Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 6: Bánh Mì Cười

  Sáng sớm, Wendy phải thật vất vả lắm mới kéo ai đó lười biếng cứ ôm chặt lấy mình trong chăn ấm dậy, nhẹ nhàng chuồn khỏi nhà trước khi bà chị họ Taeyeon thức giấc. Nó len lén ngó nghiêng, sau đó kéo Irene hẵng còn ngái ngủ, vào thẳng trong thang máy.

"Wannie, mình đi đâu mà sớm vậy?" Irene dụi dụi mắt rồi lại gục vào vai của Wendy mà liu diu.Wendy nhìn số trên thang máy nhảy từng tầng một, miệng lẩm bẩm: "Đưa chị về nhà."

Nghe tới đây, Irene liền giật mình, cơn buồn ngủ cũng bị cuốn phăng mất. Cô phản đối: "Không, em không về đâu! Sao anh lại đuổi em?"Vừa vặn thang máy vừa xuống dưới tầng một, kêu 'ting' một tiếng rồi mở cửa. Chắc do giọng Irene lớn quá, nên mấy bà cô vừa đi chợ buổi sớm về đứng đợi thang máy liền ngó hai người họ đăm đăm. Wendy xấu hổ quá, vội vàng kéo Irene đi: "Em đưa chị đi ăn sáng."

"Không, em không đi!" Nói rồi Irene ngồi thụp xuống, ôm cứng lấy chân của Wendy trước ánh nhìn đầy kinh ngạc xen lẫn hiếu kỳ của người xung quanh. Cô lì lợm đến cùng: "Wan mà đuổi em là em cứ bám Wan như vậy đó."

Cái này cũng hơi quá rồi đi ---- Wendy cười khốn khổ, sau đó bất chấp 'cục nợ' bám dưới chân, lê từng bước nặng nề ra ngoài thang máy.

Trước khi cửa thang máy khép lại, Wendy nghe được lời của những bà cô hiếu kỳ.

"Hình như là đồng tính nữ đấy!"

"Ừ đúng rồi, đứa kia cũng là con gái mà."

"Ôi ghê quá, nổi hết da gà!"

...

Nếu gia đình và bạn trai của Irene biết thiên hạ người ta nói như thế nào về con gái mình, liệu họ có bóp chết Wendy không đây? Nó thở dài, vỗ nhè nhẹ vào vai của Irene: "Em không đuổi chị, chỉ là phải về nhà thôi. Chị đi qua đêm như vậy, gia đình sẽ rất lo lắng. Rồi chúng ta... chúng ta còn gặp nhau nữa mà. Chỉ tạm thời... xa nhau một chút!"

Nói ra những lời này, Wendy cũng một trận nổi da gà với chính bản thân mình.

Ngước nhìn Wendy bằng đôi mắt đã phủ một màn nước mỏng trong veo, Irene đáp rất khẽ nhưng đủ để nó nghe được: "Em không muốn về, ở nhà không ai lo cho em hết..."

"Họ không lo cho chị sao được?" Wendy bất lực xoa xoa đầu Irene, "Người yêu của chị cũng sẽ lo lắng lắm đấy." Trong đầu nó khẽ lướt qua hình ảnh của người thanh niên  và vô cùng đẹp gái  ngày đó đi cùng Irene ở canteen trường.

"Ừ nhỉ, nếu em đi như vậy thì sẽ rất lo cho em."

"Vậy đi về thôi."

Irene đứng phắt dậy, cô háo hức nhìn Wendy: "Wan không lo cho em thì còn ai lo nữa. Vì vậy em quyết định sẽ ở bên cạnh Wan mãi thôi!"

"..."

Bất quá cũng chỉ là cạn lời.

Wendy quyết định kéo khóa miệng, chăm chăm bước ra khỏi khu chung cư. Sáng mùa thu trời se se lạnh, Irene lon ton chạy theo sau bước chân của Wendy, thi thoảng lại hắt xì một cái. Cuối cùng Wendy cũng chậm lại đợi Irene. Nó nhìn chiếc áo phông mỏng cô đang mặc trên người, thở dài một cái. "Chị mặc áo của em vào đi." Cởi chiếc sơ mi đang khoác bên ngoài, Wendy trùm lên người Irene.

Dáng người Irene so ro cũng chỉ cao hơn Wendy một chút, cho nên khi cô thích thú mặc vào, chiếc áo hơi rộng nhưng lại khỏe khoắn vô cùng. Cô ôm lấy cánh tay Wendy cười toe toét: "Bao giờ chúng mình mua đồ đôi mặc đi."

"Đồ đôi?!"

"Đúng rồi, như vậy ai nhìn thấy cũng sẽ biết là chúng ta đang yêu nhau đó ông xã."

Vậy thì dẹp đi!! ---- Wendy hô lên một tiếng trong đầu. Nhưng nó không nói ra, mà bắt đầu lảng sang chủ đề khác: "Ừm, chị muốn ăn gì?"

Lập tức gương mặt Irene phấn chấn hẳn lên, mắt cô sáng lấp lánh: "Ăn Wannie!"

"..."

Wendy lựa chọn bỏ qua ý kiến siêu cấp đặc biệt của Irene, tự mình rẽ vào quán cháo bên đường. Mùi thơm của cháo đưa đến mùi, thầm đánh thức cái dạ dày đang yên bình của Wendy, réo ùng ục như kéo còi. Còn chưa kịp bước chân vào quán, cánh tay đã bị ai đó níu lấy. Nó khó hiểu quay sang nhìn Irene. Cô bối rối cụp mi: "Mình ăn cái khác được không?"

Liếc nhìn cái quán nho nhỏ xập xệ, Wendy bất giác cười khổ. Phải thôi, dẫu sao Irene cũng là một đại tiểu thư, cả đời chắc chưa từng bước chân vào quán vỉa hè. Bất quá, địa vị xã hội của hai người quả thực khác xa. Đem đặt cô đứng cạnh nó, quả thực nó có chút tự ti xen lẫn áy náy.

"Vậy chị muốn ăn cái gì?"

"Wannie thích ăn gì thì em cũng ăn cái đó." Irene cắn cắn môi, giọng cô nhỏ xíu, "Nhưng đừng là cháo..."

Wendy muốn hỏi vì sao, nhưng dẫu sao cũng là sở thích của mỗi người, thế nên nó không nói gì thêm. Thế nhưng đi được vài bước, giọng Irene lại thoảng qua bên tai, dường như chạm đến tận trái tim của nó: "Cơ thể em không khỏe nên em dễ ốm lắm. Mỗi lần như vậy, em đều phải tự pha cháo ăn liền để ăn. Cho nên em không thích mùi vị của nó."

Nỗi xót xa bỗng dưng dâng tràn trong lòng. Wendy đưa mắt nhìn Irene, bỗng dưng thấy có lỗi vì những suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Giàu có chắc gì đã tốt.

"Chị đã ăn Bánh Mì Cười bao giờ chưa?"

Đúng như Wendy dự đoán, Irene lắc lắc đầu, tò mò nhìn nó đầy dò hỏi.

Rốt cuộc hai người cũng quyết định lấp đầy cái bụng rỗng tuếch bằng món bánh mì cười. Nói là Cười thôi, nhưng thật ra là món bánh mì chảo, có nước sốt, một quả trứng ốp la, chút thịt bò và xúc xích. Chỉ duy nhất cái miếng khoai tây nghiền, được người ta vẽ chút tương cà lên thành cái mặt cười.

Và nó trở thành... bánh mì cười!

"Wannie, nó cười thật này!" Irene kinh ngạc nhìn miếng khoai tây nghiền tròn tròn trong chảo nước sốt hẵng còn bốc nghi ngút khói, kéo kéo tay Wendy, "Nó cười với em."

Đây là giả ngốc, hay là ngốc thật vậy...

Irene ăn phi thường ngon miệng, cô cứ cười tít mắt liên tục. Ăn gần hết những gì có trong chảo sốt, nhưng chỉ chừa lại duy nhất miếng khoai tây nghiền vẽ khuôn mặt cười, cô nhìn nó đầy khó xử. Wendy buồn cười quá, liền hỏi: "Sao chị không ăn?"

"Ăn rồi thì nó hết cười ấy."

Wendy xoa xoa đầu Thảo, rồi lại chỉ vào đôi môi xinh xắn của cô: "Không sao. Lấp đầy cái bụng sẽ khiến chúng ta vui vẻ hơn. Chẳng phải nãy giờ chị vẫn cười hay sao?"

Hàng mi cong cong của Irene khẽ chớp, con ngươi tròn ánh lên đầy tia kinh ngạc. Sau đó chỉ vài giây, nụ cười cùng chiếc răng khểnh lại cong cong nơi khóe miệng: "Ô đúng thật, đây là bữa sáng hạnh phúc nhất của em đó." Nói rồi, cô lấy dĩa quẹt nốt miếng khoai tây nghiền.
Wendy không đáp, chỉ bỗng nhiên thấy có gì đó ấm áp nơi trái tim.

"Thực ra bánh mì cười chỉ có tác dụng lấp đầy bụng em thôi."Irene gặm gặm miếng bánh mì, sau đó ngẩn ngơ nhìn Wendy. "Người khiến em cười, mới là anh."

Cánh tay đang cầm mẩu bánh mì khựng lại giữa không trung, giọt nước sốt vương ra mặt bàn. Nó nhìn nụ cười ngây ngô của Irene, có chút gì đó khẽ dao động.

Bánh Mì Cười thực chất không cười, mà là do nơi này có Wendy...

Wendy chớp chớp đôi mắt, chỉ trong một thời khắc nhỏ nhoi, nó cảm thấy bản thân trở nên thật quan trọng với một ai đó. Dù người ấy cũng giống với Wendy, là con gái đi chăng nữa, trong lòng nó cũng có chút ngọt ngào không thôi.

Nhưng nếu thứ tình cảm này không phải do xuất phát từ trái tim, mà là do viên thuốc kia là sợi dây kết nối hai số phận, thì căn bản cũng chỉ là giả tạo mà ra.

Lần này, Wendy đưa Irene xuống tận bến xe trước khu biệt thự. Nó lo cô gái này lại lẽo đẽo bắt taxi trốn theo mình, thế nên phải canh cô đi vào nhà rồi nó mới dám yên tâm ra về. Định quay sang dặn dò, thế nhưng bắt gặp đôi mắt phủ đầy nước của Irene, Wendy lại hơi mềm lòng.

Nó công nhận mình không có chính kiến, thực sự rất thảm hại!

"Wannie, đến khi nào em mới được gặp anh?" Irene xịu mặt, cô lay lay cánh tay Wendy.

Đừng gặp nữa là tốt nhất! ---- Nghĩ như vậy, nhưng Wendy không thể nói ra, nó chỉ ậm ờ: "Tuần sau lại đi học mà."

"Nhưng em sẽ rất nhớ anh."

"Chỉ là ngày nghỉ không gặp thôi mà..."

"Wan sẽ nhớ em chứ? Wannie?"

Hạt nắng khẽ vương lên mái tóc hơi xoăn gợn sóng của Irene, cùng làn gió thu lùa qua từng lọn như vuốt ve. Trong một lát,Wendy biết chắc mình sẽ nhớ hình ảnh trước mắt này, vĩnh viễn không bao giờ có thể quên. Nó trả lời trong vô thức: "Sẽ không quên..."

Irene lại cười. Nụ cười cùng chiếc răng khểnh ngọt ngào, như ánh nắng đang rọi lên bờ vai cô. Cô tiến lại gần nó khi nó còn đang ngẩn ngơ, rồi khẽ khàng ôm lấy nó. Cô thì thầm: "Hẹn gặp lại nha, Wendy Shon."

Không giống như lần trước,Irene nhẹ nhàng xoay lưng rời đi. Cô lững thững đi vào trong khuôn viên khu biệt thự, thi thoảng vẫn ngoái đầu lại nhìn Wendy mà vẫy tay cười.

Wendy cũng mỉm cười, nhìn theo dáng người mảnh mai dần dần khuất sau ngã rẽ. Khi trước mẳ đã không còn thấy thân ảnh người con gái xinh đẹp, nó mới nâng bước quay lại bến xe.

Nếu như ngày mai, viên kẹo trái tim kia không còn tác dụng...

Nếu như ngày mai tỉnh dậy, chị không còn nhớ gì cả, thì em sẽ coi đây là ký ức đẹp trong cuộc đời em.

Nếu như ngày mai tỉnh dậy, chị không còn nhớ một người tên Wendy Shon. thì em vẫn sẽ mãi nhớ cô gái tên mang tên Irene Bae.

Nếu như ngày mai tỉnh dậy, chị đã quên mùi vị của Bánh Mì Cười, thì chị vẫn mãi mỉm cười nhé, vì trái đất vẫn quay, và em vẫn luôn ở đây.

Nếu như ngày mai tỉnh dậy và chúng ta lướt qua nhau như người xa lạ, thì em sẽ nói với chị một lời em chưa từng nói: "Tạm biệt, Irene Bae..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro