Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 13: Không thể buông

  Irene là một cô gái dễ mít ướt, nhưng thật nhanh sẽ chóng quên. Mới vài tiếng trước còn ngồi trong lòng Wendy mà thút tha thút thít, ấy vậy mà giờ đã giở cái thói 'bỉ ổi', lần mò vén chiếc áo phông của Wendy mà xoa xoa nắn nắn người nó.

Wendy cười khổ. Cái giường đã bé, nó đã bị cô ép cho vào tận trong góc tường, thế mà vẫn còn chưa chịu buông tha, nhất quyết 'sàm sỡ' nó đến cùng. "Em mệt lắm rồi, làm ơn tha cho em đi..."

Đôi mắt Irene vẫn sáng rực rỡ như con mèo đói trong bóng tối, cô ghé tai nó thì thầm: "Em đang có hứng lắm, em muốn cởi đồ của Wan ra coi."

Sống lưng Wendy lạnh toát, khóe môi nó rần rật, tay bất giác kéo chặt cổ áo: "Coi cái gì mà coi? Đêm hôm rồi, ngủ mau đi."

"Wannie, thế em cởi đồ của em nhé." Irene nhổm người dậy, chẳng đợi Wendy phản ứng mà chồm lên người nó, "Wab có thích không?"

May mà nhà tuy nhỏ nhưng Wendy vẫn có phòng ngủ riêng, vừa đủ chiếc giường trật trội và cái bàn học đã bị mọt ăn mất một phần. Nó ngớ người nhìn Irene, sau đó lại khổ sở nhớ đến lần đầu tiên bị cưỡng hôn, cô cũng ngồi chồm hỗm trên người nó như thế này. "Em bảo, sao trông chị yếu liễu đào tơ, mà những lúc... những lúc thế này thì lại khỏe như voi thế?"

Irene thản nhiên đáp, còn không giấu được phấn khích: "Là Wab nên em mới bị kích thích đó."

"..."

Wendy thở dài, quyết định không nói chuyện với cô gái này nữa. Nó nhắm mắt, giọng nói đầy quyết tâm: "Em đi ngủ đây, chị muốn quậy gì thì quậy."

Tuy nói vậy nhưng nó có thần kinh mới ngủ được khi Irene vẫn ngồi chồm hỗm trên bụng mình. Cảm nhận ánh nhìn chăm chú của cô, nhưng nó vẫn bình thản nhắm mắt. Cho đến khi cảm giác trên môi đầy ẩm ướt, vị ngọt âm ấm nhẹ nhàng chạm vào khoang miệng, Wendy mới khẽ nhướn đôi mi.

Lý trí mách bảo nó rằng, làm như thế này là sai, là thiệt thòi rất nhiều với Irene, thế nhưng cánh tay nó dường như vô lực mà đặt trên eo cô.

Xin chị đừng dịu dàng với em như thế này...

Cô chỉ vì viên kẹo kia, nên mới để ý đến nó, mới quan tâm và chạm vào nó... Đúng hơn, nó chỉ là một hạt cát nhỏ trong vũ trụ bao la này, người ta có đi qua, có đạp lui dẫm tới, nó vẫn chỉ nằm yên đó, an phận là một thứ dường như vô hình. Còn cô thì lại khác. Cô là một bầu trời rộng lớn, xinh đẹp và bao la khiến vạn vật trong nhân gian đều phải ngước nhìn.

Khoảng cách của cô và nó vốn dĩ luôn quá lớn, hạt cát nhỏ kia chẳng bao giờ chạm được tới bầu trời.

Có chăng nếu bầu trời cần đến, cũng chỉ là những đám mây. Người con gái ấy sẽ luôn bên cô, yêu thương cô mãi mãi không bao giờ cách rời... Em ấy, liệu có thể yêu cô thay phần của nó?

Nghĩ đến hình ảnh người con gái luôn bên cạnh cô, bỗng nhiên lòng Wendy đau nhói. Nó dứt khỏi môi cô, quay mặt vào tường.

Irene nhíu mày khó hiểu trước hành động của Wendy. Cô chạm nhẹ vào gò má ửng hồng của nó, thì thầm hỏi: "Wan làm sao vậy?"

Wendy nhắm mắt, hơi cựa mình: "Em mệt rồi, ngủ đi..."

"Dạ." Irene ngoan ngoãn nằm xuống, vòng tay ôm chặt lấy Wendy. "Mình mãi như thế này nha."

Nó không đáp lời cô, mà nằm xoay người hẳn vào trong vách tưởng. Ánh trăng nhàn nhạt xen qua ô cửa sổ nhỏ, phủ xuống đôi mi nó một nỗi buồn không gọi tên. Cảm nhận sau gáy nhồn nhột, Wendy biết cô đang vùi mặt vào lưng nó. Lại thoáng nghe giọng cô thật nhẹ, như vuốt chậm rãi vào trái tim: "Wannie có yêu em không?"

Nghe nhịp tim mình gấp gáp, nó thở dài một tiếng, vô thức siết nhẹ bàn tay mềm mại đang đặt trên eo mình. Nó trở mình, lần nữa đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Irene. Gió đêm khẽ thổi ru ngọn cây, đem cái lạnh se se len vào trong căn phòng nhỏ. Nó vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán kia một nụ hôn dịu dàng. "Chị có cảm thấy em yêu chị không?"

Irene mỉm cười, cô lại rúc sâu vào trong lòng nó: "Đương nhiên là có rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Nó thì thầm, âu yếm vuốt ve mái tóc của cô, "Chị phải hạnh phúc nhé."

"Dạ, hạnh phúc khi em có Wan"

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi người trong lòng đã say giấc mà vẫn siết chặt lấy Wendy chẳng chịu buông, nó chậm rãi mở khóe mắt. Không biết đã bao lần đếm tiếng thở dài của chính mình, nó nặng nhọc nâng mi nhìn cô chăm chú.

Nếu sáng mai thức dậy, ngoài kia là bão tố, thì hãy đừng lo sợ, vì đã có em ở đây.

Như một người vụng trộm, nó nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, trượt xuống sống mũi cao cao, và nhẹ nhàng chạm vào đôi môi cánh đào đang mơ he hé. "Ngủ ngon nhé, Irene." Nó thì thầm bên tai cô, sau đó lại cẩn thận ôm cô vào lòng, thật nhanh tiến vào giấc ngủ.

~o0o~

Sáng thức dậy khi ánh nắng đã rọi thẳng xuống mặt, cùng những tiếng nói cười huyên náo ở ngoài sân, Wendy lười biếng nhướn mày. Cảm thấy bên cạnh trống trải, nó nghi hoặc nhìn quanh. Tuyệt nhiên đã chẳng thấy cô gái kia đâu.

Nhanh chóng bước xuống giường, nó làm qua loa vệ sinh cá nhân, cái đầu rối bù như tổ quạ còn chẳng thèm chải, đã dép nọ xọ dép kia mà ra sân trước. Đầu óc vẫn còn ngái ngủ, cho đến khi cô gái trước mặt hớn ha hớn hở vẫy vẫy tay rồi hô lên um xùm: "Ở đây ở đây!!", nó mới phục hồi một chút thần trí.

Đương nhiên là thấy rồi, ngồi lù lù cả đống trên sạp thế kia còn hô làng hô nước gì nữa? --- Wendy lắc đầu, nhẹ ngồi xuống cạnh mẹ và Irene. "Sáng sớm ra đã ầm ĩ gì vậy mẹ?"

Bà vò vò mái tóc rối của con gái, khẽ càu nhàu nhắc nhở: "Lớn tướng rồi mà chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, thế này sao mẹ yên tâm cơ chứ? Mau ăn sáng đi không lại trưa đến nơi rồi."

Irene đang nghịch nghịch một cây đàn guitar, cô nghe mẹ Wendy nói thế liền cười tít mắt: "Có con nè mẹ, con chăm sóc cho em ý."

Chả biết ai chăm sóc cho ai luôn!

"Có con mẹ cũng yên tâm phần nào." Bà vừa ngồi nhặt ngó khoai, vừa tiếp chuyện với Irene, "Chứ để nó ở một mình trên thành phố, mẹ cũng chẳng an tâm."

Nhận ra cây đàn Irene đang mân mê trên tay, lòng Wendy có chút thẫn thờ. Đã lâu vật này mẹ vẫn giữ thật cẩn thận trên gác xép, không hiểu vì sao hôm nay lại cùng cô gái này lấy ra.

"Wendy, em chơi một bản cho chị nghe đi." Irene nâng cây đàn, cẩn thận chuyển sang cho nó, "Em học guitar mà, nhưng chị chưa bao giờ được nghe em hát cả."

Wendy hơi khựng lại, nó đưa mắt nhìn mẹ. Thấy bà mỉm cười gật đầu, nó mới bối rối đưa tay nhận cây đàn guitar cũ kỹ.

Đưa tay miết từng tấc gỗ mộc mạc cùng dòng chữ khắc cẩn thận trên thân đàn, lòng nó không tránh khỏi xúc động khi dòng ký ức năm xưa tràn về. Ngày đó là ba đã tự tay làm cây đàn này cho chị gái, khi chị vừa nhận giấy báo trúng tuyển đại học. Dòng chữ nghiêng nghiêng ba khắc tên chị vẫn còn đó, sâu đậm như từng chút một khắc lên trái tim người còn ở lại trên nhân gian. Nhớ lúc ba dịu dàng nhìn nó, xoa đầu nó rồi cười thật hiền: "Con gái ba lớn nhanh, sau này ba sẽ làm cho con một cái đàn đẹp hơn chị gấp nhiều lần."

Nhưng lời hứa đó, ba vĩnh viễn không thực hiện được.

Ngày đó trước khi cùng ba ra thành phố đăng ký nhập học, chị đã bẹo má nó và nói rằng: "Đợi chị về, chị mua ô mai cho nhé." Thế nhưng chị cũng giống ba, ra đi và chẳng bao giờ quay trở lại. Lời hứa đó, cũng theo chị xuống lớp cỏ xanh.

Hôm đó là một ngày nắng vàng thật đẹp, nhưng cũng là ngày Wendy vĩnh viễn mất đi ba và chị gái. Nếu vụ tai nạn đó đừng xảy ra, thì giờ này chắc chắn không chỉ còn là hai tấm di ảnh...

"Wendy, em sao vậy?"

Giọng nói đầy lo âu vang lên bên tai, đưa Wendy trở về với thực tại. Nó nhìn người con gái trước mặt bằng đôi mắt đã mờ ánh nước, cố nén cho giọt lệ kia không rơi xuống khóe mi. "Không, chỉ là một chút ký ức thật đẹp..."

Mẹ Shon không nói gì, bà lẳng lặng vỗ vỗ bàn tay của Wendy: "Không sao, cũng nhiều năm rồi. Chúng ta phải sống thật tốt, đúng không?"

"Dạ, con sẽ sống thay phần của ba và chị." Wendy gật đầu mỉm cười, nó quay sang nói với Irene đang ngẩn ngơ, "Em chơi đàn không giỏi, hát cũng không hay đâu đấy."

Irene chớp hàng lông mi dài, cô nhẹ gật đầu, không bình luận gì thêm. Cô hiểu tâm trạng của Wendy, cũng biết mình đã vừa chạm đến nỗi đau thầm kín của hai mẹ con. Dù trong lòng vô cùng áy náy, nhưng xót xa lại càng thêm nhiều. Cô chăm chú nhìn từng động tác căng chỉnh dây đàn, rồi thử gẩy nhẹ một vài hợp âm từ đôi tay nhiều chai sạm của nó. Bỗng nhiên lại càng thêm yêu thương con người giản dị mộc mạc này.

"Một chiều lang thang, mình tôi bước âm thầm. Đường về hôm nay đã vắng bóng cha..."

Tiếng đàn vang lên tuy không hay như những cây đàn Irene vẫn thường nghe người ta biểu diễn, thế nhưng âm thanh lại vô cùng êm dịu, như chạm đến cả tâm hồn của người nghe. Giọng Wendy tuy không thể nói là hay, thế nhưng lại trầm ấm vô cùng, vang lên giữa không gian bình lặng của làng quê, càng thêm da diết và đầy ưu tư như chính người đang thể hiện vậy.

Đôi mắt Wendy khẽ cụp, đôi tay di chuyển chậm rãi trên dây đàn, khóe môi khẽ ngân nga. "Cha yêu ơi con nhớ không quên ngày đó, khi còn thơ khôn lớn bên cha từng ngày..."

Bỗng dưng trái tim nhói đau, sống mũi Irene tê dại. Nhìn người ngồi ngay bên cạnh, gần trước mắt thôi, mà dường như bóng dáng ấy lại cô đơn lẻ loi vô cùng, như tạc vào dòng đời xô bồ một ngọn nến lung lay. Trong khoảnh khắc, cô chỉ muốn ôm lấy Wendy vào lòng, khẽ vỗ về và bảo với nó rằng: "Đừng bận tâm gì nữa, mọi chuyện đã có em đây."

Giọng hát vẫn trầm ấm vuốt nhẹ vào lòng người, như mang hơi thở của quá khứ, của hiện tại chạm đến ngưỡng cửa của tương lai.

"Con không quên, năm tháng bao la tình cha, dang đôi tay ôm ấp con thơ vào lòng. Người là ánh sáng, rọi đường con bước... Cha yêu ơi, con mãi không quên tình cha..."

Kết thúc bài hát của chính mình, Wendy vẫn ngồi lặng lẽ ôm cây đàn. Nó cũng chẳng biết rằng, mẹ đã xoay người, gạt đi những giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má, cũng chẳng để ý, một cô gái nào đó, vì trái tim nó tổn thương mà cũng đang rơi lệ vì đau đớn. Cô mỉm cười khi giọt nước mắt vẫn còn vương trên khóe mi: "Hay lắm, thực sự rất hay. Bài háy này, hay nhất từ trước đến giờ..."

Wendy ngẩng đầu nhìn Irene, con ngươi mở to đầy kinh ngạc khi thấy cô khóc. Nó nhìn sang mẹ, cũng thấy khóe mắt bà đỏ hoe. Thế nhưng chưa để nó kịp lên tiếng, mẹ đã đứng dậy ôm lấy nó và vỗ về: "Thôi được rồi, con mẹ giỏi lắm. Mẹ rất tự hào về con."

Nói rồi mẹ vội ôm giỏ ngó khoai, tất tả đội nón lá và dặn dò: "Mẹ qua nhà bác Ba lấy cân giò nạc, hai đứa ngồi chơi nhé. Mẹ mua cả cho Irene nữa đấy!"

Irene giật mình, lúc này mới từ mộng mị mà thoát ra. Cô rối rít cúi đầu: "Con cảm ơn mẹ ạ."

Bà mỉm cười xua tay, chân lại nhanh nhẹn rảo bước: "Ơn huệ gì chứ. Người nhà cả mà con." Vừa bước đến cổng, như sực nhớ ra chuyện gì, bà lại quay lại dặn Wendy: "Mấy nữa con lên thành phố, cũng đem chút đồ sang cho chị Jennie nghe con. Cái con bé đó với thằng anh nó suốt ngày ăn uống vớ vẩn... Một lũ lớn tướng rồi chẳng biết chăm sóc bản thân, cứ để người lớn bận lòng..."

"..."

Wendy còn nghe mẹ càu nhàu mãi cho đến khi bóng mẹ đã khuất dần. Thầm thở dài một tiếng, chẳng qua trong mắt mẹ, tụi con luôn là những đứa trẻ mà thôi...

Lúc này trong nhà chỉ còn hai người, không gian tĩnh lặng lại bao trùm. Làn gió thu mơn men vuốt nhẹ mái tóc dài của Irene, cùng những giọt lệ vẫn đong trên khóe mi, lấp lánh như những viên pha lê dưới ánh nắng nhàn nhạt. Wendy hơi ngẩn người, đưa tay gạt đi giọt nước mắt đó mà nói: "Khóc gì chứ đồ mít ướt?"

"Em có mít ướt đâu, tại anh làm em khóc chứ bộ..." Irene bĩu môi, lại sát sàn sạt lại gần Wendy, 'hứ' một tiếng rồi ôm lấy cánh tay nó.

"Vậy thì lỗi do em hả?"

"Dạ, đúng rồi."

"Cái này có lý luôn sao?"

"Lời em luôn luôn là chuẩn mực đạo lý. Cho nên Wan sai rồi, xin lỗi em đi."

Khóe môi Wendy rần rật, nó khổ sở đáp: "Em xin lỗi chị ạ."

"Nghe chẳng có thành ý."

Còn muốn như nào nữa a~~

"Hôn em một cái là chúng mình huề nhau đi."

Đôi mắt Irene lại phát sáng rực rỡ. Cô gái này chỉ mấy chuyện như thế là nhanh.

Wendy chịu thua, liền hơi xấu hổ mà tiến tới gần Irene. Khi khoảng cách đã rất gần, chỉ cần một chút là có thể chạm vào đôi môi xinh xắn kia, trái tim Wendy đập càng gấp gáp. Thế nhưng những lúc thế này luôn sẽ có một người xuất hiện kịp thời phá đám. Và hôm nay, người đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là cô nàng Yeri.

"Irene, chị có trong đó không?"

Giọng người khàn khàn vang lên khiến Wendy giật mình, vội lùi về sau một chút. Chỉ chừng chưa tới hai giây sau, cánh cổng sắt lại bật mở, người con gái với gương mặt khôi ngô bước vào, ánh mắt có chút không hài lòng mà đảo quanh ngôi nhà của Wendy.

Rốt cuộc cũng có ngày chạm mặt, mà lại không ngờ trong tình huống như thế này.

Rõ ràng Irene cũng đang rất bất ngờ vì sự xuất hiện của Yeri, cô nhíu mày hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Cô gái gật đầu chào hỏi xã giao với Wendy, sau đó chẳng thèm đoái hoài đến nó nữa mà tiến lại gần Irene: "Em tới đón chị." Nói rồi, em ung dung nắm lấy bàn tay Irene toan kéo cô đi. Thế nhưng Irene đã bực bội giằng ra, cô nói: "Chị không cần, chị sẽ về thành phố cùng Wendy."

Cô lùi về bên cạnh Wendy, trừng mắt đầy tức giận với Yeri. Mà em cũng chẳng tức giận, lại di chuyển con ngươi về phía Wendy mà mỉm cười: "Chị là Wendy?"

"... Vâng." Weney gật đầu đầy bối rối. Lại nghe Yeri thong thả lên tiếng: "Vậy chị nói với chị
Irene giúp em, hôm nay là sinh nhật em trai chị ấy, tốt nhất nên về cùng em để kịp chuẩn bị dự tiệc."

Đương nhiên lúc này người kinh ngạc không chỉ có Wendy mà chính là Irene cũng đang trợn tròn đôi mắt. Nó thở dài: "Đừng bảo với em là chị quên sinh nhật em mình nhé."

Gò má  irene xịu xuống, cô nhìn Wendy chớp chớp mắt đầy vô tội. "Không phải quên, chỉ là không nhớ."

Có lẽ cũng khác nhau đi?!

"Chị về cùng em ấy đi." Weney nhẹ nhàng nói, mặc dù trái tim đã nặng trình trịch như tảng đá đè, "Về còn chuẩn bị nữa, không thì em gái chị sẽ buồn đó."

"Nhưng mà..."

Irene còn đang tìm cách chống chế, thế nhưng Yeri đã không hài lòng gắt lên: "Irene, giờ thì người ngoài còn quan trọng hơn cả gia đình chị hay sao?"

Hai chữ 'người ngoài' vang lên như hàng ngàn mũi dao không thương tiếc chọc thẳng vào trái tim yếu mềm, làm nhỏ xuống từng giọt máu lạnh buốt.

"Em nói ai là người ngoài chứ?"Irene tức giận hét lên, "Đừng bao giờ nói như vậy khi em cũng chẳng là gì cả."

"Với chị thì đúng thế. Nhưng với gia đình chị, em là con dâu, là em rể tương lai, chị hiểu chưa Irene?"

Wendy mỉm cười, nén cơn đau lan tỏa trong lồng ngực mà khuyên nhủ: "Chị về đi, chiều nay em cũng lên thành phố rồi." Từ trước đến giờ, nó luôn không thể hiểu vì sao có người phải khóc vì một câu nói, thế nhưng giờ nó mới biết, có lẽ một lời nói cũng có thể giết chết tâm can của đối phương.

"Wan về cùng em luôn được không?" Irene gấp gáp nhìn Wendy, giọng cô đầy bồn chồn lo âu.

Nó lắc đầu, lại thì thầm dặn Irene: "Em còn phải ở lại dọn đồ cùng mẹ nữa. Chị về đi, đồ của chị em mang lên cho sau nhé."

Như an tâm được phần nào, cô phụng phịu: "Vậy... em về nha.Wan phải thật nhanh lên với em đó."

Wendy khẽ  gật đầu mỉm cười, thế nhưng cô gái này vẫn lưu luyến chưa muốn đi, cứ đứng nhìn nó mà mắt ngân ngấn nước. Lòng tuy xót xa, muốn ôm lấy cô để vỗ về, nhưng bên cạnh lại vang lên tiếng nói đầy mất kiên nhẫn của người con trai: "Nhanh đi thôi, em để ô tô bên ngoài đi bộ vào nên chẳng có ai trông cả."

Dứt lời, Yeri lần nữa tiến đến nắm tay Irene kéo cô đi. Cô vùng vằng mấy lần, nhưng sức không so được với Yeri, thế nên chỉ biết mếu máo vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn Wendy.

Nó vẫy tay với Irene, miệng mấp máy nói cô cẩn thận. Thế nhưng khi bóng dáng hai người họ đã khuất, một mình trong căn nhà tĩnh lặng, lòng nó chùng xuống. Nỗi buồn thầm gặm nhấm lấy trái tim, khiến nó không sao thở nổi. Nó lặng lẽ ngồi xuống sạp gỗ, thầm ôm lấy cây đàn như còn lưu luyến chút hương thơm của cô vẫn vấn vương quanh đây.

Dẫu biết trước mắt mới là sự thật, thế nhưng Wendy vẫn không thể đối diện. Phải chăng khi yêu một người, dẫu biết tình cảm của người ta đối mình chẳng phải sự thật, nhưng bản thân vẫn ích kỷ muốn giữ lấy đối phương?

Nó thở dài, cúi nhìn đôi bàn tay đầy vết chai sạm.

Liệu mai sau tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đôi tay này liệu chị còn muốn nắm lấy?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro