Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 10: Món quà nhỏ

Wendy hít một hơi sâu, đưa tay đẩy cánh cửa phòng học. Tiếng thầy giáo giảng đều đều ngưng bặt, thầy đưa mắt nhìn Wendy, định nói gì đó nhưng rồi lại kinh ngạc khi thấy cô gái đang rón rén đi theo đằng sau lưng nó.

"Em xin lỗi, em đến trễ..." Wendy dù đã chuẩn bị trước tâm lý, thế nhưng đón nhận những ánh nhìn sửng sốt của cả gần trăm sinh viên trong giảng đường như vậy, nó thực sự vẫn không quen nổi.

"À, lần sau chú ý đúng giờ." Thầy giáo dường như vẫn vô cùng sửng sốt vì sự xuất hiện của Irene, thế nên xua tay cho qua, "Em vào đi."

Nó đưa mắt nhìn quanh, hóa ra vốn dĩ cái cảm giác bị người ta ghét bỏ là như thế này đây. Chỉ bằng ánh mắt thôi, dư luận cũng đánh giá mình chẳng ra gì, dù họ không hiểu gì về mình...

Rảo bước qua từng dãy bàn, Wendy nhìn thấy Saeron đang ngồi ở phía giữa. Nó vui vẻ mỉm cười với Saeron, sau đó tiến đến chỗ cô ngồi.

Irene siết chặt cánh tay nó, cô thì thầm: "Em ngồi cạnh anh cơ."

"Ừm."

Wendy gật đầu, nhưng trong lòng nó thì vô cùng hụt hẫng. Chỉ một khắc trước thôi, Wendy dã tránh ánh mắt của nó. Cô quay đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, ánh mắt vẫn hướng lên phía thầy giáo trên bục giảng.

Ngồi xuống bên cạnh Saeron, nó không cố gắng bắt chuyện với cô, cũng chẳng giải thích vì sao Irene lại ở đây cùng nó. Những ánh mắt chiếu tới cùng một vài chiếc điện thoại giơ ra để lén chụp ảnh hai người họ khiến nó vô cùng khó chịu. Dẫu biết là thôi thì mặc kệ, đến đâu thì đến, nhưng với mức độ lan truyền vùn vụt trên mạng xã hội như hiện nay, rất nhanh chắc chắn sẽ đến tai gia đình của Irene.

"Wannie, em ngồi ngoan mà nên anh cứ yên tâm đi." Irene nhích lại gần Wendy, thì thầm vào tai nó, "Thầy giáo cũng biết em mà, em chỉ vào nghe giảng lại thôi. Môn này em học qua rồi..."

Thật hết biết nói được gì.

"Có thật là sáng nay chị không có tiết không vậy? Đừng có trốn tiết đấy."

"Hứ, em nói thật mà. Chiều nay em mới có môn quản trị doanh nghiệp ý!"

Wendy đang định đáp lời, nhưng bên cạnh đã vang lên một tiếng 'cộp'. Nó đưa mắt nhìn Saeron, thấy cô đang lạnh lùng gấp quyển giáo trình dày lại, thu dọn những quyển tập trên mặt bàn. Cô không nói không rằng, nhẹ nhàng đứng dậy chuyển chỗ lên những dãy bàn phía trước.

Nếu nói không buồn thì là wendy đang nói dối, thế nhưng nó lại thực sự muốn cười.

Irene không nói gì, cô lặng lẽ quay sang nhìn Wendy. Cô hiểu sự xuất hiện của mình làm Saeron không vui, cô cũng thế, vốn dĩ chẳng ưa gì cô ấy. Thế nhưng nhìn Wendy như thế này, Irene thực sự còn xót xa hơn vạn lần cảm giác bị nó bỏ mặc.

"Không sao." Wendy mở quyển vở, bắt đầu ghi chép những nét chữ nghiêng nghiêng trên giấy trắng, "Không phải lỗi của chị."

"Là vì có em ở đây nên Saeron mới đối xử với anh như vậy..."

Wendy mỉm cười, vỗ vỗ vào bàn tay của Irene: "Saeron là một người bạn tốt, cô ấy sẽ không vì chuyện như thế này mà giận dỗi đâu. Thực ra... ừm, mọi chuyện không đơn giản như chị vẫn nghĩ."

Dù là chuyện gì thì nó cũng đã xảy ra rồi. Nếu Saeron hiểu và thông cảm, thì có lẽ tình bạn giữa Wendy và Saeron vẫn sẽ như trước đây...

"Em không hiểu ấy." Irene nhíu mày, đôi mi lặng lẽ cụp xuống, "Đơn giản hay không đơn giản thì sao chứ? Em không bao giờ muốn anh buồn hết."

Tâm trạng nặng trình trịch nãy giờ cũng vì câu nói ngây ngô của ai đó mà tan biến, trái tim Wendy nhẹ rung lên từng hồi ấm áp. Nó siết nhẹ bàn tay cô, thì thầm: "Dù thế nào, em cũng sẽ không bỏ chị nữa."

Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị, cho đến khi chị không còn cần tới em nữa.

Tiết học nặng nề dài lê thê cuối cùng cũng đến hồi kết. Khi chiếc chuông thần thánh réo inh ỏi báo hiệu kết thúc sáu tiết học trên lớp, Wendy rốt cuộc cũng bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, lay lay vai đánh thức cái người đang gục trên mặt bàn mà ngủ li bì kia dậy. Irene dụi mắt, cô phụng phịu: "Em muốn 'bùng' học chiều nay quá đi..."

Wendy lắc đầu cười khổ: "Không được bỏ tiết. Chúng mình đi ăn trưa rồi chị còn phải vào học nữa. Mấy giờ chị bắt đầu học?"

"Một giờ mười lăm em vào học rồi ý."

"Thế đi ăn mau thôi còn kịp nữa."

"Wannie rồi có đợi em không? Em ở thư viện hả?"

Khoác ba lô lên vai, bỗng chợt Wendy liếc mắt xuống đôi chân của . Cô đang đi đôi dép lê loẹt quẹt vứt xó đã lâu ở thư viện, chắc do hôm qua nó dặn cô đừng mang đôi guốc cao kia nữa. Trái tim mềm nhũn khi nhận ra những vết xước nhỏ li ti xung quanh bàn chân Irene cùng chiếc băng cầm máu đã nhem nhuốc hôm qua băng cho cô, nó nhẹ giọng đáp: "Chị cứ học ngoan, em sẽ đợi chị mà. Chị học xong thì gọi cho em."

Chẳng biết từ bao giờ mà nó đã chấp nhận sự thật là, chính bản thân mình đã bắt đầu lo lắng cho cô nhiều hơn. Nó không quá ngốc để sớm nhận ra, nhưng cũng đủ ngốc để không hiểu được bản thân mình.

"Em biết rồi ấy. Mình đi ăn thôi!" Irene cười tít cả mắt, cô lon ton theo sau chân Wendy, "Wannie ơi, hình như điện thoại của anh đang kêu đó."

"Hả? Ơ..."

Wendy cuống cuồng móc túi quần, chiếc điện thoại rung bần bật cùng tiếng nhạc chuông mặc định của Samsung kêu ầm ĩ mà chính nó cũng không phát hiện ra. Cuối cùng lại bị Irene chọc quê: "Xí, anh dùng điện thoại mà cứ như không ý."

"..."

Đành giả bộ lờ người kia đi, wendy nhận điện thoại. Đầu bên kia, giọng mẹ vang lên dịu dàng: "Con hả? Đã ăn cơm chưa?"

"Dạ con vừa học xong, đang chuẩn bị đi ăn đây mẹ."

Irene tò mò, cô sát lại gần Wendy, áp tai vào điện thoại của nó mà nghe. Wendy đối với hành động 'tự nhiên như ruồi' của Irene cũng chẳng bài trừ, nó chỉ liếc cô một cái rồi lại nghe mẹ dặn: "Nghe nói sắp có gió mùa, cuối tuần con về mang theo chút quần áo ấm nhé."

"Vâng ạ, con cũng đang định cuối tuần này về..." Vừa dứt lời lại sực nhớ ra lời hứa đi ăn Bánh Mì Cười cùng Wendy Irene, nó nhìn cô đầy áy náy. Thế nhưng đôi mắt cô gái này đang sáng lên rực rỡ, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên rõ mồn một 'âm mưu xấu xa' nào đó, đến khóe môi còn kéo kéo lên một đường nhìn vô cùng 'đểu'. Bất giác sống lưng Wendy lạnh toát.

Y như rằng, wendy vừa tắt máy là Irene chồm tới, ôm chặt lấy cánh tay nó mà háo hức: "Wannie, em theo anh cùng về quê."

Wendy trợn mắt kinh ngạc, sau khoảng vài giây thì lắc đầu nguầy nguậy, chân tiếp tục rảo bước: "Không được, không được. Tình hình này chị không theo em về quê được!"

Lẽo đẽo chạy bước thấp bước cao đằng sau, mặc những cái nhìn đầy kinh ngạc của sinh viên trên sân trường, Irene phụng phịu hờn dỗi: "Mới đó còn nói không có bỏ người ta..."

Cô gái này thật nhanh đã nắm được điểm yếu của nó! --- Wendy trong lòng thầm kêu khổ sở, nó bất lực quay lại nhìn cô: "Thôi được rồi."

Ánh mắt Wendy sáng ngời, cô sung sướng hô lên: "Yeahh, Wannie là nhất!"

"Suỵt!" Wendy nhìn quanh những gương mặt đầy tò mò đang hướng về phía hai người, sau đó hạ giọng, "Nhưng với một điều kiện."

"Điều kiện? Điều kiện gì?" Wendy khẽ nhíu mày.

"Quan hệ của chúng ta, ừm... không được nói với ai cả." Wendy nghiêm túc nhìn Irene, lại thấy vẻ thất vọng trên gương mặt xinh xắn, nó không kiềm được mà nói tiếp, "Nhất là mẹ em. Trước mặt mẹ, chúng ta chỉ nên là... tiền bối và hậu bối cùng khoa. Với người khác cũng thế, họ không nên biết, vì có rất nhiều phiền phức mà em chưa thể giải thích hết cho chị hiểu."

Tuy biết Irene không vui, nhưng wendy không còn cách nào khác. Đây cũng chỉ là tình yêu 'tạm thời', thế nên lúc này mà công khai, chẳng khác gì bôi nhọ danh dự của cô. Tốt hơn hết vẫn để mọi việc diễn ra trong êm đẹp.

"Trước mặt không được, vậy thì sau lưng có được không ý?" Irene cụp mi mắt, che giấu nỗi buồn phiền, "Sao mà không được nói ra chứ."

"Chỉ hai người chúng ta thì chị vẫn cứ gọi em là... là 'Wannie' cũng được." Wendy đành thỏa hiệp, nó biết trái tim mình lại lần nữa mềm yếu, "Chỉ khi có em và chị, chị muốn làm gì cũng được hết."

Nói xong rồi mới lại biết mình lỡ lời!

Chỉ thấy Irene lại reo lên sung sướng, cô cười tít mắt, lẩm bẩm đầy ẩn ý sâu xa: "Làm gì cũng được? Làm gì cũng được hả mình? Thế mình 'ấy' đi..."

Wendy ngờ ngợ nhíu mày: "Hả? 'Ấy' gì?"

"Chuyện người lớn mười tám cộng, full HD không che!"

"..."
Wendy nghẹn họng. Đầu óc cô gái này không biết còn chứa đựng bao nhiêu điều đen tối nữa.

~o0o~

"Thật, mọi chuyện là như vậy." Wendy day day huyệt thái dương, cố nhỏ tiếng nhất có thể, "Viên thuốc ấy vẫn còn tác dụng."

Đầu bên kia yên ắng lạ thường, vài chục giây sau mới nghe tiếng bà Yuri thở dài nặng nề: "Để ta bảo ba già tiếp tục điều chế thuốc giải. Trong thời gian này, cứ... chịu khó vậy."

Wendy hơi khựng lại, bàn tay cầm chiếc điện thoại khẽ siết. Nó dựa lưng vào tủ sách, ánh mắt mông lung: "Thực ra... thực ra cũng không hẳn là chịu đựng. Con cũng không biết nữa. Không phải là không thoải mái như vốn tưởng."

"Ý con là sao hả Wendy?!"

"Con không biết... Con cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa."

Một mảng trầm lặng lại bao phủ. Không biết phải qua bao lâu, khi cánh cửa xanh xanh của thư viện lại vang lên 'két, két', Wendy mới nghe thấy giọng của cô giáo đầy nghi hoặc: "Không phải con... con đã bắt đầu thực sự thích Irene đấy chứ?"

Chiếc rằng khểnh cùng nụ cười ngọt ngào trên đôi môi đỏ mọng khẽ mấy máy, nhưng sợ làm phiền tới cuộc nói chuyện của Wendy nên cô gái lặng lẽ ngồi xuống chiếc bàn gần đó, chống tay lên cằm mà nhìn nó, miệng có lẽ đang khe khẽ hát một bài hát ngớ ngẩn.

"Nếu đúng thì sao hả cô?" Wendy nhìn Irene, vô thức hỏi khe khẽ. Không biết đang hỏi đối phương hay chính là đang tự hỏi bản thân mình.

Thích thật rồi thì sao?

"Wendy, con có hiểu mình đang nói gì không?" Bà Yuri thở nặng nề, giọng nói trở nên gấp gáp, "Hai đứa đều là con gái, hơn nữa thực tế... thực tế thì Irene cũng không hề yêu con. Chỉ là viên kẹo trái tim đó..."

"Con hiểu mà cô." Weney mỉm cười với Irene, sau đó quay lưng đi đến một tủ sách xa xa, nó nói, "Cô yên tâm đi. Con dù ngốc nhưng con vẫn biết, con vẫn hiểu được sự thật."

"Wendy à..."

"Thế nên, xin cô đừng lo lắng. Chỉ chờ viên thuốc giải thôi, mọi chuyện sẽ chấm dứt."

Chẳng biết vì sao cổ họng lại đau rát vô cùng, wendy nhẹ nhàng tắt máy. Nó vốn dĩ chưa từng kinh qua cảm giác được yêu một người, thế nhưng quyết định của trái tim thì không thể hoàn toàn chối bỏ.

Nếu yêu một người cùng giới tính là sai lầm, thì có lẽ nó cũng muốn thử phạm lỗi.

"Ông xã ơi!!"

Wendy chưa kịp ngoảnh đầu lại thì đã bị người kia ôm chầm lấy từ phía sau. Nó khổ sở nhìn ngang dọc, thật may hôm nay thư viện vắng vẻ, chỉ lác đác vài người đang cặm cụi bên chồng sách dày cộp. Khổ sở lắm mới gỡ được bàn tay như gọng kìm của Irene, wendy vẫn chưa thực sự quen kiểu thân mật như thế này.

"Sao mà lại phải đi qua đây nói chuyện điện thoại ấy." Irene bĩu môi, giằng lấy điện thoại của trên tay Wendy, "Anh gọi cho cô nào hửm? Hửm?"

Bàn tay cô lướt thật nhanh trên điện thoại của nó, không ngừng làu bàu: "Số của con nào đây?"

"A... Của mẹ em mà..."

"..."

"Thật đó chị!"

"Sao không lưu vào chứ? Hừ!"

Số của Wendy cũng chỉ có mẹ, chị Taeyeon và Saeron biết mà thôi, thế nên nó chẳng lưu số một ai cả, vì thực tế nó đều nhớ số điện thoại của cả ba rồi. Giờ tính thêm cả Irene nữa là bốn, thế nhưng cô nàng lại bắt bẻ sang chuyện khác nữa: "Chẳng thèm lưu tên em gì hết!"

Thấy cô hờn dỗi, Wendy phì cười, lấy lại điện thoại. Nó không nghĩ ngợi, lưu tên của cô thành 'Beachu'.

"Như vậy được không?"

Irene cười tít mắt, cô cầm lấy điện thoại mà lẩm bẩm: "Wannie, em đáng yêu quá đi."

Thấy cô cười mà lòng nó cũng rộn rã, khóe môi cũng bất giác kéo lên một đường. Nó kéo tay cô quay lại chiếc giường gấp, để cô ngoan ngoãn ngồi xuống rồi nói: "Em có cái này muốn tặng chị."

Chưa để Irene kịp phản ứng, nó đã nâng chân cô lên, nhẹ nhàng tháo chiếc dép lê bằng nhựa cứng đê cô đang đi, thay vào đó bằng một chiếc dày bệt màu hồng xinh xắn. Nhìn thì cũng biết ngay là hàng chợ, chẳng phải đồ xịn mua trong mấy cửa hàng đắt đỏ, thế nhưng trái tim Irene cũng đủ run lên. Cô nhìn Wendy mà mỉm cười, nhưng khóe mắt đã kịp ướt át. "Em thích lắm, em sẽ đi suốt thôi."

Nó nhẹ chạm vào những vết xước đo đỏ trên bàn chân xinh xắn, có chút đau lòng mà nói: "Ngốc, cái này đi tạm thôi, có đẹp đẽ gì đâu mà đi suốt. Lần sau chị đừng đi guốc cao nữa nhé, chị đã đủ cao rồi mà."

"Dạ, em biết rồi mà Wannie."

Có lẽ món quà này thực sự rẻ tiền, rẻ theo đúng nghĩa đen của nó. Thế nhưng với Irene, cả đời còn lại cô sẽ không tìm được một món quà nào đáng giá hơn chiếc giày bệt này. Không chỉ vì nó là một món quà nho nhỏ, mà còn là vì tình yêu thương của Wendy.

Đó mới là điều cô cần, đó mới là điều tuyệt vời nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro