Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2

Sáng. Mặt trời đã lên khỏi đầu những cây cao. Toàn thành phố như được thắp lên một ngọn đèn mới. Jinyoung trở mình, hướng ra ngoài cửa sổ, ánh sáng hắt vào cửa kính khiến cậu động đậy mi mắt vài cái, rồi khẽ mở mắt. Cậu cứ nằm đó nhìn ra ngoài cửa sổ như thế một lúc, cậu vẫn chưa muốn dậy. Có lẽ vì hôm qua nhiệm vụ khiến cậu mệt quá nên sáng nay dậy muộn. Cậu biết Mark đã đi rồi, đến tổ chức. Cậu không cần quay lại nhìn cũng biết vì nếu như hắn còn ở đây, hẳn là hắn đã ôm cậu vào lòng khi thấy cậu tỉnh như mỗi sáng hắn vẫn hay làm.

Cậu nằm một lúc rồi ngồi dậy, lấy điện thoại xem giờ. Đã chín giờ sáng. Nghĩ nghĩ một lúc, Jinyoung ấn số của Yugyeom. Đầu dây bên kia sau mấy hồi đổ chuông mới bắt máy.

- Alo, Jinyoung hyung à?

- Ừ. Anh đây. Anh gọi hỏi coi vết thương của em đã đỡ chưa. Tối hôm qua anh có gọi YoungJae đến chỗ em.

- Đêm hôm qua anh ấy có tới nhà em và anh ấy cằn nhằn mãi không thôi. Cuối cùng lúc rửa xong vết thương cho em thì anh ấy càu nhàu thêm mấy câu nữa thì về ngủ luôn.

Jinyoung nghe Yugyeom kể lại cũng bật cười. Cái cậu YoungJae kia tham ngủ đến thế là cùng. Ai bảo làm bác sĩ chi, có người bị thương phải đến cứu chữa bất cứ lúc nào chứ. Thật ra thì ngoài tính hay càu nhàu nếu bị phá giấc ngủ đó ra thì cậu ấy rất tốt bụng. Làm bạn với cậu ấy hơn ba năm, Jinyoung chưa từng thấy cậu ấy có điểm gì xấu để mà phàn nàn, à, tất nhiên là ngoại trừ cái tính hay càu nhàu như ông cụ non kia.

YoungJae ban đầu làm bác sĩ cho một bệnh viện nhà nước, về sau cậu mở một phòng khám riêng. YoungJae và Mark cũng là bạn học với nhau. Hai người học chung trường chung lớp suốt ba năm cấp ba. Lên đại học thì Mark đi du học còn YoungJae đậu một trường y. Mãi đến khi Mark về nước, lên tiếp nhận cái ghế chủ tịch của tổ chức mới mời YoungJae về làm bác sĩ chữa bệnh cho thành viên của tổ chức. Mấy năm gần đây thì YoungJae đã thành bác sĩ riêng của Jinyoung, theo như Mark yêu cầu vì hắn nói hắn không muốn thấy bất cứ vết thương nào xảy ra trên người Jinyoung và nếu có thì chúng cũng phải mau được chữa lành. YoungJae và Jinyoung trở thành bạn từ lúc đó.

- Mấy nay em cứ ở nhà dưỡng thương đi, anh sẽ báo cáo lại xin cho em nghỉ.

- Em không sao mà. Em không cần nghỉ phép gì đâu. Sức em coi vậy chứ khỏe lắm.

- Không được. Dù có khỏe cỡ nào cũng không thể chủ quan. Cứ ở yên ở nhà đi nghe không. Anh sẽ báo cáo lại cho. Vậy đi, anh cúp máy đây. Lo mà nghỉ ngơi cho lành vết thương đó.

Ấn nút kết thúc cuộc gọi, Jinyoung thở dài. Thằng nhóc này, suốt ngày cậy mình còn trẻ còn khỏe mà không bao giờ nghe lời. Yugyeom đối với cậu không khác gì em trai ruột. Cậu nhóc nhỏ hơn cậu 3 tuổi, từ nhỏ đã được đưa vào tổ chức, hoàn cảnh cũng không khác cậu là bao. Bố mẹ Yugyeom lúc ấy vì nợ tiền ba của Mark quá nhiều, trả không xuể nên cuối cùng hai người quyết định bán đứa con trai duy nhất để trả nợ. Jinyoung từng hỏi Yugyeom rằng có từng hận bố mẹ đã đưa nhóc vào con đường này không, Yugyeom bảo không hận. Làm sao hận chính bố mẹ mình được. Ngược lại, đối với Yugyeom, Jinyoung cũng không khác gì anh trai. Một người anh sẵn lòng lắng nghe bất cứ tâm sự nào của cậu, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho cậu, luôn bảo vệ, chăm sóc cậu. Yugyeom thấy rằng ít ra trong cái tổ chức máu lạnh này, cậu vẫn còn một gia đình luôn thương yêu cậu như Jinyoung, YoungJae hyung.

Dặn dò kỹ Yugyeom xong, Jinyoung xuống giường, xỏ dép vào làm vệ sinh cá nhân. Lúc cậu đang thay đồ, ngoài phòng có tiếng gõ cửa của quản gia JaeBum:

- Cậu Jinyoung, cậu dậy chưa để tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.

Chắc là Mark đã dặn JaeBum khi nào cậu dậy phải làm bữa sáng. Từ sau khi hắn biết cậu hay bỏ qua bữa sáng mà đến thẳng tổ chức thì cũng dặn dò JaeBum không cho cậu bỏ bữa nữa.

Jinyoung không trả lời ngay, thay xong quần áo cậu cầm điện thoại, đi thẳng ra mở cửa.

- Giờ tôi xuống phụ ông làm bữa sáng.

- Cậu dậy rồi thì xuống dưới đợi, làm bữa sáng là nhiệm vụ của quản gia tôi mà. Với lại cậu chủ đã dặn không cho cậu vào bếp.

- Gì đây? Có phải anh ấy sợ tôi lại đốt cái bếp nhà ảnh lần nữa không?

JaeBum không đáp lại lời cậu, chỉ im lặng mỉm cười. Nhớ lại cái ngày đó, JaeBum vẫn còn thấy hoảng. Lúc đó một giờ sáng rồi, Jinyoung thức dậy vì đói. Cậu lần xuống bếp nhưng không còn gì bỏ bụng. Cậu cũng không muốn làm phiền đến giấc ngủ của JaeBum nên tự đun nước sôi làm một ly mì. Kết quả là trong khi đợi nước sôi, Jinyoung bỏ ra ngoài phòng khách bật tivi xem và ngủ quên luôn ngoài đó. Cũng may JaeBum nghe động tĩnh dưới bếp nên mới xuống xem chứ nếu không có chuyện gì cậu chủ lại la chết mất. Từ đó Mark đã ban một lệnh cấm ngầm: không được để Jinyoung bước vào bếp. Lệnh cấm này chỉ có JaeBum và Mark biết, thế nên nó là lệnh cấm ngầm. Hắn biết Jinyoung không thích bị quản thúc, cậu mà biết hắn làm vậy là lại dỗi, bỏ sang nhà Yugyeom ngủ hoặc là nhốt mình suốt trong phòng không cho hắn thấy mặt.

Cậu cùng JaeBum xuống nhà bếp, tuy hơi bất mãn vì không được vào phụ nhưng Jinyoung vẫn nghe lời mà ngồi yên xem tivi. Cậu mở trúng kênh đang chiếu phim tình cảm xã hội đen. Cậu xem một lát, chợt lại thấy phim này có phần giống mình, giống Mark nữa. Hai nhân vật chính trong phim một người là ông chủ của thế giới ngầm, người còn lại xuất thân bình thường, chỉ là một phàm nhân, không vương bẩn điều gì. Hai người là bạn học cùng lớp hồi trung học, sau mới thành người yêu. Tình yêu của hai người sẽ rất đẹp nếu như không có cái kết thúc bi thảm. Một chết, một ở lại sống trọn phần đời của người kia.

Jinyoung ngẫm nghĩ, liệu mình và Mark có phải đến cuối cùng cũng sẽ có cái kết thúc giống vậy không? Giới hắc đạo vốn dĩ khắc nghiệt, huống chi Mark còn là chủ tịch, sẽ tránh không khỏi những kẻ ghen ghét, thù hận hắn. Cậu cũng không khác gì, hằng ngày hai tay đều vương máu, ắt hẳn không ít thì nhiều, sẽ có người hận cậu mà thôi. Nếu lỡ một ngày, Mark chết thì cậu phải làm sao đây. Cậu không dám nghĩ tới điều đó. Bao nhiêu năm qua bên cạnh hắn, hưởng thụ sự quan tâm, chăm sóc, hưởng thụ tình yêu của hắn đã hình thành trong cậu thói ỷ lại. Cậu dựa dẫm vào hắn rất nhiều. Khi trên thế gian chỉ có đúng một người hết lòng thương yêu, che chở cho bạn, bạn có muốn người ấy rời xa mình không? Sẽ không ai muốn cả, Jinyoung cũng vậy. Tuy đến giờ cậu vẫn không biết giữa mình và Mark có phải là tình yêu hay không nhưng cậu biết chắc rằng cậu không thể mất hắn được. Jinyoung chưa từng một lần nghĩ trở thành sát thủ chuyên nghiệp là điều gì ích lợi, nhưng lần này khi nghĩ đến, cậu đã thấy ít ra cũng có cái tốt. Cậu sẽ có thể bảo vệ Mark của cậu khỏi những kẻ muốn mạng hắn.

Jinyoung ngồi xem phim một lát, JaeBum gọi cậu vào ăn sáng. Trên bàn đồ ăn sáng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, đúng chuẩn bữa sáng kiểu Mỹ. Có bánh mì sandwich cá ngừ, salad trộn, hai đĩa trứng gà chiên cùng hai ly sữa. Jinyoung ngồi vào bàn, nhìn qua một lượt, cậu không thích cá lắm nhưng không thể không ăn vì JaeBum sẽ không để cậu chừa lại trên bàn ăn bất cứ thứ gì. Chưa kể tối đó về JaeBum sẽ báo cáo lại với Mark và thế là hắn lại bắt từ ngày mai đồ ăn của cậu tất cả đều có cá là cậu ngất ngay cho xem. JaeBum dọn xong bàn ăn cho Jinyoung thì cũng cầm lấy phần đồ ăn của mình ra phòng khách. Mark có quy định là không ai được phép ngồi ăn cùng với Jinyoung trên bàn, tất nhiên là những lúc không có Jinyoung thì quản gia người giúp việc trong nhà có thể cùng ngồi ăn trên bàn cũng không sao.

Ăn sáng xong xuôi, Jinyoung sang nhà Yugyeom xem tình trạng cậu nhóc thế nào. Hôm nay cậu cũng nhàn rỗi nên ở lại nhà Yugyeom chơi đến tối luôn. Lúc cậu về nhà, đã hơn mười giờ tối. Ban nãy cậu đã ăn tối cùng Yugyeom rồi nên cậu bảo JaeBum không cần làm cơm cho cậu. Cậu chuẩn bị lên phòng thì JaeBum gọi cậu:

- Cậu Jinyoung, cậu chủ về rồi. Cậu ấy hình như say lắm. Tôi đã đưa cậu chủ vào phòng nghỉ. Cậu chăm sóc cậu chủ giúp tôi.

Mark say? Đó giờ hắn chưa bao giờ uống say mà? Cũng chưa lần nào về nhà trong tình trạng say như này.

- Tôi biết rồi. Cảm ơn ông đã báo tin.

Jinyoung lên lầu, cậu vào phòng mình trước tiên, và đúng như dự đoán, Mark đang ở trong đó. Mới vừa mở cửa cậu đã ngửi được mùi rượu lan tỏa trong không khí. Không biết hắn đã uống bao nhiêu mà say đến thế này. Cậu không bật đèn vì sợ làm hắn tỉnh giấc, chỉ bật cái đèn ngủ ở đầu giường. Cậu sờ trán hắn, thật nóng. Jinyoung xuống phòng bếp lục tìm thuốc hạ sốt rồi khăn mặt đã thấm nước ấm đặt lên trán hắn. Cậu không ngừng tự hỏi có chuyện gì mà khiến gắn uống say đến thế này, trước giờ chưa từng xảy ra. Hẳn phải là chuyện hệ trọng lắm. Cậu ngồi đợi một lát cho hắn hạ sốt rồi lấy đồ đi tắm. Lúc cậu ra, Mark đã đỡ hơn, tình trạng sốt cũng đã hạ bớt, cậu mới yên tâm mà đắp chăn cho hắn rồi cũng lên giường ngủ cạnh hắn. Cậu vừa nằm xuống thì đột dưng Mark tỉnh lại. Hắn quay sang nhìn cậu chằm chằm.

- Em làm anh tỉnh giấc à? Anh có thấy trong người khó chịu chỗ nào không? Sao hôm nay anh uống say thế?

Jinyoung hỏi rồi lấy tay sờ trán hắn để chắc chắn đã hạ sốt rồi. Mark đột dưng nắm tay cậu, rồi kéo cậu ôm vào lòng.

- Jinyoung...

Hắn khẽ gọi tên cậu.

- Ừm

Jinyoung cũng theo phản xạ mà ôm lại hắn.

- Em sẽ không rời bỏ anh đúng không? Hãy nói em sẽ không bao giờ đi.

- Anh nói gì vậy. Em chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy cả.

Hôm nay hắn bị gì vậy nhỉ, nói chuyện khác hẳn thường ngày.

- Hôm nay anh làm sao vậy? Ở tổ chức có chuyện gì à?

- Anh không sao.

- Anh đừng giấu em. Nếu không có chuyện gì sao anh lại uống say như thế chứ? Trước giờ có khi nào anh như vậy đâu?

Jinyoung ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn mà chất vấn. Thấy hắn trốn ánh mắt mình, cậu lấy tay cố định đầu hắn bắt hắn phải đối diện với mình.

- Nói em nghe đi, có chuyện gì nghiêm trọng lắm phải không?

Thấy cậu khăng khăng muốn biết, Mark cũng không còn cách nào giấu diếm nữa.

- Chủ tịch tổ chức bên chi nhánh Nhật Bản muốn em... làm cận vệ cho hắn.

Nhất thời nghe xong, Jinyoung không nói được lời nào. Tổ chức Mark đứng đầu là ở Hàn Quốc, từ hồi cha Mark còn đứng đầu thì ông đã cho mở rộng mạng lưới tổ chức sang nhiều nước lân cận khác, mỗi nước sẽ có người đứng đầu do chính ông chọn. Ở Nhật Bản, tên cận vệ cho chủ tịch bên đó vừa mất nên chưa tìm được người thay thế. Và giờ thì hắn ta đòi người từ chỗ Mark. Thật ra Mark cứ từ chối là được nhưng không, bởi vì ngay từ đầu cha của Mark đã quy định nếu các tổ chức liên kết ở các nước khác thiếu cận vệ thì có quyền điều động, chỉ định người ở tổ chức khác thay vào. Cận vệ ở tổ chức này không chỉ mang ý nghĩa là bảo vệ chủ tịch, làm nhiệm vụ các thứ, mà còn bao quát luôn nghĩa bóng là trở thành người của chủ tịch, nói dễ hiểu là thành tình nhân, như Mark với Jinyoung hiện giờ. Ban nãy họp hội nghị ở tổ chức, hắn cũng tức giận lắm nhưng không làm gì để phản đối được, vì quy định đó giờ của cha hắn chưa ai dám trái ý. Nhưng hắn cũng chưa quyết định gì. Cuộc họp bị dời lại vô thời hạn.
.

.

Làm sao hắn có thể để Jinyoung rơi vào tay kẻ khác được. Bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ rơi em ấy. Nếu như hắn có chết, hắn cũng muốn em ấy chết cùng với mình. Hắn sẽ không để em ấy lại một mình. Tuyệt đối sẽ không bao giờ. Nhưng là, hắn có thật sự muốn Jinyoung em ấy phải chết không?

.

.

#2 kết thúc.

.

.
Vẫn chưa nghĩ ra tựa phù hợp cho fic T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro