Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Mỗi căn tin ở bất kỳ trong công ty nào xưa nay đều là nơi lan truyền mấy chuyện bà tám, dĩ nhiên bữa trưa hôm nay cũng không ngoại lệ. một đám phụ nữ chen lấn nhau, ríu ra ríu rít, trao đổi những tin tức mới nhất.
"Nè, nè! Mọi người chú ý, có một tin mới đây, sáng sớm hôm nay, tôi nhìn thấy 'Đại băng sơn' cười đó!"
"'Đại băng sơn' nào?"
"Ngoài tổng giám đốc ra, cô cho rằng còn có thể là ai nữa?"
"Ồ! Cô nói là 'Góa phụ đen' của chúng ta hả......"
"Nói nhỏ thôi, lỡ để tổng giám đốc nghe được thì không hay đâu."
"Sáng nay lúc tới chỗ làm, tôi chào hỏi tổng giám đốc, cô ta là người như thế nào mấy cô cũng biết đó, kiêu ngạo muốn chết, lại chảnh chọe thấy ớn, bình thường con mắt lúc nào cũng cao hơn đầu. Thấy chúng ta chào hỏi cùng lắm chỉ hừ lạnh một tiếng, không ngờ rằng hôm nay cô ta lại nói "chào buổi sáng" với tôi, thậm chí còn nhếch môi cười với tôi cơ đấy, khiến trái tim tôi suýt tý nữa đã ngừng đập luôn rồi!"
"Thiệt hả? Xem ra cô ta đổi tính rồi, chẳng lẽ rốt cuộc cô ta đã biết dáng vẻ lạnh lùng ngày thường của mình quá khiến người ta chán ghét, cho nên hối cải thay đổi làm người mới rồi hả?"
"Còn lâu đấy! Chó thì vẫn muôn đời ăn cứt, lạnh lùng kiêu ngạo như thế làm sao có thể nói đổi liền đổi? Tôi thấy tám phần là đang yêu đấy?" Một giọng nói chói tai vang lên như rất chắc chắn.
"Đang yêu?" Mọi người đồng thời thốt lên.
Bùi Châu Hiền cũng biết yêu sao? Họ im lặng ngước mặt lên trời, đây thật là một hình ảnh không thể nào mà tưởng tượng được.
"Nhảm nhí! Đương nhiên là đang yêu rồi! Nhìn khuôn mặt đầy sức sống của cô ta xem, ánh mắt còn thấy như đang mỉm cười nữa mà, tôi dám đánh cuộc, 89% là có người yêu rồi!"
"Người yêu? !" Mọi người lần nữa cùng lúc thốt lên.
"Mẫu đàn ông như thế nào mới có thể chinh phục được cô ta?"
"Sai! Các cô nên hỏi, loại đàn ông như thế nào mới có thể chịu được cô ta?" Giọng nói chói tai lại vang lên lần nữa.
"Bản tính lạnh lùng khó trị như cô ta, cho dù có người si mê cô ta, tôi nghĩ cũng chỉ là vì bề ngoài của cô ta hoặc là tiền của cô ta mà thôi. Mấy cô thử động não một chút, đàn ông bình thường làm sao có thể sẽ thích một người có tính cách hung dữ như con cọp cái vậy chứ, lại còn lạnh lùng như tảng băng ấy? Có người đàn ông nào lại tự làm khổ mình, ôm tòa núi băng khủng bố đó về nhà để chịu hành hạ chứ, có tên đàn ông nào mà chả thích những cô gái dịu dàng đáng yêu chứ? Ở chung với 'Đại băng sơn', đã khó khăn lại còn không thú vị, còn chán muốn chết, các cô nói thử xem, đàn ông bình thường làm sao có thể chịu được?"
"Đúng vậy!" Mọi người cảm thấy có đạo lý, không khỏi nhao nhao mà gật đầu.
"Tính tình giống như núi băng còn chưa tính, mà ngay cả số mạng cũng không tốt, mặt thì như 'Góa phụ đen', ở chung với ai liền khắc chết người đó. Dù sao trừ gương mặt đẹp ra, cô ta chả có gì mà hấp dẫn người khác nữa. Theo tôi thấy, lần này cô tay yêu sẽ chẳng được bao lâu đâu, nói không chừng chưa đến mấy ngày thì mỗi người đã đi một ngả rồi."
"Vậy cũng chưa chắc à! Cái nhìn của đàn ông dành cho phụ nữ hoàn toàn khác với phụ nữ nhìn phụ nữ mà." Có người nói lên cái nhìn khác của mình.
"Nếu không tin thì đi hỏi mấy đống sự nam là rõ ấy mà...."
Đuôi mắt nhân viên nữ liếc qua liền thấy một người đang ở trong góc nhai mỳ ăn liền, hình như cô ta đang muốn đứng dậy chạy trốn...
"Tôn Thừa Hoan, cô đến nói xem."
"Hả?" Tôn Thừa Hoan dừng lại bước chân, không hiểu từ khi nào mình biến thành tiêu điểm rồi.
Thật bất hạnh, cô chỉ định tới phòng giải khát lấy chút nước nóng để đun mỳ, không ngờ lại bị lôi vào mấy chuyện tám nhảm này.
Thật ra thì lúc mới bước vào thì cô đã thấy hối hận, quả thật muốn tìm thời cơ mà chạy trốn.
Dù sao người trong miệng mấy bà cô này đang bàn tán, không phải là ai khác, chính là người hôm qua mới cùng mình mây mưa một đêm; vậy mà anh vẫn chậm một bước, bị mấy bà cô này tóm gáy.
Trải qua kích tình điên cuồng ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay vừa mở mắt ra đã không thấy Bùi Châu Hiền đâu, không biết nàng ấy rốt cuộc ra sao rồi? Cô thật sự rất muốn gặp nàng!
Nhưng cô biết, nàng không muốn người của công ty biết về mối quan hệ của bọn họ, cho nên cô cũng không dám tùy tiện chạy tới phòng làm việc của nàng.
Rõ ràng ngay trước mắt, lại phải chịu sự hành hạ của sự nhớ thương, tình huống này, không khỏi làm Tôn Thừa Hoan âm thầm cười khổ.
Mặc dù thân thể đã kết hợp, nhưng mà tư tưởng của hai bên vẫn là cách nhau một trời một vực. Cô đã bày tỏ là cô yêu nàng, nhưng không nghe thấy nàng trả lời lại. Rốt cuộc nàng ấy đang nghĩ gì về mình?
Tối hôm qua nàng nhiệt tình ngoan ngoãn đáp lại cô, vẻ đáng yêu nũng nịu đó trước nay chưa hề có, điều đó có phải chứng tỏ rằng, cô cũng có vị trí nào đó ở trong lòng nàng?
Suy nghĩ bể đầu cũng không đoán được tâm ý của nàng làm cho cô càng thêm thấp thỏm, ngay cả tâm tình vốn đang vui sướng cũng trở nên khổ sở phiền não.
"Tôn Thừa Hoan, tôi hỏi cậu, trong mắt cậu, Bùi Châu Hiền có phải là người phụ nữ mà ngay lần gặp đầu tiên sẽ hấp dẫn cậu ngay lập tức không?"
"Cái này......" Tôn Thừa Hoannghiêm túc suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên đáp: "Hình như không đúng lắm!"
Lần đầu tiên gặp, cô thật sự đã bị nàng hấp dẫn, nhưng không phải là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp của nàng, mà là lúc ấy không ai chú ý tới vết thương của cô, chỉ có nàng, thậm chí còn dừng lại băng bó vết thương cho cô.
Cô yêu nàng, không phải bởi vì bề ngoài, địa vị, hay tiền bạc của nàng, mà là mặc dù nàng nhìn vào có vẻ như lạnh lùng xa cách, nhưng thật chất nội tâm nàng rất điềm đạm nhã nhặn.
"Nếu như cô ta là bạn gái của cậu, cậu có thể chịu được cái tính cách của cô ta không?"
"Thật ra thì không phải là vấn đề chịu được hay không chịu được....Mỗi người sẽ có một cách suy nghĩ khác nhau, có vài người có thể sẽ cảm thấy không thích, nhưng cũng có một số......" Tôn Thừa Hoan né tránh, cô biết mình không thể nào công khai quan hệ với nàng được, cho dù cô rất muốn làm như vậy.
"Ha ha! Nghe thấy chưa? Ngặt cả một người hiền lành luôn nhẫn nhục chịu đựng như tiểu Hoan mà cũng nói là không thích cô ta, tôi nghĩ trên đời này cũng chẳng có ai có thể chịu đựng nổi tính cách của cô ta đâu; coi như có thể chịu được đi, e là cũng chỉ là tạm thời thôi, một thời gian sau nhất định sẽ chia tay."
Có người hả hê chê cười, dĩ nhiên là do Tôn Thừa Hoan mập mờ trả lời làm cho các cô hoàn toàn hiểu lầm.
"Ơ....Tôi không phải có ý này." Tôn Thưa Hoan đang định giải thích lại thì bị người khác chen vào cắt ngang.
"Được rồi! Không cần nói nữa, mọi người đều hiểu mà, cọp mẹ đáng sợ như vậy, có đàn ông nào yêu thích mới là lạ! Cậu cũng như chúng tôi, nhận lương của người ta, nên không thể nào chống lại, chỉ có thể mặc cho cô ta quát tới quát lui mà thôi." Đối phương dường như rất hiểu dùng sức vỗ bả vai của Tôn Thừa Hoan.
"Tôi không phải......"
"Ôi chao! Không còn sớm nữa, mau trở về làm việc đi! Nếu để cho quản lý biết chúng ta lại đang lạm dụng giờ công nhất định sẽ bị anh ta mắng ột trận."
"Đúng vậy! Đi nhanh đi!"
Chỉ trong chốc lắt, mọi người tản đi hết không còn một mống, chỉ còn lại Tôn Thừa Hoan đang ngây ngốc gãi gãi đầu.
Ai cũng không chú ý tới, cuộc nói chuyện của bọn họ, đúng lúc bị Bùi Châu Hiền đi ngang qua nghe hết không bỏ sót một chữ.
Xoay người tránh né mọi người, nàng giấu gương mặt đang trắng bệch ở chỗ rẽ phía sau vách tường.
Những lời bọn họ nói, từng câu từng chữ như đâm vào lòng của nàng; mà Tôn Thừa Hoan mập mờ trả lời, lại càng làm nàng rơi vào bóng tối mờ mịt, làm trái tim khó khăn lắm mới rung động lại bị rỉ máu đầm đìa.
Cọp mẹ đáng sợ như vậy, có người nào thích mới là lạ! Cậu cũng như bọn tôi, nhận lương của người ta nên không thể nào chống lại, chỉ có thể mặc cho cô ta quát tới quát lui mà thôi.......
Họ nói không sai! Trước kia là do nàng không để ý, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, mặc dù có hơi chói ta, nhưng cũng không phải không có lý.
Con gái giống như mình thì có ai yêu chứ? Có người nào lại tình nguyện ở bên cạnh mình?
Nhớ lại ngày đó, thật ra đều là do nàng chủ động trước....
Là nàng chủ động dẫn cô ta về nhà, là nàng chủ động để cho cô ta ở lại, là nàng chủ động giữ cô ta không cho cô ta rời đi......
Thậm chí tối hôm qua, cũng là nàng ngầm cho phép hành vi của cô, thậm chí chủ động đổ thêm dầu vào lửa, nếu như không phải là nàng chủ động, làm sao hai người có thể ngủ với nhau chứ?
Mặc dù cô không có nói không, nhưng cũng không cự tuyệt nàng, là cô ta thật sự cam tâm tình nguyện, hay là bởi vì nàng là cấp trên của cô cho nên không dám cự tuyệt?
Huống chi, đối với cô mà nói, đưa nguyên miếng thịt béo bở đến bên miệng, không ăn thật là uổng phí?
Cô nói cô yêu nàng, nói nàng đẹp, rốt cuộc lời nói đó là xuất phát từ đáy lòng, hay chỉ là nói cho có mà thôi? Nếu như là thật lòng, vậy những lời mới nãy chính tai nàng nghe được là cái gì?
Càng nghĩ lòng của nàng càng lạnh, lạnh đến nỗi cả ngưới cũng phát run lên......
Tất cả đều là do mình ép buộc người ta! Nàng xót xa nghĩ, cô dịu dàng, quan tâm, cô tỉ mỉ che chở, nói bên tai nàng những lời ngon tiếng ngọt, đều là do mình ép buộc, những thứ đó không hề thuộc về mình, dĩ nhiên, cả người kia cũng chưa từng thuộc về mình.
Chuyện xảy ra của tối hôm qua giống như một giấc mộng, bây giờ tỉnh mộng, cũng chỉ còn lại có sự lạnh đến thấu xương và đau xót.
Nàng nên tiếp nhận sự thật rồi! Cho tới bây giờ nàng chưa từng được ai yêu, trước kia chưa từng, bây giờ cũng chưa từng, sau này dĩ nhiên cũng không.
Con đường của mình, chỉ có thể tự mình đi mà thôi, đây mới là con đường chân chính mà nàng phải đi, là số mạng đã định trước cuộc đời này của cô!
Bùi Châu Hiền từ từ ôm ngực, chỗ đó truyền đến đau đớn như tê liệt, đau đến nỗi không thể đứng vững được......
Nếu như chưa từng nhìn thấy ánh sáng, ít nhất còn có thể chịu được cái rét lạnh thấu xương, nhưng từ khi cô xuất hiện, mang ánh sáng đến cho nàng, mang lại ấm áp cho nàng, làm cho người ta say mê ao ước sự che chở dịu dàng đó, rồi lại tàn nhẫn lấy đi hết tất cả, sự đả kích này làm cho nàng hoàn toàn rơi vào bóng tối, cảm thấy đau lòng, khóe mắt bất tri bất giác tuôn trào ra nước......
Bùi Châu Hiền cắn răng lau đi nước mắt, đứng im một lúc lâu, sau đó mới bước trở về phòng làm việc của mình.
Tan sở, Tôn Thừa Hoan liền chạy về "nhà" của mình, nói đúng hơn là căn biệt thự sang trọng của Bùi Châu Hiền.
Vừa vào cửa, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng, "Hiền?"
Bùi Châu Hiền không nhúc nhích, giống như tượng đất sét ngồi ở trên ghế sofa, đôi mắt trong suốt cùng gương mặt trắng muốt đều mang vẻ lạnh lẽo.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Phòng khách hiện có hai rương hành lý đơn giản nhìn rất quen mắt, cô vừa đi vừa nhìn, lắp bắp giật mình."Đây không phải hành lý của Hoan sao? Tại sao lại ở đây?"
"Cô đã bị sa thải, từ giờ trở đi, cút ra khỏi biệt thự của tôi!" Bùi Châu Hiền lạnh lùng nói, sắc mặt không chút thay đổi.
"Tại sao?" Tôn Thừa Hoan khiếp sợ nhìn nàng, không thể nào tin nổi những lời vừa mới nghe thấy.
Đêm qua nàng còn dịu ngoan như vậy mà nằm trong lòng cô, chỉ sau một đêm nàng liền như hai người khác nhau, thậm chí còn muốn đuổi cô đi?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chả có chuyện gì xảy ra cả." Bùi Châu Hiền vuốt vuốt trán, nhíu mày, "Chỉ là tôi chán rồi, không muốn chơi nữa. Cô đi đi!"
Nhìn thấy cô, nàng lại đau lòng, trái tim yếu ớt của nàng cũng không chịu nổi sự hành hạ này.
Một ngày nào đó, cô sẽ rời bỏ nàng, chẳng thà để nàng chủ động kết thúc tất cả đi. Dù sao cũng là nàng chủ động bắt đầu, nếu đã thế thì để nàng chủ động kết thúc nó!
"Đây không phải là lý do!"
Tôn Thừa Hoan đi tới trước mặt Bùi Châu Hiền, quỳ gối xuống, theo thói quen mà nhìn vào mắt cô, trong lòng cảm thấy đau đớn.
"Ngày hôm qua vẫn tốt mà, tại sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi? Buổi sáng khi tỉnh lại Hoan không thấy em đâu. Trong công ty, dường như mỗi phút mỗi giây Hoan đều nhớ đến em, nhưng Hoan biết em không muốn cho người khác biết mối quan hệ của chúng ta, cho nên Hoan chỉ có thể nhẫn nhịn. Không ngờ, Hoan vội vã chạy về để được gặp em thì em lại muốn đuổi Hoan đi?"
Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Bùi Châu Hiền, đưa tay phải ra khẽ vuốt gương mặt cô, "Hiền, nói cho Hoan biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao em đột nhiên thay đổi, Hoan còn tưởng rằng đêm hôm đó qua đi, tất cả đều sẽ khác, Hoan còn tưởng rằng em thật lòng đón nhận tấm lòng của Hoan......"
"Đừng nói nữa!" Bùi Châu Hiền chợt vung tay đẩy Tôn Thừa Hoan ra, "Lời của cô, một chữ tôi cũng không muốn nghe."
Nàng kích động đứng dậy, dùng hết sức đẩy Tôn Thừa Hoan, "Đi ra ngoài! Tôi không muốn gặp lại cô nữa, mau đi cho tôi......"
Tôn Thừa Hoan dùng hai tay ôm chặt Bùi Châu Hiền vào lòng.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra......" Buif Châu Hiền dùng sức vùng vẫy.
Lồng ngực của cô ấm áp rộng rãi như thế, mùi hương nữ tính trên người của cô làm cho người ta mê say như thế, làm cho hai chân nàng run lên, cố gắng đứng cũng không nổi.
Chỉ cần vừa đến bên cạnh cô, cả người nàng liền nhũn ra, muốn mặc kệ mọi thứ, để được cô ôm như vậy cả đời.
Dù cô không thích nành, dù cho cô là bởi vì miễn cưỡng mới ở chung một chỗ với nàng, dù cho cô chỉ là giả dối, nàng đều mặc kệ! Nhưng......
"Buông tô ra! Tôi đã rất hối hận về chuyện tối ngày hôm qua, sủng vật như cô tôi không thích, bây giờ rút lui cũng không được sao?" Nàng xót xa vùng vẫy.
"Tại sao? Cho Hoan một lý do đi!" Tôn Thừa Hoan ôm chặt lấy Bùi Châu Hiền không chịu buông tay.
Nàng hối hận, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng hối hận, thật vất vả mới có nàng, làm sao cô có thể dễ dàng buông tay đây?
"Tôi ghét Hoan!" Bùi Châu Hiền liều mạng nhìn chằm chằm ánh mắt của Tôn Thừa Hoan, cố gắng ép buộc mình nói lời tàn nhẫn, "Tôi không hề thích Hoan một chút nào, bởi vì tôi quá chán, cho nên mới tìm cô vui đùa một chút, bây giờ chơi đùa xong rồi, thoải mái rồi, nên kết thúc thôi."
Bàn tay Tôn Thừa Hoan chợt siết chặt, gần như bấm vào cánh tay Bùi Châu Hiền, nàng cũng không nhúc nhích chịu đựng sự đau đớn đó.
"Em nói thật?" Hoàn toàn không còn vẻ nhã nhặn giống như bình thường nữa, tròng mắt đen của Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên phát ra ánh sáng sắc nhọn như muố đâm thủng người, ở trong đó có ngọn lửa nóng rực, như muốn thiêu đốt nàng.
"Thật." Bùi Châu Hiền cắn môi nói.
Tôn Thừa Hoan chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, mới nói: "Nhưng mà Hoan rất yêu em!"
Những lời này, giống như một mũi tên đâm vào ngực của Bùi Châu Hiền, làm cho hô hấp của nàng như ngừng lại, sự đau đớn lan tràn khắp trái tim.
Cô ta nói cô ta yêu mình? Cho đến bây giờ cô ta vẫn nói yêu mình?
Nàng không khỏi cười khổ, "Đến bây giờ cô vẫn còn lừa tôi, rốt cuộc cô yêu tôi ở điểm nào chứ?" Khuôn mặt tái nhợt càng thêm trắng bệch, đôi mắt trong suốt cũng dần hiện lên một tầng sương mù nhàn nhạt.
"Mấy lời đồn đãi trong công ty, cô cho rằng tôi không nghe thấy sao? Cái gì cọp mẹ, 'Góa phụ đen', bọn họ đều nói người thân của tôi đều là do tôi khắc chết, thậm chí bọn họ còn nói tôi khiến cho ba tôi chết mà không được thanh thản....Tôi chính là người như vậy đấy, không có một ai thích tôi, mặc dù ngoài mặt là kính sợ tôi, nhưng lại lén lút bịa đặt không biết bao nhiêu lời đồn......"
"Hiền......" Tôn Thừa Hoan đau lòng vuốt ve gương mặt của nàng, lại bị nàng nghiêng đầu né tránh.
"Loại phụ nữa như tôi, tính tình không tốt, miệng lưỡi độc ác, hung dữ với cô, làm sao cô có thể yêu tôi được chứ? Dù là nói dối, cũng phải chọn cái lý do làm cho người ta dễ tin một chút chứ!"
Cô ta yêu mình? Không! Không thể nào! Lý do này quá hoang đường!
Trên đời này còn nhiều cô gái dịu dàng đáng yêu, từng người còn khéo hiểu lòng người hơn nàng, người nào cũng có thể dịu dạng ân cần chu đáo hơn so với mình, chờ nàng hối hận cũng đã muộn rồi, cho nên thừa dịp nàng còn chưa lún quá sâu, liền dứt khoát cắt đứt mối tình sai trái này đi.
"Yêu một người, cần có lý do sao?"
Lời của coi làm cho cả người nàng chấn động.
"Hoan yêu em, chính là thích sự lạnh lùng của em, mặc kệ em có nói năng ác độc như thế nào, thì vẫn cứ như vậy, ở trong mắt an hem vẫn đáng yêu đến như thường. Mặc kệ em có tin hay không, Hoan là thật lòng với em!"
Làm sao có thể?! Bùi Châu Hiền rũ mí mắt xuống lắc đầu, rồi lại lắc đầu, thiếu chút nữa vì lời nói của cô mà lại đắm chìm trong đó.
Nàng không thể tiếp tục bị lún vào đó nữa, mặc kệ cô thật lòng hay giả dối, nàng đều phải trở về làm chính mình của trước kia. Sẽ không vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì mà thay đổi, không gì có thể ảnh hưởng đến cô, tất nhiên nàng cũng không thể bị bất cứ chuyện gì làm thương tổn.
Tôn Thừa Hoan làm cho nàng sợ hãi, mỗi câu của cô, mỗi hành động của cô, cũng làm nàng lo lắng, giống như đang ở trên vách núi, lo lắng, đây là chuyện mà trước nay chưa hề có.
Trước kia, cho dù có bị cha ruột xa lánh, nàng đều có thể chịu nổi; nhưng bây giờ, chỉ cần nghe mấy lời nói của cô, lại làm nàng rối bời như thế.
Chỉ cần ở cùng cô, cả thế giới giống như không hề tồn tại, trong mắt của nàng chỉ nhìn thấy được một mình cô. Chuyện này....Chẳng lẽ chính là tình yêu?
Bùi Châu Hiền giật mình, đẩy Tôn Thừa Hoan ra, lui về phía sau vài bước, vẻ mặt hoảng sợ giống như gặp thú dữ vậy.
Yêu, cái chữ này chính là tâm ma trong cuộc đời này của nàng!
"Hiền, đừng từ chối Hoan, tin Hoan một lần được không? Lần đầu tiên gặp em, Hoan đã biết cái gì là vừa gặp đã yêu." Tôn Thừa Hoan không dám ép buộc nàng, chỉ đứng tại chỗ nhìn nàng.
Vừa gặp đã yêu, lời nói tốt đẹp biết nhường nào! Nhưng nàng lại không thể tin được, càng không thể tin, nếu không, nàng nhất định sẽ không thể ngốc đầu lên được!
"Tôi không muốn nghe gì hết, chúng ta kết thúc đi, đơn giản như vậy thôi, hiện tại mời cô đi ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới đấy."
Bùi Châu Hiền cầm điện thoại lên, chỉ thiếu chút nữa là bấm số, Tôn Thừa Hoan hít sâu một hơi, mở miệng ngăn nàng lại, "Được! Hoan sẽ không gặp em nữa.....Hoan sẽ đi. Chuyện Hoan không muốn nhất, chính là làm em không vui."
Cô vác hành lý lên, quyến luyến nhìn nàng, vậy mà nàng lại xoay người tránh khỏi tầm mắt của cô.
"Em nhớ chú ý an toàn, trong tủ lạnh có thức ăn, đói bụng thì nhớ lấy ra mà ăn, đừng vì ngại phiền phức mà nhịn đói, ảnh hưởng đến sức khỏe, dạ dày mà đau nhớ uống thuốc đúng giờ......"
Tôn Thừa Hoan không ngại phiền căn dặn, kể từ lúc vào biệt thự, đều là do một tay cô sắp xếp, hiện tại để nàng không có khả năng tự lo liệu mà sống một mình, cô thật sự không yên lòng.
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!" Bùi Châu Hiền bịt tai lại nói, "Cô đi nhanh đi!"
Tôn Thừa Hoan thở dài một tiếng, ngực căng lên giống như bị ai đó xé rách.
Rõ ràng có nhiều lời rất muốn giải thích với nàng, nhưng thấy nàng cự tuyệt như thế, biết có nhiều lời vô ích, hiện tại chỉ có thể tạm thời kiên nhẫn, đợi tâm tình nàng ổn định lại, cô sẽ từ từ mở lại trái tim đã khép chặt của nàng.
Nhất định là nangf hiểu lầm gì đó!
Tối hôm qua nàng rõ ràng ở trong ngực cô, đáng yêu như vậy, thẹn thùng như vậy, dịu dàng, nhiệt tình như vậy, cảm giác này, nhất định không phải là ảo giác!
Cô cẩn thận suy nghĩ, cũng mơ hồ hiểu được, tình cảm này, cũng không thể chỉ có sự nhiệt tình của bản thân cô là đủ.
Bây giờ mặc dù chưa rõ lý do gì mà nàng cự tuyệt mình, nhưng đợi một thời gian nữa, cô tin tưởng nhất định mình có thể cho nàng thấy cô đang rất thật lòng.
Trước đây, nàng e rằng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cửa chính vừa nhẹ nhàng vang lên một tiếng cạch, Bùi Châu Hiền giống như giật mình hoảng sợ, khẽ run lên, quay phắt đầu lại, mới phát hiện cửa đã bị đóng chặt rồi.
Đồng thời cũng đóng luôn cửa trái tim vì người tối hôm qua mà mở ra.
Thật sự kết thúc như vậy sao? Thật sự từ nay về sau không bao giờ gặp lại người này nữa? Lần sau nếu có gặp cũng chỉ coi như người xa lạ, coi như không hề quen biết mà lướt qua nhau?
Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Châu Hiền đột nhiên phát run lên, giống như đang phát sốt, không ngừng run rẩy.
Không có chuyện gì đâu, tất cả rồi sẽ trôi qua thôi!
Nàng cố gắng an ủi mình, nhưng ở cái nơi lạnh lẽo này, lại càng có cảm giác cô đơn và trống trải biết nhường nào.
Ánh sáng từng xuất hiện trong cuộc đời cô, nhưng nháy mắt liền biến mất......
Nàng ngồi ở trên ghế sofa, bất lực bụm lấy khuôn mặt, nước mắt cứ thế mà chảy xuống......
Sau đó, nàng giống như một đứa bé òa lên khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro