín chỗ. Nó khiến Lyney bình tĩnh lại, cảm giác giống như cậu có được sau mỗi buổi biểu diễn, nó đã thay thế cho nỗi lo lắng của cậu.

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng Lyney và Lynette cũng đã bước lên sân khấu, đắm mình trong ánh đèn chói lọi. Khán đài thậm chí còn đông hơn lần trước, có lẽ vì phiên tòa và lần họ ở tù gần đây. Nó đã khiến họ được chú ý hơn.

Lyney bắt đầu chương trình một cách liền mạch. Cảm giác thật tuyệt khi được trở lại nơi cậu thuộc về, làm mọi người ngạc nhiên và khiến họ cười hoặc nhìn cậu với vẻ hoài nghi. Hầu hết các chiêu trò lần này đều là thủ thuật mới và được mọi người hết lòng quan tâm.

Tuy nhiên, phần chính của chương trình bây giờ mới được bật mí - thủ thuật lớn nhất của cậu, điều tuyệt vời nhất mà cậu muốn đưa ra trước mặt khán giả lần này. Lyney đã nhờ Lynette, và một khán giả, Melusine bé nhỏ, còng tay cậu. Nhưng dưới hàng nghìn con mắt đầy cảnh giác xuất phát từ mọi phía, lần nào cậu cũng tự giải thoát cho bản thân trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ảo thuật gia thậm chí còn đi xa đến mức yêu cầu Lynette ném chìa khóa vào khán giả để họ không nghĩ rằng cậu tháo còng chỉ bằng một thao tác đơn giản.

"Lynette, anh nghĩ chúng ta cần thứ gì đó tốt hơn." Cậu nói với một tiếng thở dài đầy khiêu kích khi họ đưa Melusine trở lại chỗ ngồi của cô ấy. "Một cái gì đó lớn hơn! Anh sợ nếu không thì họ sẽ chán và chúng ta không thể để điều đó xảy ra."

Cô em gái ậm ừ rồi ngạc nhiên nhìn cậu. "Ồ, nhưng... Lyney, em biết chính xác anh đang ám chỉ điều gì. Nhưng chẳng phải chúng ta đã nói nó quá nguy hiểm sao?" Cô đã hạ giọng ở câu cuối cùng đó, điều này chỉ khiến khán giả ngướng người lại gần hơn, chắc chắn là tò mò khi họ bắt đầu thì thầm.

"Anh không quan tâm! Cố lên, dù sao thì anh cũng là Ảo thuật gia vĩ đại Lyney! Không có chuyện gì xấu có thể xảy ra đâu." Khi Lynette bước vào hậu trường, Lyney mỉm cười gần như lo lắng với khán giả. "Chà, ít nhất thì tôi cũng hy vọng như vậy. Trong khi em gái yêu quý của tôi đi vắng, hãy để tôi giải thích thủ thuật đó cho các bạn, và chính xác thì tại sao cô ấy không muốn tôi thực hiện nó."

Lyney vẫy tay hướng lên trên, một lát sau, phiên bản hoàn chỉnh của bồn nước thủy tinh từ từ hạ xuống phía sân khấu, cùng với một chiếc móc ngay bên cạnh.

"Như các bạn có thể thấy, chúng tôi sẽ lại sử dụng đạo cụ xinh đẹp này cho màn ảo thuật. Trong vài phút nữa, Lynette và những khán giả đáng yêu sẽ trói tôi lại bằng dây xích. Theo nghĩa đen! Tay và chân của tôi sẽ bị trói chặt, không có cách nào để tự mình thoát ra ngoài" cậu nói và mỉm cười rạng rỡ khi nghe thấy vài tiếng thở hổn hển. "À, một số bạn đã nhận ra sự thay đổi nho nhỏ này rồi phải không? Chỉ bị xích như thế này thì quá dễ dàng rồi. Sử dụng cái móc này, Lynette sẽ nhấc tôi lên trong bể nước. Tôi sẽ chỉ làm vậy chừng nào tôi còn có thể nín thở dưới nước để tự giải thoát."

"Xin đừng chết, Lyney." em gái cậu nói, cổ họng hơi khô khi cô xuất hiện trở lại với sợi dây xích. "Tôi không biết xử lý giấy tờ như thế nào."

Cậu cười toe toét với Lynette rồi quay lại phía khán giả khi nghe thấy một số tiếng cười khúc khích, nhưng vẫn không thể giấu được sự lo lắng. "Chà, bây giờ chúng tôi cần sự giúp đỡ từ các bạn! Có lẽ ai đó từ Đội Hiến Binh đang ở trong khán giả? Hoặc là một cai ngục? Ai đó có thể chứng thực chất lượng của sợi dây xích và nói rằng trợ lý thân yêu của tôi đang làm rất tốt công việc trói tôi lại."

"Ồ, tôi đây. Tôi có thể làm điều đó không?"

Đầu Lyney giật lên khi nghe thấy giọng nói quá quen thuộc đó. Đôi mắt cậu mở to, chắc chắn phải mất một lúc cậu mới có thể bình tĩnh lại trước khi có thể mỉm cười và trả lời. "À, chắc chắn rồi! Làm ơn, hãy lên đây."

Lyney ép mình không được dõi theo từng bước đi của người đàn ông đang bước ra khỏi hàng ghế thứ hai mà thay vào đó tập trung lại vào khán giả. "Dành cho những ai thoạt nhìn không nhận ra anh ấy, xin hãy nồng nhiệt chào đón Công tước Meropide!"

Lyney cảm thấy Lynette đang nhìn mình, có lẽ vì lo lắng. Cậu vẫn chưa nói với cô về nơi cậu đã đến sau cuộc gặp gỡ với Wriothesley, sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Cậu thật sự không muốn nói với cô rằng anh trai cô đã ở trên giường của người đàn ông to con đó.

Tất cả những điều đó giờ đây quay trở lại với Lyney, và nó khiến cậu khó có thể tập trung vào khán giả, nói chuyện với họ và thực hiện các thủ thuật xảy ra sau đó.

Nhưng Lyney vẫn cố gắng hết sức. Cậu chào đón Wriothesley, bảo anh ta kiểm tra dây xích và chứng minh rằng chúng là hàng thật. Anh ấy đã làm như vậy bằng cách sử dụng vision của mình, cố gắng kéo sợi dây xích và khi chúng thậm chí không hề lộ ra một vết lõm nào, anh xác nhận rằng không thể thoát ra khỏi chúng bằng vũ lực.

Lyney phớt lờ việc Wriothesley luôn nhếch mép, giữ sự hiện diện của một nụ cười trên môi và cách anh đã quan sát cậu một cách mãnh liệt như thế nào. "Cậu tự tin vào bản thân đến mức nào?", Wriothesley thì thầm với cậu ngay trước khi họ bắt đầu. Lyney nhướng mày nhìn anh. "Rất. Sao thế?"

"Vậy tôi có thể thêm một chút thay đổi vào màn trình diễn của cậu được không?"

Ảo thuật gia nhìn người đàn ông lớn tuổi hơn một cách đầy thắc mắc, và sau đó anh ta lại nhếch mép cười. Wriothesley tháo chiếc còng tay anh đeo ở thắt lưng, lủng lẳng trước mặt. Có một vài tiếng xì xào từ phía khán giả, họ biết rõ thách thức đó nghĩa là gì. Lyney bật cười, đảo mắt và đưa tay ra cho Công tước.

"Xin mời. Hãy thêm một chút gia vị cho buổi biểu diễn."

Lynette thở dài sau lưng cậu, nhưng Wriothesley trông rất vui mừng. Lyney cố gắng hết sức để không đỏ mặt khi Công tước bước lại gần, đeo chiếc còng đó vào, cũng như giúp em gái cậu tháo dây xích sau đó. Thật là quá khó khăn khi phải im lặng và tiếp tục trò chuyện nhàn rỗi với khán giả trong khi họ làm việc, phớt lờ cả việc cô em gái tò mò nhìn cậu như thế nào, và cách bàn tay của Wriothesley vuốt ve làn da cậu bất cứ khi nào anh có thể.

Cuối cùng khi họ kết thúc việc chuẩn bị, Lyney cảm thấy như mình có thể thở lại được. Kể cả khi cậu bị trói chặt từ trên xuống dưới đến mức không thể cử động được. "Được rồi các bạn, tốt nhất các bạn đừng chỉ đứng nhìn nếu tôi chết đuối." Lyney nói với giọng vui vẻ khi Lynette sửa cái móc trên một trong những sợi dây xích. Khán giả còn có thêm một số tiếng cười, mặc dù rõ ràng họ rất lo lắng khi cuối cùng cũng nhìn thấy được mánh khóe sau một thời gian dài dàn dựng.

Với một cái gật đầu, Lyney ra hiệu và cậu được nâng lên không trung. Các trợ lý khác trong nhóm của cậu phải làm một số thao tác phức tạp mới có thể đưa ảo thuật gia xếp hàng ngay trên bể nước.

Lyney hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, một lúc sau cậu ngã xuống và dòng nước lạnh bắt đầu nhấn chìm mọi giác quan.

Lyney đang tết lại mái tóc ướt của mình bên Đài phun nước Lucine trong ánh nắng chiều tà thì người đàn ông mà cậu đang đợi cuối cùng cũng đến.

Tất nhiên buổi biểu diễn đã thành công. Lyney đã tự giải thoát được sau khoảng thời gian khá chật vật - hoặc ít nhất là cố tình hành động như vậy. Cậu đã bơi lên, nhảy ra khỏi bể nước, đáp xuống sân khấu với một tay bị xích và tay kia bị còng. Ảo thuật gia đã cúi đầu một cách đầy lộng lẫy trước những tràng pháo tay vang dội và sự cổ vũ, và sau đó, pháo hoa trên sân khấu rơi xuống và cậu đã tan vào trong không khí.

Bây giờ Lyney ở đây, trong bộ quần áo mới đầy thoải mái, mái tóc ướt và gương mặt không trang điểm là bằng chứng duy nhất cho những gì cậu đã làm chỉ vài phút trước. Cậu ngước lên khi Wriothesley dừng lại ngay trước mặt mình. Họ nhìn nhau một lúc lâu trước khi Lyney mỉm cười. "Sao thế? Điều gì đã khiến anh ra ngoài chơi? Tôi tưởng anh thường không rời khỏi Pháo đài."

"Tôi đã rất nhớ em."

Năm từ đơn giản đó và cách nói thẳng thắn của Wriothesley đã xóa sạch nụ cười trên khuôn mặt Lyney. Cậu liếc nhìn chỗ khác, gò má chợt ửng hồng.

"Đó không phải... là điều anh nên nói."

"Tôi biết điều đó."

Lyney cắn môi trước nhịp im lặng tiếp theo. Thật quá đáng. Cậu đã không mong đợi bất cứ điều gì từ Công tước. Bản thân ảo thuật gia không ngờ rằng tình một đêm khiến cậu cảm thấy ham muốn chỉ trong một khoảnh khắc đó lại xuất hiện trong cuộc đời cậu, một lần nữa.

Lyney giật mình khi chợt cảm thấy có bàn tay dịu dàng chạm vào đỉnh đầu, vào tóc, thắt lại bím tóc mà cậu đã bỏ quên. "Wriothesley...", cậu lúng túng lẩm bẩm. "Neuvillette đã viết thư cho tôi." Công tước nói nhẹ nhàng, hoàn toàn phớt lờ lời phản đối nhỏ nhặt của người nhỏ hơn. "Nói với tôi rằng em đã lên lịch cho một buổi biểu diễn lớn. Và dù sao thì tôi cũng không thể ngừng nghĩ về em, nên tôi đã nghĩ: 'Chết tiệt. Tôi sẽ phải đi thôi. Nếu đó là cơ hội duy nhất để gặp lại em.' Đó là điều mà tôi thừa nhận, và tôi muốn làm điều đó."

Người đàn ông lớn tuổi rút tay lại khi đã làm xong, nhưng trước đó anh nhẹ nhàng vuốt ve má người kia bằng khớp ngón tay của mình, chỉ một lần duy nhất.

"Đó là tình dục. Chỉ là tình dục thôi." Lyney lặng lẽ nói. Sau đó cậu đứng dậy, đội mũ lại, bước qua Wriothesley và bắt đầu đi về phía nhà ga. Có lẽ được anh động viên bởi vì cậu đã không nói hãy để cậu yên, Wriothesley vẫn tiếp tục đi bên cạnh ảo thuật gia nổi tiếng. "Đúng vậy. Tôi hài lòng khi mối quan hệ của chúng ta chỉ có thế. Ít nhất là cho đến khi tôi không thể ngừng nghĩ về em. Bởi vì khăn trải giường của tôi vẫn còn mùi của em và việc giặt chúng cũng không giúp ích được gì, dĩ nhiên việc làm tình với người khác để giải tỏa cũng không có tác dụng."

Lyney không thể giúp được. Cậu cười toe toét với Wriothesley và hỏi, "Tôi có giỏi hơn họ không?" Người đàn ông lớn tuổi khịt mũi và đảo mắt, nhưng sau đó huých nhẹ khuỷu tay vào cậu. "Em có thể nói rằng em... có ảo thuật trên giường."

Lyney cười khúc khích đáp lại và mỉm cười lâu hơn trong cuộc trao đổi. Cậu biết bản thân không nên làm vậy, không nên tận hưởng điều này nhiều như thế, và cũng không nên cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Wriothesley và nghĩ về những gì anh đã nói với cậu. Tuy nhiên, họ vẫn tiếp tục bước đi trong ánh hoàng hôn, thậm chí cùng nhau lên xe buýt, và Lyney không mắng Wriothesley vì đã ngồi xuống cạnh và đặt tay ra sau ghế của cậu.

Ảo thuật gia nên ngừng lại cuộc trò chuyện và tạm biệt Cai ngục. Ôi Archon, Wriothesley đã ở cùng Fatui và Cha đang ở Fontaine. Và nếu những lý do đó chưa đủ thuyết phục thì không đời nào cậu có thể kể cho các em của mình về Wriothesley.

Có khá ít người trên xe buýt cùng họ. Thỉnh thoảng họ nhận được những cái nhìn tò mò từ  đâu đó, nhưng ngoài nó ra thì không có gì khác. Nếu Wriothesley không nằm trong số những người đầu tiên rời Nhà hát Opera thì chắc chắn mọi chuyện sẽ khác.

"Tôi thích khung cảnh này." Lyney lặng lẽ thì thầm khi nhìn mặt trời lặn sau thành phố, nó nhuốm màu vàng và cam cho vùng biển trước mặt. "Tôi cũng thế."

Ngay cả trước khi Lyney ngước nhìn Công tước, cậu đã biết anh đang mình. Và nó đã khiến cậu bắt đầu đỏ mặt. "Anh cần phải dừng việc này lại." Cậu thì thầm trong miệng một cách lúng túng.

"Dừng lại cái gì?"

"Tán tỉnh ở nơi công cộng."

"À, sự không đứng đắn nơi công cộng . Sao tôi dám cơ chứ?"

Lyney đảo mắt và lại nhìn đi chỗ khác, khoanh tay lại. Có một khoảng im lặng trước khi giọng nói của Wriothesley vang lên bên tai cậu. "Vậy tán tỉnh riêng tư có được không?" Lyney cảm thấy toàn thân nóng lên, và điều đó không liên quan gì đến ánh nắng chiếu vào da cậu. Sau một lúc, Lyney thở dài và nói: "Chúng ta đừng nói chuyện này ở đây."

"Vậy điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ nói về nó."

Cuối cùng ảo thuật gia cũng cau mày và quay lại nhìn Công tước, người đang nhìn cậu với ánh mắt trìu mến đến nỗi sự khó chịu của cậu tạm thời tan biến. "Anh cần ngừng mổ xẻ mọi điều tôi nói." Lyney nói, cố gắng làm cho giọng của mình nghe có vẻ kiên quyết. "À, nhưng Lyney thân yêu của tôi," Wriothesley nhẹ nhàng thì thầm. "Tôi cần hỏi lại một lần nữa trước mọi điều em nói. Làm sao tôi có thể hiểu được em nếu em chưa bao giờ thực sự nói ra cảm xúc của mình?"

Lyney siết chặt vòng tay quanh mình khi cậu lại nhìn đi chỗ khác. Ảo thuật gia giấu nhẹm đi cảm xúc của mình, không nói ra sự tổn thương ngắn ngủi len lỏi sâu bên trong, và Wriothesley cũng không xin lỗi, vì cả hai đều biết anh đúng.

Chuyến đi còn lại đến thành phố diễn ra trong im lặng, và chỉ khi họ đến nơi, Wriothesley mới lên tiếng lần nữa.

"Em ổn chứ? Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Chúng ta có thể đi đến quán cà phê, ăn tối hoặc–"

"Em gái tôi có một bộ sưu tập trà rất ngon ở nhà." Lyney nhẹ nhàng nói. "Nếu anh muốn thử. Tôi... không muốn nói chuyện trước công chúng. Chúng ta sẽ phải chú ý đến thời gian. Lynette và Freminet chắc chắn cũng sẽ sớm về nhà."

Có một vẻ tò mò trên khuôn mặt Công tước mà Lyney không thể giải mã được, nhưng người đàn ông kia gật đầu sau một lúc lâu. "Nếu điều đó ổn với em thì chắc chắn rồi."

Rõ ràng là Wriothesley rất ngạc nhiên về lời đề nghị của ảo thuật gia - và bản thân Lyney cũng vậy, nhưng cả hai đều không nói gì về điều đó. Họ chỉ đi bộ uể oải qua các con phố, cách nhau một khoảng cách thoải mái, chẳng nói gì nhiều cả.

Vài phút sau họ đã đến nhà cậu và Lyney để anh vào trong. Wriothesley tò mò nhìn quanh nơi này khi cởi giày và áo khoác. Nghĩ rằng ba người họ đã sống ở đây một thời gian sau khi rời khỏi Khách sạn, nên không gian được trang trí khá sơ sài. Họ có một số đồ lặt vặt nhỏ, một vài bức ảnh và tất nhiên là những thứ cần thiết, nhưng họ chưa làm được gì nhiều trong việc khiến nó thật sự trở thành "nhà".

"Tôi sẽ pha trà, anh nói còn tôi nghe, được chứ?" Lyney đề nghị khi cậu đặt chiếc mũ xuống chiếc bàn nhỏ ở lối vào rồi đi thẳng vào bếp. "Thật ra tôi nghĩ một cuộc trò chuyện cần có hai người." Wriothesley chế nhạo khi đi theo sau anh ta. Một người bình thường sẽ chỉ nhận lời đề nghị và ngồi xuống bàn bếp và bắt đầu nói chuyện. Nhưng Wriothesley còn lâu mới làm điều đó. Công tước dừng lại bên cạnh cậu, dựa vào quầy bếp, khoanh tay và nhìn cậu.

Lyney thở dài. "Tôi không có gì để nói cả. Anh biết tôi cảm thấy thế nào về tất cả những điều này mà" cậu lặng lẽ nói. Ảo thuật gia bận rộn chuẩn bị ấm đun nước, cốc và hỗn hợp trà mà Wriothesley muốn dùng, nhưng điều đó không làm mờ nhạt đi sự hiện diện mãnh liệt của Công tước ngay bên cạnh cậu.

"Em nói đúng, tôi nghĩ tôi biết chính xác cảm xúc của em. Tôi nghĩ rằng mặc dù em nói về những gì chúng ta đang làm là sai và em không nên thân thiết với tôi, nhưng em thích nó đúng chứ? Tôi nghĩ chỉ cần em thích nó là đủ. Ý nghĩ để ai đó gần gũi và mở lòng với họ là quá sức đối với em. Và tôi thậm chí không nói về việc trở thành người yêu hay gì đó hơn nữa, tôi chỉ đơn giản nói về việc trở thành bạn bè."

Lyney khịt mũi và dơ lên một nụ cười thiếu hài hước. Anh không thể giúp được cậu qua nhũng lời nói đó đâu. Cuối cùng cậu cũng ngước nhìn Wriothesley một lần nữa, thậm chí còn quay lại đối mặt với anh một cách nghiêm túc. "Hãy nhìn vào mắt tôi và nói với tôi rằng việc trở thành bạn bè là điều anh đang nghĩ đến."

Công tước chỉ nhướng mày nhìn Lyney. "Được rồi, tôi muốn làm bạn với em. Bởi vì tôi không quá sợ hãi khi thừa nhận rằng những gì chúng ta đã trải qua, dù chỉ trong một đêm, cũng thật tuyệt vời. Tôi rất thích nó. Tôi đã thích em. Tôi nghĩ em thật thú vị và tôi muốn tìm hiểu em nhiều hơn. Đúng vậy, tôi muốn làm bạn bè." Khuôn mặt của Wriothesley càng dịu đi khi Lyney càng trở nên khép kín, trong một nỗ lực tuyệt vọng nào đó để bảo vệ bản thân.

"Là bạn bè có nghĩa là chúng ta tiếp tục làm tình, vì có hại gì chứ? Dù sao thì đó cũng là điều khiến chúng ta bắt đầu chuyện này. Hoặc bắt tôi đến xem một số buổi biểu diễn của em hoặc cùng nhau uống trà, hoặc tận hưởng cảnh hoàng hôn trên một chiếc aquabus ngẫu nhiên nào đó hoặc là viết thư qua lại hỏi một tuần của chúng ta trôi qua như thế nào. Và nếu việc làm bạn dẫn đến nhiều điều hơn nữa, tôi sẽ là người cuối cùng phàn nàn. Bây giờ, tất cả những điều đó có thực sự đáng sợ đến vậy không? Tại sao em lại sợ mở lòng và cho tôi tìm hiểu em? Trở thành Fatui không thể là lý do duy nhất, và dù sao thì đó cũng là một lý do khá khập khiễng."

Lyney không biết phải nói gì. Cậu cảm thấy vừa nóng vừa lạnh vì bị nhìn thấu quá dễ dàng, vì tất cả cảm xúc của mình bị giữ lại như một tấm gương trước mặt, và cậu ghét điều đó. Cậu chưa bao giờ biết ơn đến thế khi nước bắt đầu sôi ngay lúc này và cậu có thể tập trung vào nó.

"Lyney," Wriothesley nhẹ nhàng thì thầm, nhìn thấu bản thân cậu một lần nữa. Lyney phớt lờ, cậu lờ đi việc đôi tay mình đang run nhẹ lên khi rót trà.

Cậu đặt chiếc cốc trước mặt Công tước, đặt chiếc ấm đi rồi vùi mặt vào tay. Ngay lập tức có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cậu, kéo cậu vào lòng, và Lyney ghét bản thân vì cách cậu dựa dẫm vào cảm giác an toàn đó mà không chút do dự.

"Chết tiệt..." cậu lẩm bẩm. Tiếp theo đó, cậu rút tay lại và vùi mặt vào ngực Wriothesley. Cậu muốn khóc, muốn đuổi Cai ngục ra ngoài. "Để ai đó lại gần có thực sự khó đến thế sao?", Wriothesley chỉ lặng lẽ hỏi.

Lyney khẽ khịt mũi, giữ im lặng một lúc lâu. "Tôi không đáng bị như vậy," cuối cùng cậu cũng thành thật nói, và đó là tất cả những gì cậu muốn nói về vấn đề này trước khi lùi lại lần nữa. Theo một cách nào đó, sự thật nhỏ bé đó gần như là một sự giải thoát. Cậu đã nói rất nhiều lời nói dối trong nhiều năm, điều đó khiến Lyney đôi khi không thể nhận ra mình trong gương. Để ai đó bước vào cuộc đời cậu có nghĩa là để người kia phát hiện ra rằng họ con người mà họ biết đến chỉ là một bản sao vô cùng hoàn hảo.

Wriothesley để cậu đi, dù có chút hơi miễn cưỡng. Trong khoảnh khắc đó, Lyney gần như không quan tâm đến những gì người đàn ông kia nhìn thấy khi cậu mệt mỏi ngồi xuống bàn bếp, trông cậu có vẻ hơi lơ đãng, thậm chí là tuyệt vọng. Wriothesley cầm tách trà và ngồi xuống đối diện cậu. Anh nhấp một ngụm trà và nhắm mắt lại, ngâm nga tận hưởng hương vị.

"Có vừa ý anh không?", Lyney hỏi và mỉm cười yếu ớt với người đàn ông lớn hơn. "Ngon. Em gái em có gu thưởng rất tốt." Có một vài giây im lặng gần như trở nên khó xử trước khi Wriothesley lên tiếng lần nữa. "Hãy kể cho tôi nghe về thủ thuật cuối cùng của em. Làm sao em có thể tự giải thoát được mình?"

Lyney bật cười ngạc nhiên và lắc đầu. "Tôi không thể nói với anh điều đó. Đó là bí mật, bí mật tạo nên sự hấp dẫn của ảo thuật." "Được rồi. Tuy nhiên, tôi phải nói rằng, tôi gần như đã đánh mất nó ngay trên sân khấu", Wriothesley nói và nở một nụ cười tự mãn. "Nói về còng, chúng ở đâu? Theo tất cả những gì tôi biết, chúng đã tan biến trong không khí cùng với em. Đối với tôi điều đó nghe có vẻ nguy hiểm như hành vi trộm cắp."

Cậu vui vì Wriothesley đã thay đổi chủ đề, ngay cả khi anh bắt đầu tán tỉnh cậu một lần nữa. Lyney cần phải thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ của riêng mình về tất cả những điều tồi tệ mà người đàn ông kia đã nhắc lại, mặc dù cậu biết điều đó đã giúp ích cho cậu. Thế là Lyney cũng hùa theo và đến lượt cậu mỉm cười trêu chọc. "Ý anh là sao? Chúng ở ngay đây mà." cậu đứng dậy khỏi ghế và đi vòng qua bàn cho đến khi đứng ngay cạnh Wriothesley. Lyney đưa tay ra và tháo chiếc còng ra khỏi vị trí quen thuộc trên thắt lưng của Công tước, tận hưởng cách đôi mắt anh mở to.

Wriothesley vươn tay định chộp lấy chúng, nhưng trước khi anh kịp làm vậy, Lyney đã ném chúng lên không trung và khiến nó biến mất chỉ sau một cú búng tay.

Lyney mỉm cười khi ánh mắt của Công tước ngay lập tức hướng về phía mình. "Em giấu chúng ở đâu?", anh hỏi nhỏ, cúi xuống gần hơn. Lyney vẫn ở nguyên chỗ cũ, lơ lửng phía trên người đàn ông kia, giờ đã rất gần anh. Và nó không hẳn là tệ, phải không? Nếu thành thật với chính mình, cậu có thể thừa nhận rằng cậu yêu và nhớ nó rất nhiều. Thế là cậu thì thầm đáp lại. "Tầng trên. Có lẽ anh nên đi tìm chúng."

Wriothesley ậm ừ và xoay người trên ghế, cuối cùng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy đùi cậu và để tay anh lướt dọc theo chúng một cách đầy gợi cảm. Lyney rùng mình khi chạm vào, lần lượt đưa tay ra, đặt tay lên vai người đàn ông lớn tuổi hơn.

"Đâu là phòng của em?"

"Tầng trên."

"Hm, thật là trùng hợp."

Họ nhìn nhau một lúc lâu, hơi thở hòa vào làm một, sự căng thẳng dâng cao giữa họ. "Hãy cho tôi biết em muốn gì." Wriothesley nhẹ nhàng nói. Như thể anh nhớ lại tất cả những gì họ đã nói về việc Lyney thực sự sợ hãi những điều này và anh muốn cho cậu một cơ hội khác để rút lui. Nhưng ảo thuật gia gần như không quan tâm, cậu chỉ nghiêng người lại gần hơn và để môi mình chạm vào môi Công tước. "Tôi muốn anh đi tìm cái còng chết tiệt đó, Wriothesley."

"Và em muốn tôi làm gì khi có chúng?"

Cậu thở hổn hển khi Wriothesley thọc ngón tay vào tất của mình, khi cậu thấy rõ ràng là anh đã kiềm chế bản thân đến mức nào. "Tôi muốn anh sử dụng chúng với tôi. Tôi ổn và cho phép anh làm điều đó."

Môi họ lại chạm vào nhau. Lyney thở hổn hển trong nụ hôn, tay cậu ôm lấy khuôn mặt của Wriothesley. Người đàn ông lớn tuổi không lãng phí thời gian và ngay lập tức chiếm lấy miệng cậu bằng lưỡi khi có cơ hội. Họ chỉ dứt ra khỏi nụ hôn nóng bỏng khi Wriothesley bất ngờ đứng dậy và bế cậu lên. Lyney thốt ra một âm thanh ngạc nhiên rồi bật cười. Cậu vùi mặt vào cổ Wriothesley khi người đàn ông bế cậu lên lầu. Lyney nhẹ nhàng cắn vào da anh một cách đầy khiêu khích.

Một phút sau, họ đã ở trong phòng cậu, khoá cửa lại, lao vào giường cậu khi họ xé quần áo của nhau. "Tôi muốn em mặc đôi tất của ngày hôm nay, và những chiếc nịt." Wriothesley trầm giọng nói. Lyney chỉ có thể gật đầu. Cậu đã biết từ lần trước rằng Công tước thích hình ảnh cậu chỉ mặc những thứ đó và không có gì khác.

Mọi chuyện diễn ra không quá nhanh, trong vài phút họ chỉ nằm trên giường hôn nhau. Khỏa thân, với Wriothesley ở giữa hai chân Lyney và nhốt cơ thể nhỏ bé hơn của cậu vào tấm nệm. Dương vật của cả hai đều cứng và rỉ nước, thỉnh thoảng cọ xát vào nhau. Nhưng họ chỉ hôn nhau thôi. Lyney tận hưởng từng giây phút của nó. Cậu thích để đôi tay mình lang thang và khám phá cơ thể của Wriothesley, và cậu yêu việc Công tước cũng làm như vậy với anh. Cậu không phải là một người còn trinh và cũng chưa từng như vậy từ rất lâu rồi, trước cả khi cậu lên giường với Wriothesley lần đầu tiên, nhưng tình dục chưa bao giờ mang lại cảm giác thân mật và khác biệt đến như thế.

Lyney thở hổn hển khi Wriothesley cuối cùng cũng rời khỏi nụ hôn để họ có một chút thời gian để lấy lại hơi thở. Cậu nhắm mắt quan sát khi Công tước chống khuỷu tay nâng cơ thể lên và nhìn xuống cậu. "Em đẹp quá." Wriothesley lẩm bẩm sau vài giây, khi gò má Lyney đã ửng hồng từ lâu trước cái nhìn mãnh liệt của anh. "Im đi", đó là tất cả những gì cậu nói, đẩy mặt Wriothesley ra một cách giận dữ khi anh ta cười.

Người đàn ông lớn tuổi không để điều đó ngăn cản mình. Anh cúi xuống cho một nụ hôn ngắn, rồi bắt đầu hôn dọc theo cơ thể Lyney. Trên khắp cổ, xuống vai và ngực, trên bụng và xuống dưới.

"Mm, chờ đã..." Lyney lẩm bẩm như thể đang bàng hoàng, cố gắng ngừng việc tận hưởng cảm giác tuyệt vời như thế nào. "Hãy để tôi làm điều đó cho anh. Lần trước anh gần như đã hạ gục tôi." "Bây giờ trông lời nói của em không có vẻ thuyết phục lắm, em yêu." Lyney cố gắng đẩy mình lên một chút để trừng mắt nhìn Wriothesley. Tên khốn đó đang nhếch mép cười cậu, trêu chọc liếm khắp đầu khấc của Lyney, khiến cậu phát ra tiếng rít.

"Chết tiệt..." cậu thở ra, nhu cầu về khoái cảm ngọt ngào hơn và thứ gì đó khác đang giằng xé bên trong. "Làm ơn, hãy để tôi... tôi chỉ..." cậu không biết phải nói gì, thậm chí phải yêu cầu điều gì. Nhưng Wriothesley dừng lại, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Lyney trước khi anh đứng thẳng lên lần nữa.

"Hãy là một cậu bé ngoan và nằm xuống lần nữa nào." anh nói, và Lyney làm theo nhanh chóng một cách đáng xấu hổ. Cậu quan sát cách Wriothesley di chuyển lên trên giường, cuối cùng quỳ xuống quanh đầu cậu. Đôi mắt cậu mở to khi nhận ra anh muốn làm gì và dương vật của cậu co giật một cách thảm hại trong sự chờ đợi thiếu thốn. "Mở miệng ra - ngoan nào, cứ như vậy đi." Wriothesley thì thầm khi anh đặt chiều dài của mình ngang với môi Lyney và cẩn thận đẩy vào trong. Cậu rên rỉ háo hức xung quanh dương vậy dầy của anh khi nó đẩy sâu hơn. Đôi môi Lyney căng ra, chắc chắn là đang cố gắng để có thể thích ứng với Wriothesley, và bản thân ảo thuật gia biết rằng sau này quai hàm của mình sẽ đau. Nhưng ôi Archons, dù sao thì nó cũng đáng giá mà.

Phía trên Lyney, Wriothesley rên rỉ sung sướng khi anh bắt đầu thọc nhẹ vào miệng để kiểm tra giới hạn của người tình. Lyney chắc chắn đã quen với việc bị lợi dụng như thế này rồi. Nhưng đó là trước khi Wriothesley đột ngột chuyển người, nghiêng người về phía trước và Lyney cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh phả vào chiều dài của mình.

Cậu rên rỉ, hông cong lên khi Wriothesley cũng bắt đầu lao vào. Cậu bất lực trước tất cả, không thể làm gì ngoài việc chịu đựng khi người đàn ông lớn tuổi tiếp tục đụ miệng Lyney và trả đũa cậu ngay lập tức bằng cách đồng thời mút chiều dài của cậu. Ảo thuật gia vòng tay quanh đùi Wriothesley, tuyệt vọng giữ chặt và ghim móng tay vào da thịt anh bất cứ khi nào một làn sóng khoái cảm khác ập đến với cậu.

Cũng giống như lần trước, Wriothesley không hề dễ dãi với người bạn tình của mình. Lyney không chắc liệu cậu đã từng gặp ai đó nhiệt tình như anh chưa. Anh háo hức lắc đầu, dễ dàng chiếm lấy cậu hoàn toàn - không giống như Lyney - kéo lưỡi dọc theo chiều dài của anh một cách khó khăn để có thêm khoái cảm. Anh biết cách trêu chọc đầu khấc của cậu vừa đủ để khiến cậu rên rỉ ầm ĩ bất chấp dương vật đang chiếm giữ khoang miệng, và chẳng bao lâu sau, chân cậu run rẩy và lưng cong lên.

Điều này không khiến nó dễ dàng hơn với Lyney. Nó chỉ khiến cậu nghẹt thở và mắc nghẹn dương vật của Wriothesley, nước mắt cứ thế mà ứa ra, nhưng bất cứ khi nào người đàn ông kia cố gắng xoa dịu cậu hoặc rút ra, Lyney lại kéo anh trở lại vào miệng mình.

Chỉ trong vòng vài phút, căn phòng tràn ngập những âm thanh tục tĩu khi họ khẩu giao một cách cẩu thả, những tiếng rên rỉ nghèn nghẹt và tiếng cọt kẹt của chiếc giường. Và Archons, Lyney đang cảm thấy cơ thể mình như bị lửa đốt. Quá nhanh, cậu cảm thấy cực khoái của mình đang dâng lên và cậu không thể kiềm chế được khi bắt đầu đẩy mạnh vào miệng Wriothesley. Tuy nhiên, người đàn ông kia mỗi lần gặp phải lực đẩy của cậu chỉ mút cậu mạnh hơn và vuốt ve quả bóng của cậu bằng một tay còn lại.

Và chỉ khi Wriothesley rên rỉ quanh chiều dài của cậu, cậu cảm thấy nó rung nhẹ khi dương vật của cậu chạm vào sâu trong cổ họng người kia, cậu mới phát ra một tiếng kêu nghèn nghẹt. Wriothesley đã kéo hông anh ra sau, rõ ràng là không muốn Lyney bị tổn thương khi cậu rên rỉ một cách tuyệt vọng, đôi mắt nhắm chặt khi làn sóng khoái cảm tràn ngập ập đến. Wriothesley dường như hút khô và bóp nhẹ quả bóng của cậu, điều đó khiến chân cậu giật giật, gần như bị kích thích quá mức.

Cuối cùng, khi Wriothesley buông Lyney ra, cậu chỉ có thể không ngừng rên rỉ. Cậu thả mình vào cơn mơ hồ trong chốc lát, tận hưởng làn sương mù cực khoái nhất thời sau khi đạt cực khoái. Trước khi nhà ảo thuật kịp nhấc một ngón tay lên, cậu đã cảm thấy đôi môi dịu dàng áp vào môi mình, dịu dàng đến nỗi cậu chỉ đắm mình trong nụ hôn. Lyney đưa tay lên và luồn tay vào tóc Wriothesley, giữ anh lại gần hơn một chút, và lâu thêm một xíu.

Cuối cùng khi họ tách ra, người đàn ông lớn tuổi mỉm cười với cậu. "Em thích điều đó à?" "Phải, nó thật tuyệt vời", cậu lẩm bẩm một cách thành thật. Đó là cuộc ân ái nóng bỏng nhất mà cậu từng có, và họ thậm chí còn chưa đi hết chặng đường.

Và Wriothesley vẫn chưa đến vì vấn đề đó. Ngay khi Lyney nhớ ra, cậu lăn người nằm sấp và đẩy nhẹ Wriothesley ra sau bằng một tay. Cuối cùng nhà ảo thuật nằm giữa hai chân anh và cố gắng hết sức để khẩu giao cho anh chứ không phải chỉ để anh đụ miệng mình. Cậu được khích lệ bởi cách Wriothesley rên rỉ, đặt một tay lên đầu cậu khi Lyney trượt xuống chiều dài của anh. Cậu không thể ngậm hết được, Wriothesley quá lớn để có thể làm điều đó. Nhưng cậu vẫn cố gắng tiến xa nhất có thể, nước mắt đọng trên mi khi anh thọc sâu vào cổ họng người tình.

Wriothesley rõ ràng thích cảnh tượng đó, xét từ cách đôi mắt anh dán chặt vào khuôn mặt ảo thuật gia. Anh trông vẫn đầy ham muốn - không có từ nào khác để miêu tả nó. Ý nghĩa đó khiến Lyney rên rỉ.

Lyney bắt đầu háo hức và tăng tốc. Mỗi tiếng rên rỉ dỗ dành từ Công tước, tiếng thở hổn hển khắc nghiệt và thỉnh thoảng là tiếng rít, đều là âm thanh vang lên trong tai cậu.

Khi Lyney cảm thấy như thể mình sắp bị trật hàm, nhưng thay vì từ bỏ, cậu lao ra với một tiếng phốc tục tĩu và nhắm vào quả bóng của Wriothesley. Anh ngậm chúng vào miệng và để lưỡi lướt qua chúng trong khi tay cậu liên tục vuốt ve chiều dài của Công tước.

"Chết tiệt, em giỏi thật đấy." Wriothesley lẩm bẩm. Giọng anh có vẻ như đang mơ màng, nhưng công bằng mà nói thì anh như vậy thật. Lúc này mặt đỏ bừng, hơi thở không đều, đùi bắt đầu run nhẹ. Lyney hoàn toàn cảm thấy xứng đáng vì là người đã khiến anh như vậy.

Lyney cuối cùng cũng lùi ra và mỉm cười với người đàn ông lớn tuổi. "Anh cũng vậy. Anh lúc nào cũng to lớn như thế. Không quan trọng đó là miệng hay mông tôi." cậu thì thầm. Cậu để tay mình che đầu khấc của Wriothesley, để nó vặn nhẹ nhàng, trêu chọc trên đầu nhạy cảm. Cách hông của Wriothesley giật lên và anh ta rên rỉ lớn tiếng khiến Lyney cười khúc khích.

Sau vài phút trôi qua, cậu biết anh đã gần đến giới hạn rồi. Lyney lại cúi xuống, để môi mình bao bọc lấy chiều dài ấn tượng một lần nữa. Bây giờ nó co giật trong miệng cậu khi anh càng trượt xuống, Lyney càng lặp lại chuyển động đó nhanh hơn.

Nhưng Wriothesley vẫn không đến. Họ đang nhìn nhau, cả hai đều sững sờ và Lyney có cảm giác rằng người đàn ông lớn tuổi hoàn toàn không muốn chuyện này kết thúc. Một tia trêu chọc hiện lên trong mắt Lyney khi nhận ra điều đó.

Một lúc sau, cậu nắm lấy tay Wriothesley và đặt chúng lên đầu mình. Anh chớp mắt nhìn cậu, khẽ rên lên để anh biết rằng cậu muốn như thế này. Đôi mắt của Wriothesley chỉ mở to khi anh hiểu ra và ngập ngừng đẩy cậu xuống. Lyney đã rơi nước mắt khi cậu tự mình đi xa hơn, nghẹn họng khi dương vật của Wriothesley đâm vào sâu cổ họng và dường như còn tiến xa hơn nữa. Cậu đứng yên, thậm chí không thể thở bằng mũi. Lyney nhanh chóng cảm thấy choáng váng, nhưng Archons biết cậu thích điều đó.

Wriothesley lại kéo cậu ra hoàn toàn, cho Lyney vài giây để lấy lại nhịp thở, rồi lại đẩy cậu xuống. "Chết tiệt, tuyệt quá." anh cứ lẩm bẩm, lặp đi lặp lại khi hướng dẫn chuyển động của bạn tình.

Công tước nhanh chóng trở nên điên cuồng, mỗi lần đẩy Lyney xuống nhanh hơn và xa hơn, khiến cậu ứa nước mắt và nghẹn dương vật của anh. Tất cả những gì Lyney có thể tập trung vào là hơi thở gấp gáp của Wriothesley, vẻ ngoài tuyệt đẹp, choáng ngợp trên khuôn mặt và niềm vui sướng tột độ trong đôi mắt anh trước khi anh nhắm nghiền chúng lại và phát ra một tiếng rên lớn.

Anh ta gần như đẩy Lyney xuống tận gốc và trượt xuống cổ họng cậu. Lyney không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng, nước mắt chảy dài trên má, không thể thở được. Dương vật của Wriothesley rung lên trong miệng cậu một lúc lâu, bắn ra một cách ấn tượng mà đáng tiếc là cậu thậm chí còn không được nếm thử. Trên thực tế, phải mất một thời gian dài vì tầm nhìn của Lyney trở nên mờ nhạt và cậu gần như bất tỉnh vì thiếu không khí khi Wriothesley cuối cùng cũng kéo cậu ra.

Lyney thở hổn hển và ho sặc sụa. Wriothesley kéo cậu vào lòng và cậu ngay lập tức ngã người vào anh, mắt nhắm nghiền trong khi cả hai đều lấy lại hơi thở.

"Thật tuyệt vời", Lyney là người đầu tiên nói vài phút sau đó. Giọng khàn đặc và quai hàm đau nhức khi nói, nhưng cậu không thực sự quan tâm. Tất cả những gì cậu quan tâm là cái ôm chặt của vòng tay mạnh mẽ, quen thuộc quanh mình, anh ôm cậu thật cẩn thận và giữ cậu an toàn, hay việc Wriothesley đã nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt trên má cậu như thế nào.

Wriothesley cười khúc khích bên dưới Lyney và âm thanh đó khiến cậu mỉm cười. "Cuối cùng thì em đã làm tôi thất vọng. Em làm tình quá giỏi," anh lẩm bẩm. Lyney úp mặt vào cổ Wriothesley để anh không nhìn thấy nụ cười toe toét của cậu. "Tôi không hiểu anh đang nói về điều gì. Chẳng phải tôi đã làm đúng điều anh muốn sao?"

Một lúc sau, âm thanh da thịt va vào da vang lên khi Wriothesley đánh vào mông cậu. Không đau lắm, chắc chỉ là thử thôi, nhưng nó vẫn khiến Lyney há hốc mồm. "Hãy tự nói với mình điều đó nhé em yêu." Công tước cáu kỉnh. "Ừ và tôi nghĩ em muốn nhiều hơn nữa. Tôi nhớ rõ ràng điều gì đó về còng tay và việc em muốn đeo chúng, hm?"

"Vậy là anh vẫn chưa quên" Lyney lẩm bẩm. Cậu hơi nhích người lên để họ có thể nhìn thấy nhau. Họ đã nghỉ ngơi được vài phút, chỉ để âu yếm nhau thôi, nhưng Wriothesley làm ra vẻ như anh đã có thể tiếp tục việc đang dang dở. Đối với một người đàn ông ở độ tuổi của anh ta, thì anh có sức chịu đựng quá cao.

"Chúng ở dưới gối", cậu thì thầm nhẹ nhàng trước khi cúi xuống để bắt lấy môi của Wriothesley. Người đàn ông kia ngay lập tức hôn lại cậu, môi mở ra và cho phép Lyney nếm thử anh. Cậu làm rất nhiệt tình, khám phá miệng Wriothesley và nghĩ rằng bản thân thậm chí có thể nếm được một chút gì đó của anh trên đầu lưỡi.

Lyney gần như choáng váng trở lại sau cuộc ân ái nóng bỏng khi Wriothesley đẩy cậu ra. Ảo thuật gia rên rỉ khi người đàn ông lớn tuổi xoay cậu nằm sấp một cách dễ dàng và một lúc sau chiếc còng tay khóa chặt quanh cổ tay cậu. Lyney thậm chí còn không kiểm tra được độ chặt của chúng khi Wriothesley đã nắm lấy hông cậu và kéo chúng lên để cậu quỳ xuống - mông hướng lên, đầu cúi xuống. Lyney đỏ mặt vì cảm giác bị phơi bày. Người nhỏ hơn có thể cảm thấy đôi mắt của Wriothesley đang nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của mình, chiếc tất da và nịt tất bằng cách nào đó khiến cậu chỉ cảm thấy trần trụi hơn bao giờ hết.

"Em có một cái lỗ sưng húp, dễ thương thật." Wriothesley nói nhỏ và ấn ngón tay cái vào vành lỗ. Nó chỉ cần một chút áp lực để trượt vào, mặc dù thiếu chất bôi trơn. "Em đã tự chạm vào chính mình ở đây à? Em có nhớ tôi nhiều đến vậy không?" Lyney rên rỉ, lời xác nhận duy nhất mà cậu sẵn sàng đưa ra. Wriothesley đẩy ngón cái vào sâu hơn khiến bạn tình không khỏi rên rỉ khe khẽ.

"D-Dầu bôi trơn. Nó ở trong tủ đầu giường. Ngăn kéo đầu tiên" Lyney nhấn mạnh. Cậu rên rỉ khi Wriothesley rút ngón tay cái của mình ra để lấy nó. Với tư thế của mình, cậu không thể nhìn thấy được anh đang làm gì. Một cơn rùng mình chạy khắp người ảo thuật gia khi Wriothesley lại ở ngay sau mình. Người đàn ông lớn tuổi đẩy hai chân ra xa hơn để tạo khoảng trống cho mình rồi dang rộng hai cánh mông ra. Cậu rít lên khi chất bôi trơn lạnh lẽo chạm vào lỗ của mình.

"Ít nhất thì anh cũng có thể làm ấm nó lên," Lyney phàn nàn, nhưng tự ngắt lời mình bằng một tiếng rên rỉ khi Wriothesley đẩy ngón tay đầu tiên vào. "Điều đó sẽ phá hỏng mục đích của chất bôi trơn lạnh. Tại sao em lại có nó? Em có nghĩ đến điều đó với tôi không?" Lyney đỏ mặt và im lặng, không cho rằng câu hỏi đó đáng để trả lời.

Công tước không hỏi lại nữa, nhưng chắc chắn cậu đã phải trả giá cho sự im lặng của mình. Ngón tay anh mở ra một cách thô bạo, ngay sau đó thêm ngón thứ hai và thứ ba vào, cắm thẳng vào tuyến tiền liệt của Lyney. Và Lyney không thể làm gì, không thể thoát ra hay thậm chí chỉ tựa mình vào giường vì cái còng tay chết tiệt đó. Dương vật của cậu đang rỉ ra tinh dịch vào thời điểm Wriothesley cuối cùng cũng đẩy chiều dài của mình vào. Họ đồng loạt rên rỉ. Lyney nghĩ rằng cậu đang nhìn thấy cả bầu trời sao, không thể chịu được, kích thích nhiêu đến nỗi những ngón tay của cậu co giật được, và Wriothesley khen ngợi rằng anh cảm thấy tuyệt vời như thế nào trên dương vật của mình, cậu đã ôm chặt anh ấy như thế nào, và–

Và rồi cánh cửa ở tầng dưới mở ra.

Lyney sững người và mím môi, ngậm chặt miệng khi nghe thấy lời chào từ các em của mình. Wriothesley rõ ràng cũng cảm thấy choáng váng như cậu, bất động, ở nửa bên trong người tình.

"Chết tiệt," Lyney lầm bầm và phải cười khúc khích, vùi mặt vào ga trải giường một lúc. Cậu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc lên cầu thang, một lúc sau em gái cậu gọi. "Này, bọn em mang bữa tối tới đây! Anh muốn tham gia không?"

Suy nghĩ của Lyney chạy đua. Cậy thường tránh đưa người ngoài về nhà, và nếu có, cậu sẽ nói trước với các em của mình. Vì Freminet khá nhút nhát và vì quá khứ đặc biệt của Lynette với việc bị xâm hại. Cậu cắn môi và thở dài. "Ừm..." Lyney nhấn mạnh, tận dụng thời cơ đó để tập hợp suy nghĩ của mình thành một điều gì đó mạch lạc. "Thực ra, anh—anh có mời một người bạn đến nhà, nên..."

Một thoáng im lặng rồi vội vã bước xuống cầu thang. "Tốt! Vậy thì chơi vui vẻ nhé, đừng để bọn em làm phiền anh." Cậu gần như có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lynette và cả Freminet. Một lúc sau, cậu nghe thấy một âm thanh đầy xúc phạm, sau đó là tiếng cánh cửa bị kéo mạnh đóng lại.

Lyney bật cười một lúc sau. "Ôi Archons, tôi rất xin lỗi," cậu rít lên, cười khúc khích khi Wriothesley tháo còng tay ngay sau đó, từ từ kéo ra rồi lật cậu nằm ngửa. Người đàn ông lớn tuổi may mắn cười toe toét với cậu. "Chết tiệt, đã lâu rồi điều đó không xảy ra với tôi." anh nói với vẻ thích thú rõ ràng. Lyney vẫn đang cười khi cậu vòng tay qua cổ Wriothesley và kéo anh xuống hôn. Anh bối rối, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cười toe toét trong nụ hôn.

"Em có muốn dừng lại không?", Wriothesley nhẹ nhàng lẩm bẩm trên môi cậu và áp trán họ vào nhau một lúc sau. "Em không muốn họ biết về tôi..." Lyney ậm ừ, hơi mở mắt để nhìn người đàn ông. "Anh vẫn còn tâm trạng?" "Tôi có bạn bên dưới tôi, vậy tại sao tôi lại không?"

Lyney cảm thấy như thể hai gò má mình sẽ không bao giờ trở lại màu sắc bình thường nữa. Sẽ không khi Wriothesley cứ nói những điều như thế này và nhìn cậu với bao cảm xúc không nói nên lời trong đáy mắt.

Sau đó anh hôn cậu lần nữa, không nồng nhiệt như trước nhưng nó vẫn thể hiện sự khao khát của anh đối với người con trai kia mà không cần nói thành lời. Một lúc sau Wriothesley đẩy vào trong cậu.

Lyney chắc chắn rằng nếu các em của cậu không về nhà thì cuộc làm tình của họ sẽ khác rất nhiều. Tàn bạo, thú tính, với việc Wriothesley phang cậu suốt một hoặc hai lần mà không thương tiếc. Và cậu chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ kết thúc bằng việc ảo thuật gia đại tài của Fontaine lại khóc vì bị kích thích quá mức, không thể đi lại, suy nghĩ hay làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc niệm tên Công tước như thể cậu sắp chết.

Thay vào đó, Wriothesley lại làm tình với cậu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Lyney chưa bao giờ quan hệ tình dục như thế này. Nơi đó nhẹ nhàng và an toàn, nơi họ lười biếng di chuyển cùng nhau và hoà làm một, có thời gian để hôn nhau như trước đây. Tình dục như thế này không nên khiến cậu cảm thấy choáng ngợp, không nên khiến cậu rơi nước mắt và thì thầm "Wrio, làm ơn, làm ơn. Cảm giác tuyệt quá, tôi sắp đến." chỉ trong vòng vài phút. Wriothesley không thể chỉ nói với cậu rằng anh ta đã bắt được cậu và anh có thể buông tay để Lyney đến ngay lập tức, với tên Wriothesley trên môi.

Cơn cực khoái diễn ra nhẹ nhàng nhưng vẫn cực kỳ mãnh liệt vì nhiều lý do khác nhau. Đặc biệt là khi người đàn ông kia cũng đến ngay sau đó, vùi sâu vào bên trong cậu.

Họ nằm đó thở hổn hển trong khoảng thời gian mà Lyney tưởng như dài vô tận, nhưng nhiều khả năng chỉ là vài phút. "Em có thích nó không?", cuối cùng Wriothesley hỏi. Anh chống người trên tay để nhìn cậu, vẻ mặt đó... Môi Lyney bắt đầu run rẩy từ giây này sang giây khác, rồi đột nhiên cậu khóc, không kìm được.

Wriothesley không nói gì. Anh ôm cậu vào lòng và kéo lại, kéo ra khỏi người cậu, cho đến khi cậu ngồi xuống và Lyney đang nằm trong lòng anh, ôm chặt lấy cậu cho đến khi những tiếng nức nở lớn dần vơi đi. Cậu không biết tại sao tất cả lại phải lộ ra vào lúc này, tại sao Wriothesley lại xoa lưng, lặng lẽ dỗ dành cậu như một đứa trẻ và nói với cậu rằng mọi chuyện sẽ không sao lại khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Nhiều phút trôi qua, và bằng cách nào đó, Wriothesley không bao giờ tỏ ra mất kiên nhẫn với cậu, không yêu cầu câu trả lời. Khi Lyney cuối cùng đã bình tĩnh lại, cậu cảm thấy quá xấu hổ để nói bất kì điều gì. Cuối cùng, sự im lặng tràn ngập căn phòng, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng sụt sịt của người con trai. Cậu đang cân nhắc những ưu và nhược điểm của việc một lần nữa biến mất vào không khí để thoát khỏi điều này thì Wriothesley cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hãy kể cho tôi nghe điều gì đang diễn ra trong đầu em lúc này. Tôi đã khiến em cảm thấy thế nào mà em lại phản ứng như vậy?" Lyney cứng đờ, không thể chống cự khi Công tước nhẹ nhàng ôm lấy má cậu và kéo cậu ra khỏi hõm cổ của anh. Lyney ngước nhìn người đàn ông kia với đôi mắt to hơi đỏ, đôi môi cậu run run một lần nữa, mặc dù nước mắt đã ngừng rơi.

"Tôi không... tôi..."

"Em có thể nói cho tôi biết, Lyney. Sẽ không sao cả em à, dù sự thật có tồi tệ đến thế nào, tôi cũng sẽ không quay lưng, được chứ?"

Lyney lại khụt khịt. Cậu chắc rằng người đàn ông kia biết những lời đó có ý nghĩa với cậu đến mức nào. Ảo thuật gia cẩn thận quan sát khuôn mặt của Wriothesley và chỉ gật đầu khi không thể nhìn thấy gì ngoài sự thành thật và quan tâm trong mắt anh.

"Tôi thích cảm giác ở bên cạnh anh. Tôi yêu nó. Nó thật hoàn hảo, chỉ là... tôi không xứng đáng với điều đó."

Mọi thứ bắt đầu bùng nổ trong Lyney. Cậu luôn cảm thấy tội lỗi về việc mình liên tục nói dối. Tại sao cậu không để bất cứ ai đến gần? Bởi vì không ai muốn biết con người mà dân chúng luôn biết đến chỉ là một lớp mặt nạ của Lyney. Hãy nhìn xem điều gì đã xảy ra với Aether sau khi cậu nói cho anh ta biết sự thật. Nhà ảo thuật nói với Wriothesley rằng dù sao thì cậu cũng không nghĩ mình xứng đáng với tình yêu - không xứng đáng với một người có đủ kiên nhẫn để nhìn ra ngoài bức màn sân khấu, chiếc mặt nạ và tính cách giả tạo của cậu, không xứng đáng với một người sẵn sàng đặt mình vào nguy hiểm bởi vì cậu là Fatui và cậu vẫn sẽ luôn trung thành với họ. Lyney nói với anh rằng những lời nói dối của cậu dù lớn hay nhỏ đều khiến bản thân nghẹt thở và đôi khi cậu thậm chí còn không nhận ra chính mình nữa. Ảo thuật gia nói với anh rằng khi Wriothesley đề nghị rằng anh muốn dành cho cậu một thứ gì đó tốt đẹp và hoàn hảo như một đêm tình nhẹ nhàng, những lời nói ngọt ngào và tình cảm chân thành, cậu chỉ có thể cảm thấy tuyệt vọng.

Im lặng một lúc lâu cho đến khi Lyney cuối cùng cũng kết thúc. Wriothesley nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, và cậu cảm thấy ánh mắt anh đang dõi theo mình. Cậu đã không thể giữ giao tiếp bằng mắt để chờ đợi sự giám sát của anh.

Tuy nhiên, như mọi khi, cuối cùng Wriothesley vẫn khiến cậu phải ngước lên. Nó không còn đáng sợ nữa khi cậu biết mình có thể mong đợi điều đó từ anh. Và bản thân cậu biết rằng bằng cách nào đó, Wriothesley luôn biết khi nào Lyney sẵn sàng lắng nghe, hoặc khi nào đến lượt cậu cần được nghe tiếng nói từ tận đáy lòng của mình, giống như bây giờ.

"Tôi có thể nói với em rất nhiều điều ngay bây giờ," Wriothesley thì thầm nhẹ nhàng, đôi mắt bạc tập trung vào đôi mắt màu hoa oải hương. "Nhưng tất cả những gì em cần biết là tôi vẫn luôn có ý định hiện hữu trong cuộc sống của em, nếu em cho phép tôi. Đó có thể là bạn bè, hoặc ai đó mà em thỉnh thoảng quan hệ, hoặc điều gì đó hơn thế nữa. Bất cứ khi nào em sẵn sàng, không cần phải sợ nói với tôi sự thật đâu. Tôi đã biết em là Fatui và em quan tâm đến gia đình mình sâu sắc như thế nào. Mọi việc em làm đều vì họ, vì sự an toàn và hạnh phúc của họ. Đó là tất cả những gì tôi cần biết, và ngay cả khi trời đêm đầy u tối, nó cũng không thể làm tôi rời xa em. Đừng quên rằng tôi cũng từng là tội phạm. Tôi đã quen với những lời nói dối."

Wriothesley lau nước mắt trên má bằng ngón tay cái khi chúng rơi khỏi hàng mi. Lyney không yêu cầu anh ta hứa hẹn. Cậu đã nhận và đưa ra rất nhiều lời hứa hão huyền trong đời đến nỗi cậu biết chúng chẳng có giá trị gì. Nhưng cái ánh nhìn đó trong mắt Wriothesley - nhìn thấy sự trung thực trong đó, nó khiến Lyney muốn tin anh.

Vì vậy, tất cả những gì cậu có thể nói chỉ là một câu nhẹ nhàng, "Được rồi."

Họ ở trên giường cùng nhau lâu hơn một chút, ôm nhau, thỉnh thoảng Wriothesley hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu. Tuy nhiên, họ nhanh chóng bước ra ngoài, lấy quần áo và lẻn vào phòng tắm mà cậu dùng chung với các em của mình để dọn dẹp sạch sẽ. Họ tắm cùng nhau, không nói chuyện nhiều, Wriothesley chỉ nhấn mạnh rằng anh muốn làm tóc lại sau khi họ ra ngoài. Lyney để anh đứng trước gương phía trên bồn rửa và rửa mặt thật sạch cũng như thoa kem dưỡng da. Giá như cậu cũng làm vậy để có thể nhìn Wriothesley nhẹ nhàng tết tóc cho cậu... Chà, đó là chuyện giữa Lyney và các Archons.

Dù có muốn kéo dài chuyện này bao lâu thì họ cũng phải chia tay. Họ lặng lẽ cùng nhau đi xuống cầu thang, và Wriothesley tận dụng cơ hội cuối cùng này để thì thầm những lời đe dọa nhỏ với cậu. Rằng anh sẽ viết thư cho cậu và rằng chúng sẽ tiếp tục chồng chất lên nếu Lyney không dám trả lời và cuối cùng là, không có gì ngăn cản anh xuất hiện ở buổi diễn tiếp theo của cậu nếu cậu phớt lờ anh.

Lyney thở dài và đảo mắt. Cậu dừng lại ở bậc thang cuối cùng và nắm lấy vai Wriothesley bên dưới để anh quay lại và có thể hôn lên môi anh. "Được rồi! Được rồi. Bây giờ đừng lo lắng nữa, tôi sẽ không phớt lờ anh đâu. Tôi hứa," cậu thì thầm, trên môi nở một nụ cười dịu dàng. "Tốt nhất nên là vậy", Wriothesley trả lời. Rõ ràng là anh trông thực sự nhẹ nhõm.

Ngay khi cậu chuẩn bị cúi xuống để hôn trộm một nụ hôn khác, cánh cửa phòng khách bị kéo mạnh ra.

Lyney suýt ngã xuống bậc thang cuối cùng khi cậu quay lại và thấy em gái mình đang nhìn chằm chằm vào họ. Khuôn mặt vô cảm thường ngày của cô đã biến mất thay vào đó là đôi mắt mở to, rõ ràng là không tin vào điều mà cô đang nhìn khi cô thấy Wriothesley bên cạnh anh trai và sau đó là khuôn mặt đỏ bừng của Lyney. Freminet xuất hiện sau lưng cô một lúc sau, đôi mắt cậu đảo qua nhìn lại giữa hai người đàn ông.

Em trai cậu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng choáng váng giữa họ. "Chị nợ em hai mươi mora," cậu thì thầm với Lynette, đủ to để tất cả họ đều nghe thấy, trước khi quay trở lại phòng khách. Lyney hoài nghi nhìn theo anh ta. "Hai người đã đặt cược vào việc anh đi cùng ai?!"

"Em tưởng đó là Aether." Lynette nói đơn giản. Sự ngạc nhiên đã biến mất khỏi khuôn mặt cô, tai và đuôi cô lại thư giãn khi cô bước trở lại phòng khách. Không có sự phán xét nào về hành động của cô. Không có dấu hiệu nào cho thấy cô lên án cậu vì đã cặp kè với người đàn ông đã lừa dối ba người họ và khiến họ tổn thương nhiều đến thế. Cậu không chắc tại sao bản thân lại nghi ngờ cô, hay Freminet. Ảo thuật gia nên biết rằng họ sẽ chấp nhận câu trả lời của cậu một khi cậu sẵn sàng giải thích.

"Hai người có đói không? Anh không định lén đưa anh ấy ra ngoài khi chưa ăn tối đấy chứ, Lyney?"

Lyney nhăn mặt, cuối cùng cũng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình và quay lại nhìn Wriothesley. Cũng giống như trước đây, người đàn ông lớn tuổi tỏ ra thích thú với tình huống này. "Ừm. Rốt cuộc anh... có muốn ở lại không?", cậu lúng túng hỏi. "Họ không phải là loại người tra tấn anh để tìm câu trả lời thoả đáng, nhưng... Anh không cần phải ở lại nếu không muốn."

"Tôi không mong gì hơn ngoài việc được làm quen với gia đình em." Wriothesley lặng lẽ nói và hôn nhẹ lên má anh. Cử chỉ đơn giản đó đã khiến tim Lyney lỡ nhịp. Archons, cậu đã đi quá xa rồi phải không?

Tuy nhiên, nó không còn cảm thấy đáng sợ nữa. Không phải sau cuộc ân ái mà họ đã có, không phải sau khi cậu trút bầu tâm sự với Công tước và anh đã ở lại, không một lần tỏ ra dấu hiệu nào cho thấy anh muốn rời xa cậu. Vì vậy, Lyney thấy rằng bản thân có thể mỉm cười và thở phào khi Wriothesley nắm lấy tay cậu và kéo cậu vào phòng khách để tham gia cùng các em của cậu. Sẽ không thành vấn đề nếu cậu không thể giải thích mối quan hệ của cậu với Wriothesley hoặc không có câu trả lời nào khác cho họ. Lyney cảm thấy ổn khi biết rằng cậu có thể dành thời gian để tìm hiểu người đàn ông lớn tuổi hơn và những gì cậu thực sự muốn là được ở bên anh ta. Wriothesley là người dường như hiểu rằng việc Lyney thành thật với bản thân về cảm xúc của chính mình là điều không hề dễ dàng và anh sẽ là người không phán xét cậu vì điều đó.

Vì vậy, Lyney cho phép mình vui vẻ, đùa giỡn với các em và bạn bè, hoặc người yêu của mình, hoặc bất cứ điều gì Wriothesley đối với anh ấy. Và nếu Wriothesley ở lại qua đêm và Lyney tìm kiếm vòng tay của anh cũng như cách nó khiến cậu cảm thấy an toàn và được bảo vệ, ngay cả khỏi những cơn ác mộng và những suy nghĩ của chính cậu... Chà, điều đó cũng ổn thôi.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro