CHAP 7: Ước nguyện bình an
Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ ngày đưa Irene xuống trạm xe bus trước cổng khu biệt thư, cuộc sống của Wendy vẫn như trước đây, vẫn quay theo một quỹ đạo vô cùng bình thường. Nó vẫn tới trường cùng Saeron , học những tiết học nhàm chán trên lớp, và cắm mặt vào từng tủ sách đầy ăm ắp ở thư viện.
Và tuyệt nhiên không hề có thêm bất kỳ 'điều gì khác lạ' xen ngang cuộc sống vô vị của Wendy. Câu chuyện về viên thuốc tình yêu nào đó, cùng những nụ hôn cháy bỏng và cái ôm cuối nhẹ nhàng... dường như đều tan biến vào hư vô, khi người tự mình nuốt viên kẹo ấy lại không hề xuất hiện.
Có lẽ điều Wendy dự đoán đã xảy ra: viên thuốc kia đã hoàn toàn mất tác dụng với Irene. Hơn nửa tháng rồi, cô không tìm nó, cũng chẳng hề tình cờ bắt gặp nhau trên trường. Dường như ngày đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ mà lại vô cùng chân thực, đến nỗi Weney đang ảo tưởng rằng mình và Irenw đã có lúc ở bên nhau như thế.
Giấc mơ kia rồi cũng đã lụi tàn, đến lúc phải thức tỉnh rồi.
"Thực sự cô bé đó không có tìm con nữa hả?" Bà Yuri nhìn quanh thư viện lác đác vài sinh viên đang tự học, rồi hạ giọng khẽ hỏi Wendy, "Không hề bám lấy con nữa sao."
Wendy sắp xếp lại trật tự sách trên tủ, nó bâng quơ đáp lời: "Vâng cô, không hề xuất hiện nữa."
Bà Yuri nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: "Chắc lẽ viên thuốc của ba lại hết tác dụng thật sao. Chuyện này kỳ lạ nhỉ? Thuốc của ba chưa bao giờ tự mất tác dụng mà."
"Chưa từng nhưng không có nghĩa là không có." Wendy bật cười, ôm một vài quyển sách dày cộp trên tay, "Mọi chuyện vẫn như cũ, không phải đều tốt đẹp hay sao? Con mang mấy quyển sách này cho thầy Bogum , thầy ấy đăng ký mượn mà gấp quá nên chưa qua lấy được."
Bà Yuri xua tay tỏ ý đã hiểu, sau đó lại ngã người ra chiếc ghế tựa. Trước khi bước ra khỏi cánh cửa màu xanh của thư viện, Wendy nghe loáng thoáng giọng của bà: "Thật sự tốt đẹp sao? Ừ cũng đúng, đằng nào cũng chưa ai biết."
Bước từng bước thong thả trên hành lang dẫn đến văn phòng giáo viên, Wendy dường như cũng tự hỏi mình câu hỏi của cô giáo ban nãy. Thực sự mọi chuyện đang rất tốt hay sao? ---Wendy cũng chẳng biết nữa, vì sao lại có chút hụt hẫng như vậy?
Chưa ai biết chuyện về viên thuốc kia, Wendy cũng chưa từng nói qua với Saeron. Như thế này, căn bản giống như một chuyện hoang đường. Mà chuỗi những chuyện phi lý ấy, cũng thật nhanh sẽ chấm dứt.
Cứ coi như là một giấc mộng vậy
Wendy lắc đầu, tự cười khổ. Nó ôm chồng sách dày cộp trên tay, nếu không tính từ nhỏ đã phụ mẹ việc nặng nhọc thì chắc sức khỏe của nó đã không phi thường tốt như bây giờ. Cắm đầu đi cho mau, để đến lúc đằng sau vang lên tiếng gọi háo hức đầy quen thuộc, Wendy cả người như có điện giật, chồng sách trên tay rơi lộp cộp xuống nền đá hoa lạnh ngắt.
"WANNIE ƠI!!!"
Khóe mắt Wendy rần rật, nó đứng bất động tại chỗ, mặc cho tiếng giày cao gót chạy huỳnh huỵch đang tiến lại gần mình.
Cái này... là sao?!!!
"Wan làm gì mà đứng ngây người ra thế?" Irene khua khoắng tay trước mặt Wendy, cô cười tít mắt, "Em nhớ Wan quá đi mất!"
Nói rồi, cô ôm chầm lấy Wendy, mặc cho người kia đã thả hồn phiêu du đi tận nơi nào đó. Cô rúc mặt vào bờ vai của nó, tham lam mà khỏa lấp nỗi nhớ mong hơn nửa tháng qua không được gặp mặt. Cô vuốt ve mái tóc ngắn hơi rối, nhẹ trượt bàn tay xuống sống mũi, chạm vào đôi môi có chút khô nẻ. Không ngần ngại, cô đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn da diết đầy nhớ thương.
Cảm nhận trên môi mềm mại ẩm ướt, Wendy thẫn thờ chớp chớp lông mi. Để đến lúc Irene đã ngấu nghiến đôi môi của mình đến sưng đỏ, nó mới ngẩn người nhìn cô, khóe miệng có chút phản xạ: "Chị... chị nhận ra em sao?"
"Wannie hỏi gì mà kỳ cục vậy?" Irene khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng chun lên giận dỗi, "Wabnie không nhớ em sao?"
Chẳng nhẽ viên thuốc thực sự vẫn chưa hết tác dụng?! ---- Đỉnh đầu tê rần rần như hàng ngàn mũi kim chích, Wendy phát hiện ra một việc rất chân thực: Giấc mơ kỳ quái kia vẫn chưa hề kết thúc.
Nó cúi xuống vơ bừa đống sách ôm trên tay, con ngươi khẽ di động lên gương mặt người con gái xinh đẹp trước mắt. Không hiểu vì lý do gì mà nó muốn chạy trốn người này, đôi chân nãy giờ cứng đơ đơ đột nhiên nhanh rảo bước về phía trước.
Irene giật mình, lúc cô kịp phản ứng lại thì Wendy đã bỏ đi trước một đoạn rồi. Thế là cuộc rượt đuổi lại diễn ra trên hành lang vắng vẻ, thông từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Đằng trước Wendy ôm chồng sách bước phăm phăm chẳng thèm ngoái lại, ở sau Irene hớt ha hớt hải lạch bạch chạy theo.
"Wannie đợi em với!!" Cô phụng phịu cất tiếng gọi người đang cắm đầu đi đằng trước mà chẳng chịu đợi mình. Thế nhưng thật không may mắn, sàn đá hoa thì trơn mà đôi guốc Irene đang đi thì chắc cũng chẳng thấp dưới... bảy phân, thế nên vừa tăng tốc đuổi, cô đã loạng choạng ngã dập mông xuống sàn.
Cảnh tượng này nếu người nào 'may mắn' được chứng kiến, thì chắc đúng là một hình ảnh kinh thiên động địa đối với một cô nàng hot girl có tiếng lạnh lùng như Irene.
Nghe tiếng Irene kêu oai oái, Wendy giật mình, lập tức quay lại nhìn. Chỉ thấy Irene đang ngồi bệt dưới nền đá hoa, đôi guốc văng xa cả vài mét, mặt cô mếu máo vô cùng tủi thân mà nhìn dòng máu đang rỉ ra từ vết thương ở bàn chân. Wendy khẽ nhíu mày, gấp gáp quay lại bên Irene.
"Con gái kiểu gì bạ đâu ăn lung tung đó, giờ đi đứng cũng chẳng xong là thế nào?" Wendy ngồi xuống cạnh Irene, nắn nắn đôi bàn chân của cô, may mắn chỉ bị rách da chân chảy máu chứ không ảnh hưởng gì đến xương. Nó thở dài thườn thượt: "Lần sao đừng đi guốc cao như vậy..."
Nói như vậy thôi, nhưng trong lòng Wendy đang vô cùng áy náy. Cũng là vì nó đi nhanh, chẳng thèm đoái hoái đến cô gái này nên mới làm người ta ngã.
Irene thì không để ý đến vết thương của mình cho lắm. Cô thích thú nhìn 'Wannie' đang lo lắng quan tâm tới mình, cử chỉ nhẹ nhàng và dịu dàng như đem theo làn gió ấm xoa dịu trái tim của cô. Cười tít cả mắt, cô thầm thấy mình thật có lỗi khi đã xa Wendy hơn nửa tháng mà chẳng thèm báo trước một tiếng.
"Wannie ơi..."
Wendy ngước mắt nhìn Irene, lại thấy cô đang cười, nó khẽ nhíu mày: "Chị không thấy đau hay sao mà còn cười vậy?"
"Em xin lỗi, chắc anh giận em lắm hả?" Irene thở dài, cô lẩm bẩm, "Em phải nghỉ học ra nước ngoài làm tang lễ vì bà ngoại mất. Em buồn lắm, bà rất thương em... Em cũng nhớ anh nữa, nhưng mà không liên lạc được với anh."
Bỗng dưng trái tim nhói nhói, cùng cảm giác xót xa lan truyền đến từng mạch máu trong cơ thể, Wendy bỗng thấy chán ghét bản thân vô cùng. Irene dù có bị viên thuốc trái tim làm cho nảy sinh tình yêu ngang trái với nó, nhưng chính bản thân nó lại chưa từng đồng cảm với cô, mà luôn tìm cách đẩy cô ra thật xa cho khỏi phiền phức.
Trong chuyện này, Irene luôn là người thiệt thòi nhất. Nó biết cô là một người con gái thực sự cô đơn, việc bà ngoại mất đi chắc chắn cũng sẽ khiến tinh thần cô không hề tốt. Vậy mà vừa gặp lại, nó đã muốn trốn tránh cô...
"Đừng... Em mới phải xin lỗi." Wendy thở dài, nó đưa ta vén lọn tóc qua tai Irene. Ngón tay khẽ trượt qua đôi má ửng hồng, đem lại cảm giác tê tê chưa từng có. "Chị có đi được không?"
Nghe thấy vậy, mắt Irene sáng lên rực rỡ: "Em không đi nổi đâu Wannie!"
Cái này cũng hơi quá rồi đi...
Đây là trường học, Wendy thực sự không mong một ai đó trông thấy giữa nó và Irene xảy ra thân mật. Mạng xã hội bây giờ thực như con dao hai lưỡi, biết đâu vừa một khắc trước nó yếu lòng mà ôm lấy cô, chưa đầy một lúc sau hình ảnh đó sẽ được lan truyền khắp các diễn đàn sinh viên. Không chỉ Irene chịu đựng tai tiếng oan uổng, mà gia đình và bạn trai cô mà biết cũng sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
"Em đỡ chị đi nhé." Thật khó khăn Wendy mới đưa ra quyết định này.
Thế nhưng...
"Không, Wan cõng em cơ!"
Người này chắc chắn không bao giờ hiểu chuyện!
"Gọi bạn gáu chị nhé?" Những lúc như vậy chẳng phải vẫn hơn hết là nên để bạn gái của cô ra mặt hay sao? Wendy dù trong lòng chẳng thoải mái mà không hiểu nguyên do, nhưng nó vẫn lịch sự hỏi Irene.
Mi tâm Irene hơi nhíu, cô nhìn Wendy không đáp, nhưng tay đã rút điện thoại bấm số.
Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng chuông báo điện thoại,Wendy nghi hoặc nhìn chiếc điện thoại với hàng số lạ đang rung bần bật trên tay. Nó nhìn cô, gạt màn hình nghe máy: "Alo?"
Đương nhiên, giọng Irene vang lên rõ mồn một trong điện thoại, đập thẳng vào màng nhĩ ngay bên tai Wendy: "Ừm, Wannie đó hả? Cõng em nhé!"
Wendy hận mình không thể giả lơ, coi như Irene đã nhầm số. Nhưng rốt cuộc nó vẫn thở dài, đưa lưng về phía cô. Đúng là nó ít khi dùng điện thoại, thế nên có khi cả tuần không thèm sạc máy, để đến lúc điện thoại tự ngỏm nguồn lúc nào chẳng hay. Lại rất hiếm khi nó bắt máy của người lạ, có lẽ vì thế mà dù Irene có được số điện thoại của nó, nhưng cũng không thể nào liên lạc được.
"Đưa cái này đây em cầm cho!" Irene giằng lấy chồng sách trên tay Wendy, rồi trèo lên lưng nó, "Wannie ôm lấy mông em đi."
"..."
Quyết định ngó lơ lời nói của Irene, Wendy vòng tay đỡ lấy cô, không quên làu bàu: "Nặng quá đi mất."
"Em có mỗi bốn sáu ký mà..." Irene phụng phịu, cô đặt cằm lên vai Wendy, dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn của nó, "Sau này ông xã thử nuôi tóc dài cho em xem nha."
Bước chân Wendy thoáng khựng lại, không phải vì đã có một vài sinh viên từ đâu đó ngang qua, kinh ngạc nhìn hai người mà chỉ trỏ. Mà là vì chính Wendy cũng không ngờ rằng, Irene vẫn ý thức được bản thân nó là con gái. Khóe môi nó mấp máy, rốt cuộc lại chỉ thốt ra một câu hỏi khó hiểu: "Em vẫn tưởng chị nghĩ em là đàn ông? Vậy sao chị vẫn còn nói yêu em?"
Vớ vẩn thật đấy, chẳng phải cô đã ăn viên kẹo trái tim đó hay sao?
"Tại sao em là con gái, chị lại không thể yêu em?" Lần đầu tiên, Wendy nghe thấy giọng Irene vô cùng nghiêm túc. Cô áp má vào lưng nó, thì thầm: "Dù em là ai, chị cũng vẫn sẽ yêu em."
Wendy ngoảnh đầu nhìn bóng mình qua lớp kính mờ ảo của cửa văn phòng giáo viên. Cô gái trên lưng cũng vì động tác của nó mà nghiêng đầu nhìn theo. Hai bóng người nhạt nhòa, nhưng lại như hòa vào làm một, vô cùng tĩnh lặng mà bình yên.
Dù sau này chị quên hết tất cả, em vẫn sẽ luôn nguyện ước cho chị một đời bình an
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro