CHAP 5: Chị Thích Em
Về đến nhà đã hơn mười giờ tối. Lần đầu tiên Wendy về trễ như thế này, nên vừa mới len lén đẩy nhẹ cánh cửa ra vào, giọng bà chị họ Taeyeon đã xa xả bên tai: "Giỏi, đi đâu giờ này mới về?"
Wendy giật thột, cố gắng kéo cao cổ áo sơ mi che đi vết tích trên cổ. Thế nhưng bộ dáng lếch thếch của nó vẫn không qua khỏi mắt Taeyeon. Chị kinh ngạc nhìn đứa em hiền lành có điểm ngốc nghếch, sau đó gầm lên: "Em mới vào đại học mà đã bày đặt đánh nhau hả? Nói mau, đứa nào thằng nào con nào đánh oánh em ra nông nỗi này, chị xử lý nó!"
Sống lưng toát mồ hôi lạnh, Wendy kéo kéo khóe miệng lắp bắp: "Không... làm gì có. Em... là em ngã... ngã cầu thang!"
Trời sinh Wendy đã rất tệ trong khoản nói dối, thế nên Taeyeon chẳng thèm nghe, một túm lôi đứa em xềnh xệch vào trong nhà, mặt mũi đầy sát khí. "Ngã cầu thang mà lại bị đứt mấy cái cúc áo à? Cu nghĩ bà đây dễ gạt lắm hả. Mà khoan..." Đột nhiên Taeyeon nhíu mày, chun mũi ghé sát người Wendy, hít lấy hít để, "Hình như có mùi nước hoa Chanel!"
Mũi người này cũng chắc thành tinh rồi.
"Không có!" Wendy kinh hãi lùi ra thật xa, thậm chí nó còn không biết là Irene có dùng nước hoa nữa, "Em ngã vào thùng hoa của người ta. Thôi em mệt rồi, em đi ngủ đây."
Weney nói một tràng, chẳng để Taeyeon kịp phản ứng đã phóng thần tốc vào trong phòng mình, đóng cửa cái 'Rầm!'. Còn một mình đứng đơ như tượng trước những hành 8 sau trí não Taeyeon mới kịp hoạt động trở lại. Chị lầm bầm: "Con bé này, chả biết đã ăn tối chưa." Lại thêm một hồi quát tháo Wendy trước cửa phòng nó, Taeyeon mới đủng đỉnh bỏ đi giặt quần áo.
Nghe ngóng bên ngoài đã không còn động tĩnh, Wendy mới thở phào nhẹ nhõm, lẳng chiếc ba lô lên mặt bàn học. Cả một ngày dài gặp bao nhiêu chuyện phiền phức, thực sự nó mệt đến nỗi chẳng muốn ăn cơm. Cơ thể mỏi nhừ và đau ê ẩm, nó nhẹ cởi chiếc áo sơ mi đã tả tơi đến tội nghiệp, nhìn mình trước gương mà dở khóc dở cười. Những vết hồng hồng đầy mờ ám vẫn in trên cổ, tên tay... như một dấu khắc nhỏ tạc vào lòng Wendy những ký ức sau chuyện xảy ra lúc chiều, rằng đây là sự thật, chứ không phải nằm mơ.
Điện thoại chẳng biết sập nguồn từ bao giờ, Wendy liền mở điện thoại rồi cắm sạc pin. Không ngờ chưa đầy một phút, chuông điện thoại đã réo liên hồi. Người gọi đến là Saeron.
Wendy chần chừ không biết có nên nhận cuộc gọi hay không, nửa muốn nói cho Saeron biết chuyện xảy ra ban chiều, nửa thì muốn giữ lời hứa với cô giáo là không kể cho bất cứ ai hay về viên thuốc. Đắn đo một hồi, cuối cùng Wendy vẫn quyết định nghe máy.
"Alo, Saeron gọi Weney hả?"
Bên kia có tiếng thở phào nhẹ nhõm, giọng Saeron nghe vô cùng dễ chịu: "Saeron gọi Wendy từ tối đến giờ, cũng ở nhà Wendy cùng chị Taeyon suốt để đợi Wendy đó. Wendy đi đâu vậy, máy cũng tắt luôn."
"A..." Wendy mở cửa phòng tắm, nhìn mình trong gương lần nữa rồi cười khổ, "Cô Yuri mời đi ăn một bữa đó mà. Máy Wendy hết pin, xin lỗi Saeron nha."
Rốt cuộc, nó vẫn lựa chọn giấu Saeron.
"Ồ, vậy chắc vui lắm nha." Saeron cười khúc khích, "Lần sau nhớ nhắn cho Saeron trước khi đi đâu nhé, không là Saeron sẽ giận đó."
"Saeron này..."
Weney ngắt lời Saeron, không hiểu sao tự dưng chính mình cảm thấy có lỗi vô cùng.
"Sao vậy Wendy?"
Mối quan hệ giữa Wendy và Irene, giờ chính nó cũng không dám gọi tên. Hai người con gái với nhau, há chẳng phải là đồng tính rồi hay sao? Nhưng đây đâu phải là tình yêu tự nguyện?
"Wendy còn đó không vậy? Alo?"
Nếu Saeron biết rồi, liệu Saeron vẫn sẽ bình thường đối xử với nó?
"Có chuyện gì vậy, đừng làm Saeron lo mà Wendy!!"
Hóa ra nó cũng thật giỏi nói dối. "Không có chuyện gì đâu. Chỉ là hôm nay sơ ý ngã thôi."
Không nên biết vẫn là tốt hơn...
"Trời, Wendy có sao không? Người gì mà hậu đậu? Saeron đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đứng phải cẩn thận..."
Mãi như thế này cũng đủ rồi mà --- Wendy mỉm cười, nhẹ giọng trả lời Saeron. Vẫn là Saeron càu nhàu, vẫn là nó năn nỉ xin lỗi, thế nhưng trái tim lại ấm áp vô cùng.
Tắt máy rồi mà Wendy vẫn ngây ngốc cười. Có lẽ niềm vui nho nhỏ trong ngày của nó chính là được nghe giọng của Saeron. Chẳng biết từ lúc nào, Wendy lại quan trọng đến thế đối với nó.
Wendy để dòng nước ấm bao bọc cơ thể rã rời, nó tắm nhanh lẹ rồi mở cửa phòng tắm bước ra. Đang lấy khăn bông lau lau mái tóc ngắn, bên tai đã vang lên tiếng gọi âu yếm đầy quen thuộc: "Wannie ơi!"
Trong khoảnh khắc nào đó, hình như mọi thứ đều ngưng lại, hình như đến trái tim nó cũng chẳng dám đập thình thịch nữa. Sống lưng gai gai, nó nín thở quay người nhìn lại phía sau. Do nó bị bất ổn tâm thần, hay mắt mũi nhìn gà hóa quốc, tai cũng nghe lộn phải chăng? Mà sao nó lại nhìn thấy hình ảnh người con gái ấy, đang mỉm cười đứng ngay trước mặt mình?!
"Wannie có bộ quần áo ngủ nào đáng yêu không, cho em mượn nào." Hình như cái người lẽ ra phải đang ở khu biệt thự xa lắc xa lơ nào đó, lại chẳng hề quan tâm đến cái biểu cảm nghệt mặt ra của Wendy. Cô mở tung cánh cửa tủ quần áo, sau đó lục lọi: "Toàn đồ rộng, chả vừa với em ý mình ơi, hôm nào phải sắm sửa thôi."
Kinh ngạc chỉ biết đứng như trời trồng, não bộ của Wendy dường như càng mờ mịt. Khó khăn lắm nó mới thốt lên được một câu: "Chị... Sao chị lại ở đây?"
Irene thò đầu ra khỏi cánh tủ cười tít mắt: "Em nghĩ là ngày mai mới gặp thì muộn lắm, thôi thì em đi theo ông xã luôn."
Đây gọi là bỏ nhà theo... gái trong truyền thuyết phải không?
Còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã lại vang lên giọng nói đầy uy lực của Taeyeon: "Wendy, Wendy đâu!"
0.1 giây trước Wendy vừa kịp lao đến bên cạnh Irene, ấn cô vào trong tủ quần áo và đóng lại, 0.01 giây sau cửa phòng nó bật mở bằng cú đạp đầy phẫn nộ của Taeyeon.
"Cửa giả gì mà để toang hoang thế kia hả? Bây định dụ trộm vào nhà à?" Trán Taeyeon nhăn tít, y chang lọn tóc xoăn xoăn của chị, "Còn đứng đó nữa à? Ra khóa cửa lại rồi ăn cơm ăn nước đi. Bỏ bữa là bà đây đạp cho một trận đấy!"
Tim Wendy vẫn nảy thình thịch trong lồng ngực. Qua khe cửa tủ vẫn mở he he, nó nhìn thấy ánh mắt của Irene, đầy lo âu mà cũng quá đỗi mong chờ.
"Nhìn cái gì thế? Cái tủ lại hỏng rồi à?"
Taeyeon thấy Wendy đứng ngơ người, liền loẹt quẹt dép đi trong nhà định tiến lại gần xem sao. Thế nhưng lần này, não Wendy lại một lần nữa hoạt động phi thường nhanh, nó hô lên một tiếng: "Không, em mệt quá, chị đóng cửa giúp em đi." Nói rồi, chẳng để Taeyeon nói lại, nó liền đẩy bà chị họ ra ngoài cửa phòng, "Em ăn rồi, giờ ngủ đây. Ngủ ngon nhá!"
Đóng uỳnh cửa lại, một lần nữa Wendy thở hổn hển. Hôm nay rốt cuộc là ngày quái quỷ gì vậy?!
Cánh cửa tủ quần áo lại két két mấy tiếng, Irene ngóc đầu ra nhìn quanh quất, sau đó rụt rè lên tiếng: "Wannie?"
Wendy thở hắt một hơi, sau đó làm động tác 'xuỵt' ở miệng. Irene giật thột, sau đó lại lui vào trong tủ quần áo, đóng ầm lại.
Cái này cũng hơi quá rồi đi ---- Wendy dở khóc dở cười đi đến bên tủ, mở cánh cửa lôi cái người đang tròn xoe mắt nơm nớp sợ hãi trốn bên trong ra ngoài. Nó nhỏ giọng hỏi: "Ban nãy chị đi theo em hả?"
Ai đó ngoan ngoãn gật gật đầu. Wendy nhìn bộ dáng như cún con của cô mà có chút mềm lòng, nó lục trong tủ một bộ quần áo ngủ rồi đưa cho cô: "Chị vào tắm đi."
"Wannie, ban nãy cửa mở sẵn rồi nên em mới vào được đó." Irene phụng phịu thanh minh.
Bà chằn Taeyeon quên đóng cửa, lại hùng dũng đổ hết trách nhiệm lên cho Wendy. Thật phi thường đáng yêu!
"Em hiểu rồi mà, chị đừng lo." Nó ngần ngại nhìn Irene, sau đó mới nói tiếp, "Nhưng từ sau đừng lén lút đi theo em nữa."
"Em đi theo sau đường hoàng mà, ai lén lút đâu."
"..."
Vất vả lắm mới dỗ được Irene đi tắm gội, Wendy mệt mỏi nằm ườn ra chiếc giường nhỏ, suy nghĩ mông lung. Rốt cuộc nó đang làm cái gì đây? Hàng ngày cứ phải nơm nớp lo sợ bị người khác bắt gặp như vậy hay sao?
Giả dụ nếu viên thuốc kia chỉ có tác dụng nhất thời, ngày mai khi tỉnh dậy, Irene sẽ quên hết đi mọi chuyện xảy ra, sau đó tất cả trở lại quỹ đạo như ban đầu, nó sẽ lại có cuộc sống bình thường yên ả như trước đây chứ?
Suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ ập đến, kéo Wendy mơ màng thiếp đi lúc nào chẳng hay. Thẳng tới khi bên phần đệm phía bên cạnh hơi lún xuống, hương thơm dìu dịu ấm áp bao phủ, nó mới hơi cựa mình vì không quen.
Cảm giác nằng nặng đè lên ngực, sau đó lại một trận ẩm ướt nơi khóe môi, hô hấp của Wendy dần dần mất ổn định. Rốt cuộc não bộ cũng tỉnh táo vài phần, những hình ảnh ban chiều lại tua một vòng trong đầu, nó giật mình mở choàng mắt.
Như một phản xạ vô điều kiện, Wendy lấy tay đẩy Irene ra khỏi cơ thể mình, né tránh cái hôn cuồng nhiệt của cô. Ngồi bật dậy, nó lui về sát mép giường, nhìn Irene đầy cảnh giác.
"Wannie..." Irene phụng phịu, dường như cũng đã quen với mấy kiểu hành động bài trừ của Wendy. "Em đánh răng rồi mà."
Vấn đề đâu phải ở chỗ đó...
Wendy thở dài, bất lực day day hai bên thái dương: "Nghe này, hiện giờ em đang rất mệt, em chỉ muốn ngủ thôi. Thế nên, muốn làm gì để ngày mai được không?"
Vừa dứt lời đã thấy hai mắt Irene sáng ngời như hai viên phê lê, cô lập tức ngoan ngoãn nằm xuống giường, chăm chú nhìn nó đầy mong đợi. Wendy biết mình đã nói hớ, nhưng cũng hết cách. Nó nhoài người, với tay tắt cây đèn ở đầu giường. Trong chốc lát, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ mờ chiếu qua khung cửa sổ, rọi xuống một góc giường.
Chỉ là, Wendy không thể nào ngủ được nữa. Lần đầu ngủ cùng một người khác, lại là một cô gái xa lạ hoàn toàn không biết rõ đối phương, cảm giác có chút bối rối. Hơn nữa, người kia cũng chưa ngủ, đôi mắt tròn vẫn mở to, chăm chú nhìn nó.
Wendy khổ sở, trở mình quay mặt ra phía cửa sổ. Cảm giác ánh nhìn của đối phương chẳng giảm đi chút nội lực nào, như vẫn xuyên thấu tấm lưng nó mà tới tận trái tim. Nó rốt cuộc cũng phải lên tiếng: "Ngủ mau đi, chị định nhìn như vậy mãi hả?"
Đằng sau vang lên tiếng xoàn xoạt, hơi ấm ngày càng tiến sát. Sau vài giây yên tĩnh hiếm hoi, Irene lại lên tiếng thì thầm, hơi thở của cô phả vào gáy Wendy nhồn nhột: "Wannie yêu em không?"
Trái tim Wendy khẽ đánh thịch một cái, bàn tay siết chặt chiếc chăn bông. Nó biết mình chẳng dám nói ra cái từ "Không" hay "Chưa từng", thế nên nó chọn yên lặng, để Irene tiếp tục độc thoại: "Bây giờ anh chưa yêu em, nhưng nhất định Wannie sẽ yêu em." Cô lại nhích vào gần Wendy hơn, đưa tay vòng qua eo nó, thì thào: "Giống như em yêu Wan vậy."
Cô ôm nó thật chặt, thích thú dụi dụi mặt vào lưng nó: "Oa, lưng Wan ấm quá đi."
Wendy bị dụi cho nhột hết cả người, nó nhăn mặt cự tuyệt: "Chị nhích vào một chút, em sắp ngã rồi nè!"
Dường như ai đó chả quan tâm, vẫn được đà lấn tới: "Chị thích em!"
Wendy hơi ngẩn người khi lần nữa Irene tỏ tình, giống như cô thực sự thích một người con gái vậy. Nhưng tất cả chuyện này, đều là vì viên kẹo hình trái tim kia...
Nó chớp chớp mi mắt, bối rối đánh trống lảng: "Ngã xuống giường bây giờ..."
"Chị vô cùng thích em!"
"..."
Nếu viên kẹo kia làm cho da mặt người ta dày thêm, thì cũng chẳng sai là bao...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro