Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 16: Đường lùi

  Sáng sớm mùa đông gió thổi từng cơn lạnh buốt. Wendy ngồi trong lớp học ấm áp, chẳng tránh được cơn buồn ngủ đang từ từ ập đến. Đang trong tư thế gục xuống mặt bàn, điện thoại trong túi áo bỗng rung lên bần bật, nó giật thột mình, vội vã len lén bắt máy: "Em đang học, lát nữa gọi lại sau."

"Hứ, học gì mà học, rõ ràng đang ngủ gật mà..." Giọng Irene vang lên đầy hờn dỗi trong điện thoại. Wendy như kẻ gian bị người ta phát hiện, chột dạ thì thào: "Nhưng mà đang trong giờ học mà, em tắt máy đây không thầy mắng."

Irene 'hứ' một tiếng, chủ động ngắt máy trước. Chẳng hiểu sao dạo này càng ngày cô gái này càng quấn Wendy nhiều hơn nữa. Không phải viên thuốc về lâu về dài mới có tác dụng mạnh đấy chứ?!

Thơ thẩn mất một lúc, chính Wendy cũng không để ý đến cánh cửa ra vào phòng học đã lần nữa bật mở, đem theo mùi bánh mì thịt xiên nướng thoang thoảng. Vì chưa ăn sáng nên dạ dày của Wendy bỗng dưng được kích thích, réo òng ọc như nước đun sôi. Nó xoa xoa cổ, ngồi thẳng dậy sau một hồi cúi người lén lút nghe điện thoại. Thế nhưng cái người đang cười hớn hở chạy lạch bạch như chú vịt về phía nó trước bao nhiêu con mắt kinh ngạc không khỏi khiến nó một phen xấu hổ, thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

"Wanie ơi, em mua đồ ăn sáng cho anh nè." Irene ngồi xuống cạnh Wendy, hồn nhiên như thể trên thế giới này thực sự chỉ còn lại mình cô và nó, "Em biết là Wan lại nhịn bữa mà."

Wendy chống tay lên che đi những vân đen nổi đầy trên trán, nó cười khổ sở: "Be bé cái miệng ..."

Lại nghe tiếng thầy giáo hắng giọng trên bục giảng, Wendy bỏ qua những ánh mắt nhìn về hai người họ đầy kỳ lạ, tiếp tục ghi ghi chép chép. Ngồi bên cạnh Wendy, Irene dường như đã quá quen thuộc với loại ánh mắt này. Cô chẳng mấy bận tâm mà đem chân gác lên đùi Wendy: "Yahh, toán cao cấp em giỏi lắm, về nhà đi mình, em giảng cho Wan nghe được rồi. Thầy dạy Wan không hiểu đâu."

"Trật tự cho em học." Wendy nhíu mày, vô cùng khó khăn gỡ cánh tay của ai đó đang lần mò trên đùi mình.

"Hay là ăn bánh luôn đi cho nóng Wan?"

"..."

"Wan ơi, bánh mì ỉu rồi Wan..."

Trong khi Wendy cố gồng mình lắng nghe những gì thầy nói cùng với cánh tay không ngừng ghi ghi chép chép, thì Irene lại nhãn nhã ngọ nguậy không chịu yên thân. Thẳng đến lúc nó bực quá liền gắt nhẹ: "Có ngồi yên không thì bảo?", giọng nói thầy giáo từ tốn vang lên trên bục giảng: "Wendy Shon, lên bảng làm bài."

Cả người Wendy cứng đờ, khóe miệng rần rật: "Ơ dạ..."

"Lên bảng giải cho tôi bài tập này." Thầy vẫn đều đặn lên tiếng, nhưng đã chìa viên phấn về phía giảng đường chỗ nó đang ngồi.

Dáng bộ khổ sở của Wendy khiến Irene càng bất mãn, cô nhìn thầy giáo rồi 'hứ' một tiếng: "Cứ bắt nạt Wan người ta."

Cô gái này càng ngày càng vô lý đi! --- Wendy thở dài, rốt cuộc cũng gượng gạo lê tấm thân lên trên bục giảng. Cả lớp dõi ánh mắt theo nó, thậm chí có cả ánh mắt đầy lạnh lùng của Saeron. Nó lựa chọn bỏ qua, bắt đầu cắm cúi viết lời giải lên bảng.

"Thôi được rồi, làm đến đó thôi." Thầy dạo khoát khoát tay, "Lần sau chú ý tập trung, không làm mất trật tự lớp nữa."

Wendy tròn mắt nhìn thầy giáo, miệng cơ hồ muốn rơi cả hàm ra ngoài. Rõ ràng nó hoàn toàn vô tội, thầy cũng biết mà, thế nào lại quy cho nó cái tội danh làm mất trật tự lớp vậy? Wendy vô cùng ấm ức, nó lủi thủi đi về chỗ, trước khi ngồi xuống còn không quên ưu ái 'thân tặng' Irene một cái trừng mắt nghiêm nghị. Cô gái mặc chiếc áo hồng hồng xinh xắn kia dường như biết điều, chưa đến một giây sau đã thẳng sống lưng, trạng thái ngoan ngoãn vô cùng.

Cứ phải thế mới yên ổn được.

"Hôm nay chị không có tiết sao?" Thấy Irene lại bắt đầu cựa quậy chân tay, không yên ổn mà sờ mó mình, Wendy thầm kêu khổ một tiếng rồi hỏi, "Đừng có trốn học đấy."

Irene bĩu môi đầy ấm ức: "Cứ làm như người ta lười lắm ý! Chiều em mới có tiết mà Wan"

Những tiết học tưởng như nhàm chán, thế nhưng với sự xuất hiện của cô gái bên cạnh thì chẳng lấy đâu ra thời gian mà bình yên. Thế nên khi chuông kết thúc giờ học vừa reo lên, Irene đã đứng bất dậy lôi lôi kéo kéo Wendy: "Mình đi ăn đi Wan."

Wendy đưa mắt nhìn Saeron, bất lực khi cô lạnh lùng lướt qua mình. Chẳng kịp thất thần, Irene đã gom cả đống sách vở của nó lên tay rồi hớn hở kéo nó ra khỏi phòng.

"Wannie ơi, mình đi ăn Bánh Mì Cười đi!!"

"Hâm à? Như vậy chị sẽ muộn học đó."

"Nhưng em muốn ăn mà..."

Nhìn hai gò má ửng hồng xịu xuống như bánh bao nguội, Wendy lại mềm lòng mà nựng nựng má cô: "Thôi được rồi, chị cứ vào lớp trước đi. Em mua xong sẽ mang qua cho chị nhé."

Đôi mắt Irene lại sáng lên rực rỡ, cô ôm cánh tay nó nũng nịu: "Đi mau mau rồi về với em nha."

Thật vất vả mới dỗ dành Irene vào lớp, còn mình thì hộc tốc rảo bước nhanh ra khỏi trường. Wendy nhẩm tính quãng đường mà mình sẽ phải đi tới đi lui chỉ để mua một xuất bánh mì cười cho cô gái kia. Không biết có phải càng ngày nó càng chiều hư cô không nữa!

"Wendy Shon?"

Giọng một người thanh niên kéo khựng bước chân Wendy tại điểm dừng xe bus. Nó xoay lưng, bán tín bán nghi nhìn người vừa gọi tên mình. Điều làm nó không vui, chính là khi nhận ra gương mặt nhưng ánh mắt vô cùng chán ghét của cô chiếu thẳng tới mình.

"Vâng?" Wendy không tình nguyện mà đáp lời. Mặc dù cả hai bên biết rõ bản thân chẳng hề ưa gì đối phương, nhưng lần này Yeri chủ động nói chuyện, có lẽ chẳng phải việc gì tốt đẹp. Đúng y như Wendy nghĩ, khóe mày Yeri khẽ nhíu, em cất giọng khàn khàn: "Chúng ta nói chuyện riêng chút. Có việc cần kết thúc thôi."

Wendy có chút khó xử, vì Irene hẵng còn đang đợi nó. Thế nhưng Yeri lại thong thả nói: "Chỉ một lúc thôi."

Rốt cuộc, Wendy vẫn phải theo Yeri đến một quán cà phê nhỏ gần trường mặc dù không tình nguyện. Vốn dĩ cứ gặp Yeri là nó lại căng thẳng, thêm nữa lần này lại là em chủ động gặp, thế nên khi vừa ngồi xuống ghế đối diện, nó là bối rối lên tiếng: "Em muốn nói chuyện gì vậy?"

Yeri lại nhếch mép cười, thong thả nhả khói thuốc: "Em còn chưa gấp gáp thì chị gấp cái gì?"

"Nếu không có việc gì quan trọng thì  chị đi trước."

Thái độ nhàn nhã của Wendy khiến Yeri vô cùng khó chịu. Nó toan đứng dậy rời khỏi quán thì giọng nói đầy giễu cợt  lại lần nữa kéo nó từ kinh ngạc này sang bàng hoàng khác: "Chị không có gì muốn nói với em thật à? Hửm, để xem nào. Về viên kẹo trái tim chăng?"

Cả cơ thể Wendy cứng đờ, trước mắt dường như nhòa đi. Trái tim nện dồn dã trong lồng ngực, gấp gáp đến mức chính nó thật khó để nghe được tiếng thở của mình. Bàn tay trắng bệch siết chặt lại, nó không dám nhìn vào mắt của người đối diện, chỉ mấp máy khóe môi tái nhợt: "Chị... Em không hiểu em đang nói gì."

"Vậy để em nói cho chun nghe nhé." Yeri bật cười, nhưng ánh mắt đã tràn ngập lạnh lẽo, "Viên kẹo tưởng chừng vô hại, nhưng lại chính là thứ thuốc gần như bùa ngải của những người dân tộc vùng cao. Thật không may mắn, người con gái của em đã trực tiếp là nạn nhân, để rồi dẫn đến thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý đó cùng chị..."

Đầu óc Wendy trống rỗng, trước mắt hoàn toàn như phủ một màn sương mờ. Nó lẩm bẩm: "Luân thường đạo lý..."

"Em biết hiện tại cô ấy đã trúng phải bùa mê thuốc lú nên mới như vậy, thế mà em vẫn ở cạnh để tiếp tục làm những điều phi lý đó. Em nghĩ Irene sẽ thực sự thích em sao?" Yeri lại tiếp tục châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhả từng làn khói, "Chị định tiếp tục ảo tưởng trong bao lâu nếu em không phát hiện?"

Trái tim Wendy dường như lạnh buốt, khóe mi nó khẽ cụp: "Ai đã nói cho em những điều này?"

Yeri ngả người dựa vào lưng ghế, anh nhìn Wendy rồi đáp: "Là ai cũng chẳng quan trọng. Giờ em muốn chị kết thúc tất cả đi. Em đang nói chuyện vô cùng bình tĩnh với chị rồi đấy. Chị có muốn ngồi xuống lại để chúng ta nghiêm túc hơn không?"

Wendy khẽ thở dài, rốt cuộc ngày này cũng đến. Nó chậm rãi ngồi xuống, mặc cho gương mặt đã tái xanh chẳng còn chút sức sống, nó vẫn gượng gạo đáp: "Vậy em muốn thế nào đây?"

"Đừng quá cố chấp, hãy để cho mình một con đường lui. Chị biết đây không phải là tình cảm thật, đúng không?" Yeri nói vô cùng rõ ràng, trái tim Wendy vì thế cũng vụn vỡ theo, "Em cần thuốc giải, để cho cô ấy trở lại bình thường như ban đầu. Chúng ta tốt nhất rồi sau này đường ai nấy đi, coi như chưa từng liên quan." Nói rồi, Yeri rút từ trong túi áo khoác dạ một tập tiền mới cứng, đẩy nó qua trước mặt wendy, giọng đầy mỉa mai: "Bao nhiêu tiền cũng được, chị hãy đưa em thuốc giải và rời xa cô ấy."

Nhìn những đồng tiền mới cóng trên mặt bàn, cả người Wendy lạnh lẽo như có tảng băng đè. Nó lắc đầu, cười đau đớn: "Tình cảm của em chỉ rẻ tiền như vậy thôi sao?"

Yeri bật cười đầy kinh miệt: "Chị chê số tiền này ít ư? Thật ra loại người như em cũng chẳng đáng để em vung thêm tiền." Sau đó từ đùa cợt, ánh mắt anh lại đầy uy hiếp: "Nếu để cảnh sát biết được việc này thì sao đây nhỉ? Người điều chế viên thuốc ấy, hửm, nói sao cho đúng đây? Em hiểu mà?"

Đôi môi Wendy tái nhợt, khóe miệng mấp máy không nói lên lời. Rõ ràng em đang uy hiếp nó, biết là thế nhưng nó vẫn không thể phản kháng được. Vì vốn dĩ lời em nói lại hoàn toàn đúng.

Irene thực sự không có tình cảm với nó, một chút cũng toàn là do viên thuốc kia gây ra.

"Cho chị chút thời gian... Thuốc giải... thuốc giải sắp được điều chế xong rồi." Wendy cúi đầu, hai cánh tay bất lực buông thõng trên đùi, nhìn lại càng trông yếu đuối, "Khi ấy, chị sẽ biến mất, biến mất hoàn toàn... khỏi cuộc sống của chị ấy..."

"Em nghĩ được cho cô ấy như vậy là tốt. Đôi bên chúng ta cũng không phải làm to chuyện thêm rắc rối." Yêir gật đầu thõa mãn, dường như cũng đã đạt được mục đích của mình, "Em cho chị thời gian, từ giờ đến Tết. Nếu không đừng trách emkhông nể tình."

Wendy thẫn thờ đứng dậy, nó đẩy trả lại số tiền Yeri để trước mặt. Trước cái nhíu mày đầy khó hiểu của em, nó nói: "Vì chị yêu Irene nên chị sẽ làm những điều tốt nhất cho chị ấy. Số tiền này, em hãy cầm lại đi." Không đợi em phản ứng, nó đã lững thững bước ra khỏi tiệm cà phê.
Ngoài kia cơn mưa nhè nhẹ khẽ đáp xuống, đem theo cái lạnh buốt tạc vào cõi lòng. Nó lặng lẽ ngước nhìn bầu trời, rốt cuộc cũng không biết là mưa ngoài kia hay mưa trong lòng nữa.

Có lẽ, nó thực sự nên để cho mình một con đường lùi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro