CHAP 19: Một giột kí ức
Mặc dù đã rất cố gắng biểu diễn, nhưng với trình độ guitar 'phập phồng bập bõm' cùng với giọng hát chẳng rõ vịt đực hay vịt cái, Wendy rốt cuộc cũng bị loại ngay từ vòng gửi xe – đúng như dự đoán của cô giáo. Thế mà bà Yuri còn không thương không tiếc mà xua đuổi nó: "Thôi xong rồi, về coi thư viện lẹ đi."
Wendy tuy trong lòng vô cùng ấm ức, nhưng mà vốn dĩ nó lúc nào cũng sợ cô giáo, thế nên lại lầm lũi lê thân về thư viện.
Thả phịch cơ thể xuống ghế tựa trước bàn máy chủ, Wendy đưa mắt nhìn xung quanh. Giờ này cũng không có nhiều sinh viên ở lại thư viện học, nó liền cho phép mình được ngồi xem lại bài chút. Đợt gần đây nó xin được việc làm part time tại tiệm cà phê nhỏ gần trường, thế nên cứ tối đến sau khi rời khỏi thư viện là nó đi làm luôn.
Công việc phục vụ bàn tuy nhàn nhã nhưng ít ra nó còn cho phép mình được bận rộn. Cứ để bản thân rảnh rỗi, nó lại không kiềm lòng được mà nghĩ về con gái kia...
Cũng đã tháng rồi chưa gặp, chị vẫn ổn chứ?
"Wendy Shon?"
Đang thẫn thờ chìm trong dòng hồi ức, thì giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng, Wendy có ngẩn ngơ khi ngước nhìn trước mặt. Nếu đây là giấc mơ, thì cũng đã quá đỗi chân thực.
Cô... cô vẫn nhớ tên nó ư? ---- Trái tim không tự chủ mà run lên, nó ngồi cứng đờ trước màn hình máy tính. Thẳng đến khi cô gái kia nhíu mày, không kiên nhẫn gọi thêm lần a: "Em có nghe không vậy?", thì nó mới cứng nhắc kéo kéo khóe miệng: "Vâng..."
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của nó, Irene có chút buồn cười. này đối với cô tuy thực xa lạ, nhưng lại cho cô cảm giác đã thân thuộc từ lâu lắm rồi. Irene không hiểu rõ vì sao, nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác mãnh liệt rằng, này có chút gì đó đặc biệt giống với 'ai đó' trong những ký ức vụn vặt của cô.
Đối diện với ánh mắt thất thần của nó, cô không kiềm được mà muốn nhích lại gần hơn chút, để được nhìn rõ hơn đôi mắt mí nhưng đầy ưu tư. Cô nhìn cây guitar mà nó dựng ở chân bàn, khẽ nói: "Ban nãy em hát rất hay."
Ban nãy? Vậy là cô đã nhìn thấy nó trước rồi sao? Liệu có phải... có phải cô nhớ ra điều gì?
"Chúng ta đã từng quen nhau chưa?"
Có, đã từng, đã từng rất yêu nhau... Wendy nghe trái tim mình như bị cào rách, cảm giác đau đớn đến không thở nổi. Nó rũ mi, quay mặt nhìn vào trang sách đầy chữ viết: "Chưa từng quen."
Trái tim Irene như hẫng nhịp, cảm giác thất vọng lan tỏa từng mạch máu. Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Wendy, thật gần mà cũng thật xa, muốn nói điều gì đó nhưng chính bản thân lại chẳng thể thốt lên lời nào.
Cơn gió xuân khẽ lùa vào, cùng những tia nắng ấm áp hiếm hoi rọi qua khung cửa, phủ xuống thân hình Wendy màu sáng bàng bạc. Irene thất thần nhìn nó hồi lâu, hình ảnh ai đó đứng bên giá sách chăm chú lật từng trang viết bỗng chốc ùa qua trong tâm trí. Cô giật mình, gấp gáp đưa tay như muốn níu giữ hình ảnh của kia.
Thế nhưng, cánh tay vừa đưa lên, đã chạm phải vật cản phía trước.
Wemdt kinh ngạc nhìn đôi tay Irene đang đặt trên má mình mà không có ý định thu lại. Cảm giác kinh ngạc dần lắng xuống, thay vào là nỗi xót xa khôn nguôi khi cảm nhận được bản tay cô lại đang lạnh buốt. Nó biết là mình lại yếu lòng, lại muốn ôm lấy cô lúc, dẫu chỉ là thời gian ngắn ngủi, nhưng nó vẫn nguyện có được để che chở cô trong chốc lát.
Thế nhưng, nó không thể làm như vậy!
Xoay né tránh bàn tay của cô, nó lại cúi đầu nhìn vào trang sách dù không nuốt nổi mổ chữ nào. Cảm nhận ánh mắt kia vẫn chăm chú chiếu tới mình, rốt cuộc nó vẫn không đành lòng, thở dài mà lên tiếng: "Chị... có việc gì hay sao?"
Irene chớp chớp đôi mi, bàn tay liền lập tức thu về. Không hiểu vì sao bỗng nhiên có chút giận dỗi, cô khịt mũi đáp: "Mượn sách không được sao?" Nói rồi chẳng kịp để kia phản ứng, cô đã đứng dậy, lấy đại quyển trên giá sách gần đó, chìa đến trước mặt Wendy: "Đây, mượn quyển này."
Wendy mở to mắt kinh ngạc, lần trước cô cũng vì lấy cuốn sách này mà làm đổ hết các giá sách, biến nơi này thành bãi chiến trường. Nó tuy trong lòng xao động khi nhớ lại quãng thời gian bên cô, thế nhưng lúc này nó vẫn phải làm đúng bổn phận và chức trách của phụ trách thư viện. "Chị không có thẻ thư viện, sách không được mượn về."
Khẽ nhíu mày, Irene 'hừ' tiếng: "Dì Yuri nói chị không cần thẻ."
"... Nhưng mà cô giáo không ở đây..."
"Nói chị Irene mượn sách với cô là được."
Thấy cô bướng bỉnh như vậy, Wemdy chỉ biết cười khổ. Nó đành nhận lấy cuốn sách, ghi bằng tay mã sách rồi viết giấy cho cô. Thế nhưng khi vừa định đưa cuốn sách lại cho Irene, cô đã đập rầm xuống quyển sách cái kinh thiên động địa, khiến trái tim Wendy như muốn rớt ra ngoài. Cô nói: "Đợi đã, ghi số điện thoại của em vào đi."
"Hả?!" Nó hoàn toàn không theo kịp kiểu suy nghĩ của cô, chỉ biết thốt ra những tiếng ngớ ngẩn.
"Để chị còn tiện liên lạc trả sách a. Em là đưa sách cho chị mà."
Cũng... cũng hợp lý nhỉ? ---- Wendy hơi ngần ngừ, rốt cuộc cũng cầm cây bút, cẩn thận ghi số điện thoại của mình lên tờ giấy.
"Nếu mai chị không đến trả sách được, thì nhớ đến tìm chị đòi lại!" Irene ngúng nguẩy đuôi tóc, cô giật lấy quyển sách trên tay Wendy rồi nói, "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua gái đẹp sao? Hứ!"
Nếu không phải thời gian ở bên cạnh, Irene quá đỗi ngoan ngoãn và nghe lời, thì Wendy cũng suýt a thì quên, cô cũng là tiểu thư vô cùng đanh đá. Nó kéo kéo khóe miệng: "Nếu chị không có thời gian thì có thể liên lạc với cô Yuri để trả sau cũng được."
"Không, không thích!"
Wendy vô cùng khổ tâm. Đối với cô gái mà mình thích đã không thể nói ra, ta còn quên đi mình, rồi hiện giờ lại thình lình đứng trước mặt mình vô cùng ương bướng, đầu óc nó đã không đủ nhanh nhạy để phát hiện ra cô vẫn chưa chịu rời đi.
Thẳng cho tới khi lại phát hiện ra bên cạnh vẫn còn ánh mắt quen thuộc dọi thẳng vào lớp da mỏng trên mặt, nó mới khổ sở quay sang nói: "Chị vẫn còn chuyện gì sao?"
Irene hơi ngập ngừng, gương mặt đầy âu lo và thấp thỏm. Cô khẽ cụp đôi mi, lí nhí hỏi nó: "Em sẽ... sẽ tìm chị đúng không?"
Wendy hơi ngẩn trước câu hỏi của cô, nhưng nó biết mình lại chẳng thể có cách nào để từ chối. Trái tim lại mềm nhũn, nó lại đánh rơi lý trí mà nhẹ gật đầu: "Vâng, em sẽ tìm chị."
Chị cứ chạy đi, em sẽ luôn theo sau bước chân của chị. Chỉ cần chị đứng lại, thì hãy nhớ em vẫn luôn ở đây, ngay đằng sau chị...
"Nhớ đó!"
Irene cười thật tươi, rồi lưu luyến thêm vài chục giây để nhìn ngắm dáng gầy gầy mà lại vô cùng đáng yêu ấy. Cảm giác ngọt ngào khó hiểu lan tỏa từng mạch máu, cô đem theo cuốn sách 'Chung con đường' mà rời đi.
Cô biết mình chưa từng hành động vô lý như vậy. Cái hành động ép buộc khác, nhất là cô gái cho mình số điện thoại, đối với cô chưa từng lần xảy ra trong đời. Ấy thế nhưng hôm nay cô đã tự mình phá vỡ cái quy tắc gò bó bản thân ấy, chủ động bắt chuyện với lạ.
Liệu có thực sự là lạ hay không, chính cô đã không còn biết a. Chỉ là tại sao lại thấy thân quen đến kỳ lạ. Cô chưa từng vì ai mà khóc, thế nhưng hôm nay cô lại khóc chỉ do nghe được giọng hát chẳng lấy làm 'quá hay' của kia. Những xúc cảm này, dường như đã từng có, dường như đã xảy ra tại thời khắc nào đó và trở thành phần ký ức bị cô lãng quên.
Cánh hoa đào hồng thắm theo gió tản mạn trong không gian, đưa qua trước mắt Irene. Cô dừng bước, nhẹ nắm lấy cánh hoa mỏng manh. Nếu ký ức đã qua không thể gữ lại, thì có lẽ cứ gác lại góc trong tim. Chỉ là, nếu duyên trời lần a an bài, thì hãy để nó diễn ra theo tự nhiên nhất.
Cô thả nắm tay, lại lần a, cơn gió xuân nhẹ nhàng mang cánh hoa thả mình vào đất trời.
~o0o~
Wendy khoác cây đàn guitar trên vai, mang theo tâm trạng ngẩn ngơ rối bời mà xuống khỏi xe bus. Đây là chuyến xe cuối ngày rồi, nó bất giác đưa mắt nhìn theo bóng chiếc xe bus dần rời xa khỏi điểm dừng cách khu chung cư vài trăm mét, trong lòng có chút xuyến xao.
Không biết chính mình đã luôn chờ đợi điều gì, mỗi khi nhìn thấy từng chiếc xe bus lướt qua.
Nó dừng chân trước quán vỉa hè bán đồ ăn đêm, tự dưng thèm thuồng mà gọi tới bốn cái chả xiên. Đang hí hửng định đưa lên miệng cắn thì xiên chả trên tay đã bị ai đó cướp mất. Nó kinh ngạc quay sang nhìn đứng cạnh, nhưng chỉ vài giây sau ánh mắt đã trở nên dịu dàng: "Giờ này vẫn còn lang thang sao? Cậu đúng là bướng bỉnh mà."
Saeron mỉm cười, cô ăn ngon lành xiên chả vừa cướp được của Wendy. "Tớ đợi cậu đi làm về mà. Chẳng phải tự nhiên được bữa ăn đêm hay sao?"
"Cũng đúng nhỉ?" Wendy ngốc nghếch gật đầu, lại nhận xiên nướng khác từ tay bác chủ quán.
Cả hai đứng bên cạnh nhau ăn bữa đêm ngon lành, mặc cho khói từ vỉ nướng ám hết cả vào đầu tóc quần áo. Saeron quay sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng hiền lành của Wendy, trong lòng cô nặng trĩu tâm sự. Làn gió xuân khẽ thoáng qua, lùa vào từng sợi tóc ngắn lòa xòa trước trán nó. Cô đưa tay, vô thức giúp nó gạt mái tóc rối như trước đây.
Có lẽ hơi giật mình trước hành động của Saeron, Wemdy khẽ nghiêng đầu né tránh. Nhưng rồi nhận ra vẻ khựng lại trên gương mặt Saeron, nó bối rối lên tiếng: "Xin lỗi, tớ không cố ý đâu."
Chỉ là đã thành thói quen trong khoảng thời gian khi kia vẫn còn ở bên cạnh nó mà thôi. Thói quen sợ bị khác tiếp xúc thân mật...
"Sao không trách tớ? Sao vẫn đồng ý ở bên cạnh làm bạn với tớ vậy?"
Rốt cuộc Saeron cũng có thể nói ra được những điều làm cô thổn thức trong suốt tháng vừa qua. Wendy tuy ngốc nghếch khờ khạo, nhưng làm sao mà không nhận ra, đã đem toàn bộ sự thật về viên kẹo nói với Yeri chính là cô. Để rồi Wendy bị Yeri ép buộc rời xa mà nó đã bắt đầu yêu thương... Cô đã không giữ lời hứa của mình, đã không giữ kín bí mật ấy, chỉ vì lòng đố kỵ và ích kỷ của bản thân.
Vẫn làm bạn với cô, vẫn ở bên cô hàng ngày, nhưng trái tim Wendy vẫn không bao giờ thuộc về cô. Wendy mặc dù không tránh né cũng chẳng xa cách, nhưng tình cảm của nó dành cho cô luôn sẽ chỉ dừng lại ở mức tình bạn đơn thuần – thuần khiết y chang con của nó.
"Saeron, mỗi chúng ta ai cũng đều có lòng ích kỷ mà." Wendy mỉm cười, nó không nhìn cô mà vẫn bận cầm thêm mấy xiên nướng nóng hổi a, "Tớ không trách cậu, vì vốn dĩ tớ đã sai. Saeron chịu là bạn với tớ, là tớ vui rồi."
Ngực trái Saeron đau buốt, có thôi không nhìn Wendy a, chỉ sợ không kiềm được mà nước mắt lại rơi.
"Đối với việc từ bỏ, thì níu giữ chắc đơn giản hơn nhiều." Wendy thì thầm, nó lại đưa nắm xiên thịt nghi ngút khói cho Saeron, "Nếu buông tay mà dễ dàng thì việc lãng quên là điều không bao giờ tránh khỏi."
"Cậu... sẽ vĩnh viễn là bạn của tớ chứ?"
Saeron ngước nhìn Wendy, lại thấy nụ cười ấm áp trên khóe môi nó. Qua đôi mắt đã mờ nước, cánh tay Wendy dừng lại trên mái tóc cô, nhẹ nhàng xoa xoa đầy dịu dàng. Lại nghe giọng nó dịu dàng thoảng bên tai: "Vĩnh viễn..."
Đôi tay ấy nếu chưa chạm đến trái tim, thì tốt nhất đừng khiến mình vấy máu khi làm tổn thương đó. Đường lùi dành cho kẻ thất bại không phải vì ích kỷ, cũng chẳng có nhục nhã... mà là con đường yêu thương chính bản thân mình, yêu thương chính những gì mình đang có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro