CHAP 9: Hứa
"Không có thuốc giải?" Saeron mờ mịt nhìn Wendy, "Ý cậu là chị ấy vĩnh viễn như vậy ư?"
Wendy lắc đầu, nó thở dài ngồi xuống cạnh Saeron, ánh mắt hướng ra phía xa xa đường chân trời ửng hồng: "Ông cụ nói sẽ sớm tìm ra thuốc giải. Tớ cũng không rõ sẽ trong bao lâu."
"Cứ như... giấc mơ vậy..."
Saeron lẩm bẩm, cô biết mình chưa thực sự tin vào chuyện này. Nó như loại truyện tiếu lâm thường được kể trong các tiết giải trí hồi cô còn học tiểu học vậy. Ngày hôm qua, tất cả mọi chuyện với cô vẫn thật tốt đẹp và bình yên, vậy mà hôm nay, cô đã nghiễm nhiên trở thành 'tình địch' của cô công chúa nào đó, khi lại gần quan tâm tới bạn thân của mình.
"Đúng vậy, nếu là cơn ác mộng, thì tớ thực sự muốn tỉnh giấc." Cơn gió chiều thu khẽ thổi qua cuốn đi hàng loạt ký ức trong ánh chiều tà dần buông xuống. Nó khẽ rùng mình, kéo kéo chiếc áo khoác trên . "Saeron , đừng nói với ai về viên thuốc nhé."
"Nhưng nếu mọi nhìn thấy, họ sẽ hiểu lầm... hiểu lầm hai đang thực sự yêu nhau." Saeron buồn bực nhìn Wendy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên đầy phẫn nộ, "Khi đó ai cũng nghĩ cậu là đồng tính đấy!"
Lời nói của Saeron dường như khiến trái tim Wendy thắt lại, nó vô thức đứng dậy khỏi chiếc ghế đá, tựa vào lan can cây cầu nhỏ bắc ngang qua mặt hồ yên ả trong công viên. Bỗng nhiên nó thấy cô gái trước mắt vừa quen nhưng cũng thực xa lạ, đứng gần cạnh bên nhưng dường như chẳng chút ấm áp. Trái tim đượm nỗi buồn vô hình, nó cất giọng nhẹ như gió: "Đồng tính thì sao hả Saeron?"
Saeron thoáng khựng lại, cô kinh ngạc nhìn dáng cao cao dưới ánh đỏ của chiều hoàng hôn. nỗi buồn man mác thấm đượm vào xương tủy. Cô khẽ gọi tên nó: "Wendy à..."
Dường như chẳng nghe thấy, Wendy quay lại mỉm cười: "Mình về thôi, cũng muộn rồi."
Hai bóng nghiêng nghiêng đổ trên mặt đất, sát gần bên nhau nhưng lại tựa như cách xa ngàn trùng. Saeron nhìn gương mặt nghiêng nghiêng hiền lành của Wendy, lòng cô khẽ nhói lên từng đợt.
Hôm nay không đi xe cho nên cả hai cùng trở về khu chung cư bằng xe bus.
Wendy tựa đầu vào cửa kính, nó đưa mắt nhìn dòng đi lại đông đúc trên đường cùng những ánh đèn đường vừa được chiếu sáng. 'Rè--- rè---' – tiếng chuông báo của xe bus về điểm dừng tiếp theo sẽ có xuống làm cho đôi mắt Wendy khẽ chớp. Ngày đó, cũng có lần đầu đi xe bus mà tò mò muốn bấm chiếc chuông...
"Cậu có thích chị ấy không?"
Tiếng Saeron hỏi khe khẽ, cắt đứt dòng hổi tưởng của Wendy. Nó khẽ nhíu mày, quay sang nhìn cô: "Sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Tớ chỉ muốn biết câu trả lời thôi Wendy..."
Wendy khẽ lắc đầu, nó ngả lưng vào ghế mà nói bâng quơ: "Không. Nếu tớ có thích con gái, chắc cũng sẽ không là chị ấy."
Trong lòng Saeron khẽ rúng động, cô ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"
"Vì tất cả mọi thứ." Wendy mỉm cười, "Hiện giờ, tớ nên có trách nhiệm với chị ấy. Cho đến khi tìm ra được thuốc giải..."
Trái tim như được giải thoát khỏi điều gì đó, Saeron thở dài, cô nghiêng đầu tựa vài vai Wendy. "Hình như chị ấy không ưa tớ."
"Chị ấy vốn chẳng ưa ai mà."
"Ừm, chắc mỗi cậu là vừa mắt."
"Là do viên thuốc đó thôi."
"Thực ra hình như tớ cũng không ưa chị ấy..."
Wendy không hỏi vì sao Saeron lại không thích Irene bởi nó nghĩ mình không cần phải biết lý do. Dù trong lòng thực ra cũng có chút phiền muộn, nhưng nó lại lựa chọn cho qua, vì thực tế ngày hôm nay như thế là quá đủ rồi.
Thực mệt mỏi quá...
Về đến nhà, Wendy ăn qua loa cho xong bữa cùng bà chị họ Taeyeon . Sau đó mặc dù rất muốn xem lại bài vở, thế nhưng những gì trải qua sau ngày lại khiến mí mắt Wendy cứ xụp xuống, đã híp lại càng thêm giống đường kẻ ngang. Cuối cùng cũng chịu thua trước sự quyến rũ của chiếc giường êm ấm, Wendy tắt đèn quấn chăn quanh mình và chìm vào giấc ngủ khi đồng hồ vừa điểm tám giờ tối.
Giấc ngủ đó chắc chắn là ngon nhất trong suốt nhiều tuần qua. Nó đánh giấc thẳng tới hơn năm rưỡi sáng hôm sau, chiếc điện thoại để ở kệ tủ đầu giường vang lên inh ỏi nhạc chuông. Mắt nhắm mắt mở, Wendy mở điện thoại ra nghe: "Alo?"
"Wendy đó hả? Hôm qua cô có công chuyện nên phải đi công tác gấp mấy hôm, quên mất không dặn con." Giọng bà Yuri vang lên gấp gáp trong điện thoại, "Con có nhớ khóa cửa thư viện cẩn thận không đấy?"
Cửa thư viện? Khóa?
Giang ngồi bật dậy, đầu óc dường như tỉnh táo ra mấy phần: "Thôi chết rồi, hôm qua con về sớm..."
Thậm chí bãi chiến trường kia còn chưa dọn...
"Trời ơi! Mau mau đến trường xem như thế nào." Bà Yuri thở dài thườn thượt, "Dù không mất trộm được đâu, nhưng mà để mấy bác bảo vệ phát hiện thì lại rắc rối đấy."
Thật ra Wendy đi sớm không quan tâm nhiều đến cái thư viện bừa bộn kia có bị phát hiện hay không, mà điều khiến trái tim nó gấp gáp không thể ổn định lại nhịp đập, chính là việc đã bỏ Thảo ở lại đó mình trong lúc nóng giận.
Nó phi thật nhanh xuống khỏi giường, trong khi tay đã kịp bấm số gọi cho Irene. Thế nhưng đáp lại là tiếng tút tút thật dài, và giọng nói quen thuộc của tổng đài vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa..."
Chị ấy chắc không ngốc đến nỗi cứ đứng đó mà đợi Wendy đâu nhỉ? ---- Nó thầm hốt hoảng trong lòng, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Chưa bao giờ con đường đến trường lại dài đến thế!
Gần bảy giờ sáng, mặc kệ hôm nay có tiết học từ sớm, Wendy lao thật nhanh tới thư viện. Cánh cửa màu xanh quen thuộc vẫn khép hờ, tim nó nện thình thịch trong lồng ngực. Dừng chân trước cửa thư viện, Wendy mất vài giây để thở hồng hộc, sau đó mới đưa tay đẩy cánh cửa. Nó cất tiếng gọi, lần đầu nghe thấy giọng mình run run: Irene unnie?"
Không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng trái tim nó đập gấp gáp cùng tiếng đẩy cửa kẽo kẹt. Wendy khựng lại trong khoảnh khắc, khi ánh mắt nó quét ngang qua những dãy tủ sách.
Kinh ngạc, bối rối nhưng lại xót xa nhiều hơn...
Mới hôm qua, khi nó bực tức quay bỏ đi, nơi này còn như bãi chiến trường lộn xộn. Ấy thế mà chỉ sau đêm ngắn ngủi, những chiếc tủ sách cao to đồ sồ đều đã được dựng lại ngay ngắn, sách báo ngổn ngang cũng xếp thẳng tăm tắp trên kệ. Tuy vẫn còn chút lộn xộn, thế nhưng nhìn thôi cũng đủ nó hiểu, dọn dẹp đã phải vất vả đến như thế nào.
Nó đặt chiếc ba lô xuống mặt bàn, nhẹ nhàng tiến lại phía chiếc giường gấp, nơi mà bóng hình quen thuộc đang nằm thiêm thiếp cùng với những vết nhem nhuốc trên tay, chân và gương mặt xinh đẹp. Vẫn như ngày đó, khi nó lần đầu lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn cô ngủ - tĩnh lặng nhưng bình yên.
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh con gái đang thiêm thiếp vì mệt, Wendy không kiềm được mà đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trên trán cô. Nó nhẹ lau đi những vệt nhem nhuốc trên làn da trắng mịn, bần thần khi ngón tay lướt qua đôi môi đỏ mọng ấy.
Cả đêm ở lại đây, có phải trong bụng vẫn trống rỗng hay không?
Mà động tác khe khẽ của Wendy cũng khiến đang ngủ tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng khẽ chớp chớp vài cái. Vừa nhìn thấy trước mặt, Irene dụi dụi mắt, ngớ ngẩn hỏi: "Wannie đó hả?"
Wendy mỉm cười, trong lòng vô cùng xót xa: "Chị có mệt lắm không?"
Irene không đáp lại câu hỏi của Wendy, cô hớn hở nhào vào lòng nó, tham lam hưởng thụ hơi ấm quen thuộc. Cô ngước nhìn nó, sau đó ôm nó thật chặt mà thì thầm: "Cuối cùng em cũng quay về với chị rồi..."
Trái tim Wendy nhẹ hẫng nhịp. Lần đầu tiên, nó chủ động đưa tay, siết nhẹ lấy con gái ở trong lòng mình. "Đồ ngốc, em xin lỗi..."
"Wannie ơi, Wan hứa với em chuyện được không?"
Nhìn đôi mắt trong veo nhưng lại đầy mỏi mệt sau đêm dài của Irene, nó không kiềm được mà gật đầu thuận ý cô.
"Đừng bỏ chị lại mình e nhé?"
Wendy vuốt nhẹ mái tóc dài hơi rối của Irene, nó khẽ nói: "Được, sẽ không như vậy a."
"Em biết ông xã thương em nhất mà!"
"Chị đói không? Mình đi ăn gì nhé."
Là vì nãy giờ ôm cô vào lòng, nó đã nghe bụng cô đánh trống liên hồi rồi. Cô gái này chắc không phải vì viên thuốc kia nên mới tự khiến mình thành ngốc nghếch như hiện tại chứ?
"Em muốn ăn Bánh Mì Cười!" Irene xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình, "Nhưng mà hình như ở gần đây không bán..."
"Giờ mình ăn tạm cái khác. Còn bánh mì cười, cuối tuần em dẫn chị đi ăn nhé?"
"Thật hả?"
Wendy gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút. Hai đi trên hành lang vắng vẻ, nó để cô thoải mái siết chặt bàn tay của mình mà không né tránh.
Thôi thì đến đâu thì đến vậy. Vạn sự tùy duyên...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro