8. Break Up
Một ngày mới lại đến, Irene thức dậy thật nhanh và chuẩn bị mọi thứ. Cô muốn hoàn thành công việc ngày hôm nay của mình sớm nhất có thể vì cô dự định sẽ đến tìm gặp Wendy ở trụ sở Tập đoàn Shon sau đó.
Bữa tối hôm qua kết thúc không mấy vui vẻ vì tâm trạng Irene xuống dốc không phanh khi tâm trí cô chỉ lấp đầy bởi hình bóng của Wendy, vì thế cô nhanh chóng kết thúc nó và trở về nhà.
Irene quyết định sẽ hoàn tất công việc của mình trước 5h chiều. Vì thế, khi đồng hồ điểm đúng 5h, cô đã có mặt tại Tập đoàn Shon.
Hoàn toàn nhận thức được sự xuất hiện của Irene ở Tập đoàn Shon, Jisoo và Joy thậm chí còn không thèm ngăn cản cô mà chỉ vui vẻ chào đón Irene. Irene thầm biết ơn vì có những người em hiểu chuyện như vậy.
"Wannie đã chia tay với cô ta chưa?"
Đó là những lời đầu tiên thoát ra từ miệng Irene khi cô bước vào văn phòng của Wendy.
Wendy ngay lập tức cảm thấy lo lắng khi nhận ra tâm trạng của Irene đang không được tốt cho lắm.
"Không" Wemdy chậm rãi trả lời.
Irene đập tay mình xuống bàn trong khi nhìn Wendy chằm chằm.
"Tại sao?" cô hỏi.
"Wan uhh chưa có thời gian gặp riêng cô ấy và nói chia tay" Wendy đáp.
"Em không yêu cầu Wan phải gặp cô ấy, Shon. Wan chỉ cần gọi cho cô ta và nói, thế là xong."
"Điều đó không tốt chút nào cả. Ít ra, Wan cũng muốn tạo nên một kỉ niệm đẹp đẽ cuối cùng."
Irene thậm chí còn trở nên tức giận hơn.
"Wan thích cô ta đến thế sao?? Huh? Em thiếu sót điều gì cơ chứ??"
"H-hey... Wan không có ý đó-"
"Thế thì tại sao Wan lại không thể chia tay cô ta ngay bây giờ?"
"Điều này... thật không dễ dàng với Wan chút nào. Wan không biết tại sao!" Wendy cãi lại.
Irene hít vào rồi thở ra trước khi nhìn vào Wendy.
"Wan... Wan đi với em ngay"
"Gì cơ?"
"Đi. với. em. ngay."
Sợ hãi trước một Irene đang giận dữ, Wendy cuối cùng cũng nghe theo lời cô ấy.
Họ lái xe về căn hộ của Irene trong khi Wendy lái xe của cậu còn Irene thì dùng xe của cô.
"Tuần tới gia đình em sẽ có một buổi gặp mặt giữa hai bên để bàn bạc về hôn lễ. Nên làm ơn, em muốn biết rõ rằng không có thứ gì có thể ngăn cản cuộc hôn nhân của hai chúng ta." Irene nói sau khi họ đã yên vị ở phòng khách nhà cô.
"Wan sẽ... Wan sẽ nói với Nayeon." Wendy đáp.
"Wan có yêu em ấy không?" Irene hỏi, cô quyết định rằng mình nên biết sự thật từ chính miệng Wendy. Cô không muốn sau này, khi đã kết hôn, mới biết rằng Wendy yêu một người khác.
"Wan thích cô ấy"
"Em hỏi là Wan có yêu cô ấy không. Không phải thích."
"Wan không biết" Wendy cúi đầu.
"Thế thì tại sao Wan lại nhận lời?"
"Wan cũng không biết"
"Cái gì? Wan chỉ cứ thế mà tiến tới với cô ấy thôi sao?"
"Umm đúng thế?"
"Wan là một tên ngốc hay gì thế? Không ai ràng buộc mình vào một mối quan hệ nếu họ không yêu người còn lại cả."
"..."
"Aish. Em muốn hỏi một điều nữa, tại sao năm đó Wan lại rời đi? Tại sao Wan từ chối em? Và nếu như Wan thực sự không thích em, tại sao Wan lại đồng ý với cuộc hôn nhân này? Tại sao Wan không giải thích với bố mẹ mình và yêu cầu họ thay đổi quyết định?" Irene hỏi.
"Wan chưa bao giờ từ chối em." Irene nhướng mày.
"Oh thật sao? Gì thế? Wan bỏ đi nhiều năm như vậy, điều đó có nghĩa là gì?"
"Wan đã sợ hãi... Wan thật sự cũng rất thích em. Rất nhiều. Nhưng Wan không biết phải làm gì với nó. Wan chưa có bất cứ kinh nghiệm nào. Wan sợ hãi với chính cảm xúc của mình. Những lúc em gần bên Wan, Wan cảm giác như lồng ngực mình sắp vỡ tung ra vì trái tim Wan đập thật mạnh. Và bất cứ khi nào làn da em chạm vào Wan, Wan sợ rằng mình sẽ còn làm nhiều hơn thế nữa, Wan cũng có một quãng thời gian khó khăn để có thể kiềm chế bản thân mình. Nên Wan sợ, Wan sợ tất cả những cảm xúc ấy. Đó... là lần đầu tiên Wan cảm thấy như thế lúc em đứng trước mặt Wan, Wan chỉ muốn chạm vào em và nơi riêng tư của Wan thì đau xiết lại. Đấy là lí do vì sao... Wan phải rời đi." Wendy cuối cùng cũng nói ra hết sự thật. Cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn Irene mà chỉ chăm chăm nhìn vào đùi mình.
Cái nhếch môi dần hiện hữu trên khuôn mặt của Irene.
"Thế Wan có thích em không?" Irene hỏi.
"C-có"
"Không phải yêu sao?"
"Không! Ah có! Ý Wan là... trước đó Wan đã thích em thật nhiều nhưng bây giờ thì Wan biết... Wan yêu em." Wendy thì thầm ba từ cuối cùng thật nhỏ nhưng Irene vẫn có thể nghe thấy nó thật rõ.
"Vì thế Wan nên là của em, đúng không?" Irene hỏi.
"Umm" Wendy chậm rãi gật đầu.
Irene không nói gì sau đó mà chỉ kéo Wendy đứng lên và lôi cậu vào phòng ngủ của mình.
"Wan yêu em đúng không? Thế thì nếu Wan thực sự yêu em, hãy làm điều gì đó cho em thấy đi, Wendy. Wan có thể không?" Irene hỏi với một chất giọng mềm mại.
"Wan- Wan sẽ thử" Wendy lắp bắp trong khi ngồi trên giường của Irene.
"Gọi cho cô ấy đi" Irene ra lệnh. Wendy chỉ biết nghe theo vì cậu không muốn gây thêm rắc rối nào nữa.
Trong khi quay số, Wendy nhìn Irene, người đang đứng trước mặt cậu, cởi hết đồ trên người ra.
"Xin chào? Wendy?"
"Nayeon ah..." Wendy trở nên bất động khi Irene dựa vào người cậu sau khi đã hoàn toàn khoả thân.
"Chia tay với cô ấy ngay bây giờ." Irene thì thầm vào tai Wendy.
"Vâng? Wendy? Wan vẫn nghe đấy chứ?"
Irene bò lên giường và đột nhiên ngồi xuống phía sau Wendy, cô vòng tay ôm lấy eo Wendy từ phía sau rồi vuốt ve cơ bụng quyến rũ với đôi tay đã lần mò vào trong lớp áo của cậu.
"Wan... Wan muốn..." Wendy rùng mình khi cảm nhận được bàn tay Irene đã mò vào trong chiếc quần tây của mình và vuốt ve nơi riêng tư của cậu.
"Huhh" Wendy thở ra nặng nề khi cố kìm lại tiếng rên.
Trái lại, ở phía sau lưng cậu, Irene gần như phá lên cười vì sự thích thú cô có được khi trêu chọc Wendy.
"W-Wan xin lỗi Nayeon ah. Em có lẽ sẽ ghét bỏ Wan sau chuyện này nh-nhưng mà... Wan nghĩ, chúng ta nên chia tay"
Và đó là câu kết thúc. Vì ngay sau khi Wendy nói xong, Irene liền ngồi dậy cướp lấy chiếc điện thoại và tắt máy.
"Đã xong! Đơn giản mà, đúng không?" Wendy cười toe còn Irene thì chỉ mỉm cười một chút.
"Em biết Wan cảm thấy có lỗi nhưng điều đó là tốt hơn cho cả hai. Wan sẽ chỉ làm tổn thương cô ấy nếu tiếp tục mối quan hệ không cảm xúc đó." Irene lên tiếng.
"Wan đoán là em nói đúng đấy" Wendy lẩm bẩm và sau khi nhận ra tình thế của mình, cậu mới nhận thức được Irene ở bên cạnh mình là một Irene-đang-khoả-thân. Đôi mắt cậu nhìn ngắm khắp cơ thể Irene thật kĩ lưỡng và cậu có thể cảm nhận được cự vật của mình đang dần cương lên.
Irene nhếch môi và tận hưởng ánh nhìn thèm khát của Wendy thế nên cô chỉ im lặng không nói gì.
"Wan có muốn làm gì với nó không?" Irene hỏi và nắm lấy tay Wendy rồi đặt nó lên "cô bé" của mình.
"Hãy trở nên thác loạn đêm nay nào Wan." Irene dụ hoặc nói.
Và... với sự dẫn dắt của Irene, họ làm tình với nhau, để mặc cho khoái lạc dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro